Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 485: Chúng Chí Thành Thành



Đoàn Kết Là Sức Mạnh

Kỷ Thiên Thiên và Tiểu Thi đến tiểu lương đình trong vườn ngồi xuống. Bên ngoài đình tuyết bay lất phất.

Tiểu Thi hạ giọng hỏi nhỏ: "Liên tục hơn mười ngày không nhìn thấy hoàng thượng, không hiểu hoàng thượng đã đi đâu?"

Kỷ Thiên Thiên đáp: "Em có thể hỏi Phong Nương mà!"

Tiểu Thi nói: "Nhưng em không dám hỏi bà ta."

Kỷ Thiên Thiên nhíu mày hỏi: "Thi Thi có phải cứ hy vọng thế này mãi mà không phải nhìn thấy hoàng thượng nữa phải không?"

Tiểu Thi đáp: "Đương nhiên là em không muốn nhìn thấy hoàng thượng rồi. Bộ dạng hung thần ác sát của hoàng thượng làm người ta sợ hãi. Đem toàn bộ mọi người trong thành ra giết mà cứ như chuyện không có gì. Nhưng điều em sợ nhất là nếu hoàng thượng không có ở đây thì có khả năng đang lĩnh binh đi công đánh Biên Hoang tập. Vì vậy em rất lo lắng."

Kỷ Thiên Thiên trong lòng chợt động hỏi: "Khi Thi Thi nhớ tới Biên Hoang tập thì thường nghĩ tới ai?"

Tiểu Thi đỏ mặt cúi đầu đáp: "Em không nhớ đến một ai cả." Rồi lại ngẩng đầu nhìn nàng ngạc nhiên hỏi: "Tiểu thư chẳng nhẽ không lo lắng gì sao?"

Kỷ Thiên Thiên thầm kêu không hay rồi, trông bộ dạng của Tiểu Thi có thể đã thật sự động chân tình với Cao Ngạn. Nàng hiểu rất rõ tính tình Tiểu Thi. Dù Tiểu Thi có tình ý gì với Cao Ngạn, nhưng tính nết hai người vốn khác biệt, qua tám kiếp cũng không thành đôi được. Trong tình huống bình thường, Tiểu Thi tuyệt không duy trì tình cảm với Cao Ngạn lâu dài. Nhưng tình huống hiện tại tuyệt không phải bình thường mà là tình huống bị giam lỏng và cách ly làm người ta rất dễ suy nghĩ linh tinh. Cao Ngạn kia vừa khéo lại là người duy nhất Tiểu Thi có thể gửi tâm tư đến, điều đó làm nàng ta lúc nào cũng nhớ đến Biên Hoang tập, có dịp lập tức nói lộ ra ngay. Cao Ngạn trong tưởng tượng của Tiểu Thi toàn bộ chỉ là hình dung từ phía Tiểu Thi chứ không phải Cao Ngạn thật sự ngoài đời. Ví dụ như nàng ta đang nghĩ Cao Ngạn cũng yêu nàng ta, nhưng sự thật hoàn toàn không phải vậy.

Kỷ Thiên Thiên đau hết cả đầu bèn hỏi: "Thi Thi còn nhớ đùi dê nướng của Bàng lão bản không?"

Tiểu Thi hưng phấn đáp: "Đương nhiên là nhớ. Em chưa bao giờ được ăn món đùi dê nướng ngon đến thế, quả thật là không kìm được mà phải ăn thật thoả thuê."

Kỷ Thiên Thiên nói: "Tài nấu ăn của Bàng lão bản rất nổi tiếng ở Biên Hoang tập. Tuyết Giản Hương do lão ủ là đệ nhất danh tửu ở Biên Hoang."

Tiểu Thi vô tư cười: "Hi hi. Bàng lão bản. Bộ dạng của người ấy quả thật giống một đại lão bản."

Kỷ Thiên Thiên thấy chút hy vọng bèn nói tiếp: "Bàng lão bản quả là một người có bản lĩnh. Đừng nhìn vào bề ngoài thô tráng của người ta. Người đó có một đôi tay tài hoa, giỏi cả nấu ăn lẫn kiến trúc. Người ấy rất để tâm tới Thi Thi, quan tâm đến Thi Thi rất nhiều đấy."

