Tạ Đạo Uẩn tỉnh dậy từ trong giấc mộng, liền vội vàng cầm kiếm ngồi bật dậy, nhất thời vẫn không rõ được mình đang ở chốn nào. Tiếng chém giết vang trời từ phương nào đó truyền lại.
Định thần lại một chút mới nhớ ra vẫn còn ở trong phủ Thái thú, nàng vốn chỉ muốn vào nội đường nghỉ ngơi giây lát, nào ngờ không cưỡng lại nổi sự mỏi mệt của hơn mười ngày vừa qua, ngủ một giấc say như chết.
Tạ Đạo Uẩn chống kiếm đứng dậy.
Nàng từ nhỏ đã luôn cùng Tạ Huyền luyện kiếm, cho đến sau khi làm dâu Vương gia mới ngừng luyện tập võ nghệ, nào ngờ hôm nay lại phải cầm cây kiếm này lên.
Tạ Minh Tuệ cùng thân binh của gã hổn hển xông vọt vào, mặt tái xanh môi nhợt nhạt nói: "Thành bị phá rồi! Quân giặc đã tấn công vào trong thành, chúng ta phải chạy ngay lập tức, chậm trễ e không kịp."
Tạ Minh Tuệ là con trưởng đường đệ Tạ Xung của Tạ Đạo Uẩn, theo Vương Ngưng Chi trấn thủ Cối Kê, phụ trách phòng ngự tại cửa Đông. Hiện tại gã thoái hồi phủ Thái thú, có thể biết Cối Kê đại thế đã mất, không thể chi trì được nữa.
Tạ Đạo Uẩn ngay nằm mộng cũng không hình dung được, chỉ chợp mắt một chút mà thành đã bị phá, nàng liền chạy ra khỏi nội đường, gạn hỏi: "Thái thú đại nhân đâu?"
Tạ Minh Tuệ đáp: "Lý tướng quân cùng Vinh đệ đã đi thỉnh giá rồi, chúng ta ước hẹn sẽ tập hợp tại Tây viên."
Lý tướng quân chính là Lý Tòng Nhân, là trợ thủ của Vương Ngưng Chi. Vinh đệ mà Tạ Minh Tuệ gọi chính là con trai của Tạ Đạo Uẩn và Vương Ngưng Chi, tên gọi Vương Vinh Chi. Tạ Mình Tuệ tuy nói khách khí nhưng Tạ Đạo Uẩn đương nhiên hiểu rõ ý tứ của việc "Thỉnh giá" là phá cửa xông vào đạo phòng, cưỡng bức Vương Ngưng Chi, vẫn đang ở tại đây khẩn cầu Đạo tổ phái xuất thần binh thiên tướng đến cứu, chạy trốn, tìm đường sống sót.
Hơn trăm thân binh vũ trang đầy đủ, thần sắc nghiêm trọng đứng canh phòng ở lâm viên bên ngoài nội đường chờ lệnh.
Tạ Đạo Uẩn bước ra khỏi nội đường, đang muốn rẽ trái về phía đạo phòng của Vương Ngưng Chi thì cửa sau đại sảnh ở trước mặt bật mở, vài chục quân thủ thành bỏ hết cả giáp trụ, kéo lê giáo mác trốn chạy, một đám Thiên Sư quân rất đông đang truy đuổi đằng sau lưng.
Tạ Minh Tuệ không hổ danh là con cháu Tạ gia, hét lớn: "Mau đưa phu nhân thoát khỏi đây. Chúng ta lên!"
Gã đốc xuất thủ hạ tiến lên chém giết địch nhân.
Tạ Đạo Uẩn biết bản thân lưu lại cũng vô dụng, gọi với: "Minh Tuệ cẩn thận đấy", rồi dưới sự vây quanh bảo hộ của hơn mười thân binh, nhằm hướng đạo phòng mà chạy tới.
Vừa chạy đến hành lang uốn khúc nơi vườn giữa, một đám đông cũng từ đầu kia của hành lang chạy tới, người nào người nấy mình mẩy đầy thương tích, nhếch nhác vô cùng, chính là Lý Tòng Nhân và thủ hạ của gã.
Tạ Đạo Uẩn trong lòng chùng xuống, tình huống so với sự tưởng tượng của nàng xem ra còn ác liệt hơn nhiều, nghiến chặt răng, xông thẳng lên trước.
