Biên Nhược Thủy

Chương 68



Ra khỏi nhà, tôi tự dưng có cảm giác “một đi không trở lại”, mũi tôi chỉ ngửi thấy mùi máu, sờ lên mũi đúng là chảy máu thật. Tôi chạy vội vào siêu thị gần nhà mua một cái khăn mùi soa, chùi bừa lên mũi.

Họa vô đơn chí, câu này đúng là không sai mà. Cả người tôi rệu rạo như muốn gãy rời ra, kiểu này nhà ga cách 200 mét cũng chưa chắc lết tới nơi. Thôi thì bắt xừ tắc xi cho nhanh, có tốn mấy đâu.

Tài xế tắc xi vừa nhác thấy mặt tôi, chưa nói năng gì đã nhấn ga phóng thẳng làm tôi tức lộn ruột muốn đuổi theo đập tan cái tắc xi đó đi cho rồi. Không biết Biên Nhược Thủy còn chờ tôi không, nếu tôi không đến, cậu đi trước thì hơn.

Cuối cùng chẳng có cái tắc xi nào chịu dừng lại, liếc mắt qua tôi một cái là lao đi luôn, cũng chẳng sợ tông gãy luôn cánh tay đang bắt xe của tôi. Xã hội bây giờ đúng là chẳng có tình người gì hết, ai cũng ngại dính chuyện rắc rối. Tôi chịu thua, đành khập khiễng đi đến nhà ga.

Trước kia tôi muốn đi đâu toàn được ba đưa đi, một mình tôi cũng biết lái xe, chẳng mấy khi đi xe công cộng. Ở bên cạnh Biên Nhược Thủy lâu, tôi thành ra lại sống như hồi tiểu học.

Tôi đến phòng khám phía trước, dùng tốc độ nhanh nhất có thể thuốc thang các thứ. Nhìn mình trong gương tạm chấp nhận được mới lao vội đến quán cà phê kia. Vừa đi tôi vừa nghĩ Biên Nhược Thủy sẽ thế nào khi nhìn thấy tôi, là lo lắng? Nén giận? Hay đau lòng?

Kể ra bị đánh một lần cũng không tệ. Tôi bị người ta bắt nạt, đến gặp Biên Nhược Thủy lại được bù đắp xứng đáng…

Vạ vật mãi cũng tới nơi, mấy nhân viên quen mặt còn tưởng tôi đến đây uống nước. Có cô còn hỏi bao giờ Phó Tử Vân đến, bảo tôi ra chỗ xích đu tình nhân ngồi chờ. Cũng có người nhìn chằm chằm mặt tôi hỏi thăm, nhưng tôi không có hứng đáp lại quan tâm của họ, tôi giải thích qua loa rồi hỏi Biên Nhược Thủy đang ở đâu.

Đến cả lúc Biên Nhược Thủy về cũng chẳng cô nào hé răng nói tôi biết. Biên Nhược Thủy đang cầm một thùng xốp to đùng, đầu đội mũ lưỡi trai nhưng vẫn không ngăn được mồ hôi chảy đầm đìa. Có lẽ cậu ấy vừa giao hàng về, định lấy hàng mới rồi lại đi tiếp.

Biên Nhược Thủy làm việc gì cũng chuyên chú cẩn thận nên lúc vào cửa không nhìn thấy tôi. Cậu đưa hóa đơn cho thu ngân rồi xoay người lúi húi xếp sắp, chờ lúc cậu định đứng dậy, tôi lại gần bên cạnh.

Biên Nhược Thủy đang cúi đầu nên nhận ra đôi giày cảu tôi, cậu mừng rỡ ngẩng lên nhưng đến khi trông thấy mặt tôi rồi, cậu cứng ngắc, mắt mở to. Nét vui vẻ còn sót lại làm cậu đang cười mà như muốn khóc.

Nhìn khuôn mặt ấy tôi đâm hối hận, lẽ ra không nên đến gặp cậu trong bộ dạng thế này. Thà nói dối có việc bận, hai ngày sau hẵng đến tìm cậu. Giờ tôi lại là người đau lòng thay cậu.

“Nhanh lên, kem không để lâu được đâu.”

Chủ quán lên tiếng nhắc, Biên Nhược Thủy luống cuống mở cái thùng ra rồi lại khóa vào. Cậu không nói gì nhưng sắc mặt rất kém.

Chuẩn bị xong xuôi, Biên Nhược Thủy xách thùng ra ngoài. Tôi đuổi theo, Biên Nhược Thủy nhẫn nhịn bảo: “Cậu nghỉ ngơi đi, giao hàng không xa, lại có xe đưa đi nữa…”

“Nặng lắm phải không?”