Tiểu Thi vui vẻ đáp: "Thi Thi chỉ là nhờ bóng của tiểu thư mà thôi. Bọn họ yêu thích và quan tâm đến tất cả mọi thứ đi cùng với tiểu thư mà. Bàng lão bản quả rất kỳ lạ, nói cũng không dám nói, tương phản hoàn toàn so với Cao Ngạn."

Kỷ Thiên Thiên biết cơ hội đã tới bèn cười: "Người ấy chính là không dám nói với em thôi, chứ với chị hay bất cứ Hoang nhân nào người ấy cũng uy phong không biết thế nào đâu. Cứ xem Bàng lão bản và Cao Ngạn tranh luận là biết."

Tiểu Thi ngạc nhiên hỏi: "Tiểu thư có ý gì vậy?"

Kỷ Thiên Thiên nhún vai đáp: "Chị có ý gì chứ? Đúng như Thi Thi nói. Cao Ngạn và Bàng Nghĩa là hai người khác nhau như trời và đất. Cao công tử thì phong lưu quá thể, nhìn thấy mĩ nữ là lập tức thao thao bất tuyệt, tràng giang đại hải. Bàng lão bản lại tương phản ngược lại, gặp người trong tâm của mình bỗng tự nhiên lúng túng, chỉ còn mỗi cách chôn sâu trong lòng."

Tiểu Thi ngây ngốc một hồi, cúi đầu suy nghĩ. Kỷ Thiên Thiên biết thế là đã đủ, bèn chuyển chủ đề nói tới những việc khác. Nàng biết tiểu Thi sẽ nghĩ kỹ về những lời nàng nói, rồi nhớ lại những lần gặp Bàng Nghĩa, tình cảnh khi đó, thần thái của Bàng Nghĩa. Rồi sẽ đến một ngày tiểu Thi phát hiện ra so với Cao Ngạn thì Bàng Nghĩa hợp với mình hơn nhiều. Chỉ có với Bàng Nghĩa thì trái tim của nàng ta mới có nơi để đặt.

Yến Phi có một chuyện không minh bạch đó là cách nhìn của Mặc Sĩ Minh Dao với chuyện thắng thua giữa chàng và Hướng Vũ Điền.

Từ lập trường của Mặc Sĩ Minh Dao mà nói, tình huống tốt nhất đương nhiên sẽ là Yến Phi chết dưới kiếm của Hướng Vũ Điền. Như thế thì nàng ta cũng hoàn thành lời hứa với Mộ Dung Thùy, thành công thoái lui, mang tộc nhân trở về đại mạc, không phải quan tâm đến việc của Trung Nguyên nữa. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Đồng thời nàng cũng có thể báo thù một cách tàn nhẫn nhất với Hướng Vũ Điền. Kể cả nàng phải trả Bảo quyển lại cho hắn, khi Hướng Vũ Điền biết mình đã giết chết cốt nhục duy nhất của sư phụ người mà mình yêu quý nhất, khẳng định hắn sẽ vì vậy mà không cách nào luyện được thiên đạo.

Nếu kẻ chết là Hướng Vũ Điền thì sao? Yến Phi luôn ở thế là người bị động, sau này chàng mới biết Hướng Vũ Điền là đồ đệ của cha mình. Do Yến Phi căn bản không có tình cảm cha con gì với Mặc Di Minh, tuy trong lòng sẽ không thấy thoải mái, nhưng Yến Phi tuyệt không bị dằn vặt như Hướng Vũ Điền. Mặc Sĩ Minh Dao trong tình huống đó càng không có cách hoàn thành được lời hứa với Mộ Dung Thùy.

Mặc Sĩ Minh Dao ép Hướng Vũ Điền đến Biên Hoang tập giết Yến Phi là có mười phần tin tưởng hắn sẽ hoàn thành được nhiệm vụ. Trong suy nghĩ của nàng, bất kể trong thời gian vừa qua võ công Yến Phi có đột ngột tăng tiến mãnh liệt thế nào, cũng tuyệt không phải là đối thủ của Hướng Vũ Điền thân hoài Ma chủng. Nhân vì dù nàng có trí tưởng tượng phong phú thế nào cũng không thể nghĩ Yến Phi trong thời gian vừa qua đã trải qua những biến hoá thế nào. Những biến hoá đó xác thực vượt qua tưởng tượng của bất cứ người nào.