Phải chết thì mọi người cùng chết!
Lý Tòng Nhân kinh ngạc giật nảy người, chặn nàng lại: "Phu nhân xin đi theo thuộc hạ, Thái thú đại nhân và công tử chắc đã đột vây chạy về phía Tây viên rồi. Nơi đó có sẵn ngựa, chúng ta có thể theo Tây môn thoát đi."
Từ đằng sau vọng lại tiếng chém giết đinh tai nhức óc, chỉ nghe thanh thế, cũng biết Tạ Minh Tuệ khó mà kiềm chế được địch nhân.
Phủ Thái thú nhiều nơi đã bốc cháy, khói bay mù trời, tình huống hỗn loạn đến cực điểm.
Tạ Đạo Uẩn chưa từng trải qua hiểm cảnh như vậy, nhưng lại có thể lâm nguy mà vẫn không loạn.
"Cô mẫu!"
Tạ Đạo Uẩn còn cho rằng đó là Tạ Minh Tuệ, song nhìn về phía tiếng kêu thì thấy em của Tạ Minh Tuệ là Tạ Phương Minh, sắc mặt kinh hoàng nhìn nàng, hai mắt lộ ra vẻ van xin cầu khẩn.
Tạ Đạo Uẩn chợt thấy mềm lòng, có thể bảo tồn sinh mệnh con cháu Tạ gia càng nhiều càng tốt! Nàng dứt khoát nói: "Chúng ta chạy về phía Tây viên!"
Lưu Dụ nhằm thẳng hướng thành Quảng Lăng mà chạy đến.
Nghĩ lại tình huống tối qua, quả là kinh hiểm vạn phần, nếu như Trần công công đỡ thêm được một đao của gã, thì giờ Lưu Dụ gã khẳng định đang chạy trên Nại Hà kiều*.
Kim bài miễn tử do Yến Phi tặng đã liên tục hai lần phát huy tác dụng, giúp gã vượt qua hai kiếp nạn chết người. Sợ rằng Yến Phi cũng nghĩ không ra được việc gã mới vừa quay trở lại Quảng Lăng đã tức thì hai lần gặp nguy hiểm.
Công phu của Trần công công thật đáng sợ, nếu như bản thân không có tinh tiến, thì chỉ một người này cũng đủ để uy hiếp cái mạng nhỏ của gã rồi.
Kể từ sau khi sáng tạo ra "Cửu tinh liên châu", dưới áp lực của Trần công công, gã lại sáng tạo được chiêu mới, tạm gọi là "Thiên địa nhất đao", biến vụng thành khéo, thích hợp nhất để dùng trong các tình huống đơn đả độc đấu. Cảm giác dạng này đến bây giờ vẫn còn dư vị đọng lại trong gã.
Vào khoảnh khắc hai tay nắm chặt thanh đao, Lưu Dụ có cảm giác kỳ diệu như thể nắm trọn trời đất trong lòng bàn tay, vung đao qua đầu càng khiến gã có được bá khí không ai bì nổi, vô nhân vô ngã **, chỉ còn lại thanh đao trên tay. Bằng vào khả năng của Trần công công, với chưởng pháp thiên biến vạn hóa như vậy mà cũng vẫn bị một đao giản đơn mộc mạc không chút hoa mỹ này của gã phá giải hoàn toàn, khiến lão không cách nào sử ra được chiêu kế tiếp. Chính vì vậy mà "Cửu tinh liên châu" của gã mới có đất dụng võ, hai chiêu này đều có chỗ độc đáo riêng biệt. Tình huống vi diệu thật khó diễn tả bằng lời.
Lưu Dụ say sưa đắm chìm trong xúc cảm của những sáng tạo mới, vì vậy, dù cho suốt đêm không chợp mắt, tinh thần vẫn ở trong trạng thái đỉnh điểm.
Làm thế nào mới có thể sáng tạo thêm được vài chiêu thức đao pháp có uy lực tương tự như vậy đây? Nếu quả thật bản thân có khoảng mươi chiêu đao như thế thì có gặp lại Trần công công, gã vẫn có tự tin sẽ ứng phó được.
Nhưng bất kể gã khổ tâm suy nghĩ thế nào, đầu óc vẫn hoàn toàn trống rỗng.
"Lưu đại ca!"
