Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 424: Huề thủ phó hiểm



Nắm tay phó hiểm

An Ngọc Tình mở to đôi mắt đẹp, hỏi vẻ khó tin: "Đó là thứ kiếm pháp gì vậy? Trong thiên hạ không ngờ lại có kiếm pháp thế này. Chẳng trách Trúc Pháp Khánh cũng phải ôm hận dưới kiếm của ngươi."

Yến Phi tra kiếm vào vỏ. Sự xuất hiện của An Ngọc Tình làm nhân gian lập tức biến đổi thành chân thật, làm chàng thấy khó mà tưởng tượng được trong Động thiên phúc địa có có người hoặc vật thể so sánh được với nàng. Chàng quả thật rất vui khi gặp nàng và ngắm nhìn đôi mắt đẹp của nàng. Khi ở một chỗ với nàng, cảm giác về tất cả đều được nhân lên nhiều lần. Đó tuyệt không phải là cảm giác giữa nam và nữ mà thuần tuý là cảm giác giao tiếp giữa con người và nhân gian.

Chàng cười nhẹ: "Ta lĩnh ngộ được kiếm pháp này chính là khi tam bội Thiên, Địa, Tâm hợp nhất. Vì vậy ta đặt tên nó là "Tiên môn kiếm quyết". Ta vừa rồi thi triển thức khởi đầu có tên là "Tiên tung sạ hiện"."

An Ngọc Tình đi đến trước mặt chàng, vẫn lộ rõ vẻ không tin vào những gì mắt mình vừa nhìn thấy nói: "Điều này tuyệt không có khả năng. Ngươi có thể đem nguyên lý khai mở tiên môn, rồi ứng dụng vào kiếm pháp. Thân thể ngươi lại không chịu thụ thương sao? Uy lực của đạo thiểm điện đó phi thường kinh nhân. Thiên hạ còn ai có thể chịu được một kiếm của ngươi đây? Kiếm pháp này căn bản là không thể kháng cự."

Yến Phi mỉm cười: "Tôn Ân khẳng định có thể chịu được. Hà huống chiêu đầu tiên đó của ta vẫn chưa luyện thành, bởi vì điện mang của nguyên âm nguyên dương mới chỉ có thể nương theo thân kiếm bắn thẳng ra. Người cao minh như Tôn Ân hoặc Mộ Dung Thùy khẳng định sẽ có thủ pháp ứng phó thích hợp. Đợi khi ta có thể dùng kiếm mang để công kích đối thủ từ bất kỳ vị trí hay góc độ nào, lúc đó mới tính là không ai ứng phó được."

An Ngọc Tình nhíu mày hỏi: "Có khả năng vậy sao?"

Yến Phi đáp: "Khả năng đó thật sự tồn tại, đó cũng chính là sự khác biệt của "Tiên môn kiếm quyết". Khi ta dùng Thái Âm khí hình thành một vùng trường khí, rồi tuỳ tiện tống xuất Thái Dương khí vào một điểm nào đó trong trường khí, ví dụ như sau lưng đối thủ chẳng hạn, sẽ giống như việc dẫn mở tiên môn, tập kích đối thủ. Đó chỉ là một ý tưởng. Công pháp của ta vẫn còn cách xa điều đó lắm."

An Ngọc Tình khẽ thở ra một hơi hỏi: "Quả thật là công pháp thần kỳ, đến lúc đó thiên hạ còn có ai là đối thủ của ngươi?"

Yến Phi đáp: "Ta vẫn khẳng định Tôn Ân có thể ứng phó được. Nếu quả kiếm quyết của ta đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hoá như thế, lão đỡ thì không đỡ được nhưng vẫn có thể dựa vào công lực của bản thân, ở trong kinh mạch tiêu thụ được một kiếm của ta."

Đôi mắt thâm thuý của An Ngọc Tình chăm chú nhìn chàng hỏi: "Vừa rồi ngươi có biết Ngọc Tình ở bên cạnh không?"

