Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 85: Thản thành hợp tác



Yến Phi quay vào trướng, Hác Trường Hanh đang trầm tư sực tỉnh lại, nhìn Yến Phi tới ngồi xuống một bên, hỏi: "Ả đi rồi à?"

Yến Phi có cảm giác không hiểu mô tê gì về con người này, ít ra là bề ngoài, hắn không định che giấu quan hệ với Nhậm Thanh Thị, hoặc giả là vì hiểu rõ không che giấu được?

Yến Phi mỉm cười: "Mọi người đang mỗi người một việc, Mộ Dung được gia mấy người đang phân công nhau hành sự vì việc Hoa Yêu, muốn triệu tập Chung Lâu nghị hội sớm nhất, Thiên Thiên tiểu thư cùng đám Cao Ngạn thương lượng cách chiêu mộ tráng đinh để tiến hành trùng kiến Đệ Nhất Lâu, ta vào đây coi Hác huynh có cái gì muốn nói, hay có cái gì còn chưa muốn nói?".

Sự thực là chàng bị Cao Ngạn đẩy vào đây, nếu đến lúc ra khỏi đây còn chưa hoàn thành trọng nhiệm được phó thác, nhất định sẽ bị Cao Ngạn oán trách.

Hác Trường Hanh cười khổ: "Yến huynh dường như muốn nói thật thà thi được khoan thứ, dối trá thì quyết chẳng tha phải không? Lưỡng Hồ bang bọn ta thực có chút quan hệ với Tiêu Dao giáo, đêm qua ta lần đầu tiên tiếp xúc với Tiêu Dao hậu để coi có thể cùng hợp tác đối phó Đại Giang bang hay không. Theo ta biết con gái Giang Hải Lưu là Giang Văn Thanh đã bí mật đến Biên Hoang Tập, nữ tử này chẳng những võ công hơn người, mà còn giảo quyệt như cáo, nếu coi thường ả là nữ nhi thì chắc chắn sẽ nếm mùi cay đắng".

Yến Phi nhíu mày: "Lưỡng Hồ bang các vị cùng Tiêu Dao giáo một Nam một Bắc, chẳng chút liên quan, làm sao để liên hệ với nhau?".

Hác Trường Hanh đáp: "Kẻ đưa đường dẫn lối là Thiên Sư đạo Từ Đạo Phúc, bọn ta xưa này vì chuyện làm ăn nên có đi lại mật thiết với Thiên Sư đạo, Hoàn Huyền thay thế Hoàn Xung chấp chưởng Kinh Châu, khiến song phương bọn ta đều cảm thấy hình thế hiểm ác, vì vậy mới dồng ý tìm đến Biên Hoang Tập tìm chỗ đứng chân, để đả thông mậu dịch Nam Bắc, phá tan sự phong tỏa của Đại Giang bang đối với chúng ta, nếu không chỉ còn đường chết".

Yến Phi nhạt giọng: "Nhậm Dao và Tôn Ân đều tà ác khôn lường, Hác huynh muốn cùng bọn chúng hợp tác, khác nào chơi với lửa. Theo tin tức ta nghe được, Nhậm Dao sai yêu hậu của y mê hoặc ngươi, muốn mượn tay Hác huynh khống chế Lưỡng Hồ bang".

Hác Trường Hanh cười cười vẻ coi thường, nói: "Dù ả mĩ mạo như hoa, nhưng lòng độc như rắn rết, há Hác Trường Hanh ta có thể vừa mắt được sao? Dùng thủ đoạn ái tính khác gì đùa với lửa, rất dễ bị lửa thiêu thân, xin hãy tin ta, ta đối với Yến huynh và Lưu huynh không hề có địch ý, còn về tin đồn bọn ta kết minh với Hoàng Hà bang, hoàn toàn là tin thất thiệt, nhiều khả năng do Tiêu Dao giáo hoặc Thiên Sư đạo bên nào đó tung ra, buộc bọn ta phải đứng cùng trận tuyến với họ, sự thực, bọn ta chỉ muốn đối phó với Đại Giang bang".

