Biên Nhược Thủy

Chương 51



Than thở một hồi, cuối cùng anh ta cũng nói. Anh ta tên Vương Trung Cường, quen biết Biên Nhược Thủy cũng chưa lâu, ban đầu anh ta nghĩ Biên Nhược Thủy là người rất keo kiệt, nên không nói chuyện với cậu ấy. Một lần, Vương Trung Cường cần tiền gấp, Biên Nhược Thủy cho vay ngay, sau chuyện này anh ta mới hiểu con người thật của Biên Nhược Thủy.

Đêm đó Vương Trung Cường đưa Biên Nhược Thủy về nhà, là bởi Biên Nhược Thủy làm tăng ca tự nhiên lên cơn sốt, cũng không gọi được taxi, Vương Trung Cường tiện đường chở cậu ấy về, không ngờ về tới ở cửa lại gặp tôi, sau đó chưa hiểu mô tê gì đã bị tôi đánh một trận.

Lúc đó Biên Nhược Thủy rất xấu hổ, vội đỡ anh ta lên, quay lại thì tôi đã về rồi. Biên Nhược Thủy áy náy lắm, vội giải thích với Vương Trung Cường chuyện hai chúng tôi. Lúc đầu Vương Trung Cường không thể hiểu nổi, sau khi nghe Biên Nhược Thủy nói xong, cũng hiểu Biên Nhược Thủy khó xử, không bởi chuyện này mà nghĩ khác về cậu ấy.

“Lúc tao về rồi cậu ấy còn đi tìm mày, đứng trước cửa nhà mày cả đêm, buổi sáng sợ bố mẹ mày ra ngoài bắt gặp, mới về nhà.”

Sau đó bên tai tôi văng vẳng tiếng rủa mắng của Vương Trung Cường, anh ta mắng tôi một chút tình người cũng không có. Đêm đó mưa lớn như thế mà mày cũng không xuống gặp Biên Nhược Thủy một cái, nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm thế nào!

Anh ta còn nói cả đêm đó Biên Nhược Thủy ngủ dưới mưa, anh ta mà biết Biên Nhược Thủy dại dột như thế, chắc chắn không chần chừ đón ngay cậu ấy về nhà.

“Đừng nói là mày, nếu đối tượng là tao, nếu có ai tốt với tao như thế, chẳng cần biết là nam hay nữ, tao cũng yêu người đó cả đời.”

“Chuyện sau đó anh biết không?” Tôi hỏi Vương Trung Cường.

“Không biết, sau đấy tao không gặp cậu ta, mặc kệ sau này mày bồi thường thế nào cho Biên Nhược Thủy đi nữa thì trước kia mày cũng không thể đối xử với người ta như thế được.” Vương Trung Cường lớn tiếng mắng.

“Không…” Tôi hít sâu một hơi, kể với Vương Trung Cường: “Mấy ngày sau Biên Nhược Thủy vẫn đứng trước cổng trường chờ tôi, muốn giải thích với tôi, tôi lại vờ như không nhìn thấy. Anh có biết không? Lúc ấy tôi thấy quần áo cậu ấy bị bẩn, sắc mặt càng ngày càng tệ, không hiểu được đã xảy ra chuyện gì. Bây giờ mới biết, hóa ra từ sau hôm đó, cậu ấy không ngủ, không ăn cơm. Khi nói chuyện với mẹ tôi, cậu ấy đã nói sẽ không bao giờ … có gì với tôi nữa, tôi còn tuyệt vọng một mình! Bây giờ nghĩ lại, rốt cuộc cũng hiểu được vì sao cậu ấy lại nói như vậy, rốt cuộc cũng biết cậu ấy vì sao lại đi uống thuốc ngủ …”

Vương Trung Cường nghe tôi nói sắc mặt càng lúc càng tệ, nhiều lần muốn đứng dậy, không rõ là muốn làm gì. Nghe đến từ cuối cùng, anh ta cũng chẳng nhúc nhích nổi, choáng váng đến ngây người.

“Cậu ấy uống thuốc ngủ?” Ngực Vương Trung Cường phập phồng, vẻ mặt không thể tin nổi.

Tôi không trông thấy phản ứng của anh ta, ở bên cạnh im lặng. Vương Trung Cường sững sờ nói:

“Cậu ấy chỉ nói là bệnh tình nặng lên, cần tiền nằm viện, nên mới muốn tao cho mượn tiền.”

“Là cậu ấy muốn trả lại tiền cho tôi.” Tôi đờ đẫn nói.

Vương Trung Cường gật đầu, quay lại nhìn tôi, giễu cợt.

“Tống Thiên Lộ đúng không? Tao muốn nói cho mày biết mày vốn dĩ không phải là người, tao thật hối hận từ nãy đến giờ vẫn xem mày là người, lại còn đánh nhau với mày. Mày chẳng khác gì bọn phạm nhân giết người trong tù, đừng nghĩ mày là học sinh, tuổi còn trẻ là được quyền làm xằng làm bậy. Sớm muộn gì mày cũng bị trời phạt, chà đạp lên trái tim người khác, tao hận nhất là bọn người như thế. Mày, hôm nay tao đang vội, xong việc sẽ quay lại đón Biên Nhược Thủy đi, tao công nhận đúng là tao và cậu ta không thân quen gì, nhưng cũng muốn cậu ấy cách xa mày ra.”

Nói xong câu đó, Vương Trung Cường khập khiễng đi đến chỗ xe máy, bắt đầu khởi động xe, quay lại gầm lên với tôi: “Mày giỏi thì đốt nhà tụi tao đi, tao chả sợ!”

