Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 426: Sát Nhân Danh Ngạch



Danh Sách Sát Nhân

Trong một quán rượu ồn ào, hai người ngồi xuống đối diện với nhau ở một bàn nhỏ trong góc. Rượu qua ba tuần, Hướng Vũ Điền cười "Thật muốn ca lớn một khúc. Hà! Tối nay thực là tốt! Tối nay ta cao hứng phi thường."

Trong lòng Vương Trấn Ác chợt động, thầm nghĩ xảo diệu hôm nay đúng vào ngày tiết cuồng hoan của Bí tộc. Lúc này, Hướng Vũ Điền đang ở trong trạng thái bình thường, nói không chừng có thể tìm hiểu được một số bí mật từ y. Hắn mời thêm một chén rồi nói: "Hướng huynh vì sao không dễ dàng động thủ sát nhân thế? Chừng như trái ngược với tác phong hung hãn thường thấy của Bí tộc."

Hướng Vũ Điền than: "Việc này nói ra thì dài lắm, một lời không thể nói hết. Vương huynh có cách nào kiếm được một vò Tuyết Giản Hương không? Nghe nói đó là đệ nhất danh tửu của Biên Hoang. Nhưng giờ uống Nữ nhi hồng* cũng được rồi."

Vương Trấn Ác đáp: "Nếu như Hướng huynh khẳng khái lập tức đình chỉ can qua thì ta có thể làm được."

Hướng Vũ Điền cười khổ: "Công là công, tư là tư. Đề nghị của ngươi rất không thực tế. Biên Hoang tập không hề có tương lai, Thác Bạt Khuê càng không có hy vọng. Vương huynh nếu là người thức thời vụ thì nên lập tức rời xa Biên Hoang tập, đến địa phương nào cũng được, còn hơn ngồi đây chờ chết."

Vương Trấn Ác cười nhẹ: "Chỉ cần chết một cách oanh liệt thì dù có chết cũng cam lòng."

Hai mắt Hướng Vũ Điền sáng bừng lên, cầm hồ rượu rót cho hắn và tự rót cho mình, rồi nâng chén nói: "Cách nhìn của Vương huynh đối với cái chết hoàn toàn không khác gì ta. Nhưng ta vẫn bội phục sự rộng rãi của Vương huynh đã nhìn thấu cả sinh tử. Nào! Chúng ta lại làm chén nữa. Tối nay không say không về."

Hai người lại cạn một chén.

Vương Trấn Ác nói: "Hướng huynh hiểu rất rõ tình hình Biên Hoang tập của bọn ta, không ngờ lại biết cả Tuyết Giản Hương nữa."

Hướng Vũ Điền thản nhiên nói: "Nhận thức của ta đối với Biên Hoang tập đại bộ phận là từ người Yên. Như tên gia hoả Cao Ngạn đó, nếu như người Yên không năm lần bảy lượt nhấn mạnh tác dụng của hắn trong cuộc chiến này thì dù có đánh chết ta ta cũng không tin hắn có thể ảnh hưởng đến kết quả cuộc chiến."

Vương Trấn Ác không nhịn được hỏi: "Bằng vào thân thủ Hướng huynh, lần trước ở Trấn Hoang cương đã có cơ hội đắc thủ rồi, tại sao lại dễ dàng bỏ qua thế?"

Hướng Vũ Điền lắc đầu đáp: "Bảo ta làm sao giải thích đây? Việc của ta, Vương huynh rất khó hiểu được. Có thể nói vì mục tiêu lớn hơn, xa hơn nên ta phải giới sát. Đương nhiên càng không thể lạm sát, nếu không, được không bằng mất."

Vương Trấn Ác không hiểu hỏi: "Câu này của Hướng huynh thực làm người ta khó hiểu. Theo như ta thấy, Hướng huynh là người không sợ trời, không sợ đất, thích gì làm nấy, không hề có cố kỵ gì mới phải."

Hướng Vũ Điền gật đầu: "Ngươi nhìn đúng lắm. Chỉ là không hiểu tình hình của ta, mà ta rất khó giải thích. Nói ra rồi cũng sợ rằng ngươi sẽ không tin."

Y lại cười khổ: "Không ngại nói cho ngươi biết, lần này ta có một bản Danh sách giết người. Danh sách chỉ giới hạn trong ba người. Từ lập trường của ta mà nói thì ba người này là những người cần phải giết nhất của Biên Hoang tập."

