Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 451: Trừu Ti Bác Kiển



Tra Xét Tận Tường

Lưu Dụ trở về cứ địa lúc bầu trời đầy mây đen thật thấp và gió thổi ào ạt, xem chừng sắp có mưa lớn. Hai ngày qua thời tiết bất thường, khi thì mưa lớn lúc mưa nhỏ cũng đã trợ giúp cho nhiệm vụ thám tử của gã.

Hai ngày qua, gã và Đồ Phụng Tam, Tống Bi Phong chia ra chỉ huy ba tổ, mỗi tổ gồm bốn người, đến bãi biển của nơi Đồ Phụng Tam bị tập kích làm khởi điểm rồi chia làm hai đường từ gần đến xa truy lùng cứ địa giấu quân của Thiên Sư quân, không ngừng lan rộng thêm phạm vi, kết quả vẫn không được gì nên Lưu Dụ đang hết sức thất vọng.

Lẽ nào bọn họ đã đoán sai?

Đồ Phụng Tam và Tống Bi Phong y hẹn lần lượt trở về cứ địa.

Cứ địa này ở Diêm thành chỉ là một ngư thôn bị bỏ hoang, có chừng hơn chục gian nhà nhỏ bằng đất đá xây nên, cạnh nơi dòng sông nối liền ra biển. Thuyền của kỳ binh đậu ở khúc sông này chỉ nửa ngày là có thể tới Diêm thành.

Ba người họp lại trong một gian nhà nhỏ để trao đổi tình hình.

Đồ Phụng Tam cười khổ: "Ta vốn cho việc tìm kiếm cứ địa giấu quân của Từ Đạo Phúc là chuyện dễ dàng, vì theo đạo lý cứ địa của chúng bắt buộc phải nằm ở nơi tiện cho việc thủy lục giao thông, cách ba thành Ngô Quận, Gia Hưng, Hải Diêm không quá xa. Ai ngờ đã đi hết cả khu vực duyên hải nhưng vẫn không phát hiện ra tung tích địch quân."

Tống Bi Phong: "Ta chuyên tìm các đường sông đến ba thành này, cũng nghĩ như Phụng Tam có thể dễ dàng tìm ra nơi giấu binh của Thiên Sư quân, đáng tiếc cũng chỉ uổng công."

Lưu Dụ nhìn sửng ánh nến lung linh, trầm ngâm: "Từ Đạo Phúc quen thuộc với tình hình của khu vực này, việc giấu quân viễn chinh không để bị khám phá chính là mấu chốt của thành bại, vì thế cứ địa giấu quân khẳng định phải được an bài một cách xảo diệu và cẩn thận không chút sơ hở, để bọn ta không thể dễ dàng khám phá."

Đồ Phụng Tam gật đầu: "Ta cũng có ý tưởng tương tự. Theo ta đoán, bộ đội tác chiến đường bộ và hạm đội đường biển phải được chia ra để xử lý, lúc phản công mới họp lại xuất kích."

Tống Bi Phong gật đầu: "Hợp lý! Muốn giấu đi cả một số lượng lớn của hạm đội tất phải cần đường sông tương tự Trường Giang và Đại Hà, nhưng điều này rất khó. Một khả năng khác là đem hạm đội giấu trong Thái Hồ, nhưng cuối cùng vẫn phải ly khai Thái Hồ, khi hạm đội vào sông thì vừa dễ bị phát giác, và dễ bị phục kích, kẻ trí sẽ không làm. Lý tưởng nhất là để hạm đội lưu lại ngoài biển, tương tự như kiểu bọn ta dùng Trường Xà đảo ngoài biển để làm cứ địa bí mật."

Đồ Phụng Tam vui vẻ: "Đúng! Bởi khi ta âm thầm dùng thuyền theo đường biển đến liền bị hạm đội Thiên Sư quân đang ẩn trên biển phát giác nên mới không phòng bị để chúng tấn công bất ngờ."

Tống Bi Phong hết sức vui mừng: "Ngươi có nhớ đã đi ngang đảo nào không?"

