Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 438: Thâm Nhập Địch Cảnh



Vào Sâu Vùng Địch

Doãn Thanh Nhã đến bên Cao Ngạn, nằm phủ phục xuống mặt tuyết như gã, nhìn về ngọn đồi ở phía bên kia, hỏi: "Có vấn đề gì sao?"

Chỗ bọn họ đang ở là vùng đồi núi trập trùng ở phía tây nam của bắc Dĩnh khẩu. Càng đến gần bắc Dĩnh khẩu, địa thế càng bằng phẳng lại. Lúc này bọn họ đã đến chỗ tận cùng của vùng đồi núi, rừng núi khắp nơi đều có tuyết bao phủ. Nếu không phải là hoa tuyết đang rơi, lại vào lúc trời tối, sẽ rất dễ bị bại lộ hành tung.

Cao Ngạn kề sát tai nàng nói: "Nguyên vùng đất rộng lớn bảy, tám dặm ngoài kia vốn là vùng thảo nguyên rộng lớn rất dễ ẩn nấp, hiện tại lại biến thành một vùng tuyết phủ kéo dài đến tận chân trời. Ở giữa chỉ còn có một cây cổ thụ đang run rẩy chống chọi với giá lạnh."

Doãn Thanh Nhã nhíu mày thắc mắc: "Không cần phải nói quá, cây sao lại có thể như người mà lạnh phát run được?"

Cao Ngạn cười nói: "Khi nàng đang một mình nơi hoang dã buồn rầu đến phát điên, đến cả gốc cây cọng cỏ nàng cũng sẽ coi như con người. Như thế rừng núi hoang sơ mới biến thành thú vị được. Ài! Ở Biên Hoang bất luận là thú vật, cây cỏ hoa lá, cho đến rừng cao núi sâu, đều là bằng hữu của Cao Ngạn ta, còn có sơn thần thổ địa bảo vệ ta. Chỉ cần lúc nàng đi ngủ dựa sát vào ta, nhất định có thể lây được chút phúc khí của ta."

Doãn Thanh Nhã không vui nói: "Nói tới nói lui, quay đi quay lại, cuối cùng cũng là mấy lời đó. Bớt phí lời có được không? Trước khi trời sáng bọn ta phải đến được Quan Sát đài, nếu không khẳng định sẽ chết rất thảm."

Cao Ngạn nói: "Tất cả những lộ tuyến đến Quan Sát đài, đều bị tuyết phủ không có chỗ ẩn nấp, rất dễ bị địch nhân phát hiện. Chỉ cần đối phương thiết lập một trạm canh trong rừng cây bên cạnh, bất cứ người nào nghĩ đến chuyện vượt qua đồng tuyết cũng đều không có chỗ tàng hình. Bởi vậy lộ tuyến này rất nguy hiểm."

Doãn Thanh Nhã hỏi: "Tự nhiên sao bây giờ ngươi lại ngốc như vậy? Còn không nhanh đi đến lộ tuyến an toàn nhất, bọn ta đâu có còn nhiều thời gian hả?"

Cao Ngạn đã tính hết mọi chuyện đáp: "Trong số địch nhân làm ta lo lắng nhất chỉ có một người là Hướng Vũ Điền. Nếu như quả thật là y đang đứng một bên chờ bọn ta, khẳng định mạng bọn ta đã chấm dứt."

Doãn Thanh Nhã nói: "Xem bộ dạng của ngươi, khẳng định y không có ở bên đồng tuyết này."

Cao Ngạn gật đầu nói: "Khẳng định là như vậy. Bởi vì Hướng Vũ Điền là một gã thông minh, mà người thông minh đương nhiên không nghĩ đến biện pháp ngu dốt như vậy. Nếu như ta không có đoán sai, bởi vì lão Hướng lùng sục khắp bờ tây Dĩnh Thủy không kiếm ra bọn ta, sẽ cho là bọn ta đã trốn sang bờ Đông hoặc là đã trốn đến vùng đầm lầy của Vu Nữ khâu nguyên. Y không biết Cao Ngạn ta can đảm trùm trời, vẫn còn ở lại bờ Tây."

