Biên Nhược Thủy

Chương 12



“Tao với mày thì có gì mà nói, không phải là kẻ thù của nhau sao? Mày ngứa mắt tao mấy năm rồi, tao cũng ghét mày, muốn nói cái gì được chứ?”

“Vậy hôm qua là mày đưa tao về hả? Làm sao mày gặp được tao? Không phải mày hận tao tới mức vì muốn báo thù mà theo dõi tao đấy chứ? Mà này Tiếu Vĩ, muốn báo thù gì thì cứ đi tìm tao được không? Đừng có ngủ với bạn gái tao nữa…”

Tiếu Vĩ cúi thấp đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì, một lát lâu sao mới nói.

“Tôi không ngủ với bạn gái cậu…”

Tôi gật đầu, “Tao tin mày, giờ nói những chuyện này cũng chả để làm gì, dù sao thì cũng qua rồi, bạn gái cũng thay đổi liên tục, hơn nữa, tao có đứa nào mày đều cướp sạch còn gì.”

“Tôi không cướp, tôi đối với bạn gái cậu chẳng có chút hứng thú nào hết…”

Tôi vừa nghe xong thì chỉ muốn cho hắn mấy cái tát, đã no xôi chán chè rồi còn dám nói không có hứng thú, người như thế đúng là chả ra cái vẹo gì cả.

“Tôi có hứng thú với cậu…”

Tôi dậm dậm chân lên mặt đất, ngồi lâu thế này chân đã tê rần cả lên. Tôi quay lại, nhìn hắn khinh bỉ, “Tao biết mày rất hứng thú với tao, nếu không có thì mày cứ đi phân cao thấp với tao làm gì chứ? Mày để ý à? Không phải dễ giải quyết lắm sao! Cùng lắm thì tao để im cho mày đánh trả là được…”

Sắc mặt Tiếu Vĩ tái nhợt đi, có lẽ hắn không ngờ được tôi lại nhượng bộ hắn tới như thế, cũng không ngờ rằng oán thù lâu năm nay chỉ cần một bên nhường là có thể giải quyết. Tiếu Vĩ đứng lên định đi, tôi bèn kéo tay hắn lại.

“Đừng có sốt ruột thế, mày đánh đi! Tao nhất định không đánh trả đâu, mày thích thì cứ đánh lên mặt cũng được, như thế là chứng minh được người thắng là mày, thế có được không? Tao mệt lắm rồi, không muốn kiếm thêm chuyện nữa đâu…”

Thế nhưng Tiếu Vĩ lại không để cho tôi kịp nói hết đã ngồi bệt xuống đất khóc rấm rứt, nhìn bộ dạng hắn bây giờ thực có chút đáng thương. Tôi nhớ lại những gì Biên Nhược Thủy đã nói, Tiếu Vĩ không có mẹ, có lẽ những suy nghĩ, hành động lệch lạc của hắn bắt đầu từ đây. Từ nhỏ hắn đã không có sự chăm sóc của mẹ, cho nên tính cách cũng có phần cực đoan, lại thêm chuyện không có bạn thân, khiến hắn không thể nào ở chung với người khác, cũng không biết cách biểu lộ tình cảm bản thân.

“Đứng lên đi! Đàn ông con trai mà lại khóc ở chỗ này là làm sao hả?” Tôi tóm lấy tay Tiếu Vĩ, hắn dằn dỗi vung tay ra, tiếp tục khóc. Tôi trong lòng cảm thấy khó chịu, bèn mặc xác hắn, ngồi xuống bên cạnh hút thuốc.

“Cho tôi một điếu!” Tiếu Vĩ quay lại vừa nức nở vừa nói.

Tôi hừ nhẹ, “Đã khóc mà còn muốn hút thuốc hả, mày cũng biết hưởng thụ quá ha…”

Lâu thật lâu sau, Tiếu Vĩ mới ngừng khóc, tôi cũng hút xong điếu thuốc. Hắn quay đầu lại nhìn tôi, rồi nói: “Tống Thiên Lộ, cậu cho tôi mượn vai một chút.”

Tôi liếc nhìn hắn, im lặng, Tiếu Vĩ nhích lại gần, ghé lên vai tôi. Tôi cảm thấy thực kỳ cục..hừm, tự nhiên lại đi mượn vai của mình. Tôi có cảm giác, bây giờ ai mà lỡ đi ngang qua đây nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ cho rằng đang nằm mơ, thậm chí tới tôi còn cho rằng chuyện này quá siêu thực chứ là.

