Biên Nhược Thủy

Chương 88: Phiên ngoại 2 : hạ



Hôm nay hiếm hoi tôi và Biên Nhược Thủy ăn cơm xong ra phố dạo chơi, muốn thử tìm việc làm thêm buổi tối một chút. Đêm mùa hè lúc nào cũng oi bức, tôi đi một vòng ngoài đường, áo T-shirt đã ướt đẫm.

Cánh tay tôi lưu lại một vết sẹo lớn, nhìn thấy mà giật mình, lúc nào cũng nhắc nhở tôi mà đối đầu với ba thì sẽ nhận kết cục thế nào.

Tôi và Biên Nhược Thủy đi dạo loanh quanh, ngoại trừ nhìn người ta, có vẻ cũng chẳng thu hoạch được gì, rất nhiều quán bar, KTV (quán Karaoke)tuyển nhân viên, nhưng tôi lại không muốn đặt chân đến ba cái nơi đó. Nghỉ hè là thời kì thả phanh của học sinh, tôi không muốn cùng một ruộc như thế, muốn kiếm một công việc part-time nào đó, dù có phải chịu ít khổ cực cũng không ngại.

Biên Nhược Thủy không nghĩ như tôi, cậu thì chỉ cần có thể làm việc, dù đãi ngộ không tốt, cậu vẫn vui vẻ mãn nguyện đi làm. Cậu là loại người không chịu ngồi yên, ở nhà trong khoảng thời gian này, ngồi bên cạnh tôi hệt như ruồi ong ong suốt cả ngày, cánh tay bị thương của tôi cũng phải chào thua.

Đi một vòng lớn trong nội thành, ít thức ăn trong bụng sớm bị tiêu hóa sạch, ngửi thấy mùi quà vặt bên đường là bụng sôi sùng sục lên theo. Bây giờ tôi nhận ra được tiền là thứ tốt, trước kia có một trăm đồng tiền sẽ không bén mảng đến cửa hàng này, lúc này có mười đồng đều phải chia làm hai. Tuy thầy chủ nhiệm vung tay quá trán cực kỳ hào phóng, cũng chưa bao giờ thúc giục đòi nợ, nhưng Biên Nhược Thủy vẫn áy này trong lòng, cứ như là nếu không trả hết nợ trước ngày khai giảng thì cậu chẳng có mặt mũi nào mà đến trường đi học.

“Cho cậu, bánh rán hành đấy!”

Không biết từ lúc nào, Biên Nhược Thủy đưa tôi một cái túi giấy bóng nhẫy, trong túi là bánh rán hành, tuy trước kia tôi không thích ăn bánh, nhưng sau khi trải qua giai đoạn này, thói quen tốt duy nhất tôi được bồi dưỡng nên chính là không kén ăn. Đói bụng thì cái gì cũng ăn, có nhiều ăn nhiều có ít ăn ít, không bao giờ lãng phí, phẩm chất tốt đẹp truyền thống của dân tộc Trung Hoa trói buộc hoàn toàn.

Tôi hỏi Biên Nhược Thủy, cậu nói không đói bụng, tôi sờ sờ bụng cậu, cậu vội vàng gạt tay tôi ra. Tôi trừng mắt, quát: “Có làm sao! Chúng ta bên nhau thì thế nào? Ngại cái mẹ gì chứ!”

Trên phố còn rất ít người, lời tôi nói chỉ bị đôi ba người linh tinh nghe được, một là bà cụ già đã rụng hết răng, hai nhân chứng còn lại là hai con bé sánh vai nhau. Trong đó một đứa có lẽ chẳng nghe rõ tôi nói cái gì, vỗ vỗ vai bạn, mặt mày kinh ngạc, con bé kia cũng nhìn chằm chặp vào chúng tôi. Tôi đẩy Biên Nhược Thủy lùi xuống, kêu cậu không cần xen vào, hai đứa cùng đi về nhà.

Đi được nửa đường, Biên Nhược Thủy kéo mạnh lấy tôi một cái, tôi tưởng đụng phải người quen, hóa ra lúc này mới trông thấy phía trước xảy ra chuyện gì. Chúng tôi vừa đi qua tiệm bách hóa nhìn trên màn hình lớn đã chỉ hơn mười một giờ, bây giờ chắc phải tầm mười hai giờ.