Yến Phi vui vẻ đáp: "Đương nhiên là biết."

An Ngọc Tình ngạc nhiên: "Ngươi cố tình biểu diễn kiếm quyết đó trước mắt ta. Đúng không?"

Yến Phi gật đầu: "Đúng vậy! Làm vậy có hai mục đích. Trước tiên là để cô nương biết rằng ta có tín tâm có thể đạt đến cảnh giới "Phá toái hư không" của võ học. Tam bội Thiên, Địa, Tâm trước sau vẫn chỉ là vật chết. Người lại là vật sống nên biến hoá của kiếm pháp sẽ càng nâng cao uy lực của tiên môn quyết. Thứ hai là lần này trước khi quyết chiến theo phó ước với Tôn Ân, ta muốn đến chào tạm biệt cô nương, không muốn cô nương lo lắng nên mới thi triển uy lực của tiên môn quyết trước mặt cô nương, dùng việc đó mà nói ta có khả năng đánh bại Tôn Ân."

An Ngọc Tình hân hoan nói: "Ngươi đạt mục đích rồi! Nhưng với Tôn Ân ngươi ngàn vạn lần không được khinh địch. Hoàng thiên đại pháp của lão đã đạt tới cảnh giới thiên nhân giao cảm, cũng giống như khi ngươi được tam bội Thiên, Địa, Nhân dẫn dắt khai mở tiên môn vậy."

Yến Phi cười nhẹ: "Đa tạ cô nương chỉ điểm. Mong cô nương bảo trọng. Nếu ta có thể giữ mạng quay về, ta sẽ đến Kiến Khang bái phỏng và thuật lại trận chiến cho cô nương nghe."

Nói rồi chàng vỗ vỗ vào Điệp Luyến Hoa sau lưng, rồi tiêu sái bước đi.

Biên Thành khách sạn, Biên Hoang tập.

Cao Ngạn cúi đầu ủ rũ đến trước cửa phòng trọ của Tiểu Bạch Nhạn, đưa tay lên gõ cửa.

Cửa phòng lập tức được mở ra, khuôn mặt của Doãn Thanh Nhã hiện ra, oán giận nói: "Họp hành gì mà lâu vậy, làm người ta chờ đợi khổ sở. Hôm nay ta phải được ăn đùi dê nướng."

Cao Ngạn tránh ánh mắt chờ mong của nàng, thấp giọng nói: "Sự tình có thay đổi."

Doãn Thanh Nhã trừng trừng nhìn Cao Ngạn đang bước vượt qua nàng, ngạc nhiên hỏi: "Sự tình có thay đổi? Phát sinh chuyện gì sao?"

Cao Ngạn bước thẳng tới ngồi xuống một chiếc ghế trong phòng khách, lộ vẻ sầu thảm đáp: "Ta phải lập tức lên đường chạy tới Tứ Thuỷ thám thính quân tình, không cách nào bồi bạn với nàng ở đây được nữa."

Doãn Thanh Nhã sẵng giọng thốt ra: "Ngươi sao có thể để mặc ta ở đây chứ?"

Cao Ngạn cất giọng khổ sở: "Huynh đệ hoang nhân của ta đúng là tàn nhẫn. Nhưng cũng không trách họ được. Tên hỗn đản Mộ Dung Thuỳ đó đã phái binh chiếm giữ phía bắc Dĩnh khẩu chỗ Tứ Thủy và Dĩnh Thủy giao nhau. Khi tuyết mùa đông rơi xuống. Dĩnh Thuỷ trở thành con đường huyết mạch duy nhất nối bọn ta với phương bắc. Vì vậy bọn ta không do dự phải đoạt lại bắc Dĩnh Khẩu. Hai bên giao chiến, quân tình phải đặt lên hàng đầu. Ta vì vậy phải đi làm thám tử, sau khi tìm hiểu hư thật của địch nhân mới có thể quyết định được chiến lược phản công."

