Hai đạo nhân ảnh vùn vụt băng rừng vượt núi như điện chớp, cuối cùng chạy tới một sườn núi rồi ẩn vào sau một đám loạn thạch. Họ chính là Lưu Dụ và Đồ Phụng Tam. Cả hai đều đã mất hết vẻ chán nản, ánh mắt tràn đầy thần sắc hưng phấn, sánh vai ngồi xuống một hòn đá lớn. Tuy trải qua một đoạn đường vòng toàn lực phi hành, tuy cảm thấy kiệt sức nhưng sắc mặt lại pha chút hoan hỉ.
Lưu Dụ khẽ vỗ đùi, mở lời trước "Từ Đạo Phúc cái tên sói non này quả nhiên là khó chơi. lại có thể tìm ra một địa phương quỷ quái thế này để làm sào huyệt. vừa ẩn trên núi cao, lại có rừng già che phủ, không lạ sao bọn ta chút nữa thì không tìm ra được"
Đồ Phụng Tam thở hổn hển "Con bà nó! Toà thạch bảo đó khẳng định đã có từ trước rồi, do tiền nhân xây dựng. Lão Từ chỉ tu sửa và mở rộng toà bảo cũ này. Nếu ta đoán không sai thì trước đây ở bờ sông cũng đã từng có bến cảng, nhưng bị lão Từ phá huỷ rồi"
Lưu Dụ gật đầu "Đúng! lại có đạo lộ từ bảo trại lưng chừng núi thông xuống bờ sông, nhưng hiện giờ đều bị lão Từ dùng biện pháp che đậy hết rồi. Nhưng nếu chúng có nguyên vật liệu trong tay thì chỉ trong nửa ngày là có thể dựng lại một bến cảng. Điều tuyệt diệu nhất là thạch bảo có thông lộ đi ra sơn cốc phía sau nên thợ thuyền của Thiên Sư quân có thể chặt cây đốn gỗ, chế tạo số lượng lớn công cụ công thành"
Gã dừng lại một chút rồi tiếp "Người mà chúng ta vừa nhìn thấy rốt cuộc là một tướng lĩnh của Thiên Sư quân phải không?"
Đồ Phụng Tam trầm ngâm "Nhìn hình dáng thì giống như đại tướng Trương Mãnh mới quật khởi của Thiên Sư quân. Đó là một người tài năng không nhỏ. Từ Đạo Phúc có hắn trợ giúp sẽ như hổ thêm cánh. Vì thế mới sai hắn đến chủ sự hành động phản kích quan trọng nhất này"
Hắn lại tiếp "Chúng ta cuối cùng cũng nắm được ban bệ bố trí của địch nhân. Đây chính là mấu chốt của thắng bại. Chỉ cần chúng ta không cho địch nhân biết sự tồn tại của chúng ta thì chúng ta sẽ có hy vọng giành được thắng lợi cuối cùng. Nên bảo mật là việc cần làm hàng đầu. Chúng ta không những phải giấu địch nhân, mà còn phải giấu cả những người khác bên mình, tránh để bí mật không bị tiết lộ"
Lưu Dụ trầm ngâm một lát, hỏi "Phải chăng ngươi định giấu Tống lão ca việc này?"
Đồ Phụng Tam nói "Ta không phải là không tín nhiệm Tống đại ca, nhưng dù gì thì lão cũng có tình chủ tớ với Tạ gia, uyên nguyên thâm hậu. Ta sợ trong một tình huống đặc biệt nào đó, lão sẽ không nhịn được mà tiết lộ bí mật cho Tạ Diễm thì kế hoạch của chúng ta không thể thực hiện được nữa"
Lưu Dụ hỏi "Nếu như sau này Tống đại ca phát hiện chúng ta giấu diếm huynh ấy thì huynh ấy sẽ có cảm nhận gì?"