Đồ Phụng Tam cười khổ: "Biển rộng mênh mông, đảo gần đảo xa nhiều vô số kể, căn bản không có cách nào để phân biệt. Huống chi dù biết hạm đội chủ lực của Thiên Sư quân đang ẩn nấp ở đâu thì rồi sao? Với thực lực của bọn ta, chọc chúng cũng giống như lấy trứng chọi đá."

Lưu Dụ bình tĩnh nhìn qua hai người, cuối cùng ngừng lại ở Đồ Phụng Tam, hỏi: "Lúc chiến thuyền Thiên Sư quân tấn công Phụng Tam, chúng dùng loại chiến thuyền gì? Chiến lực của thuyền ra sao?"

Đồ Phụng Tam đáp: "Năm chiến thuyền tấn công bọn ta đều thuộc loại hải thuyền nhanh nhẹ, hai chiếc có đầu thấp đuôi cao, trước to sau nhỏ, là loại thuyền biển nhỏ Hải Thước* (Thước: chim khách), hai bên có phao, dài chỉ năm trượng, rất dễ nhận ra. Còn ba chiếc kia là Khai Lãng thuyền, đầu thuyền nhọn hoắt, dài hơn bảy trượng. Khả năng người điều khiển thuyền và trang bị của thuyền đều đáng kể, tất cả đều thuộc loại chiến thuyền hạng nhất."

Lưu Dụ gật đầu: "Điều này chứng thật suy nghĩ của ta. Thiên Sư quân tuy được xem là binh lực tới ba mươi vạn, hơn ngàn chiến thuyền, nhưng thật ra đại bộ phận binh lính chỉ là loạn dân trang bị bất đồng. Chiến thuyền lại càng chỉ là thuyền đánh cá bình thường cải thiện lại mà thành. Cứ xem binh lực Thiên Sư quân tấn công Biên Hoang tập ngày trước có thể nói Thiên Sư quân tinh nhuệ sẽ không hơn quá mười vạn. Đó là đã tính cả số quân đã được sung thêm sau trận Biên Hoang. Ngay cả chiến thuyền, tính sơ lược phỏng chừng khoảng hai, ba trăm chiếc đã không dễ có."

Tống Bi Phong: "Ta hiểu rõ ý tứ của tiểu Dụ, lần này chiến lược phản công của Từ Đạo Phúc là tiên túng hậu cầm* (Trước thả sau bắt). Mấu chốt của thành bại ở chỗ bảo mật thì kỳ binh mới có hiệu quả. Nên chiến sĩ tuyển nhập tất phải là quân tinh nhuệ nòng cốt của Thiên Sư quân, và không có vấn đề về mặt trung thành, sẽ không tiết lộ cơ mật. Chiến thuyền phải là chiến thuyền hạng nhất lưu, nếu sử dụng ngư thuyền phổ thông vô dụng cho đủ số chỉ sẽ làm ảnh hưởng đến sức cơ động và chiến lực, như thế chỉ trở thành một gánh nặng vĩ đại không gánh nổi."

Đồ Phụng Tam cười: "Lưu gia lại thêm lần nữa chứng tỏ sự lãnh đạo sáng suốt, từ chỗ không đầu mối chỉ ra đường lối, bọn ta thành vua hay thành giặc là dựa vào câu nói này tối nay."

Từng trận gió lớn thổi bên ngoài làm cây lá nghiêng ngã xào xạc, cánh cửa sổ bị gió thổi va vào tường vang lên, theo đó mưa trút xuống từ nhẹ trở thành nặng hạt, cuối cùng trở thành ào ạt như trút.