Doãn Thanh Nhã nhẹ bước chân đẹp đi tới trước mặt gã nhíu mày hỏi: "Biên Hoang tập chẳng nhẽ có mỗi ngươi là thám tử chắc? Phái người khác không được sao?"

Cao Ngạn cười khổ: "Biên Hoang Tập bọn ta đúng là có không ít nhân tài thám tử, đáng tiếc không có ai đảm nhận việc này bì được với ta cả. Bởi vì một số lớn Bí nhân như Hướng Vũ Điền đã tiềm nhập Biên Hoang. Cả vùng Biên Hoang này chỉ còn mỗi Biên Hoang tập có thể tính là an toàn, các địa phương khác đã biến thành nơi nguy hiểm. Chỉ mỗi ta là có năng lực xuất nhập Biên Hoang một cách dễ dàng. Hắc! Nàng giờ có thể hiểu được địa vị thủ tịch phong môi của Cao Ngạn ta, chính là dựa vào thực lực mà có được."

Sau đó gã đưa hai bàn tay lên áp chặt vào mặt, cất giọng đau khổ nói: "Nếu có lựa chọn khác, ta lại có thể để nàng một mình sao?"

Doãn Thanh Nhã lại hỏi: "Ngươi muốn đi bao lâu?"

Cao Ngạn ngẩng đầu đáp: "Cả đi và về đã mất hai ngày ba đêm. Nàng có thể tiễn ta không?"

Doãn Thanh Nhã bực tức: "Không thể."

Cao Ngạn thảng thốt: "Nhã nhi."

Doãn Thanh Nhã phì cười nói: "Người ta đi cùng với ngươi."

Cao Ngạn thất thanh: "Gì cơ?"

Doãn Thanh Nhã làm như không có gì đáp: "Có gì mà ra vẻ kỳ quái như vậy? Doãn Thanh Nhã ta thất lễ với ngươi sao? Lần trước bị Sở Vô Hạ truy sát ở Biên Hoang, trong Bạch Vân Sơn toàn nhờ vào bản cô nương mới cứu được tính mệnh của ngươi. Lần này nếu quả ta không đi cùng với ngươi, ngươi khẳng định không có mạng trở về." truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Cao Ngạn than thở: "Nếu quả được đi cùng nàng, ta lại đi một mình sao? Lần này không giống lần trước. Lần trước chỉ là chạy trốn, đó lại là bản lĩnh lớn nhất của Cao Ngạn ta, nhưng lần này là chấp hành nhiệm vụ trinh sát quân địch, nguy hiểm theo đó nhân lên rất nhiều. Một cô nương thiên kiều bách mị như nàng mà bị rơi vào trong tay địch nhân, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi. Nàng phải bỏ cái ý nghĩ này đi."

Doãn Thanh Nhã dậm chân bực tức: "Tên hỗn đản ngươi chỉ được cái nói bậy. Bản cô nương đến Biên Hoang tập chỉ có thể du ngoạn ba ngày. Ngươi lại lăn lên chiến tuyến phương bắc trinh sát địch tình, vậy bản cô nương ta biết làm gì? Ai bồi tiếp ta du ngoạn? Ta mặc kê, ngươi không chịu đáp ứng ta không cho phép ngươi ly khai. Sau này ta cũng không lý gì tới ngươi nữa."

Cao Ngạn lại vùi mặt vào hai tay, thống khổ nói: "Nếu như chỉ có mình ta đi, ta có mười phần nắm chắc còn mạng trở về gặp nàng. Nhưng nếu quả ta và nàng cùng đi, ta đến nửa thành cũng không nắm chắc."

Doãn Thanh Nhã mỉm cười: "Hết lý do này lại lý do khác. Trước tiên thì phóng đại nguy hiểm để ta sợ mà lùi bước. Giờ lại mang sự an nguy của bản thân ra uy hiếp ta. Cao Ngạn! Ngươi nói gì cũng vô dụng. Ta đã sớm nhìn thấu ngươi rồi."

