Thoả Hiệp Chính Trị
Lưu Dụ không những cảm thấy khó chịu mà trong lòng còn có chút không thoải mái.
Tin Tư Mã Nguyên Hiển chết truyền đến Kinh Khẩu vào lúc chính ngọ. Thủ cấp của hắn và cha hắn là Tư Mã Đạo Tử đều bị Hoàn Huyền bêu ngoài cửa cung để thị chúng.
Đối với Tư Mã Nguyên Hiển, gã có một chút cảm tình hơi đặc biệt.
Dù hắn lớn lên trong đám hoàng tộc hoang dâm xa xỉ, chịu ảnh hưởng của tập quán cao môn đại độc Kiến Khang, lại thêm không biết nỗi khổ của nhân gian. Nhưng tận sâu trong tâm khảm Tư Mã Nguyên Hiển vẫn có một cái gì đó có thể là cái mà người ta thường gọi là ngây thơ chân chất.
Việc Tư Mã Nguyên Hiển từ tù nhân biến thành bạn bè hợp tác đã thổi bùng lên thiên tính đồng chân đó của hắn, cũng trở thành khả năng để hợp tác trong tương lai.
Đối với Tư Mã Nguyên Hiển, Lưu Dụ luôn thấy day dứt trong lòng, không phải vì mình có lòng khác, mà vì Tư Mã Nguyên Hiển từng thực sự là hảo huynh đệ xuất sinh nhập tử với gã, hoàn toàn tin tưởng gã, nói tốt cho gã trước mặt cha hắn.
Gã cảm thấy bản thân đã phạm một sai lầm là để Đồ Phụng Tam đi cảnh cáo Tư Mã Nguyên Hiển. Nếu quả Tư Mã Nguyên Hiển trong lòng có sự chuẩn bị thì tuyệt sẽ không xảy chuyện hai cha con cùng mất mạng. Đồ Phụng Tam khẳng định là bề ngoài thì phụng mệnh nhưng lại ngấm ngầm không thực hiện, đã phụ sự uỷ thác của gã. Suy nghĩ này làm gã rất không thoải mái.
Mâu thuẫn ở chỗ gã biết với đại tiền đề tranh bá thiên hạ, quyết định của Đồ Phụng Tam là chính xác. Nếu để cha con Tư Mã Đạo Tử vẫn sống, lại về với gã thì sẽ trở thành một nút thắt chết không thể cởi bỏ.
Gã cảm thấy bản thân đang lún sâu vào cuộc đấu tranh chính trị và vũ lực tàn khốc vô tình, không còn cơ hội quay đầu lại nữa. Đương nhiên vì nỗi hận thù của Đạm Chân, vì những người theo gã, gã cũng không thể buông bỏ.
Gã thật rất khó trách Đồ Phụng Tam vì hắn luôn là một người như thế, chưa từng thay đổi lập trường trong việc đối với Tư Mã Nguyên Hiển. Muốn trách thì phải trách bản thân mình suy nghĩ chưa được chu đáo đầy đủ.
Ngồi trong đại đường của Thái Thủ phủ, gã phát sinh cảm giác khó nói.
Gã bắt đầu hiểu tâm tình của Tạ Huyền năm trước trong cuộc chiến Phì Thuỷ. Hiện giờ, đối với tình thế của địch nhân gã nắm rõ trong lòng bàn tay, thắng lợi mặc dù có thể đạt được, nhưng thắng lợi không phải là tất cả. Còn rất nhiều vấn đề và nỗi lo về rất nhiều người, giống như Tạ Huyền biết rõ sau chiến thắng Phì Thuỷ thì tiếp đó sẽ là khuất nhục và thất bại, mà tuyệt không thể giải quyết bằng võ lực được.
Gã có thể không làm Hoàng đế sao?