Yến Phi nói: "Nói vậy là quý bang có ý muốn thay thế Hán bang, nếu hình thế phát triển như vậy, quý bang thủy chung phải hợp tác với Hoàng Hà bang, bởi vì các vị cần đến đối phương".

Hác Trường Hanh than: "Nếu bọn ta lũng đoạn việc vận chuyển hàng hóa phương Nam, Yến huynh cho rằng Hoàn Huyền và Tạ Huyền chịu để yên sao? Bọn ta tuyệt không gnu xuẩn đến thế. Vì vậy chỉ hy vọng mọi cái đều theo quy củ Biên Hoang Tập, cho nên mục tiêu của bọn ta và Yến huynh là nhất trí, nhất thiết như xưa, tại đây không tồn tại biên giới giữa bang với bang, giữa quốc gia với quốc gia. Mọi người giúp nhau cùng buôn bán kiếm tiền".

Yến Phi gật đầu: "Hác huynh coi việc rất thấu triệt, xin để ta táo gan hỏi một câu, mục tiêu cuối cùng của quý bang là cái gì?".

Hác Trường Hanh chăm chú nhìn chàng một lát, trầm giọng nói: "Nếu không hy vọng chúng ta hợp tác giúp đỡ lẫn nhau lâu dài, ta nhất định sẽ không hồi đáp vấn đề này. Nhiếp Thiên Hoàn hoàn toàn không giống như Tôn Ân, dã tâm của Tôn Ân không có giới hạn, lão xem người thiên hạ như nô bộc, hơn nữa cho đến hôm nay, đích xác không ai làm gì được lão. Luận võ công, lão vẫn yên vị ở ngôi đầu bảng Ngoại Cửu phẩm cao thủ".

Yến Phi ngạc nhiên: "Vì sao Hác huynh bỗng nhiên lại lôi Tôn Ân vào câu chuyện này?".

Hác Trường Hanh song mục chiếu sáng lấp lánh, toàn thân lập tức biến thành hung mãnh cường bạo, nhưng lại bình tình nói: "Vì rằng lão là người thứ nhất hy vọng huynh trở thành Biên Hoanh Tập đệ nhất cao thủ, lúc đó lão chỉ cần đánh bại huynh, một phen đại chấn uy danh, tiết kiệm rất nhiều công sức. Hy vọng Yến huynh minh bạch, ta đối với huynh rất hữu dụng, ta biết rất nhiều chuyện huynh không biết".

Yến Phi càng lúc cảm thấy Hác Trường Hanh là người hết sức đặc biệt, lời lẽ đầy thuyết phục, bất luận lời nói hoang đường đến đâu, người nghe cũng dễ dàng tin tưởng. Liền nhún vai nói: "Tôn Ân chẳng phải là minh hữu của huynh sao?".

Hác Trường Hanh gượng cười: "Nhân vì ta hoài nghi bị lão bán đứng, mà lại đã lún chân quá sâu. Một khi đã bước chân vào Biên Hoang Tập, vô phương quay đầu bỏ đi, chỉ còn cách tận lực đấu tranh sinh tồn ở đây, mà đấy cũng là hoàn cảnh của Lưỡng Hồ bang bọn ta, tận lực hô hấp có thể mang lại cho chúng ta chút không khí để sinh tồn, trong tình cảnh như vậy, bọn ta còn mục tiêu cuối cùng gì đây?".

Yến Phi trầm ngâm một chút, nhíu mày nói: "Hác huynh đã thẳng thắn như vậy, ta tin là huynh có thành ý. Nhưng ở Biên Hoang Tập phóng tầm mắt nhìn có biết bao người, vì sao không tìm một người nào khác còn thích hợp hơn? Hơn nữa Lưu Dụ đối với ngươi nhiều phần là địch hơn là bạn".

