Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 468: Thoái Ẩn Chi Tâm



Ước Vọng Thoái Ẩn

Mặt trời lên khỏi mặt biển, một đêm dài rốt cuộc đã trôi qua.

Hai chiếc chiến thuyền, một trước một sau trên mặt biển bao la rẽ sóng mà chạy, không thấy đất liền.

Lão Thủ chỉ về phía trước nói: "Quần đảo này lúc ta còn trẻ đã đến qua một lần, do hơn ba mươi hòn đảo và bãi cát trồi lên mặt biển tạo thành, chia làm hai quần đảo Đông và Tây. Ngư dân gọi ngắn gọn là bảy đảo trên, phần phía tây kêu là tám đảo dưới. Chỉ có bảy đảo trên phần phía đông là thích hợp để đậu thuyền, tám đảo dưới rất nhiều đá ngầm. Trong bảy đảo trên có đảo Vĩnh Hưng lớn và đẹp nhất, là hòn đảo lớn nhất trong những hòn đảo ở Nam Hải. Thật không ngờ đại tiểu thư cũng biết được có dãy hải đảo này."

Lưu Dụ, Đồ Phụng Tam và Âm Kỳ ở trên đài chỉ huy nghe lão thuyết giảng đều cảm thấy bội phục, Lão Thủ không chỉ kinh nghiệm hàng hải phong phú, mà đối với hình thế trên biển hiểu rõ như lòng bàn tay.

Âm Kỳ nhịn không được tán thưởng: "Theo ta thấy không có hòn đảo nào là ngươi chưa đến qua, đúng không?"

Lão Thủ hai mắt bắn ra thần sắc sống động, nói: "Từ lúc biết chuyện đến nay, ta đối với hải dương sinh ra mê đắm, người khác sợ sóng gió, ta lại phải có sóng gió mới được. Thế giới dưới mặt biển càng khiến người mê luyến, là một thế giới màu sắc xán lạn, chứa đầy sự sống kỳ dị trăm ngàn dáng vẻ. Lúc nhàn rỗi ta cũng thích ngắm biển, đứng trước biển ta có thể ngắm mãi không chán."

Trong tai truyền đến lời nói của Lão Thủ, cảm nhận tình yêu nồng nhiệt của Lão Thủ đối với đại dương, Lưu Dụ quan sát cả ngày theo hướng Lão Thủ chỉ, mới thấy quần đảo xuất hiện phía trước. Nó tựa như cấm địa nằm giữa đại dương xa xăm, phàm nhân cũng khó bước chân đến. Vách đá dựng đứng hiểm trở, từng ngọn nhấp nhô xanh biếc, dưới ánh nắng ban mai xiên xiên chiếu, tựa như tiên cảnh, nổi bềnh bồng giữa mênh mông bát ngát, sóng lớn vỗ bờ, đá ngầm lởm chởm, ý đẹp tự nhiên, khiến người ta phải than là tuyệt hảo.

Đột nhiên trong lòng Lưu Dụ sinh ra ý tưởng kỳ lạ, nếu như có thể từ đây định cư ở đảo này, nhàn rỗi thì lên núi ngắm phía xa. Có thể rời xa khu vực khỏi lửa chiến tranh, không phải nghe tiếng hô hào, tiếng trống trận kinh tâm động phách, chỉ còn nghe được tiếng sóng vỗ rào rạt từ thiên nhiên vọng đến.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lưu Dụ cười khổ, cuộc sống lặng lẽ bình dị thoái ẩn tránh đời này, chỉ có thể tưởng tượng ở trong đầu, gã căn bản không có duyên phận và phúc khí như vậy. Ông trời đã sớm quyết định con đường gã phải đi qua là con đường gian khổ, gã cũng chẳng còn cách nào có thể cự tuyệt hoặc chống lại ý chỉ của ông trời.

Trên vai gã gánh vác, chẳng những là nỗi nhục của Đạm Chân, mà còn là huyết cừu của Giang Văn Thanh. Gã chỉ có thể tận sức thanh toán địch nhân, không có khả năng thoái chí trốn tránh, gã càng không cho phép mình hèn nhát đào ngũ.

