Không gian yên lặng bao
trùm cả ngôi nhà rộng lớn. Sự sợ hãi đang không ngừng vây lấy thân hình bé nhỏ
khiến tay em cứ run lên mãi. Đặt bút màu vào vòng tròn thứ hai, em tô một cách
cẩn thận và tỉ mỉ. Mồ hôi trên trán em bắt đầu túa ra nhiều hơn vì căng thẳng.
Hắn ngồi đó, vẻ mặt cực kì tức giận. Vốn là một người có tính kiên nhẫn không
cao nên khi thấy em cứ tô từng chút, từng chút như vậy hắn cảm thấy rất khó
chịu. Hắn bực bội quát:
- Nhanh lên!
- Ơ…
Tiếng quát đột ngột của
hắn làm cho một người đang chú tâm vào công việc như em phải giật mình, cây bút
màu cũng theo đó mà sượt một đường dài ra vòng tròn nhỏ. Em hiểu được mình sắp
phải bị gì nên cắn răng và nhắm mắt lại chờ cho đòn roi kia giáng xuống người
mình. Hắn cười hiểm rồi nhìn Luck. Luck hiểu ý, y vung cây roi lên cao và hạ
xuống tấm lưng nhỏ bé của em một cách không thương tiếc.
Chát!
- Á!
Dù đã mím chặt môi để
cho nỗi đau không bật thành tiếng nhưng vì quá đau nên bắt buộc em phải kêu
lên, nước mắt cũng vì vậy mà tuôn ra. Cánh tay em từ từ vòng ra sau lưng và xoa
xoa chỗ vừa bị đánh cho đỡ đau, nhưng em càng xoa thì nó lại càng đau thêm. Em
rút tay lại, thôi không xoa nữa rồi tiếp tục tô tiếp những vòng tròn còn lại.
- Hức! Hức!
Từng tiếng nấc nhẹ được
cất lên. Nỗi đau thể xác đang không ngừng dày vò em khiến cho đầu óc em không
thể nào tập trung được. Những vòng tròn tiếp theo, vòng nào em cũng đều bị lệch
tay và làm cho màu lem hết ra ngoài. Mỗi lần như thế em đều cắn chặt răng và
nhắm mắt lại để nhận lấy sự trừng phạt.
Chát!
Chát!
Những đòn roi liên tục
từ tay Luck được quất vào người em. Cảm giác đau rát còn hơn hàng ngàn mũi kim
đâm vào. Da thịt non nớt của em làm sao có thể chịu nổi đây?
Nước mắt em vô tình rơi
xuống và trúng vào một trong những vòng tròn mà em chưa tô. Em hốt hoảng vội
lau đi những giọt nước mắt đang gây trở ngại cho mình. Em không muốn cái đồ vật
không có mắt kia chạm vào người em thêm một lần nào nữa đâu. Đau lắm!
- Ha ha ha!
Đột nhiên hắn cười lớn,
một giọng cười lạnh tanh không có chút tình người. Dường như hắn đang rất thỏa
mãn với trò chơi mà mình bày ra, bằng chứng là hắn đang cười hô hố như một tên
bệnh. Sau khi cười một trận đã đời, hắn mới ngưng lại, từng lời từng lời nói
móc em:
- Sao mày không cười mà
lại khóc? Chẳng phải mày là một đứa rất thích cười sao?
Nói rồi hắn nhìn em như
chờ đợi câu trả lời nhưng đáp lại lời hắn chỉ là những tiếng nấc đang nghẹn
đắng trong cổ họng em. Hắn đã thừa biết câu trả lời rồi mà, tại sao còn hỏi em?
Thử hỏi nếu như hắn là em và bị những đòn roi đau đớn kia quất vào người thì
hắn có cười nổi không?
Chát!