Doãn Thanh Nhã nói: "Lời của ngươi nói cũng hợp tình hợp lý. Ta cũng tin rằng Hướng Vũ Điền không ở vùng phụ cận, nhưng làm sao vượt qua được vùng đồng tuyết này mà không bị địch nhân phát giác?"

Cao Ngạn ngồi dậy, cười nói: "Cái đó phải dựa vào xe đi trên tuyết đặc chế của bọn ta!"

Doãn Thanh Nha theo y ngồi dậy, ngạc nhiên hỏi: "Xe tuyết?"

Cao Ngạn nói: "Bọn ta trước tiên lợi dụng sự tiện lợi của Phi Ngoa, thâm nhập vào đồng tuyết. Đến chỗ cách khu rừng cây bên cạnh được trên dặm, sẽ tháo hai đôi Phi Ngoa ra, lại lấy chân tay ta làm thành khung, Phi Ngoa biến thành bánh xe, sẽ có xe kéo chở hai người bọn ta qua vùng đồng tuyết. Như vậy có thể đi qua vùng rừng tuyết mà thần bất tri quỷ bất giác."

Doãn Thanh Nhã vui vẻ nói: "Tiểu tử ngươi vốn khôn lanh tinh quái, nghĩ ra những cách quái quỷ."

Lại hoài nghi hỏi: "Ngươi đã thử qua chưa? Xe kiểu này thật sự có thể chạy trên tuyết không?"

Cao Ngạn đáp: "Đương nhiên đã thử qua! Đó chính là nguyên nhân ta muốn làm hai cặp Phi Ngoa. Ta ở dưới nàng ở trên, chỉ cần đem tay biến thành mái chèo, coi tuyết như nước, có thể giống như thuyền trôi trên biển tuyết, nhanh chóng thuận tiện. Bởi vì Bách bảo bào của bọn ta phủ đầy tuyết, cộng thêm tuần binh của địch nhân thân mỏi mắt mờ, ở trong cảnh đầy trời gió tuyết, chắc chắn cho dù bọn ta có đi ngang qua trước mặt, địch nhân vẫn u mê không biết."

Doãn Thanh Nhã hỏi: "Nhưng ta không muốn đem cả thân mình nằm phục lên người ngươi?"

Cao Ngạn cười nói: "Vợ chồng già, còn có cái gì để mà cãi nhau?"

Doãn Thanh Nhã kéo tay gã ra, cắn một cái để dấu lại trên tay, lúc gã nhăn mặt đau đớn, còn hung dữ nói: "Muốn chiếm tiện nghi với ta hả? Đây là cái giá phải trả trước đó. Nếu như ta phát giác không có địch nhân bên cạnh, ta sẽ đòi ngươi cho coi."

Cao Ngạn đem tay bên kia duỗi ra trước mặt Doãn Thanh Nhã nói: "Cắn nữa đi, ta nguyện trả giá thật đắt, để chiếm thật nhiều tiện nghi."

Doãn Thanh Nhã phì ra cười nói: "Tiểu tử chết bầm!"

Cao Ngạn đưa miệng lại gần tai nàng hỏi: "Âu yếm chút nha?"

Khuôn mặt kiều diễm của Doãn Thanh Nhã đỏ bừng lên, hung hăng liếc gã một cái, nhảy lên, nói: "Bọn ta đi thôi!"

Yến Phi đứng dậy trên Phiêu Miểu phong, đưa mắt nhìn lướt qua những ngọn núi cao thấp xa gần phủ phục dưới chân, trong lòng vui vẻ.

Mênh mang mưa bụi rơi xuống không ngừng.