Vương Trấn Ác ngạc nhiên thốt: "Danh sách giết người? Ta có phải là một trong số đó không?"

Hướng Vũ Điền cười đáp: "Có thể có, mà cũng có thể không. Chỉ có hai người là do người Yên chỉ định, người cuối cùng là do ta chọn lựa để cho vào Danh sách ám sát của ta. Chỉ cần làm thịt được ba người này là ta có thể không còn nợ nần gì với bản tộc nữa. Từ đó có thể thoát ly Bí tộc, chuyển sang cuộc sống tự do tự tại."

Vương Trấn Ác hỏi: "Một người là Cao Ngạn, còn người kia là ai?"

Hướng Vũ Điền cười nhẹ: "Với tài trí của Vương huynh thì làm sao mà không đoán ra được?"

Vương Trấn Ác giật mình thốt: "Yến Phi!"

Hướng Vũ Điền vui vẻ nói: "Kể cả người Yên không hề chỉ định ta nhất định phải giết chết Yến Phi nhưng Hướng Vũ Điền ta sẽ không tha cho hắn. Đối thủ như thế, dễ tìm được ư?"

Vương Trấn Ác thầm nghĩ nếu Hướng Vũ Điền quả có thể giết Yến Phi thì Biên Hoang tập khẳng định không đánh cũng tan mà Hướng Vũ Điền cũng không phụ sự uỷ thác của Mộ Dung Thuỳ.

Hướng Vũ Điền hứng thú hỏi: "Vương huynh gặp qua Yến Phi chưa? Úc! Ngươi đương nhiên là gặp rồi, nếu không sẽ không cho hắn là kình địch của ta. Hắn rốt cuộc là người thế nào?"

Vương Trấn Ác ngây người một lát nói: "Ta thật không biết trả lời ngươi vấn đề này như thế nào. Tuyệt không phải vì ta cố ý giấu giếm cho hắn, mà là không biết miêu tả hắn như nào cho sát thực tế. Hắn là một người rất đặc biệt, nói tóm lại là hoàn toàn khác biệt với những cao thủ Hoang nhân khác. Nhưng chỗ khác thế nào thì ta không nói ra được. Ta tự thấy mình có năng lực nhìn người, những người khác khi ta đã lưu tâm thì sẽ hiểu người đó cao thấp mạnh yếu thế nào. Nhưng đối với Yến Phi ta không có cách nào nắm bắt được, có chút giống như tình hình khi gặp Hướng huynh."

Hướng Vũ Điền song mục thần quang loé lên một cái, gật đầu nói: "Đó là cao thâm mạt trắc. Xem ra Yến Phi đã đạt tới cảnh giới thiên đạo rồi, không lạ sao hắn lại có tư cách chém chết Trúc Pháp Khánh đã luyện thành 'Thập Trụ Đại Thừa Công'. Hà! Ta hận không thể lập tức gặp hắn."

Vương Trấn Ác hỏi: "Hướng huynh rốt cuộc là người thế nào?"

Hướng Vũ Điền xoè tay ra nói: "Ta rốt cuộc là người thế nào ư? Nếu như ngươi có thể cho ta một đáp án mỹ mãn thì ta sẽ thành thật trả lời. Con người ta rất khó hiểu rõ bản thân mình, một mặt vì đã hiểu về mình quá sâu sắc, hoặc là không muốn thành thực đối diện với chính mình. Nói chung là không ai có thể trả lời vấn đề này. Mà dù có nói ra thì thường đã có chút tô vẽ hoặc trang sức thêm, vì từ đầu ngươi đã vĩnh viễn không muốn cho người ta hiểu rõ về mình đúng không?"

Vương Trấn Ác không nói được gì.

Hướng Vũ Điền cười nhẹ: "Vương huynh có hứng thú như thế đối với ta, không phải vì ta là bằng hữu. Mà là vì ta là địch nhân nên mới dùng hết cách để hiểu hư thực của ta, rồi thiết kế đối phó ta. Nói cho ngươi biết! Hoang nhân các ngươi lần này tuyệt không còn may mắn gì nữa. Hiện giờ, con đường đi tới Tái Bắc đã bị gió tuyết phong toả, thuỷ đạo bắc thượng của các ngươi lại bị người Yên cắt đứt, mà Thác Bạt Khuê lại rơi vào một cuộc khổ chiến không có hy vọng. Khi mùa xuân trăm hoa đua nở năm tới đến thì hắn sẽ xong đời. Hoang nhân các ngươi cũng sẽ kết thúc theo hắn. Cứ tin ta đi! Nếu phải đi thì nên đi cho sớm, vận mệnh của Hoang nhân đã được định đoạt rồi."