Lại thêm một đòn roi
nữa quất vào người em khi em một lần nữa bị lệch tay. Vết thương cũ chưa hết
đau thì vết thương mới lại tìm đến, vết thương chồng vết thương. Tấm lưng bé
nhỏ của em dù đã được một lớp áo khá dày che chở nhưng nó vẫn không thể che
được cho một thứ chất lỏng màu đỏ đang dần dần hiện ra, làm ướt đẫm cả một
khoang áo. Nước mắt em cũng vì vậy mà tuôn ra nhiều hơn. Em không biết, thực sự
không biết đây là lần thứ bao nhiêu em khóc nữa, và em cũng đâu biết nỗi đau mà
em đang phải chịu lại chính là niềm vui của hắn. Chưa bao giờ hắn cảm thấy vui
như thế này cả, nhưng có một điều khiến hắn cảm thấy hơi tiếc là tại sao em
không đến nhà hắn sớm hơn để hắn không phải cảm thấy cô đơn, buồn chán như bao
năm qua? Nhưng mà thôi, không sao cả! Chẳng phải là bây giờ hắn đang rất vui
sao?
Nhìn tấm lưng đang đỏ
dần lên vì máu của em mà hắn thấy hả dạ. Còn em dù đang rất đau nhưng lại không
dám bật khóc thành tiếng, chỉ dám nấc nhẹ lên thôi. Nhưng những tiếng nấc nhẹ
ấy liệu có làm cho em đỡ đau bằng khi em khóc lớn lên không? Còn hắn, hắn hành
hạ em một cách tàn nhẫn như thế vậy hắn có nghĩ đến nếu như một ngày nào đó
không có em hắn sẽ sống như thế nào không?
Cạch!
Cánh cửa bật mở, một
dáng người quen thuộc bước vào. Liz ngỡ ngàng khi nhìn thấy cảnh tượng trước
mắt mà không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cậu đứng bất động ở đó hồi lâu cho
đến khi Luck giơ roi lên và định đánh vào người em thì cậu mới kêu lên:
- Dừng lại!
Luck khựng lại, cây roi
vẫn giơ trên không trung và không có ý định đáp xuống. Y nhìn Zin như chờ đợi
một câu trả lời nhưng Zin lại không nói gì, hắn nhìn Liz rồi ra lệnh cho Luck
bỏ roi xuống. Hắn hỏi:
- Cậu đến đây có chuyện
gì không?
Bỏ qua câu hỏi của hắn,
Liz vội chạy đến đỡ em lên. Nhưng em vừa đứng được chút xíu thì cả thân hình em
lại đổ rạp xuống, cảm giác đau ê ẩm khiến em không đứng nổi. Liz trao cho hắn
ánh nhìn thất vọng rồi ngồi xuống, nhẹ nhàng lấy hai tay em vòng qua cổ mình
rồi cõng em đi. Luck toan chặn lại thì nhận được cái phẩy tay của hắn ý bảo:
“Cứ để họ đi!” nên y đành yên phận đứng đó.
Hắn nhìn theo Liz và em
mãi cho đến khi cả hai khuất bóng sau cánh cửa đen lớn thì mới thôi. Hắn nhìn
lên trần nhà, thả giọng nói lạnh tanh vào không trung:
- Hôm nay chơi tới đây
thôi vậy!
…
Liz cõng em về nhà
mình. Cậu từ từ thả em ngồi xuống chiếc giường êm ái của mình rồi chạy đi lấy
hộp dụng cụ y tế. Cậu lấy một miếng bông gòn thật to rồi vén áo em lên để chậm
vết thương nhưng cậu vừa đụng tới vạt áo thì em nhẹ đẩy tay cậu ra, không cho
cậu đụng vào người. Cậu cũng hiểu được ý em nên cười, nói:
- Em đừng sợ! Anh chỉ
muốn giúp em chữa trị vết thương thôi!
Khác với Zin hay nói
năng nặng lời với em thì lời nói của Liz thật nhẹ nhàng và ấm áp. Tuy cậu là
bạn thân của Zin nhưng tính cách của hai người thì hoàn toàn trái ngược nhau.
Liz thì dịu dàng, ấm áp còn Zin thì lạnh lùng, tàn ác. Dù tính cách không giống
nhau nhưng cả hai vẫn chơi thân với nhau từ nhỏ cho đến giờ.
Em nhìn Liz dè chừng,
trong tòa nhà này ai cũng xem thường và đối xử tệ với em hết vậy tại sao Liz
lại tốt với em? Phải chăng cậu làm thế là có mục đích?