“Tống Thiên Lộ…”

“Hả?” Tôi khẽ nghiêng đầu liếc hắn.

“Thực ra tôi thích cậu…”

“Ờ!” Tôi lơ đãng gật đầu, rồi giây lát sau vội giật mình đẩy hắn ra: “Mày nói cái gì?”

Tiếu Vĩ vẫn thản nhiên nhắc lại, “Tôi thích cậu! Ngay từ lần đầu gặp cậu, tôi đã thích cậu rồi…”

Tôi nuốt khan một tiếng, cảm thấy chân mình đang nhũn ra. “Mày chắc chắn là bị điên rồi! Đừng có đùa với tao cái kiểu này! Đùa kiểu này tao không vui nổi đâu, tao dễ tin người lắm…”

“Vậy cậu tin đi, tôi không nói đùa đâu.”

Tôi thầm mong được thấy Tiếu Vĩ phụt cười, rồi sau đó cười lăn lộn mà nói rằng ‘thế mà mày cũng tin’. Nhưng không, từ đầu tới cuối hắn đều rất nghiêm túc. Ánh mắt ấy khiến tôi cảm thấy hoảng hốt lúng túng. Tôi cố lê chân dịch ra mấy bước, sau đó mới dám nhìn hắn: “Đừng đóng kịch nữa, hai chúng ta là hai người khắc số nhau đó!”

Tiếu Vĩ cười yếu ớt, bộ dạng so với khóc còn tệ hơn. “Tống Thiên Lộ, cậu đang trốn tránh cái gì chứ? Cậu còn chưa chịu nhìn ra sao? Đã hai năm rồi, chỉ cần bên cạnh cậu có bạn gái, tôi liền cướp đi ngay, tôi không muốn thấy cảnh cậu vui vẻ với người khác. Tôi muốn làm quen với cậu, nhưng tôi không biết cách, lúc đầu tôi chỉ muốn làm bạn thân với cậu, cho nên mới bắt chước mọi thứ của cậu. Cậu làm cái gì tôi làm cái ấy, nhưng cậu lại khinh thường tôi; sau đó tôi chỉ có thể đi cướp bạn gái cậu mà thôi, hiểu không? Ngoại trừ lần tiếp xúc vừa nãy, thì giữa chúng ta chỉ là những trận đánh nhau…”

“Được rồi! Đừng nói nữa!” Tôi hét toáng lên, chỉ trong giây lát ngắn ngủi, tôi không tài nào tiêu hóa nổi chừng ấy những điều Tiếu Vĩ nói, càng nghĩ càng thấy hắn không giống như đang nói giỡn. Hai năm dây dưa, đối nghịch nhau, lẽ nào chỉ bởi vì thứ tình cảm khác thường này của Tiếu Vĩ sao? Đầu tôi lại đau như búa bổ, bèn vội vàng ngồi xuống dựa lưng vào tường.

“Tống Thiên Lộ, hôm nay cậu cứ để tôi nói hết đi, sau này tôi tuyệt đối không bao giờ làm phiền cậu nữa. Nhà tôi sắp chuyển đi rồi, ba tôi chuẩn bị tái hôn, tôi cũng phải đi theo ông. Cậu để tôi nói hết nhé?”

Tôi ngẩng đầu nhìn đôi mắt hoe đỏ của Tiếu Vĩ. Rồi gật đầu, không nỡ từ chối lời thỉnh cầu của hắn. Tiếu Vĩ cũng chậm rãi ngồi xuống, nhìn chăm chăm vào bức tường đối diện mà kể:

“Mẹ tôi đã qua đời năm tôi được sáu tuổi, khi đó nhà tôi rất nghèo, nhưng mẹ rất thương tôi. Ba tôi làm việc bữa có bữa không, lại hay cờ bạc, trộm tiền trong nhà. Ba mẹ tôi ngày nào cũng cãi nhau, năm tôi sáu tuổi, có một lần, ba mẹ tôi cãi nhau rất dữ, rồi ba chạy ra ngoài sống, trong nhà chỉ còn lại hai mẹ con. Mẹ tôi đóng hết các cửa lại, sống chết cũng không cho tôi vào. Tới sáng ngày thứ hai, tôi tìm cách vào nhà thì mới phát hiện bà bị ngạt chết. Lúc đó nhà còn chưa có hệ thống lò sưởi bằng hơi, mà chỉ có loại lò điện, lò điện bị rò khí, mẹ tôi cố chạy đi mở cửa sổ nhưng không kịp mà chết ngay trên bậu cửa.