Nhưng qua trận chiến tối qua giữa hai người, Yến Phi không tin Mặc Sĩ Minh Dao lại không thay đổi cách nhìn cũ. Nàng sẽ phải nghĩ đến khả năng kẻ bại sẽ là Hướng Vũ Điến.

Với tính cách của Mặc Sĩ Minh Dao, nàng sẽ tuyệt không ngồi yên đợi "thất bại" đến, nàng ta sẽ dùng tất cả thủ đoạn để đạt được thắng lợi.

Yến Phi thầm thở ra một hơi, đưa mắt nhìn về trước mặt, sau đó chàng chạy vượt qua một toà tiểu khâu. Hậu Điểu hồ xuất hiện trước mắt. Trong nắng chiều, mặt hồ lấp lánh như một chiếc gương sáng khảm trên nền tuyết trắng.

Lưu Dụ quay lại chủ đường của phủ Thái Thú, chưa kịp ngồi xuống Thân Vĩnh đã đưa một người đến gặp. Người đó từ xa nhìn thấy Lưu Dụ đã hoan hỉ gào lên: "Tiểu Lưu gia, có nhận ra Trương Bất Bình ta không?"

Lưu Dụ nheo mắt nhìn ra, quả thấy quen quen, sau đó đột nhiên nhớ ra đối phương là ai, cười ha hả đáp: "Ta đương nhiên không quên chiến hữu ở Bát Công sơn rồi. Nếu quả không có Trương thúc ngươi chế ra một vạn bao đá thì sao có chiến thắng Phì Thuỷ."

Hai người đồng thời chạy lại, bốn tay nắm chặt, nói cạn lời cũng không hết cảm khái sự đời thay đổi, không hết hưng phấn cửu biệt trọng phùng này.

Trương Bất Bình vốn là thợ giỏi nổi tiếng ở Kiến Khang, bị Tạ Huyền triệu tập vào quân ngũ lĩnh mệnh thủ lĩnh công binh. Trận chiến Phì Thuỷ năm đó lão lĩnh mệnh của Tạ Huyền chế ra vài vạn người giả, sau đó lại không ngừng nghỉ cùng với thủ hạ chế ra các bao đá dùng để vượt qua Phì Thuỷ. Tình bạn giữa Lưu Dụ và lão chính là bắt đầu trong giai đoạn khẩn trương đó. Cả hai đều rõ đối phương là người thế nào, bởi vì tính cách con người ta tự nhiên sẽ bị bộc lộ rõ trong tình huống phi thường như vậy.

Hai mắt Trương Bất Bình bỗng ngân ngấn nước, kích động nói: "Huyền soái quả không tuyển nhầm người."

Thân Vĩnh ở cạnh vui vẻ đáp: "Đại Tượng Sư đây vốn lĩnh hai nghìn công binh đảm nhận việc tu sửa đường thuỷ, kiến lập bến đò, xây dựng phòng luỹ. Ai ngờ Ngô Quận và Gia Hưng nối tiếp nhau rơi vào tay giặc. Địch nhân phong toả kín mọi đường, đang lúc không biết chạy đâu thì được tin Tiểu Lưu gia đang ở Hải Diêm bèn dẫn toàn bộ thủ hạ tới gia nhập."

Trương Bất Bình có danh xưng là "Tiểu Lỗ Ban" ở trong Bắc Phủ binh. Ai ai cũng tôn lão là Đại Tượng Sư, vì vậy Thân Vĩnh mới gọi lão như vậy.

Lưu Dụ trong lòng cảm động cười đáp: "Trương thúc vất vả quá!" Sau đó gã đưa mắt ra hiệu cho Thân Vĩnh ra ý muốn nói chuyện riêng với Trương Bất Bình. Thân Vĩnh hiểu ý vội vã cáo từ.

Lưu Dụ thân thiết kéo Trương Bất Bình ngồi xuống rồi hỏi: "Lần này có bao nhiêu người tới cùng Trương thúc?"

