Biên Niên Sử Nam Thiên Quốc

Chương 10: Đại Đế Quốc Suy Tàn



An Dương Vương chính là một cái cường giả tầng ba, mạnh mẽ vô cùng, tuy nhiên, đối mặt với binh lính Bắc Quốc trùng trùng bủa vây, cũng không duy trì được lâu, nội khí tiêu tán hoàn toàn, mặc cho binh sĩ Bắc Quốc chém giết.

Mình đầy thương và trường mâu, tên và máu, thế nhưng trước khi tử trận, An Dương Vương kích phát toàn bộ nội lực còn sót lại vào Đoạn Huyền Kích, một kích uy vũ vô cùng, những tia sáng vàng rực từ đầu kích bắn ra, diệt sát đối thủ trong vòng một dặm, hoàn toàn tử thương, hơn một nghìn binh sĩ Bắc Quốc bị diệt sát. Có thể thấy một kích này uy lực khủng bố như thế nào.

An Dương Vương đế quân tử trận, sĩ khí quân đội Nam Thiên Quốc đại giảm, một cái đạo cường binh ý chí đã buông thả mặc kệ sự đời. Bởi vì chủ soái của họ đã ra đi, một số đạo quân vì vậy mả buông thả vũ khí, mặc cho bản thân bị chém giết. Nhưng phần lớn đạo quân còn lại, lại chính vì điều đó mà điên cuồng chém giết hơn.

An Nam quốc của họ giờ đã không còn đế quân, giờ đã diệt vong, mục đích sống của họ là chiến đấu vì cái đế quốc này, giờ đế quốc diệt vong, họ cảm thấy cuộc sống thật không ý nghĩa, vậy chi bằng liều cái mạng mà chém giết kẻ thù.

Ánh mắt điên cuồng đỏ máu của những binh sĩ, liều mạng chém giết, liều mạng hy sinh. Cứ mỗi một cái binh lính Nam Thiên quốc còn sống sót lại, thì ít nhất phải diệt sát ba đến bốn tên binh sĩ Bắc Quốc.

Nhận thấy binh sĩ Nam quốc điên cuồng sôi máu như vậy, Tần Hoài Công vội vã hạ một cái mệnh lệnh lui binh. Bởi lẽ quân Nam Thiên quốc đã thực sự thua rồi, nếu bây giờ cứ tấn công nhất định 'con giun xéo lắm cũng quằn', sẽ nhận lấy những cái thiệt hại không cần thiết, Bắc Quốc tuy binh đông nhưng cũng không phải là nước lã, không phải muốn là có được.

Cổ Loa thánh thành.

...

Một quân đoàn binh lính gồm hơn mười năm vạn binh còn sót lại, thất thểu uể oải, ánh mắt buồn rũ rượi, chầm chậm bước chân tiến nhập Cổ Loa thánh thành, cả thân mình họ nếu không giáp rách, cự thuẫn vỡ một mảng lớn thì thân mình cũng hoàn toàn dính máu.

Giờ đã không còn ý chí chiến đấu nữa, tất cả những gì họ nghĩ, chỉ là muốn trở về với gia đình của mình. Đây chính là một cái bại binh quân đoàn, lực lượng quân đội nhỏ nhoi cuối cùng còn sót lại của Nam Thiên quốc.

Triệu Thánh Tông.

...

-" Môn chủ, Nam Thiên quốc đã tận diệt thật rồi, phải làm sao đây?". Một vị trưởng lão Triệu Thánh Tông cất tiếng lên sốt sắng hỏi, một giọt mồ hôi lăn dài trên má vị trưởng lão này, hẳn là đang hết sức lo lắng.

- " Ta cũng thật không nghĩ, Bắc Quốc lại lợi hại như vậy, một cái mười bảy năm, liền luyện được pháp kĩ khắc chế Mị Huyễn Động Tâm Thuật. Bây giờ sự tình nguy cấp, các vị trưởng lão phải dốc hết sức mình bảo vệ cái Cổ Loa thánh thành này, cho đến khi tìm được tân đế kế vị". Triệu Vô Tùy giờ vẫn còn bàng hoàng vô cùng, thốt lên một câu rồi im bặt, tay ôm đầu xoa bóp, dường như lại nổi lên một cơn đau đầu kinh khủng, chán khẽ nhăn.

-" Môn chủ, tân đế kế vị, Nam Thiên quốc giờ còn binh sao? Có lên ngôi được thì cũng chỉ là hữu danh vô thực, chẳng mấy mà lại bị Bắc Quốc tiêu diệt thôi"

Triệu Vô Tùy điên tiết bực mình thét lên " Ta thực sự rất đau đầu, các ngươi hãy để yên cho ta, tất cả cút hết ra ngoài, mau".

Nhận thấy môn chủ của mình có vẻ bực mình, các vị trưởng lão cũng không có cố gắng vặn hỏi, mà tất cả đều lặng lẽ lui ra ngoài. Bởi lẽ đây chính là một thời điểm khó khăn vô cùng, bất cứ cái quyết định sai lầm nào cũng có thể làm nguy hiểm đến toàn bộ tông môn.

