Biên Nhược Thủy

Chương 31



Tôi nghe vậy vô cùng hứng thú, vội vàng chạy lại. Loại xe cút kít này chỉ có một bánh, hai bên có hai càng làm tay cầm, tôi bắt chước Biên Nhược Thủy, cầm lấy hai cái càng, nghĩ bụng cái này thì cần gì phải thử, cứ đẩy tới trước thì đơn giản không ấy mà.

Ai dè, mới đi được mấy bước, xe đã ngả ngả nghiêng nghiêng, cứ lệch hẳn sang một bên, không thể nào đi thẳng được. Nếu như giữ được cân bằng thì đẩy xe sẽ rất nhẹ nhàng giống Biên Nhược Thủy vừa làm lúc nãy vậy, còn không thì xe sẽ bị lệch, đẩy rất nặng. Cuối cùng tôi không chịu nổi, đành phải buông tay ra, cả chiếc xe đổ rầm xuống đất, bánh xe hãy còn quay tít không ngừng.

Biên Nhược Thủy thở hắt ra một hơi, không biết từ sau khi gặp lại, đây là lần thở dài thứ mấy của cậu rồi, nhìn vẻ mặt bơ phờ của cậu, tôi lại nổi hứng trêu chọc: “Chắc chắn là do tớ quá cao rồi, cậu không nhận ra là tớ cao lên nhiều sao?”

Biên Nhược Thủy cố sức nâng chiếc xe bị đổ dậy, nhẹ nhàng đẩy về phía nhà kho, tôi thấy cậu không thèm để ý gì tới mình bèn khều khều hỏi tiếp: “Cậu thực sự không nhận ra là tớ đã cao lên hả?”

“Trước đây cậu đã cao rồi mà tớ cũng có ấn tượng gì đâu.” Biên Nhược Thủy lạnh lùng đáp lại.

Tôi hừ một cái nhưng cũng không hờn giận gì, nói tiếp: “Cậu phải nói trước đây chưa từng quen tớ, thế nghe mới ác hơn chứ.”

Biên Nhược Thủy cắn nhẹ môi dưới, rõ ràng muốn phản đối những lời này của tôi lắm nhưng có chết cũng không chịu thừa nhận. Tôi đi cùng với cậu quay lại nhà kho, có gàn thế nào tôi cũng một mực lẽo đẽo (mặt dày) theo sau.

Không đẩy được xe thì tôi chuyển sang giúp cái khác, tay tôi to hơn so với Biên Nhược Thủy, cho nên nhặt đồ cũng nhanh hơn cậu nhiều. Biên Nhược Thủy có nói sao cũng không được tôi, đành im lặng cặm cụi ngồi cạnh làm cùng. Hai người làm nhanh hơn hẳn, chưa đầy nửa tiếng sau đã làm xong.

Tôi thở phào một cái, nói: “Qua chỗ cậu ở để tớ coi được không?”

Biên Nhược Thủy phủi tay rồi đáp: “Cậu đi rửa tay rồi về đi, tớ phải đi làm tiếp nữa.”

Tôi giật mình, khẽ quát: “Cậu không nghỉ đi một chút hả? Sao phải vội vàng như thế chứ?”

Biên Nhược Thủy chỉ tay ra ngoài: “Cậu coi, mọi người tới rồi kìa, sắp tới giờ làm buổi chiều rồi.”

Tôi nhìn ra bên ngoài, chỉ có hai người đang đi tới, lúc tôi đang còn nghiêng ngó nhìn thì Biên Nhược Thủy đã đi thu dọn nhà kho. Chỗ nào lộn xộn cậu đều dọn lại cho gọn, hầu như không có lúc nào nghỉ ngơi.

“Dọn nhà kho này là do cậu phụ trách hả?” Tôi hỏi.

Biên Nhược Thủy lắc đầu, vừa thở dốc, vừa nói: “Không phải việc của tớ, nhưng toàn bộ công nhân chỉ có mỗi mình tớ là nam, để việc này cho nữ làm cả thì đâu có coi được!”

Tôi nghe xong máu nóng lại xông lên đầu, tôi biết ngay mà, cậu ta có đi tới chỗ nào thì vẫn giữ cái tính cách thích chịu thiệt này. Tôi kéo tay cậu dậy, khiến cậu phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt tôi: “Không làm nữa, việc của cậu so với người ta cũng chẳng ít gì, tiền cũng được nhận như nhau thì tự mình rước thêm việc làm gì? Cậu muốn gì đây hả?”

Giọng nói uể oải của Biên Nhược Thủy vang lên đều đều.

“Tớ thích cả ngày được bận rộn, không để mình có cảm giác được rảnh rỗi. Như thế thì ăn cơm sẽ ngon, tối nằm xuống là ngủ ngay được.”

“Vậy trước đây cậu ăn không no, ngủ không nổi sao?” Tôi hỏi.

Biên Nhược Thủy gạt tay tôi ra, giọng vẫn đều đều: “Trước đây tớ thế nào đã quên rồi, cũng không muốn nhớ lại nữa, tớ đi làm đây, chừng nào cậu mới về?”

Tôi nắm chặt lấy tay cậu, rồi buông lỏng ra, mỉm cười nói: “Tớ ở đây ba ngày, sau đó sẽ theo đoàn du lịch về.”

“Ừ…” Biên Nhược Thủy lạnh nhạt gật đầu như chuyện này không chút quan hệ tới mình, rồi xoay người bước nhanh ra ngoài, tôi đi theo sau cậu vào một phân xưởng. Biên Nhược Thủy phụ trách sắp xếp linh kiện sản phẩm, chính là lấy các linh kiện của một bộ sản phẩm rồi đem lắp chúng vào màng plastic. Thoạt trông rất đơn giản, nhưng yêu cầu tốc độ nhanh, tôi chỉ thấy bàn tay cậu di chuyển nhanh thoăn thoắt, nhìn tới hoa cả mắt lên mà vẫn không biết cậu vừa lắp cái gì vào.

Tôi đứng bên cạnh tới khi chân tê dại đi, tay cậu chắc chắn đã mỏi lắm rồi, tôi sợ Biên Nhược Thủy chán nên cứ đứng cạnh đó trò chuyện câu được câu chăng. Chủ quản phân xưởng cứ lượn qua lượn lại chỗ này, tôi vốn định lao vào giúp một tay cho Biên Nhược Thủy nghỉ một lát, nhưng cứ có người nhìn chằm chằm khiến tôi không dám.

Tôi liếc mắt nhìn sơ qua một vòng, hầu hết công nhân ở đây là những người còn trẻ, lại có người nói thổ âm nên nghe không hiểu nổi, chắc là người tới từ những vùng khác, hầu hết đều có hoàn cảnh gia đình khó khăn, bởi không học được nên đành phải đi làm sớm. Trước đây ở nhà máy gần chỗ tôi cũng có nhiều công nhân tới từ vùng khác nên tôi cũng không để ý lắm, chỉ là Biên Nhược Thủy thì hoàn toàn khác, cậu bỏ học khi thành tích rất tốt, tôi không phải loại học sinh gương mẫu giỏi giang gì, nên làm sao có thể hiểu được cái cảm giác khi bao nhiêu nỗ lực của mình bỗng nhiên tan thành bọt nước như thế.

