Chuyến đi báo cừu
"Kì Binh Hào" sau ngọ rời khỏi Hải Diêm, bắt đầu chuyến lữ hành ngược bắc.
Dù Lưu Dụ thể chất hơn người, nhưng mấy chục ngày qua luôn trong tình trạng khẩn trương quên ăn quên ngủ suýt chút làm gã chết mệt đi được. Sớm nay vừa bò dậy, gã lại phải chủ trì sáu, bảy cái hội nghị lớn có nhỏ có, khiến gã bận tối tăm mặt mũi, thở không ra hơi. Đến bây giờ gã mới tranh thủ thời cơ lên giường nghỉ ngơi, ai ngờ thân thể mệt mỏi quá độ, sau khi nhắm mắt lại lăn qua lộn lại không thể chợp mắt nổi.
Gã biết rõ nguyên nhân bởi vì gã lo lắng cho Yến Phi. Giả thiết Yến Phi không ở địa điểm định sẵn đợi họ, gã chẳng những mất đi đấu chí, hơn nữa dù có thể tiếp tục kiên trì tranh đấu cũng vĩnh viễn sẽ không vui vẻ.
Yến Phi không chỉ là chiến hữu vào sinh ra tử, mà còn là huynh đệ và tri kỷ tri âm nhất của gã.
"Cộc! Cộc! Cộc!"
Tiếng gõ cửa vang lên.
Lưu Dụ ngồi dậy nói: "Mời vào!"
Người bước vào chính là Tống Bi Phong, hai người nhìn nhau cười khổ, đều nhận ra tâm sự của người kia.
Đến ngồi xuống chiếc ghế cạnh cửa sổ, Tống Bi Phong than: "Phụng Tam cũng không ngủ được, một mình đến khoang hội nghị ngồi ngẩn ở đó."
Lưu Dụ than: "Không biết đệ có cảm giác sai hay không, Yến Phi lần này quyết chiến với Tôn Ân hình như không có lòng tin và nắm chắc giống lần trước."
Tống Bi Phong nói: "Phụng Tam cũng nói như thế. Thật làm người ta lo lắng. Trận chiến này đến quá đột ngột trong lúc chúng ta không có bất kì sự sự chuẩn bị về mặt tâm lý nào, nhưng lại có quan hệ trọng đại, chẳng những ảnh hưởng đến tình thế phương nam còn ảnh hưởng trực tiếp đến tình hình phương bắc."
Lưu Dụ trầm ngâm nói: "Đệ có một cảm giác kì quái. Mắc mứu giữa tiểu Phi và Tôn Ân chắc không đơn giản như vẻ bề ngoài. Ba lần quyết chiến, kết quả đều làm người ta phải suy nghĩ. Lần này không biết kết quả sẽ ra sao?"
Tống Bi Phong nói: "Bất kể kết quả thế nào, quan trọng nhất là tiểu Phi cát nhân thiên tướng, có thể còn sống trở về cùng chúng ta đến Quảng Lăng."
Lưu Dụ trong lòng rối bời thở dài một hơi.
Nhất thời hai người nhìn nhau không biết nói gì.
Tống Bi Phong nói: "Sau khi đến Quảng Lăng, nếu ta có thể rời đi, ta muốn đến Kiến Khang một chuyến."
Lưu Dụ nhíu mày hỏi: "Tạ gia hiện giờ do tên tiểu tử Tạ Hỗn chủ trì, hắn tuyệt không hoan nghênh đại ca, vì sao đại ca muốn tự mình chịu nhục?"
Tống Bi Phong nói: "Diễm thiếu gia và hai vị công tử táng mệnh sa trường, chuyện này tạo thành đả kích không thể bù đắp đối với Tạ gia. Đại tiểu thư và Tôn tiểu thư nhất định sẽ trở về Ô Y hạng, ta muốn đi gặp họ chứ không phải gặp Tạ Hỗn."
Lưu Dụ nghe đến tên Tạ Chung Tú, tâm thần bất giác rung động, ngầm trách mình yếu đuối, cười khổ đáp: "Sợ nhất là đại tiểu thư hiểu lầm chúng ta."