Lưu Dụ nghe tiếng gọi bừng tỉnh lại, hóa ra đã tới được cửa thành.
Vệ binh trấn thủ cửa thành lũ lượt kéo đến, vây tròn xung quanh gã, ai nấy đều hoan hô nhiệt liệt, thần tình vô cùng hưng phấn kích động. Ngươi một câu ta một câu dồn dập hỏi, khiến cho Lưu Dụ không biết nên trả lời người nào cả.
"Lưu Dụ! Quả đúng là ngươi đã quay trở lại rồi."
Bành Trung từ phía cửa thành chạy lại, đằng sau còn có hơn mười huynh đệ Bắc Phủ binh.
Nhìn thấy hảo bằng hữu trong quân ngũ với mình là Bành Trung, Lưu Dụ trong lòng bất giác chua xót. Gã nghĩ lại ngày ấy, trên đường cùng Vương Đạm Chân quay về Quảng Lăng, giữa đường cũng gặp đội tuần binh do Bành Trung chỉ huy, giờ nhìn thấy Bành Trung mà tưởng nhớ tới Vương Đạm Chân, làm sao không khiến gã phát sinh nỗi thống khổ đứt gan đứt ruột.
Bành Trung đẩy vẹt những người khác ra, đến thẳng trước mặt Lưu Dụ, mắt rạng ngời nhìn gã, đoạn hét lớn: "Yên lặng chút nào, bọn ngươi muốn làm phiền chết tiểu Lưu gia hả?"
Đám binh sĩ lập tức yên lặng trở lại.
Lưu Dụ ngạc nhiên nói: "Tiểu Lưu gia?"
Bành Trung mặt không giấu nổi vẻ vui mừng, hoan hỉ nói: "Đại tiểu chỉ là phân biệt về tuổi tác, trong con mắt của bọn ta, so với ngươi không ai có thể hơn được nữa." Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Tiếp đó túm lấy tay trái Lưu Dụ, kéo gã tiến vào cửa thành, những người khác tất cả đều đi theo sau lưng hai người.
Bành Trung đột nhiên dừng bước, quay đầu quát: "Là huynh đệ thì mau quay trở lại vị trí đi, làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, ta đã giáo huấn các ngươi như thế nào hả?"
Đám binh sĩ đồng thanh hưởng ứng, đều quay trở về vị trí cũ.
Lưu Dụ hỏi: "Sao ngươi biết được mấy ngày nay ta sẽ quay trở lại?"
Bành Trung đáp: "Từ khi tin tức quang phục Biên Hoang tập truyền đến Quảng Lăng, phần lớn đám huynh đệ bọn ta đều mong ngóng ngươi trở về, nhưng cũng sợ ngươi nhất thời giở quẻ, chọn ở lại Biên Hoang tập nơi núi cao, xa hoàng đế mà vạch đất xưng vương, không biết đã nóng lòng chờ đợi biết bao nhiêu."
Lưu Dụ cười nói: "Ta là hạng người nào ngươi còn không rõ sao? Lưu gia có chỉ thị gì với ta?"
Bành Trung nói: "Hắn phân phó xuống, một khi nhìn thấy tiểu Lưu gia ngươi thì phải lưu giữ lại, sau đó lập tức cấp báo lại, hắn sẽ sắp xếp phái người đón ngươi tới phủ Thống lĩnh."
Lưu Dụ nghe được dựng tóc gáy, thầm nghĩ lẽ nào Lưu Lao Chi lại có gan lớn trùm trời như vậy, định thủ tiêu gã rồi sẽ thong thả thu thập tàn cuộc sau hay sao?
Bành Trung thấy sắc mặt gã trở nên khó coi, cười: "Yên tâm đi! Tôn gia và Khổng lão đại hôm qua đã gặp mặt nhau để thảo luận về vấn đề của ngươi. Họ đều cho rằng Lưu gia nhất định sẽ giở đủ mọi trò, nhưng tính đi tính lại thế nào thì ngoài mặt cũng sẽ phải tỏ vẻ rộng lượng với ngươi, cùng lắm là bắt ngươi phải ngồi chơi xơi nước không có việc gì làm thôi. Nếu quả hắn mà dám hạ độc thủ với ngươi, uy tín của hắn sẽ mất hết, Bắc Phủ binh khẳng định cũng lập tức chia năm xẻ bảy."