Tôi biết mẹ không phải muốn tự sát, chỉ là trong phòng đóng quá kín, nếu như hôm ấy ba có nhà, mẹ sẽ không chết. Lúc đó tôi hận ba, hận ông đã hại chết mẹ. Từ lúc ấy, ba tôi đột nhiên trở nên rất tốt, chăm sóc tôi cẩn thận, nhưng tôi vẫn còn mang lòng hận ông, cho tới tận bây giờ vẫn chưa làm được điều gì để ông vui.

Mãi tới khi ba tôi bị bệnh, tôi mới hiểu được ông có vị trí quan trọng như thế nào, ông là ba tôi, nếu không có ông, tôi sao có cái gì được. Cho nên lúc ba tôi nói muốn tái hôn, tôi đồng ý, mặc dù trong lòng không hề muốn…”

Nói tới đây, Tiếu Vĩ dừng lại, ôm lấy mặt: “Nói mấy chuyện này chả ích gì, thôi vậy…”

Tôi vỗ nhẹ lên vai hắn, động viên: “Cậu muốn nói gì thì cứ nói ra hết đi! Tôi sẽ nghe cậu!” Trong lòng tôi nổi lên một loại tư vị không nói nên lời, tôi nghĩ, bây giờ chỉ có chăm chú lắng nghe những gì hắn nói mới là việc tốt nhất có thể làm cho hắn.

Tiếu Vĩ cười với tôi, tôi chợt nhận ra, hai năm nay, mình chưa từng gặp nụ cười nào hồn nhiên tới vậy của Tiếu Vĩ. Thật ra thầy giáo nói rất đúng, ở trường học, mỗi người đều là một đứa trẻ. Mỗi người một tính cách, có khoảng tối của riêng mỗi mình, nhưng tuyệt đối không có tâm tư nào là không thuần khiết.

“Nói cho cậu biết! Tống Thiên Lộ, thực ra ngay từ đầu tôi không hề hận cậu. Tôi biết cậu thích con gái, hai chúng ta mãi mãi không thể có duyên với nhau. Cho nên tôi chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn cậu, thỉnh thoảng chọc cậu để cậu không thể quên tôi. Chỉ cần thế là đủ. Nhưng…

Mãi tới khi tôi ép Biên Nhược Thủy phụ đạo cho mình một tuần, tôi mới phát hiện, cũng có một đứa con trai nữa, cậu ấy cũng giống hệt tôi, cũng thích cậu. Cậu ta cũng cẩn thận, rụt rè, cái gì cũng không dám nói ra giống tôi, chỉ là, cậu ta được cậu thích.”

Tôi vội vàng ngẩng đầu lên, Tiếu Vĩ nhìn thẳng vào mắt tôi, nói rành rọt: “Người đó là Biên Nhược Thủy!”

Ngay lúc ấy, tôi cũng không biết nên nói cái gì mới phải. Lưỡi như líu lại, cổ họng khô khốc, tôi có chút không thể tin được, nếu là tôi trước đây thì đã lập tức phủ nhận chuyện này rồi. Tôi và Biên Nhược Thủy không có gì với nhau, chỉ là bạn bè trong sáng vậy thôi, tôi thích con gái, Biên Nhược Thủy thích lớp trưởng. Nhưng, tại sao bây giờ một lời tôi cũng không nói ra được?

“Lúc đó tôi rất hận! Trước đây tôi chỉ thấy khó chịu, vì cậu không thích con trai. Thế nhưng trong khoảnh khắc đó tôi mới nhận ra, cậu cũng thích con trai, nhưng người đó không phải là tôi. Thứ sáu hôm ấy, khi cậu thấy tôi và Biên Nhược Thủy ngồi cạnh nhau, tôi đã hy vọng cậu nổi giận vì tôi, nhưng cậu lại đá tôi một phát. Cậu có biết lúc đó trong lòng tôi cảm thấy như thế nào không? Đó là lần đầu tiên tôi rơi nước mắt, hóa ra cậu chưa từng để tôi vào trong mắt…”

Lâu sau, Tiếu Vĩ im lặng, tôi cũng không nói thêm gì. Bỗng nhiên, hắn lấy tay, đấm mạnh vào bức tường, tôi cả kinh, vội vã kéo hắn lại, quát to: “Cậu điên à! Muốn tự ngược đãi mình lắm sao?”