Đồ Phụng Tam cười khổ "Ta chưa từng nghĩ đến sự việc sau đó thế nào. Ta chỉ biết rằng nếu chúng ta không thắng trận này thì chúng ta sẽ xong đời"
Lưu Dụ đáp "Ta tín nhiệm Tống đại ca. Huynh ấy là người hiểu biết, biết nếu làm Tạ Diễm biết Thiên Sư quân có căn cứ địa bí mật nhưng không có thuật hồi sinh nào, chỉ có thể làm con đường đến thất bại dài hơn một chút, kéo dài thêm chút hơi tàn, trong khi đó thì chúng ta chắc chắn sẽ rơi vào thế thất bại. Trên cơ sở suy tính lợi hại, Tống đại ca sẽ có lựa chọn thông minh. Chúng ta không những không nên giấu diếm huynh ấy, mà cần cho huynh ấy hiểu một cách kỹ lưỡng, để huynh ấy biết chúng ta tuyệt đối tín nhiệm huynh ấy"
Đồ Phụng Tam than "Đó là chỗ khác nhau giữa ta và ngươi. Được rồi! cứ làm như ngươi nói đi. Nhưng không phải vì ta thấy đó là cách làm thông minh hơn, mà là vì hiện giờ ta nhận định ngươi là chân mệnh thiên tử, tin tưởng vào vận số của Lưu gia ngươi"
Lưu Dụ cười "Ngươi lại đùa ra rồi! chân mệnh thiên tử cái gì? Ta có là con mẹ nó gì đâu"
Hai người nhìn nhau cười xoà. Tâm tình họ so với sáng nay khi tìm mãi mà không được gì quả là một trời một vực.
Đồ Phụng Tam ngừng cười hỏi "Về thôi chứ?"
Lưu Dụ đứng lên, vui vẻ "Chỗ này cách sào huyệt của địch không tới hai chục dặm, vẫn là hiểm địa. Càng rời đi sớm càng tốt"
Đồ Phụng Tam thoải mái đứng lên, phủi bụi bặm đất cát bám trên quần áo, cười nhẹ "Ta rất hiểu tâm tình của Lưu gia. Để dâng lên món quà kiến diện cho giai nhân đương nhiên là về càng sớm càng tốt rồi"
Nghĩ đến Giang Văn Thanh, từ tận đáy lòng Lưu Dụ dâng lên tư vị khó nói. Gã cười nhẹ "Ngươi làm ta nhớ đến Cao tiểu tử. Chỉ có hắn là chưa từng bỏ qua cơ hội nói những lời như thế"
Gã vỗ vai Đồ Phụng Tam nói "Về nhà thôi!"
Thác Bạt Nghi hỏi một cách thẳng thắn "Tin tình báo quan hệ trọng đại đó làm sao mà ngươi có được?"
Trong lòng Yến Phi cảm thấy vô cùng khó khăn vì chàng biết về việc Hách Liên Bột Bột sẽ đột tập Thịnh Nhạc thì không thể bịa ra câu chuyện nào có thể làm Thác Bạt Nghi tin phục được. Hơn nữa, chàng căn bản không muốn nói dối vị hảo bằng hữu này. Chàng cười khổ "Ngươi có thể bỏ qua không hỏi vấn đề đó được không?"
Thác Bạt Nghi không vui "Có gì mà ngươi phải thần bí hàm hồ thế? cứ cho là ta không hỏi thì Tộc chủ cũng sẽ hỏi"
Yến Phi thản nhiên "Tiểu Khuê biết rõ đó là chuyện gì. Vì thế tuyệt sẽ không làm lỡ tình hình quân cơ đâu"
Thác Bạt Nghi không hiểu hỏi "Ngươi càng nói ta lại càng hồ đồ. Tộc chủ làm sao mà biết được?"
Yến Phi quyết định, nói "Ta có thể nói cho ngươi biết, nhưng ngươi cần chuẩn bị tâm lý, để khỏi phải cảm thấy hồ đồ. Ài! Ta không nói cho ngươi biết thực ra là vì nghĩ cho ngươi đó"
Thác Bạt Nghi như đi lạc vào trong sương mù hỏi "Giờ ta lại càng muốn biết chân tướng, rốt cuộc là chuyện gì? Ngươi có chuyện gì khó nói phải dấu diếm vậy?"
