Nguyên tác: Huỳnh Dị
Hoàng hôn buông xuống. Từ Đạo Phúc, Trương Mãnh và Lục Hoàn ba người vội vã phi ngựa tới một gò đất cao cách phía đông Ngô Quận khoảng hơn trăm dặm, cùng dõi mắt hướng về biển cả ở phía xa.
Lục Hoàn là mãnh tướng của Thiên Sư quân, phụ trách về quân sự của Ngô Quận. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
Lục Hoàn nói: "Ở vùng duyên hải này chỉ có hơn trăm thôn trấn, không có thành lớn như Vô Tích, Ngô Quận hay Gia Hưng."
Hắn lại dùng roi ngựa chỉ về phía núi rừng xa xa giống như những bức tường thành lúc ẩn lúc hiện, nói tiếp: "Cái vành đai khu vực đó gọi là Hỗ Độc. Sở dĩ nó có địa danh như thế là có nguyên do. Vì ở đó sông Ngô Tùng rất rộng lớn, cư dân ở ven bờ sử dụng một công cụ gọi là Hỗ để làm phương tiện bắt cá. Ngoài ra dân ở đó rất ô tạp và ngang bướng nên gọi là Độc. Chữ Hỗ Độc bắt nguồn từ đó."
Lục Hoàn vốn là người Ngô Quận, do đó mọi khu vực chung quanh Ngô Quận hắn đều rành rẽ hơn ai hết, giống như gia chủ biết rõ số châu báu trong nhà của mình vậy.
Từ Đạo Phúc nói: "Thành lũy thiên nhiên Hỗ Độc như ngươi vừa nói, quả nhiên là một nơi hiểm yếu. Vị thế của nó một bên thì dựa vào núi cao che chở, còn một bên phía bắc thì đối diện với sông. Thật là một nơi dễ thủ khó công."
Lục Hoàn nói: "Thời Tam Quốc, Ngô chủ Tôn Quyền cho kiến lập lũy Hỗ Độc làm căn cứ địa thủy binh. Sau khi nước Ngô bị diệt vong thì lũy Hỗ Độc bị bỏ hoang phế. Ở đó trải qua bao cuộc chinh chiến thảm khốc đã khiến cho dân cư các vùng phụ cận gọi nó là hung địa, là nơi trú ngụ của quỷ ma, và dân bản xứ ở đó cũng đã bỏ đi hết. Cái chiến lũy đó cơ bản đã có sẵn, nay chúng ta chỉ cần tu bổ sửa sang lại để biến nó thành trạm trung gian cho đường thủy duyên hải phía bắc và phối hợp nó với Ngô Quận để tạo nên thế dao tương hô ứng*."
Trương Mãnh phấn chấn tinh thần nói: "Thật là một món quà quí báu mà Tôn Quyền đã tặng lại cho Thiên Sư quân ta. Chỉ cần chúng ta đóng trọng binh ở đó, cho dù Ngô Quận có lọt vào tay địch quân đi nữa, nhưng dựa vào đội kỵ binh ở đó chúng ta sẽ cắt đứt mọi đường tiếp tế của địch, khiến cho địch quân lẻ loi cô thế khi dám xâm nhập vào lãnh địa của ta."
Từ Đạo Phúc nói: "Điều kiện trước tiên cần phải bảo vệ hai trọng trấn ở bờ tây Thái Hồ là Nghĩa Hưng và Ngô Hưng. Khi Tạ Diễm đưa quân xuống phía nam tới Cối Kê, chúng ta sẽ dùng thế lôi đình vạn quân, trong ứng ngoài hợp để chiếm lại Ngô Quận, cắt đứt mọi huyết mạch lương thực của chúng. Đầu đuôi không cứu được nhau sẽ bức bách Tạ Diễm ở Cối Kê phải quyết chiến. Như thế chúng ta sẽ phá tan cái ảo mộng mang quân Nam phạt của chúng."
Trương Mãnh phấn khởi nói: "Công việc trùng kiến lại lũy Hỗ Độc, xin giao cho thuộc hạ đảm trách."
Từ Đạo Phúc vui vẻ: "Ta giao cho ngươi toàn quyền phụ trách, chỉ cần làm y như kế đã định. Đại thắng của chúng ta sau này sẽ phụ thuộc vào nó, nhất thiết phải giữ bí mật. Đến lúc địch nhân hiểu ra chúng ta có căn cứ bí mật này thì chúng hối hận cũng không kịp."