Khi gã đánh bại Hoàn Huyền thì gã không còn lựa chọn nào khác là sẽ bị đẩy tới vị trí đó. Những huynh đệ Bắc Phủ Binh theo gã đánh thiên hạ, lại còn những nhân vật giang hồ như Khổng lão đại, Hà Duệ. Bang chúng Lưỡng Hồ Bang cho tới những người ủng hộ mình trong cao môn đại tộc như Vương Hoằng. Họ sẽ trở thành một sự ảnh hưởng lớn mạnh đẩy mình tiến dần đến bảo toạ hoàng đế vì lợi ích và vinh nhục của họ đã kết hợp chặt chẽ với sự thành bại của Lưu Dụ gã.
Lưu Dụ gã không còn đường lùi nữa.
Thủ hạ đến báo có Mao Tu Chi cầu kiến.
Lưu Dụ nhớ lại hắn là một trong năm nhân vật mà ngày trước Vương Hoằng dẫn kiến ở Hoài Nguyệt lâu Kiến Khang. Vì cha hắn bị Can Quy giết chết nên với Tiều Túng có mối hận diệt tộc bất cộng đái thiên. Gã vội sai người mời hắn vào.
Diêu Mãnh kinh ngạc thốt: "Xem kìa! Có hai chiếc chiến thuyền tới."
Trác Cuồng Sinh không vui: "Không nên cao hứng sớm thế. Nói không chừng đó là chiến thuyền của địch cũng nên."
Nguỵ Phẩm Lương nói: "Diêu đại ca nên cao hứng vì đó chính là thuyền của các huynh đệ bọn ta."
Ba người đứng trên vọng lâu cao tới năm trượng trên bến thuyền, phóng mắt nhìn ra bóng thuyền buồm xuất hiện ở đường chân trời.
Bến thuyền ở bờ đông hòn đảo nhỏ. Hòn đảo này nằm ở cách Ba Lăng ba mươi dặm phía tây, là một trong rất nhiều đảo nhỏ trong hồ, cũng là một căn cứ có giá trị chiến lược quan trọng của Lưỡng Hồ bang. Trên đảo có xây dựng phòng xá có thể chứa được ba ngàn người.
Để đoạt lại hòn đảo nhỏ này, họ vốn tưởng rằng sẽ phải trải qua một trận khổ chiến. Không ngờ trên đảo tuyệt không có địch nhân làm họ không tốn một chút sức lực mà đã thu hồi lại được. Từ đó có thể thấy quân lực địch nhân chỉ đủ để bảo vệ Ba Lăng, không cách gì mở rộng phạm vi chiếm đóng.
Bảy chiếc Xích Long chu tiến vào trạng thái giới bị toàn diện đề đề phòng địch nhân nghe tin đến đánh.
Cao Ngạn đứng dưới vọng lâu hướng lên trên hét lớn: "Phải chăng có thuyền tới?"
Diêu Mãnh đáp: "Là thuyền của bên ta. tất cả có hai chiếc tới."
Nguỵ Phẩm Lương lại hét lớn, kinh ngạc thốt: "Phía tây bắc cũng có hơn mười chiếc! Chính là thuyền đội của Chu gia."
Chu gia chính là Chu Minh Lượng, một nhân vật lãnh tụ cấp nguyên lão của Lưỡng Hồ bang, được các huynh đệ trong bang rất tôn kính. Lão khẳng khái đáp ứng lời kêu gọi của phi cáp truyền thư mà tới cho thấy Lưỡng Hồ Bang vẫn đoàn kết nhất trí, lại chấp nhận Tiểu Bạch Nhạn là tân bang chủ của họ.
Tiểu Bạch Nhạn đứng bên Cao Ngạn nhảy nhót vui mừng nói: "Thành công rồi! Hoàn Huyền lần này chết chắc rồi!"
Bọn Yến Phi sợ đánh cỏ động rắn nên không dám ra ngoài, náu trong sào huyệt bí mật của Nhậm Thanh Thị, thừa cơ tranh thủ nghỉ ngơi để dưỡng sức.
Tình hình Kiến Khang bọn họ nắm rõ trong lòng bàn tay vì Đồ Phụng Tam đã sớm bố trí một mạng lưới tình báo rộng lớn tinh vi, nghiêm mật giám sát động tĩnh của địch nhân. Mã Hành cũng đã sớm đóng cửa ngừng làm ăn, các huynh đệ phụ trách Mã Hành đã chuyển vào hoạt động trong bóng tối.