Lưu Dụ hoàn toàn không bị uy thế của trời đất làm động lòng, trầm giọng: "Lần này ta bị ép phải ra mặt, bằng tính tình ham lập công của Tạ Diễm, những ngày này sẽ theo hai đường thủy lục tấn công Hội Kê. Khi Hội Kê lọt vào tay quân viễn chinh, Từ Đạo Phúc sẽ triển khai phản công bất cứ thời khắc nào. Hiện tại có thể nói là không thể trì hoãn, bọn ta tất phải nhanh chóng tìm ra cứ địa bí mật của Từ Đạo Phúc ngõ hầu chiếm đoạt tiên cơ, dùng binh lực hữu hạn đến công phá địch nhân hùng mạnh."

Tống Bi Phong cười khổ: "Ta không muốn nhận mình ngơ ngáo cũng không được, lời hai ngươi nói đối với ta tựa như câu đố phải đoán, thật ra cứ địa bí mật của Thiên Sư quân ở đâu?" truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Lưu Dụ không ngần ngừ: "Giả thiết huynh là Từ Đạo Phúc, khi bốn đại trọng trấn là Hải Diêm, Hội Kê, Ngô Quận và Gia Hưng đều rơi vào tay quân viễn chinh, tình thế cực kỳ khẩn cấp, huynh phải xoay chuyển tình thế thất bại thì sẽ làm gì? Nên nhớ là phó tướng của Tạ Diễm là Chu Tự là người biết dùng binh, Lưu Lao Chi thì càng không phải nói, đương nhiên sẽ dùng thiên phương bách kế ngăn phòng Thiên Sư quân không để chúng phản kích thành công.

Tống Bi Phong: "Ta sẽ dùng hết sức để bảo vệ hai thành Ngô Quận và Gia Hưng, chỉ cần bảo trì đường kênh thông suốt thì binh viện vật tư từ Kiến Khang sẽ có thể ào ạt đổ tới từ Hội Kê, một khi giữ được Hội Kê sẽ dùng binh đối phó với thành trì duyên hải phụ cận, được như vậy thì cũng được quá nửa."

Lưu Dụ lại hỏi: "Quân thủ hai thành Ngô Quận và Gia Hưng có kênh vận trợ giúp, lực lượng phòng thủ dĩ nhiên hùng mạnh hơn xa Hải Diêm, tại sao lão ca lại bỏ dễ giữ khó, không chiếm lấy Hải Diêm trước rồi mới tấn công hai thành?"

Tống Bi Phong: "Đạo lý rất đơn giản rõ ràng, nếu trước đoạt lại Hải Diêm chẳng những làm quân viễn chinh cảnh giác mà đối với quân viễn chinh chủ lực chiếm lĩnh Hội Kê lại không có tác dụng. Chỉ có cắt đứt giao thông kênh vận mới có thể khiến quân viễn chinh vào chỗ thiếu thốn lương thảo."

Đồ Phụng Tam cười: "Chiến lược phản kích này của Từ Đạo Phúc rất rõ ràng là dùng xuất kỳ chế thắng, công kì vô bị **(Dùng bất ngờ để thắng, tấn công không thể chuẩn bị), dùng sự ẩn tàng của bộ đội thủy lục, đột xuất phát động tấn công kịch liệt, một loạt đoạt lại hai thành Ngô Quận và Gia Hưng, và như thế Hải Diêm không đánh đã mất, làm quân viễn chinh Hội Kê biến thành cô lập , mặc cho Thiên Sư quân chém giết. Đây là quan điểm đơn giản nhất, Từ Đạo Phúc trí mưu dùng đủ loại thủ đoạn hư hư thật thật, khi quân thủ thành Ngô Quận và Gia Hưng không ứng chiến nổi mới đột nhiên phát động."

Tống Bi Phong than: "Nhị thiếu gia quả thật còn kém xa Đại thiếu gia, lại cho mình phá địch như thần, phạm vào bệnh khuyếch trương quá gấp mà không tự biết. Hiện tại trận tuyến của quân viễn chinh quá dài làm lực lượng bị phân tán, ngược lại Thiên Sư quân bắt đầu tập trung, thế mạnh yếu không nói cũng biết."

Lưu Dụ lãnh đạm: "Dù cứ địa bí mật của Thiên Sư quân khẳng định tại phía đông của Ngô Quận và Gia Hưng ngoài biển không xa, khi hắn phát động cho dù quân thủ thành hay biết nhưng cũng sẽ không kịp cầu viện."