Hác Trường Hanh nói: "Ta cần một người hoặc giả có thể thắng được Tôn Ân, những kẻ còn lại có thể được việc gì? Nghe thấy hai chữ Tôn Ân, đã sợ thiếu điều té đái vãi phân ra rồi. Thiên hạ người có thể đối kháng với lão, ta chỉ coi trúng Yến Phi ngươi".

Yến Phi bật cười: "Hác huynh đừng quá khen mà hại ta, chúng ta còn chưa giao thủ với nhau, làm sao ngươi biết ta hơn được Tôn Ân".

Hác Trường Hanh nói: "Đây chẳng phải là nhận định của cá nhân ta, trước khi đến Biên Hoang Tập, Trường Hanh có gặp một vị hồng nhan tri kỳ, nàng đã cho ta biết, Yến huynh hoặc giả là người có thể thắng được Tôn Ân".

Yến Phi lập tức nghĩ đến An Ngọc Tình, nhưng không muốn hỏi rõ, có tâm lý không muốn biết rõ sự thực rất cổ quái, nói: "Còn một việc ta vốn không hiểu, quý bang vì sao bỗng nhiên có hứng thú với Biên Hoang Tập?".

Hác Trường Hanh vẻ mặt khổ sở than: "Bọn ta lúc nào cũng có hứng thứ với Biên Hoang Tập, từ Biên Hoang Tập, bọn ta không chỉ kiếm được kinh phí, mà còn có được chiến mã và các vũ khí cần thiết. Nhưng do tình thế khó khăn, trước đây chỉ có thể giao dịch thông qua đệ tam nhân, Biên Hoang Tập vốn đã trở thành con đường huyết mạch chủ yếu để bọn ta sinh tồn. May sao lại có trận Phì Thủy, chẳng những khiến Bắc phương từ thống nhất biến thành phân liệt, mà còn phá tan cục diện đoàn kết ở phương Nam".

Ngừng một chút rồi tiếp tục: "Tạ An rời bỏ kinh sư, quân chính đại quyền rơi vào tay Tư Mã Đạo Tử, cùng với Bắc Phủ Binh của Tạ Huyền, Kinh Châu quân của Hoàn Huyền giữ miếng lẫn nhau, Tôn Ân ở Nam Hải rục rịch phát động, tình thế hỗn loạn này bỗng nhiên khiến cho không gian sinh tồn của bọn ta mở rộng, chỉ cần bọn ta đứng chân được ở đây, Lưỡng Hồ bang khả dĩ có thể duy trì được, không để cho những kẻ thống trị hà khắc của cao môn đại tộc bước nửa bước qua vùng Lưỡng Hồ".

Yến Phi phát giác bản thân bắt đầu tin tưởng hắn, gật đầu nói: "Ta từng chính mắt trông thấy Yêu Hậu Nhậm Thanh Thị cùng Lư Tuần tranh đoạt hai khối bảo ngọc, rõ ràng là địch chứ không phải là bạn. Vì sao Từ Đạo Phúc lại biến thành kẻ chấp mối tơ mành cho các vị cùng Nhậm Dao, Nhậm Dao khả dĩ mang lại điều gì tốt đẹp cho các vị?".

Hác Trường Hanh hừ lạnh: "Quan hệ giữa Tôn Ân và Nhậm Dao mới thiết lập gần đây, mà cầu nối lưỡng phương rất nhiều khả năng là Hoàng Hà bang. Khi ta chợt phát giác trở thành kẻ chịu thiệt thòi bởi tin đồn, càng phát giác Tôn Ân và Nhậm Dao có âm mưu lớn nhằm vào Biên Hoang Tập. Ta cùng với người Tiêu Dao giáo gặp nhau để bàn chuyện sinh ý, mà kết giao thêm một bằng hữu, giống như thêm một khả năng ứng phó với Đại Giang bang".

