Biên Niên Sử Nam Thiên Quốc

Chương 12: Đại Đế Quốc Suy Tàn



Triệu Sung thầm tự trách bản thân mình, tại sao lại quá ngu ngốc như vậy, căn bản ban đầu Triệu Sung đã đinh ninh chắc chắn. Cái tên Kha Vũ kia bộ dáng trật vật như vậy, đánh có vài quyền đã phun liên tiếp những búng máu, thì chắc hẳn đánh thêm vài quyền nữa sẽ phải chết không nghi ngờ gì.

Thế nhưng cái tên này thực sự quá trâu bò, hắn dai sức như đỉa vậy, càng đánh nhận thấy nội khí của mình càng giảm, mà đối phương tuy có cái bộ dáng như sắp chết đến nơi, thế nhưng vẫn không có chết, nên lại càng cố sức mà tung ra những quyền bạo phát liên hoàn.

Biết trước kiểu gì mình cũng sẽ chết dưới tay cái tên biến thái này, Triệu Sung than vãn một câu " Chỉ trách lão phu khôn ba năm dại một giờ, hôm nay chết lãng nhách như vậy. Cũng chính là tại bản thân ta".

Nói rồi Triệu Sung bỗng lấy từ đâu ra một viên đan dược, vội nhét vào miệng, sau đó tức tốc chạy như bay về phía trung quân Bắc Quốc, cũng không có biết mục đích là gì.

Kha vũ lão hán tử thấy vậy lại cười khanh khách một tràng dài: " Ha Ha Ha... Sắp chết rồi chạy loạn hả, để xem ngươi làm sao thoát khỏi tay lão phu". Thế nhưng lão vừa cười xong đã tắt tiếng, mặt mày biến sắc, khẽ thốt lên một tiếng " Tự Bạo Đan".

Sau đó kinh dị lao đi, muốn nhanh nhanh chóng chóng chạy xa Triệu Sung một chút. Thế nhưng cũng không có kịp, một tiếng nổ " Oành" thật lớn vang vọng không gian.

Triệu Sung đã dùng bản thân tự bạo, ý muốn đã rất rõ dàng, chính là muốn kéo theo vài tên Bắc Quốc táng mạng.

Kha Vũ không có tránh kịp, thế nhưng vì thân thể cường hãn nên chỉ bị hỏng một con mắt và đứt một cánh tay. Một số cường giả tầng ba đỉnh phong gần đó của Bắc Quốc bị trọng thương hoàn toàn, thậm chí có thể không qua khỏi. Một số cường giả tầng ba trung kì và những cao thủ dưới cấp bậc này, đều nhất thời hóa thành bột phấn, tia nguyên thần cũng không còn, chưa kể đến binh sĩ thường nhân chết vô số, ngoại vi mười dặm không có binh sĩ nào có thể sống sót.

Dù sao đây cũng là cường giả tầng bốn sơ kì nha. Vì vậy lực tự bạo là vô cùng khủng bố. Tuy Triệu Sung đã cạn kiệt nội lực, nhưng khi nuốt Tự Bạo Đan, thì luồng nội lực của loại đan dược này là vô cùng lớn bổ sung, nhất thời nguồn nội lực tăng vọt vượt cực hạn của cơ thể dẫn đến tự bạo.

Cái đan dược này bản thân nó cũng không phải có tên gọi là Tự Bạo Đan, mà vốn dĩ nó chính là một cái Hồi Nguyên Đan, dùng cho cấp bậc Tiên Nhân trở lên, cao thủ dưới bậc này nuốt vào chỉ có tự bạo mà chết.

Triệu Kim Nam lúc này đang đứng ở cái mạn thành đông của Cổ Loa thánh thành, bỗng thấy lòng chợt có một cái bồn chồn. Lập tức ngay sau đó một tên võ tướng, hớt hải hoảng sợ chạy đến thét lên.

- " Thống Lĩnh đại nhân, thái.. Thái thượng trưởng lão đã.. Đã tự bạo mà chết rồi, thái thượng trưởng lão trước khi tự bạo có một cái mật lệnh, chính.. Chính là muốn Thống Lĩnh đại nhân kích phát đại trận".

- " Ngươi... Ngươi .. Chuyện này tuyệt đối không có khả năng, tuyệt đối". Nói đến đây Kim Nam suy sụp tinh thần cực độ, nước mắt trực trào ra. Hắn chính là lúc này nhớ đến một cái kí ức " Kim Nam cháu phải nhớ kĩ, đàn ông không được khóc, nhất là nam nhi Triệu gia, tuyệt đối không được khóc".