“Có những lời này của cậu là được rồi, Tống Thiên Lộ, thực sự, có những lời này là đã đủ lắm rồi! Tôi không thể nào hận Biên Nhược Thủy được, tôi chỉ có thể hận chính mình thôi. Tống Thiên Lộ, Biên Nhược Thủy tuyệt đối là người tốt, cậu đừng phụ cậu ấy nhé.”

“Cậu nói cái gì đó!” Tôi lo lắng không yên, “Tôi với hắn là bạn bè, thế thì làm gì có loại kết quả nào chứ? Cậu đừng suy nghĩ lung tung. Chờ tôi tìm được Biên Nhược Thủy về, ba người chúng ta sẽ cùng nhau học bài, học thật chăm, như thế cũng khiến cho ba cậu vui vẻ mà.”

“Không thể rồi, tôi phải đi, Biên Nhược Thủy cũng không thể trở về trường. Nếu cậu tìm được cậu ấy, nhớ là hãy đối xử với cậu ấy thật tốt.”

“Tại sao Biên Nhược Thủy không thể quay lại?” Trong lòng tôi bỗng dâng lên một nỗi sợ hãi mơ hồ. Sợ rằng chỉ ngay giây tiếp theo, Tiếu Vĩ sẽ nói ra đáp án khiến tôi không muốn nghe nhất.

Nhìn Tiếu Vĩ có đôi chút do dự, tôi vội nắm lấy hai bờ vai hắn, Tiếu Vĩ không chịu nổi ánh mắt của tôi, bèn chậm rãi nói: “Bởi vì mẹ Biên Nhược Thủy đã qua đời.”

Tim tôi như bị ai bóp chặt, dường như không thể thở nổi. Tiếu Vĩ liếc nhìn tôi, sau đó mới nói: “Vốn tôi không định nói chuyện này cho cậu nghe, nhưng tôi nghĩ giờ người có thể giúp cậu ta chỉ có cậu thôi, Tống Thiên Lộ, cậu nhất định phải nghĩ ra cách.”

Tôi ngẩng đầu, chờ Tiếu Vĩ nói tiếp. Nói thực, tôi chưa chuẩn bị tâm lý chút nào, cũng không biết mình có thể làm những gì, mẹ hắn mất, còn chuyện gì tôi có thể làm ngoài an ủi hắn đây?

“Biên Nhược Thủy là con nuôi, mẹ cậu ấy bây giờ không phải là mẹ ruột. Bà ấy thích sống độc thân, không lấy chồng, cứ thế sống đơn thân cả đời cho tới lúc mất. Biên Nhược Thủy theo họ mẹ, hai người vẫn sống cùng nhau, cậu ấy hay dựa vào mẹ, nên mẹ cậu ấy vừa mất thì…”

Tiếu Vĩ bỗng nhiên ngừng nói, trong giây lát tôi nhớ lại ông lão ngày đó. Ông cụ không hẳn là người bị tâm thần, nói ra những lời ấy cũng có thể tính là sự thật được. Biên gia rõ ràng là đã chết cả rồi, Biên Nhược Thủy không phải là con đẻ của mẹ hắn, thế nên cũng không thể tính hắn là người Biên gia được. Lúc ấy tôi còn cho rằng chuyện đó chẳng cần để ý tới làm gì, không ngờ rằng đó chính là nỗi khổ tâm của hắn bao lâu nay.

“Mẹ hắn vừa mất thì giờ hắn làm sao?” Giờ tôi mới hồi phục lại tinh thần, nhớ lại những lời Tiếu Vĩ đã nói. “Hắn không thể nào tiếp tục học, thế nên mới phải chạy ra ngoài đi làm tự kiếm tiền phải không? Thế nên không thể đi học, không thể quay lại trường phải không?”

Nhìn Tiếu Vĩ mặt trắng bệch, tôi đột nhiên hiểu chuyện không hề đơn giản như thế, chẳng lẽ còn phức tạp hơn thế sao? Tôi nhìn chằm chằm vào Tiếu Vĩ, nôn nóng hỏi dồn: “Rốt cuộc là làm sao? Cậu nói thật đi!”

