Biên Nhược Thủy

Chương 66



Chủ nhật hôm đó tôi đến gặp Phó Tử Vân, chỉ đơn giản ngồi trò chuyện với nhau, nàng nói nếu không có gì thay đổi sáng mai sẽ đi, muốn tôi đừng tới tiễn. Tôi bảo sớm tinh mơ cũng nhất định đến, cùng lắm là không ngủ một hôm. Phó Tử Vân cười rất vui vẻ, nhưng cuối cùng nàng vẫn không chịu để tôi qua tiễn.

Sáng sớm ngày thứ Hai, tôi bị tiếng di động đánh thức, tôi tưởng chuông báo, xem mới biết là điện thoại. Lúc bật dậy nghe máy lại càng hoảng, người gọi là Biên Nhược Thủy. Số điện thoại này tôi cho Biên Nhược Thủy, cậu chưa từng liên lạc với tôi, mấy ngày nay tôi mang di động theo, cũng vì liên lạc với Phó Tử Vân.

“Chuyện gì vậy?…” Tôi mơ màng hỏi.

“Dậy đi! Nhanh lên!” Tiếng Biên Nhược Thủy la lớn.

Tôi nhìn đồng hồ, mới ba giờ hơn, vội cái gì không biết! Tôi nhìn lại dãy số hiển thị trên màn hình lần nữa, là số nhà Biên Nhược Thủy, may là lúc này cậu không đi đâu. Hành hạ thế này làm tôi tỉnh cả ngủ, nhưng tôi vẫn giả vờ uể oải kể khổ với Biên Nhược Thủy.

Biên Nhược Thủy mặc kệ tôi làm bộ làm tịch, còn cho là tôi không chịu dậy nên ở đầu bên kia oanh liệt chỉ đạo. Kế tiếp là gầm một hơi câu “Dậy nhanh lên” ầm ầm sức mạnh, đúng là thích nhúng mũi vào chuyện của người khác. Tôi nhịn không được bật cười hai tiếng rồi mới đi đánh răng rửa mặt.

Không biết sao Biên Nhược Thủy lại biết hôm nay tôi muốn đi tiễn Phó Tử Vân, nhưng cậu luôn canh cánh trong lòng nên tôi cũng không muốn làm trò. Tuy hôm qua Phó Tử Vân chỉ như đang nói đùa, nhưng nàng ra đi tôi không vui nổi, chuyện Tiếu Vĩ ngày trước tôi đã ân hận mãi, lần này nhất định không được để vuột mất.

Lúc ra đến cửa Biên Nhược Thủy lại gọi, nhắc tôi mặc thêm áo khoác, sáng sớm trời lạnh. Tôi ngoài miệng ừ à, cuối cùng vẫn mặc áo phông cộc tay đi. Nhưng đúng là bên ngoài lạnh thật, tôi rụt cổ, đánh điện cho hãng taxi, mãi mới bắt được một chiếc xe.

Bốn giờ hơn, tôi gọi cho Phó Tử Vân đúng lúc nàng vừa tới sân bay, vì hai thành phố chênh lệch múi giờ nên thời điểm nàng khởi hành thật mệt mỏi. Khi thấy nàng bước ra từ chiếc Lamborghini, áo quần sang trọng, tôi không dám tới nhận người quen.

Nàng cười vẫy tay với tôi, hôm nay trang phục và phụ kiện thay đổi, ngay cả nụ cười của nàng cũng toát lên vẻ tiểu thư nhà giàu. Tôi trêu nàng: “Quý cô đây ngày trước đến trường tụi này học có phải chỉ để trải nghiệm cuộc đời không thế?”

Khi Phó Tử Vân nói chuyện lại không có cảm giác đó, vẫn rất thân thiết, rất thoải mái. Tôi ngồi nói chuyện với nàng mặc thời gian trôi qua, có hai ông chú mặt mũi hiền hòa đi cùng nàng, mãi đến lúc không thể chậm trễ hơn được nữa, họ mới giục Phó Tử Vân nhanh vào phòng VIP đợi làm đăng ký.

Phó Tử Vân đưa tay từ biệt tôi, khoảnh khắc quay đầu đi nàng vẫn rất hạnh phúc, không biết khi vào bên trong liệu nàng có buồn hay không. Dù thế nào tôi vẫn đứng yên tại đó, chờ chuyến bay của nàng cất cánh mới quay đi. Có lẽ vì Phó Tử Vân không khóc nên tâm trạng tôi cũng bớt cảm giác nặng nề mấy ngày nay. Đâu phải là mãi mãi không gặp lại nhau nữa, gia đình nàng khá giả như vậy, ngày nào đó nàng muốn trở về cũng không phải chuyện vất vả, tôi tự an ủi mình, bước ra sảnh lớn bên ngoài.

Vừa ra thì gặp Biên Nhược Thủy, không biết làm cách nào mà tin tức của cậu nhanh nhạy thế, ngay cả tôi ra cửa nào cũng biết. Cậu lo lắng nhìn tôi, có lẽ vì sợ tôi buồn nên cố ý đến đây đón.

Tôi xoa đầu cậu, nói đùa: “Sao? Sợ tớ đi cùng bạn ấy à?”

Biên Nhược Thủy nhìn vẻ mặt bình tĩnh của tôi, cũng an tâm, xong lại đổi sắc mặt, quét mắt liếc tôi một cái: “Tớ đi kiểm tra xem cậu có nghe lời tớ hay không, coi bộ tớ đã nghĩ cậu trung thực quá rồi.”

