Biên Nhược Thủy

Chương 82



Nữa đêm, tôi nằm mơ – mơ thấy ba của tôi cùng thầy chủ nhiệm bị tai nạn xe cộ, thời điểm tôi chạy tới thì thầy chủ nhiệm đã chết, thân thể bị nghiền nát, chảy máu đầy đất. Sau đó không biết thế nào tôi lại biến thành người lái xe kia, mà người bị xe nghiền nát lại biến thành Biên Nhược Thủy. Nhưng tôi không hề cảm thấy kinh ngạc, chỉ không ngừng đau khổ rống to …

“Lộ?” Gương mặt máu thịt lẫn lộn của Biên Nhược Thủy trong mộng trở nên bình thường, chờ thời điểm tôi nhìn kỹ, phát hiện mình đem sự thật cùng cảnh trong mơ lẫn lộn với nhau. Biên Nhược Thủy đích xác không hề bị làm sao, đang ngồi bên cạnh tôi, kêu vài tiếng tên tôi.

Tôi thở mạnh một hơi, hoàn hảo chỉ là mơ, tôi vẫn còn sợ hãi đối với cảnh mơ ban nãy.

Biên Nhược Thủy mặc một cái áo sơ mi rộng thùng thình, ngồi bên cạnh tôi, vẻ mặt lo lắng nhìn tôi.

“Lộ? Thấy ác mộng à?”

Tôi gật gật đầu, vẻ mặt sầu lo nhìn Biên Nhược Thủy.

Biên Nhược Thủy vươn tay vỗ vỗ lên đầu tôi, không ngừng lặp lại : “Sờ sờ lông, không sợ…” Em nói – đây là mẹ em dạy, trước đây em hay thấy ác mộng, mẹ em sẽ không ngừng lặp lại như thế.

Tôi sững sờ nhìn chăm chú vào động tác cùng lời nói ngây thơ của Biên Nhược Thủy, bỗng nhiên có một loại cảm giác trống rỗng, tôi tựa như con gấu Koala bám trên người em, nhưng cũng không làm cái gì, chỉ ôm chặt lẫn nhau mà ngủ say.

Thi viết vào trường cao đẳng của tôi không giống với các thí sinh khác, là do trường học ra đề, sớm hơn các thí sinh khác gần một tuần. Tôi cơ hồ không hề đọc sách, thẳng đến cách ngày thi còn 3 ngày mới bị Biên Nhược Thủy ép bức mà phải giả bộ cầm lấy sách vở. Đối với cuộc thi này của tôi – Biên Nhược Thủy cực kỳ lo lắng, còn tôi thì chẳng sao cả, nên làm gì thì làm cái đó.

Thời điểm cách cuộc thi còn 1 ngày, Biên Nhược Thủy nhận mệnh, dù sao đại cục đã định, giờ có ôn tập cũng đã muộn. Cả đêm em không ngừng trăn trở, cứ luôn than thở – nếu thi rớt thì sẽ rất tệ.

Sau đó, tôi thấy quá phiền, đem bao gối nhét vào miệng em, vốn là tôi đùa giỡn, không nghĩ tới Biên Nhược Thủy thật sự nổi giận. Nằm bên cạnh không nói lời nào, mặc cho tôi hóng thế nào cũng không được, vẫn là một bộ biểu tình rầu rĩ.

“Em còn dám trưng vẻ mặt này với anh xem, có tin anh bỏ em hay không?” Tôi nhéo lỗ tai Biên Nhược Thủy, cười đến nhăn răng.

Biên Nhược Thủy dùng sức đẩy tay tôi ra, xoay người lăn tới góc bên kia, tôi dùng chân nhẹ nhàng đá em vài cái, em cũng không để ý tôi. Hiện tại quan hệ hai người ổn định , tôi cùng em cứ thường xuyên đùa giỡn tranh cãi nhốn nháo như vậy.

Vốn lúc đầu, tôi nghĩ Biên Nhược Thủy sẽ không giận dỗi, nhưng hiện tại xem ra tôi đã đánh giá sai về em, hai người cùng một chỗ ít ít nhiều nhiều cũng gây một lần. Bất quá thật ra tôi hy vọng em có thể nổi giận một chút, chứ cứ thỏa hiệp chịu đựng sẽ chẳng ra sao. Chỉ cần không phải thật sự tức giận là tốt rồi, kỳ thật gặp những chuyện có tính chất nghiêm trọng, Biên Nhược Thũy vẫn y như lúc nhỏ, rất ít tranh cãi kịch liệt với tôi.

Sáng ngày mai, 9 giờ bắt đầu cuộc thi, tôi ngủ đến vô tâm vô phế, hôm nay Biên Nhược Thủy cũng rất phối hợp. Mãi cho đến 7g30 mới gọi tôi dậy, tất cả gì đó đều chuẩn bị tốt, trình độ cẩn thận đủ để tôi nghẹn họng nhìn trân trối, ngoài ra thái độ tốt chưa từng thấy, nhìn Biên Nhược Thủy mỉm cười với tôi, tôi liền đặc biệt nghĩ muốn cười.