Vương Trấn Ác trong lòng chợt động hỏi: "Phải chăng Bí tộc chỉ có một mình Hướng huynh đến Biên Hoang?"

Nụ cười bên khoé miệng Hướng Vũ Điền không ngừng nở rộ, bình tĩnh nói: "Thứ cho tiểu đệ không thể trả lời câu hỏi này của Vương huynh."

Vương Trấn Ác theo ánh mắt tỏ vẻ tán thưởng của y mà hiểu được đáp án, nắm được cơ hội, hắn bỗng nhiên thay đổi chủ đề hỏi: "Hoa Yêu phải chăng là người của quý tộc?"

Hướng Vũ Điền khẽ rùng mình, hạ thấp mục quang, đưa tay ra cầm lấy chén rượu.

Vương Trấn Ác không tưởng nổi là y lại có phản ứng như thế, trong lòng phiền muộn, bèn rót rượu cho y, đồng thời nói: "Nếu như Hướng huynh không vui thì không cần trả lời đâu."

Hướng Vũ Điền chừng như bị khơi dậy niềm tâm sự vô hạn, nâng chén uống cạn, đặt chén xuống. Ánh mắt nhìn mặt bàn nói: "Hắn không những là Bí nhân, mà còn là sư huynh của ta, nhưng đã sớm bị sư tôn trục xuất khỏi môn trường rồi. Nếu không phải thế thì sư tôn đã không thu ta làm đồ đệ."

Tiếp đó, hai mắt y phục hồi vẻ trong sáng, trừng trừng nhìn Vương Trấn Ác hỏi: "Vương huynh có biết tại sao ta phải tỏ lộ bí mật đó ra không?"

Vương Trấn Ác hoang mang lắc đầu đáp: "Chỉ cần Hướng huynh nói một câu, ta sẽ tuyệt không tiết lộ việc đó."

Hướng Vũ Điền gật đầu nói: "Vương huynh quả có phong thái của nội tổ."

Y lại tiếp: "Ta phải nói ra cố sự đó vì Biên Hoang tập là nơi hắn vùi thân. Vương huynh lại là Hoang nhân. Nói với huynh cũng giống như là nói với Hoang nhân, giải thích oan khuất của hắn. Như vậy thì coi như ta đã làm một việc tốt cho hắn."

Sau khi Vương Trấn Ác đến Biên Hoang tập mới biết chuyện Hoa Yêu. Nghe thế ngạc nhiên hỏi: "Oan khuất? Hướng huynh phải chăng đang nói đùa?"

Hướng Vũ Điền cười khổ: "Ta đã sớm biết ngươi sẽ hỏi thế mà. Tình hình bên trong, ta thật khó giải thích cho tường tận. Nói một cách đơn giản thì hắn vốn không phải là người như vậy, nhưng ở trong một hoàn cảnh kỳ dị nào đó đã bị nhập ma, đến nỗi tính tình đại biến. Hắn không những bán đứng cả Tộc chủ làm ông ta bị gia gia ngươi bắt giam, mà còn tác ác khắp nơi. Các ngươi giết được hắn thật là công đức vô lượng. Ta dám khẳng định nếu hắn ở trên trời có linh thiêng sẽ vô cùng cảm kích các ngươi đã kết thúc giúp hắn sinh mệnh tà ác đó. Đó chính là món nợ của tệ môn đối với Bí nhân, vì thế ta phải bồi thường cho họ."

Vương Trấn Ác trầm giọng: "Lời Hướng huynh câu nào cũng rõ ràng, nhưng ta càng nghe càng hồ đồ. Hướng huynh nói dưới một hoàn cảnh nào đó bị nhập ma, phải chăng là việc tự luyện công bị tẩu hoả nhập ma? Nhưng ta chưa từng nghe qua có ai vì luyện công sai sót mà từ bản tính thiện lương biến thành Thái hoa Dâm ma cả."

Hướng Vũ Điền than: "Thiên hạ không gì là không có. Tình hình thực sự bên trong xin thứ cho ta không thể nói ra được. Ài! Người đã chết rồi, ta còn che giấu cho hắn làm gì nữa? Hà! Hoang nhân thật có bản sự, không ngờ lại có biện pháp giết chết được sư huynh ta, tránh cho ta khỏi mất một phen công phu."

