Biên Nhược Thủy

Chương 56



Biên Nhược Thủy nói dứt lời, tôi càng đánh mạnh hơn nữa, không thể kiểm soát ý nghĩ muốn đánh mình một trận. Nhưng hai má đau đớn bao nhiêu, trong lòng tôi lại nhẹ nhõm bấy nhiêu, hơn nữa trên gương mặt Biên Nhược Thủy thoáng lộ ra sự xót xa, từng cái tát giáng xuống cũng đáng lắm.

“Tớ không đùa đâu!” Biên Nhược Thủy nhảy vội từ giường xuống, lao vào người tôi, cố hết sức kéo tay tôi ra, dùng ánh mắt thù hằn chưa từng có nhìn xoáy vào tôi: “Cậu mà còn đánh nữa, tớ nổi điên lên thật đấy.”

“Thế thì cậu cứ nổi điên lên đi!” Tôi cũng không chịu thua cãi lại.

Biên Nhược Thủy thấy tôi lại định nâng tay lên thì uất ức đến nỗi mặt đỏ bừng ấn chặt tay tôi xuống, cậu lớn tiếng giận dữ: “Tớ điên lên sẽ bỏ đi ngay lập tức, vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho cậu đâu.”

Nghe xong những lời ấy, tôi với Biên Nhược Thủy còn giằng co rất lâu, không ai chịu nói gì. Cuối cùng vẫn là tôi nhận thua, thất vọng buông tay ra, nói với Biên Nhược Thủy: “Tớ mà không đánh thì trong lòng khó chịu lắm.”

Biên Nhược Thủy cũng dịu đi, giọng nói với tôi nghe thật mênh mang.

“Cậu đánh, lòng tớ cũng thấy khó chịu.”

Nghe những lời đó, tôi vươn tay chỉ muốn ôm cậu vào lòng, nhưng cánh tay đưa lên giữa chừng lại buông xuống, tôi ngẩn người ngồi trên giường đáp: “Không cần khó chịu, cũng chả việc gì phải áy náy, tớ nên làm như thế.”

Nếu tôi đoán đúng, Biên Nhược Thủy nghe câu ấy của tôi, sẽ vụt quay đầu lại, lên tiếng phản đối. Tôi tưởng tượng cảnh cậu nói cậu đâu hận tôi, nói dù tôi có giở trò gì cậu cũng không quan tâm. Nhưng cuối cùng Biên Nhược Thủy vẫn im lặng, thật lâu sau cậu ấy mới thốt lên một câu, cậu nói: “Tống Thiên Lộ, cậu đúng là đồ đầu gỗ.”

Nghe cậu nói thế, chú ý của tôi lập tức chuyển dời, nhìn Biên Nhược Thủy không giống đang nói đùa, tôi càng muốn biết tại sao. Đây là lần đầu tiên Biên Nhược Thủy nói ra cách cậu nghĩ về tôi, tinh thần tôi cũng khá lên một chút.

“Vì sao chứ?”

Biên Nhược Thủy không trả lời, chui vào chăn, đáp bằng giọng nghèn nghẹn: “Không vì sao hết, cậu cứ đánh đi, cậu đánh đến chết cũng không phải chuyện của tớ! Đánh đi, đánh nữa đi!”

Đây là lần đầu tôi thấy Biên Nhược Thủy nổi giận như vậy, một mình cục cựa trong chăn, lên giọng mắng mà không biết đang mắng gì. Tôi chẳng biết mình nên xúc động hay nên căng thẳng nữa, cậu ấy có thể bộc phát hết ra là tốt rồi, nếu không cậu lúc nào cũng nín nhịn trong lòng; tôi chỉ sợ cậu bị chọc giận đến nỗi ngờ nghệch, không thể chịu đựng nữa mới thành ra như vậy.

Tôi chậm rãi đi tới, thử sờ vào chăn, bên trong lập tức giãy dụa. Tôi thì thầm hỏi cậu: “Tớ không đánh nữa, cậu nói tớ nghe đi vì sao lại là đầu gỗ?”

Kết quả là vừa hỏi xong, phản ứng của Biên Nhược Thủy còn mạnh hơn, cậu thò đầu từ trong chăn ra hét vào mặt tôi: “Tớ không nói, cậu tốt nhất nên biết là, dù gì chúng ta đã như thế này rồi, nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì hết.”