Tống Bi Phong trầm giọng nói: "Đại tiểu thư hiểu chúng ta là người thế nào, sẽ không bị ảnh hưởng bởi lời đồn."
Lưu Dụ trong lòng cảm khái, nghĩ đến trận chiến Phì Thủy năm xưa, Tạ gia khi đó hết sức nở mày nở mặt. Mọi chuyện đã thành quá khứ. Với cái chết của Tạ Diễm vị cựu công thần của trận chiến Phì Thủy, Tạ gia từ hưng thịnh đã bước vào suy tàn. Hiện tại con đường phía trước của con cháu Tạ gia không phải làm sao chấn hưng gia tộc, mà là làm sao để sinh tồn.
Lời của Tống Bi Phong truyền vào tai gã: "Sau khi đến Quảng Lăng, tiểu Dụ có kế hoạch gì không?"
Cho đến lúc này, Lưu Dụ vẫn chưa có cơ hội giải thích với Tống Bi Phong vì sao gã phải trở về Quảng Lăng, còn Tống Bi Phong có lẽ vì trong lòng lo cho Tạ gia nên khi biết họ đến Quảng Lăng liền khăng khăng đi cùng.
Lưu Dụ đáp thật: "Đệ tịnh không có kế hoạch cụ thể, đầu tiên tìm cách liên lạc với Ngụy Vịnh Chi, sau khi hiểu rõ tình hình mới quyết định hành động bước kế tiếp."
Tống Bi Phong ngạc nhiên không nói gì.
Chính lúc này, trên boong tàu truyền đến tiếng gào thét hoan hô như sấm nổ.
Lưu Dụ và Tống Bi Phong nhìn nhau, tức thì tỉnh ngộ đã xảy ra chuyện gì, đồng loạt bật dậy đua nhau bước ra ngoài cửa.
Yến Phi được Đồ Phụng Tam, lão Thủ và các huynh đệ vây quanh, vẻ mặt phấn khởi từ cửa khoang bước vào.
Lưu Dụ hết sức vui mừng hỏi: "Giết được Tôn Ân rồi ư?"
Ngay thời điểm này, Lưu Dụ cảm thấy thắng lợi đã nằm trong tầm tay gã, chỉ còn chờ gã làm sao chiếm lấy. Chuyện Yến Phi thắng và bại trong trận chiến này, đối với họ cho đến đối với cả thiên hạ, là hai chuyện hoàn toàn khác biệt.
Yến Phi đi thẳng đến chỗ gã, nét mặt cổ quái đáp: "Có thể nói là như vậy."
Chúng nhân một lần nữa gào thét hoan hô, chỉ có Lưu Dụ và Đồ Phụng Tam nhìn nhau, đều nhận ra nghi hoặc trong lòng đối phương, cảm thấy chuyện có gì kì lạ.
Tống Bi Phong hân hoan nói: "Tiểu Phi sao không dùng lại chiêu cũ, cắt lấy thủ cấp Tôn Ân. Chỉ cần treo đầu lão ngoài thành Cối Kê, phá vỡ thần thoại Thiên Sư của lão, nhất định Thiên Sư giáo giống như Di Lặc giáo không đánh cũng tự tan."
Hai bên gặp nhau tại hành lang, chen chúc nhau khiến cả hành lang thành chật chội nước chảy không lọt, ken đặc người, ai ai cũng tình cảm dâng trào, không khí hừng hực.
Yến Phi trong lòng cười khổ, đây chính là tình huống chàng sợ phải đối diện nhất, làm chàng không cưỡng được chuyện phải nói lời trái với trong tâm. Chuyện khó xử chính là chàng tuyệt không thể nói ra sự thật. Vì đó là chuyện quan hệ trọng đại, chàng không thể lựa chọn việc nói rõ ràng ra được.
Chàng bèn đáp: "Ta và Tôn Ân quyết chiến ở bờ tây đảo Ông Châu. Khi đó tại đảo Ông Châu chỉ có một mình Tôn Ân. Lão cho ta một cơ hội quyết chiến công bằng, biểu lộ rõ phong độ tông sư một phái. Cho nên tuy xác lão chìm xuống biển cả, ta cũng không dám quấy nhiễu lão, hi vọng lão có thể tìm được một nơi an nhàn sau khi lìa đời, thu được thứ lão kì vọng."