Yến Phi ngồi điều tức trong một phòng ngủ mà Nhậm Thanh Thị an bài. Sau khi vận chuyển chân khí ba trăm vòng, chàng cảm thấy tinh thần sung mãn giống như người bình thường mới ngủ dậy, vô cùng sảng khoái.
Tiếng gõ cửa vang lên. Người vào chính là Tống Bi Phong mặt đầy vẻ ưu tư. Lão ngồi xuống cạnh giường nói: "Phụng Tam đi rồi. Hắn nói muốn liên lạc với Vương Hoằng để thám thính tình hình hiện tại của cao môn Kiến Khang."
Yến Phi nhíu mày: "Với vẻ ngoài Quan Trường Xuân của hắn mà đi gặp Vương Hoằng thì dường như không được thoả đáng cho lắm."
Tống Bi Phong đáp: "Vương Hoằng là người có thể tin tưởng tuyệt đối, tiểu Dụ lại có ân cứu mạng hắn, hắn cũng từng đồng sinh cộng tử với tiểu Dụ, hiểu rõ tiểu Dụ là hạng người nào. Nhưng những cái đó đều không quan trọng, quan trọng nhất là Vương Hoằng hiểu rõ Hoàn Huyền không đấu lại được tiểu Dụ."
Yến Phi cười nói: "Tống đại ca nhận xét rất thấu triệt. Hiện giờ, Hoàn Huyền tưởng chừng đã chiếm hết thượng phong, thật ra lại đang lún sâu trong vũng bùn, mất hết ưu thế nắm quyền chủ động trước đây. Nếu chúng ta có thể đưa tình hình này công bố với toàn bộ cao môn Kiến Khang thì có thể thu được hiệu quả kỳ diệu."
Tống Bi Phong nói: "Phụng Tam chính vì hành động sấn qua cửa ải dương uy của 'Kì Binh Hào' sáng nay nên muốn rèn sắt khi còn nóng, đi tìm Vương Hoằng bàn biện pháp. Ài!"
Yến Phi hỏi: "Phải chăng Tống đại ca lo lắng về Tạ gia?"
Tống Bi Phong gật đầu hỏi: "Phải chăng ngươi hiểu rõ quan hệ giữa Tôn tiểu thư và tiểu Dụ?"
Yến Phi gật đầu đáp: "Đối với tiểu Dụ mà nói, Tạ Chung Tú như là một Vương Đạm Chân khác, có thể bổ trợ chỗ thiếu hụt trong lòng hắn. Nhưng Tôn tiểu thư dường như không hề có ý tứ gì đối với tiểu Dụ."
Tống Bi Phong ngây người hỏi: "Tại sao tiểu Phi lại phán đoán như thế?"
Yến Phi đem chuyện giúp Lưu Dụ âm thầm tiến vào Tạ phủ thành thật kể ra rồi nói: "Việc đó tạo thành đả kích nghiêm trọng phi thường đối với tiểu Dụ. Ta cũng không nghĩ Tôn tiểu thư lại có thái độ đó."
Tống Bi Phong trầm ngâm một lát, nói: "Theo ta thấy, Tôn tiểu thư có ý đối với tiểu Dụ, tình huống phức tạp dị thường. Đối với cái chết quá sớm của Huyền soái, Tôn tiểu thư thương tâm muốn chết, đến giờ vẫn chưa cách nào tiếp thụ được. Tiểu Dụ giống hệt như một Đại thiếu gia khác, chỉ là xuất thân hàn vi. Phải chăng là như thế? Tôn tiểu thư không dám tiếp nhận tiểu Dụ là sợ hại chết gã, vì người trong cao môn đại tộc tuyệt không dung thứ cho một hàn môn lấy một thiên kim kiều nữ hiển quý nhất của Kiến Khang. Tôn tiểu thư vì biết rõ điều đó nên mới cự tuyệt tiểu Dụ."
Yến Phi nói: "Nếu đúng như Tống đại ca nói thì mọi việc dễ dàng thôi. Tối nay để ta âm thầm tiến vào Tạ gia, gặp Tôn tiểu thư nói cho rõ ràng."