Đôi mày em chợt nhíu
lại, cảm giác đau rát vì những vết thương ở lưng khiến em không tài nào chịu
nổi. Mặt em bắt đầu tái xanh, mắt cũng dần hoa lên rồi sau đó ngả người xuống
giường và lịm đi.
Liz hốt hoảng, cậu vội
bế em nằm thẳng lại trên giường rồi bảo Kimmy - người giúp việc của nhà cậu lên
chăm sóc và thay đồ cho em. Sở dĩ cậu không tự mình làm như ý định ban đầu là
vì cậu tôn trọng em. Cậu không muốn lợi dụng lúc em đang ngất đi mà xâm phạm em,
với lại chẳng phải lúc nãy em đã không cho cậu chạm vào người em hay sao?
Giao phó mọi việc cho
Kimmy xong rồi cậu ra ngoài phòng khách ngồi trầm tư ở đó. Cậu đang nghĩ tới
hành động và vẻ mặt của em lúc nãy khi cậu định chữa trị vết thương cho em. Em thật
đúng là một cô bé ngốc! Cậu có định làm gì em đâu cơ chứ sao em lại hành động
cứ như là cậu đang muốn “sàm sỡ” em như thế?
…
Sáng hôm sau.
Em tỉnh dậy trong một
không gian hoàn toàn khác hẳn với gian nhà bếp mà mình đã ngủ trước đó. Mắt láo
liên nhìn quanh quất như muốn dò xét xem nơi này là nơi nào. Bỗng hình ảnh của
ngày hôm qua khi Liz cõng em về đây chợt hiện về, bây giờ thì em mới nhớ ra
rằng đây chính là nhà của Liz.
Em gượng người ngồi
dậy, vết thương ở lưng tuy đã được chữa trị nhưng cảm giác đau nhức thì vẫn
còn. Em nhìn quanh căn phòng một lần nữa rồi lại nhìn xuống bộ pijama mà mình
đang mặc. Một câu hỏi mơ hồ hiện ra: Ai là người đã thay đồ cho em?
Câu hỏi đó sẽ được giải
đáp ngay khi Liz bước vào. Cậu cho hai tay vào túi rồi bước đến chỗ em, nở nụ
cười hiền, cậu hỏi:
- Em đã thấy đỡ hơn
chưa?
Cũng như hôm qua, em
đưa ánh mắt dè chừng nhìn cậu một lúc lâu mới dám cất tiếng hỏi:
- Ngài là người đã thay
đồ cho tôi?
- Hả? Ha ha ha! - Liz
từ ngạc nhiên chuyển sang buồn cười vì câu hỏi ngốc nghếch của em. Em nghĩ cậu
là người như thế nào mà lại đi hỏi câu đó?
Ôi trời! Em còn nhỏ như
thế mà đầu óc đã biết suy nghĩ bậy bạ rồi. Thiệt là…
Em nhìn cậu khó hiểu,
khi không lại cười người ta à!
Thấy em cứ nhìn mình
mãi nên cậu thôi không cười nữa rồi trả lời câu hỏi của em:
- Không phải anh đâu!
Là anh nhờ Kimmy chữa trị vết thương và thay đồ cho em đó.
- Kimmy?
- Phải! Cô ấy là người
giúp việc cho nhà anh! - Liz nhìn em cười, nói - Em còn muốn hỏi gì nữa không?
Câu hỏi của Liz làm em
hơi ngượng, em còn một câu hỏi nữa muốn hỏi cậu nhưng lại không dám. Cậu cũng
nhận ra được điều đó nên cậu cười rồi “mở lối” cho em đi:
- Có gì em cứ hỏi, đừng
ngại!
Vừa nghe xong câu nói
đó của Liz thì em đã lên tiếng hỏi ngay, nhưng trong câu hỏi vẫn còn chút gì đó
hơi ngượng:
- Tại sao… ngài lại tốt
với tôi như vậy?
- Vì anh vốn không phải
là người xấu mà! - Liz thản nhiên đáp rồi chợt nhớ ra điều gì đó, cậu nói. - Em
đừng gọi anh bằng ngài nữa mà hãy gọi bằng anh xưng em đi. Anh 12 tuổi, chắc tuổi anh cũng lớn hơn em mà, đúng không?
- … - Em gật đầu.