Tống Bi Phong lắc đầu: "Ta không rõ tại sao là ngoài biển không xa? Từ Đạo Phúc rất có thể chia hai đội quân thủy lục hành động riêng rẽ."

Lưu Dụ mỉm cười: "Tống đại ca nghĩ cần bao nhiêu binh lực thì có thể tiến chiếm Ngô Quận hoặc Gia Hưng?"

Tống Bi Phong không hiểu: "Chuyện này có quan hệ gì chứ?"

Đồ Phụng Tam chấn động, hai mắt rực sáng: "Đương nhiên có quan hệ rất lớn. Muốn công hãm Ngô Quận hoặc Gia Hưng, trước tiên phải cắt đứt hai thành và mọi liên hệ bên ngoài để cô lập chúng, sau đó chận giữ một trong hai thành, tất công mãnh liệt thành kia, sách lược này mới có khả năng thành công. Bình thường mà nói, muốn công hãm một thành trì có quân lực thủ thành hùng mạnh thì quân công thành ít nhất phải nhiều hơn gấp đôi hay hơn nữa. Theo ta đoán, Từ Đạo Phúc nếu muốn tốc chiến tốc quyết phải có binh lực không dưới năm vạn và trăm chiến thuyền."

Lưu Dụ trầm giọng: "Muốn tìm một địa phương bí mật có thể giấu được năm vạn quân trong tình huống hiện nay là điều không thể được. Chỉ việc mang vật tư lương hóa qua qua lại lại đã khó tránh được tai mắt thám tử. Nên địa điểm ẩn giấu của Thiên Sư quân phải nằm ở đâu đó trên hàng ngàn hòn đảo xa ngoài biển, như vậy mới có thể qua mắt được viễn chinh quân."

Tống Bi Phong như lạc vào sương mù: "Nói vậy chúng không có cứ địa bí mật trên đất liền sao?"

Lưu Dụ ung dung đáp: "Kiểu chiến thuật này càng cần cứ địa trên đất liền để kiến tạo công cụ dùng để công thành, khi cơ hội đến, chiến hạm Thiên Sư quân có thể khoảng vài ngàn sẽ đem binh viện đến cứ địa này, rồi mới chia làm hai đường thủy bộ đại tấn công. Theo như sách lược thì kế hoạch này rất cao minh."

Đồ Phụng Tam: "Vì bọn ta hiểu sai sách lược của Từ Đạo Phúc nên trước đây đã không thể tìm ra cứ địa bí mật của địch nhân. Cứ địa này rất có khả năng chỉ cách sông một khoảng cách nhất định, để phòng ngừa bị người vô tình phá hoại."

Tống Bi Phong bỗng hiểu ra: "Ta minh bạch rồi, sở dĩ cứ địa này không thể cách bờ quá xa là để thuận tiện cho việc điều động quân đội."

Đồ Phụng Tam nôn nóng: "Ta thật muốn đi nữa, tìm cho ra ổ bí mật của Thiên Sư quân."

Lưu Dụ: "Chuyện này tuyệt không thể khinh cử vọng động* (Khinh thường làm ẩu), nếu đối phương biết bí mật đã lộ thì sách lược ngư ông đắc lợi của bọn ta sẽ khó thành."

Đồ Phụng Tam gật đầu: "Bọn ta ba người hãy tự thân làm thám tử, như thế có thể không sơ sót."

Gã lại nói tiếp: "Mặt này xem như đã quyết định. Bất quá việc tìm ra vị trí cứ địa bí mật của địch chỉ hoàn thành một nửa đại kế phá Thiên Sư quân của bọn ta, nửa còn lại là liên lạc với Ngụy Vịnh Chi như thế nào, biết rõ tình huống quân viễn chinh để khi chúng tan rã hàng ngũ bọn ta có thể chiêu hàng bại quân."