Tống Bi Phong vui mừng: "Tất cả nhờ tiểu Phi! tốt nhất là trước hết gặp Đại tiểu thư để hiểu rõ tình hình. Giờ ta đã yên tâm để đi làm việc rồi."
Yến Phi ngạc nhiên hỏi: "Tống đại ca phải đi làm gì vậy?"
Tống Bi Phong đáp: "Ta phải đi liên lạc với nhân vật các bang hội Kiến Khang cho tiểu Dụ. Trước đây, họ tôn kính nhất là An công và Đại thiếu gia, giờ chắc cũng coi trọng tiểu Dụ. Mục tiêu của chúng ta là phải tranh thủ từng chút lực lượng ủng hộ chúng ta rồi mới diệt trừ tên gian tặc Hoàn Huyền."
Yến Phi vui vẻ: "Đúng như Tống đại ca nói, Hoàn Huyền tuyệt không đấu lại tiểu Dụ. Cao môn Kiến Khang từ sau khi An công và Huyền soái mất đi thì không xuất hiện nhân vật kiệt xuất nào. Giờ đến lượt anh hùng hào kiệt xuất thân áo vải thay thế dẫn dắt, cải biến tình hình bất công giữa cao môn và hàn môn."
Tống Bi Phong lộ vẻ khổ não, khẽ vỗ vỗ vai Yến Phi cáo từ bỏ đi.
Lưu Dụ cùng Mao Tu Chi gặp gỡ, cả hai đều vui mừng. Nhớ lại cuộc gặp ở Hoài Nguyệt lâu ngày trước, lần này gặp lại ở Kinh Khẩu thì cục thế đã biến hoá trọng đại như thương hải tang điền*.
Mao Tu Chi sau một hồi nói những lời tán dương, ngưỡng mộ thành thực từ đáy lòng, rồi nói: "Không ai tưởng nổi Lý Thục Trang lại đứng về phía Hoàn Huyền. Ta cũng chỉ đến lúc Trường Dân cho ta biết tình thế bất diệu mới lập tức chạy về Lịch Dương. Thật nguy hiểm cực điểm."
Lưu Dụ hỏi: "Lý Thục Trang quả có sức ảnh hưởng lớn đến thế sao?"
Mao Tu Chi thản nhiên đáp: "Lý Thục Trang là người mà cao môn Kiến Khang yêu quý nhất. Nguyên nhân tại sao thì Thống lĩnh đại nhân chắc còn rõ hơn bọn ta. Nàng ta là một nữ tử có mỵ lực phi phàm, nói năng thì lời ít ý nhiều, lúc nào cũng có thể nói trúng tâm sự người khác. Bằng vào quan hệ mật thiết giữa nàng và một đám danh sỹ cao môn Kiến Khang, thì việc thị trợ lực cho Hoàn Huyền là việc ai cũng thấy. Rất nhiều người cho rằng nàng ta là nhà chiến lược chính trị xuất sắc nhất hiện nay, chỉ bằng ba tấc lưỡi mà xoay chuyển cả cục thế, làm Hoàn Huyền không tốn công sức mà lấy được Kiến Khang. Ôi! Nghe nói Hoàn Huyền đã ra lệnh cho Tán Kỵ Thường thị Tạp Phạm Chi thảo chiếu thư nhường ngôi, cho thấy trong một thời gian ngắn nữa, Hoàn Huyền sẽ bức Tư Mã Đức Tông nhượng vị rồi."
Lưu Dụ ngạc nhiên: "Chẳng phải ngươi đang bận tị nạn sao? Tại sao đối với tình hình Kiến Khang lại hiểu rõ như vậy?"