Trải qua gần hai canh giờ vận công trị liệu, chàng đã miễn cưỡng áp hạ được thương thế, nhưng muốn hoàn toàn thuyên giảm, ít nhất cũng cần phải mười ngày công phu.

Lực sát thương của Hoàng Thiên đại pháp của Tôn Ân đã vượt xa trên ba đại cao thủ của Ma môn. Đối với chàng đã tạo thành một tổn hại nghiêm trọng, khiến cho kinh mạch của chàng bị thương. Nếu không phải trên người chàng có đủ tiên thiên kỳ công chí thuần chí tịnh, chỉ sợ vĩnh viễn không thể nào hồi phục lại hoàn toàn.

Từ đó mà xét, lực lượng của Tôn Ân thật sự có thể "sát tử" chàng, hoặc có thể nói là có đủ sức để phá hủy nhục thể của chàng, khiến chàng biến thành du hồn cô tịch vĩnh viễn luẩn quẩn trong thế gian.

Cho dù chàng thật sự là người sống mãi không chết được, hồi tưởng lại tình cảnh vừa mới xảy ra, cũng có cảm giác kinh sợ, phải lau mồ hôi lạnh vì vừa mới thoát chết.

Chàng có thể bình yên vượt qua trận chiến này, tạo thành cục diện lưỡng bại câu thương, khiến Tôn Ân không thành công phải thoái lui, đương nhiên là nhờ vào thực lực và bản lĩnh. Nhưng càng quan trọng hơn chính là đi trước một bước khám phá ra ý đồ của Tôn Ân. Mà chàng có thể nắm vững được tình huống của Tôn Ân là vì chàng hiểu rõ lão.

Đối với Tôn Ân mà nói, chỉ có tiên môn mới có đủ ý nghĩa, bởi vậy lão muốn cùng chàng quyết chiến, khẳng định có quan hệ trực tiếp đến tiên môn, đó là có thể luyện thành "Phá toái hư không" hay không.

Yến Phi thầm thở dài, nếu như mục đích của Tôn Ân chỉ là muốn giết chàng, chỉ sợ chàng đã trở thành toi mạng trên Phiêu Miểu phong này. Hoàng Thiên đại pháp của Tôn Ân khẳng định cao hơn chàng, may mắn là trong lòng lão có ý đồ riêng.

Giả sử như ngày này năm sau, chàng không thể khám phá ra pháp môn đánh bại Tôn Ân, khoan nói cái gì mang mỹ nhân tiến nhập Động thiên phúc địa, chàng sẽ "chết" rất thảm.

Yến Phi lắc lắc đầu, không nhịn được cười lên, bỏ đi xuống núi.

Cao Ngạn và Doãn Thanh Nhã đang trượt trong rừng tuyết, cảm thấy hết sức tiêu dao thoải mái.

Bọn họ cuối cùng cũng vượt qua vòng canh gác cuối cùng của địch nhân, thâm nhập đất địch. Rừng tuyết này kéo dài bất tận, ngang dọc rộng đến mấy chục dặm, bao trùm luôn cả khu vực rộng lớn giữa bờ tây Dĩnh Thủy và bờ nam Tứ Thủy, cũng là lá chắn tốt nhất để trinh sát địch nhân.

Vụ buôn bán này có thể nói là Cao Ngạn đã thắng cá. Đánh cược là Hướng Vũ Điền đã đến bờ đông Dĩnh Thủy, tiền đặt cược lại là sinh mạng của bọn họ. Cách ẩn nấp của Cao Ngạn có thể dễ dàng che mắt tuần binh của Yên nhân, nhưng tuyệt đối không gạt được người cao minh cỡ Hướng Vũ Điền.

Đột nhiên Cao Ngạn ngừng lại, rồi tung người lại một cây đại thụ gần đó, dán tai vào thân cây.

Doãn Thanh Nhã đến bên cạnh người, lại không dám làm phiền gã.

Sau hồi lâu, Cao Ngạn dời đầu khỏi thân cây, nói: "Có số lớn địch nhân đang từ mặt bắc chạy bộ tới đây."