Trương Bất Bình tự hào đáp: "Nghe được tin tiểu Lưu gia đang tọa trấn tại Hải Diêm, người người đều vui mừng, ai cũng thấy thời vận đã đổi. Nói ra tiểu Lưu gia chắc không tin, hai nghìn bốn trăm ba mươi huynh đệ chỉ có hai mươi ba huynh đệ là bỏ đi. Đến Hải Diêm lần này có tất cả hai nghìn bốn trăm linh bảy huynh đệ. Trừ những công cụ nặng nề phải bỏ lại, các công cụ khác đều mang đầy đủ theo người, nếu không biết làm gì cho tiểu Lưu gia chứ?"

Lưu Dụ hỏi: "Thúc sao lại biết ta ở Hải Diêm?"

Trương Bất Bình đáp: "Đường lên phía bắc đã bị Thiên Sư quân phong toả, phía tây thì cách sông, phía nam thì vào phạm vi thế lực địch nhân nguy hiểm vô cùng, chỉ còn cách đi về phía đông. Không dám giấu tiểu Lưu gia ngài, bọn ta chính chỉ muốn chạy trốn khỏi chiến trường, hy vọng tránh Hải Diêm mà đến thẳng biển, từ đó mà bắc thượng. May mắn trên đường bỗng nhìn thấy một kỳ bài viết "tiểu Lưu gia đang ở Hải Diêm" nên vội vã đi đến Hải Diêm. Mới đầu còn bán tín bán nghi sợ đó là chiêu Lưu Nghị lừa người vì trên mộc bài có ấn ký của hắn. Sau gặp được thám tử do tiểu Lưu gia phái đi mới tin chắc tiểu Lưu gia đúng thật đang ở Hải Diêm. Đương nhiên phải gặp gỡ Lưu gia rồi mới làm gì thì làm. Bọn ta bàn bạc xong xuôi, mọi người đều đồng ý nếu không thấy ngài ở Hải Diêm sẽ lập tức tìm cách trốn ngay vào buổi đêm. Ha ha, hiện tại đương nhiên là khác rồi. Ta phải đi tìm các huynh đệ báo tin vui này."

Lưu Dụ thầm nghĩ Lưu Nghị tự mình nghĩ ra được phương pháp này, quả là đơn giản và trực tiếp mà gã và Đồ Phụng Tam chưa từng nghĩ qua. Gã không nhịn được bèn hỏi: "Diễm soái đang ở Cối Kê, sao bọn thúc không tìm đến Cối Kê tập hợp?"

Trương Bất Bình lộ ra biểu tình phẫn nộ, giận dữ đáp: "Bọn ta rơi vào hoàn cảnh ngày nay đều là do kẻ cao ngạo đó gây nên. Danh tiếng của An công và Huyền soái đều vì kẻ này mà mất hết. Nhớ hồi Huyền soái còn tại thế, Bắc Phủ binh bọn ta đánh đâu thắng đó, uy phong bát diện. Ai mà ngờ lại có ngày nay?"

Lưu Dụ lại hỏi: "Thúc đã xem qua trận địa bọn ta ở phía nam thành chưa? Có lời nào cần nói không?"

Trương Bất Bình trở lại phong phạm của một Đại Tượng Sư, hồi phục thần sắc lãnh tĩnh, trầm ngâm hồi lâu rồi đáp: "Tiểu Lưu gia trước tiên nói cho ta biết trong lòng ngài thật sự hy vọng trận địa này làm được chuyện gì?"

Lưu Dụ đem chuyện hình thế Hổ Độc luỹ và Hải Diêm như môi với răng ra nói lại rõ ràng cuối cùng đáp: "Hiện tại lương thực chúng ta đầy đủ, cung tên vật tư không thiếu gì. Kể cả một lượng lớn huynh đệ đến đây thì một năm hay hơn cũng không có vấn đề gì. Khi Cối Kê và Thượng Ngu bị thất thủ, Hải Diêm trở thành một chiếc thuyền đơn độc trên biển cả. Địch nhân sẽ theo hai đường thuỷ bộ ầm ĩ công tới. Nhưng chỉ cần bọn ta thủ vững được Hải Diêm, thêm vào việc Thiên Sư quân không cách nào phong toả được hải lộ của bọn ta, bọn ta sẽ rất có hy vọng chuyển bại thành thắng."