Nghĩ đến lúc gặp được Giang Văn Thanh, trong tim gã trào lên nóng bỏng. Nghĩ tới nàng đối với mình ôn nhu đa tình, mà mình vẫn hai lòng, không kìm được cảm thấy hổ thẹn dâng lên trong lòng.

Yến Phi nói đúng, gã không thể vĩnh viễn sống trong thống khổ và cừu hận, trên thế gian có rất nhiều sự vật mỹ lệ, phải xem người đó có nghĩ đến hạnh phúc và khoái lạc của bản thân hay không.

Trong khoảng khắc này, gã hận không mọc ra đôi cánh, như chim hải âu vượt qua mũi thuyền, tự do tự tại, vô câu vô thúc, chẳng quản đến sự ân oán của nhân gian, bay về nơi hải đảo mỹ lệ ấy.

Biên Hoang tập.

Tiệm bánh bao lão Vương ở Đông đại nhai đông người tụ hợp, chật ních huynh đệ Dạ Oa tộc, mọi người cao hứng hò hét, chụm đầu ghé tai, một trường âm thanh ồn ào.

Bọn Trác Cuồng Sinh, Diêu Mãnh, Tiểu Kiệt, Bàng Nghĩa, Cơ Biệt, Phương Hồng Sinh và Mộ Dung Chiến đều là thượng khách, đề tài nói chuyện đương nhiên không ra khỏi trận quyết chiến giờ Tý tối nay tại Cổ Chung lâu.

Trình Thương Cổ và Lưu Mục Chi sánh vai đi vào, chỉ khu phố trước cửa nói: "Khẳng định vị trí quan chiến tốt nhất tối nay là mái nhà của các lâu phòng xung quanh quảng trường. Vì đề phòng người nhiều quá làm sập mái nhà, cho nên sau khi ta cùng Lưu tiên sinh thương lượng, quyết định mỗi nóc nhà chỉ cho mười người quan chiến, đủ người là thôi, các vị có ý kiến gì không?"

Hai huynh đệ Dạ Oa tộc vội vàng nhường chỗ, Diêu Mãnh đợi hai người ngồi xuống, cười nói: "Có vấn đề gì chứ? Chỉ cần lão tử có phần ở trên nóc nhà quan chiến, cũng không có vấn đề gì."

Mọi người đồng thanh hưởng ứng, tất cả đều muốn tranh thủ cho mình một chỗ ở trên nóc nhà, âm thanh huyên náo điếc tai.

Trình Thương Cổ hét lớn: "Yên tĩnh cho ta một chút!"

Mọi người đều im lặng.

Trình Thương Cổ nói: "Vì để cho được công bằng, những thành viên của Chung lâu nghị hội và những người có tư cách bỏ phiếu, đương nhiên có thể chiếm được vị trí tốt nhất. Còn những chỗ khác để huynh đệ tỷ muội dùng phương pháp bắt thăm quyết định vị trí, ai rút được thẻ tốt, có thể ở trên nóc nhà quan chiến."

Mọi người lại ồn ào một trận nữa. Không ai phản đối những thành viên hội nghị có đặc quyền, bởi vì điều đó là việc đương nhiên. Chỉ xoa tay, hy vọng có thể mau được rút thăm, xem ai là người may mắn. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Diêu Mãnh thấy mình có phần, cười tươi rạng rỡ, không nói chuyện nữa.

Có người nói: "Chung lâu cao đến mười lăm trượng, tuy nói ở xung quanh Quan Viễn đài có lan can bằng đá, không cản trở tầm mắt, nhưng nếu đứng trên quảng trường ngó lên trên, khẳng định sẽ có một vài vị trí không thấy được, chẳng phải xem không được toàn bộ trận quyết chiến hay sao? Cũng giống như nghe kể truyện, mỗi lần đến chỗ gay cấn thì người kể truyện biến thành ngắc ngứ, còn gì hứng thú! Theo ta thấy chẳng bằng thỉnh tiểu Phi của bọn ta cùng lão họ Hướng, đổi lại quyết đấu ở trên quảng trường, tất cả mới có thể được tận hứng."