Cao Ngạn ngửng đầu, ngây ngốc một hồi rồi mới chầm chậm nói: "Thật kỳ quái! Ta quả có cảm giác bị nàng nhìn thấu. Nhưng ta có thể để Nhã nhi của ta mạo hiểm hay sao? Bí nhân quả thật rất đáng sợ, như Hoa Yêu, như cái tên gọi là Hướng Vũ Điền kỳ quái đó. Nếu nàng có bề gì, ta biết ăn nói với sư phụ Nhiếp Thiên Hoàn của nàng thế nào đây?"

Doãn Thanh Nhã phá ra cười đến hụt hơi rồi nói: "Da mặt ngươi quả là dầy thật. Không ngờ cũng lôi sư phụ ta ra được. Tiểu tử chết bằm. Ngươi nghe đây, đây là cơ hội duy nhất của ngươi để chứng tỏ ngươi là phong mai xuất sắc nhất của Biên Hoang tập. Chứng minh cho ta xem. Chỉ có sự thật mới có thể chứng minh ngươi liệu có xứng với cái danh đó hay không."

Cao Ngạn nói: "Ta thật sự chịu sự bướng bỉnh của nàng. Bất quá nàng phải đồng ý với ta một chuyện, hơn nữa phải lập thề, nếu không ta sẽ không cho nàng đi cùng."

Doãn Thanh Nhã bình tĩnh giục: "Mau nói ra đi."

Cao Ngạn nghiêm nét mặt nói: "Nhã nhi phải thề tuyệt không để địch nhân bắt sống, nếu bị phải uống thuốc độc tự vẫn."

Doãn Thanh Nhã tủm tỉm cười: "Trước tiên phải đưa độc dược cho ta đã chứ."

Cao Ngạn lúng túng: "Lại bị nàng nhìn ra. Ôi! Sao ta có thể mang nàng đi theo chứ?"

Doãn Thanh Nhã tức giận: "Còn nói ngươi yêu thương người ta. Yêu thương kiểu gì thế này? Có việc kích thích vui vẻ thì bỏ rơi ta mà đi hưởng thụ một mình. Ngươi không thấy xấu hổ sao?"

Cao Ngạn ngây ngốc hỏi: "Vừa rồi có phải nàng nói yêu ta không?"

Doãn Thanh Nhã giận dỗi đáp: "Ta chỉ là cùng ngươi đi trinh sát chứ không đề cập gì đến chuyện yêu thương ngươi gì hết. Đừng có nghĩ linh tinh. Nói nhanh. Có đưa ta đi cùng hay không? Ta chỉ cần một câu trả lời rõ ràng."

Cao Ngạn tận hết nỗ lực nói: "Hẵng còn một việc nữa. Hai ta lần này mạo hiểm mạng sống đi cùng nhau từ sáng đến tối, ăn cùng ngủ cùng. Mặc dù định lực của ta rất khá, nhưng không phải là thánh nhân. Huống chi thánh nhân cũng có lúc lầm lẫn. Ha ha! Nàng hiểu rồi chứ. Nếu như quả ta không khống chế được bản thân. Nhã nhi nàng chẳng phải chịu thiệt thòi lớn sao?"

Doãn Thanh Nhã trợn mắt, thở dài: "Kẻ xấu xuất chiêu quả làm người ta không muốn nghe. Ngươi không khống chế được cũng chẳng sao. Quan trọng nhất là ta có biện pháp khống chế ngươi. Còn lời nào để nói không?"

Cao Ngạn nghiêm mặt nói: "Điểm mấu chốt chính là ở đây. Nàng không được đánh ta, đả thương ta, nếu không sẽ ảnh hưởng đến năng lực bảo mệnh cầu sinh của ta, lại tuyệt không được chế ngự huyệt đạo của ta. Bởi vì thủ pháp điểm huyệt làm người ta thương tổn nguyên khí. Nguyên khí của ta bị tổn thương sẽ không thể thi triển "Mãnh quỷ vật cần phù". Biên Hoang có rất nhiều du hồn dã quỷ ..."