Trương Bất Bình kêu tuyệt rồi nói: "Tiểu Lưu gia không phụ là người kế thừa do Huyền soái chỉ định. Chỉ cần khéo sắp đặt Hổ Độc luỹ là đi theo tác phong dùng trí không dùng sức của Huyền soái. Hiện giờ ta mới thực sự có tín tâm. Tiểu Lưu gia cứ yên tâm đem việc công sự phòng ngự Hải Diêm cho ta xử lý. Ta có tín tâm làm Hải Diêm ổn như đồng thiết, dù địch nhân tấn công thế nào cũng không thể bước vào Hải Diêm nửa bước."

Lưu Dụ vô cùng vui mừng đáp: "Vậy công sự phòng ngự của Hải Diêm sẽ để Trương thúc toàn quyền phụ trách. Nhân hiện tại trận cước của Thiên Sư quân đại loạn chưa biết phải tấn công Hải Diêm hay Cối Kê trước tiên, mời Trương thúc thị sát hình thế Hải Diêm trước và để các hảo huynh đệ nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai hãy bắt tay vào công việc."

Trương Bất Bình cảm thán nói: "Tiểu Lưu gia quả thật quan tâm đến bọn ta. Đổi là Diễm đại thiếu gia, sẽ chẳng quản bọn ta mệt hay không mệt."

Lưu Dụ cùng lão đồng thời đứng lên rồi kéo lão ra ngoài cửa lớn nói: "Ta sẽ tự thân nói với các vị đầu lĩnh quyền hạn của Trương thúc. Nhiệm vụ phân minh mới không làm sai được."

Trương Bất Bình trong lòng cảm phục đi theo gã ra ngoài.

Yến Phi đứng bên bờ hồ, nhìn mặt trời vẫn chưa lặn hẳn ở phía tây, sắc trời tối dần, trong lòng nghĩ tới một vấn đề khác.

Chuyện đó liên quan đến ảnh hưởng sau tình huống lúc nãy chàng nghĩ. Giả như chàng bị Hướng Vũ Điền "Sát tử", vậy sẽ xuất hiện tình huống thế nào? Mặc Sĩ Minh Dao sẽ theo lời trả Bảo quyển lại cho Hướng Vũ Điền, đồng thời nói rõ chân tướng sự việc cho Hướng Vũ Điền, làm hắn phải hối tiếc cả đời, mãi mãi không thể luyện thành Ma chủng đại pháp. Sau đó nàng sẽ cử người báo cho Mộ Dung Thùy biết Yến Phi đã bị giết, hoàn thành lời hứa. Chuyện của Mộ Dung Thùy sau này không còn liên quan gì đến Bí tộc nữa.

Mộ Dung Thùy sẽ có phản ứng thế nào? Mộ Dung Thùy sẽ cử người tìm hiểu chuyện đó. Nếu hắn quả xác định Yến Phi đã chết, khi mùa đông kết thúc sẽ toàn lực phản kích Thác Bạt Khuê, mà không để Biên Hoang tập vào lòng nữa. Nhưng điều đó sẽ biến thành sai lầm quan trọng nhất của Mộ Dung Thùy. Vì đương nhiên Yến Phi chỉ giả chết. Phương diện này không có vấn đề gì vì trước khi quyết chiến với Mộ Dung Thùy chàng phải đến phương Nam giải quyết hai nan đề, để Biên Hoang tập sau này không còn phải lo lắng gì nữa, sau đó chàng mới có thể toàn sức giao tranh với Mộ Dung Thùy.

Việc đầu tiên là chàng phải giúp đỡ Lưu Dụ ứng phó với thủ đoạn của Ma môn. Chàng không dám coi nhẹ Ma môn một lần nữa. Chỉ cần nhìn việc cả khi chàng và Hướng Vũ Điền hai người liên thủ, vẫn phải dựa vào may mắn mới có thể giết chết Quỷ Ảnh là biết người trong Ma môn khó ứng phó như thế nào. Chàng là người biết rõ hơn ai hết việc Ma môn toàn lực giúp đỡ Hoàn Huyền. Lưu Dụ chỉ cần sơ xuất một chút sẽ nhận thất bại thảm hại. Bất luận là công hay tư chàng cũng không thể ngồi im nhìn Lưu Dụ bị Ma môn kích bại. Bởi vì thành bại của Lưu Dụ trực tiếp ảnh hưởng đến an nguy của Biên Hoang tập.