Lưu Dụ: "Ngụy Vịnh Chi từng cùng ta mang văn kiện làm nhiệm vụ thám sát, có nhiều cách liên lạc chỉ ta và hắn hiểu được. Chỉ cần hắn có mặt tại Diêm thành, ta chỉ có thể ở ngoài thành để lại ám ký, hắn thấy được sẽ đến nơi chỉ định, lấy tín hàm của ta, rồi tìm đến gặp ta."

Đồ Phụng tam cả mừng: "Đã có cách này thì mọi sự đều dễ dàng. Lưu gia là chủ soái đương nhiên không cần phải bôn ba phí sức, chuyện này giao cho bọn thủ hạ đi làm, bảo đảm sẽ thỏa đáng."

Lúc này có tiếng chân phía ngoài nên ba người ngừng nói.

Không lâu sau lão Thủ đẩy cửa bước vào, vui vẻ nói: "Âm gia đã đến!"

Ba người đều cảm thấy yên lòng, Âm Kỳ đến có nghĩa là mọi việc đều y theo kế hoạch mà làm.

Lần này bọn họ không thể để sơ sót, rủi thất bại sẽ ôm hận và vĩnh viễn sẽ không có cơ hội ngóc đầu lên được.

Hác Trường Hanh tiến vào sảnh đường, Nhiếp Thiên Hoàn đang cẩn thận trải một quyển đồ hình trên mặt bàn, vẻ mặt chăm chú, trên mặt quyển là đồ hình địa lý của dải Thái Hồ.

Trong lòng hắn dấy lên cảm giác sùng mộ, càng cảm thấy may mắn vì có thể được theo nhân vật siêu trác như Nhiếp Thiên Hoàn thật sự là phúc khí của hắn. Hắn hầu như chưa hề thấy Nhiếp Thiên Hoàn bị thất bại, lần duy nhất bị thất thế là lần bị Yến Phi thắng cuộc đổ ước. Từ một nhân vật giang hồ không đáng nhắc tới trở thành một vị long đầu đại ca của bang hội; từ một nhân vật hắc đạo trở thành hùng bá nhất phương, bản thân Nhiếp Thiên Hoàn là một truyền kỳ.

Hác Trường Thanh đặc biệt thích thủ đoạn trị dân của Nhiếp Thiên Hoàn, đem lợi ích của Lưỡng Hồ bang và dân chúng Lưỡng Hồ kết hợp thành một khối, chính vì sự trên dưới hòa hài này đã làm thế lực Lưỡng Hồ bang không ngừng bành trướng, cuối cùng đã đánh tan kẻ địch Đại Giang bang.

Nhiếp Thiên Hoàn không quay đầu lại hỏi: "Có tin tức gì mới của Nhã nhi không?"

Hác Trường Thanh đến cạnh Nhiếp Thiên Hoàn cung kính: "Trường Hanh chính là đến để báo cáo cho bang chủ rõ vừa mới tiếp nhận phi cáp truyền thư * (gửi thư bằng chim bồ câu) từ Thọ Dương nói là Thanh Nhã đã ly khai Biên Hoang tập."

Nhiếp Thiên Hoàn toàn thân chấn động: "Nhã nhi trở về rồi!"

Hác Trường Thanh cảm thấy rõ ràng điều Nhiếp Thiên Hoàn đã nói, tình thương yêu của y đối với Doãn Thanh Nhã quả thật là vô bờ, chỉ có Doãn Thanh Nhã mới có thể khiến Nhiếp Thiên Hoàn mất bình tĩnh, khiến y hối hận và suy nghĩ lại.

Hác Trường Hanh cười khổ: "Đúng ra là sẽ về!"

Nhiếp Thiên Hoàn ngẩn người ra, rồi sau đó gật đầu: "Đúng! Không ai biết nó đã về chưa." Rồi y cau mày: "Tại sao không hỏi thẳng Hồng Tử Xuân? Hắn lẽ ra phải biết hơn bọn ta."