Yến Phi thầm nghĩ những lời khó nói ra được của ta càng ngày càng nhiều, lại càng lúc càng phức tạp. Có lúc thật không biết lúc nào mới nên nói thật ra. Giống như vừa rồi bị lão điên Trác Cuồng Sinh bức bách thật thảm hại.
Chàng nói "Chúng ta có một thám tử siêu cấp bên cạnh Mộ Dung Thuỳ"
Thác Bạt Nghi ngạc nhiên "Lại có chuyện đó ư? việc này thì có vấn đề gì đâu? tại sao không thể nói ra? Ngươi sợ ta sẽ tiết lộ bí mật sao? Ngươi cho ta là người như thế sao?"
Yến Phi cười khổ "Trước hết ngươi không nên tức giận. Siêu cấp thám tử của chúng ta chính là Thiên Thiên"
Thác Bạt Nghi thất thanh hỏi "Cái gì? Ngươi nói đùa à? Tin tức làm sao mà truyền đi được? Hơn nữa, lúc đó ngươi đang ở phương nam cơ mà"
Yến Phi nặng nhọc giải thích "Mấu chốt là ở chỗ đó. Cách thiên sơn vạn thuỷ cũng không thành vấn đề vì ta và Thiên Thiên dùng cách truyền tin tức bằng tinh thần"
Thác Bạt Nghi tròn mắt nhìn chàng ra vẻ không thể tin nổi, hỏi "Ngươi nói thật chứ?"
Yến Phi xoè tay ra than "Tin hay không tuỳ ngươi"
Thác Bạt Nghi thất thanh "Việc đó không thể nào!"
Yến Phi nói "Sự thật là thế. Vì thế ta mới có thể chặn đường thuyền đội bắt cóc chủ tì Thiên Thiên trước khi đến bắc Dĩnh Khẩu của Mộ Dung Thuỳ; hay là có thể ngấm ngầm vào Vinh Dương gặp mặt Thiên Thiên. Sau khi giả chết một trăm ngày ở Kiến Khang, ta có thêm những năng lực mới mà bản thân ta cũng không hiểu rõ"
Rõ ràng nhất thời Thác Bạt Nghi vẫn chưa thể tiếp thụ việc đó, lắp bắp "Tộc chủ…..Tộc chủ hắn……"
Yến Phi đáp "Hắn sẽ tiếp thụ. Đi! uống chén rượu cho đỡ kinh hãi đã!"
Nói đoạn, chàng cầm lấy vò rượu rót cho hắn một chén.
Thác Bạt Nghi ngồi sững trên ghế, thở phù một tiếng hỏi "Đó phải chăng là "tâm hữu linh tê nhất điểm thông" mà cổ nhân vẫn thường nói?"
Yến Phi tự rót cho mình một chén, than "Nói thật thì làm sao ta biết được có phải thế không? hoặc là ông trời có mắt, thương hại Thác Bạt tộc của chúng ta quốc phá gia vong nên mới làm vài việc tốt cho chúng ta đó"
Tiếp đó chàng nâng chén nói "Uống một ly vì hy vọng phục quốc của tộc ta"
Thác Bạt Nghi chạm cốc với chàng rồi hai người cùng uống cạn.
Yến Phi đặt chén xuống hỏi "Mối tình hoang du của ngươi thế nào rồi?"
Thác Bạt Nghi bình tĩnh nói "Tố Quân đã có thai rồi"
Yến Phi thất thanh hỏi "Cái gì?"
Thác Bạt Nghi nhắc lại "Tố Quân đã mang thai hài tử của ta rồi"
Yến Phi vui mừng "Chúc mừng ngươi!"
Thác Bạt Nghi lắc đầu cười khổ "Trong thời buổi sáng nắng chiều mưa thế này, còn có gì hay mà chúc mừng nữa? ta sợ nhất là mình không thể làm hết trách nhiệm làm cha"
Yến Phi ngạc nhiên nhìn hắn hỏi "Chừng hư ngươi rất lo lắng? tại sao lại bi quan như thế?"