Vấn đề nữa là chàng phải giải quyết chuyện giữa chàng và Tôn Ân. Hiện tại Tôn Ân với Thiên Sư quân một chút cũng không quan tâm, chỉ một lòng tìm phương pháp khai mở Tiên môn từ trên người chàng. Nhưng để Thiên Sư quân đối diện với việc tồn vong, Tôn Ân với Thiên Sư đạo do tự bản thân mình sáng lập chẳng nhẽ cứ ngồi im không lý gì tới ư? Một ngày Tôn Ân chưa phá không bay đi, vẫn là người có thất tình lục dục. Nếu quả lão lại quan tâm đến sự vụ của Thiên Sư quân, Lưu Dụ sẽ gặp phải uy hiếp to lớn nhất.

Lưu Dụ với Bắc Phủ binh có điểm giống như quan hệ của Yến Phi và Biên Hoang tập. Một khi Lưu Dụ có mệnh hệ gì, Bắc Phủ binh thành không đánh mà tan. Vì vậy Yến Phi tuyệt không để chuyện đó xẩy ra.

Tôn Ân luyện thành Hoàng Thiên Vô Cực trở thành một người gần như không thể bị giết. Người như vậy mà trở thành thích khách thì sẽ đáng sợ đến dường nào. Vì vậy chàng phải giết chết Tôn Ân. Một ngày uy hiếp của Tôn Ân vẫn còn, kế hoạch cứu chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên của chàng hẵn còn một ẩn số chưa thể giải đáp.

Nhưng chàng có năng lực giết chết Tôn Ân không? Đến tận lúc này chàng vẫn không nắm chắc được và có đủ lòng tin. Bất quá chỉ cần nghĩ đến thế giới không có Tôn Ân sẽ tốt đẹp hơn thế nào, chàng liền có quyết tâm bất luận gian nan thế nào cũng phải trừ đi tử địch đó. Và chàng phải chủ động làm việc đó trước, chứ nếu để Tôn Ân thích sát Lưu Dụ thành công, chàng dù có động thủ thì hối cũng đã muộn. Không ai rõ hơn chàng sự đáng sợ của Tôn Ân.

Đúng lúc này chàng cảm ứng được Hướng Vũ Điền đang không ngừng tiếp cận. Nhưng chàng vẫn không phát hiện chút tung tích nào của Mặc Sĩ Minh Dao.

Mục quang Yến Phi chiếu tới một cánh rừng đầy tuyết ở một bên tiểu hồ. Thiên địa như hoà làm một.

Thác Bạt Khuê thúc ngựa đi đầu, dẫn hai nghìn chiến sỹ toàn tốc đi tới Bình Thành. Ngay sau lưng hắn là Sở Vô Hạ. Bọn họ tính cả ngày lẫn đêm đã đi được năm ngày, hy vọng sẽ đến nơi trước nửa đêm nay.

Sau khi đánh bại kẻ thù cũ Hách Liên Bột Bột, hắn càng có lòng tin hơn vào tương lai, tràn đầy hy vọng vào việc phục quốc. Hắn rất tin tưởng vào việc khi Yến Phi đến sẽ giải quyết xong vấn đề của Bí nhân, sau đó tiện thể tử chiến với Mộ Dung Thùy luôn.

Hồi đầu hắn với vai trò thám tử thần kỳ của Kỷ Thiên Thiên trong trường đấu tranh với Mộ Dung Thùy có tác dụng gì vẫn còn không minh bạch, bán tín bán nghi, nhưng khi hắn nhìn thấy Hách Liên Bột Bột đêm đó dẫn binh đến thâu tập Thịnh Nhạc, thì bỗng hiểu rõ tất cả. Chỉ cần nghĩ tới chuyện không có tin tức tình báo của Kỷ Thiên Thiên, mọi việc sẽ trở nên tương phản hoàn toàn, là biết tác dụng thần kỳ của vai trò thám tử của Kỷ Thiên Thiên.