Mao Tu Chi trước mặt gã lúc này không còn ăn mặc hoa lệ như trước đây nữa, mà đã thay đổi trang phục bình dân, làm người ta cảm thấy hắn thực tế hơn nhiều. Hắn đáp: "Hoàn Huyền đề bạt rất nhiều người trẻ tuổi trong đám cao môn, Trường Dân cũng là một trong số đó. Hoàn Huyền sai đại tướng Điêu Quỳ thủ Lịch Dương, Trường Dân là tham quân của Điêu Quỳ, bí mật qua lại với ta. May là được hắn chiếu cố nên những ngày qua ta không phải chịu khổ. Lần này, hắn nhờ ta đến Kinh Khẩu gặp Thống lĩnh đại nhân nói với đại nhân là hắn vẫn ủng hộ đại nhân. Chỉ cần đại nhân hạ lệnh một tiếng thì hắn sẽ toàn lực phối hợp."
Trường Dân mà Mao Tu Chi đang nói đến là Chư Cát Trường Dân, một trong Kiến Khang ngũ tử.
Lưu Dụ hỏi: "Trừ Trường Dân, ngươi có gặp ai nữa không?"
Mao Tu Chi đáp: "Hiện tại ở Kiến Khang địch ta khó phân, Trường Dân khuyên ta không nên gặp người khác để tránh phát sinh biến hoá không cần thiết. Không biết có phải được Lý Thục Trang chỉ điểm hay không mà Hoàn Huyền đã thi triển thủ đoạn lung lạc mềm dẻo, đặc biệt sử dụng những cao môn tử đệ Kiến Khang vốn bị Tư Mã Đạo Tử đàn áp. Vương Hoằng cũng là một trong số đó, đường huynh của hắn là Vương Mật còn được Hoàn Huyền trọng dụng làm Trung Thư Giám kiêm Tư Đồ. Thủ đoạn của Hoàn Huyền thật lợi hại ra ngoài ý liệu của bọn ta. Hắn càng tôn trọng hai nhà Vương, Tạ thì càng được cao môn Kiến Khang ủng hộ."
Lưu Dụ thầm nghĩ chắc chắn là Vương Hoằng không thay đổi lập trường. Nếu không thì Đồ Phụng Tam đã sớm chết rồi. gã nói: "Những người khác thì ta không rõ, nhưng Vương Hoằng thì ta khẳng định vẫn là Vương Hoằng của ngày trước, Mao huynh có thể yên tâm." nguồn TruyenFull.vn
Mao Tu Chi khiêm tốn: "Thống lĩnh đại nhân cứ gọi thẳng tên ta là Tu Chi được rồi, nếu không thì Tu Chi không chịu nổi đâu."
Lưu Dụ cười nhẹ: "Huynh vẫn có lòng tin vào ta đến thế sao?"
Mao Tu Chi lộ thần sắc sùng kính ái mộ đáp: "Chỉ bằng việc Thống lĩnh đại nhân xuất kích một cách tuyệt diệu ở Hải Diêm đã sớm làm bọn ta bội phục đến sát đất rồi. Khi ta tưởng đã mất hết hy vọng thì Trường Dân lại cho ta biết ngươi đã chiếm được Kinh Khẩu, đoạt được binh quyền Bắc Phủ Binh từ trong tay Lưu Lao Chi, ta thật không dám tin. Lần này ta đến Kinh Khẩu thấy thành được phòng thủ nghiêm mật, nhưng nhân dân lại sinh hoạt như thường, tất cả đều có quy củ. Những binh tướng ở đây ai nấy đều sỹ khí cao vời, giống như uy thế ngày trước khi Huyền soái còn tại thế, lập tức ta không còn nghi ngờ lo lắng gì nữa, so với lúc trước lại còn tin tưởng hơn bao giờ hết. Hoàn Huyền tuyệt không thể đấu lại Thống lĩnh đại nhân được."
Lưu Dụ hỏi: "Ta muốn hỏi huynh một vấn đề, xin Tu Chi nói thực cho ta biết. Như Trường Dân được Hoàn Huyền sử dụng, tại sao vẫn sẵn sàng hỗ trợ Lưu Dụ ta?"