Nhưng lúc này hắn đâu có nghĩ nhiều được như vậy, nước mắt đã tuôn rơi, hắn nghĩ đến những ngày tháng ông nội ân cần với hắn, ông mỉm cười nhìn hắn, cho hắn ăn những thứ quà độc nhất vô nhị " Ý, cái này ngươi tuyệt đối không có được tranh, là ta để cho cháu nội ta đó, tiểu tử khả ái". Những lời của ông cứ vang vọng trong trí óc hắn.

Đến lúc này mắt hắn đã khóc chảy ra máu, lòng hắn dâng lên một nỗi căm thù " Giết, giết, ta phải giết chết hết bọn chúng". Một tiếng thét the thé rợn người vang vọng trời đất " THIÊN, TA HẬN NGƯƠI".

Hắn hận ông trời tại sao cướp đi người hắn yêu quý như vậy.

Ngoại vi Cổ Loa thánh thành, tại doanh trại Bắc Quốc lúc này đã đẫm máu, một số cường giả của Nam Thiên quốc ý thức được không thể chiến thắng, liền đã rút lui, một số cường giả còn lại đã liều mạng mà chết.

Triệu Vô Tùy lúc này bản thân cạn kiệt sức lực, biết tin cha mình tự bạo, cũng không có khóc, mà chỉ có một dòng máu chảy từ khóe mắt xuống, hẳn là ông đã quá bi thương, nhưng không có thể khóc.

Thân thể rũ rượi mệt nhọc, ông cố lê những bước chân cuối cùng đến chân thành Cổ Loa, rồi vẫn mạng từ đây, khóe mắt vẫn còn chảy ra những dòng máu đỏ tươi, ông, đã bi thương đến chết.

Triệu Kim Nam tức khắc sau đó cũng đã biết tin cha mình vẫn mạng. Giờ hắn đã quá đau thương, mắt cũng là những giọt máu khô còn đọng lại từ lâu. Hắn phun ra một búng máu.

Hắn cũng nhận biết được rằng, bây giờ báo thù cũng chỉ là liều mạng vô ích, hắn vẫn giữ được một tia tỉnh táo. Bình tĩnh suy xét vấn đề, và hắn đã quyết định.

- " Lập Tức Phong Tỏa Cổ Loa Thánh Thành, Đại Trận Phòng Thủ Sẵn Sàng Nhất Thời Kích Phát". Một đạo chỉ thị được bạn hành từ vị Thống Lĩnh tối cao của Cổ Loa thánh thành.

Binh sĩ thánh thành nhất thời sĩ khí bừng bừng, ba vạn cấm quân đồng thời rút ra từ trong mình những viên ngọc màu xanh lam, nhất loạt chạy quanh hoàng cung thánh địa, tạo thành một đại trận vô cùng hùng vĩ. Rồi tất cả đều nhất loạt ném những viên ngọc kia vào trung tâm đại trận.

Một màn sáng màu xanh lam tinh túy phát ra, rồi nhất thời nổ bùng. Cổ Loa thánh thành lúc này dường như càng thêm xoắn cực đại vào trong.

-" Bùm"

Một tiếng nổ vang lớn, âm thanh thâm thúy rít vang không gian. Một màn sáng màu vàng kim vô cùng đậm đặc, mạnh mẽ bắn ra ngoại vi thánh thành hơn trăm dặm.

Gần như tất cả cái binh sĩ thường nhân trong vòng trăm dặm không có sống sót.

Lão già Kha Vũ lúc này vừa mới tỉnh lại sau đại chiến cường giả, gặp phải cái luồng sáng kia lại tiếp tục ngất tiếp.

- "Oành".

Tiếng nổ vang chấm dứt màn sáng. Cái đội quân Bắc Quốc hùng hậu gần như bị diệt sát hết. Cổ Loa thánh thành lúc này cháy đen thui, một tiếng vỡ giòn tan vang lên, Cổ Loa thánh thành hoàn toàn sụp đổ.

Trên thực tế đại trận phòng thủ thiên địa nguyên lực của Cổ Loa thánh thành chỉ có ảnh hưởng tất sát với binh sĩ thường nhân, còn với đại đa số cường giả và cao thủ đều không có ảnh hưởng gì lớn, cùng lắm cũng chỉ bị trọng thương.