Nói xong, Từ Đạo Phúc thúc ngựa phi xuống chân đồi, đi về hướng thành lũy đã bỏ hoang lâu năm.
Hai gã Trương, Lục vội vàng giục ngựa chạy theo. Mặt trời sắp khuất sau dãy núi phía tây, tựa như đại biểu cho quốc vận của Tấn thất, lại như hòa theo theo quyết định chiến lược của bọn chúng, cho tới khi hoàng hôn bao phủ khắp cảnh vật.
:77:
"Cốc! Cốc! Cốc!"
Hác Trường Hanh không nghe thấy Doãn Thanh Nhã trả lời, thầm kêu bất diệu. Hắn được gia nhân báo cho biết sau khi Doãn Thanh Nhã ra phố trở về, nàng đã tự giam mình trong phòng. Không nói ra hắn cũng thừa biết là nàng đã hay tin Cao Ngạn bị chết. Tin đồn do Hoàn Huyền tung ra thật nhanh chóng và hiệu quả. Không đầy hai ngày sau tin đó đã được lan truyền tới Ba Lăng.
Hiện tại Biên Hoang tập đã trở nên một địa phương nổi tiếng và gây được sự chú ý của mọi người phương Nam. Bất cứ sự việc gì có liên quan tới tham quan Biên Hoang, dù chỉ là một chuyện nhỏ cũng sẽ được mọi người lan truyền tán dương ngay.
Trước đây, hễ nhắc tới Biên Hoang tập thì mọi người miền Nam đều e dè cố kỵ, sợ nói nhiều sẽ bị họa vào thân. Nhưng kể từ khi có hỏa thạch từ trên trời giáng xuống, những lời đồn đại thần bí về Biên Hoang tập và thiên mệnh bắt đầu, đã khiến cho mọi người nảy sinh lòng hiếu kỳ, không thể không bàn tán về Biên Hoang tập.
Hác Trường Hanh thở dài rồi la lớn: "Thanh Nhã! Là ta đây, muội hãy mở cửa cho đại ca vào!"
Vừa nói hắn vừa ra sức đẩy cánh cửa nhưng vô ích và hắn cũng chợt nhận ra rằng cửa đã được chốt kín then cài.
Trong phòng Doãn Thanh Nhã vẫn không có phản ứng gì.
Hác Trường Hanh kinh hoảng, hắn sợ Doãn Thanh Nhã có thể vì gã tiểu tử Cao Ngạn mà làm chuyện ngu xuẩn chăng? Ý nghĩ này làm cho hắn không còn kiềm chế được nữa, tông mạnh vào cửa.
Một tiếng "Rầm!" vang lên rồi chốt cửa bị bung ra rơi xuống đất.
Thấy cảnh hiện ra trước mắt, Hác Trường Hanh kinh ngạc há hốc mồm.
Trong phòng vẫn y như cũ, chỉ thiếu có mỗi Doãn Thanh Nhã. Ở trên tường chỗ trống có viết bốn chữ đỏ bằng son phấn đàn bà "Các ngươi đê tiện".
:77:
Bán đảo Yến Tử là một danh lam thắng cảnh của Kiện Khang. Nó nhô ra giữa sông, có ba mặt bao quanh bởi nước, còn mặt kia ăn thông với phía đông bắc dãy Nham sơn. Hình dạng của nó tựa chim én như đang muốn giang cánh bay về phía sông, vì thế mọi người gọi bán đảo đó là Yến Tử.
Trên bán đảo có ba cái đình Thủy Vân, Đại Quan và Phủ Giang. Các mặt tiếp giáp với Đại Giang vì thường xuyên hứng chịu các ngọn sóng to táp vào nên có các vách dốc thẳng đứng. Trên vách có rất nhiều hang động, khiến cho bán đảo càng có cái thế rồng bay hổ nhảy, cao mà hiểm trở. Tôn Quyền thời Tam Quốc rất thích bán đảo Yến Tử và thường xuyên chọn nơi này để huấn luyện thủy quân.
Lưu Dụ đứng tại Phủ Giang đình, phóng mắt về hướng tây. Dòng sông cuồn cuộn chảy xô tới như thiên binh vạn mã, lồng lộng mà oai nghi.