Biên Nhược Thủy không trả lời, tiếp tục bước nhanh. Tôi định xách cùng một tay, Biên Nhược Thủy nhất quyết không cho, cậu có vẻ khó chịu, tôi vội nói: “Sáng nay tớ có tí việc nên đến trễ, đừng giận mà…”

“Tớ không giận, tớ không bao giờ giận chuyện như thế, sáng nay đưa chuyến này nữa là xong rồi. Cậu ở đây chờ tớ, đừng đi theo, cậu đang…”

“Tớ không sao, đừng có mà coi thường tớ…” Tôi lại bước lên phía trước.

Biên Nhược Thủy đứng phắt lại, gượng gạo nói: “Cậu bước một bước nữa là tớ mặc kệ cậu đấy.”

Tôi biết cậu không nói đùa, đành giật lùi mấy bước, “Được rồi, được rồi… Đợi lúc cậu về nói chuyện sau, tớ qua bên kia ngồi chờ cậu.”

Biên Nhược Thủy gật đầu, xách thùng đi càng nhanh hơn, tôi nhìn bóng lưng cậu gầy yếu lại mang theo một cái thùng to như vậy, còn lảo đảo muốn chạy thật nhanh, đúng là ngốc ơi là ngốc.

Tôi ngoài mặt cười mà tự mắng mình vô tâm. Không biết cậu từ sáng tới giờ giao bao chuyến rồi, bệnh vẫn chưa khỏi hẳn mà đã vội đi làm việc nặng, lại còn thấy tôi tơi tả thế này dẫn xác đến, chắc cậu trong lòng cũng thầm trách tôi.

Khoảng một giờ sau, Biên Nhược Thủy về, bộ dạng sốt sắng. Khi nãy sao tôi không giải thích với cậu luôn, nhất định là cậu muốn biết đã xảy ra chuyện gì, thể nào cậu cũng không chịu nói thẳng ra mà lại suy nghĩ lung tung.

“Nhìn xe kìa! Ở yên đấy…” Tôi bước tới, hét lớn. Xem ra đúng là mất hình tượng thật, giọng khản hết rồi, chẳng hiểu cậu có nghe thấy không.

Biên Nhược Thủy xách thùng xốp mồ hôi đầm đìa đi về phía tôi, tôi cũng bước nhanh tới. Biên Nhược Thủy thở dốc, mồ hôi vã ra như tắm. Tôi lấy cái khăn tay vô dụng khi nãy ra đưa cậu, Biên Nhược Thủy sợ người ra nhìn thấy nên giật nhanh khăn khỏi tay tôi.

“Làm gì mà! Cứ như ăn cướp…” Tôi đùa.

Biên Nhược Thủy phớt lờ, đứng yên nhìn tôi, bình tĩnh hỏi: “Thế là có chuyện gì?”

“Mình tìm chỗ nào đi, ở đây ồn ào lắm!” Tôi nói rồi chỉ chỉ vào công viên cạnh đó.

Vừa đi tôi vừa nghĩ, tôi phải kể với Biên Nhược Thủy vụ mất mặt kia thế nào đây, để còn không ảnh hưởng đến hình tượng của tôi nữa.

Nghĩ chán nghĩ chê, tôi mới nói một câu, mặt Biên Nhược Thủy đã trắng bệch.

“Cậu… nói với chú rồi?” Biên Nhược Thủy ấp úng hỏi.

“Nói gì cơ?” Tôi ngơ ngác.

Biên Nhược Thủy càng cuống: “Chuyện hai đứa mình ấy.”

À, hỏi sao cậu phản ứng mạnh thế, tôi vội kể cậu nghe rõ đầu đuôi một lượt.

Biên Nhược Thủy không cười tôi, bởi vì cậu hoàn toàn không tin.

“Cậu không gây chuyện? Cũng không gây thù với ai? Làm gì có ba mẹ nào lại đánh vào mặt con? Cậu nói đừng quá nói… Cậu đừng nghĩ tớ là trẻ con, cậu không nói thật thì tớ không thể yên tâm được. Tớ hứa sẽ không gây chuyện, chỉ xin cậu đừng giấu tớ, cậu đã bảo là có chuyện gì cũng sẽ nói với tớ cơ mà…”

“Này… Tớ biết nói thế nào nữa đây? Tớ nói thật đấy! Ai lừa cậu làm gì? Đần độn như cậu, lừa cậu cũng chẳng vẻ vang gì hết!”

Tôi chết mất thôi, nhìn hai mắt cậu đỏ lên, tôi chỉ biết khua tay múa chân đưa ra đủ các thể loại chứng cứ xác thực, bây giờ tôi mới hiểu, người thật sự khó đối phó là cậu mới đúng.

Rốt cuộc thì Biên Nhược Thủy vẫn không tin, cứ khăng khăng cho rằng tôi đang gạt cậu, cậu nói cậu đang mang trên lưng rất nhiều gánh nặng. Tôi nghe mà mặt đỏ tía tai, giá mà tôi đây được vô tư đã tốt.

Cuối cùng, Biên Nhược Thủy có vẻ nhụt chí, cậu nói: “Để tớ nói trước, về sau có chuyện gì tớ cũng kể với cậu, sáng hôm nay, anh Cường đến tìm tớ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.