Biên Nhược Thủy nhìn nhìn tôi, môi giật giật, cuối cùng vẫn không nói ra một câu đầy đủ.
“Anh hiểu rõ ý em, thế nên cũng nói cho em được rõ – anh sẽ không bao giờ ép buộc chính mình, tựu như hôm nay, anh không muốn nói chuyện với Chung Giai, anh sẽ trực tiếp bỏ đi. Cho nên hiện tại anh đi làm kiếm tiền, cũng là do anh cam tâm tình nguyện, ta kiếm được tiền, trong lòng cũng cảm thấy tự hào, mà việc này cũng rất thú vị, em đừng nghĩ anh đang chịu thiệt.”
“Ok, nghe lời anh.” Khóe miệng Biên Nhược Thủy bắt đầu nhếch lên.
Tôi nhìn chằm chằm vào môi em trong chốc lát, cúi đầu hôn xuống, Biên Nhược Thủy tựa hồ có chút bất ngờ, đáp lại cực kỳ vụng về. Chúng ta ngoại trừ ở trên giường hôn nhẹ yêu yêu, bình thường rất ít ôm hay hôn môi. Có lẽ do cả 2 đều là con trai, cũng không quá thích loại thân mật này, cảm giác quá ướt át.
Hôm nay không biết làm sao lại tâm huyết dâng trào, hoặc là nói chúng tôi hiểu nhau hơn, trong lòng có một loại cảm động. Nếu cách đây ba năm, tôi tuyệt đối không thể tưởng được tôi sẽ ôm một cậu học sinh mà cảm giác thỏa mãn như thế.
Vội vàng ăn cơm xong, Biên Nhược Thủy đi vào phòng ngủ, một mình bận rộn đọc sách, hoàn toàn không đếm xỉa sự hiện hữu của tôi. Tôi ở bên cạnh lắc lư nửa ngày, em ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng lên, cuối cùng tôi cảm giác cơm trong bụng tiêu hóa không sai biệt lắm, liền cầm lấy quả bóng rỗ bên cạnh lên, vừa chơi vừa luyện tập.
Điện thoại trên mặt bàn run lên một cái, Biên Nhược Thủy đối với thanh âm này ngược lại rất mẫn cảm, ngẩng đầu duỗi thắt lưng tê cứng, hướng tôi nói: “Di động của anh có tin nhắn.”
“A!” Tôi buông bóng rổ, hướng điện thoại đi tới.
Trên di động biểu hiện một dãy số lạ, nhưng nhìn có chút quen mắt, sau khi nhìn qua nội dung, mới suy đoán là do Trương Kỳ Kỳ gởi tới, cô ta nói cho tôi biết – trưa ngày mốt tới đại sảnh kia tập hợp
Tôi có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Trương Kỳ Kỳ sẽ chủ động gửi tin nhắn cho tôi. Từ sau khi chúng tôi chia tay, tôi liền xóa đi số di động của cô ta, cũng chưa từng liên lạc. Tôi cũng không biết cô ta thi đậu trường đại học nào, chỉ biết rõ cô ta khẳng định đã học năm nhất đại học, nhìn cách ăn mặc make up của cô ta cũng có thể thấy được cô ta đã thoát thai hoán cốt, không phải vừa mới vào đại học.
Tôi định đặt di động xuống, nhưng rồi quay đầu nhìn nhìn Biên Nhược Thủy, đột nhiên nổi lên một chủ ý xấu. Tôi tiến đến bên cạnh em, đặt di động lên trên sách của em, che vài hàng chữ.
Biên Nhược Thủy từng chữ từng chữ đem tin tức kia đọc kỹ, rồi toét miệng cười toe, hướng tôi nói: “Chúc mừng anh, nhanh như vậy!”
“Biết ai gửi tới không?” Tôi nhếch hàng mi hỏi.
Biên Nhược Thủy rũ mắt xuống, sắc mặt cũng trở nên có chút phức tạp.
“Em đừng nói với anh là – em không biết Trương Kỳ Kỳ là ai nha, nếu thật là thế thì anh sẽ khiến cho em ngày mai không thể bước xuống giường.” Tôi chỉ vào đầu Biên Nhược Thủy nói.
Biên Nhược Thủy vươn tay nắm chặt tay tôi, rất bình tĩnh nói: “Em biết rõ, lúc ấy em vừa mới chuyển đến trường của chúng ta, không phải anh đang hẹn hò với cô ta sao?”
Nhìn nhìn ánh mắt trấn định của Biên Nhược Thủy, lời nói nhẹ như mây trôi nước chảy, tôi liền nổi lên lòng tự ái, cảm thấy bị sỉ nhục. Trong lúc tôi đang hết sức tức giận bất bình, Biên Nhược Thủy làm như không cảm thấy, cúi đầu xuống, dùng bút chống cằm, nhíu mày suy nghĩ đề bài em không thể làm được.