Trên trời đêm, một đám mây nhỏ dật dờ trôi như muốn che khuất một phần ánh trăng. Chính trong những giây phút xuất thần đó, gã như muốn hòa nhập vào cảnh vật đầy mê ly mộng ảo này, như muốn làm những ngọn sóng đang cuồn cuộn chảy táp vào bờ bán đảo Yến Tử.
Gã sinh ra ở đời chỉ được thừa hưởng những cảm giác cô đơn và lạnh lẽo. Đạm Chân đã ôm hận bỏ đi, gã cảm thấy như nàng đã mang đi tất cả những gì mình có. Nhớ lại sự việc ở Quảng Lăng trong Tạ phủ, những giây phút được ở gần gũi nàng, gã tưởng như cả vũ trụ đã rơi vào bàn tay gã.
Mất hết rồi!
Bất luận tương lai của gã thành bại ra sao không biết, nhưng có điều gã biết chắc chắn rằng đã mất Đạm Chân thì sẽ không bao giờ có lại được.
Gió đưa mùi hương thoang thoảng lại, Nhậm Thanh Thị đã đứng bên cạnh gã tự bao giờ. Tất cả giống tự nhiên làm sao, như một cặp trai gái cuồng nhiệt, đang hẹn hò dưới ánh trăng trong tiểu đình.
Lưu Dụ vừa mới quên đi nguy hiểm có thể theo Nhậm Thanh Thị đến. Cho đến khi thị tiếp cận gần bên thì gã mới sực nhớ là đã có ước hẹn với thị.
Từ khi phụng mệnh Tạ Huyền đem mật hàm đến Biên Hoang tập giao cho Chu Tự, tại hoang thành gặp gỡ nữ nhân này, hai người bọn họ giống như bị oan nghiệt kiếp trước mà lằng nhằng với nhau, thoắt địch thoắt bạn, quan hệ không ngừng biến hóa. Nhưng cho đến lúc này tại đây, gã vẫn không biết rõ mình và thị có quan hệ gì, càng mù mờ về tâm ý thực sự của thị. Chỉ có một việc gã có thể biết rõ, là ông trời không chịu buông tha gã, luôn khiến gã phải hồ đồ vì giới tuyến giữa hai người.
Bây giờ mấu chốt duy nhất là Nhậm Thanh Thị muốn giết Can Quy. Nếu thị khăng khăng không hợp tác, sự tình có khi còn dễ xử lý hơn, vì có thể cùng thị cắt đứt luôn. Nhưng nếu thị thật sự giúp mình thành công trừ bỏ Can Quy, liệu từ nay về sau mình có thể tín nhiệm thị hay không?
Gã không biết!
"Ngươi đến rồi!"
Nhậm Thanh Thị lúc này đoan trang đến kinh ngạc, ngoan ngoãn đứng cạnh gã, ôn nhu nói: "Thiếp rất muốn hỏi xem có khi nào thiếp quá lời mà vô tín chưa? Nhưng khi đối mặt với chàng lại nói không nên lời. Ôi! Khi đó ở Kiến Khang muốn giết chàng, đúng là Thanh Thị đã sai. Cho người ta xin lỗi được không? Chàng phải hiểu được sự khó xử của thiếp chứ."
Lưu Dụ thầm nghĩ việc loại này cũng có thể tha thứ được sao? Bất luận động cơ là vì yêu hay vì hận, nếu như lần đó thị đắc thủ, mình đã sớm toi mạng, đâu còn cơ hội mà nghe thị chót lưỡi đầu môi xin lỗi nữa.
Đồng thời gã nghĩ đến câu "Muốn thành công phải bất chấp thủ đoạn". Nếu gã giống như trước, không vì mục tiêu mà thay đổi, khẳng định vừa thấy thị sẽ bạt đao liều mạng. Nhưng dưới tình huống trước mắt, phải ưu tiên nghĩ đến đại cục, mà đại cục là gã muốn trở thành chủ Nam phương. Vì mục tiêu này gã có thể làm bất cứ chuyện gì. Dù thị là người không từ một điều tàn ác nào, chỉ cần thị có thể giúp Lưu Dụ gã trừ khử Can Quy, gã sẽ lựa thế để đối đãi tốt với thị.