Lúc này giọng nói yêu kiều của Kỷ Thiên Thiên từ ngoài vọng vào: "Hai vị đại gia còn muốn đàm luận bao lâu nữa? Tới lúc phải bắt đầu việc chiêu mộ tráng dinh rồi".

Yến Phi ứng tiếng: "Các vị cứ đi làm việc đi! Ta sẽ tới sau!".

Kỷ Thiên Thiên đáp ứng một tiếng, cùng đám Lưu Dụ, Bàng Nghĩa phấn khởi lên đường.

Yến Phi quay lại nhìn Hác Trường Hanh, trầm giọng nói: "Chúng ta có thể hợp tác đầy đủ về phương diện đó chăng? Chỉ cần Đại Giang bang và Hán bang giữ an phận mình, ta thực không có ý đối địch bọn họ".

Hác Trường Hanh mỉm cười: "Đại Giang bang ta còn có thể ứng phó được, không cần Yến huynh lo lắng, ta hy vọng liên thủ với Yến huynh là muốn đối phó với hai người Tôn Ân và Hoàn Huyền, phương Nam có bất kỳ động tĩnh gì, cũng không giấu được tai mắt bọn ta. Cũng chỉ hai người này mới khiến ta phải lo ngại".

Yến Phi than: "Đề nghị của Hác huynh đích xác khiến ta động tâm. Bất quá nếu hoàn toàn tin tưởng Hác huynh lại là quá mạo hiểm".

Hác Trường Hanh hân hoan nói: "Thời gian sẽ chứng minh tất cả, riêng về phần cá nhân ta, thật rất hy vọng trở thành bằng hữu của Yến huynh. Tiện đây xin báo cho Yến huynh một chuyện, Hoàn Huyền đã phái cao thủ liệt danh đệ tam trong "Ngoại Cửu phẩm cao thủ" Đồ Phụng Tam đến Biên Hoang Tập, người này quen dùng thủ đoạn uy hiếp và khủng bố, bản lĩnh rất cao, tuyệt không dễ ứng phó".

Yến Phi ngơ ngác: "Đồ Phụng Tam?".

Hác Trường Hanh đang muốn nói tiếp, bỗng nghe tiếng pháo trúc từ phía Đông môn đại nhai truyền đến, hai người ngơ ngác nhìn nhau, không rõ có chuyện gì xảy ra.

Trong tiếng pháo nổ ầm ầm, Đồ Phụng Tam tự tay hạ tấm vải che biển hiệu, hiện ra ba chữ Thích Khách quán, khuôn vàng lồ lộ, nét bút rắn rỏi hữu lực, chưa cần để ý hàm nghĩa bên trong, bổn thân mấy chữ này đã giống như những con mãnh thú nhe nanh múa vuốt.

Hai dây pháo trúc rủ xuống hai bên tả hữu cửa ra vào, đua nhau nổ rầm trời, khói lửa xác pháo bắn tung lên trời, lập tức lôi kéo dân chúng xung quanh tranh nhau tới xem nhiệt náo. Ai nấy đều mơ hồ, không rõ cửa hiệu vải trứ danh Đông môn đại nhai bỗng nhiên sao lại biến thành Thích Khách quán. Hơn nữa xưa nay chưa có tiền lệ Thích Khách quán ở Biên Hoang Tập, khó tưởng tượng quán này sẽ đưa ra hình thức phục vụ như thế nào, làm sao để kiếm được tiền của Hoang dân.

Tuy nhiên chỉ cần trông thấy hình dáng Đồ Phụng Tam, Bác Kinh Lôi, Âm Kỳ và mấy chục đại hán võ trang, đủ biết người của Thích Khách quán chẳng phải là thiện nam tín nữ gì, vì vậy người đến coi tuy đông đặc bên kia đường phố, nhưng lại không ai dám đưa ra câu hỏi trước tiên, càng không cần nói đến chuyện can thiệp vào nghi thức khai quán.

