Cuộc sống vẫn giống như trước mà trôi qua, ăn cơm, ngủ, đi học, luyện tập, thi đấu, và cả giành chiến thắng. Mọi bài báo nói về đội bóng rổ kì tích của trung học Teiko đều rất ăn ý không hề đề cập tới Kuroko Tetsuya, như thể một người tên Kuroko Tetsuya chưa bao giờ tồn tại.
Các thành viên mới năm nhất có thể không hiểu tình hình, nhưng những đàn anh năm hai đều mơ hồ cảm giác được, không biết có phải do suy diễn quá mức hay không, mà ánh mắt của đội trưởng ngày càng trở nên đáng sợ, Midorima senpai dường như cuồng tín hơn vào Oha-asa, Kise senpai vốn đang tập phòng thủ lại chuyển sang chuyền mấy đường bóng sứt sẹo, Murasakibara senpai bắt đầu thích đồ ăn vặt có vị vanilla. Và còn, số buổi bỏ tập của Aomine senpai ngày một nhiều, mặt thậm chí còn ‘đen’ hơn trước.
Aomine hai tay đút túi quần, ánh mắt lơ đãng nhìn rộng khắp sân bóng rổ. Thật nhàm chán, càng ngày càng nhàm chán, nơi này, và cả bóng rổ nữa. Cầm lấy túi sách, Aomine xoay người đi ngược trở lại với sân bóng. Luyện tập cái gì, hôm nay nó không có hứng thú. Momoi sẽ lại cằn nhằn nữa cho mà xem.
Co chân đá một viên đá nhỏ, hoàng hôn mờ nhạt nhuốm lên một bầu trời ảm đạm, yên tĩnh. Aomine lại theo thói quen đi tới tiệm thức ăn nhanh quen thuộc, trong đầu chợt hiện lên hình dáng của người kia, có chút gầy yếu, tóc xanh mềm mại xõa trên trán khiến người ta vừa nhìn đã muốn sờ qua. Cả người Kuroko luôn toát lên một vẻ nhu hòa, thậm chí thời điểm tức giận nhìn còn có điểm… đáng yêu? Aomine có thể hình dung được nếu Kuroko mà biết nó dùng từ này để miêu tả mình sẽ dùng ngữ khí như thế nào để nói lại nó, nhất định vẫn là vẻ mặt bình thản đạm đạm ấy, sau đó: “Aomine-kun, đừng dùng từ dành cho con gái để nói về tớ được không?” Ánh mắt kiên quyết bất đồng với bộ dáng nhỏ yếu, tóc mái luôn che khuất đôi mắt khiến người ta không thể nhìn thấu cậu đang suy nghĩ cái gì.
Kuroko nói cậu chính là cái bóng, nhưng Aomine lại cảm thấy Kuroko một chút cũng không hề tối như vậy. Nếu có thể định nghĩa Kuroko bằng một màu sắc, đại khái chính là màu xanh đi? Màu xanh của bầu trời. Không quá rực rỡ cũng không quá ảm đạm, mà bình lặng đến trong suốt, như nơi chân trời cùng mặt đất hội tụ.
Aomine đi vào tiệm ăn nhanh mua một ly vannila milkshake, lòng bàn tay băng băng lạnh, hương vanilla tràn ngập trong khoang miệng. Aomine vốn không thích những thứ có vị ngọt, nhưng là nhỡ đâu, nếu nó đến nơi đây có thể hay không sẽ hiểu được một chút gì đó suy nghĩ của Kuroko. Và, nếu nó uống thứ đồ uống mà Kuroko thích nhất, liệu có thể hay không sẽ cảm nhận được tâm tư của cậu.
Chỉ có điều, Aomine Daiki, lần này nó đã sai rồi.