- À mà tên em là gì
vậy?
- Sand! - Thốt ra cái
tên ấy mà mặt em buồn rười rượi. Em không muốn người ta gọi em bằng cái tên nhỏ
bé như thế đâu. Em muốn được gọi bằng Sea - một cái tên cao cả của đại dương
nhưng lại không thể. Vì bây giờ em đâu có còn được tự do như trước nữa, số phận
em giờ đây đang phụ thuộc vào con người không có nhân tính kia, nên việc em
muốn được người gọi bằng Sea là một điều không
thể.
Liz thấy cái tên của em
hơi lạ, cậu định hỏi em là tại sao ba mẹ lại đặt cho em cái tên như vậy nhưng
thoáng thấy nét buồn hiện lên trên gương mặt em thì cậu lại thôi. Cậu cười rồi
lên tiếng giới thiệu tên mình:
- Còn anh tên là Liz,
từ giờ chúng ta trở thành bạn nhé!
Em hơi ngạc nhiên khi
nghe Liz nói thế. Cậu là người đầu tiên muốn kết bạn với một đứa “khố rách áo
ôm” như em. Em rưng rưng nước mắt nhìn cậu, miệng nói không nên lời. Đến khi
cậu hỏi em có đồng ý không thì em mới gật đầu.
Một nụ cười thoáng hiện
trên khóe môi chúm chím của em.
Phải nói là trong tòa
nhà này, Liz là một người tốt. Một người tốt duy nhất trong thế giới quỷ!
Em bước xuống giường
một cách khó nhọc. Em đã ở đây hơn một ngày rồi nên bây giờ cần phải về. Mặc dù
em biết nơi đó sẽ chẳng bao giờ đón tiếp em nhưng đó là nơi mà Zin đã sắp xếp
cho em ở nên em đành phải tuân theo.
Liz đỡ em bước xuống
rồi bảo em chờ cậu một chút. Em không biết cậu định làm gì nhưng vẫn vui vẻ
nghe theo. Cậu đi đến tủ quần áo của mình rồi lấy ra một túi đồ mà cậu đã cho
người chuẩn bị từ hôm qua đưa cho em. Em chần chừ, không biết có nên nhận hay
không thì Liz cầm tay em lên và đặt túi đồ vào đó, kèm theo câu nói:
- Em cứ lấy mấy bộ đồ
này mà mặc, đừng mặc những bộ giống như hôm qua nữa. - Cậu ngưng lại, nhìn em
cười rồi tiếp - Còn bây giờ thì xuống bếp ăn sáng với anh. Ăn xong anh sẽ dẫn
em về, chịu không?
Liz nhìn em cười hiền,
nụ cười của cậu nó khiến cho em muốn từ chối cũng không được. Với lại Liz tốt
với em như thế, em cũng nên đồng ý để cậu được vui chứ.
Nghĩ thế, em cười nhìn
lại cậu rồi nhẹ gật đầu.
Sau đó, cả hai cùng
nhau bước xuống bếp - nơi mà tất cả các món ăn ngon đều được bày sẵn trên bàn.
Mùi thơm của từng món bốc lên, xộc thẳng vào chiếc mũi bé xinh của em. Em hít
hít vài cái rồi chợt ngẩn người ra. Các món này, khi còn sống mẹ vẫn thường hay
nấu cho em ăn. Bây giờ nhìn lại, em cảm thấy nhớ mẹ vô cùng. Mẹ em là một người
phụ nữ rất đẹp. Mẹ vừa đoan trang vừa thùy mị, lại còn nấu ăn rất ngon nữa.
Những món mẹ nấu, món nào em cũng thích hết. Nhưng mà giờ đây, em không còn
được ăn những món ăn mà mẹ nấu nữa rồi. Kể từ cái ngày vụ cướp kinh hoàng kia
xảy ra, ba mẹ em đã ra đi… họ đã ra đi mãi mãi và không bao giờ trở về với em
nữa.
Một giọt pha lê trong
suốt từ khóe mi em trào ra. Cứ mỗi khi nghĩ đến ba mẹ là nước mắt em lại không
kiềm được, nó cứ không ngừng tuôn ra. Nếu nỗi đau của em có thể theo nước mắt
mà ra ngoài thì em sẽ khóc… khóc cho đến khi nào nỗi đau ấy không còn nữa.