Vương Trấn Ác ngạc nhiên hỏi: "Hướng huynh chuẩn bị tự tay giết chết hắn sao?"

Hướng Vũ Điền làm như vô sự đáp: "Cái đó dương nhiên rồi. Không do ta xuất thủ thanh lý môn hộ thì do ai phụ trách đây? Không ngại nói cho ngươi biết một bí mật nữa. Ta sở dĩ không dám lạm sát, không dám làm việc tự ý mình là vì đã có vết xe đổ của sư huynh, ta sợ lại đi vào con đường sai lầm đó. Nghe những lời này của ta, Vương huynh có thể nghĩ "Đương nhiên rồi! Ngươi và hắn nếu cũng luyện một loại võ công tâm pháp giống nhau thì đường lối cũng giống nhau. Ngươi cứ nghĩ như thế là hợp tình hợp lý, nhưng sai một ly đi một dặm. Tình hình thực sự hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của ngươi"."

Vương Trấn Ác hỏi: "Hướng huynh sẽ không nói ra đúng không?"

Hướng Vũ Điền nhún vai đáp: "Cái đó đương nhiên. Nhưng tuy chỉ mới nói ra một nửa mà ta đã cảm thấy thư thái hơn nhiều rồi. Hà! Tiểu Bạch Nhạn chẳng phải đã đến Biên Hoang tập rồi sao? Tại sao không thấy Cao Ngạn dẫn nàng ta đi lòng vòng ở Dạ Oa Tử?"

Vương Trấn Ác than: "Ngươi chắc chuẩn bị ám sát Cao Ngạn ở Dạ Oa Tử rồi, nhưng tại sao lại nói cho ta biết?"

Hướng Vũ Điền ngạc nhiên đáp: "Tại sao Vương huynh đã nhìn ra được ý đồ của ta, nhưng không hề khẩn trương? Nhất định là có đạo lý. Đúng! Vì căn bản là Cao Ngạn sẽ không đến Dạ Oa Tử. Nói vậy thì gã đến Tứ Thủy thám thính địch tình rồi. Hà! Vương huynh cuối cùng cũng biến sắc rồi."

Vương Trấn Ác song mục sát cơ đại thịnh.

Hướng Vũ Điền vẫn thái độ ung dung như không có gì, nói: "Vương huynh không những rất có tình nghĩa, mà nói "không để sinh tử trong lòng" chẳng phải là nói suông. Biết rõ không phải là đối thủ của ta nhưng vẫn muốn động võ. Nói thật, ta sẽ không giết người trong thời gian diễn ra tiết cuồng hoan đâu. Đó là truyền thống của Bí tộc. Ta cố ý nói đến chuyện Cao Ngạn là vì trong lòng nghi hoặc, nói ra để xem phản ứng của Vương huynh thôi."

Vương Trấn Ác điềm đạm hỏi: "Qua đêm nay rồi thì sao?"

Hướng Vũ Điền song mục tinh mang đại thịnh, không hề nhượng bộ nhìn thẳng vào mắt Vương Trấn Ác hỏi lại: "Chúng ta đánh cá một một cuộc đùa giỡn thú vị được không?" Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Vương Trấn Ác phát giác mình thực không có cách nào nắm được suy nghĩ của người này. Hành động của y đều ngoài dự liệu của người ta, bị hắn dắt mũi dẫn đi, rơi vào thế hoàn toàn bị động.

Vương Trấn Ác nói: "Hướng huynh nói ra đi."

Hướng Vũ Điền nói: "Từ giờ trở đi, ta cho các ngươi mười hai canh giờ. Trong thời gian đó ta sẽ không rời khỏi Biên Hoang tập nửa bước. Chỉ cần các ngươi có thể giống như lần trước tìm ra được ta thì sẽ có cơ hội giết chết ta. Nhưng một khi qua thời hạn đó rồi, ta lập tức động thân đến Tứ Thuỷ. Cao Ngạn gã khẳng định sẽ mất mạng. Cuộc đánh cá này có hứng thú không?"

Vương Trấn Ác nghe xong rợn cả tóc gáy. Đề nghị của Hướng Vũ Điền không cho họ cự tuyệt. Nếu không, để y trong lúc hiểu rõ vị trí của Cao Ngạn, bằng tài trí võ công của y thì Cao Ngạn khẳng định khó thoát khỏi độc thủ.