Lưu Dụ gạn hỏi: "Tôn gia và Khổng lão đại có còn nói gì nữa không?"
Bành Trung nói: "Bọn họ đều là lão giang hồ, phân phó một nhóm huynh đệ quan tâm đến ngươi, bằng mọi giá cũng không để lộ rộng rãi ra ngoài, chỉ có thể ngấm ngầm giúp đỡ ngươi mà thôi, càng tuyệt đối không thể đề cập tới hai câu ca dao mà trong phố cũng hay ngoài ngõ cũng tường: "Lưu Dụ nhất tiễn trầm Ẩn long, đúng lúc hỏa thạch trời giáng xuống." Sau này bọn ta liệu có thể có được cuộc sống tốt lành hay không, tất cả đều trông cậy vào ngươi đấy! Ta đối với ngươi có tình có nghĩa, nhớ trong tương lai phải sắp xếp một chỗ béo bở cho ta đấy."
Lưu Dụ vì điều này mà cảm thấy dở khóc dở cười, hỏi: "Tình huống hiện giờ của Lưu gia thế nào?"
Bành Trung hừ lạnh: "Hắn hiện tại là Đại thống lĩnh, đương nhiên nắm quyền lớn trong tay, ngay cả các tướng lĩnh thuộc phe Hà Khiêm cũng phải hướng tới mà cúi đầu nghe lệnh, khiến hắn càng ngông cuồng tự cao tự đại. Đám đại tướng như bọn Cao Tố, Trúc Khiêm Chí, Trúc Lang Chi, Lưu Tập, Lưu Tú Vũ đều gần gũi với hắn. Vấn đề mặt này, ngươi hỏi Tôn gia sẽ có thể nắm được rõ ràng hơn."
Lưu Dụ trong lòng thấy kỳ quặc, Lưu Lao Chi biết rõ quan hệ mật thiết giữa Tôn Vô Chung và gã, tại sao lại không ra lệnh điều Tôn Vô Chung đi chỗ khác, khiến gã bị cô lập một thân một mình, không có được bất kỳ trợ giúp nào từ bên ngoài? Xét từ điểm này, Lưu Lao Chi quả đúng như Tôn Vô Chung và Khổng lão đại dự đoán, ít ra ở ngoài mặt cũng phải biểu hiện phong thái khoan dung độ lượng với gã.
Nghĩ vậy đoạn nói: "Hiểu rồi! Phái người đến báo cáo với Lưu gia đi!"
"Cao tiểu tử! Lại đây!"
Cao Ngạn vừa đặt chân lên lầu hai của Hồi Hồi lâu, nghe tiếng gọi bèn ngước sang, thấy Đồ Phụng Tam và Mộ Dung Chiến đang ngồi bên một chiếc bàn ở trong góc, vẫy tay gọi gã lại.
Hơn hai mươi chiếc bàn tròn lớn đều không còn lấy một chỗ trống, ồn ào náo nhiệt, như thể tối qua vừa mới thắng trận vậy. Một nhóm khách nhân là người ở bên ngoài đến, có thể thấy thương khách ngoài Biên Hoang đang lục tục kéo đến Tập để làm ăn buôn bán.
Cao Ngạn đầu nặng trịch đến cạnh bên chỗ hai người ngồi. Tối qua cùng thương lượng đại kế với chư vị đại ca đại tỷ quản lý khách sạn lữ điếm, ai nấy đều giành kính rượu lên gã - vị tân đương gia được quý mến, lại nắm đại quyền quản lý lữ nghiệp của Biên Hoang tập trong tay này. Cuối cùng, gã bị chuốc cho say mèm phải cho người đặt lên giường khiêng về.
Đối với Đồ Phụng Tam và Mộ Dung Chiến, Cao Ngạn không dám huênh hoang tự cao tự đại, nguyên nhân bởi hai người này đều là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh trên giang hồ, lại càng nổi tiếng tâm ngoan thủ lạt, giết người không chớp mắt. Tuy nói hiện giờ mọi người đều là huynh đệ, hòa hợp êm ấm, nhưng thói quen vừa kính vừa sợ đối với bọn họ của gã, nhất thời rất khó có thể thay đổi triệt để được.
Cao Ngạn thành thành khẩn khẩn ngồi xuống, nói: "Hai vị đại ca cho gọi ta lại, có việc gì chỉ giáo không?"