Gã nhớ lại Đồ Phụng Tam đã từng nói, chính là con người ta tùy vào thời điểm, tình huống mà có rất nhiều chuyện phải lựa thế hành động, không thể làm theo ý nghĩ tốt xấu đơn thuần được.
Lúc này gã hiểu sâu sắc điều đó, chính mình tại đây đang ở một dạng tình thế như vậy. Cho nên ngay cả Tư Mã Đạo Tử là đại gian tặc hại dân hại nước, gã cũng cần phải quên đi mà bắt tay. Không làm như thế căn bản không có chỗ cho gã tồn tại ở phương Nam, còn nói gì đến những chuyện khác.
Nhậm Thanh Thị sẵng giọng: "Vì cái gì mà chàng không nói vậy? Có phải vẫn còn chưa nguôi giận người ta hay không? Thanh Thị thật sự biết mình đã sai rồi, từ nay về sau sẽ thành tâm thành ý đối với chàng. Chàng tha thứ cho người ta được không?"
Trong lòng Lưu Dụ dấy lên một ý niệm cực kỳ táo bạo và hấp dẫn. Thị thường luôn luôn nói mình vẫn là xử nữ, liệu có phải do nghĩ gã sẽ không bao giờ xâm phạm thị? Với tác phong của Hoàn Huyền, làm sao có thể bỏ qua một mỹ nữ quyến rũ mơn mởn như thị. Nếu mình bây giờ lập tức cưỡng đoạt thị, sẽ có thể biết ngay là thị nói dối hay không. Sau khi đã biết rõ, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Gã trầm giọng: "Ngươi hãy nói cho ta biết! Lần trước ngươi bảo ta có thể sẽ đến Lưỡng Hồ nằm vùng cho ta. Bây giờ vì sao đột nhiên trở lại bên Hoàn Huyền, lại vì hắn mà hành động?"
Nhậm Thanh Thị mềm mỏng nói: "Khó mà trách chàng hiểu lầm được. Việc trở lại với Hoàn Huyền, là chủ ý của Nhiếp Thiên Hoàn. Lão cùng Hoàn Huyền mặt ngoài tỏ ra như không giấu nhau điều gì, sự thật là lừa dối lẫn nhau mà thôi. Nhiếp Thiên Hoàn đã một lần thành công với kế nằm vùng mà giết được Giang Hải Lưu, bây giờ muốn lặp lại mưu cũ. Chỉ khác lần này là mỹ nhân kế."
Lưu Dụ nhớ tới chuyện Hầu Lượng Sinh. Nhậm Thanh Thị ngày đó đến Hầu phủ giết Hầu Lượng Sinh là vì Hoàn Huyền được mới nới cũ, có Đạm Chân nên không thèm muốn thị. Nhậm Thanh Thị vì thất sủng mà muốn giết mưu thần số một của Hoàn Huyền để tiết phẫn uất. Loại tác phong này thể hiện thị là một người tâm ngoan thủ lạt. Liệu thị có từng đặt tất cả hy vọng lên người Hoàn Huyền hay không? Thị chỉ vì muốn bảo thù Tôn Ân hạ sát huynh trưởng, liệu có đơn giản vậy không? Cũng là ý đồ phục quốc, chỉ cần có thể trở thành hoàng hậu của triều đại mới, thì con cái thị sẽ kế vị Hoàng đế, hào quanh của họ Tào một lần nữa sẽ tái hiện. Đúng! Thị chẳng những muốn báo thù, mà còn muốn rửa hận họ Tư Mã đã diệt Ngụy quốc.
Mọi người đều bị nàng lợi dụng, kể cả Hoàn Huyền, Nhiếp Thiên Hoàn và Lưu Dụ gã. Điều này chính là nguyên nhân để thị giữ gìn tấm thân trong trắng, lần đầu tiên của thị sẽ chỉ giao cho người có cơ hội trở thành Hoàng đế nhất. Về những chuyện mà thị làm, trước đây nghĩ không thông, bây giờ đột nhiên lại hiểu hết. Cách nghĩ của gã, tuy có thể không hoàn toàn chính xác nhưng cũng không xa sự thật nhiều. Từ ban đầu, thị đã một lòng muốn hạ bệ Tư Mã hoàng triều.