Đồ Phụng Tam ngạo nghễ đứng trước cửa quán, ôm quyền thi lễ, cười nói: "Đa tạ các vị hương thân phụ lão tới coi lễ, bổn nhân Kinh Châu Đồ Phụng Tam xin thành thực cảm tạ".

Ba chữ Đồ Phụng Tam vừa nói ra, đường phố đang ầm ĩ mau chóng trở lại yên lặng, hơn trăm người xem lúc này bắt đầu ý thức được sự tình nghiêm trọng.

Phải biết võ lâm phương Nam có Cửu phẩm cao thủ và Ngoại Cửu phẩm cao thủ, mà Ngoại Cửu phẩm cao thủ còn được tôn kính hơn, nguyên nhân là Ngoại Cửu phẩm cao thủ chỉ luận thực lực, không kể đến xuất thân, danh dự Ngoại Cửu phẩm cao thủ là do tỷ thí mà có, trong chin đại cao thủ của Ngoại Cửu phẩm cao thủ, Đồ Phụng Tam bài danh thứ ba, chỉ sau Thiên Sư Tôn Ân và long đầu lão đại Nhiếp Thiên Hoàn của Lưỡng Hồ bang. Từ đây có thể biết địa vị của Đồ Phụng Tam trong võ lâm phương Nam.

Hiện tại vị cao thủ oai danh hiển hách này lại có mặt ở Biên Hoang Tập, dùng thủ đoạn chớp nhoáng để lập quán dựng nghiệp, chắc chắn sẽ mang đến một phen phong vũ, khiến cho Biên Hoang Tập vốn dĩ đa sự càng thêm hỗn loạn.

Một điều khiến người ta sợ hãi là xưa nay Đồ Phụng Tam luôn dùng bàn tay sắt thực hành đường lối thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Tên tuổi hắn nói ra có thể khiến trẻ con không dám khóc ban đêm, con người như thế tự nhiên khiến ai nấy đều lạnh lòng.

Đồ Phụng Tam lúc này lại đặc biệt khách khí lễ phép, hân hoan nói: "Lần này Đồ mỗ không kể ngàn dặm tới đây, là muốn đề nghị cung cấp dịch vụ thích khách cho mọi người. Nếu như có ngơừi vi phạm đạo nghĩa và quy củ Biên Hoang Tập, mà các vị có thể trả đủ tiền, bất kể đối phương thế lực lớn chừng nào, thanh danh hiển hách tới đâu, võ công cao cường ra sao, chúng ta thu được tiền của ngươi rồi, người đó sau ba ngày sẽ không tránh khỏi tử kiếp, bằng không sẽ trả lại gấp đôi, mà tất cả được bảo mật, tuyệt sẽ không lưu lại hậu quả".

Chúng nhân nghe vậy nhao nhao bàn tán, ồn áo như chợ vỡ.

Sự thực chuyện mời thích khách sát thủ đối phó cừu gia, ở Biên Hoang Tập không phải là chuyện xa lạ, nhưng xưa nay chưa từng có người nào dám công khai làm nghề này. Đáng chú ý hơn là có người dám xưng danh đối phó với bất kỳ ai ở Biên Hoang Tập. Vì vậy Thích Khách quán chưa phải đóng cửa, sự tồn tại của nó khiến ai nấy đều cảm thấy nguy cơ, không biết minh có phải mục tiêu ám sát của Thích Khách quán không.

Có kẻ hiếu sự kêu to: "Giết một người cần bao nhiêu tiền?".

Các xe ngựa, kỵ sĩ qua đường đều đi chậm lại, coi thật ra có chuyện gì phát sinh. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Đồ Phụng Tam ung dung đáp: "Giá tiền phải bàn trực tiếp! Trước tiên pải giao một lượng hoàng kim làm phí điều tra, chứng minh đích xác đối phương đã vi phạm đạo nghĩa giang hồ, đến khi ấy mới cùng các hạ thảo luận chi tiết".