Nói cho cùng, Hướng Vũ Điền muốn biết bọn họ bằng cái gì mà có thể dễ dàng tìm được y. Không biết điểm này, Hướng Vũ Điền ở Biên Hoang tập sẽ bước bước kinh tâm, ngủ cũng không yên.

Người này thực quá lợi hại.

Vương Trấn Ác bình tĩnh lại, đứng lên trầm giọng: "Hoang nhân bọn ta sẽ phụng bồi đến cùng. Hướng huynh cẩn thận đó."

Nói xong lập tức bỏ đi.

Trong bóng tối của gian phòng nhỏ.

Doãn Thanh Nhã kinh hãi gọi: "Cao Ngạn! Cao Ngạn! Ngươi ngủ rồi à?"

Cao Ngạn chờ đã lâu, vội xoay người lại hướng về phía nàng hỏi: "Nương tử có phân phó gì?"

Doãn Thanh Nhã hỏi: "Vừa rồi là thanh âm gì thế? Phải chăng có người đang khóc lóc?"

Cao Ngạn đáp: "Ở Biên Hoang tập rất nhiều sói hoang và chim ưng. Vừa rồi là tiếng sói hoang tru đó. Nghe thanh âm chắc cách tiểu cốc của chúng ta năm, sáu dặm. Nương tử không cần lo lắng."

Doãn Thanh Nhã ngây thơ hỏi: "Chúng có ăn thịt người không?"

Cao Ngạn đáp: "Hễ là thịt thì dù là thịt gì chúng cũng chén. Chúng thích nhất là thịt thối. Vì thế, những dã quỷ ở Biên Hoang tập đều chỉ có một cái đầu lâu trơ xương nguyên nhân là thế."

Doãn Thanh Nhã vừa giận vừa điệu: "Ngươi lại doạ người ta rồi!"

Cao Ngạn nói: "Hãy nói cho ta biết, lúc đầu nàng nói là không phải thật, dường như toàn là ta đang nói hoang."

Doãn Thanh Nhã giận nói: "Cao Ngạn à! Những gì ngươi đã nói ngươi có giữ lời không? Nói gì là chờ sư phụ ta đáp ứng chuyện của chúng ta, lại nói……không nói nữa!"

Cao Ngạn không hề xấu hổ nói: "Những gì ta đã nói sao lại không giữ lời? Vấn đề nằm ở chỗ nương tử. Nàng khi đó tuyệt không đáp ứng ta. Tỷ dụ nàng nói nếu như sư phụ thế này thế nọ thì người ta phải thế lọ thế chai, việc đó đương nhiên là hỏng rồi. Như vậy thì ta chỉ còn cách không làm anh hùng gì nữa, trước hết cùng nương tử thành thân, để nương tử sinh hạ nhi tử rồi mới về thỉnh tội với nhạc sư phụ đại nhân."

Doãn Thanh Nhã ngồi bật dậy tức giận thốt: "Ngươi thật quá vô lại!"

Cao Ngạn hứng thú tiếp: "Trừ khi như thế này! Nàng trước hết phải tự miệng đáp ứng ta. Nếu như sư phụ nàng gật đầu thì nàng sẽ ngoan ngoãn gả cho ta thì ta đương nhiên sẽ chấp hành lời hứa. Như thế, tối đa là ta chỉ ôm ôm ấp ấp, hôn vài cái thôi, tuyệt không vượt quá quy củ."

Doãn Thanh Nhã dẩu môi đanh đá: "Tiểu tử chết bầm! Còn muốn ta nói bao nhiêu lần nữa đây. Người ta căn bản không hề nghĩ sẽ gả cho ngươi."

Cao Ngạn cười hi hi ngồi dậy, vui vẻ nói: "Nương tử thật biết lạc thú khuê phòng, biết khi nào thì sẽ cùng với ta chơi mấy trò hoa nguyệt. Trong đó chắc chắn là có một chiêu gọi là 'Cố bày nghi trận', lại có một chiêu khác kêu là 'Muốn mà vẫn kiêu'. Hà hà! Không có ai hiểu tâm ý nương tử bằng ta."

Doãn Thanh Nhã nghe gã nói đến mức hứng thú, nhịn không được bật cười nghặt nghẽo: "Ngươi cứ gọi nương tử thêm vài lần thì người ta sẽ gả cho ngươi sao?"