Tôi lại nhớ tới quãng thời gian Biên Nhược Thủy tới nhà mình ở, khi ấy cậu vẫn hay cầm sách giở qua giở lại, lúc đó tôi nào có để ý, chỉ nghĩ đơn giản rằng sau kì nghỉ đông hai đứa sẽ cùng quay lại trường. Không ngờ chỉ qua một đêm mà tôi đã trở lại trường, còn cậu thì tới đây. Nếu như cậu không gửi tiền để đền ơn cho nhà tôi thì hẳn giờ này đã quay lại trường đi học, cuối tuần lại đi làm thêm rồi. Nếu đem gom hết tiền trả lại cho Biên Nhược Thủy, chắc cậu ấy cũng có thể học hết cấp ba.

Hóa ra tính đến cuối cùng thì chính tôi mới là người đã phá hoại cuộc sống của Biên Nhược Thủy.

Tôi đảo mắt nhìn quanh phân xưởng, toàn là nữ, trong lòng như có đá đè nặng, chỉ hận không thể kéo Biên Nhược Thủy rời khỏi đây ngay lập tức. Nếu đổi lại là tôi, bảo tôi làm mấy công việc tủn mủn cùng đám phụ nữ như thế này thì thà đánh cho tôi một trận còn đỡ hơn. Phàm là nam nhi thì ai chả có lòng tự trọng, nếu không phải do hoàn cảnh ép buộc thì làm gì có ai tự hạ thấp mình như thế.

“Các chị làm ở đây một tháng được bao nhiêu tiền?” Tôi hỏi.

Một người phụ nữ trung niên to béo ngẩng đầu lên cười với tôi, giơ tay ra hiệu số tám.

Tôi nghẹn họng, tám trăm đồng sao? Thế này so với số tiền cậu gửi tới nhà tôi còn ít hơn, làm thế nào mà tiền tiêu lại nhiều hơn tiền kiếm được chứ! Tôi quay sang nhìn Biên Nhược Thủy thắc mắc, nhưng hình như cậu không hề nghe cuộc nói chuyện của chúng tôi, vẫn thản nhiên làm việc tiếp.

“Thế nam kiếm có được nhiều hơn nữ không? Có tiền thưởng không?”

Một cô gái ngồi gần ngẩng lên nhìn tôi, đáp bằng một giọng đặc sệt thổ âm: “Làm gì có nha tử?”

Tôi đần mặt chẳng hiểu ra sao, mấy cô gái bên cạnh đều che miệng rúc rích cười. Cuối cùng cũng có một người chỉ vào mặt cô gái vừa nói kia mà mắng: “Mày đừng có mở miệng ra nữa, thổ âm nặng chết đi được, mất mặt quá!”

Rồi lại có tiếng người khác: “Nha tử là con trai ấy..”

Tôi thoáng cái đã hiểu, không ai trong này coi Biên Nhược Thủy là con trai, cho nên không thể nào hy vọng người ta sẽ đối xử khác biệt với Biên Nhược Thủy so với những người khác. Lúc những người ngồi bên cạnh cậu nghe được câu “làm gì có nha tử?” thì mặt đã đỏ lựng lên.

Tôi nghĩ cậu đã nghe hết cả rồi, nhìn vẻ mặt tỉnh bơ của những người xung quanh, tôi hiểu chuyện Biên Nhược Thủy bị trêu chọc thế này không chỉ là lần một lần hai, hơn nữa hôm nay còn có tôi là bạn ngồi ngay cạnh đây mà mấy người đó còn sai Biên Nhược Thủy tứ tung thế, chẳng khác nào đã đem cậu trở thành tên giúp việc miễn phí.

Tôi không nhịn nổi nữa, nhìn người có vẻ kiêu ngạo nhất trong đám, nói: “Không có tay có chân sao? Để cho cậu ấy làm thì có trả thêm tiền sao hả?”

Cô gái mà tôi nói thoạt trông giống con trai, cắt tóc ngắn, im lặng quan sát mọi người bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, lúc nói cũng lớn giọng. Cô ta không coi như tôi tồn tại, càng quát Biên Nhược Thủy to hơn, mắng cậu làm việc chậm chạp.

Nghe tôi nói, cô ta có chút sửng sốt, có lẽ vẫn nghĩ không ai dám chống lại mình. Mà có lẽ nuốt không trôi được cục tức này, nhưng nhắm không đọ lại nổi tôi nên đành chửi Biên Nhược Thủy ầm cả lên.

“Mẹ mày, có người làm chỗ dựa thì sao hả? Đồ đàn bà!”

Tôi nghe mà không thể nhịn nổi nữa, cho dù có là con gái thì tôi cũng không thể tha thứ cho được nữa. Tôi bước nhanh tới cạnh cô ta, Biên Nhược Thủy khẽ kéo tay tôi lại, nhưng tôi đi nhanh, cậu chỉ kịp lướt qua áo tôi mà thôi.

Cô ả kia vóc dáng không cao nên tôi dễ dàng xốc cổ áo lên, lôi ả ra ngoài phân xưởng ngay lập tức. Ả cố nắm lấy tay tôi cắn thật lực mấy cái giống hệt chó cái đang phát điên. Cả xưởng chỉ có một mình Biên Nhược Thủy chạy theo tôi ra ngoài, tôi lôi ả ra một khoảnh đất bằng phẳng, ném xuống đất, gằn giọng nói: “Cô vừa nói cậu ta là gì hả? Lặp lại lần nữa cho tôi, cô là nữ nên tôi còn giữ thể diện cho cô đấy, chỉ cần cô công khai xin lỗi cậu ta trước mặt mọi người, tôi sẽ bỏ qua hết.”

“Nó là con đàn bà, tao nói sai chỗ nào hả? Thằng đó là con lừa, để bọn tao sai làm việc thì đã làm sao, mày là mẹ nó hay sao mà can dự vào? Đồ đàn bà, tao nói rồi, nó là đồ đàn bà, có thế nào thì cũng là đàn bà…”

Nắm tay tôi run lên bần bật, hai năm nay tôi chưa hề đánh ai, cũng chưa có một lần nổi giận, Đổng Ba có kiếm cớ gây sự thế nào tôi cũng nhịn cho qua, nhưng tôi không thể nhịn khi có người dám vũ nhục Biên Nhược Thủy được.

Ả còn chưa nói hết, tôi đã giơ chân đạp cho ba, bốn cú. Cô ả ôm cứng lấy chân tôi, tôi bèn dùng tay vừa đánh, vừa đẩy ra. Biên Nhược Thủy đứng cạnh kéo tôi tách ra, nhưng ả không những không tránh ra, mà còn lê theo nắm lấy ống quần tôi rồi cứ thế ôm chặt, không suy suyển.

“Tôi có bệnh tim, bệnh lại tái phát rồi, ôi…ôi…”

Ngay sau đó, ả ta bèn giả vờ bị co giật, chân tay co quắp lại, dáng điệu khổ sở đau đớn trái ngược hoàn toàn với lúc hung hăng ban nãy. Tôi biết cô ả đang muốn dọa tôi, khó trách sao bị tôi đánh mà vẫn còn cố bám lấy. Đúng là một con khốn không hơn, tôi cười lạnh nhìn xuống người đang bám chặt lấy chân mình.