Hác Trường Hanh: "Hồng Tử Xuân đã đi về phía Bắc Dĩnh Khẩu, tìm không được y."

Nhiếp Thiên Hoàn ngạc nhiên: "Hoang nhân phản kích Mộ Dung Thùy! Ha! Cao Ngạn có phải đã đi về phía Bắc Dĩnh Thủy không?"

Hác Trường Hanh than: "Người bọn ta phái tới Biên Hoang tập tuy theo phái đoàn tham quan Biên Hoang tập nhưng vẫn là người ngoài khó nắm được tình huống của chúng."

Nhiếp Thiên Hoàn quay lại nhìn quyển đồ hình: "Quân viễn chinh của Bắc Phủ binh liên tiếp đoạt ba thành, được nhưng cũng xem như mất, vì đã đi thẳng vào bẫy rập của Từ Đạo Phúc cẩn thận thiết kế. Tạ Diễm khẳng định là một kẻ ham công, ngu xuẩn đến thế, nhưng Lưu Lao Chi không nên sơ sót như vậy. Theo ngươi đoán Lưu Lao Chi có phải thật đã bị Hoàn Huyền mua chuộc rồi không?"

Hác Trường Hanh: "Không thể! Lưu Lao Chi từng phản bội Hoàn Huyền, theo đệ tử thấy, Lưu Lao Chi chỉ muốn mượn Thiên Sư quân để thanh trừ ảnh hưởng của Tạ gia ở Bắc Phủ binh và lọc trừ các tướng lĩnh thuộc phái hệ theo Hà Khiêm."

Nhiếp Thiên Hoàn trầm ngâm một lát rồi bỗng hỏi: "Ngươi nghĩ trong tình hình này Lưu Dụ có cơ hội hay không?"

Hác Trường Hanh không nghĩ rằng Nhiếp Thiên Hoàn bỗng chuyển đề tài sang Lưu Dụ nên ngạc nhiên: "Trong tay Lưu Dụ không binh không tướng thì có thể làm gì được? Và Tư Mã Đạo Tử sẽ không bao giờ tin tưởng Lưu Dụ, sẽ chỉ nhiều nhất là cho hắn làm một tướng tiên phong."

Nhiếp Thiên Hoàn lắc đầu: "Ngươi cũng đã quá xem thường Lưu Dụ."

Hác Trường Hanh cảm thấy không biết nói gì bởi hắn thật không hiểu rõ tình hình lúc này Lưu Dụ có thể làm được gì.

Nhiếp Thiên Hoàn rời mắt khỏi đồ hình, nhìn lên trần nhà, hai tay chắp sau lưng, thần sắc suy nghĩ, thong thả nói: "Hiện tại trong thiên hạ có hai người làm ta phải cố kỵ, một là Yến Phi, nếu phải đơn đả độc đấu, ta không nắm chắc sẽ thắng; người kia là Lưu Dụ, điều ta cố kỵ chính là khả năng hô hào quân dân của hắn, chỉ cần cho hắn cơ hội, hắn lập tức có thể dám ra mặt."

Hác Trường Hanh lấy làm bội phục, chính thái độ biết người biết ta của Nhiếp Thiên Hoàn khiến y không hề khinh địch nên đã chiến thắng hết trận này đến trận khác.

Hắn nói: "May mà Lưu Dụ chưa có tên tuổi gì, một khi Bắc Phủ binh bại phải lui, Lưu Lao Chi vẫn bảo tồn được thực lực, hắn sẽ vĩnh viễn mất cơ hội."

Nhiếp Thiên Hoàn than: "Ta cũng hy vọng như thế, nhưng Hoàn Huyền và Nhậm Thanh Thị đã thiên phương bách kế dùng đủ mọi cách nhưng không thể giết được hắn, khiến ta hết sức lo lắng."

Hác Trường Hanh ngẩn người: "Nhậm Thanh Thị? Thị thật muốn giết Lưu Dụ à?"