“Mẹ cậu ấy mất rồi, nhưng Biên Nhược Thủy vẫn không thể tiếp nhận được sự thật này, bà ấy vì không có tiền đi chữa bệnh, vẫn hay giấu cậu ấy, cho nên bệnh trở nặng mới đột ngột qua đời. Giờ Biên Nhược Thủy liều mạng đi kiếm tiền là muốn chữa bệnh cho mẹ…”

Đầu óc tôi trống rỗng, sống lưng có luồng khí lạnh chạy qua. “Kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ là sao? Mẹ hắn không phải đã mất rồi sao?..”

Trong giây lát, tôi như chợt tỉnh ngộ. Tôi ngẩng đầu nhìn Tiếu Vĩ như muốn một lời xác nhận, hắn hiểu ý tôi, khó khăn gật đầu.

“Đúng…cậu ấy phải chịu đau khổ quá lớn, cậu ấy vẫn cho rằng mẹ mình còn sống..cậu ấy…mỗi ngày vẫn tiếp tục mua thuốc cho mẹ, vẫn dọn dẹp căn phòng của bà ấy, còn nói muốn khiến mẹ sống thoải mái một chút…”

Tôi gần như vô lực lui dần về sau, dính sát vào tường, toàn thân như bị đóng băng, nói không nên lời.

Trên đường về, tôi và Tiếu Vĩ không nói với nhau một câu nào, trong lòng tôi hỗn loạn, đầu óc trống rỗng, đi trên đường như bước trên mây, chẳng biết đã tới cổng trường lúc nào. Lưu Duy đã đứng đợi sẵn ở đó, túm lấy áo Tiếu Vĩ.

“Này, cuối tuần trước mày với bọn Đại Thuận nói gì hả?”

Tôi đứng cạnh còn chưa hiểu mô tê gì, Lưu Duy đã dộng nắm đấm vào bụng Tiếu Vĩ. Tiếu Vĩ vẫn trưng bộ mặt thản nhiên như không có gì, nhếch miệng khiêu khích: “Tao với nó nói mày là thằng đếch có nghĩa khí, là thằng hai mặt, thế đã làm sao nào?”

Lưu Duy mặt đỏ bừng, nếu không phải tôi ở cạnh ngăn hắn lại, chắc chắn hắn đã đá cho Tiếu Vĩ một phát đau tới ói máu rồi. Nhìn bộ dạng hầm hầm của Lưu Duy, tôi đành hét to lên đuổi Tiếu Vĩ đi. Nhưng hắn chỉ lặng lẽ nhìn tôi khiến ruột gan tôi nóng như lửa đốt, lại quát thêm một câu: “Cậu mà không đi nhanh thì có tin sau này tôi sẽ không thèm nhìn mặt cậu không?”

Những lời này như thần chú, Tiếu Vĩ quay người chạy nhanh đi, thậm chí còn vui vẻ hát hò, nhìn phát bực. Lưu Duy đứng cạnh thở phì phò cố nín giận, một hồi sau mới bình tĩnh trở lại. Hai đứa tôi đứng dựa vào cửa sổ, gió mát thổi qua khiến trong lòng tôi vô cùng dễ chịu.

“Tao thật không hiểu, cái thằng Tiếu Vĩ kia như đồ thần kinh, mày còn cản tao lại làm gì?”

Thấy tôi im lặng, Lưu Duy bực mình đá vào tường, rồi tự mình ôm chân kêu đau. Hắn la trời la đất, quay lại thấy tôi vẫn đứng im không có tí phản ứng nào, bèn chịu thua, lẩm bẩm một mình: “Mà cũng không đúng…có lúc nào mày nhìn thấy Tiếu Vĩ mà coi như quen biết đâu? Sao lại còn nói với thằng đó như thế…Mà nó cũng nghe lời mày nữa, hai đứa mày ân oán mấy năm nay không phải là đã giải quyết hết sạch rồi đấy chứ? Vậy sau này còn gì hay mà coi đây?…”

Hết tiết một, thầy giáo tìm tôi tới văn phòng, vẫn câu hỏi cũ đó – “Biết tại sao thầy gọi em tới không?”

“Dạ có!”