Nghĩ thông suốt điểm này, việc đối phó thị sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Gã nhàn nhạt hỏi: "Nói cho ta biết, ngươi bằng cái gì mà có thể khiến Nhiếp Thiên Hoàn tin tưởng ngươi? Lại bằng cái gì khiến Hoàn Huyền tiếp nhận ngươi?"
Nhậm Thanh Thị nhẹ nhún vai thơm, tỏ vẻ thờ ơ hỏi: "Thanh Thị có đẹp không?"
Thị đột nhiên thốt lên những lời này, khiến Lưu Dụ líu lưỡi. Bất luận thị là một người như thế nào, thì cũng giống như người bình thường, có xương có thịt, cũng cảm thấy bất lực và thống khổ. Bây giờ thị chỉ còn lại một thân một mình. Tuy Ma công mạnh mẽ, lại không ngừng tinh tiến; để tung hoành giang hồ thì không thành vấn đề. Nhưng muốn ảnh hưởng đến chính cục thì chỉ là si tâm vọng tưởng. Cho nên thị phải đi theo người có thực lực, như Nhiếp Thiên Hoàn hay Hoàn Huyền, thị mới có thể gây sóng tạo gió, để có thể hoàn thành tâm nguyện, chiếm giữ quyền lực.
Liệu thị có trung thành với mình không. Điều này cũng chỉ có thể dựa vào phương diện đó mà quyết định. Khi Lưu Dụ gã trở thành người có cơ hội đảo triều hoán đại nhất, thị sẽ toàn lực hỗ trợ gã.
Vấn đề là Nhậm Thanh Thị tuy không phải loại cùng hung cực ác, nhưng vì có quan hệ không thể phân cắt vơi Tiêu Dao giáo và Nhậm Dao, khiến cho tiếng xấu đồn xa. Ngay cả khi Tiêu Dao giáo tan thành mây khói, thì trong mắt người giang hồ hay hội nhà giàu Kiến Khang, Nhậm Thanh Thị vẫn mãi là một yêu nữ. Không ai sẽ chấp nhận thị, ngay cả những người gần gũi với mình như Đồ Phụng Tam, Giang Văn Thanh, Yến Phi hay Tống Bi Phong, tất cả đều không phải là ngoại lệ.
Loại tình huống này thị không phải là không biết, vì sao vẫn cố gắng hàn gắn quan hệ đã nhiều lần đổ vỡ với mình? Chính mình cũng hoài nghi thành ý của thị, đó tuyệt không phải là sự kết tội vô cớ.
Lưu Dụ tự hỏi đến lúc này vẫn không có cách nào để có thể nhẫn tâm xuống tay với thị. Một nửa là vì giá trị lợi dụng của thị, nửa còn lại không thể phủ nhận bởi vì thị quá đẹp.
Sự xinh đẹp của thị không giống người khác, nửa yêu nửa tiên, điểm mạnh nhất là sự dụ hoặc. Một mặt thị rất nữ tính, đi nhẹ nói khẽ, có một loại mị thuật trời sinh quyến rũ nam nhân. Mặt khác lại luôn luôn ra vẻ trong trắng, giữ gìn trinh tiết, đến nay vẫn không một tỳ vết. Tất cả những điều đó cùng nhau vẽ nên vẻ phong tình chỉ có ở thị.
Một câu đơn giản của thị chứa đựng những toan tính vô hạn. Ngoại trừ sắc đẹp và mị thuật câu dẫn nam nhân, thị còn có thể dựa vào cái gì? Nhưng sắc đẹp đúng là vũ khí lợi hại nhất của thị, có thể khiến những lão yêng hùng như Nhiếp Thiên Hoàn và Hoàn Huyền quỳ gối dưới chân thị.
Hoàn Huyền và Nhiếp Thiên Hoàn có thể tiếp nhận thị, Lưu Dụ lại không thể. Đối với gã, tiếp nạp thị sẽ chỉ có tai họa.
Lần đầu tiên gã đối với Nhậm Thanh Thị sinh ra lòng thương hại. Không phải là đồng tình với những việc thị làm, mà là hiểu được hoàn cảnh của thị mà tự nhiên phát sinh lòng thông cảm.