Ả vẫn không ngừng kêu khóc, coi bộ cũng khổ sở lắm, Biên Nhược Thủy đứng cạnh sốt ruột kéo tay tôi, nói: “Đi nhanh lên, nhanh lên, tớ giúp cậu giữ cô ta lại, cậu chạy nhanh đi, đừng quay trở lại đây nữa, cô ta không tìm được cậu đâu.”

“Cô cố tình giả bệnh, thế mấy cú đạp lúc nãy của tôi đáng bao nhiêu tiền đây?” Tôi không đáp lại Biên Nhược Thủy, lạnh giọng hỏi.

Ả cắn răng nhìn tôi rồi giơ ra năm ngón tay, ý là năm vạn? Năm mươi ngàn đồng? Tôi định chờ ả nói ra miệng, không ngờ lại là năm trăm.

“Nghèo tới phát điên rồi!” Tôi rít lên, thực sự từ bé tới lớn tôi chưa gặp người phụ nữ nào hèn hạ tới vậy, giờ đúng là được mở rộng tầm mắt rồi. Nhưng tiền tôi ném cho ả ta không phải vì giá trị của ả, mà là giá của mấy cú đá hồi nãy, dù sao cũng làm vì Biên Nhược Thủy, hơn nữa tôi không muốn khiến Biên Nhược Thủy phải khó xử.

Tôi rút ví tiền ra, Biên Nhược Thủy đã nắm chặt lấy tay tôi, nói: “Đừng, năm trăm đồng không phải là tiền sao? Sao lại phải đưa cho cô ta chứ? Tớ xin lỗi cô ta là được rồi, đây là tiền ba mẹ cậu phải cực khổ lắm mới kiếm ra được, đừng có nói năm trăm, có là năm đồng cũng không thể lãng phí được.”

Tôi nhìn thẳng vào mặt Biên Nhược Thủy, nghiêm mặt nói: “Nếu cậu cùng tớ quay về, tiền này tớ sẽ không đưa; nếu cậu không quay về với tớ, tớ cũng không thích cậu bị người khác khinh thường.”

Biên Nhược Thủy cắn môi, cười khổ: “Vậy cậu đưa đi, sau này tớ kiếm tiền trả lại cho cậu sau.”

Quả nhiên, cậu ấy vẫn một mực không muốn cùng tôi quay trở về, tôi nghiến răng nhìn Biên Nhược Thủy, nói: “Tiền cậu tự mình kiếm được không phải tiền sao? Không phải do cậu phải cực khổ lắm mới kiếm nổi sao? Tiền của cậu có thể cho cô ta, sao tiền của ba mẹ tớ lại không thể? Cậu đang tự nuông chiều bản thân đấy à? Cậu sống vì người khác sao?”

“Tiền của tớ, tớ có quyền làm gì thì làm, tiền của ba mẹ cậu, cậu không có quyền được lãng phí.” Biên Nhược Thủy cũng quát lên với tôi, môi run run.

“Đúng, cậu thì có quyền làm gì thì làm, cậu là đồ ngu! Cậu kiếm được có chút tiền mà cũng gửi tới nhà tớ, cậu nghĩ cậu cứ tùy tiện ngược đãi bản thân thế người khác sẽ thích sao? Mẹ tớ sẽ tới đây tìm cậu sao?”

Mặt Biên Nhược Thủy tái đi, kích động nói: “Đúng là nhà cậu không ham gì mấy đồng tiền con con đó, nhưng đó là tấm lòng của tớ.”

“Phải, cậu ích kỷ như thế đó! Cậu có biết tớ nhìn những đồng tiền này mà cảm thấy thế nào không? Cậu có biết lúc tớ nhìn thấy chỗ cậu làm việc, nhìn cậu bị những người ở đó đối xử như thế thì cảm thấy như thế nào không? Cậu muốn bắt tớ phải quỳ xuống xin thì mới chịu đối xử tốt với bản thân một chút sao? Tớ chưa từng gặp người nào ngunhư cậu cả!”

Tôi thực sự chưa bao giờ vì cách đối xử với bản thân của một người khác mà giận đến thế.

“Tớ tự chăm sóc tốt bản thân mình được…” Biên Nhược Thủy hạ giọng thì thào: “sống tốt không phải chỉ nhìn vào điều kiện sống hay cách sống gì cả, mà là dựa vào tâm trạng mà xét. Nếu cảm thấy thanh thản thì có cho tớ ở nhà tranh, ăn bánh ngô tớ cũng tình nguyện…”

“Bây giờ cậu rất thanh thản sao?” tôi ngắt lời cậu.

Biên Nhược Thủy vặn vẹo hai bàn tay, liếc nhìn tôi một cái, rồi nói rành mạch: “Ít nhất tốt hơn trước đây.”

Tim tôi giống như bị ai đó đâm cho một nhát dao chí mạng, là tự tôi tới đây nhận tội, là tôi cam tâm tình nguyện, tôi cam tâm tình nguyện. Cậu nói rất đúng, trước nay tôi đều sống trong môi trường đầy đủ, nhưng từng giây từng phút đều nghĩ tới cảnh sống của cậu khắc nghiệt, khổ sở thế nào thì làm sao biết cái gì gọi là thanh thản được, cho nên cái sự thanh thản của cậu là được xây trên sự đau khổ của tôi, làm sao tôi có thể bỏ qua được đây.

“Xin lỗi, chuỗi ngày an lành của cậu tới đây là hết, từ nay về sau cậu ở đâu thì tớ theo đó. Cậu từng khiến tớ khổ sở ra sao, tớ cũng sẽ khiến cậu khổ sở thế ấy.”

Biên Nhược Thủy khóc, khóc tới muốn ngừng thở, vừa khóc vừa đưa tay quệt quệt mắt như đứa trẻ bị người ta bắt nạt. Nhưng nhẽ ra lúc nãy, khi cô ả kia lớn tiếng nhục mạ cậu thì nên khóc mới phải chứ, sao tôi mới nói thế mà đã khóc rồi. Rốt cuộc thì tôi mới là người làm cho cậu phải khóc, còn khóc dữ như vậy nữa.

“Tại sao cậu không chín chắn hơn một chút hả…nếu cậu ở cùng với tớ thì tiền đồ sau này phải làm sao đây? Cậu muốn làm ở chỗ này cả đời à? Thành tích của cậu giờ đã tốt thế rồi, tại sao không biết quý trọng …”

Tôi rất muốn chạy tới ôm cậu ấy thật chặt, nhưng mới định bước tới thì phát hiện cái cô ả kia vẫn còn ôm cứng lấy chân mình, Biên Nhược Thủy vừa khóc vừa đi ra khỏi nhà máy, tôi sốt ruột đá văng ả kia sang một bên, chạy theo cậu.

“Mẹ tớ vẫn còn liên lạc với cậu đúng không? Không thì sao cậu biết được thành tích của tớ?” Tôi hỏi với theo.

“Tớ không làm nữa, tớ đi xin ăn…” Biên Nhược Thủy nấc lên rồi cởi phăng bộ quần áo lao động xuống, lộ ra bộ quần áo màu vàng cũ rộng thùng thình.

Tôi cười cười, quay lại vẻ bông phèng như cũ, vừa nhặt bộ quần áo kia lên, vừa trêu chọc: “Còn nói tớ không chín chắn! Cậu nghĩ bản thân mình thế này mà còn mặt mũi nói người khác sao? Nếu cậu quay về với tớ, thì tương lai này là của hai người rồi.”