Thác Bạt Nghi đáp "Ta chỉ nghĩ đến hiện thực. Một khi đại quân Mộ Dung Thuỳ phát động thì ta sẽ phải đến chiến trường, sinh tử khó đoán. Khi hài tử ra đời, ta có thể ở bên Tố Quân hay không vẫn chưa biết được"
Yến Phi thầm nhủ phải chăng mình đã quá lạc quan?
Thác Bạt Nghi tiếp "Ta không muốn để Tố Quân ở lại Biên Hoang tập, nhưng hiện giờ trong thiên hạ này làm gì có chỗ nào là an lạc"
Yến Phi gật đầu "Phương bắc đã sớm loạn thành một cục rồi. Phương nam cũng đại loạn đến nơi. Xem ra thì chỉ có Biên Hoang tập là một nơi thái bình mà thôi"
Thác Bạt Nghi than "Trải qua hai lần thất hãm, ai dám bảo đảm sự an toàn của Biên Hoang tập? Biên Hoang tập đã trở thành một nơi mà người dùng binh cần phải chiếm bằng được. Chiến hoả bất cứ lúc nào cũng có thể lan đến đây, ta lại có thể không có mặt ở đây, làm sao có thể yên tâm được?"
Yến Phi trong lòng chợt động, nói "Ta nghĩ tới một địa phương rất tốt có thể an trí Tố Quân. Tưởng là nơi nguy hiểm, thật ra lại an toàn"
Thác Bạt Nghi ngạc nhiên hỏi "Lại có một nơi như thế ư?"
Yến Phi đáp "Ngươi đã từng nghe qua cái tên Thôi Hoành chưa?"
Thác Bạt Nghi đáp "Đương nhiên là nghe rồi. Ngươi đích thân tiến cử hắn cho Tộc chủ, hắn cũng đang được Tộc chủ trọng dụng"
Yến Phi nói "Thôi gia bảo của hắn nằm ở phương bắc. Thôi gia đệ tử dưới sự khổ tâm huấn luyện của Thôi Hoành, người nào cũng tinh thông võ nghệ, lại có thạch bảo quy mô to lớn, có sức phòng thủ rất mạnh, bốn phía là đồng bằng và sông ngòi, gần đó không có toà thành nào. Tuy ở trong phạm vi thế lực của người Yến, nhưng lại có thể tự cấp tự túc, giữ được độc lập. Lúc này, Mộ Dung Thuỳ không rảnh để quan tâm đến đó thì đó chính là nơi lý tưởng để an trí Tố Quân. Chỉ cần ngươi đồng ý, ta có thể cùng ngươi lên đường đưa Tố Quân đến đó. Vậy thì ngươi có thể yên tâm rồi. Khi hài tử ra đời, ngươi đến đó cũng tiện"
Thác Bạt Nghi động tâm "Để ta thương lượng với Tố Quân rồi sẽ trả lời ngươi" Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
Lúc này, Cao Ngạn chạy tới, ngồi vào giữa hai người, hưng phấn nói "Tên gia hoả Hướng Vũ Điền đến Thiên Lý Mã Dịch quán lấy một gian sương phòng. Sau khi vào phòng thì hắn không hề ló mặt ra nữa. Tên tiểu tử này quả là gan to bằng trời"
Yến Phi nói "Y không đến để làm loạn đâu nên không hề liên quan đến việc gan to hay nhỏ cả"
Cao Ngạn hỏi "Ngươi tin y đến thế ư? người này hành sự khó đoán. Có y trong tập thì ta không còn cảm giác an toàn nữa"
Thác Bạt Nghi cười "Chỗ an toàn nhất là bên cạnh Yến Phi"
Đoạn hắn đứng lên, vỗ vỗ vai Cao Ngạn rồi bỏ đi.