Doãn Thanh Nhã ngắt lời gã: "Không được nói đến từ "quỷ"."

Cao Ngạn trong lòng mừng thầm, tiếp tục nói: "Trong tình huống như vậy, nàng lại không thể dùng vũ lực phản kháng, khẳng định sẽ thất thân vào tay ta. Thật chẳng đáng. Nếu quả phát sinh chuyện đó ta biết ăn nói với sư phụ nàng thế nào?"

Doãn Thanh Nhã nét mặt tươi như hoa đáp: "Sư phụ sớm đã nghĩ là ta từng ngủ với ngươi rồi."

Cao Ngạn trợn mắt há miệng nhìn nàng.

Doãn Thanh Nhã đỏ bừng mặt, sẵng giọng nói: "Tiểu tử chết toi. Có gì hay mà nhìn hả? Ngươi chẳng phải từng rêu rao chuyện cộng độ xuân tiêu gì đó hay sao? Sư phụ đương nhiên nghĩ mấy lời dối trá đó của ngươi là thật. Ta lại không thể giải thích loại chuyện này với người được. Được rồi. Tiểu tử chết bằm xấu xa, ta hỏi ngươi lần cuối, ngươi có đưa ta đi cùng hay không? Nếu quả ngươi nói không, ta lập tức ly khai Biên Hoang, vĩnh viễn không quay lại, cũng vĩnh viễn không thèm nhìn đến tên hỗn đản chỉ có hư danh như ngươi."

Cao Ngạn hỏi: "Nàng quả không sợ bị ta chiếm tiện nghi sao?"

Doãn Thanh Nhã lơ đãng đáp: "Có thể chiếm được tiện nghi của ta, thì coi như bản lãnh của ngươi là giỏi."

Cao Ngạn cuối cùng hai mắt sáng rỡ, xoa tay nói: "Được! Đồng ý thì đồng ý. Ta đánh canh bạc này. Thoả thuận xong."

Doãn Thanh Nhã nhảy nhót nói: "Thế mới phải chứ. Bọn ta lập tức khởi hành."

Cao Ngạn đã quyết định xong, cả người thần thái bay bổng, đấu chí ngang trời, hưng phấn nói: "Có đại tiểu thư nàng cùng ăn cùng ngủ, khổ sở lập tức biến lạc sự. Trước khi đến Tứ Thuỷ hãy đến sào huyệt bí mật của ta lấy trang bị đã. Đó toàn là những thứ ta phải mất nhiều năm tích luỹ. Hai ta đi nào."

Kỷ Thiên Thiên mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ thốt khẽ: "Tuyết rơi rồi!"

Bên ngoài xe ngựa tuyết lất phất rơi.

Tiểu Thi ngồi bên cạnh nàng u buồn hỏi: "Tiểu thư! Tiểu thư đã khoẻ chưa?"

Xe ngựa theo đại đội đi trên quan đạo đến Huỳnh Dương, thi thoảng lại dừng lại ở các thành thị trên đường. Hiện tại toàn bộ đất đai Quan Đông đã lọt vào tay Mộ Dung Thuỳ nên họ không phải ẩn nấp đi đêm nữa.

Kỷ Thiên Thiên đưa tay vỗ nhẹ vào má ái tì cười đáp: "Đương nhiên là không sao. Ngủ một lúc là khoẻ như cũ ngay. Không cần lo lắng linh tinh."

Tiểu Thi hai mắt ngân ngấn nước nói: "Tiểu thư tối qua hẵng còn khoẻ mạnh, vậy mà sáng nay bỗng nhiên bị ốm. Híc."

Kỷ Thiên Thiên ôm lấy vai nàng, nhíu mày nói: "Đừng khóc. Ngoan nào."

Tiểu Thi bi ai nói: "Chỉ tại em không tốt. Tiểu thư ngày đó nếu không để ý đến em, theo Yến công tử rời đi, thì hôm nay đã không phải chịu khổ."