“Nếu đêm nay tôi chủ động nói chuyện với em, tôi sẽ không phải là đàn ông.” Nói xong, tôi liền thay quần áo, tung cửa đi ra ngoài.
Con mọt sách, tuyệt đối là con mọt sách!
Tôi vừa đi vừa chửi bới khinh bỉ. Nếu không bỏi vì em, tôi mới không ở trong phòng chịu nóng bức. Cách đó không xa có một quán net, trong nhà cũng không thể lên mạng, còn không bằng đi tới quán net chơi game cho hết thời gian.
Đăng ký một thẻ hội viên – tiêu hết tiền sinh hoạt trong một ngày của chúng tôi – tôi ngồi vào máy tính bắt đầu chơi. Một khi chơi game liền cơ hồ mất đi khái niệm thời gian, không biết chơi bao lâu, thẳng đến khi tôi phát hiện rất nhiều người bắt đầu rời đi, tôi mới phát hiện đã hơn mười một giờ.
Tôi mau chóng tắt máy tính, đứng dậy ra về, vừa mới đi ra ngoài, liền có một cổ hơi nóng phóng thẳng vào người tôi. Ở tại nơi mát lạnh thoải mái này chơi game, tâm tình khó chịu vừa rồi của tôi đều tan biến. Bất quá lời đã nói ra, vì mặt mũi, tôi chỉ có thể tiếp tục giả bộ.
Đi đến góc đường liền nhìn thấy Biên Nhược Thủy, em đang ở dưới đèn đường nhìn tôi cười, vẻ mặt đầy khiêu khích. Tôi giả bộ không phát hiện ra em, bước ngang qua em. Biên Nhược Thủy cố bước nhanh hơn vài bước, lại chắn trước mặt tôi.
Tôi bước mạnh tới, va vào em, hất em ra xa khoảng 1 mét, nhưng cố gắng không để em ngã xuống. Biên Nhược Thủy cắn cắn môi, cũng phóng tới va vào tôi, tôi không dám dùng sức đẩy em, hai người chúng tôi đi trên đường kẻ đẩy người xô ồn ào náo nhiệt.
Về đến nhà, tôi bước nhanh vào phòng ngủ, sau đó rất nhanh đóng cửa lại. Trước khi đóng cửa còn tranh thủ trả thù Biên Nhược Thủy, nói: “Đêm nay đừng ngủ, chút nữa tôi đưa sách vở ra ngoài cho em, em cứ ở phòng khách mà đọc sách a.”
“Không, em muốn đi ngủ.” Biên Nhược Thủy ở ngoài phòng ngủ hét lên.
Tôi cũng đáp lại: “Ngủ cái gì mà ngủ, không phải trong mắt em chỉ có những đề bài này sao! Khuya hôm nay cứ ở bên ngoài làm bài a!”
Tôi vừa nói xong lời này, bên ngoài đã không còn thanh âm, tôi bước qua cầm lấy sách vở của em, chuẩn bị ném nó ra ngoài. Kết quả phát hiện quyển sách kia vẫn nằm ở trang trước khi tôi rời đi, công thức tính toán ở trên giấy vẫn dừng ở đoạn ghi cũ.
Thanh âm Biên Nhược Thủy truyền ra từ phòng tắm, “Ở đây! Đang tắm!”
Đáng chết, cách xa suy nghĩ của tôi quá nhiều, còn tưởng em sẽ ảm đạm hao tốn tinh thần, không nghĩ tới cứ thoải mái đi tắm như thế, làm tôi lo lắng vô ích.
Quả nhiên Biên Nhược Thủy nói đúng, hai người sống chung với nhau, nhất định sẽ đồng hóa tính cách lẫn nhau. Em đều học hết các tố chất tâm lý tốt của tôi, kết quả để cho tôi trở nên chít chít méo mó, thỉnh thoảng còn lòng dạ hẹp hòi.
Biên Nhược Thủy tắm rửa xong, tôi cùng em leo lên giường ngủ. Trước lúc nằm xuống, tôi cảm giác Biên Nhược Thủy có chút không bình thường, giống như đang cố nhịn cười vậy, tôi trực giác cảm thấy em đang cười nhạo tôi, vì vậy dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn qua phía em, Biên Nhược Thủy lập tức chui vào trong chăn.
Lưng tôi vừa dính xuống giường, liền phóng mạnh dậy, tôi có thói quen cởi trần đi ngủ, mà thân thể của tôi lại nóng, cho nên chạm cái gì đó mát lạnh, liền trở nên vô cùng mẫm cảm, thoáng cái nổi đầy da gà.
Tôi liền quay đầu lại, không biết từ khi nào trong chăn của tôi lại có thêm một con cá sấu nhỏ. Tôi đặt nó ở trên kệ sách, định dùng để hù dọa Biên Nhược Thủy, nó được làm bằng da, lẽ ra không nên mát như vậy! Tôi đưa tay cầm lên, phát hiện trên mặt da có hơi nước, khiến cho ra giường chỗ tôi ngủ ướt sũng.