Mộ Dung Chiến cười nói: "Xem tiểu tử nhà ngươi đi đường mà chân bước còn không vững, tối qua chắc lại đến thanh lâu làm bừa, coi chừng kẻo thân thể tàn tạ, tương lai ứng phó không nổi tiểu Bạch Nhạn đâu."
Đồ Phụng Tam ngạc nhiên hỏi: "Thanh lâu đã mở cửa làm ăn lại rồi à?"
Mộ Dung Chiến nói: "Chỉ có Lạc Dương lâu của Hồng lão bản và Hoang Nguyệt lâu ở Đông đại nhai là đã khai trương. Chỉ có điều, nghiệp thanh lâu so với các nghề khác, phí tổn chính là thân thể mềm mại rung động lòng người của các cô nương, chỉ cần tu sửa bên ngoài là có thể mở cửa đón khách. Mấy ngày nay, tất cả thanh lâu đều lần lượt mở cửa. Dạ Oa Tử không có thanh lâu, liệu có thành Dạ Oa Tử nữa hay không?"
Cao Ngạn kêu oan: "Chớ có nói oan cho ta. Ta tối qua đến gặp người thương lượng đại kế lữ nghiệp của Biên Hoang."
Mộ Dung Chiến mỉm cười: "Tính khí của tiểu tử ngươi, Biên Hoang tập ai còn không rõ nữa? Tiểu Bạch Nhạn lại xa tít tận Lưỡng Hồ, làm sao quản được ngươi. Kể cả hôm nay ngươi không đi, mai cũng không đi, nhưng những ngày sau đó liệu có chịu đựng được nổi nữa không? Oan cho ngươi à? Oan cái con mẹ ngươi!"
Cao Ngạn bất mãn nói: "Ngươi chưa nghe qua câu nói hôm nay không còn là hôm qua hay sao? Ta vì tiểu Bạch Nhạn, quyết định sẽ lột xác biển đổi triệt để, từ nay không đặt chân vào thanh lâu nửa bước để hiển thị lòng thành cùng tình ý của ta đối với nàng, hiểu rõ chưa hả?"
Mộ Dung Chiến và Đồ Phụng Tam đồng thanh cười lớn.
Cao Ngạn nói: "Bớt nói lời thừa đi, lão tử rất bận, có chuyện gì hay ho không? Mau nói ra đi."
Đồ Phụng Tam mỉm cười: "Không cần nổi nóng, chuyện này có quan hệ đến hạnh phúc cả đời của ngươi đó. Ngươi trước hết hãy trả lời ta một vấn đề, ngươi đối với kế khích tướng của lão Trác, đã có quyết định gì chưa?"
Cao Ngạn ôm đầu nói: "Ta chính vì việc này mà đau đầu nhức óc đây, chuyện này mạo hiểm quá mức!"
Mộ Dung Chiến nói: "Có gì khó quyết định chứ? Cứ như tiến vào đổ trường mà đọ sức, một ván đặt cả xuống, rồi đợi thời khắc mở bài, không biết sẽ thống khoái biết bao nhiêu."
Đoạn nghiêng người hạ giọng: "Nếu quả ngươi không đánh một ván này, sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội được bạc đấy."
Cao Ngạn khổ sở nói: "Nhưng cũng có khả năng thua đến khuynh gia bại sản, vĩnh viễn không thể đổi đời được nữa."
Đồ Phụng Tam xúc cảm mà than: "Phu thê là nhân duyên kiếp trước, của ngươi thì sẽ là của ngươi, còn không phải của ngươi thì dù có cưỡng cầu cũng chỉ phí công thôi."
Mộ Dung Chiến sốt ruột nói: "Chớ có dài dòng, nhu nhược như đàn bà thế nữa! Quyết đoán hành sự như một nam tử hán đi."
Đồ Phụng Tam nói: "Ta hiểu rõ nhất con người của Nhiếp Thiên Hoàn, với tính cách của hắn, nhất định sẽ nghĩ mọi biện pháp phá hoại chuyện tốt của ngươi với tiểu Bạch Nhạn. Nếu ngươi còn do dự không quyết đoán, vuột mất cơ hội tốt này, ngày sau chớ có trách bọn ta không giúp đỡ."