Mao Tu Chi đáp: "Ta cũng đã hỏi qua Trường Dân vấn đề này, hắn trả lời ta rằng tính cách con người không thể thay đổi, Hoàn Huyền sử dụng Chư Cát Trường Dân hắn chỉ là sách lược nhất thời nhằm vỗ về cao môn tử đệ Kiến Khang mà thôi. Ài! Trường Dân nói rất đúng. Bọn ta vĩnh viễn không bao giờ quên việc hắn thừa lúc Vương Cung nguy ngập, bức hiếp Vương Cung phải giao nữ nhi cho hắn. Nếu để đồ ti bỉ như thế trở thành Hoàng đế thì sẽ là một việc đáng sợ đến mức nào? Ủa! Sắc mặt Thống lĩnh đại nhân tại sao lại biến thành khó coi thế?"
Lưu Dụ sợ hắn nhìn ra được tâm sự mình, lảng sang chuyện khác: "Ngươi có biết Hoàn Huyền đã giết cha con Tư Mã Đạo Tử rồi không?"
Mao Tu Chi nói: "Hắn không làm thế mới là lạ. Hoàn Huyền luôn là một người tâm ngoan thủ lạt, lại vô tình vô nghĩa. Chỉ xem hắn bán đứng Đồ Phụng Tam thế nào là biết. Bọn ta toàn tâm toàn ý hướng về ngươi đó. Giờ đã đến lúc phải thay đổi rồi vì cao môn đại tộc từ sau khi Huyền soái mất đi đã không còn người kế tục, vì thế Huyền soái mới chọn Thống lĩnh đại nhân, cho rằng chỉ có Thống lĩnh đại nhân mới có thể kế thừa chí hướng chưa tròn của ông ta."
Ngừng một lát hắn lại tiếp: "Hiện giờ, Thống lĩnh đại nhân là hy vọng cuối cùng của bọn ta. Nếu sống trộm qua ngày dưới sự thống trị tàn bạo của Hoàn Huyền thì chi bằng oanh oanh liệt liệt cùng Thống lĩnh đại nhân đồng sinh cộng tử, chung vinh nhục đánh một trận lớn."
Lưu Dụ thấy hắn ngôn từ khẩn thiết, càng nói càng kích động, trong lòng gã lại vô cùng bình tĩnh. Gã biết Mao Tu Chi đại biểu cho những kẻ sỹ có chí khí trong số cao môn tử đệ nói lời trong lòng với gã. Nhưng sự trung thành của họ là có điều kiện. Nếu mình không thể đáp ứng được kỳ vọng của họ thì không những sẽ bị họ coi thường, mà họ còn sinh dị tâm.
Thật ra gã cũng không còn lựa chọn nào khác. Mất đi sự ủng hộ của cao môn thì phương Nam sẽ rơi vào cục diện tứ phân ngũ liệt. Vì thế, trí sỹ bất kể là Hầu Lượng Sinh hoặc là Lưu Mục Chi đều chủ trương kế tục phương châm chính trị của Tạ An là "trấn chi dĩ tĩnh", không thể làm lung lay căn cơ của cao môn đại tộc, chỉ tiến hành cải cách có mức độ để giảm bớt tình hình bất công trong xã hội.
Lưu Dụ nói: "Ta từng đảm bảo với Vương Hoằng rằng ta sẽ kế tục chính sách của An Công và Huyền soái, lấy mục tiêu cao nhất là bắc phạt thống nhất Trung Nguyên. Về mặt này, ta chưa từng thay đổi, tương lai cũng sẽ không thay đổi."
Hai mắt Mao Tu Chi bắn ra thần sắc nồng nhiệt nói: "Trường Dân đã chuẩn bị thoả đáng, chỉ chờ chỉ thị của Thống lĩnh đại nhân. Chỉ cần giết chết Điêu Quỳ, Trường Dân có thể khống chế Lịch Dương, cũng khống chế được hết khu vực thượng du Kiến Khang."
Lưu Dụ gật đầu: "Việc đó ta hiểu rồi. Sự phối hợp giữa hai bên quan trọng phi thường, ta cũng có thể phái người đi giúp Trường Dân. Còn ngươi thì có tính toán gì?"
Mao Tu Chi đáp: "Ta đương nhiên là cùng tiến cùng thoái với Trường Dân."
Lưu Dụ lắc đầu: "Nếu thế thì lãng phí nhân tài quá. Ngươi rất có tác dụng, lại còn quan trọng hơn thế nữa."