Đồ Phụng Tam trầm giọng hỏi: "Tôn Ân thật sự đã chết phải không?"
Yến Phi đáp chầm chậm từng chữ từng chữ một: "Ta dám bảo đảm lão vĩnh viễn không còn đặt chân lên nhân thế."
Tiếng hoan hô lần nữa chấn động hành lang.
Võ công Tôn Ân không những là Nam phương đệ nhất nhân, mà còn là biểu tượng sức mạnh của Thiên Sư quân. Trận chiến này đã đẩy Yến Phi lên bảo tọa thiên hạ đệ nhất cao thủ. Hạng cao thủ uy thế mạnh mẽ như Mộ Dung Thùy cũng phải u ám thất sắc.
Chiến thắng của Yến Phi chẳng những có hiệu quả nhanh chóng làm phấn chấn quân tâm bên phe Lưu Dụ, còn khiến Lưu Dụ tăng thêm mị lực và sức hiệu triệu của lãnh tụ. Mặt khác cơ bản làm dao động Thiên Sư quân. Hiệu quả của nó tương tự như Trúc Pháp Khánh của Di Lặc giáo, điểm khác biệt duy nhất là Tôn Ân những năm gần đây không quan tâm đến việc của Thiên Sư quân, mọi chuyện đều giao toàn bộ cho hai đồ đệ Lư Tuần và Từ Đạo Phúc. Bất luận thế nào, khi tin Tôn Ân chết truyền khắp phương Nam sẽ tạo thành đả kích trầm trọng không thể bù đắp đối với Thiên Sư quân. Ảnh hưởng về lâu dài càng khó dự đoán.
Biên Hoang tập vì thắng lợi của Yến Phi, thanh thế sẽ lên đến đỉnh điểm, khả năng thành công của hành động giải cứu chủ tì Thiên Thiên tăng thêm rất nhiều. Thác Bạt Khuê cũng vì thế thu được lợi ích không đếm xuể, đề cao địa vị của hắn tại phương bắc và sức ảnh hưởng của Thác Bạt Khuê đối với các bộ Tiên Ti tộc ở Tái Ngoại. Cứ như vậy, nếu như mùa xuân sang năm Mộ Dung Thùy vẫn không thể đạt được thắng lợi rõ ràng, thanh thế của Mộ Dung Tiên Ti tộc sẽ giảm xuống rất nhanh và sẽ bị dồn vào thế hạ phong.
Trận chiến Ông Châu đảo tuy chỉ là thắng bại vinh nhục của Yến Phi và Tôn Ân, sự thật lại tác động đến tình thế cả thiên hạ, tác động đến toàn bộ phương hướng phát triển của thời đại chiến loạn.
Nhưng không ai hiểu được tình huống vi diệu huyền cơ bên trong. Cuộc chiến sinh tử quyết đấu đó vượt quá sự tưởng tượng của bất kì người nào.
Trong khoang hội nghị, Yến Phi, Lưu Dụ, Tống Bi Phong, Đồ Phụng Tam và lão Thủ năm người ngồi quanh bàn mật nghị, thương lượng công việc đến Quảng Lăng.
Tôn Ân đã mất, sức uy hiếp của Thiên Sư quân giảm mạnh. Bên phe họ có Khoái Ân - vị mãnh tướng mới nổi trí dũng kiêm toàn chủ trì đại cục, lại thêm Chu Tự kinh nghiệm phong phú và Giang Văn Thanh tinh thông thủy chiến hỗ trợ, nên mọi người không còn mối lo sau lưng, có thể phóng tay mà làm.
Đồ Phụng Tam nói: "Hiện tại ta bắt đầu cảm thấy nước cờ rút lui tiến lên phương bắc của Lưu soái xảo diệu giống hệt "Nhất Tiễn Trầm Ẩn Long", cùng là một loại chiêu đánh trúng điểm yếu hại của địch nhân, để chúng ta tham gia vào chiến trường chính tại Kiến Khang, giao phong chính diện với Hoàn Huyền.