Từ trước đến giờ, Mộ Dung Thùy luôn dùng kỳ chế thắng, làm người khác phòng không thể phòng, luôn luôn bị hắn dắt mũi, đến tận khi bị hắn tiêu diệt hoàn toàn cũng không biết đã phạm sai lầm ở đâu.

Nhưng khi Thác Bạt Khuê cùng Yến Phi thông qua Kỷ Thiên Thiên hoàn toàn nắm được kế hoạch của Mộ Dung Thùy, kỳ binh của địch nhân không phải là kỳ binh nữa mà trở thành tự tìm đường chết.

Chắc chắn vậy!

Giao phong trên chiến trường, nhân tố thắng bại vô cùng phức tạp, khó có thể dự đoán trước, nhưng chí ít Thác Bạt Khuê có thể chọn điều kiện hữu lợi và ưu thế nhất để cùng Mộ Dung Thùy quyết chiến. Chuyện đáng lo duy nhất là Mộ Dung Thùy lưu Kỷ Thiên Thiên tại hậu phương, nên Kỷ Thiên Thiên không có cách nào cung cấp các tin tức mới nhất về hành động của Mộ Dung Thùy.

Hắn và Yến Phi phải tìm ra một giải pháp tối ưu để Mộ Dung Thùy không lưu Kỷ Thiên Thiên tại hậu phương nữa.

Gió lạnh thổi táp vào mặt, lẫn vào đó là hoa tuyết lất phất.

Sở Vô Hạ bắt kịp hắn hỏi: "Tuyết rơi rồi. Bọn ta có nên dừng lại tránh tuyết không?"

Thác Bạt Khuê đáp: "Bình Thành chỉ còn hai canh giờ cưỡi ngựa nữa thôi. Đến Bình Thành muốn nghỉ bao lâu cũng được."

Sở Vô Hạ nói: "Thiếp không hiểu sao lại phải gấp rút trở về như vậy, sợ nhất là có Bí nhân mai phục ở đằng trước. Bọn ta khi đó sẽ chịu thiệt thòi."

Thác Bạt Khuê cười: "Ta toàn chọn vùng đồng bằng trống trải mà đi, chính là để Bí nhân không có cách nào thâu tập. Khi thám tử bọn chúng nhìn thấy bọn ta, bọn ta đã tựa như cơn gió đi xa rồi. Nàng biết không? Đó chính là chiến thuật của mã tặc. Thác Bạt Khuê ta lại là mã tặc xuất sắc nhất."

Sở Vô Hạ yêu kiều cười đáp: "Tộc chủ chẳng những là mã tặc xuất sắc nhất, mà còn là tình lang xuất sắc nhất."

Thác Bạt Khuê nhìn sang nàng. Mĩ nữ này cũng vừa đưa đôi mắt đẹp liếc sang hắn một cái làm hắn nóng rực cả người, càng làm lời nàng vừa nói thêm sức dụ hoặc. Hắn lắc đầu cười khổ: "Đừng kích động ta. Trong lúc hành quân ta tuyệt không nghĩ tới nữ nhân đâu."

Sở Vô Hạ cười đáp: "Tâm tình của tộc chủ đang rất tốt."

Thác Bạt Khuê không trả lời, thầm nghĩ tâm tình của mình quả thật đang rất tốt, chưa từng tốt như vậy. Thành tựu hiện tại của hắn đạt được toàn nhờ vào tranh đấu mà có. Nhưng địch nhân đối diện hắn bây giờ chính là thống soái xuất sắc nhất của Hồ tộc trong vòng một trăm năm nay, chỉ cần đánh bại Mộ Dung Thùy, thiên hạ Bắc phương không phải là đồ trong túi Thác Bạt Khuê hắn sao?

Bỗng nhiên hắn nhớ tới Lưu Dụ. Biểu hiện của Lưu Dụ ở phương Nam có hơn được hắn hay không?

Đầy trời gió và tuyết làm cho cả đoàn người ngựa đi trong trời đất trắng xoá mênh mang. Tia nắng cuối cùng của mặt trời đã biến mất nơi bình địa tràn đầy tuyết trắng phía tây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.