Cao Ngạn đề tỉnh: "Nàng lại mau quên việc đã ưng thuận rồi sao? Không những không được đánh ta, cũng không thể điểm huyệt ta. Nếu không, Bạch cốt tinh xuất hiện thì ai sẽ thi triển phù phép đuổi quỷ cho nàng?"

Doãn Thanh Nhã chán nản: "Ngươi mới hay quên. Ta nói những cấm kỵ của Tố nữ tâm pháp là thật, không có chữ nào là giả hết."

Cao Ngạn hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi: "Thiên hạ làm gì có võ công như thế? Ta không tin."

Doãn Thanh Nhã yêu kiều cười nói: "Ngươi tin cũng được, không tin cũng được. Sự thật vẫn là sự thật. Tối nay ngươi không được vượt qua ranh giới."

Nói xong, nàng lại nằm về chỗ cũ, ngáp một cái nói: "Nói chuyện với tiểu tử ngươi rất tốn sức lực. Nhã nhi mệt rồi! phải ngủ thôi!"

Cao Ngạn than: "Hôn một cái thôi có được không?"

Doãn Thanh Nhã nói như chém đinh chặt sắt: "Không được!"

Cao Ngạn cười khổ: "Hôn chỉ là lễ kiến diện trước khi cao thủ quá chiêu, lại không phải là dụng đao dụng thương, có ảnh hưởng gì đâu?"

Doãn Thanh Nhã thấp giọng mắng: "Miệng chó có bao giờ mọc được ngà voi. Đầy miệng toàn lời lẽ dơ bẩn. Có quỷ mới gả cho ngươi."

Cao Ngạn đụng đầu vào đá, chán nản nằm vật ra, không nói câu nào.

Được một lúc, Doãn Thanh Nhã lại gọi: "Cao Ngạn! Cao Ngạn!"

Cao Ngạn chán nản hỏi: "Chẳng phải nàng đang rất mệt mỏi cần phải ngủ sao?"

Doãn Thanh Nhã dịu dàng hỏi "Phải chăng ngươi tức giận rồi?"

Cao Ngạn tinh thần đại chấn, nhưng không dám lộ ra. Gã tiếp tục dùng giọng điệu chán nản, vạn niệm như tro tàn, than thở: "Ta dám tức giận bất cứ người nào, nhưng làm sao dám giận Nhã nhi."

Doãn Thanh Nhã nói: "Đừng có giận nữa mà! Ngươi hiểu rõ ta hơn là ta hiểu ngươi mà. Lần này ngươi thân mang trọng trách, nhớ phải hành sự theo khuôn phép. Nếu không, chúng ta sẽ không còn mạng mà về Biên Hoang tập đâu. Vì thế ngươi phải làm một tên tiểu tử an phận. Ta thật không muốn lừa ngươi đâu."

Cao Ngạn không phục hỏi: "Chỉ hôn một cái thì có vấn đề gì đâu?"

Doãn Thanh Nhã không vui: "Hôn một cái thôi thì có thể không có vấn đề gì. Nhưng cứ theo tính cách của ngươi thì có thể chỉ hôn một cái không thôi sao? Hôn rồi lại không dừng lại được nữa thì nguy to đó?"

Cao Ngạn vui mừng nói: "Nhã nhi cuối cùng cũng đáp ứng cho ta hôn một cái rồi! Hà hà! Tính nhẫn nại đương nhiên lão tử không thể thiếu, nếu không làm sao làm thám tử được? Được rồi! Ngủ dậy rồi hãy nói. Thời cơ thích hợp thì có thể hôn. Lúc đó thì nàng không cần giục giã ta đâu."

Doãn Thanh Nhã lại tức giận hỏi: "Người ta chỉ lấy ví dụ thế thôi, ai đã đáp ứng cho ngươi hôn?"

Cao Ngạn cười đáp: "Lời nói ra rồi làm sao thu hồi lại được nữa? Giờ thì đến lượt ta mệt rồi, ngủ thôi!"

Chú thích

* Nữ nhi hồng: Một loại Thiệu Hưng tửu, rất ngon. Tục truyền khi sinh con gái, người ta sẽ chôn mấy chục vò rượu xuống đất. Đến khi con gái đi lấy chồng, thường là khoảng 18 tuổi, sẽ đào lên dùng cho đám cưới nên gọi là Thiệu Hưng Nữ Nhi Hồng, lâu năm, rất thơm ngon, hiếm có.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.