Mao Tu Chi ngạc nhiên hỏi: "Ta có thể có tác dụng gì?"
Lưu Dụ cười nhẹ: "Hiện giờ Tiều Túng rời ổ đến đây giúp Hoàn Huyền đánh thiên hạ, lực lượng lưu lại Ba Thục khẳng định là rất bạc nhược. Chỉ cần ngươi âm thầm trở về Ba Thục, hiệu triệu bộ thuộc cũ và những bang hội, gia tộc vốn ủng hộ nhà ngươi thì có thể bạt tận gốc thế lực tàn dư của Tiều Túng, làm Tiều Túng không còn đường quay về nữa."
Đầu tiên, Mao Tu Chi hưng phấn lắm, nhưng hắn lại lộ vẻ thất vọng nói: "Ta tuy có lòng tin có thể đoạt lại quyền khống chế Ba Thục, nhưng lại không nắm chắc có thể đối phó được Kinh Châu quân nghe tin đến đánh. Hoàn Huyền là người biết binh pháp, chắc chắn sẽ đóng trọng binh ở Giang Lăng, vừa có thể ủng hộ Kiến Khang, lại có thể giám sát tình hình thượng du."
Lưu Dụ lắc đầu: "Khi ngươi về đến Ba Thục thì ta khẳng định Giang Lăng tự lo cho mình còn chưa xong, phải khổ sở ứng phó quân Lưỡng Hồ mới được chấn chỉnh lại."
Hai mắt Mao Tu Chi lập tức sáng bừng lên.
Lưu Dụ không ngần ngại nói rõ tình hình hiện nay của Lưỡng Hồ bang cho hắn biết, lại tiết lộ thân phận Ma môn của Tiều Túng. Nghe xong, Mao Tu Chi tròn mắt há miệng. Gã lại hỏi: "Ngươi có cần ta phái một số người giúp ngươi thu lại Ba Thục không?"
Mao Tu Chi định thần lại, trầm ngâm một lát nói: "Chỉ cần ta dùng cờ hiệu của Thống lĩnh đại nhân thì ta tự tin một mình ta quay về cũng có thể lật đổ Tiều gia, nhưng cần sáu tháng đến một năm công phu. Thống lĩnh đại nhân có thể giao bao nhiêu người cho ta?"
Lưu Dụ đáp: "Ta điều một đội mười hai chiến thuyền cho ngươi. Người chỉ huy tên là Bành Trung là tướng lĩnh có thực lực nhất trong số những tướng lĩnh mới quật khởi ở Bắc Phủ Binh gần đây, thuỷ chiến, lục chiến đều tinh thông, binh lực đạt hai ngàn người. Thế đủ chưa?"
Mao Tu Chi cảm kích vô cùng thốt: "Thừa rồi. Mao gia chúng ta ở Ba Thục cội rễ sâu xa, tên yêu nhân Tiều Túng há có thể nhổ tận gốc rễ được sao? Thống lĩnh đại nhân coi trọng ta như thế, ta sẽ tuyệt không làm Thống lĩnh đại nhân thất vọng."
Hai mắt Lưu Dụ lộ thần sắc nóng bỏng, từ từ nói: "Để tiết kiệm thời gian, các ngươi phải lập tức hành động, ngược dòng lên phía tây, tối nay có thể sấn qua đoạn sông Kiến Khang. Ta phải cho Hoàn Huyền biết việc hắn phong toả Đại Giang chỉ có vẻ chứ không có tác dụng thật. Thuỷ sư xưng bá Đại Giang không phải là Kinh châu quân, mà là hùng sư Bắc Phủ Binh do một tay Huyền soái sáng lập ra."
Mao Tu Chi không giấu được vẻ hưng phấn nói: "Một khi khống chế được Ba Thục rồi, ta sẽ dùng danh nghĩa của Thống lĩnh đại nhân phát đi văn thư cho khắp nơi xa gần. Sau đó trước hết sẽ đoạt lấy 'Tam Ba' là Ba Quận, Ba Đông quận và Ba Tây quận, rồi xua quân đông hạ, đoạt lấy Bạch Đế thành. Như thế thì có thể cùng với Lưỡng Hồ quân giáp kích Giang Lăng, Hoàn Huyền thế nguy rồi."