Ở một góc độ nào đó, tình cảnh của gã và thị có điểm tương tự. Cả hai đều có thù hận phải rửa bằng máu, lại không có cách nào cởi bỏ. Chỉ có điều cách thức thực hiện của họ không giốn nhau thôi!
Nhậm Thanh Thị buồn bã nói: "Lại không nói gì ư."
Lưu Dụ trong lòng dấy lên một tâm tình mà chính gã cũng không hiểu rõ, thở dài: "Thanh Thị ngươi đi đi! Ngươi sẽ không nhận được gì từ ta để thỏa mãn khát vọng của ngươi đâu. Ta thà cùng ngươi minh đao minh thương mà phân sống chết, chứ không muốn cứ phải ta lừa ngươi gạt mãi."
"Hic! Lưu Dụ!"
Lưu Dụ ngạc nhiên nhìn về phía thị, thấy ngọc lệ rưng rưng, buồn bả cúi gằm xuống đất thút thít.
Nhậm Thanh Thị cúi đầu, lộ vẻ buồn bã đau đớn động lòng người nói: "Đến bây giờ chàng vẫn không tin thiếp sao? Thiếp sẽ giúp chàng giết Can Quy, như vậy là đủ nhé! Còn việc có thể giết chết Lư Tuần nhất nhất theo ý chàng. Được không?"
Lưu Dụ tỉnh ngộ, thầm mắng mình mềm lòng. Nhậm Thanh Thị hiện tại có thể là chìa khóa duy nhất để gã có thể mở ra cánh cửa đối phó với Can Quy. Một khi giết được Can Quy, sẽ làm suy yếu đi rất nhiều thực lực của Hoàn Huyền, giúp ích cho việc đấu tranh sinh tử thành bại với hắn trong tương lai, lại có thế tỏ ra thành ý với Tư Mã Đạo Tử, khiến quan hệ hợp tác lẫn nhau giữa hai bên sẽ được gia cố. Như thế làm sao mình có thể dựa vào tình cảm mà hành sự được, chẳng lẽ mình vẫn không thể không để ý đến tất cả, toàn lực cầu thắng sao?
Đương nhiên cũng có thể là Nhậm Thanh Thị và Can Quy liên thủ bố trí một cạm bẫy. Khi gã tưởng rằng có thể giết Can Quy thì ngược lại, kẻ bị làm thịt lại chính là gã. Thật ra, gã đang hy vọng như thế. Bởi vì nếu thế gã đối với mỹ nữ luôn miệng ngon lưỡi ngọt rằng yêu mình vô cùng này sẽ không còn vương vấn tơ tình gì nữa.
Lưu Dụ trấn tĩnh tinh thần, đột nhiên ôm lấy eo thon nhỏ của thị, rồi ghì chặt thị vào trong lòng.
Thân thể đầy đặn động lòng người của thị khiến gã thiếu chút nữa xúc động quá mà không để ý đến hậu quả sinh ra thú tính nguyên thuỷ. Gã vội vàng thầm cảnh cáo mình, rồi cố gắng bảo trụ linh đài, giữ lấy một điểm sáng suốt.
Nhậm Thanh Thị duyên dáng kêu "Ôi" lên một tiếng, ngọc thủ ôm ghì lấy chiếc cổ thô tráng của gã. Thị rên rỉ hổn hển: "Lưu Dụ!"
Hai từ này thiếu chút nữa đánh tan thần trí của gã, may là gã vẫn còn năng lực để kiềm chế, ghé sát vào tai thị nói: "Ta muốn ngươi!"
Thân thể mềm mại của Nhậm Thanh Thị run rấy kịch liệt. Mỗi một chút run rẩy đối với Lưu Dụ đều có mị lực như có thể câu hồn đoạt phách gã. Mỹ nử này hổn hển: "Chàng vẫn không tin người ta sao? Thanh Thị sẽ dùng hành động để chứng minh cho chàng xem. Đến đây đi! Người ta khao khát chàng lắm rồi."
Lưu Dụ thầm kêu cứu mạng, nạn nhân của hành động thử nghiệm này khẳng định không phải là đối phương mà là chính gã. Gã tuyệt không thể có quan hệ thể xác với mỹ nữ có lòng dạ bất trắc này. Huống chi chẳng may thị thật sự là xử nữ, bất luận gã nhẫn tâm như thế nào, nhưng tự vấn lương tâm nếu Nhậm Thanh Thị thành đàn bà của gã, gã sẽ khó có thể bội tình bạc nghĩa đối với nàng được.