Tống Bi Phong gật đầu: "Bắc Phủ Binh là tâm huyết của Đại thiếu gia, chúng ta tuyệt không thể để Bắc Phủ binh hủy trong tay tên xuẩn tài Lưu Lao Chi. Sức hiệu triệu của tiểu Dụ hiện nay có thể bì kịp với Đại thiếu gia, còn Bắc Phủ binh thì ngày này qua ngày khác mất đi lòng tin và hi vọng đối với Lưu Lao Chi. Cứ tiếp tục thế này, tiểu Dụ thật có cơ hội đoạt lấy binh tướng dưới cờ Lưu Lao Chi."
Lưu Dụ trong lòng rất cảm kích Yến Phi, nếu không phải chàng trừ đi Tôn Ân làm phấn chấn đấu chí của Đồ Phụng Tam và Tống Bi Phong, hai người tuyệt không thể trở nên lạc quan, vui vẻ như vậy.
Lão Thủ than: "Trừ phi là loại ngu đần, ai cũng phải biết thiên mệnh đã thuộc về tiểu Lưu gia chúng ta. Mọi người xem sao lại trùng hợp như thế, nơi Lưu gia chúng ta hai lần lập uy, một là Diêm thành, một là Hải Diêm, đều có chung một chữ "Diêm". Có thể thấy rõ ràng sự nổi lên của một triều đại đứng đầu đã nằm trong thiên mệnh vậy."
Yến Phi mỉm cười: "Tiểu Lưu gia của chúng ta quả thật đã sáng tạo nên kì tích, cả hai lần đều trong tình huống tuyệt không có khả năng lại xoay chuyển thế cờ. Bây giờ cả ta cũng tin chắc tiểu Lưu gia sẽ là chủ của tân triều."
Lưu Dụ cười gượng nói: "Tiểu Phi, huynh cũng trêu ta, nói thật ta…"
Đồ Phụng Tam sợ gã nhất thời không thận trọng nói ra sự thật, để lão Thủ người vốn tin chắc gã là chân mệnh thiên tử nghe lọt, khẳng định sẽ không phải chuyện tốt. Hắn vội ngắt lời gã: "Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Mọi chuyện cũng ko cần phải tìm hiểu cho rõ ràng làm gì. Hiện tại chúng ta không còn phải lo lắng vấn đề Thiên Sư quân, có thể tập trung tinh thần vào cuộc tranh đấu với Hoàn Huyền. Cho đến thời điểm này, Hoàn Huyền vẫn chiếm toàn bộ thế thượng phong, nếu như chúng ta không có kế hoạch hoàn thiện, trở về Quảng Lăng chỉ là đi tìm chết, trong lòng Lưu soái có sẵn kế hoạch chưa?"
Lưu Dụ trầm ngâm giây lát, rồi kiên quyết đáp: "Hải Diêm sở dĩ có thể rơi vào tay chúng ta, quan trọng ở chỗ toàn vì ta có thể thuyết phục Lưu Nghị, lấy được sự hợp tác toàn diện của hắn. Tình hình hiện thời đại đồng tiểu dị, chúng ta cần phải tìm ra được một Lưu Nghị khác."
Lão Thủ chấn động kêu lên: "Hà Vô Kỵ!"
Chúng nhân không ai không động dung.
Hà Vô Kỵ vốn là thủ lĩnh thân binh của Tạ Huyền, là mãnh tướng Bắc Phủ binh được Tạ Huyền coi trọng. Sau khi Tạ Huyền mất, hắn vẫn luôn ở trong bóng tối giúp đỡ Lưu Dụ, bởi Lưu Dụ là người kế thừa của Tạ Huyền. Nhưng hắn cũng là ngoại sanh với Lưu Lao Chi, có quan hệ mật thiết với Lưu Lao Chi. Khi Lưu Dụ trong tình huống không còn lựa chọn, đành phải lợi dụng sức mạnh của Tư Mã Đạo Tử để đối đầu với Lưu Lao Chi, Hà Vô Kỵ giận dữ đưa ra quyết định cắt đứt quan hệ với Lưu Dụ. Nhưng Hà Vô Kỵ thủy chung vẫn là hán tử chính trực, tịnh không toàn diện bán đứng Lưu Dụ, không tiết lộ cho Lưu Lao Chi thân phận tướng lĩnh Bắc Phủ ngầm qua lại với Lưu Dụ, cho nên những người như Ngụy Vịnh Chi mới không bị nắm đầu tính sổ. Hà Vô Kỵ chỉ là vạch rõ ranh giới với Lưu Dụ.