Một lúc sau vụ nổ khủng khiếp, từ một đống tro tàn của một cái lều trại còn sót lại. Một cánh tay từ từ vươn lên, một thân ảnh xuất hiện mặc áo hoàng bào bị cháy xém đen thui, tóc tai cũng cháy một mảng lớn. Phun ra một búng toàn khói và cho tàn thét lớn một câu.

- " Lũ khốn nạn, ta phải giết, phải giết". Thân ảnh này đích thị Tần Hoài Công.

Lúc này từ đâu xuất hiện một tên võ tướng mặt mày hớn hở chạy đến " Chúa thượng, chúa thượng, Cổ Loa thành sụp rồi, sụp rồi". Nói rồi toe toét cười, bộ giáp phục và y phục nội y cháy xém đen, nhất thời dụng xuống tan thành cám, tên này cũng nhất thời lõa thị luôn trong cái vẻ mặt toe toét cười.

Tần Hoài Công mỉm cười lạnh " Ngu ngốc". Rồi rút kiếm chém đứt đầu tên võ tướng, máu nhất thời tuôn ra như suối, trên miệng tên võ tướng trước khi đầu rơi vẫn còn giữ nguyên cái bộ dáng cười toe toét.

Một lát sau có một đội binh lính bộ dáng te tua chạy đến đi đầu là một tên võ tướng tóc cháy xém " Chúa thượng". Nói rồi tên này gục xuống quỳ trước mặt Tần Hoài Công bái kiến.

- " Không cần đa lễ, ngươi mau báo cáo cái tình hình hiện nay tương quan giữa ta và địch, còn nữa kể cho ta vừa rồi cái chuyện gì xảy ra".

- " Chúa thượng, quân ta tử thương vô số, ước tính thiệt hại gần như toàn bộ, còn khoảng chừng năm mươi vạn binh. Chuyện này tất cả là do Cổ Loa thành có một cái đại trận siêu cấp biến thái phòng thủ trăm dặm. Thần nghe nói, lần này sở dĩ Cổ Loa thành kích phát đại trận là do, thái thượng trưởng lão Triệu Thánh Tông vì đánh nhau với Tiên Sư tự bạo mà chết, khiến cho chọc giận cái vị thống lĩnh binh trong thành kia của Cổ Loa thành, dẫn đến kích phát đại trận. Còn tình hình phía Cổ Loa thành hiện vẫn chưa có động tĩnh gì".

Nói đến đây tên võ tướng lau lau mồ hôi, sợ chúa thượng của mình sẽ vì cái hậu quả này mà nổi giận chém mình cũng nên.

Tần Hoài Công thân mình tức giận run run, hét vang một tiếng " Kha Vũ, cái lão già khốn nạn này, đại binh của ta, hùng binh của ta".

Tức giận không có làm được gì, bèn kiếm chỗ phát tiết. Tần Hoài Công ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía tên võ tướng, sát khí đại thịnh.

- "Chúa thượng, tha...tha mạng". Tên võ tướng như đã biết được ý định Tần Hoài Công mở miệng xin tha mạng.

-" Sụt". Một tiếng chém ngọt vang lên, không dừng lại ở đó. Tần Hoài Công tiếp tục chém nát cái mảnh thân thể còn lại của tên võ tướng, rồi tiếp tục băm nhừ, những tiếng soạt soạt vang lên của kiếm. Khi chém Tần Hoài Công vẫn còn lẩm bẩm " Kha Vũ, ta giết, ta giết ngươi".

Một lúc sau thì cái thân thể của tên võ tướng đã là một đống máu thịt bầy nhầy, những binh sĩ còn lại nhìn thấy cảnh tượng này đều nôn thốc nôn tháo quay mặt đi.

- " Ai cho các ngươi quay mặt đi". Tần Hoài Công chém nát bấy cái thân thể tên võ tướng kia xong, cười ha hả, thế nhưng không có hả giận.

Thấy đám binh sĩ còn lại đều như vậy, Hắn lại xách kiếm lên lao vào chém giết đám binh sĩ còn lại.

Đám binh sĩ thấy chúa thượng mình dường như điên rồi, liền chạy tán loạn tứ phía.

Cổ Loa thánh thành sau khi kích phát đại trận thì cũng trở nên nát bấy, thế nhưng người dân trong thành cũng không có hề hấn gì. Chỉ có hơn ba vạn cấm quân kia vì kích phát nội lực quá mức nên kiệt sức mà chết.

Lúc này những tiếng leng keng của binh khí, vang lên trong đống tro tàn thành trì Cổ Loa, từng thân mình một từng thân mình một vươn lên từ đống tro tàn, ánh mắt đều ngập tràn chiến ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.