Kỷ Thiên Thiên miễn cưỡng phấn chấn tinh thần nói: "Sau này không được nói những lời đó nữa. Chúng ta là chị em tỉ muội chứ không phải chủ tỳ. Mọi người cùng đồng cam cộng khổ. Cuộc chiến này chúng ta tuyệt không thể thua. Ta cũng vĩnh viễn không chịu khuất phục trước thế lực tà ác. Sẽ có ngày chúng ta hồi phục tự do. Ngày lành đó chính là đang tới gần. Ta sẽ không buông tay đâu."

Bên ngoài tuyết rơi càng lúc càng lớn.

Ba Lăng Thành.

Nhiếp Thiên Hoàn đứng sau cửa sổ, nhìn ánh sáng mặt trời lặn tắt dần ở vườn hoa. Trong lòng lão đang nghĩ ngợi về Doãn Thanh Nhã. Nha đầu này chắc đã đến Biên Hoang Tập rồi. Có Hồng Tử Xuân bảo hộ chắc sẽ không xẩy ra chuyện gì. Hy vọng nó hết giận rồi sẽ trở về nhà, ngàn vạn lần không dính líu gì đến tiểu tử Cao Ngạn đó.

Nghĩ tới Cao Ngạn lão lại bốc cơn nộ hoả.

Nghĩ lại cũng thấy buồn cười. Nhiếp Thiên Hoàn lão dậm chân có thể chấn động cả Đại Giang, vậy mà phải chịu thua một tiểu tử hoang nhân. Với tác phong vẫn dùng vũ lực giải quyết mọi việc của lão, chuyện này thật đã mang lại cho lão một cảm giác mới.

Tiểu tử đó sao có thể phúc lớn mệnh lớn như vậy? Lần lão thân tự xuất thủ có thể nói bị Yến Phi cản trở. Nhưng Hoàn Huyền phái Tiêu Nộn Ngọc đi cũng chẳng làm tiểu tử đó làm sao thật ra ngoài ý liệu của người ta. Nhưng cũng may tiểu tử đó không bị độc mà chết, nếu không lão phải đối diện Nhã nhi thế nào? Nghĩ đến đây lão cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Nhã nhi có phải thật sự đã yêu tiểu tử đó không?

"Có Nhậm tiểu thư tới."

Nhiếp Thiên Hoàn gật đầu: "Mời nàng vào đây." Lão chậm rãi quay người nhìn Nhậm Thanh Thị từ cánh cửa thư trai đang mở rộng tiến vào trong. Nàng ta đã gầy đi ít nhiều nhưng vẫn động lòng người.

Nhậm Thanh Thị đi thẳng đến trước mặt lão thi lễ: "Nhiếp bang chủ phúc an."

Nhiếp Thiên Hoàn áp chế tình cảm do gặp nàng ta khởi lên, bình tĩnh nói: "Nhâm hậu gầy đi đấy. Trên đường chắc chịu khổ nhiều."

Nhậm Thanh Thị không trực tiếp đáp lời mà khẽ giọng nói: "Can Quy thích sát Lưu Dụ ở Kiến Khang thất bại, ngược lại bị Lưu Dụ giết chết."

Nhiếp Thiên Hoàn hai mắt tinh quang sáng rực, trầm giọng hỏi: "Không ngờ lại có chuyện đó. Hoàn Huyền phản ứng thế nào?"

Nhậm Thanh Thị môi khẽ xuất một vẻ khinh thường, thong dong đáp: "Hoàn Huyền lập tức trèo lên người quả phụ mới của Càn Quy."

Nhiếp Thiên Hoàn hơi ngạc nhiên. Một lúc sau lão mới hỏi: "Sao nàng lại biết? Chuyện thất đức như vậy Hoàn Huyền phải tìm mọi cách giấu diếm chứ."