Bên ngoài thành Cổ Loa, hơn bốn trăm vạn đại binh Bắc Quốc lúc này đã tập trung đóng doanh trại ngoại vi đế thành. Có thể nói Bắc Quốc chỉ còn bốn trăm vạn bịnh, chứng tỏ, trong cái trận đại chiến cuối cùng mà An Dương Vương liều mạng kia, Bắc Quốc đã hao tổn đến ba trăm vạn binh mã.

Cái sự thiệt hại to lớn như vậy, nếu lần tấn công cuối cùng này, Bắc Quốc tiếp tục thiệt hại lớn như vậy, thì bọn chúng sẽ phải chịu cái hậu quả giống Nam Thiên quốc đi là vừa.

Bởi lẽ, không còn trọng binh, Bắc Quốc chỉ có thể trơ mắt nhìn lân bang làm thịt mình mà thôi.

Sở dĩ lúc này quân đội Bắc Quốc chưa có tiến công cái Cổ Loa thánh thành, là vì vẫn còn e ngại thế lực Triệu Thánh Tông. Chưa công kích lúc này cũng là chờ cái thế lực cao thủ mà Vô Cực Tông sắp phái đến.

Triệu Kim Nam lúc trước khi trận đại chiến diệt quốc xảy ra, vốn sớm đã được Triệu Vô Tùy xin với An Dương Vương ban cho một cái chức, võ tướng thống lĩnh thủ binh thành Cổ Loa. Lúc này đại quân Nam quốc bị diệt, hoàng triều họ An không ai đủ năng lực chống đỡ triều đình, còn mười năm vạn bại binh, cộng thêm trấn thủ Cổ Loa thánh thành có hơn bốn vạn cấm quân, thì trong thành cũng chỉ còn chưa đầy hai mươi vạn binh, tất cả đều do Triệu Kim Nam thống lĩnh.

Cổ Loa đế đô bị vây hãm, thánh thành đại loạn, dân chúng chạy tứ phía. Các cường giả còn lại của đế quốc tụ tập thành một nhóm, tập trung tại Triệu Thánh Tông, ắt hẳn sẽ có một cuộc chiến khủng bố sắp diễn ra.

Cũng không biết bao lâu, cửa đại môn Triệu Thánh Tông đã mở ra, một nhóm cao thủ nội khí khinh công bay ra, đi đầu là lão giả áo bào màu Bạch, người này đích thị thái thượng trưởng lão Triệu Thánh Tông 'Triệu Sung'.

Theo sau là môn chủ Triệu Thánh Tông Triệu Vô Tùy, đám người Triệu Thánh Tông này khi bước ra, đều tỏa ra khí thế mạnh mẽ, nội khí bức ra cuồn cuộn, sát khí tỏa ra đầy mình, hẳn là Triệu Thánh Tông đã quyết định 'Chiến'.

- " Các vị, hôm nay Nam Thiên quốc ta diệt vong, nhưng cũng không thể cho bọn Bắc Quốc đè đầu cưỡi cổ được, có chết cũng phải chết cho oanh liệt, Triệu Thánh Tông ta sẽ liều chết hết mình, cho dù có diệt phái đi chăng nữa, cũng quyết không từ nan". Triệu sung mặt căm căm tức giận, môi mím lại nghiến răng nghiến lợi mà nói, hướng về phía đội ngũ cường giả của Cổ Loa thánh thành, hẳn là ông không ăn tươi nuốt sống được kẻ địch, thì ắt hẳn không cam lòng vậy.

-" Tất cả chúng tôi, nguyện chết không từ nan, nguyện theo Triệu Thánh Tông, liều cái cái bổn mạng này". Các cường giả thét vang trời đất, tiếng hô vang oanh động như sấm, vang vọng đến tận doanh trại Bắc Quốc, khiến Tần Hoàn Công bỗng chốc có chút giật mình.

Triệu Kim Nam lúc này dẫn theo một đội giáp binh, tiến đến quảng trưởng đại môn Triệu Thánh Tông. Thân mình mặc hoàng kim giáp phục, bộ giáp khi di chuyển tạo lên những tiếng lạch cạch của lá thép, cộng thêm khuôn mặt anh tuấn, tạo lên hình ảnh một vị võ tướng uy vũ phi phàm, bất cứ cô nương nào lúc này trông thấy Triệu Kim Nam cũng có thể si mê thất thần đến ngây dại.

- " Ông nội, lần này đại chiến cường giả, con tuy không có nội khí cao cường như mọi người, nhưng cũng muốn thân mình đóng góp chút sức mọn, nguyện sẽ dẫn quân đội trợ uy, làm tiên phong quân". Triệu Kim Nam bước lên thềm quảng trường, tới gần Triệu Sung cúi rạp thân mình mà nói.

Triệu Sung khoát khoát nhẹ tay một cái nói: " Không cần, đại chiến cường giả binh sĩ thường nhân lao vào chỉ là kiến hôi, sẽ chỉ là hy sinh vô ích. Con hãy cứ trấn thủ Cổ Loa thánh thành, nếu bọn ta có mệnh hệ gì, lập tức kích phát Cổ Loa thánh thành đại trận, nhớ kĩ".

- " Ông nội, con..."

Triệu Kim Nam còn chưa kịp nói câu gì, Triệu Sung đã lập tức khoát tay thêm một lần nữa, rồi tức tốc dẫn đầu những cường giả của Cổ Loa thánh thành lao ra khỏi cổng thành môn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.