“Vì cái gì.” Aomine bắt đầu gặng hỏi chính mình. Ba chữ này cũng giống như lúc trước ở trong tin nhắn được gửi đi, đơn giản mà nhàn nhạt, nhưng lại cứ như vậy ở trong trái tim nó cứa ra vô số vết thương, không đau, nhưng cũng không hề thoải mái.
Aomine cầm ly vanilla milkshake mới uống được một ngụm vứt mạnh vào thùng rác ven đường.
“Tetsu, cậu thật sự bỏ rơi tớ.”
Không phải câu hỏi, cũng không có câu trả lời.
Từ buổi chiều ngày hôm đó, Aomine không còn để tâm việc Kuroko rời khỏi đội bóng rổ, cũng không như trước chạy loạn khắp nơi để tìm kiếm Kuroko nữa.
Những ngày tháng trung học của Aomine, được khái quát đầy đủ nhất bằng hai chữ: vô vị. Không có ước mơ để cố gắng học tập, bóng rổ ba ngày hai hôm lại để dãi nắng dầm mưa. Năm ba cứ như vậy bất tri bất giác trôi qua, cho đến tận hôm lấy đăng kí nguyện vọng vào trung học của học sinh, ngày đó, Aomine tay trái chống cằm, tay phải cầm bút nhìn chằm chằm vào tờ giấy giáo viên vừa phát.
“Từ nay về sau chúng ta sẽ mãi cùng nhau chơi bóng rổ nhé!”
“Được.”
Một khắc cái đập tay kia, ghi ấn lời thề của hai thiếu niên mãi mãi.
Đã từng nói với nhau như vậy, Tetsu sẽ chọn trường nào? Đột nhiên lại muốn hỏi cậu ấy, nếu hai trường cách nhau quá xa, thực sự sẽ không bao giờ gặp nhau được nữa, cùng học một trường mà đã như thế này rồi… Aomine ngẩn người, chợt nghĩ đến cô bạn thanh mai trúc mã Momoi mà có thêm kiên định ghi vào phiếu nguyện vọng.
“Kurokocchi đã đăng kí vào Seirin rồi.”
Kise không biết từ khi nào đã đứng sau Aomine, hơi nghiêng mình lên trước nhìn vào tờ nguyện vọng của nó. Aomine quay đầu lại, vẻ mặt “Sao cậu lại biết?” nhưng Kise biết tên này sẽ không hỏi ra miệng.
“Tôi cái gì mà không biết.”
Kise có chút tự đắc từ trên cao nhìn xuống.
“Liên quan gì tới tôi.”
Aomine cười nhạo một tiếng, nghe có chút miễng cưỡng. Xoay người lại, lúc mở bút dùng lực quá mạnh khiến nắp bút vụt khỏi tay. Aomine mờ mịt nhìn nắp bút lăn ra xa, rồi lại thu hồi tầm mắt nhìn vào ngòi bút trước mặt, vài giây trôi qua, liền hạ bút viết xuống ba chữ “Học viện Touhou”, rồi cầm phiếu nguyện vọng rời đi. Kise nhìn bóng lưng Aomine, mi tâm hơi nhíu lại, nhẹ giọng lẩm bẩm như nói với chính mình, “Là Seirin a!” đoạn cũng li khai phòng học.
“Tớ, rất thích chơi bóng rổ, từ trước tới nay đều muốn được cùng mọi người chơi bóng rồi.” — câm miệng!
“Aomine-kun, có thể được cùng chơi bóng với cậu thật là tốt.” — câm miệng!
“Aomine-kun, tớ sẽ là cái bóng của cậu.” — câm miệng!
Kí ức trong nháy mắt tựa như dao găm, ác liệt đâm thẳng vào tim, đau đến tê liệt.
Seirin sao? Đó là cái trường chó má nào vậy? Không phải rất thích bóng rổ sao? Không phải đã từng hứa sẽ luôn cùng nhau chơi bóng rổ sao? Không phải đã từng nói… sẽ làm cái bóng của nó sao?