Nhậm Thanh Thị đáp: "Là ta đoán ra. Trước tiên là Hoàn Huyền bỗng nhiên cải biến thái độ với ta, tuỳ tiện tìm một cớ bảo ta ly khai Giang Lăng. Sau đó là lần cuối khi hắn gặp ta, ta cảm thấy có người tránh ở đằng sau bình phong. Với sự tự phụ của Hoàn Huyền, căn bản không cần cao thủ nấp sau bảo vệ. Hà huống ta còn ngửi thấy mùi thơm của phấn thơm trên thân Hoàn Huyền. Người nấp sau bình phong đó khẳng định là Tiêu Nộn Ngọc. Hắn để Tiêu Nộn Ngọc chứng kiến lời hắn bảo ta ly khai để thể hiện rõ tâm ý của hắn với Tiêu Nộn Ngọc."

Nhiếp Thiên Hoàn nhất thời nói không ra lời.

Nhậm Thanh Thị nghiêm mặt nói: "Nhiếp bang chủ đang rơi vào vị thế vô cùng bất lợi."

Nhiếp Thiên Hoàn bực tức rủa: "Đúng là tiểu tử tâm lang cẩu phế."

Nhậm Thanh Thị khẽ khàng nói: "Nhiếp bang chủ không phải hôm nay mới rõ Hoàn Huyền là dạng người nào sao. Quan hệ hiện tại của hai người Hoàn Huyền và Tiêu Tung nhờ có Tiêu Nộn Ngọc mà tiến thêm bước nữa. Nhiếp bang chủ lại biến thành người ngoài. Nhiếp bang chủ tính toán thế nào?"

Nhiếp Thiên Hoàn hồi phục sự bình tĩnh, cười đáp: "Ta có thể tính toán thế nào đây? Ngày nào chưa chiếm được Kiến Khang, ngày đó Hoàn Huyền tuyệt không dám động vào ta. Ngay từ ban đầu mọi người đều biết rõ đây là quan hệ tương hỗ lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Có giở thủ đoạn gì cũng không ai oán trách cả."

Nhậm Thanh Thị hỏi: "Hoàn Huyền nếu lấy được Kiến Khang thì sẽ thế nào?"

Nhiếp Thiên Hoàn đáp: "Khi đó phải xem hình thế các bên phát triển thế nào. Kiến Khang có thể không phải là điểm kết, mà là điểm bắt đầu."

Nhậm Thanh Thị nói: "Hình thế các bên phát triển thế nào có phải ý nói tới Biên Hoang tập, Bắc Phủ binh và Thiên Sư quân hay không? Thứ cho ta nhắc nhở bang chủ, ta từng đại biểu cho Hoàn Huyền đi mật hội với Lưu Lao Chi. Lưu Lao Chi tuyệt không phải là kẻ không bị dao động"

Nhiếp Thiên Hoàn ngạc nhiên: "Lưu Lao Chi?"

Nhậm Thanh Thị đáp: "Nếu Lưu Lao Chi lại đầu phục Hoàn Huyền lần nữa. Giá trị lợi dụng của bang chủ sẽ giảm xuống. Cần phải cẩn thận, "thỏ chết, chó săn cũng hết đời" câu nói này ngàn đời vẫn có lý."

Nhiếp Thiên Hoàn nở một nụ cười cao thâm khó lường, thoải mái đáp: "Ta tuyệt không phải là chó săn của Hoàn Huyền. Nếu hắn nghĩ như vậy, sẽ phát giác mình đã tính sai cực lớn."

Nhậm Thanh Thị nói: "Bang chủ nắm chắc như vậy. Thanh Thị không cần phải nói nhiều nữa."

Nhiếp Thiên Hoàn ưu tư một hồi rồi hỏi: "Nhâm hậu có dự định gì không?"

Nhậm Thanh Thị đáp: "Nếu bang chủ không phiền, ta định tìm một địa phương thanh tĩnh ở Động Đình hồ, nghỉ ngơi một đoạn thời gian. Thanh Thị thật đã quá mệt mỏi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.