Lúc này thử nghiệm hoàn toàn thất bại. Gã vẫn không biết rõ nàng có giả dối hay không, chính mình lại ở vào thế cưỡi lên lưng hổ khó mà xuống được.
Lưu Dụ cố gắng đè nén dục hỏa đang hừng hực bốc lên trong lòng, kéo thị ngồi xuống ghế đá ở trong đình, để thị ngồi trên lòng mình, gã nói: "Bây giờ vẫn chưa phải thời cơ tốt. Trước tiên ta hỏi ngươi một việc, sau đó ta sẽ cho ngươi biết nguyên nhân."
Nhậm Thanh Thị than thở một tiếng rồi duyên dáng ngồi ngay ngắn lại, thỏ thẻ nói: "Lưu Dụ, liệu chàng có phải là một đấng nam tử hán không?"
Lưu Dụ lúc đó đã sáng suốt trở lại, không đáp mà hỏi lại: "Can Quy hiện đang trốn ở đâu?"
Nhậm Thanh Thị sảng khoái đáp: "Hắn trốn ở trong một con thuyền trên Đại Giang và luôn luôn thay đổi vị trí. Ngay cả thiếp đây nếu muốn kiếm hắn thì cũng phải dùng một thủ pháp đặc biệt, quyền chủ động ở trong tay hắn."
Lưu Dụ hỏi: "Ngươi không phải là đã ở nhờ trên thuyền của hắn sao?"
Nhậm Thanh Thị đáp: "Thiếp chỉ gặp hắn có hai lần, lần gặp mới nhất là ngay tối hôm qua. Thiếp đến để báo cho hắn biết tình huống đã mật hội với Lưu Lao Chi, để hắn phi báo cho Hoàn Huyền. Thiếp biết Can Quy đã không còn tín nhiệm thiếp, lại còn muốn phá quan hệ giữa thiếp và Hoàn Huyền. Chính vì vậy thiếp rất hy vọng bọn chàng có thể làm thịt hắn, nhưng đừng để cho Hoàn Huyền hoài nghi đến thân phận của thiếp."
Lưu Dụ bắt đầu tín nhiệm đến thành ý hợp tác của Nhậm Thanh Thị. Đây là tác phong tâm ngoan thủ lạt cố hữu của thị. Hơn nữa một núi không thể có hai hổ, không thể để tồn tại một kẻ mà cả mưu trí và kiến thức đều không dưới thị như Can Quy. Một khi hắn còn sống, Hoàn Huyền sẽ không thể trọng dụng thị.
Nhậm Thanh Thị chau mày hỏi: "Việc chàng và thiếp hoan hợp với những việc này có quan hệ gì?"
Lưu Dụ ôn tồn nói: "Bởi vì đêm qua lúc Can Quy dùng thuyền nhỏ đến bến đò gặp ngươi, ta cũng có mặt ở đó."
Nhậm Thanh Thị kinh ngạc thốt: "Cũng có việc đó sao?"
Lưu Dụ nói: "Ta cũng không phải là kẻ duy nhất đứng bàng quan. Lư Tuần đợi sau khi bọn ngươi rời khỏi đã hiện thân ở chỗ ngươi lấy thuyền, hắn còn lẩm bẩm một câu 'Thật kỳ quái!'. Bây giờ ngươi đã hiểu chưa? Đêm qua Lư Tuần đã bám theo đuôi ngươi, và không biết chừng hiện tại hắn cũng theo ngươi đến chỗ này. Hắn như con hổ ẩn mình trong bóng tối rình rập con mồi, chờ thời cơ thuận tiện ra tay. Ngươi nói xem trong tình huống như thế này, màn trời chiếu đất mà chúng ta loan phượng đảo điên được sao?"
Nhậm Thanh Thị chớp mắt sợ hãi khi nghĩ đến mưu đồ sát nhân, nàng liếc qua vai hắn, như muốn quét đi cái bóng đêm của núi rừng.
~
Chú thích:
*Dao tương hô ứng: Thế hai bên có thể trợ giúp lẫn nhau. Trong truyện Tam Quốc diễn nghĩa hay dùng chữ ỷ giốc (椅角).