Doãn Thanh Nhã kinh ngạc thốt: "Sao còn chưa chạy mau!"

Cao Ngạn đáp: "Bỏ chạy ở bất cứ hướng nào cũng nguy hiểm như nhau, địch nhân tinh thông thuật truy tung..."

Doãn Thanh Nhã cắt lời y hỏi: "Bọn ta ẩn núp trên cây thì sao?"

Cao Ngạn đáp: "Đó tuyệt đối không phải là biện pháp. Đau đầu nhất là trước khi trời sáng bọn ta phải chạy tới được Quan Sát đài. Nếu không để mặt trời lên cao đến đầu ngọn sào, tuyết lại ngừng rơi, địch nhân thả ra liệp ưng ác khuyển, bọn ta càng khó trốn thoát."

Doãn Thanh Nhã gần như muốn khóc: "Phải làm sao đây?"

Cao Ngạn bình tĩnh một cách kỳ lạ, đột nhiên nói: "Xuất giá tòng phu, đi theo ta!"

Doãn Thanh Nhã có chút không biết nên cười hay khóc. Chỉ là không có tâm tình để tranh cãi với gã, vội theo gã đi quanh co khúc khuỷu trong rừng. Hồi lâu sau đã đến cạnh một ngọn đồi nhỏ nhô lên trong rừng, cây cối ở chỗ này hết sức rậm rạp, một dòng suối quấn quanh ngọn đồi chảy qua vùng đất thấp xung quanh, cạnh bờ sỏi đá lởm chởm.

Cao Ngạn nói: "Cởi Bách bảo bào ra đi, ngàn vạn lần chớ có làm tuyết trên áo rơi xuống."

Doãn Thanh Nhã bắt đầu hiểu một chút về cái trò Cao Ngạn muốn chơi, liền vội theo lời gã cẩn thận cởi Bách bảo bào xuống, lộ xuất kình trang màu xanh và thân hình thanh tú kiều diễm.

Cao Ngạn đang chăm chú quan sát từng cụm đá một bên dòng suối, lựa chọn mục tiêu, lúc mục quang của gã dời đến chỗ Doãn Thanh Nhã, lập tức sáng cả lên, trầm trồ: "Nhã nhi thật là đẹp!"

Doãn Thanh Nhã giận dữ nói: "Chết đến nơi rồi mà vẫn không chừa cái tính đó."

Cao Ngạn nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, kéo thẳng đến một đống loạn thạch bên bờ suối, cười nói: "Bọn ta giả làm đá tảng thì sao? Tảng đá này nếu không gọi là Nhân Duyên thạch thì cũng phải là Phu Thê thạch."

Doãn Thanh Nhã lo lắng nói: "Nếu để Yên nhân đứng trên tảng đá này, bọn ta còn giữ được mạng sao?"

Cao Ngạn đáp: "Kỹ xảo là ở chỗ đó. Hòn đá này của bọn ta nằm giữa hai tảng đá lớn, một nửa chìm dưới dòng nước, cộng thêm bọn ta phúc lớn mệnh lớn, khẳng định có thể thoát qua ải này."

Doãn Thanh Nhã không còn đường lựa chọn, y theo chỉ dẫn của Cao Ngạn trước tiên co tròn nằm giữa hai tảng đá bên bờ suối, để Cao Ngạn đem Bách bảo bào phủ lên người. Sau đó gã chui vào trong, đem Bách bảo bào của gã phủ lên phía bên kia, xong xuôi đưa tay ôm chặt Doãn Thanh Nhã vào lòng, lại còn kề sát tai nàng hỏi: "Có thích không?"

Doãn Thanh Nhã "Ư" lên một tiếng, không nói gì cả.

Cao Ngạn rút một tay lại, nhấc áo che lên, thò đầu ra nhìn, lại lập tức rút đầu vô, nhẹ giọng nói: "Ta nhìn thấy ánh mấy ngọn đuốc của Yên nhân!"