“Chính cậu nói đó nhé, dù gì chúng ta đã như thế này rồi, nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì hết. Nói ra cũng xa nhau, không nói cũng xa nhau, sao không nói thẳng ra luôn cho rồi?” Tôi nửa thật nửa đùa, hờ hững nói bóng gió.

Biên Nhược Thủy chợt sững lại, khuôn mặt hằn vẻ thất vọng, cậu lặng hỏi: “Thật sự không hối hận?”

“Cậu nói đi, tớ không hối hận…” Tôi nói.

Biên Nhược Thủy có phần bất đắc dĩ cười một tiếng, quay lưng về phía tôi, mặt hướng ra ngoài cửa sổ trả lời: “Cậu muốn nghe cái gì?”

Tôi muốn khích Biên Nhược Thủy, để cậu ấy nói ra hết những điều muốn nói, ra vẻ nhàn nhã hỏi cậu: “Tớ muốn biết tại sao cậu nghĩ tớ là đầu gỗ, mỗi lần cậu buồn bực hay khó nghĩ, tớ đều phải hao tâm tổn trí tìm xem rốt cuộc nguyên nhân là do đâu. Cậu không biết là tớ thật lòng quan tâm, giúp đỡ cậu hay sao? Cậu không biết là tớ đã dành cho cậu bao nhiêu thời gian của tớ hay sao?”

Nào ngờ Biên Nhược Thủy còn bình thản hơn tôi, cậu nói: “Đúng, cậu đối tốt với tớ, tớ biết, thế nên tớ mới bảo cậu là đầu gỗ, nếu không phải đầu gỗ, cậu đã sớm hiểu ra rồi.”

Những lời này rõ ràng đã tổn thương tôi, lòng nhất thời tức giận, cãi lại: “Thế mà chuyện bạn gái trước kia tớ lo được hết đấy, chẳng hiểu sao lại đi mắc vào một khúc gỗ như cậu? Cậu đã nghĩ tới chưa? Tớ chỉ bị cậu lây bệnh cho thôi.”

Biên Nhược Thủy càng nổi giận, khi nãy là cậu đau lòng, tôi vừa ở bên cạnh khóc lóc kể lể xong. Mặt cậu lập tức tối sầm, ngả người sấp xuống, vùi trong chăn, tiếng nói không còn chút sức sống nào.

“Đúng vậy… Đều tại tớ hại cậu… Phó Tử Vân ngay cả đề thi của cậu cũng biết, tớ đến mua lọ thuốc mỡ nên đưa cậu như thế nào cũng không biết, tớ là khúc gỗ, tớ là đồ ngốc…”

Tôi cười, có chút không hiểu nhìn cậu ấy hỏi: “Thuốc mỡ kia là mua cho tớ à?”

Biên Nhược Thủy nắm chặt chăn, vặc lại: “Không thì ở đâu ra? Cậu nghĩ là cho ai?”

“Tớ nghĩ cậu mua cho Vương Trung Cường!”

Nghe câu trả lời, Biên Nhược Thủy quả thật bị tôi chọc giận, hét lên một tiếng, rồi tôi nghe thấy tiếng khóc. Từ phía sau nhìn thấy bờ vai của cậu khẽ run, tóc rối tung, nhìn giống hệt con nít, khóc thật đáng thương. Có lẽ cậu ấy thật sự không chịu nổi nữa, cả phẫn nộ, cả đau khổ… Dù là thế nào cũng tốt, tôi chỉ muốn giúp cậu ấy không bận lòng mà sống, không cần che dấu tâm tình của mình, không cần lo người khác nhìn nhận thế nào, không thích thì tức giận, khó chịu sẽ khóc, vui mừng sẽ bật cười.

Tôi vỗ lưng Biên Nhược Thủy, chờ cậu bình tĩnh lại, Biên Nhược Thủy tâm tình đến rất nhanh, nguôi ngoai còn nhanh hơn, tôi biết giải pháp của mình không triệt để mấy, chắc chắn trong lòng cậu còn tâm sự, nhưng mỗi lần khóc cậu đã theo tự nhiên mà nín nhịn lại.