“Giờ cậu quay trở lại, tương lai cũng là hai người, không phải đã có người bên cạnh cậu rồi à?”

Hai đứa đứng lại ngay nơi sườn núi, tôi gần như nín thở, túm chặt lấy tay Biên Nhược Thủy, tạo thành tư thế có bao nhiêu ám muội.

Tôi hỏi: “Rốt cuộc mẹ tớ đã nói gì với cậu?”

“Dì cái gì cũng biết, cho nên cậu hãy về một mình đi, cái gì qua rồi thì hãy để cho nó trôi qua. Cảm ơn cậu, thật đấy, cảm ơn cậu tới tận bây giờ vẫn còn nhớ tới tớ..”

“Vậy trước đây cậu ăn không no, ngủ không nổi sao?” Tôi hỏi.

Biên Nhược Thủy gạt tay tôi ra, giọng vẫn đều đều: “Trước đây tớ thế nào đã quên rồi, cũng không muốn nhớ lại nữa, tớ đi làm đây, chừng nào cậu mới về?”

Tôi nắm chặt lấy tay cậu, rồi buông lỏng ra, mỉm cười nói: “Tớ ở đây ba ngày, sau đó sẽ theo đoàn du lịch về.”

“Ừ…” Biên Nhược Thủy lạnh nhạt gật đầu như chuyện này không chút quan hệ tới mình, rồi xoay người bước nhanh ra ngoài, tôi đi theo sau cậu vào một phân xưởng. Biên Nhược Thủy phụ trách sắp xếp linh kiện sản phẩm, chính là lấy các linh kiện của một bộ sản phẩm rồi đem lắp chúng vào màng plastic. Thoạt trông rất đơn giản, nhưng yêu cầu tốc độ nhanh, tôi chỉ thấy bàn tay cậu di chuyển nhanh thoăn thoắt, nhìn tới hoa cả mắt lên mà vẫn không biết cậu vừa lắp cái gì vào.

Tôi đứng bên cạnh tới khi chân tê dại đi, tay cậu chắc chắn đã mỏi lắm rồi, tôi sợ Biên Nhược Thủy chán nên cứ đứng cạnh đó trò chuyện câu được câu chăng. Chủ quản phân xưởng cứ lượn qua lượn lại chỗ này, tôi vốn định lao vào giúp một tay cho Biên Nhược Thủy nghỉ một lát, nhưng cứ có người nhìn chằm chằm khiến tôi không dám.

Tôi liếc mắt nhìn sơ qua một vòng, hầu hết công nhân ở đây là những người còn trẻ, lại có người nói thổ âm nên nghe không hiểu nổi, chắc là người tới từ những vùng khác, hầu hết đều có hoàn cảnh gia đình khó khăn, bởi không học được nên đành phải đi làm sớm. Trước đây ở nhà máy gần chỗ tôi cũng có nhiều công nhân tới từ vùng khác nên tôi cũng không để ý lắm, chỉ là Biên Nhược Thủy thì hoàn toàn khác, cậu bỏ học khi thành tích rất tốt, tôi không phải loại học sinh gương mẫu giỏi giang gì, nên làm sao có thể hiểu được cái cảm giác khi bao nhiêu nỗ lực của mình bỗng nhiên tan thành bọt nước như thế.

Tôi lại nhớ tới quãng thời gian Biên Nhược Thủy tới nhà mình ở, khi ấy cậu vẫn hay cầm sách giở qua giở lại, lúc đó tôi nào có để ý, chỉ nghĩ đơn giản rằng sau kì nghỉ đông hai đứa sẽ cùng quay lại trường. Không ngờ chỉ qua một đêm mà tôi đã trở lại trường, còn cậu thì tới đây. Nếu như cậu không gửi tiền để đền ơn cho nhà tôi thì hẳn giờ này đã quay lại trường đi học, cuối tuần lại đi làm thêm rồi. Nếu đem gom hết tiền trả lại cho Biên Nhược Thủy, chắc cậu ấy cũng có thể học hết cấp ba.

Hóa ra tính đến cuối cùng thì chính tôi mới là người đã phá hoại cuộc sống của Biên Nhược Thủy.

Tôi đảo mắt nhìn quanh phân xưởng, toàn là nữ, trong lòng như có đá đè nặng, chỉ hận không thể kéo Biên Nhược Thủy rời khỏi đây ngay lập tức. Nếu đổi lại là tôi, bảo tôi làm mấy công việc tủn mủn cùng đám phụ nữ như thế này thì thà đánh cho tôi một trận còn đỡ hơn. Phàm là nam nhi thì ai chả có lòng tự trọng, nếu không phải do hoàn cảnh ép buộc thì làm gì có ai tự hạ thấp mình như thế.

“Các chị làm ở đây một tháng được bao nhiêu tiền?” Tôi hỏi.

Một người phụ nữ trung niên to béo ngẩng đầu lên cười với tôi, giơ tay ra hiệu số tám.

Tôi nghẹn họng, tám trăm đồng sao? Thế này so với số tiền cậu gửi tới nhà tôi còn ít hơn, làm thế nào mà tiền tiêu lại nhiều hơn tiền kiếm được chứ! Tôi quay sang nhìn Biên Nhược Thủy thắc mắc, nhưng hình như cậu không hề nghe cuộc nói chuyện của chúng tôi, vẫn thản nhiên làm việc tiếp.

“Thế nam kiếm có được nhiều hơn nữ không? Có tiền thưởng không?”

Một cô gái ngồi gần ngẩng lên nhìn tôi, đáp bằng một giọng đặc sệt thổ âm: “Làm gì có nha tử?”

Tôi đần mặt chẳng hiểu ra sao, mấy cô gái bên cạnh đều che miệng rúc rích cười. Cuối cùng cũng có một người chỉ vào mặt cô gái vừa nói kia mà mắng: “Mày đừng có mở miệng ra nữa, thổ âm nặng chết đi được, mất mặt quá!”

Rồi lại có tiếng người khác: “Nha tử là con trai ấy..”

Tôi thoáng cái đã hiểu, không ai trong này coi Biên Nhược Thủy là con trai, cho nên không thể nào hy vọng người ta sẽ đối xử khác biệt với Biên Nhược Thủy so với những người khác. Lúc những người ngồi bên cạnh cậu nghe được câu “làm gì có nha tử?” thì mặt đã đỏ lựng lên.

Tôi nghĩ cậu đã nghe hết cả rồi, nhìn vẻ mặt tỉnh bơ của những người xung quanh, tôi hiểu chuyện Biên Nhược Thủy bị trêu chọc thế này không chỉ là lần một lần hai, hơn nữa hôm nay còn có tôi là bạn ngồi ngay cạnh đây mà mấy người đó còn sai Biên Nhược Thủy tứ tung thế, chẳng khác nào đã đem cậu trở thành tên giúp việc miễn phí.

Tôi không nhịn nổi nữa, nhìn người có vẻ kiêu ngạo nhất trong đám, nói: “Không có tay có chân sao? Để cho cậu ấy làm thì có trả thêm tiền sao hả?”

Cô gái mà tôi nói thoạt trông giống con trai, cắt tóc ngắn, im lặng quan sát mọi người bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, lúc nói cũng lớn giọng. Cô ta không coi như tôi tồn tại, càng quát Biên Nhược Thủy to hơn, mắng cậu làm việc chậm chạp.