Nhiếp Thiên Hoàn hững hờ: "Tiện đây ta đề tỉnh ngươi một câu, ngàn vạn lần đừng để thị mê hoặc, người đàn bà này giỏi về mỵ thuật, nhất là cách câu dẫn đàn ông. Luận về trí kế, thị tuyệt không thua kém ngươi, nam nhân cho là có thể chế ngự thị cuối cùng đều không có kết cục tốt đẹp."

Hác Trường Hanh hổ thẹn đỏ mặt, lúng túng nói: "Trường Hanh sẽ ghi nhớ lời bang chủ chỉ dạy."

Nhiếp Thiên Hoàn hừ lạnh: "Cái gì là 'Ta đã mệt mỏi, hy vọng tìm một địa phương yên tĩnh để nghỉ ngơi.' Hừ! Những lời xằng bậy như vậy ta sẽ tin sao?"

Hác Trường Thanh lấy làm lạ: "Lần này Nhậm Thanh Thị đến nương tựa nơi chúng ta còn có lòng dạ gì khác sao?"

Nhiếp Thiên Hoàn lạnh lùng: "Có thể nói là có lòng dạ khác, nhưng không nhất định là muốn hại chúng ta. Hiện tại tình thế phương Nam hỗn loạn và phức tạp, thị muốn nhờ bọn ta như đại thụ che chở, một mặt có thể yên ổn quan sát những biến hóa, còn mặt khác là tìm nơi tu luyện. Thị cho rằng ta không nhìn thấu hay sao? Ta chỉ không muốn phơi bày ý đồ của thị ra thôi!"

Hác Trường Hanh ngạc nhiên: "Nàng muốn mượn chỗ của chúng ta để luyện công thật khó mà nghĩ ra."

Nhiếp Thiên Hoàn: "Thị sẽ cho ngươi thấy chuyện ngoài ý muốn sẽ lục tục kéo tới. Người đàn bà này không những thiên sanh mỵ cốt *(Trời sinh xinh đẹp), mà còn có tư chất để luyện võ, mỗi lần ta gặp thị đều cảm thấy thị tiến bộ hơn. Lần này gặp lại, cảm giác này thêm mạnh mẽ, thị có thể đang ở biên giới của đột phá. Nếu để thị luyện thành 'Tiêu Dao Đại Pháp' thị sẽ trở thành một Nhậm Dao khác, kể cả những nhược điểm của y."

Hác Trường Hanh trở nên hồ đồ: "Bọn ta cho thị ở lại thế này, thật ra là điều dữ hay điều lành?"

Nhiếp Thiên Hoàn: "Cái đó phải nhìn vào sự biểu hiện của chúng ta, hiểu không?"

Hác Trường Hanh tỉnh ngộ, gật đầu: "Đệ tử minh bạch rồi, thị là chim chọn cây lành mà đậu."

Nhiếp Thiên Hoàn: "Thị đúng là vưu vật trời sinh, ân vật của đàn ông, Hoàn Huyền không chọn thị là điều ta không tưởng tới, cũng đã làm nước cờ ta bị loạn. Trường Hanh ngươi đừng lo! Nhiếp Thiên Hoàn ta là hạng người nào lại có thể bị nữ sắc làm mê muội? Trừ phi thị làm được một việc, bằng không đừng mong ta tín nhiệm thị."

Hác Trường Hanh tò mò vô cùng, hỏi: "Bang chủ muốn thị làm chuyện gì?"

Nhiếp Thiên Hoàn thờ ơ nói: "Là giết chết Lưu Dụ. Một khi Lưu Dụ không còn, ta sẽ trở thành lựa chọn duy nhất của thị, như thế thị mới sẽ một lòng theo ta"

Hác Trường Hanh than: "Bang chủ cao minh!"

Lúc này thủ hạ chạy tới vội vả báo tin, đứng ngoài cửa hô lớn: "Báo cáo bang chủ, tiểu thơ đã về tới! Tiểu thơ đã về tới!"

Hác Trường Hanh chưa kịp phản ứng, Nhiếp Thiên Hoàn đã sớm như gió cuốn bay ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.