Tôi nhìn theo ánh mắt cậu mới hiểu ra, hóa ra là chuyện tôi không mặc áo khoác, bên ngoài đúng là hơi lạnh, trời vẫn chưa sáng, sau nửa đêm đúng là lạnh cóng. Tôi không muốn ở đại sảnh nên theo Biên Nhược Thủy về nhà cậu, bây giờ thực sự là khoảng thời gian tốt, nhưng tôi chẳng có lòng dạ làm gì nữa.

Tôi biết Biên Nhược Thủy cầm theo áo khoác, ngoài trời bắt đầu nổi gió, tôi nài nỉ cậu: “Đưa tớ đi, tớ thấy lạnh rồi.”

“Cậu biết thế sao lúc đầu không mặc? Giờ cho biết lạnh đi…”

Tôi bĩu môi, lầm bầm: “Thật độc ác mà.”

Biên Nhược Thủy còn đang có ý đưa tôi, nghe xong lại càng không muốn đưa, đem áo khoác vắt lên vai, thong thả như không có việc gì mà đi tiếp.

Tôi trông bộ dạng đó liền nhảy vồ lên người cậu, không chừa đường thoát siết chặt tay, còn lắc qua lắc lại. Đi chưa được mười thước, Biên Nhược Thủy chịu không nổi, tức khí đấm vào ngực tôi một cái, nhìn tôi bằng ánh mắt của kẻ thua cuộc.

“Không mặc, tớ thà chết chứ không chịu khuất phục!” Tôi hướng về ngã tư không có ai mà la hét, xoa xoa tay, vẻ mặt nham hiểm quay qua ngó Biên Nhược Thủy.

Biên Nhược Thủy cũng nổi cáu, tôi đã nói thế, chắc chắn cậu cũng không chịu xuống nước cầu xin tôi. Nhưng cậu cũng có kế riêng của cậu, cậu cởi cái áo khoác như đồ cổ đang mặc ra, lúc này mà có cơn gió mạnh thổi qua thể nào răng cậu cũng đánh lập cập vào nhau. Người gầy chịu lạnh kém, dù tôi với cậu mặc quần áo như nhau, so với tôi cậu có vẻ lạnh hơn nhiều lắm.

Tôi cũng không thể thua như thế. Đã vậy thừa dịp đường không có ai, tôi lột thẳng áo phông ra, cởi trần mà đi, nhìn Biên Nhược Thủy bằng ánh mắt khiêu khích. Biên Nhược Thủy trợn tròn mắt, sửng sốt nhìn tấm ngực trần của tôi mà nuốt một ngụm nước bọt, y hệt em bé lâu ngày không thấy ngực mẹ bắt gặp núm vú cao su.

Quả nhiên, cậu không có da mặt dày như tôi, đối với tôi mà nói, để trần thế này là chuyện bình thường. Khi chúng tôi cùng tập thể dục, tôi toàn mặc áo đồng phục cùng quần đùi. Cậu thì cởi áo lộ hai cánh tay thôi đã phải suy nghĩ một hồi.

“Cậu có phục hay không?” Tôi hỏi Biên Nhược Thủy.

Biên Nhược Thủy vẫn dùng biểu tình kia mà nhìn chằm chằm tôi, cuối cùng đành cứng nhắc gật đầu.

Tôi làm như trêu chọc con gái mà nâng cằm cậu lên hỏi: “Sao lại nhìn tớ như thế?”

Biên Nhược Thủy lắc đầu, chạy vụt đi nhanh như chớp, tôi không ngờ cậu chịu không nổi chạy trốn, mà tôi chẳng biết tại sao cũng chạy theo sau. Cậu tuy gầy, không ngờ chạy không chậm tí nào, bước chân lại rất nhẹ nhàng. Thấy gió đêm thổi chạy mấy bước cũng thoải mái, trời lại không lạnh, tôi mới không đuổi theo cậu nữa.

Cuối cùng, Biên Nhược Thủy kiệt sức, dừng lại ở phía trước tôi thở gấp, đưa áo cho tôi, hổn hển nói: “Đừng… Đừng chạy nữa… Tớ thua… ”

Biên Nhược Thủy vừa dứt lời, đèn đường phụt tắt, bây giờ là gần năm giờ, tuy trời còn tối, đèn đường vẫn tắt đúng giờ. Tôi đưa lại áo cho cậu, chỉ mặc áo thun vào.

“Đừng về nhà, bọn mình cứ đi thế này cũng hay, lát nữa trời sáng hẳn cậu phải đến trường nữa.”

Tôi gật đầu, cùng cậu bước vào trong màn đêm. Mỗi người một câu, lập kế hoạch cho cuộc sống sau này, dù sao cũng là một chuyện rất ý nghĩa. Ít nhất có thể giúp tôi quên đi nỗi buồn, con người phải học cách hài lòng với những gì mình đang có, trước đây tôi luôn mong Phó Tử Vân và tôi có thể tiếp tục làm bạn thân, giờ đây chỉ biết hy vọng nàng sẽ luôn được hạnh phúc hơn nữa.

Tôi nắm tay Biên Nhược Thủy, cậu không từ chối, bởi trên đường cũng không có ai nhìn. Cho dù có người qua lại, trông thấy chúng tôi như anh trai kéo tay em trai, cũng đâu thể nói này nói nọ. Hai đứa cứ như thế suốt dọc đường đi, ồn ào cười nói, tựa đám con nít khoác lác bao chuyện viển vông, thời gian như vụt bay qua chúng tôi, chớp mắt trời đã sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.