Dân chúng lại ồ lên thở dài, một lượng hoàng kim không phải là giá tiền mà người thường có thể trả được. Thích Khách quán thu điều tra phí, chính là chưa gặp được quan đã phải đánh ba trăm hèo, lập tưc khiến cho rất nhiều người háo hức muốn thử tới chiếu cố bỏ đi ý niệm này.

Những người nghe tin tụ tập đến mỗi lúc một đông, trong đó có cả thám tử của các bang hội. Một trận pháo nhân dịp Đồ Phụng Tam thành lập Thích Khách quán ở Biên Hoang Tập đã nổ vang rền, rung chuyển toàn Tập.

Bỗng nhiên có người nói to: "Nếu lão tử trả tiền rồi, quý quán lại cho người tìm đến khiêu khích, lão tử há chẳng mất trắng hay sao?".

Những người hiếu sự nhốn nháo phụ họa, ồn ào đến mức không còn nghe gì được, Đồ Phụng Tam hừ lạnh một tiếng, chấn động màng tai mọi người, lập tức yên tĩnh trở lại.

Đồ Phụng Tam biết chiêu này đã chấn nhiếp chúng nhân, thung dung nói: "Buôn bán xưa nay luôn có mạo hiểm, thiên hạ há có giao dịch bảo đảm không mất tiền? Đồ Phụng Tam ta đem tính mạng ra đổi lấy tiền của ngươi, bên mua bên bán, đó là công đạo của trời đất".

Đúng lúc này, một cỗ xe ngựa đột nhiên trờ tới, đại hán đánh xe cố ý múa roi ngựa vun vút, sau cùng lại quất nhẹ vào đùi ngựa, lực đạo trước đó không dùng đến một phần, người tinh mắt chỉ coi thủ pháp là biết hắn chẳng những muốn gây sự chú ý, mà còn là cao thủ bất phàm.

Bác Kinh Lôi và Âm Kỳ mắt lộ hung quang, hai người qua lại giang hồ đã nhiều, hiểu rằng có kẻ quấy rối.

Chúng nhân vây quanh thấy xe ngựa không có tiêu chí, người đánh xe mặt mũi lạ hoắc, đều cảm thấy rất kích thích, lại hò hét ầm ĩ.

Biên Hoang Tập hai ngày nay sự thực giống như một sân khấu lớn, đêm trước thì Biên Hoang Tập đệ nhất danh kiếm vinh quy Biên Hoang Tập, lại còn mang theo mỹ nữ lừng danh Tần Hoài hà Kỷ Thiên Thiên, tiếp đó công nhiên khiêu chiến Nhậm Dao, Đệ Nhất Lâu chuẩn bị trùng kiến. Hiện giờ lại đến nhân vật độc ác tàn bạo uy chấn Nam phương Đồ Phụng Tam tới đây thiết lập Thích Khách quán.

Cứ đà phát triển này tương lai Biên Hoang Tập sẽ trở nên thế nào?

Đại hán dong xe đột ngột kềm ngựa, mã xa mau chóng dừng lại trước Thích Khách quán. Đại hán xoay người nhẹ nhàng nhảy xuống, cung kinh mở cửa xe nói to: "Đồ gia thỉnh xuống xe, đã tới Thích Khách quán ỏ Biên Hoang Tập rồi".

Đồ Phụng Tam thần sắc không đổi, nhưng người xem đều ngạc nhiên! Ở đâu ra một người nữa họ Đồ, sao khéo trùng hợp đến thế, ngầm hiểu sắp có trò vui.

Chỉ với thân thủ của đại hán dong xe cũng đủ để dương danh Biên Hoang Tập, vậy mà lại chỉ có thân phận nô bộc, khiến cho ai nấy đều tò mò về vị "Đồ gia" trong xe.