Môi gã không biết hữu ý hay vô tình lướt nhẹ lên làn môi thơm của Doãn Thanh Nhã. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Thân hình kiều diễm của Doãn Thanh Nhã run nhẹ, thì thầm mắng: "Tiểu tử chết bầm! Không được hôn ta."

Rồi vùi khuôn mặt yêu kiều vào cổ gã.

Cao Ngạn ôm thân thể mềm mại ôn nhu của nàng trong lòng, không còn biết thế gian là gì nữa? Hôm nay thật hên à? Mọi chuyện nguy hiểm đều vứt bỏ ra ngoài. Chỉ còn ngửi thấy mùi hương thơm tho đến say người phát ra từ thân thể của Doãn Thanh Nhã, cảm thụ được độ ấm của thân thể động lòng người của nàng, thầm nghĩ sinh mệnh lại có thể thỏa mãn được nhu cầu xa xỉ này sao?

Doãn Thanh Nhã hỏi: "Ngươi trước đây đã giả làm đá tảng rồi à?"

Cao Ngạn đáp: "Nhã nhi yên tâm. Giả làm đá là một bản lĩnh của ta, giả làm đá có tuyết lại mười phần ổn hết chín, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì đâu."

Tiếng người truyền lại.

Không biết có phải bắt đầu sợ hay không, Doãn Thanh Nhã chủ động ôm chặt lất eo gã, tựa như dụng hết lực, Cao Ngạn mừng đến độ muốn mất cả thần hồn, vô cùng hoan hỉ.

Trong lúc mê mê hồ hồ, bốn bên vang lên tiếng sột soạt của giày đạp lên tuyết, tiếng ngọn đuốc phụt phù trong gió hòa với tiếng quát tháo truyền lại.

Chỗ nguy hiểm nhất ngược lại cũng là chỗ an toàn nhất, khiến hai người sinh ra cảm giác đồng mệnh uyên ương.

Tiếng huyên náo dần dần mất đi, đột nhiên có tiếng vó ngựa truyền lại.

Cao Ngạn thầm kêu nguy hiểm, bởi vì gã chút xíu nữa đã nhấc tấm áo phủ để xem tình huống bên ngoài.

Đột nhiên cảm thấy Doãn Thanh Nhã dùng ngón tay viết một chữ trên lưng gã, chỉ tiếc gã đang để tâm thần ở ngoài, nên đã mất đi những nét khởi đầu, nên căn bản không biết Doãn Thanh Nhã đã viết chữ gì. Nổi tính tinh nghịch, trên lưng Doãn Thanh Nhã viết một chữ "Thê".

Tiếng vó ngựa đến chỗ tảng đá nơi hai người ẩn thân thì ngừng lại.

Hai người không dám thở ra đến nửa hơi không khí, vì sợ đến động tác nhỏ nhất cũng có thể làm địch nhân phát giác. Chỉ có tim Doãn Thanh Nhã thì lại nhảy "bình bịch", hiển nhiên nàng đang sợ hãi trong lòng. Ngược lại tiếng tim đập của Cao Ngạn lại càng nhẹ đi, có thể thấy qua công phu lãnh tĩnh của Cao Ngạn thật sự đã cao hơn Doãn Thanh Nhã.

Cao Ngạn tịnh không chút lo lắng. Tiếng ngựa phun hơi "phì phì", tiếng ngọn đuốc cháy, có thể át hết bất cứ thanh âm nhỏ nào. Huống chi lại còn cách một lớp áo ngoài che phủ.

Một giọng nam nhân cất lên: "Cao Ngạn và Tiểu Bạch Nhạn có thể thật sự đã đến bờ Đông rồi."

Cao Ngạn lại là lần đầu nghe được thanh âm của người này, càng kỳ quái là hắn không nói tiếng Tiên Ti mà nói tiếng Hán.