Nghe tôi nói, cô ta có chút sửng sốt, có lẽ vẫn nghĩ không ai dám chống lại mình. Mà có lẽ nuốt không trôi được cục tức này, nhưng nhắm không đọ lại nổi tôi nên đành chửi Biên Nhược Thủy ầm cả lên.

“Mẹ mày, có người làm chỗ dựa thì sao hả? Đồ đàn bà!”

Tôi nghe mà không thể nhịn nổi nữa, cho dù có là con gái thì tôi cũng không thể tha thứ cho được nữa. Tôi bước nhanh tới cạnh cô ta, Biên Nhược Thủy khẽ kéo tay tôi lại, nhưng tôi đi nhanh, cậu chỉ kịp lướt qua áo tôi mà thôi.

Cô ả kia vóc dáng không cao nên tôi dễ dàng xốc cổ áo lên, lôi ả ra ngoài phân xưởng ngay lập tức. Ả cố nắm lấy tay tôi cắn thật lực mấy cái giống hệt chó cái đang phát điên. Cả xưởng chỉ có một mình Biên Nhược Thủy chạy theo tôi ra ngoài, tôi lôi ả ra một khoảnh đất bằng phẳng, ném xuống đất, gằn giọng nói: “Cô vừa nói cậu ta là gì hả? Lặp lại lần nữa cho tôi, cô là nữ nên tôi còn giữ thể diện cho cô đấy, chỉ cần cô công khai xin lỗi cậu ta trước mặt mọi người, tôi sẽ bỏ qua hết.”

“Nó là con đàn bà, tao nói sai chỗ nào hả? Thằng đó là con lừa, để bọn tao sai làm việc thì đã làm sao, mày là mẹ nó hay sao mà can dự vào? Đồ đàn bà, tao nói rồi, nó là đồ đàn bà, có thế nào thì cũng là đàn bà…”

Nắm tay tôi run lên bần bật, hai năm nay tôi chưa hề đánh ai, cũng chưa có một lần nổi giận, Đổng Ba có kiếm cớ gây sự thế nào tôi cũng nhịn cho qua, nhưng tôi không thể nhịn khi có người dám vũ nhục Biên Nhược Thủy được.

Ả còn chưa nói hết, tôi đã giơ chân đạp cho ba, bốn cú. Cô ả ôm cứng lấy chân tôi, tôi bèn dùng tay vừa đánh, vừa đẩy ra. Biên Nhược Thủy đứng cạnh kéo tôi tách ra, nhưng ả không những không tránh ra, mà còn lê theo nắm lấy ống quần tôi rồi cứ thế ôm chặt, không suy suyển.

“Tôi có bệnh tim, bệnh lại tái phát rồi, ôi…ôi…”

Ngay sau đó, ả ta bèn giả vờ bị co giật, chân tay co quắp lại, dáng điệu khổ sở đau đớn trái ngược hoàn toàn với lúc hung hăng ban nãy. Tôi biết cô ả đang muốn dọa tôi, khó trách sao bị tôi đánh mà vẫn còn cố bám lấy. Đúng là một con khốn không hơn, tôi cười lạnh nhìn xuống người đang bám chặt lấy chân mình.

Ả vẫn không ngừng kêu khóc, coi bộ cũng khổ sở lắm, Biên Nhược Thủy đứng cạnh sốt ruột kéo tay tôi, nói: “Đi nhanh lên, nhanh lên, tớ giúp cậu giữ cô ta lại, cậu chạy nhanh đi, đừng quay trở lại đây nữa, cô ta không tìm được cậu đâu.”

“Cô cố tình giả bệnh, thế mấy cú đạp lúc nãy của tôi đáng bao nhiêu tiền đây?” Tôi không đáp lại Biên Nhược Thủy, lạnh giọng hỏi.

Ả cắn răng nhìn tôi rồi giơ ra năm ngón tay, ý là năm vạn? Năm mươi ngàn đồng? Tôi định chờ ả nói ra miệng, không ngờ lại là năm trăm.

“Nghèo tới phát điên rồi!” Tôi rít lên, thực sự từ bé tới lớn tôi chưa gặp người phụ nữ nào hèn hạ tới vậy, giờ đúng là được mở rộng tầm mắt rồi. Nhưng tiền tôi ném cho ả ta không phải vì giá trị của ả, mà là giá của mấy cú đá hồi nãy, dù sao cũng làm vì Biên Nhược Thủy, hơn nữa tôi không muốn khiến Biên Nhược Thủy phải khó xử.

Tôi rút ví tiền ra, Biên Nhược Thủy đã nắm chặt lấy tay tôi, nói: “Đừng, năm trăm đồng không phải là tiền sao? Sao lại phải đưa cho cô ta chứ? Tớ xin lỗi cô ta là được rồi, đây là tiền ba mẹ cậu phải cực khổ lắm mới kiếm ra được, đừng có nói năm trăm, có là năm đồng cũng không thể lãng phí được.”

Tôi nhìn thẳng vào mặt Biên Nhược Thủy, nghiêm mặt nói: “Nếu cậu cùng tớ quay về, tiền này tớ sẽ không đưa; nếu cậu không quay về với tớ, tớ cũng không thích cậu bị người khác khinh thường.”

Biên Nhược Thủy cắn môi, cười khổ: “Vậy cậu đưa đi, sau này tớ kiếm tiền trả lại cho cậu sau.”

Quả nhiên, cậu ấy vẫn một mực không muốn cùng tôi quay trở về, tôi nghiến răng nhìn Biên Nhược Thủy, nói: “Tiền cậu tự mình kiếm được không phải tiền sao? Không phải do cậu phải cực khổ lắm mới kiếm nổi sao? Tiền của cậu có thể cho cô ta, sao tiền của ba mẹ tớ lại không thể? Cậu đang tự nuông chiều bản thân đấy à? Cậu sống vì người khác sao?”

“Tiền của tớ, tớ có quyền làm gì thì làm, tiền của ba mẹ cậu, cậu không có quyền được lãng phí.” Biên Nhược Thủy cũng quát lên với tôi, môi run run.

“Đúng, cậu thì có quyền làm gì thì làm, cậu là đồ ngu! Cậu kiếm được có chút tiền mà cũng gửi tới nhà tớ, cậu nghĩ cậu cứ tùy tiện ngược đãi bản thân thế người khác sẽ thích sao? Mẹ tớ sẽ tới đây tìm cậu sao?”

Mặt Biên Nhược Thủy tái đi, kích động nói: “Đúng là nhà cậu không ham gì mấy đồng tiền con con đó, nhưng đó là tấm lòng của tớ.”

“Phải, cậu ích kỷ như thế đó! Cậu có biết tớ nhìn những đồng tiền này mà cảm thấy thế nào không? Cậu có biết lúc tớ nhìn thấy chỗ cậu làm việc, nhìn cậu bị những người ở đó đối xử như thế thì cảm thấy như thế nào không? Cậu muốn bắt tớ phải quỳ xuống xin thì mới chịu đối xử tốt với bản thân một chút sao? Tớ chưa từng gặp người nào ngunhư cậu cả!”

Tôi thực sự chưa bao giờ vì cách đối xử với bản thân của một người khác mà giận đến thế.