Trong sự chờ đợi của mọi người, một hán tử râu ria đầy mặt chuệnh choạng bước xuống xe, mình mặc áo choàng đen rộng, cặp mắt lớn sắc bén không tương xứng với vẻ ngoài thô lỗ của hắn, thần thái ung dung, không hề bối rối dù đang là cái đích nhắm của bao nhiêu mũi tên.

Đại hán sập cửa xe cái rầm.

Vị Đồ gia này cứ như không trông thấy đám Đồ Phụng Tam, ngơ ngác không hiểu làm sao xung quang đông người như thế, chấp tay đi thẳng đến trước cửa Thích Khách quán, đứng cách Đồ Phụng Tam mấy người chừng một trượng ngước nhìn tấm biển hiệu dát vàng, vẻ hài lòng nói: "Quả nhiên là tới đúng chỗ rồi, lần này coi như được cứu rồi".

Thanh âm tuy hạ thấp, nhưng ai nấy đều nghe được không sót một chữ.

Câu nói này vừa xong, lập tưc gây nên một trận cười vang dội cả khu phố, bầu không khí khẩn trương dịu hẳn lại.

Người được kêu là Đồ gia nhìn trước ngó sau, nói to: "Bổn nhân Đồ Phụng Nhị, ai là lão bản của con mẹ nó cái gì Thích Khách quán này vậy?".

Lại mộ tràng cười vang động, không khí lập tức lại nóng bừng lên. Kẻ hồ đồ nhất cũng hiểu là người đến gây hấn với nhà quán, điều kỳ quái là có kẻ dám đến vuốt râu cọp chẳng những không phải là danh nhân Biên Hoang Tập, mà còn là người chưa ai gặp bao giờ.

Đồ Phụng Tam song mục sát cơ đại thịnh, nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh, lạnh lung nói: "Tệ quán xưa nay không giao dịch với kẻ giấu đầu hở đuôi".

Đồ Phụng Nhị ngạc nhiên ngó Đồ Phụng Tam, không khách khí nhìn y từ đầu đến chân, vẻ không hiểu: "Theo quy củ Biên Hoang Tập, anh hùng không hỏi xuất xứ, nếu quý quán cần tra cứu lai lịch từ khách lớn khách nhỏ đến chiếu cố, chẳng hóa trước tiên chính mình phá hủy quy củ Biên Hoang Tập hay sao? Tốt thôi! Ngươi ra giá tiền trước đi, để bọn ta mắt thấy kẻ phá hoại quy củ Biên Hoang Tập là ngươi tự tận tại chỗ trước mặt chúng nhân".

Bác Kinh Lôi là người đầu tiên không nhẫn nại được, giận dữ quát to: "Muốn chết".

Hai cây cự phủ đã nằm trên tay, xoay tít như bánh xe lướt tới nhằm chính diện vào đầu vào mặt Đồ Phụng Nhị cái gì đó mà chém, kình phí thổi bay y phục của Đồ Phụng Nhị và gã đánh xe, thanh thế kinh người. Bất kỳ ai cũng cho là Đồ Phụng Nhị ăn nói lớn lối như vậy sẽ chính diện phản kích, ngờ đâu Đồ Phụng Nhị lại hốt hoảng kêu lên một tiếng, xoay người mở cửa xe trốn ngay vào trong.

Trong lúc mọi người còn đang trợn mắt há mồm, một cây thiết côn từ cửa sổ xe vọt ra, chính là đại hán dong xe đang xuất ra côn ảnh trùng trùng nghênh tiếp Bác Kinh Lôi.

Đồ Phụng Tam lập tức lộ thần sắc lo ngại đề phòng, động tác loạn xạ của Đồ Phụng Nhị tựa như hành vân lưu thủy, trong chớp mắt hoàn thành cả chuối động tác liên hoàn phức tạp, hiển lộ thực lực, khiến cho người ta cảm giác cao thâm khôn lường, không biết hắn định làm trò quỷ gì.

Keng!

Thiết côn đụng với cự phủ, hai bên chính diện giao phong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.