Nhưng tại sao nước mắt em đã rơi mà lòng em vẫn còn đau nhói như thế này?
Liz sững người đứng đó,
cậu không hiểu tại sao em lại khóc nhưng cậu lại
không hỏi. Cậu thoáng nghĩ chắc là có chuyện gì đó khiến em không vui nên em
mới khóc như vậy. Nếu như cậu hỏi em: “Tại sao lại khóc? Có chuyện gì khiến em
không vui à?” thì hẳn là em sẽ còn buồn hơn nữa nên cậu mới không hỏi.
Cậu từng bước đến bên
em, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt bướng bỉnh đang không ngừng rơi ra
trên má em, cậu nói:
- Đừng khóc nữa! Ngồi
vào bàn ăn sáng với anh đi.
Em lấy tay nhẹ lau nước
mắt còn vương lại trên mi rồi ngồi xuống ghế. Liz ngồi kế bên em, cậu bới cơm
và gắp đồ ăn vào chén cho em. Cái cách cậu quan tâm em hệt như một người anh
trai quan tâm một người em gái.
Nhìn vào chén cơm đầy
ắp thức ăn mà Liz vừa gắp cho em, nước mắt em lại một lần nữa rơi xuống. Hành
động vừa rồi của Liz cũng giống như mẹ em ngày đó, chỉ khác một điều là mỗi khi
gắp thức ăn cho em, mẹ đều nói:
- Ăn nhiều vào cô công
chúa bé nhỏ của mẹ, ăn nhiều cho mau lớn!
Mẹ đã nói như thế mỗi
khi đến giờ ăn. Câu nói đó em sẽ không bao giờ quên, mãi mãi không bao giờ
quên. Vì đó… là câu nói cho bữa ăn cuối cùng của em và mẹ.
Lấy tay lau nước mắt
lần nữa rồi em cầm đôi đũa lên nhưng lại không biết cách sử dụng. Gắp một miếng
thịt bò, em chưa kịp đưa lên miệng thì nó lại rớt xuống. Em cố thử lại một lần
nữa nhưng không được. Liz thấy vậy, cậu liền đặt chén cơm mình đang ăn dở
xuống, chạy đi lấy cái muỗng ở trên kệ bếp rồi đưa ra trước mặt em, từ tốn nói:
- Lần sau em đừng như
thế nữa, đừng cố làm việc gì mà mình không biết làm.
Rồi cậu đặt cái muỗng
xuống bàn và trở về chỗ ngồi của mình.
Em nhìn Liz với đôi mắt
biết ơn. Em không biết tại sao cậu lại hiểu em đến thế trong khi chính em còn
không biết là em đang muốn gì và nghĩ gì nữa mà.
Em bỏ đôi đũa xuống rồi
cầm cái muỗng đang yên vị trên chiếc bàn lên. Múc một muỗng cơm thật to rồi cho
vào miệng, em dùng hết sức mình để nhai nó. Em ăn chưa hết muỗng này thì lại
múc thêm muỗng khác. Liz nhìn em chăm chăm, cậu nghĩ là em sợ cậu giành ăn với
em nên em mới ăn vội như vậy. Nhưng cậu đã nghĩ sai rồi, sở dĩ mà em ăn nhiều
như thế là vì em muốn tìm lại mùi vị của ngày xưa, mùi vị mà em đã từng ăn khi
bên cạnh ba mẹ em nhưng tuyệt nhiên em lại không tìm được mùi vị đó ở đây. Thức
ăn tuy giống nhưng mùi vị lại không, có lẽ… em sẽ không bao giờ cảm nhận lại
được mùi vị đó nữa, KHÔNG BAO GIỜ!
…
Sau khi cả hai ăn xong,
Liz dẫn em về lại gian nhà bếp. Trên đường đi, em cố ghi nhớ lại con đường này
để sau này dễ đi lại nhưng con đường vừa dài lại vừa
nhiều ngã rẽ rất khó để một cô bé tối dạ như em nhớ được. Mà chắc có đi
đến mười lần thì em cũng không thể nào tiếp thu vào bộ óc bé nhỏ của em được
đâu.