Giọng một nam nhân khác nói: "Cao Ngạn tên tiểu tử này chuyện khác thì không giỏi, nhưng làm thám tử thì đúng là xuất sắc vô cùng, lại giảo hoạt như hồ ly. Ta từ đầu đã cho rằng Hướng Vũ Điền đã đánh giá gã quá thấp. Hừ! Con người y thật là kiêu ngạo, căn bản không để người nào trong mắt."

Cao Ngạn có cảm giác nghe quen giọng, nhưng trong nhất thời không sao nghĩ ra người này là ai.

Nam nhân đầu tiên nói: "Hướng Vũ Điền có tư cách kiêu ngạo hay không, chỉ cần y có thể giết chết Yến Phi, Hoang nhân sẽ không chiến mà tan. Ài! Xem ra lùng sục lần này lại không có kết quả, Cao Ngạn thật ra là ẩn náu ở đâu?"

Nam nhân kia nói: "Ta không lo gã ẩn ở đâu. Đúng như lời của Hướng Vũ Điền, gã luôn luôn muốn đến bắc Dĩnh khẩu. Bọn ta ở nơi đó giăng lên thiên la địa võng, chờ gã và tiểu tình nhân của gã đâm đầu vào."

Hồ Bái!

Cao Ngạn cuối cùng cũng nhớ lại hắn là Hồ Bái, đồ đệ của "Đại Hoạt Di Lặc" Trúc Pháp Khánh, đã từng tiềm phục trong Hán bang ở Biên Hoang Tập trước đây. Hắn lấy được lòng tin của Long đầu Hán bang Chúc lão đại, bỏ trốn sau khi đánh trọng thương Chúc lão đại. Chúc lão đại cuối cùng mất đi. Không ngờ hắn lại trở thành con chó của Mộ Dung Thùy, lần này lại bị Mộ Dung Thùy phái lại đối phó Hoang nhân bọn họ. Người này đối với tình thế của Biên Hoang biết rất rõ. Thảo nào phòng thủ canh gác lại nghiêm mật như vậy, luôn cả Cao Ngạn gã chút xíu nữa cũng tìm không ra.

Bất quá lần này có thể ở bên cạnh nghe lén được hắn nói chuyện, hiển thị bản thân vẫn cao hơn hắn một bậc.

Nam nhân lên tiếng đầu tiên nói: "Lúc tuyết ngừng rơi, bọn ta liền có thể thả ra liệp ưng. Lúc đó Cao tiểu tử và Tiểu Bạch Nhạn chắc chắn sẽ không còn chỗ tàng hình nữa."

Hồ Bái cười nịnh nọt nói: "Bọn ta lần này chắc chắn thắng. Chỉ cần bọn ta dựng nên sáu tòa bảo trại sát bờ, cho dù Hoang nhân hung hãn dũng mãnh ra sao, cũng khó mà vượt qua bắc Dĩnh khẩu nửa bước. Tông tướng quân lập được kỳ công này, tương lai sẽ được Hoàng thượng trọng dụng. Khi đó Tông tướng quân ngàn vạn lần chớ có quên Hồ Bái ta."

Cao Ngạn chấn động trong lòng, từ ba chữ "Tông tướng quân" gã đoán được người kia là Tông Chính Lương có ngoại hiệu là "Tiểu Hậu Nghệ".

Tông Chính Lương nói: "Lần này trước khi Hoàng thượng phái ta lại, từng kiếm ta nói chuyện, hỏi ta có biết vì sao lại giao cho ta phụ trách nhiệm vụ quan trọng này?"

Hồ Bái hết sức hứng thú hỏi: "Tông tướng quân trả lời ra sao?"