Thầy giáo có vẻ rất ngạc nhiên, nếu là bình thường, tôi đã sớm nói nhăng nói cuội, hoa lá cành thêm vài câu rồi. Có lẽ lúc này giọng tôi rất thành thật, nên thầy hơi giật mình, buông bút trong tay ra, ngẩng đầu nhìn tôi hỏi: “Vậy em nói thầy nghe?”

“Không phải là vì việc em bỏ học đi uống rượu sao? Nếu là vì chuyện này thì cứ để em làm bản kiểm điểm, em không có ý gì nữa, thầy muốn xử lý sao cũng được.”

Thầy giáo cau mày, sao đó nheo mắt hỏi: “Em bỏ học? Lại còn đi uống rượu hả?”

Đầu tôi kêu ong ong, hóa ra là nhầm rồi. Lời đã nói ra thì không thể thu lại nữa, chỉ có thể tự trách mình xui xẻo thôi. Tôi hạ giọng hỏi thăm: “Vậy thầy tìm em có chuyện gì?”

“Là chuyện của Biên Nhược Thủy…”

“Dạ?” Tôi tỉnh táo hẳn, thầy có tin tức của Biên Nhược Thủy, vậy chứng tỏ hắn có thể trở lại trường đi học! Tôi vội rảo bước tới trước bàn giáo viên.

Thầy giáo nhìn tôi một lát, rút từ trong ngăn kéo ra một vật, tôi nhìn kỹ, hình như là đồ của Biên Nhược Thủy. Hôm đầu tiên hắn đến tôi còn cầm lên cười nhạo mãi, sao thầy lại có nó? Lẽ nào hắn không mang theo sao?

“Đây là đồ của Biên Nhược Thủy, nếu em gặp em ấy thì trả nhé, à, còn cả cái quạt này nữa.” Vừa nói, thầy vừa cúi đầu rút cây quạt ra đưa cho tôi. Tôi còn nhớ rõ cây quạt này, trên mặt còn có đề chữ, khi ấy Biên Nhược Thủy giấu diếm, không chịu để cho tôi xem.

Tôi cầm lấy tất cả đồ, nhìn thầy giáo hỏi: “Thầy, sao thầy biết em có thể gặp được Biên Nhược Thủy?”

“Trên cây quạt có viết ấy…”

Cái gì? Quạt này không phải của Biên Nhược Thủy bỏ quên sao? Sao lại còn đề lung tung vào đó nữa chứ? Tôi buồn bực giở quạt ra xem, lật qua lật lại một lượt, trên đó ngoại trừ một bài thơ thì không còn gì nữa. Thế này thì sao biết được chứ! Tôi ngước mắt đầy thắc mắc nhìn thầy, thầy chỉ thở dài một cái.

“Bài thơ trên quạt là bài thơ đố chữ, đáp án là tên của em.”

Thầy vừa nói xong, mặt tôi đã đỏ bừng lên như cà chua chín. Nhìn biểu tình thầy giáo phức tạp khiến tôi cũng không dám ngẩng đầu lên, bèn nhìn lại bài thơ trên quạt của Biên Nhược Thủy. (*)

Nếu như không phải thầy giáo nói tôi hay, hoặc là tôi của ngày trước đây, thì chắc chắn sẽ không hiểu được lấy nửa chữ trong này ngầm chỉ tên của tôi. Thầy giáo im lặng không nói, tôi cũng không giải thích dài dòng nữa, thầy muốn gọi phụ huynh cũng được, coi như là hình phạt, mắng chửi tôi cũng tốt, đánh tôi cũng được, tôi đã hạ quyết tâm rồi. Không mang Biên Nhược Thủy trở lại tôi sẽ không ở yên được trong trường.

Buổi tối, tôi nằm mơ, mơ thấy Biên Nhược Thủy buổi tối hôm ấy vẫn còn ở trong ký túc xá, tôi nằm chung giường với hắn. Phía dưới hắn cứng lên rồi, nhưng tôi vẫn cúi gằm mặt xuống, tới khi tôi ngẩng đầu lên nhìn thì Biên Nhược Thủy đã đi mất. Tôi muốn đuổi theo hắn, nhưng chân không thể cử động được. Tôi quay đầu lại thì người nằm trên giường đã trở thành Tiếu Vĩ, hắn vừa khóc vừa nói: “Thứ sáu hôm ấy, khi cậu thấy tôi và Biên Nhược Thủy ngồi cạnh nhau, tôi đã hy vọng cậu nổi giận vì tôi, nhưng cậu lại đá tôi một phát..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.