Toán học có chút khó, bất quá đại bộ phần đều làm được. Đại khái do tôi dưỡng được tố chất tâm lý bình tĩnh, không bao giờ kích động, thấy cái gì không làm được liền bỏ qua, trước hết đem cái gì làm được thì làm, cái gì làm không được sẽ suy nghĩ sau, còn nếu vẫn không nghĩ ra thì bỏ qua luôn.

Đến khi hồi chuông vang lên, rất nhiều thí sinh than thở – nói mình sai đáp án, sai phương thức. Mà tôi chỉ có một cảm giác – chính là hưng phấn, rốt cục giải phóng. Tựa như cuộc sống học sinh đã muốn chấm dứt, tôi lập tức sẽ thoát khỏi thân phận học trò. Lúc ra cửa, tôi cảm thấy cước bộ của mình đều nhẹ nhàng, liền kích động vươn tay ôm lấy Biên Nhược Thủy.

Sắc mặt Biên Nhược Thủy lập tức thay đổi, tôi ghé vào lỗ tai em nói: “Không có việc gì, em sợ sao? Em nhìn xem cặp nam kia choàng vai nhau tự nhiên biết bao a!”

Biên Nhược Thủy quẫn bách nở nụ cười, cùng tôi nói: “Không, không có việc gì.”

Em nói như vậy tôi lại có chút không được tự nhiên, tay đặt ở bả vai em cũng bỏ xuống. Trên đường từ trường trở về Biên Nhược Thủy luôn luôn thanh cổ họng, tôi biết em muốn hỏi tôi thi thế nào, chẳng qua lại không dám hỏi. Cái loại tâm lý đánh giá thấp năng lực của tôi này khiến cho tôi bị đã kích, nhưng tôi vẫn chủ động nói với em: “Anh thi rất tốt, đừng lo.”

Vẻ mặt Biên Nhược Thủy lập tức sáng rực, đầy hưng phấn nhìn tôi hỏi: “Thật sự chứ? Vậy thì tốt quá, kỳ thật em sớm biết không thành vấn đề với anh mà …” Nói xong, Biên Nhược Thủy còn ngây ngô hướng tôi vươn ngón tay cái.

Tôi dùng sức nhéo ngón tay cái của em một cái, em hướng tôi nhe răng. Khi sắp tới cổng trường, tôi mới sực nhớ đây không phải trường học của chúng tôi, liền hỏi: “Sao em tìm tới được? Không phải anh vừa lên xe là em liền đi theo chứ!” Tôi là ngồi xe của trường tới, chúng tôi thi vào trường Đại Học bình thường vẫn không thích cha mẹ đưa tiễn.

Biên Nhược Thủy nhìn tôi nói: “Đúng vậy… Anh quên lần trước đạp xe chở em chỉ đường à, lần này nhờ trí nhớ tốt, còn dẫn theo một người…”

“Nga!” Tôi gật gật đầu, nghe được câu có thêm một người liền có chút không đúng lắm, “Ai a?” Tôi hỏi Biên Nhược Thủy.

Biên Nhược Thủy đầu tiên là cười khan hai tiếng, sau đó nói cho tôi biết: “Sài Tích Nhiễm!”

“Chết tiệt!” Ta hét lớn một tiếng, tiếp theo vô số ánh mắt từ bốn phía liền phóng tới.

Biên Nhược Thủy vẻ mặt không yên nhìn tôi, vội giải thích: “Không phải… Là vì Sài Tích Nhiễm quen thuộc nơi này, hơn nữa cô ta cũng muốn đến… Người ta cũng là có ý tốt …”

Lúc này chúng tôi đã sắp đi đến cửa trường học, tôi từ xa đã nhìn thấy Sài Tích Nhiễm ở trong đám phụ huynh đang ngước cổ nhìn vào bên trong. Bỗng nhiên cái loại tâm tình thoải mái này toàn bộ hóa thành phiền táo, tôi lập tức liền đứng lại, cả người đầy hỏa.

“Lộ sao không đi?” Biên Nhược Thủy đẩy tôi.

Tôi quét mắt nhìn em một cái, dùng khẩu khí không kiên nhẫn hỏi em: “Vừa rồi em muốn nói mà không dám nói chính là chuyện này đi?”

Biên Nhược Thủy thế nhưng không muốn sống mà gật gật đầu, mệt tôi còn tưởng rằng em lo lắng cho tôi mẫn cảm giống các thí sinh khác thi vào trường cao đẳng, cho nên mới không dám hỏi tôi thi thế nào, náo loạn nửa ngày là sợ tôi khó dễ Sài Tích Nhiễm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.