Hà Vô Kỵ hiện giờ là người Lưu Lao Chi tín nhiệm nhất. Khi Lưu Lao Chi xuất lĩnh thủy sư đại quân tham dự trận chiến Nam phạt Thiên Sư quân, Quảng Lăng là do Hà Vô Kỵ nắm giữ binh quyền, chủ trì đại cục.
Nếu như Lưu Dụ có thể thuyết phục được Hà Vô Kỵ, chẳng khác nào tước đi thực quyền của Lưu Lao Chi, cộng thêm sức ảnh hưởng của bản thân Lưu Dụ đối với binh tướng Bắc Phủ, rất có khả năng tái diễn tình huống vừa xảy ra tại Giang Nam.
Đồ Phụng Tam nhíu mày: "Muốn thuyết phục Hà Vô Kỵ bán đứng cậu ruột mình, e rằng hết sức khó khăn."
Tống Bi Phong nói: "Quả thật hết sức khó khăn, nhưng lại không phải hoàn toàn không có khả năng. Ta biết rõ Vô Kỵ là một người như thế nào, sự tôn kính của hắn đối với Đại thiếu gia là xuất phát tự chân tâm. Dưới sự dìu dắt nhiều năm của Đại thiếu gia hắn cũng biết phân biệt phải trái rõ ràng. Nếu như tiểu Dụ có thể thuyết phục hắn rằng Lưu Lao Chi sẽ đẩy Bắc Phủ binh vào con đường diệt vong, ta cho rằng hắn sẽ đưa ra quyết định sáng suốt."
Lão Thủ than: "Nhưng vấn đề ở chỗ lúc ai cũng nhìn ra Bắc Phủ binh sắp diệt vong, sợ rằng chúng ta không còn đủ thời gian vãn hồi đại cục."
Lưu Dụ trầm ngâm không nói gì.
Yến Phi nói: "Ta là người không rõ tính cách Hà Vô Kỵ nhất, nhưng lại biết phàm con người đều có cái tâm cầu may, huống chi Hà Vô Kỵ và Lưu Lao Chi có quan hệ huyết thống mật thiết. Lưu Nghị sở dĩ có thể bị Lưu huynh tác động vì Lưu Nghị khi đó đã đến bước đường cùng, Lưu huynh là con đường sống duy nhất của hắn. Tình hình Hà Vô Kỵ hiện thời còn xa mới đến mức ấy, phải đợi lúc Hoàn Huyền đánh chiếm Kiến Khang rồi sử dụng đủ loại thủ đoạn đối phó Lưu Lao Chi, Hà Vô Kỵ mới lâm vào hoàn cảnh tại Hải Diêm của Lưu Nghị khi đó."
Lão Thủ nói: "Lời Yến Phi có lý, hiện tại chúng ta đến vẫn còn sớm."
Lão Thủ giống như Lưu Dụ, đều là người trong Bắc Phủ binh, hiểu rõ tình hình nội bộ của Bắc Phủ binh. Lão nhận xét như vậy đại biểu cho việc lão cho rằng chuyến đi lên phương Bắc lần này không thể thu được bất kì tác dụng nào.