“Tớ tự chăm sóc tốt bản thân mình được…” Biên Nhược Thủy hạ giọng thì thào: “sống tốt không phải chỉ nhìn vào điều kiện sống hay cách sống gì cả, mà là dựa vào tâm trạng mà xét. Nếu cảm thấy thanh thản thì có cho tớ ở nhà tranh, ăn bánh ngô tớ cũng tình nguyện…”

“Bây giờ cậu rất thanh thản sao?” tôi ngắt lời cậu.

Biên Nhược Thủy vặn vẹo hai bàn tay, liếc nhìn tôi một cái, rồi nói rành mạch: “Ít nhất tốt hơn trước đây.”

Tim tôi giống như bị ai đó đâm cho một nhát dao chí mạng, là tự tôi tới đây nhận tội, là tôi cam tâm tình nguyện, tôi cam tâm tình nguyện. Cậu nói rất đúng, trước nay tôi đều sống trong môi trường đầy đủ, nhưng từng giây từng phút đều nghĩ tới cảnh sống của cậu khắc nghiệt, khổ sở thế nào thì làm sao biết cái gì gọi là thanh thản được, cho nên cái sự thanh thản của cậu là được xây trên sự đau khổ của tôi, làm sao tôi có thể bỏ qua được đây.

“Xin lỗi, chuỗi ngày an lành của cậu tới đây là hết, từ nay về sau cậu ở đâu thì tớ theo đó. Cậu từng khiến tớ khổ sở ra sao, tớ cũng sẽ khiến cậu khổ sở thế ấy.”

Biên Nhược Thủy khóc, khóc tới muốn ngừng thở, vừa khóc vừa đưa tay quệt quệt mắt như đứa trẻ bị người ta bắt nạt. Nhưng nhẽ ra lúc nãy, khi cô ả kia lớn tiếng nhục mạ cậu thì nên khóc mới phải chứ, sao tôi mới nói thế mà đã khóc rồi. Rốt cuộc thì tôi mới là người làm cho cậu phải khóc, còn khóc dữ như vậy nữa.

“Tại sao cậu không chín chắn hơn một chút hả…nếu cậu ở cùng với tớ thì tiền đồ sau này phải làm sao đây? Cậu muốn làm ở chỗ này cả đời à? Thành tích của cậu giờ đã tốt thế rồi, tại sao không biết quý trọng …”

Tôi rất muốn chạy tới ôm cậu ấy thật chặt, nhưng mới định bước tới thì phát hiện cái cô ả kia vẫn còn ôm cứng lấy chân mình, Biên Nhược Thủy vừa khóc vừa đi ra khỏi nhà máy, tôi sốt ruột đá văng ả kia sang một bên, chạy theo cậu.

“Mẹ tớ vẫn còn liên lạc với cậu đúng không? Không thì sao cậu biết được thành tích của tớ?” Tôi hỏi với theo.

“Tớ không làm nữa, tớ đi xin ăn…” Biên Nhược Thủy nấc lên rồi cởi phăng bộ quần áo lao động xuống, lộ ra bộ quần áo màu vàng cũ rộng thùng thình.

Tôi cười cười, quay lại vẻ bông phèng như cũ, vừa nhặt bộ quần áo kia lên, vừa trêu chọc: “Còn nói tớ không chín chắn! Cậu nghĩ bản thân mình thế này mà còn mặt mũi nói người khác sao? Nếu cậu quay về với tớ, thì tương lai này là của hai người rồi.”

“Giờ cậu quay trở lại, tương lai cũng là hai người, không phải đã có người bên cạnh cậu rồi à?”

Hai đứa đứng lại ngay nơi sườn núi, tôi gần như nín thở, túm chặt lấy tay Biên Nhược Thủy, tạo thành tư thế có bao nhiêu ám muội.

Tôi hỏi: “Rốt cuộc mẹ tớ đã nói gì với cậu?”

“Dì cái gì cũng biết, cho nên cậu hãy về một mình đi, cái gì qua rồi thì hãy để cho nó trôi qua. Cảm ơn cậu, thật đấy, cảm ơn cậu tới tận bây giờ vẫn còn nhớ tới tớ..”

“Cậu cảm ơn vì tớ vẫn còn nhớ cậu?…” Lặp lại từng từ trong câu nói, tim tôi cũng muốn vỡ ra từng mảnh, “Cậu nghĩ rằng tớ nhớ cậu lắm sao? Ngày đó cậu nói tớ tự ép mình phải đi trên con đường này, tớ đã không thể đáp lại cậu. Nhưng giờ tớ có thể trả lời rõ ràng, nếu cậu là biển lửa, nếu tớ không phải bị điên, thì chắc chắn sẽ không lao đầu vào lần nữa…”

Biên Nhược Thủy cắn môi không nói, chỉ nước mắt vẫn cứ rơi, tôi biết cậu tủi thân, nhưng không bao giờ cậu chịu mở lòng mình nói cho tôi hay. Nhìn lồng ngực gầy nhấp nhô theo từng tiếng nấc, tôi chỉ hận không thể xé nát nó ra để xem trong trái tim cậu chứa gì mà tôi còn chưa biết đến.

“Đừng nói nữa, chuyện đã qua lâu thế, tớ cũng quên rồi, còn nhắc lại làm gì…” Biên Nhược Thủy vừa dùng tay áo đã dính bẩn quệt đôi mắt hoe đỏ, vừa thút thít nói với tôi.

“Thế cậu khóc cái gì chứ? Khóc lâu quá trời!” Tôi hỏi ngược lại.

Biên Nhược Thủy đẩy tay tôi ra, mím môi nói: “Tớ khóc không phải vì cậu, tớ khóc vì bị người ta sỉ nhục nên thấy không chịu nổi thôi.”

“Nói bậy…” Tôi cười khổ, nhìn cậu, hỏi: “Thật không?”

Biên Nhược Thủy im lặng, hít nước mũi rột roẹt, rồi dùng cái giọng bình thản nói: “Đúng, tớ đâu có quan tâm chuyện của cậu với nhà cậu như thế nào, gửi tiền cũng là một loại trách nhiệm, tớ không muốn thiếu nợ gia đình cậu.”

Tôi biết cậu đang nói dối, nhưng nghe rồi vẫn cảm thấy bị đả kích vô cùng, hận ý trong lòng dâng lên mạnh mẽ không hiểu vì sao. Biên Nhược Thủy xoay người muốn lên trên núi, nhưng bị tôi kéo tay lại, sườn núi hơi trơn nên Biên Nhược Thủy loạng choạng ngã phịch xuống đất, tôi cũng không quản, lại nắm chặt tay lôi cậu đứng dậy.

Đất cát bám đầy lên đầu gối, còn pha thêm những vết bẩn do rỉ sét khiến ai nhìn qua cũng nghĩ cậu đích thực là công nhân, vì cực nhọc lo chuyện mưu sinh thường nhật mà phải làm những chuyện không ai muốn.

“Biên Nhược Thủy, cậu coi tôi là cái gì hả? Là thằng ngu sao? Từ lúc tới ở nhà tôi đến tận bây giờ, cậu không hề cho tôi hay cậu đang suy nghĩ cái gì, cậu có biết cậu với mẹ tôi làm thế khiến tôi cảm thấy như thế nào không? Hai người che mắt tôi, dắt mũi tôi vào bẫy của hai người, các người làm thế không thấy độc ác sao?”