Cơ Biệt quát lớn áp chế âm thanh bàn bạc hoặc phản đối của mọi người xuống, để nói: "Ở trên quảng trường lại không có vấn đề sao? Chỉ những người ngồi ở hàng ghế đằng trước là coi được rõ ràng, còn những người khác chỉ có thể nhìn gáy người ta. Huống chi hiện tại trong Biên Hoang tập bọn mình có tới hơn năm vạn người ngoài, chỉ có đỉnh Chung lâu mới có thể để cho tất cả những người có mặt cùng nhau quan chiến."

Trác Cuồng Sinh cười: "Cơ đại thiếu gia nói là nhu cầu hiện thực, nhưng còn một nguyên nhân càng trọng yếu, đó là ý nghĩa của địa điểm quyết chiến. Quan Viễn đài Cổ Chung lâu chẳng những là chỗ cao nhất trong Biên Hoang tập, còn là thánh địa của Biên Hoang tập bọn ta. Chỉ có địa phương đó mới xứng với địa vị và thân phận của Yến Phi. Các ngươi rõ ràng chưa?"

Một người khác reo lên: "Đổi lại để tiện lợi cho ngươi kể chuyện, đề cập đến cũng có thể náo động một lúc."

Mọi người đồng thanh cười lớn.

Trình Thương Cổ nói: "Lưu tiên sinh còn có một đề nghị, bởi đông người tụ tập cùng một chỗ, rất dễ xảy ra hỗn loạn. Cho nên tất phải để cho mỗi người hiểu được, thế nào là nhường nhịn, thế nào là tiến thoái. Còn phải tìm người duy trì trật tự, phương diện này do Lưu tiên sinh toàn quyền phụ trách, mọi người không được có dị nghị gì."

Mọi người lần lượt đồng ý, còn tán thưởng Lưu Mục Chi nghĩ được chu toàn.

Mộ Dung Chiến hỏi: "Tiểu Phi đâu?"

Trác Cuồng Sinh trả lời: "Chắc vẫn ngủ tại dịch trạm Nguyên Lung, Cao Ngạn đã phụng mệnh đi kéo y đến."

Phương Hồng Sinh cau mày: "Nên để lão nhân gia hắn nghỉ ngơi nhiều chút! Sao có thể đến đánh thức?"

Tiểu Kiệt cười: "Cao thủ giống như tiểu Phi, thực ra không cần ngủ. Bất quá như có người đến lữ quán Hướng Vũ Điền gõ chiêng đánh trống, để cho y không được yên tĩnh, lão tử tuyệt không phản đối."

Lời nói của gã đồng thời kích động cả sảnh đường cười lớn, cũng giải tỏa tâm tình của mọi người.

Lúc này Hồng Tử Xuân bước lại, hướng về Trình Thương Cổ hỏi: "Canh bạc mới nhất bồi thường bao nhiêu?"

Trình Thương Cổ vê râu mỉm cười hỏi: "Ngươi muốn chỉ canh bạc này?"

Hồng Tử Xuân: "Đương nhiên là canh bạc náo nhiệt nhất này, cá nội trong mười chiêu Yến Phi thanh toán được Hướng Vũ Điền, không có lần cá cược nào kích thích hơn lần này, bởi vì còn là ẩn số, chẳng lẽ ngu đến mức đi cá Yến Phi thua sao?"

Mọi người lại la ó nữa, quan điểm cá nhân, tất cả đều mang ngữ khí và dáng dấp của chuyên gia.

Lúc này lão Vương mang ra một mâm bánh bao chất như một tòa núi nhỏ, mùi thơm cộng với hơi nóng bốc lên, còn chưa để xuống đã sớm bị lấy hết, lão Vương vội vàng trở về phòng bếp tiếp tục lấy ra.

Tiểu Kiệt kêu: "Tiểu Phi đến kìa!"

Nhất thời trong điếm im lặng đến nghe được tiếng kim rơi, tất cả ánh mắt đều nhìn về cửa lớn.

Yến Phi trong vòng hộ tống của Cao Ngạn, Thác Bạt Nghi, Phí Nhị Phiết và hơn mười huynh đệ, ung dung đi tới.

Trác Cuồng Sinh hét lớn hỏi: "Tiểu Phi tinh thần thế nào?"

Yến Phi ung dung đáp: "Đợi ta sau khi dùng bánh bao tế qua ngũ tạng của lão tử, mới nói cho ngươi biết đáp án."

Mọi người bật cười vang trời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.