Tống Bi Phong nói: "Ta vẫn cho rằng có thể thử một lần. Ngày đó ta và tiểu Dụ quay lại Kiến Khang, trắc trở nơi nơi, không chỗ nào nhờ vả, ta từng khuyên Lưu Dụ buông xuôi, rời đi giữ mạng. Nhưng tiểu Dụ lại kiên trì không đi, còn tìm Tư Mã Đạo Tử đàm phám, trong cục diện không có lối mở ra một con đường sống. Bây giờ ta cảm thấy lịch sử lại tái diễn, hơn nữa tiểu Dụ căn bản không còn lựa chọn khác, chỉ có đụng đầu chính diện với Hoàn Huyền mới có cơ hội thủ thắng. Nếu đợi Hoàn Huyền đánh chiếm Kiến Khang, rồi ung dung thu thập Lưu Lao Chi cho đến thu lấy Bắc Phủ binh dưới cờ Lưu Lao Chi, khi đó chúng ta có hối cũng không kịp."
Đồ Phụng Tam động dung đáp: "Ta bị thuyết phục rồi."
Lưu Dụ im lặng lắng nghe.
Đồ Phụng Tam nói tiếp: "Chuyện trở về Quảng Lăng chắc mọi người không còn dị nghị, vấn đề ở chỗ có nên lôi kéo Hà Vô Kỵ không, vì nếu tiết lộ phong thanh, Lưu Lao Chi tuyệt không khách khí đối với chúng ta."
Hắn ngừng lại chút rồi nói tiếp: "Nhưng Tống đại ca nói cũng đúng, tình huống hiện thời rất giống thời điểm Lưu soái quay lại Kiến Khang ngày xưa. Đại quân Hoàn Huyền có thể đánh tới bất cứ lúc nào, thời gian không cho phép chúng ta tốn công đi du thuyết từng tướng lĩnh Bắc Phủ binh một, thuyết phục Hà Vô Kỵ trở thành lựa chọn tốt nhất và duy nhất của chúng ta. Chỉ cần có thể làm lay động Hà Vô Kỵ thì có thể đánh trúng chỗ yếu hại của Lưu Lao Chi."
Lưu Dụ đột nhiên lộ ra biểu tình như cởi bỏ gánh nặng, dựa lưng vào ghế than: "Nghĩ thông rồi!"
Ánh mắt mọi người đổ dồn lên người gã.
Lưu Dụ xoay qua Yến Phi hỏi: "Theo suy đoán của huynh, Ma môn lấy lực gì để trợ giúp cho Hoàn Huyền?"
Yến Phi cười khổ đáp: "Ta cũng hi vọng có thể biết, nhưng bài học ngã ngựa của Nhiếp Thiên Hoàn chính là cảnh cáo nghiêm trọng nhất cho chúng ta, đó là sức mạnh của Ma môn tuyệt không được xem thường. Tiếu Túng, Lý Thục Trang và Trần công công đều tiến chiếm vị trí có thể ảnh hưởng đến toàn cục. Có thể thấy Ma môn qua nhiều năm bố trí ma trảo đã tiến sâu vào vị trí hạch tâm của các đại thế lực. Sức mạnh Ma môn chẳng thể đề phòng, vì trừ một số ít người chúng ta tịnh không biết ai là người của Ma môn. Nếu ta đoán không sai, Bắc Phủ binh nhất định có nội gian của Ma môn. Chỉ cần Ma môn đột nhiên phát động dùng các thủ đoạn như đánh lén, ám sát khiến các chủ tướng Bắc Phủ binh tới tấp trúng tên ngã ngựa, binh tướng Bắc Phủ không đánh tự loạn, vô lực đối kháng Hoàn Huyền. Đương nhiên! Mặc cho Ma môn tính toán vạn lần cũng không tính ra được việc chúng ta bí mật ngầm trở lại Quảng Lăng."
Lão Thủ nói: "Lời này trở thành lựa chọn duy nhất của chúng ta để thuyết phục Hà Vô Kỵ, bởi vì hắn khẳng định không có quan hệ gì với Ma môn."
Đồ Phụng Tam vỗ đùi nói: "Đúng! Ma môn xâm nhập Bắc Phủ binh sẽ là nhân tố chúng ta có thể đả động đến Hà Vô Kỵ."
Lưu Dụ nói: "Nếu chúng ta tìm ra nội ứng của Ma môn trong Bắc Phủ Binh, chúng ta sẽ càng có thêm phần thắng."