Mộ Dung Chiến tiếp lời: "Chuyện của ngươi cùng tiểu Bạch Nhạn đã biến thành vinh nhục của Hoang nhân chúng ta, mọi người đều vì ngươi mà nghĩ hết cách hết nước, không thể nghĩ sự kiện 'Nhất tiễn trầm Ẩn long' lại kết thúc ảm đạm, thê lương vậy đâu."
Cao Ngạn ngẩng đầu vội vàng nói: "Ta nên đến Lưỡng Hồ, chỉ cần gặp tiểu Nhạn nhi của ta, lão tử ắt sẽ có biện pháp."
Mộ Dung Chiến trách móc: "Cái tên khốn hồ đồ ngu xuẩn này, bọn ta đã sớm nghiên cứu qua biện pháp ngu đần này của ngươi, khẳng định sẽ nhọc công mà chẳng thu được gì, khi đi hưng phấn bao nhiêu, khi về cụt hứng bấy nhiêu. Thậm chí một khi không ổn thỏa, còn phải bù thêm vào hai mạng của ngươi và quán chủ."
Đồ Phụng Tam gật đầu nói: "Lão Trác tuy là cao thủ nhất đẳng của Biên Hoang tập, nhưng so với Yến Phi, trước sau vẫn còn cách biệt, có thể bảo hộ ngươi an toàn quay trở lại hay không vẫn còn là ẩn số chưa biết rõ được."
Cao Ngạn ngây người: "Hóa ra hai người bọn ngươi đồng mưu với đại tiểu thư, muốn ép ta chôn chân tại Biên Hoang tập, khiến lão tử không cách nào phân thân ra ngoài tìm tiểu Bạch Nhạn của ta."
Mộ Dung Chiến thản nhiên: "Thì đã sao nào? Ngươi dám trách bọn ta à? Mọi người đều chỉ muốn tốt cho ngươi thôi."
Đồ Phụng Tam nói: "Không phải nghĩ nhiều! Chủ ý mà lão Trác nghĩ ra nhất định có thể đoạt được mỹ nhân về cho ngươi."
Mộ Dung Chiến giục giã: "Mau mau quyết định đi. Tính nhẫn nại của lão tử chỉ có hạn thôi."
Cao Ngạn ngạc nhiên hỏi: "Hai người sáng sớm thế này gọi ta đến, rốt cục là vì muốn ta phải lựa chọn à?"
Đồ Phụng Tam hớp một ngụm trà sữa dê, vui vẻ: "Hiện tại đại kế cưới vợ của ngươi đã nhập vào trong tổng thể hành động chiến lược của Biên Hoang chúng ta."
Mộ Dung Chiến tiếp lời: "Thử nghĩ xem, khi toàn bộ phương Nam đều bị ảnh hưởng vì chuyện tình ái giữa ngươi và tiểu Bạch Nhạn mà ghi nhớ kỹ trong lòng sẽ tạo nên tình huống gì? Chúng ta đã quyết định, muốn đem sự tình có bao nhiêu thì làm ầm ĩ lên bấy nhiêu, mối tình cuồng nhiệt giữa ngươi và tiểu Bạch Nhạn, trong thời kỳ chiến loạn khiến lòng người hoang mang sẽ giống như giữa đám lửa mạnh lại có được dòng suối mát chảy mãi không thôi, khiến người ta trong bóng tối vô tận thấy được hy vọng."
Cao Ngạn nói: "Giọng điệu của ngươi vì sao lại giống lão Trác cuồng ấy thế?"
Đồ Phụng Tam giải thích: "Bởi vì hắn đang chuyển lại lời cao luận của lão Trác cuồng. Tối qua Trác danh sĩ có triệu tập bọn ta tới Thuyết Thư quán, tham gia còn có đại tiểu thư, Hồng lão bản cùng với Cơ đại thiếu gia. Chúng ta đã thành lập một tổ công tác nhỏ "Tiểu Bạch Nhạn chi luyến"***, chuyên vì ngươi mà bày mưu tính kế, ngươi không biết mình may mắn thế nào đâu."
Cao Ngạn gãi đầu: "Chuyện của ta và Tiểu Bạch Nhạn đáng được các vị đại ca đại tỷ nhọc lòng như vậy sao?"