Lưu Dụ trong lòng vô cùng cảm xúc.
Chính trị phương Nam chính là chính trị của cao môn đại tộc. Những người xuất thân từ thế gia đại tộc như Mao Tu Chi này tinh thông chính trị, chỉ cần cho hắn có cơ hội hiển lộ phong mang. Nếu như mình cũng giống như Tôn Ân nêu cao ngọn cờ đánh đổ sự thống trị của cao môn thế tộc, thì từ Mao Tu Chi đang ngồi trước mặt cho đến tất cả những người thuộc thế gia đại tộc sẽ biến thành người phản đối gã. Hậu quả chỉ nghĩ cũng đã biết rồi.
Lưu Dụ nói: "Trên danh nghĩa thì đương nhiên là lấy Tu Chi làm chủ, Bành Trung làm phó, nhưng ngươi phải coi Bành Trung là đại diện của ta, đối đãi với hắn thật thành thực và lễ độ thì mới không sai lầm, làm hỏng đại sự."
Mao Tu Chi đáp: "Ta hiểu rồi. Tu Chi thực hiểu rõ rồi, tuyệt sẽ không cô phụ sự ưu ái của Thống lĩnh đại nhân đâu. Vậy phía Trường Dân sẽ làm sao?"
Lưu Dụ vui vẻ đáp: "Ta sẽ phái người liên lạc với Trường Dân, việc này không cần ngươi lo lắng, quan trọng nhất là làm cho tốt việc của ngươi. Sau khi đoạt được Ba Thục thì ngươi chỉ cần liên hệ với Hồ Bân ở Thọ Dương là chúng ta có thể thông tin tức với nhau. Được rồi! Đã đến lúc tìm Bành Trung đến gặp mặt ngươi rồi."
Mao Tu Chi đứng bật dậy, đến trước mặt gã cung kính quỳ xuống, dập đầu ba cái rồi mới ngẩng đầu lên, mặt hắn đã ướt đầm nhiệt lệ.
Lưu Dụ hiểu rõ tâm tình hắn. Khi Hoàn Huyền tiến chiếm Kiến Khang, Mao Tu Chi khẳng định đã cho rằng vĩnh viễn không báo được mối huyết cừu bị Tiều Túng huỷ gia diệt tộc nữa rồi. Bỗng nhiên tình thế xoay chuyển, hắn không những có hy vọng báo cừu, mà còn có thể trọng chấn gia tộc, làm sao hắn không kích động đến mức không thể kìm được nước mắt như vậy.
Từ sau khi quyết định quay về Quảng Lăng, mỗi ngày gã đều suy nghĩ làm sao để đánh bại Hoàn Huyền, không bỏ qua bất kỳ sách lược và hành động nào có thể đả kích Hoàn Huyền, vận dụng mọi phần lực lượng có trong tay.
Gã rõ ràng cảm thấy bất kể là bản thân gã hay những người theo gã đều biết họ đang không ngừng từ từ tiến tới thắng lợi cuối cùng. Giống như Tạ Huyền và binh tướng thủ hạ của ông ta trong trận chiến Phì Thuỷ, không một ai hoài nghi con đường họ đang đi không phải là đại lộ thênh thang dẫn tới thắng lợi.
Đấu chí và sỹ khí như thế này chính là mấu chốt quyết định đến thành bại của cuộc chiến Phì Thuỷ.
Nhìn qua thì thanh thế của Hoàn Huyền như mặt trời lên cao, nhưng Lưu Dụ lại biết Hoàn Huyền chính là mặt trời đang ngả về tây, uy thế hiện nay chỉ là hồi quang phản chiếu.
Đạm Chân! Đạm Chân!
Thời khắc để rửa nỗi sỉ nhục của nàng càng lúc càng đến gần rồi.
Sau khi Hoàn Huyền thua trận ở Kiến Khang thì hắn vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội đứng lên nữa.
Chú thích:
* Bể dâu - biển biến thành nương dâu, ý là biến hoá phi thường.