Liz quay sang em, thấy
mặt em bắt đầu trở nên nhăn nhó thất thường, cậu hỏi:
- Có chuyện gì mà trông
em có vẻ khó chịu thế? Bộ vết thương còn đau à?
Em đưa đôi mắt đáng
thương nhìn Liz rồi gật đầu. Cảm giác nhói lên ở lưng khiến em không tài nào
chịu được. Từng bước chân mà em đi càng làm cho vết thương có cơ hội để hành hạ
em hơn. Em nắm chặt túi đồ và cắn chặt môi lại với nhau để đè nén cho cơn đau
giảm đi. Liz cũng biết là em đang đau lắm nhưng cậu không biết phải làm gì hơn
ngoài việc an ủi em bằng lời nói:
- Em đừng lo! Nghỉ ngơi
vài ngày là vết thương sẽ hết đau thôi.
Đáp lại lời nói của Liz
chỉ là sự im lặng từ em. Chắc là cậu không biết chuyện gì đã xảy ra ngay khi
lần đầu tiên em bước chân vào gian nhà bếp nên cậu mới nói thế. Nếu như em về
đó mà có thể nghỉ ngơi dù chỉ là nửa ngày thôi thì đó đúng là chuyện lạ đối với
em. Ngay bây giờ, em có thể nói cho Liz biết tất cả mọi chuyện đã xảy ra để cậu
có thể giúp đỡ cho em, nhưng suy nghĩ lại thì em không nên làm thế. Liz đã giúp
em như vậy là quá đủ rồi, em không nên làm phiền cậu nữa. Với lại, em không
phải là một đứa mách lẻo hễ khi chuyện gì xảy ra thì lại co giò chạy đi méc.
Cả hai im lặng suốt
quãng đường đi cho đến khi về tới gian nhà bếp.
Dừng lại ở trước cửa
bếp, Liz dặn em vài điều rồi bước đi. Vừa lúc đó, Emi từ trong nhà bước ra. Cô
thoáng thấy bóng dáng Liz vừa khuất sau dãy hành lang rồi lại nhìn em đang đứng
e dè trước cửa không dám vào. Cô nhìn bộ đồ mà em đang mặc rồi nhìn xuống túi đồ
mà em đang cầm, đôi mày cô chợt nhíu lại. Đứng khoanh tay dựa lưng vào tường,
cô bắt đầu tra hỏi em:
- Đồ ở đâu mà mày mặc
và đem về thế?
Em nhìn Emi, nhìn thấy
đôi mắt sắc lẹm của cô đang chỉa vào người em. Em sợ hãi vội cúi đầu xuống, nhỏ
giọng trả lời:
- Dạ, của anh Liz!
- Của anh Liz! - Emi
trề môi nhái lại giọng nói của em rồi sau đó hỏi tiếp - Bộ mày thân với cậu Liz
lắm hay sao mà cậu ấy cho đồ mày mặc? Hay là… mày dụ dỗ cậu ấy?
Hai câu hỏi đó của Emi
em không trả lời được, hay nói đúng hơn là em không biết phải trả lời như thế
nào cho đúng nữa. Em và Liz chỉ mới quen nhau đây
thôi nên không thể cho là thân. Hơn nữa, em lại không dụ dỗ Liz bất cứ điều gì
như cô nói, là do Liz tốt bụng muốn giúp đỡ em thôi. Nếu đã như thế thì hai câu
hỏi đó của cô em phải trả lời làm sao đây?
Sự im lặng của em làm
cho Emi nghĩ là cô đã nói đúng, ánh mắt cô bắt đầu trở nên sắc bén hơn. Cô đứng
thẳng người lại, nâng cằm em lên và không ngần ngại tát thẳng vào gương mặt bầu
bĩnh của em.
Chát!
Cái tát mạnh của Emi
làm em ngã xuống đất, túi đồ em đang cầm trên tay cũng văng ra một góc. Sự va
chạm mạnh giữa người em và đất làm ảnh hưởng đến vết thương chưa hết đau ở lưng
em. Sự đau đớn đang được em biểu hiện rõ đến từng chi tiết trên mặt. Cái thứ
chất lỏng mờ đục trong mắt em lại bắt đầu ứa ra nhưng nhiêu đó thì có thấm gì
với một con người không có nhân tính như Emi.