Người kia rõ ràng là trộm cáp điện, hơn nữa kỹ thuật cực kỳ thiếu chuyên nghiệp, chúng tôi theo dõi một lúc lâu, hắn có vẻ cũng không có đồng bọn. Hắn dùng kéo điện cắt đứt một bó dây cáp lớn, có lẽ định lôi tới chỗ không người, rút dây đồng ra bán! Trước đây từng nghe đám bạn nói có băng nhóm chuyên môn trộm cáp điện, dây đồng bên trong bán cũng được không ít tiền, không ngờ hôm nay lại chứng kiến tận mắt.

Tôi cũng không nghĩ nhiều đến thế, vội chạy trước đuổi theo, Biên Nhược Thủy theo sau, cũng không can ngăn tôi. Hễ là việc chính nghĩa, cậu cũng có thể vì nước quên thân, an toàn của tôi quăng xuống hàng hai.

Rốt cuộc tôi đã nghĩ lầm, Biên Nhược Thủy là muốn xông lên trước, dọa tôi điếng người. Thật sự không thể tin cậu tí hon này, dù có nhận ra người kia chỉ là tay mơ, cũng không được khinh xuất như thế chứ.

Tôi túm Biên Nhược Thủy lại, thì thào đưa di động cho cậu: “Báo cảnh sát đã, để tớ xem xem có ngăn hắn được hay không…”

“Cậu đừng đi, tay của cậu, chúng ta cùng bám theo hắn.” Biên Nhược Thủy đầu đầy mồ hôi, còn thở hổn hển.

“Cậu ngốc à, chắc chắn hắn có xe, cảnh sát đến thì cũng lặn mất tăm rồi, mình làm việc tốt cũng phải làm cho hiệu quả chớ, bằng không nhiệt tình làm cái gì!”

“Không được, để tớ đi!” Biên Nhược Thủy ra sức cản tôi.

“Ái ui, tay tớ!”

Tôi cũng ra sức tru lên một tiếng, nhân lúc Biên Nhược Thủy buông tay chạy thục mạng, Biên Nhược Thủy lao theo tôi, nhưng vài bước đã bị tôi bỏ xa rồi. Tên trộm cáp điện nghe thấy tiếng tôi lập tức hoảng sợ, hắn phải kéo theo đống dây cũng không chạy nhanh được, tôi đuổi theo mới phát hiện người này không nhiều tuổi hơn tôi là bao.

“Đừng xen vào việc của người khác, tao nói cho mày biết, có người tới bây giờ đấy…”

Tên kia nói môi run hết cả lên, có lẽ là lần đầu tiên trộm, quần áo trên người cũng rất bẩn, nhưng tôi nhìn hắn không giống mấy cha đầu đường xó chợ, ngược lại có chút dáng vẻ thư sinh.

“Cái gì mà xen vào việc của người khác, tao là cảnh sát đây, anh em gì mày mời ra đây hết đi, ông chờ!”

Lúc nói tôi chẳng ấp úng tí nào, khi mới đuổi theo còn lo lo, bây giờ thấy bộ dạng sợ hãi của hắn, tôi cũng nhận vơ một chút.

Người kia ném cáp điện muốn bỏ của chạy lấy người, xem tình hình này tôi thẳng tay xô ngã hắn, Biên Nhược Thủy đứng cạnh ngó đống cáp điện, hốt hoảng nhìn chằm chằm vào tay tên trộm. Chỗ hông hắn đeo một con dao mẻ nhỏ, loang lổ gỉ sét, còn chưa kịp rút ra đã bị tôi tóm lấy dẫm nát dưới lòng bàn chân.

Không đầy mấy phút sau cảnh sát ập đến, ngay sau đó tôi và Biên Nhược Thủy cùng tên kia đều bị dẫn tới đồn cảnh sát, vì quá muộn rồi nên phải ngủ lại, hai chúng tôi làm việc tốt lại phải cùng người phạm tội đợi trong một phòng.