Ban đầu tôi nói hãy còn bình tĩnh, nhưng càng nói càng như giận dữ, cuối cùng trở thành gào to lên, thậm chí còn rất muốn đánh người.

“Phải, tớ độc ác, tớ xấu xa, tớ thông đồng với dì trước nên mới rời khỏi nhà cậu. Nói như thế cậu đã hiểu được chưa? Cậu nên sớm biết được bộ mặt thật của tớ đi, nhìn ngoài mặt thì tưởng người tốt, nhưng thực ra rất nguy hiểm, cậu nên sớm biết đường mà tránh xa tớ ra.”

Biên Nhược Thủy nói rồi dứt khoát giật tay tôi ra như muốn chấm dứt đoạn tuyệt hết tất thảy. Lần đầu tiên cậu chủ động làm thế này, khiến tôi cảm nhận được sự dứt khoát tột cùng, tất cả như một cơn lũ, cuốn sạch lý trí của tôi.

Tôi như bị điên, lôi cậu đi xuống sườn núi, cách đó không xa là một rừng cây nhỏ không bóng người, nơi này cũng ít người qua lại. Tôi sống chết tóm chặt lấy áo cậu, lôi tuột tới ấy ném lên bãi cỏ. Dáng người bẩn thỉu nằm trên bãi cỏ xanh mượt khiến tôi có cảm giác mình đang bị một thứ ngôn ngữ không lời châm chọc, đùa cợt.

“Buông, tớ nói lần cuối, Tống Thiên Lộ, cậu đừng ép tớ.” Biên Nhược Thủy căm hận nhìn tôi nói.

Hận đi, cho dù hận thì cũng tốt hơn cuộc sống bây giờ, ít ra tới lúc nào đó cậu sẽ không thể gắng gượng được nữa, nghĩ rằng những thứ này không đáng, rồi sẽ buông tất cả ra.

Biên Nhược Thủy thấy tôi không có phản ứng gì bèn cố sức gỡ tay tôi ra khỏi áo, lộ ra tấm lưng trần run rẩy dưới làn gió đêm. Cậu giãy người muốn đứng dậy đi về nhà máy thì bị tôi lôi lại xô ngã trên đất, dùng đầu gối chèn giữa hạ thân. Tôi trườn người tới đè lên người cậu, hai tay chống xuống đất, đặt hai bên đầu Biên Nhược Thủy.

“Cậu muốn làm gì?”

Biên Nhược Thủy thở gấp, lồng ngực nhấp nhô lên xuống gấp gáp theo nhịp thở, càng khiến tôi nhìn rõ dẻ sườn gầy tới mức đáng thương. Gầy quá, nếu không cởi bộ quần áo lao động rộng thùng thình ra, tôi làm sao biết được cậu gầy tới nhường này, bụng hõm sâu, toàn thân không có tý thịt nào gọi là, như chỉ có da bọc xương.

“Không muốn gì cả, chỉ muốn cưỡng bức cậu thôi.” Tôi nghiến răng nói.

Mặt Biên Nhược Thủy tái lại, đôi môi dính đất trắng bệch, tôi đưa tay lau sạch rồi ấn môi mình vào ấy, cố sức mút, vị tanh quẩn quanh nơi đầu lưỡi. Tôi biết mình đã cắn rách môi cậu, tiếng hít thở của Biên Nhược Thủy càng khiến tôi hưng phấn, cố đem lưỡi mình chen vào, điên cuồng mút liếm, như đang liều mạng tìm một nơi phát tiết, mà cũng có lẽ đang tìm tới một chỗ có thể náu mình một cách an bình.

Tôi phải làm gì bây giờ? Tôi lại sa chân vào vũng bùn lần nữa rồi…

Ánh mắt Biên Nhược Thủy tuyệt vọng tới cực điểm, thậm chí bắt đầu rên rỉ đau khổ cầu xin, nhưng tôi vẫn lạnh lùng như không nghe thấy gì. Tôi hận bản thân mình vô dụng, nhu nhược, tôi biết mình có làm thế này cũng không thể khiến mọi chuyện tốt hơn, tôi cưỡng ép Biên Nhược Thủy thì có khác gì cưỡng ép con gái? Nhưng đầu óc tôi giờ đây như một vũng nước đọng, không thể suy nghĩ, chỉ biết bản thân mình đang bất lực, đang mê man, muốn tìm thấy một lối thoát.

Đầu lưỡi rời khỏi khoang miệng ấm áp của cậu, chuyển tới vành tai nhỏ nhắn mà cắn mút, tiếng khóc pha lẫn hận ý và bất lực của Biên Nhược Thủy cứ âm âm trong tai tôi. Tôi không quan tâm, dùng tay ve vuốt thân hình nhỏ gầy của cậu, thậm chí không thèm quan tâm tới ánh mắt đầy khiếp sợ, căm ghét đang nhìn mình.

“Xin cậu…cho tớ chút tự trọng, Tống…Thiên…Lộ…Đừng làm tổn thương tớ như thế, tớ sẽ không… sống nổi đâu…”

Tiếng nói ngắt quãng của Biên Nhược Thủy truyền tới tai tôi, tôi ngẩng đầu nhìn cậu, bờ môi hãy còn vương vết máu, tôi nhẹ nhàng liếm lên môi lau đi vết máu rồi cúi xuống phần ngực, thấm ướt đầu ngực bên trái, thân thể Biên Nhược Thủy run lên mãnh liệt, tôi đè lại hai chân đương giãy dụa muốn thoát ra của cậu, rồi đưa tay nắm chặt lấy dục vọng đang ngẩng đầu lên.

“Tại sao? Tại sao lại đối xử với tớ như vậy? …” Biên Nhược Thủy khóc nấc lên, mang theo cả tiếng rên rỉ vì khoái cảm do tôi đem lại.

Tim tôi nhói lên, nhưng cũng không đủ để khống chế được dục vọng của mình, hạ thể đã trướng tới mức không tài nào chịu được. Tôi ôm Biên Nhược Thủy tới một vũng nước đã cạn khô cách đó không xa, vũng nước cạn đã mọc lên một lớp cỏ non xen lẫn với đất cát, chạm vào có cảm giác mềm mại. Tôi luồn tay đỡ đầu Biên Nhược Thủy, nâng lên, đặt lên môi cậu một nụ hôn.

“Cậu có bạn gái, tên là Phó Tử Vân…”

Ngay khi môi tôi vừa chạm vào môi cậu, Biên Nhược Thủy đã nói như thế. Tôi mở mắt ra nhìn thẳng vào mắt cậu, đây là lý do cuối cùng cậu tìm được để ngăn tôi lại. Phó Tử Vân trong nháy mắt đã trở thành cọng rơm cứu mạng của Biên Nhược Thủy.

“Cậu là người tớ quý trọng, đừng làm gì để tớ có lý do khinh thường cậu..” Biên Nhược Thủy đã ngừng khóc, đôi mắt mở to kiên quyết, có lẽ cậu chắc chắn rằng tôi nhất định sẽ sửng sốt, nhất định sẽ dừng tay, không làm nữa.

Tôi cười khẽ, nói chậm rãi: “Hai đứa tớ rất tốt, không cần cậu phải vun vào nữa, cậu chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được rồi. Có quý trọng hay khinh thường thì tớ cũng chẳng quan tâm.”