Có lẽ điều này đã trở thành một thói quen của cậu ấy, vừa ngây thơ vừa chín chắn. Có đôi khi chỉ như một em bé mới lớn, người khác giở thủ đoạn gì, cậu cũng không băn khoăn mà suy nghĩ; có đôi khi lại giả vờ thành một người đầy trách nhiệm, việc gì cũng buộc mình phải lo phải nghĩ.

Thấy Biên Nhược Thủy không lên tiếng, tôi cởi giầy leo lên giường, nằm xuống cạnh cậu. Vì giường rất hẹp, tôi lại không dám lấn sang chỗ cậu, nên đành nằm nửa thân lơ lửng, còn phải gập chân lại, không thì giường không đủ dài.

Tôi khẽ đẩy cậu, nhỏ giọng nói: “Cho tớ ít chỗ được không? Nằm thế này khó chịu quá, đầu gỗ cũng có tri giác đấy nhé.”

Biên Nhược Thủy khẽ dịch người, tôi động đậy thế nào cũng không màng chuyện với tôi, tôi biết cậu ấy còn giận, đến gần nâng tay giúp cậu lau nước mắt vương lại trên mặt. Mở lời: “Thôi đừng tức giận nữa, có chuyện này khả năng còn làm cậu tức hơn nữa đấy.”

Biên Nhược Thủy hừ mũi, “Tớ vốn dĩ không tức giận, mà cậu có nói cái gì nữa tớ cũng không tức đâu nên cậu cũng không cần phải nói làm gì.”

“Không được, tớ phải nói, chẳng phải vừa rồi cậu hỏi tớ có hối hận hay không à? Lúc ấy tớ nói không hối hận, tớ muốn biết tớ nói không hối hận thì sẽ có hậu quả gì.”

“Nếu tự cậu hiểu ra, thì chẳng có hậu quả nào hết, nếu cậu còn muốn tớ nói cho cậu biết vì sao cậu là đầu gỗ thì cậu vĩnh viễn không có cơ hội thay đổi đâu.”

Tôi nghe xong lời cậu, thở dài một hơi, chưa biết nói gì, Biên Nhược Thủy lại xoay lưng về phía tôi, dùng giọng lạnh nhạt nói tiếp: “Với lại, lần này đúng là tớ không giận.”

“Như thế là ban đầu cậu định cho tớ cơ hội thật sao?” Tôi lập tức phấn khởi trở lại, nắm cánh tay lớn tiếng hỏi.

Biên Nhược Thủy như bị tôi chạm đến chỗ đau, hít mạnh một hơi: “Cho dù đúng thì thế nào? Hiện tại đã không còn nữa rồi.”

Tôi không nhìn cậu, lại hỏi tiếp: “Cậu nói lần này không giận, chẳng phải vừa rồi cũng nổi giận đấy sao?”

Tôi nói hết, miệng Biên Nhược Thủy cắn càng chặt hơn, dù là đèn trong phòng tắt cả, tôi cũng biết mặt Biên Nhược Thủy nhất định tái đi rồi.

“Tớ hối hận thật đấy, hehe…” Tôi cười nói.

” Vô ích!” Biên Nhược Thủy phiền não mắng.

Tôi cũng không nói gì, im lặng nằm bên cậu, không chạm vào cậu, cũng không trêu cậu nữa. Qua một lúc thật lâu, Biên Nhược Thủy thấy tôi không nói gì, thở hắt ra một hơi, như là phó mặc mà nhắm mắt lại.

“Từ lúc cùng nhau vào phòng, cậu nói gì tớ đều hiểu cả…”

Tôi nói những lời ấy bằng giọng rất nghiêm túc, hình như cho đến bây giờ tôi chưa bao giờ khẳng định chắc chắn như thế. Vì, tại giây phút bước trở về phòng đó, tôi nhận ra sự thật, Biên Nhược Thủy suy nghĩ đơn giản hơn tôi nhiều. Cậu không cần hứa hẹn, không cần khắc cốt ghi tâm, không cần tôi phải trả bất cứ giá nào để bù đắp cho cậu… Điều cậu cần chỉ là một ngày được chăm sóc, đôi lời hỏi thăm, và có thể dành cho tôi một hạnh phúc giản đơn nào đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.