Cao Ngạn đưa mắt nhìn vò Tuyết Giản Hương, lập tức hai mắt sáng bừng lên. Gã không hề khách khí cầm vò rượu lên, lắc lắc nói "Vẫn còn một chút. Ối! Mẹ ta ơi! chỉ còn non nửa vò. Đi! Chúng ta uống một chén. Có chút hơi rượu rồi nói chuyện sẽ sảng khoái hơn"
Yến Phi nhíu mày "Ngươi phải chăng lại nói chuyện Tiểu Bạch Nhạn của ngươi?"
Cao Ngạn trừng mắt, làm như đương nhiên nói "Không nói về Tiểu Bạch Nhạn thì còn chuyện gì hay mà nói nữa. ngươi nhẫn tâm nhìn cô gia quả nhân thê thảm sống cô đơn qua ngày đoạn tháng ư?"
Yến Phi cười khổ không biết nói gì.
Lưu Dụ và Đồ Phụng Tam về đến sào huyệt bí mật thì trời đã tối. Lão Thủ chặn đường hai người bên ngoài thôn nói "Nguỵ Vịnh Chi đến rồi, đang ở trong phòng chờ Lưu gia"
Lão Thủ lại tiếp "Âm gia và Tống gia đến Trường Xà đảo đón Đại tiểu thư rồi. Nếu mọi chuyện thuận lợi thì sớm mai họ sẽ về tới"
Đồ Phụng Tam vỗ vỗ vai Lưu Dụ, thấp giọng "Cẩn thận đấy"
Lưu Dụ hiểu rõ ý hắn muốn đề tỉnh mình cần phải bảo lưu đối với những lời Nguỵ Vịnh Chi nói. Gã gật đầu đáp ứng, rồi theo hướng dẫn của lão Thủ đi đến căn phòng mà Nguỵ Vịnh Chi đang chờ. Trong lòng gã bất chợt lại nghĩ về Hà Vô Kỵ.
Vào lúc gã khó khăn nhất thì Hà Vô Kỵ bỏ gã. Lưu Dụ tuy bất mãn, nhưng không hề hận hắn vì gã hiểu hoàn cảnh của hắn, minh bạch chỗ khó khăn của hắn. Ở một mức độ nào đó thì Hà Vô Kỵ vẫn còn tình nghĩa đối với gã. Ít nhất thì Hà Vô Kỵ không hề bán đứng gã. Nếu không, tối nay Nguỵ Vịnh Chi không thể đợi gã ở trong phòng được. Hà Vô Kỵ là thành phần trung tâm trong nhóm của gã ở Bắc Phủ Binh, biết rõ quan hệ giữa gã và Nguỵ Vịnh Chi. Chỉ cần hắn tiết lộ quan hệ giữa gã và Nguỵ Vịnh Chi với Lưu Lao Chi thì Nguỵ Vịnh Chi khẳng định là mất mạng.
Lưu Dụ đóng cửa lại. Nguỵ Vịnh Chi đang ngồi trên ghế chờ gã đã lâu, vội vàng đứng lên, vui mừng nói "Thật không tưởng nổi ngươi lại đến tiền tuyến"
Lưu Dụ đưa tay ra nắm chặt tay hắn, nói giọng quan thiết "Ngươi gầy đi nhiều rồi!"
Nguỵ Vịnh Chi cười khổ "Chỉ tức giận không thôi cũng đã phải gầy rồi, hơn nữa ba ngày vừa qua cộng lại cũng chỉ ngủ được không quá ba thời thần. Ta cũng không phải là người đúc bằng sắt thép như ngươi. Bớt nói lời thừa đi. Lần này tiểu Lưu gia đến đây phải chăng là chuẩn bị làm ăn lớn?"
Lưu Dụ dẫn gã đến một bên, ngồi xuống rồi mới bỏ tay hắn ra, cười nhẹ "Vịnh Chi thấy ta có cơ hội sao?"