Biên Nhược Thủy không ngờ rằng mình sẽ nghe được những lời như thế, ánh mắt cậu nhìn tôi như không thể tin vào tai mình, run run nói: “Tống Thiên Lộ, lẽ nào cậu không có chút áy náy nào sao? Cô ấy cho cậu thành tích như hôm nay, có mục tiêu, có động lực để sống…cậu…”

“Tớ và Phó Tử Vân là người ở hai thế giới khác nhau, tương lai thì có thể là gì chứ, chẳng qua hai đứa kết bạn với nhau vì muốn có người bên cạnh mỗi ngày mà thôi.” Tôi chậm rãi đáp lời Biên Nhược Thủy.

Biên Nhược Thủy cười lạnh một tiếng, cất giọng khàn khàn nói: “Thế chúng ta thì có tương lai sao? Hai chúng ta thì ngay cả cơ hội để kết bạn với nhau cũng không có mà?…”

Chỉ một câu nói ngắn mà như cả cây búa đập mạnh vào đầu tôi. Đúng thế, chúng tôi không thể nào có tương lai được, ngay cả bây giờ cũng không thể có. Hiện thực lúc nào cũng tàn khốc hơn cả những gì người ta vẫn nghĩ, dù ta có lý tưởng hóa thế nào, có đơn giản hóa thế nào thì cũng không thể vượt qua nổi hai chữ ‘thế gian’.

Nội tâm đau nhức không thôi khiến tôi hoàn toàn đánh mất lý trí, vùi đầu vào cần cổ gầy yếu của Biên Nhược Thủy mà mút cắn điên cuồng, bàn tay nhanh chóng xoa nắn dục vọng của cậu như muốn xả hận, khiến Biên Nhược Thủy đau đớn mà cũng khoái lạc.

Hãy giúp tôi, tôi cần một người cùng điên loạn với mình, ngày mai có ra sao xin đừng nói cho tôi biết. Hãy diễn kịch với tôi, đền lại những tháng ngày tôi đau khổ vì sự lừa dối của cậu, cậu phải hiểu, tiếp nhận sự thực là một chuyện đau đớn nhường nào, vậy nên, xin hãy tha thứ cho tôi một lần này thôi.

Tôi kéo quần Biên Nhược Thủy tụt xuống đầu gối, lộ ra đôi chân dài mảnh khảnh, màu da trắng non mềm khác hẳn da tôi. Tôi định lật người cậu lại, Biên Nhược Thủy đã hoàn toàn không còn khí lực gì nữa, nhưng vẫn cố dãy giụa, rên rỉ: “Xin cậu, thả tớ ra đi.”

Tôi biết lời cầu xin này xuất phát từ nội tâm Biên Nhược Thủy, không hề có chút giả dối nào, nhưng động tác của tôi không thể nào khống chế mà ngừng lại được. Nhìn con mắt sưng đỏ của cậu, lòng tôi âm ẩm đau, đành hạ giọng thì thầm bằng chất giọng nhẹ nhàng nhất: “Ngoan, hãy để tớ được yêu cậu.”

Nói rồi vội vã lật người Biên Nhược Thủy lại, hai tay cậu bị tôi giữ chặt trên đầu không để giãy dụa thêm. Tôi đưa dương v*t đã căng cứng tới cửa mình của cậu rồi dùng sức đâm mạnh vào bên trong.

“A!…” Hai tay Biên Nhược Thủy gồng lên, tiếng hét đau đớn càng kích thích thần kinh của tôi. Hạ thân cũng cảm thấy đau nhức, tuy chưa tiến vào được nhiều nhưng cái cảm giác bị hút chặt vào khiến trán tôi cũng phải đổ mồ hôi.

Biên Nhược Thủy không cầu xin nữa, hai tay đã giãy khỏi sự khống chế của tôi, nắm chặt lấy đám cỏ phía dưới. Tôi thở hổn hển, từ từ đẩy nhẹ vào bên trong, Biên Nhược Thủy chúi đầu về phía trước theo bản năng, khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn, nhưng không còn sức mà khóc nữa, chỉ có thể thở dốc từng đợt, từng đợt.

Không biết do cảm xúc của mình hay còn nguyên do nào nữa mà tôi không ‘mềm’ đi, cũng không hề có cảm giác bài xích khi gần gũi với một thân thể giống y hệt mình. Trái lại, cái cảm giác hạ thân được bao bọc tới gắt gao thế này khiến một luồng khoái cảm chưa bao giờ có tràn đầy trong tôi, tôi nhẹ nhàng động một chút, toàn thân như chạm phải điện, tê dại, đê mê, khoái lạc khiến tôi tạm thời quên đi nỗi đau khổ của mình.

Chậm rãi rút ra, Biên Nhược Thủy đã gần như ngất xỉu, lầm bầm một hai tiếng gì đó nghe không rõ. Mỗi lần tôi chuyển động thì thân thể cậu sẽ đong đưa theo, tựa như một con rối đang bị điều khiển.

Tôi xoay người cậu lại đối diện với mình, dịu dàng nói: “Từ giây phút tớ đi vào cậu, cậu đã thuộc về tớ rồi, sau này dù cậu có cùng với ai đi chăng nữa thì mãi mãi vẫn sẽ là người của tớ..”

Đôi mắt Biên Nhược Thủy mở rất to, nhìn tôi không chớp mắt, nhưng lúc tôi nhìn thẳng vào đôi mắt ấy mới phát hiện ra, cậu ấy không hề nhìn tôi, đôi mắt to tròn ấy như muốn xuyên qua người tôi mà nhìn vào khoảng không vô định phía sau. Ngực tôi đau đớn như có ai cầm dao đâm xuyên qua, hận không thể tự đâm cho mình một nhát.

Biên Nhược Thủy, tôi thực sự yêu cậu, ngoài cậu ra, không còn ai có thể thay thế được nữa. Phó Tử Vân có thể ngay lập tức giải đáp những khúc mắc trong bài học, nhưng trừ cảm giác khâm phục nàng, tôi không còn cảm giác nào nữa. Bởi tôi vẫn còn nhớ rõ có người bỏ cả giờ cơm chiều ngồi lỳ trong lớp cố sức làm bài, một đề Phó Tử Vân làm chỉ mất mấy phút là xong, còn cậu thì ngốc ngếch thử giải theo nhiều hướng khác; Phó Tử Vân có thể buông sĩ diện của tiểu thư mà đi ăn cháo với tôi, cậu cậy có tiền mà mua cả một tủ toàn đồ ăn vặt để dành cho tôi; Phó Tử Vân vui vẻ mặc những gì tôi mua tặng như trẻ được quà, cậu lại thích dùng bút chì làm nháp, tẩy đi lại viết tiếp; lúc chúng tôi đi chơi dưới trăng, nói chuyện tâm tình, đùa vui, cậu lại phải ở đây nghe những lời nhục mạ…

Mỗi lần tôi cùng Phó Tử Vân ra ngoài đi dạo ăn uống, tiền ấy có phải do cậu kiếm được không?

Nỗi đau đớn giày vò trong tim hòa với khoái cảm xác thịt khiến tôi gần như phát điên, chỉ muốn giây phút hai chúng tôi đang hòa làm một này dừng lại mãi mãi, bởi tôi hiểu, ngay từ khi bắt đầu, hai đứa đã rơi vào con đường không lối thoát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.