Tông Chính Lương thở dài: "Nói trắng ra, ta thật sự không biết. Nói cho đúng thì ta đã phạm sai lầm, mấy lần thua trong tay bọn Hoang nhân. Vì vậy ta chỉ có thể nói là không biết. Ngươi nói Hoàng thượng trả lời ta ra sao? Người nói chính vì ta đã bao lần thất bại, vốn sẽ không có lòng khinh địch, chỉ cần ta có thể từ trong thất bại rút ra được bài học, hiểu rõ thủ đoạn của Hoang nhân, lần này sẽ không phụ ủy thác của người."

Hồ Bái trở nên trầm mặc, Cao Ngạn cũng thấy tội cho hắn, bởi vì hắn đã vỗ mông ngựa sai chỗ.

Tông Chính Lương nói: "Bởi vậy ta tuyệt đối sẽ không cho rằng mình chắc chắn thắng. Trận tuyết tới sớm này, đối với bọn ta có lợi cũng có hại. Chỗ tốt là Hoang nhân trước khi bọn ta dựng xong bảo trại khó có thể phản công. Chỗ xấu là đội ngũ cung ứng của bọn ta trước khi gió tuyết ngừng lại không có cách gì tiến tới bắc Dĩnh khẩu. Lần này ta phải hết sức tỉnh táo, không chấp nhận có thất bại."

Hồ Bái nói: "Hoàng Thượng thật biết dùng người, Tông tướng quân khẳng định là nhân tuyển thích hợp nhất chủ trì nhiệm vụ này. Chỉ cần viện quân của bọn ta kéo tới, lúc đó chỉ cần giữ vững được trại, giữa trại này với trại kia lại có thể hỗ tương hô ứng, dĩ dật đãi lao. Hoang nhân có đến tấn công, so với đi tìm chết cũng không có gì khác biệt."

Tông Chính Lương nói: "Hiện thời chuyện quan trọng là bắt cho được Cao tiểu tử, khiến Hoang nhân không biết được hư thực của bọn ta. Đến khi dựng xong bảo trại, Hoang nhân dù có muốn phản công, cũng đã mất đi thời cơ."

Sau đó cười dài một tràng, giục ngựa bỏ đi.

Hơn trăm thớt ngựa theo hắn chạy về nam, nhanh chóng đi xa.

Doãn Thanh Nhã buông ngọc thủ đang ôm Cao Ngạn.

Cao Ngạn đợi giây lát, kề tai Doãn Thanh Nhã hỏi: "Nhã nhi mới đây viết chữ gì trên lưng ta?"

Doãn Thanh Nhã cựa nhẹ ra khỏi vòng tay gã, không nói gì, chỉ "ứ" lên một tiếng.

Cao Ngạn tìm đến má của nàng, thơm nhẹ một cái, hỏi: "Có phải là chữ 'Phu' không?"

Doãn Thanh Nhã nắm chặt lấy cằm gã, khiến gã không sao buông lời khinh bạc với nàng, giận dữ nói: "Ngươi ngậm miệng lại! Ta tuyệt sẽ không gả cho tên vô lại ngươi đâu, mau thả ta ra."

Cao Ngạn nói: "Cho hôn một cái...ái!"

Tay kia của Doãn Thanh Nhã thụi vào sườn gã một cái, khiến gã toàn thân đau đớn.

Doãn Thanh Nhã giận dữ nói: "Nếu không phải thấy ngươi nửa thân ngâm trong nước, muốn ngươi thoải mái hơn, đừng hòng người ta mới ôm ấp."

Cao Ngạn nói: "Ta cũng vậy thôi, nàng ôm ta nhẹ lắm sao? Chút nữa luôn cả trứng....ái! Không có gì."

Doãn Thanh Nhã cởi áo ngoài có đầy hoa tuyết trên người xuống, đẩy gã ra rồi ngồi dậy.

Cao Ngạn cũng ngồi dậy, cười hỏi: "Lúc nãy có thoải mái không?"

Mặt phấn của Doãn Thanh Nhã vẫn còn đỏ bừng, liếc gã một cái nói: "Không được nói bậy bạ, bọn ta còn phải lên đường!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.