Nguỵ Vịnh Chi cười "Nếu thay tiểu Lưu gia ngươi là người khác thì ta sẽ khuyên ngươi lập tức chạy được càng xa càng tốt, nhưng tiểu Lưu gia ngươi sao lại giống thế được? ngươi đã dám đến đây, khẳng định là đã có kế hoạch chu toàn. Bản thân ngươi có thể còn chưa biết, nhưng người bội phục ngươi trong quân đội càng lúc càng nhiều, ai cũng cho rằng ngươi là một Huyền soái thứ hai, chỉ có ngươi mới có thể lãnh đạo bọn ta đi đến thắng lợi. Hà hà! Tình hình như thế nào?"
Lưu Dụ ung dung đáp "Vạn sự đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu gió đông"
Nguỵ Vịnh Chi vô cùng vui mừng "Rốt cuộc thì còn thiếu cái gì đây?"
Lưu Dụ vui vẻ đáp "Đương nhiên là vì còn thiếu ngươi rồi!"
Nguỵ Vịnh Chi vui mừng ra mặt, nói "Có bất cứ chuyện gì, tiểu Lưu gia cứ phân phó. Nguỵ Vịnh Chi ta dù gan não đầy đất cũng sẽ vì tiểu Lưu gia mà làm cho thoả đáng"
Lưu Dụ bật cười "Không cần nói nghiêm trọng thế. Mọi người đều là huynh đệ, ta làm sao lại khiến ngươi phải tráng liệt ra đi? trước tiên để ta nói về đại kế của bọn ta cho ngươi biết đã"
Nguỵ Vịnh Chi vội nói "Ngàn vạn lần đừng có nói toàn bộ kế hoạch cho ta biết, chỉ cần cho ta biết cần phải làm gì và như thế nào là được. tên gian tặc Lưu Lao Chi để ý ta rất dữ, không phải vì lão biết quan hệ của ta với ngươi, mà là vì ta từng theo Tôn gia"
Sắc mặt Lưu Dụ trầm xuống hỏi "Tình hình Tôn gia thế nào?"
Nguỵ Vịnh Chi đáp "Không ai biết hết. Điểm tốt duy nhất là Lưu Lao Chi điều Tôn gia đến thành trấn rất xa cho lão ngồi chơi xơi nước ở đấy"
Lưu Dụ trầm ngâm một lúc rồi hỏi "Tình hình hiện nay của quân viễn chinh thế nào?"
Nguỵ Vịnh Chi đáp "Nhìn bề ngoài thì quân viễn chinh khí thế như mặt trời. Trước hết là thế như chẻ tre đoạt lấy hai thành Ngô Quận và Gia Hưng, khống chế đường thuỷ đến Cối Kê, rồi hai cánh quân thuỷ lục hội sư, đánh hạ Hải Diêm, thanh thế nhất thời không có ai hơn. Nhưng người biết binh tình thì đều biết đến lúc này, đại quân chủ lực của Thiên Sư quân vẫn tránh không giao phong với quân ta. Vậy mà bên ta vẫn tổn thất gần hai ngàn người, bị thương gần năm ngàn. Đó tuyệtkhông phải là thành tích tốt. Nói cho cùng thì đều là do Tạ Diễm muốn lập công lớn nên tiến quân quá gấp làm chiến tuyến mở rộng quá nhanh mà lão căn bản không có bản lĩnh điều khiển một lực lượng quân lớn như vậy"
Lưu Dụ nhíu mày "Chu Tự không hề dùng lời trung ngôn khuyên lão sao?"
Nguỵ Vịnh Chi mắng lớn "Tạ Diễm mà nghe lời người khác sao? Hơn nữa, lão luôn không coi trọng Chu Tự từng đầu hàng Phù Kiên, cho rằng hắn đã mất khí tiết danh sỹ khả sát bất khả nhục. Lão lại cho rằng mình như là Huyền soái, Thiên Sư quân bị uy vọng của lão làm khiếp sợ, nghe tiếng đã chạy nên lão càng không để những lời trung ngôn vào tai"
Lưu Dụ nói "Cách nhìn của Lưu Lao Chi không sơ hở như Tạ Diễm đâu"
Nguỵ Vịnh Chi chán nản đáp "Việc Lưu Lao Chi không có lòng tốt đối với Tạ Diễm là việc người qua đường đều biết, chỉ có một mình Tạ Diễm là không biết mà thôi. Bề ngoài thì Lưu Lao Chi rất cung kính đối với Tạ Diễm, nhưng thật ra trong lòng Lưu Lao Chi đang suy nghĩ gì thì không ai biết được"
Lưu Dụ hỏi "Tạ Diễm bao giờ thì tấn công Cối Kê?"