Yến Phi cười khổ: "Sợ rằng phải đợi đến lúc nội gian trong Bắc Phủ binh phát động, chúng ta mới có cơ hội đó."
Tống Bi Phong đáp: "Đó cũng chính giống như lúc Ngô Quận và Gia Hưng đột nhiên bị mất, dùng sự thật đó chứng minh Bắc Phủ binh đang trong tình thế nguy hiểm cận kề bại vong. Bất quá thời cơ của khả năng đã bị mất."
Đồ Phụng Tam nói: "Nếu Hà Vô Kỵ chịu tin lời chúng ta, lúc đó lại là chuyện khác."
Tống Bi Phong nói: "Nói cho cùng chính là cần phải thuyết phục Hà Vô Kỵ ngả về phe ta, cũng giống hệt như khi thuyết phục Lưu Nghị."
Yến Phi nói: "Thật không ngờ một loạt điểm mấu chốt lại nằm trên mình một người, chuyện này không cho phép thất bại. Chúng ta cần phải có lời thuyết phục hoàn thiện. Lưu huynh có bao nhiêu phần nắm chắc?"
Lưu Dụ mỉm cười: "Ta ban nãy không phải nói nghĩ thông suốt được mọi chuyện, mà chỉ là nói nghĩ thông được phương pháp thuyết phục Hà Vô Kỵ. Nếu ta nói thẳng ra là muốn hắn phản bội lại Lưu Lao Chi nhất định sẽ bị đụng đầu vào tường. Nhưng nếu ta đi phân tích lợi hại, nói ra biện pháp giúp Lưu Lao Chi trở thành kẻ thắng lợi thì thế nào?" truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Đồ Phụng Tam vỗ đùi nói: "Kế hay!"
Yến Phi mỉm cười không nói gì. Tống Bi Phong và lão Thủ mù mờ không hiểu.
Lưu Dụ không giải thích thêm, quay sang Đồ Phụng Tam nói: "Về tình về nghĩa, Tư Mã Nguyên Hiển trước sau từng là hảo hữu tri kỷ của chúng ta, bọn ta dù sao cũng nên cảnh báo cho hắn biết!"
Đồ Phụng Tam than: "Kiến Khang quân bại thế đã định, cảnh cáo gì cũng không thể cải biến tình hình phát triển."
Tống Bi Phong gật đầu đáp: "Cha con Tư Mã Đạo Tử hại dân hại nước, gieo gió gặt bão, bị trừng phạt cũng đúng tội."
Lưu Dụ hỏi: "Tiểu Phi thấy sao?"
Yến Phi đáp: "Ta có thể đi Kiến Khang một chuyến."
Đồ Phụng Tam nói: "Ta lay chuyển không nổi Lưu soái! Để ta đi cho! Không có Điệp Luyến Hoa hộ giá cho Lưu soái, ta làm sao yên tâm đây?"
Lưu Dụ xoay qua lão Thủ: "Ta và Yến gia đến Quảng Lăng. Sau khi lão đưa Tống gia và Đồ gia đến Kiến Khang thì quay đầu ra biển, đi theo đường biển nhập Hoài (sông Hoài) đến Thọ Dương hội họp với Âm gia rồi do Âm gia quyết định hành sự."
Lão Thủ vui vẻ lĩnh mệnh.
Lưu Dụ trong lòng cảm thấy bồi hồi.
Mọi chuyện đều bắt đầu từ Quảng Lăng. Khi Tạ Huyền lệnh cho gã đi theo hướng Biên Hoang tập truyền mật lệnh của mình đến Quảng Lăng, sinh mệnh của gã đã thay đổi như trời đất đảo ngược. "Kì Binh Hào" đang đi hết tốc lực. Qua mỗi khắc khoảng cách giữa nó và Quảng Lăng lại gần thêm một chút, còn gã đang nảy sinh cảm giác kì diệu trở lại điểm xuất phát.
Đạm Chân yên tâm! Ta sẽ tính sổ những kẻ thiếu nàng món nợ máu, tuyệt không chút lưu tình.