Mộ Dung Chiến đáp: "Điều này quan hệ đến hình tượng của Biên Hoang tập. Trước đây, trong mắt người ngoài, Biên Hoang tập chỉ là một nơi cường đồ tụ tập, vô thiên vô pháp. Điều này đối với chúng ta hết sức bất lợi, vì vậy ắt phải xây dựng lại hình tượng mới, như vậy cũng có lợi rất lớn cho sự nghiệp tham quan Biên Hoang của chúng ta."
Đồ Phụng Tam tiếp lời: "Hãy dùng cái đầu của ngươi mà suy nghĩ thử cho ta xem, một gã lưu manh tiểu tử của Biên Hoang tập lại đem lòng yêu thương ái đồ của bá chủ tối cao của hắc bang tại Nam phương, bản thân chuyện này đã hết sức hấp dẫn khiến người ta phải lưu truyền rồi."
Mộ Dung Chiến bồi thêm: "Huống hồ sự kiện 'Lưu Dụ nhất tiễn trầm Ẩn Long' lan truyền khiến thiên hạ xôn xao sôi sục, cũng là vì ngươi mà bắn ra. Hai sự kiện xảy ra cùng một chỗ lại càng khiến chuyện tình thêm màu sắc truyền thuyết. Loại này, đối với hình tượng Lưu gia của bọn ta cũng có điểm lợi cực kỳ to lớn, khiến người khác hiểu được Lưu gia tuyệt đối không phải chỉ giỏi giết người, mà là… mà là… hầy…. ta cũng không biết nên miêu tả thế nào nữa."
Cao Ngạn biến sắc nói: "Như vậy tiểu Bạch Nhạn làm sao không biết ta cùng các ngươi hợp lại bày mưu tính kế với nàng cho được?"
Đồ Phụng Tam nói: "Dao ngôn chính là kiểu như vậy, hư hư thực thực, ai có thể phân biệt rõ được? Con bà ngươi! Kế sách mà bọn ta đã nghĩ ra, ngươi lại không tin hả? Nếu tiểu Bạch Nhạn chịu gửi gắm thân mình cho hạng si tình như ngươi, khẳng định sẽ bóp chết liên minh giữa Hoàn Huyền và Nhiếp Thiên Hoàn. Ta hiểu Hoàn Huyền quá rõ mà, hắn trừ bản thân ra còn lại không tin bất kỳ kẻ nào khác. Nếu quả thực để chuyện tình ái giữa ngươi và tiểu Bạch Nhạn truyền đến tai hắn, ta dám đảm bảo hắn cùng Nhiếp Thiên Hoàn khó có thể hợp tác tiếp được, càng không có khả năng tổ chức một đợt tấn công khác vào Biên Hoang tập."
Ngữ điệu Cao Ngạn đầy vẻ khổ sở van nài: "Cho ta nghĩ thêm hai ngày nữa được không?"
Đồ Phụng Tam quả quyết nói: "Không phải bọn ta muốn bức bách ngươi, mà là không còn thời gian nữa. Ta hiện tại phải lập tức dời thân tới Giang Lăng làm nhiệm vụ, chuyện của ngươi là một trong số đó. Hiện tại, ta chỉ muốn nghe ngươi nói một câu thẳng thắn."
Cao Ngạn ôm đầu rên rỉ: "Tốt thôi! Cứ y theo lời các ngươi đã nói mà làm cho tốt vào."
Chú thích:
*Nại Hà kiều - cầu Nại Hà. Đây là con đường người chết phải đi qua để chuẩn bị đầu thai sau khi đi gặp Thập điên diêm la. Tại đây Mạnh Bà sẽ cấp cho mỗi quỷ hồn một Mạnh Bà thang để quên hết ký ức của đời trước rồi mới đầu thai trở lại nhân thế. Từ "Nại Hà" dẫn từ Phạn văn của đạo Phật, nghĩa là "Địa Ngục", kẻ có tội khi chết khi qua cầu sẽ bị ngưu đầu mã diện dìm xuống Huyết hà trì chịu đày đọa bởi trùng, kiến và rắn độc còn người tốt khi chết qua cầu sẽ giản đơn vô cùng.
** Vô nhân vô ngã: Quên hết vạn vật. Không biết đến người, không biết đến cả bản thân.
*** Tiểu Bạch Nhạn chi luyến: Mối tình tiểu Bạch Nhạn.