Nguỵ Vịnh Chi đáp "Đó là chuyện trong vòng hai, ba ngày tới. Sao lại có người ngu xuẩn đến thế. Trận cước chưa ổn định đã thâm nhập với địa bàn mà thế lực địch nhân mạnh nhất. Hiện giờ dân chúng ở một dải Cối Kê nếu không phải là tín đồ của Thiên Sư quân thì cũng là người ủng hộ chúng. Đoạt được vài toà thành trì thì có ý nghĩa gì? Khi Thiên Sư quân phản công toàn diện thì Tạ Diễm sẽ biết tư vị của nó thế nào. Điều làm người ta phẫn nộ nhất là nếu như lão muốn chết thì không ai ngăn cản lão, nhưng lão không nên bắt người khác phải chết theo lão"
Lưu Dụ hỏi "Người có suy nghĩ như ngươi nhiều hay ít?"
Nguỵ Vịnh Chi cười khổ "Quân lệnh như sơn, ta làm sao dám thảo luận với những người khác? nếu bị tố cáo thì ta sẽ bị định tội làm rối loạn quân tâm, khẳng định sẽ bị xử trảm tại chỗ. Lưu Lao Chi làm sao chịu bỏ qua cơ hội?"
Hắn lại than "Ta có thể làm gì cho tiểu Lưu gia?"
Lưu Dụ đáp "Ta muốn bí mật gặp gỡ với Chu Tự"
Nguỵ Vịnh Chi lộ vẻ khó khăn, nói "Chỉ sợ việc đó rất khó. Chu Tự đã theo Tạ Diễm đến Cối Kê. Bản thân ta là tướng lĩnh hạ thuộc của Lưu Lao Chi, thực không có cách gì tiếp xúc với Chu Tự được"
Lòng Lưu Dụ trầm hẳn xuống, thầm nghĩ nếu không thể gặp Chu Tự một lần thì làm sao mà y kế thi hành được? lẽ nào đã đi được đến chín phần đường rồi mà lại ra về tay trắng?
Nguỵ Vịnh Chi ngạc nhiên hỏi "Gặp Chu Tự thì có tác dụng gì? Lão rất cảm kích ân đức của Tạ gia. Dù lão không thích Tạ Diễm nhưng cũng sẽ không phản bội lão đâu"
Hắn lại tiếp "Ngươi có chủ ý gì hay cứ nói hết ra để ta xem có cách biến hoá nào không?"
Lưu Dụ nói "Ta muốn khi toàn bộ chiến tuyến của Tạ Diễm bại trận thì tiếp thu bại binh của lão, chấn chỉnh lại trận cước rồi sẽ đòi lại món nợ mà quân viễn chinh đã phải trả"
Nguỵ Vịnh Chi giật nảy mình hỏi "Ngươi còn bi quan hơn cả ta nữa. Quân viễn chinh tuy không thể thủ thắng, nhưng cũng không dễ dàng tan vỡ thế chứ?"
Lưu Dụ nói "Thời gian sẽ chứng thực dự đoán của ta"
Nguỵ Vịnh Chi trầm ngâm một lát, nói "Ngươi cũng có thể nhờ vào tay người đồng hương của ngươi"
Lưu Dụ ngây người hỏi "Lưu Nghị?"
Nguỵ Vịnh Chi gật đầu "Hắn hiện giờ là chủ tướng của Hải Diêm, lại là tâm phúc của Tạ Diễm nên sẽ có khả năng hơn là ta"
Lưu Dụ nhất thời không nói nên lời.