Vương Trung Cường phóng xe đi rồi, tôi vẫn đứng yên ở bãi đỗ xe thật lâu, bãi đỗ xe rộng dường như chỉ có một mình tôi. Muốn nói cũng không được, muốn cử động một chút cũng không động đậy được, cứ đừng đó mãi, chẳng tìm thấy lý do nào có thể giúp mình bình tĩnh lại.

Di động vang lên, tôi miễn cưỡng nhấn nút nghe, đầu kia truyền đến tiếng mẹ tôi.

“Mẹ phải đi làm, con lại trông Tiểu Thủy đi.”

Tôi bỏ di động xuống, chẳng nghĩ ngợi gì đi đến khu bệnh nhân, cùng đám người vào thang máy, tới tầng phòng bệnh thì bước ra, đi thêm vài bước nữa tới phòng của Biên Nhược Thủy.

Mẹ đã đi rồi, Biên Nhược Thủy một mình lặng lẽ nằm đó, nghe thấy tiếng cửa cậu ấy vội quay đầu lại, nhìn thấy tôi thì mặt biến sắc, nhưng cũng không nói gì, chỉ mỉm cười. Rồi cậu lại nghiêng đi hướng mắt lên trần nhà, không biết đang nhìn điều gì. Nhưng trông khuôn mặt ấy, tôi thấy tâm trạng cậu cũng không tệ, tuy rằng vẻ mặt cậu luôn đánh lừa người khác.

Tôi vừa đi đến, Biên Nhược Thủy như nhớ tới cái gì, đứng bật dậy đi tìm. Lòng tôi chợt lạnh cóng, mãi mới có cảm giác, cậu ấy… Là muốn tiễn tôi sao? …

Như vậy cũng tốt, miễn cho tôi mỗi ngày thấp thỏm chờ đợi, chờ cậu nói tôi và cậu về sau chẳng còn chút quan hệ nào nữa.

“Dì mới mua cho tớ một cái máy sưởi điện*, dì nói dạ dày co lại không phải là bệnh, về cơ bản không cần chữa trị, nên chú ý nhiều hơn. Với lại khi phát tác, chỉ cần cố gắng đặt máy sưởi lên bụng, dễ chịu đi rất nhiều, giảm đau còn tốt hơn là tiêm thuốc nữa.” Nói xong, Biên Nhược Thủy còn khua tay múa chân, lấy ra cho tôi xem.

Đầu óc tôi bỗng chốc quay mòng mòng, như thể một chiếc ô tô đang bám theo sát tôi. Tôi lấy lại bình tĩnh, đưa mắt chuyển qua nhìn máy sưởi điện mini trong tay Biên Nhược Thủy, mẹ đúng là lo nghĩ nhiều hơn tôi, nhưng thật lòng tôi mong muốn Biên Nhược Thủy sẽ chỉ nghĩ đến tôi hơn hết thảy mọi người.

Tôi lại gần, sờ mặt trên chiếc máy sưởi điện được đặt trong túi nhỏ bằng vải nhung, Biên Nhược Thủy nói có máy này sẽ không sợ đau nữa. Tôi thấy cậu cười với tôi, tôi cũng cười với cậu ấy.

“Cậu lại đánh nhau với anh Cường à?” Biên Nhược Thủy nhỏ giọng hỏi.

Tôi gật đầu, “Ừ… Sao cậu biết?”

Biên Nhược Thủy thản nhiên nói: “Vì trên mặt và cổ cậu có máu, tớ nghĩ là anh ấy làm cậu bị thương phải không?”

“Không.” Tôi thẳng thắn trả lời Biên Nhược Thủy, “Thực ra là tớ lại đánh anh ta, còn mạnh tay hơn lần trước, cậu có giận tớ không?”

Biên Nhược Thủy nghe tôi nói sắc mặt chợt thay đổi, ánh mắt kia không mang ý trách móc, là thất vọng, có lẽ từ lâu cậu ấy đã không còn hy vọng tôi có thể bình tĩnh làm tốt mọi chuyện nữa.

“Không giận, chỉ thấy không vui, anh Cường là người rất tốt, cậu lại hiểu lầm anh ấy, anh ấy đến đây cũng chỉ vì muốn giúp đỡ tớ.”

Tôi nhìn nét mặt bình thản của Biên Nhược Thủy, phần nào hiểu được ý cậu. Nếu là một tuần trước, chắc chắn cậu sẽ nổi giận đùng đùng mà thao thao bất tuyệt với tôi, dù biết tôi sẽ tức điên đi chăng nữa. Nhưng hôm nay, những thứ tôi từng có được đều…

“Biên Nhược Thủy, tớ muốn hỏi cậu một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Vương Trung Cường nói sau khi xong việc sẽ đón cậu đi, về sau đối xử với cậu như với em ruột, cậu có cùng đi với anh ta không?”

“…”

Thấy Biên Nhược Thủy vẫn không trả lời, tôi xoa đầu cậu ấy nói: “Không muốn nói thì đừng nói, tớ hiểu. Dù sao cậu đồng ý để tớ chăm sóc cho đến khi xuất viện có được không, nếu anh ta đến đây sớm, cậu cũng sớm xuất viện mà. Trước đây tớ luôn muốn làm một cái gì đó cho cậu, cậu cũng không từ chối mà? Tớ… Yêu cầu của tớ có quá đáng không…”

” Không… ” Biên Nhược Thủy kéo chăn lên, đưa mắt nhìn trần nhà, trả lời: “Tớ đồng ý với cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.