Chỗ này chỉ có một giường, tôi và Biên Nhược Thủy cùng ngồi trên giường, người kia ngồi cạnh góc tường. Tôi đoán chắc hắn là khách quen của phòng này rồi, tư thế ngồi bó gối chuyên nghiệp thế kia mà.

Sau đó tôi mệt lả, ngã vào người Biên Nhược Thủy ngủ mất, Biên Nhược Thủy vẫn cực kỳ tỉnh táo, con mắt chăm chú chằm chằm vào tên kia, chỉ sợ hắn có động thái lạ. Thực ra luôn có cảnh sát tới kiểm tra phòng, rất khách khí nói chuyện với chúng tôi, cũng không thấy tên kia bị đánh.

Ngày hôm sau mới gọi ra thẩm vấn, tôi thế mới biết người đó cũng vừa mới tốt nghiệp, nhưng đã là sinh viên, thường làm bán hàng đa cấp. Về sau khó khăn chồng chất, không có cả tiền ăn, nên bắt đầu trộm cắp khắp nơi, bây giờ chẳng khác gì người đi ăn xin.

Không biết bằng cách nào mà thầy chủ nhiệm biết chuyện, đến lúc thầy gọi điện cho tôi, tôi cũng suýt quên bẵng đi mất. Thầy nói thư khen ngợi được gửi đến trường tôi, tôi mang lại cho trường vinh dự không nhỏ.

Nhưng làm tôi kích động nhất không phải chuyện đó, mà là chuyện trường tặng cho tôi năm nghìn đồng tiền thưởng, đền đáp danh dự cho một học sinh xuất sắc lại hăng hái làm việc nghĩa. Thầy chủ nhiệm nói muốn đưa chuyện này vào hồ sơ, mang theo suốt đời. Tôi chỉ vô tình làm một chuyện nhỏ, lại khẩn cấp cứu sống chúng tôi, vui cười không thấy Tổ quốc, hai ngày liền sướng ngủ không được.

Sau đó ủy ban tổ dân phố còn tới nhà chúng tôi trao trặng một tờ giấy chứng nhận, tôi cũng chưa xem, là nhờ mẹ gọi điện nói cho tôi biết. Mẹ nói tổ dân phố còn khen thưởng hai ngàn đồng, đưa lại cho tôi, hiện tại tôi độc lập kinh tế, mẹ không dám chiếm lợi của tôi.

Đang vui vẻ, thoáng cái câu nói kia của mẹ lại làm tâm tình tôi lộn 180 độ, ức chế không chịu nổi, cứ như tôi là người lạ không bằng. Tôi vốn muốn nói với mẹ số tiền kia ai cầm cũng không sao hết, tôi là nhờ công mẹ nuôi dưỡng, biếu mẹ cũng hợp lý. Nhưng tôi cũng đau đầu, số tiền đó với tôi mà nói có thể để giải quyết được phần nào áp lực kinh tế, ít ra là mùa hè này thoải mái hơn nhiều, nên sau cùng, tôi cầm tiền mà lòng đầy bứt rứt.=))))))

Tôi không biết khi mấy tờ giấy chứng nhận kia gửi đến nhà, ba có động lòng vui vẻ không. Cũng là vì ba là người hay khoe, ở đơn vị hẳn là càng nở mày nở mặt.

Nhưng không rõ ba có muốn đem khoe ra hay không nữa, mấy bữa tôi về, không phải ba không có nhà, lần nào ba cũng một mình ngồi phòng khác làm “Chính sự”, cụ thể là làm cái gì tôi cũng chẳng biết, dù sao ba không muốn trông thấy tôi là được rồi.

Chuyện này vui sướng nhất không ai bằng Biên Nhược Thủy, từ sau sự kiện kia, địa vị của tôi trong nhà lại càng được đề cao. Biên Nhược Thủy cả ngày hầu hạ tôi, còn cực kỳ cam tâm tình nguyện, cậu nói giờ tôi đã trở thành thần tượng của cậu, cậu cũng muốn luyện được thể lực như tôi, đến lúc đó có làm gì cũng không sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.