Emi nhếch môi, cô chỉ
tay vào mặt em rồi cảnh cáo:
- Mày nên biết thân
phận của mày so với cậu Liz là gì đi. Nếu mày để tao biết mày còn dụ dỗ cậu ấy
nữa thì đừng trách tao.
Nói xong những điều cần
nói, cô phủi tay rồi bước lại vào trong nhà, để mặc em ở đó mà thút thít khóc.
Nước mắt từ lúc nào đã giàn giụa trên gương mặt em cùng với năm dấu tay còn in
hằn trên đó, chưa kể đến nỗi đau đang không ngừng dày vò em ở lưng. Em đang đau
lắm! Đau cả thể xác lẫn tâm hồn. Ở đây, ngoài Liz ra thì không một ai là tốt
với em hết. Nhưng từ giờ trở đi, bên cạnh em sẽ không còn một người tốt nào nữa
vì giữa em và Liz đang đó một bức tường lớn ngăn cách.
…
Trong một ngôi nhà lớn,
Zin đang ngồi trên chiếc ghế sofa với dáng vẻ không gì có thể kiêu ngạo hơn.
Chân hắn để lên bàn, còn hai tay thì dang rộng ra đặt trên thành ghế, ánh mắt
uy quyền đang nhìn chăm chăm vào người đối diện. Im lặng một lúc rồi hắn mới
lên tiếng hỏi:
- Cậu đến đây là vì nó?
Liz nhìn hắn, cậu biết
nó ở đây mà hắn nói đến là em. Nếu hắn đã biết thì cậu không cần phải vòng vo
do dự nữa, cậu vào thẳng vấn đề luôn:
- Tại sao cậu lại đối
xử với Sand như vậy? Cậu không thấy là cô bé đáng thương lắm sao?
Một nụ cười hài lòng
xuất hiện trên môi hắn khi nghe Liz gọi em bằng cái tên mà hắn đã đặt cho em.
Xem ra em cũng là một đứa biết nghe lời đấy nhỉ!
- Chắc cậu cũng biết
câu trả lời rồi mà, tại sao còn hỏi mình? - Hắn dửng dưng nói - Mà nó có đáng
thương hay không thì không việc gì đến mình cả. Chỉ cần mình cảm thấy vui thì
những việc khác mình không quan tâm, hay nói đúng hơn là không đáng để cho mình
quan tâm đến.
- Cậu... - Liz tức giận
đứng phắt dậy, cậu không biết phải nói sao với con người ngang bướng này nữa.
Phải! Cậu đã biết câu trả lời từ trước nhưng cậu vẫn muốn hỏi, vì cậu muốn
chính miệng hắn nói ra. Nhưng hắn đã quá khôn ngoan khi vặn hỏi lại cậu, cậu
biết là hắn rất ghét em vì lý do đơn giản là em có thể làm được một việc mà hắn
không bao giờ làm được - đó là cười. Nụ cười của em có thể khiến cho người khác
rất thích nhưng đối với hắn thì không. Hắn đối xử với em như vậy chỉ vì hắn
không muốn nhìn thấy nụ cười của em nữa. Hắn muốn nhìn thấy em khóc, thấy những
giọt nước mắt long lanh trong đôi mắt to tròn của em. Và từ giờ trở đi, hắn sẽ
còn cho em nếm mùi đau khổ nhiều hơn nữa.
Liz bỏ đi, cậu rời khỏi
ngôi nhà hiện đang có một con quỷ khát máu đang ngồi đó. Nhưng trước khi đi,
cậu còn quay lại nói:
- Nếu cậu còn đối xử
với Sand như vậy nữa thì sau này cậu sẽ phải hối hận đó.
Câu nói đó của Liz chỉ
thoáng qua tai hắn một chút rồi bay đi. Cậu bảo hắn sẽ hối hận ư? Hứ! Cậu đã lo
quá sớm cho tương lai rồi đó. Hắn sẽ không bao giờ hối hận về việc mình đã làm
đâu. Đối với hắn, hai từ “hối hận” không bao giờ có mặt trong bộ não đầy chất
xám của hắn.