Biến Số Bắt Buộc

Chương 12: Đại Thử




#18
Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt tôi là cậu ấy ngồi ủ rũ chán chường bên quầy rượu.

Còn hình ảnh đầu tiên trong mắt cậu ấy khi nhìn thấy tôi là ah bạn nhậu của mình đến rồi.
"Cậu chia tay khi nào cơ?"
"Một tuần."
???
"Một tuần trôi qua rồi, cảm xúc của cậu bị vận động chạm à?"
"Tớ đã nghĩ sẽ không buồn."
Vừa nói vừa rót rượu cho tôi.
Tôi uống được vài ly thì bắt đầu chững lại:
"Khả năng uống rượu tớ rèn luyện sau bao lâu đi tiệc rượu chỉ đến đây thôi."
"Lo gì chứ, ngày mai chủ nhật cậu không phải đi làm mà."
Tôi bị cậu ấy thuyết phục một cách nhanh chóng nên tay rút điện thoại ra định gọi cho Minh Thần bảo mình về muộn.

Nhưng Hà Linh cầm lấy điện thoại của tôi, tắt nguồn.

"Đả đảo đình công đi, chẳng phải anh ta ở nhà không trừ lương cậu được hay sao."
Lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy buông xõa như vậy, chắc là rất buồn phiền.

Tôi cũng tạm thời mặc kệ điện thoại, không gọi cho anh ta nữa.
"Đúng vậy, tớ đâu phải con nít, anh ta cũng đâu phải người giám hộ tớ.

Đả đảo!"
Tôi và cậu ấy lại nâng ly.
Sau đó chưa uống được bao nhiêu ly nữa thì từ xa đã có một tên say đến chỗ bọn tôi, mời rượu Hà Linh.
Tôi thì thầm bên tai cậu ấy:
"Cậu quen anh ta à?"
"Có một lần cãi kiện cho phía công ty anh ta."
Như thế cũng đâu tính là quen biết, nhưng con ma men này cứ đòi kéo bạn tôi đi cùng.

Tôi chặn tay hắn lại, trong thoáng chốc lại bất ngờ nhận ra người quen.
Hắn ta dùng nửa con mắt nhìn tôi:

"Ồ chẳng phải cô thư ký nhỏ của tên giám đốc kiêu ngạo kia sao.

Tên đó hôm nay không đến đỡ rượu cho em nữa à."
Tôi nhìn người đang nói, mất vài phút mới lục lại được ký ức về hình ảnh anh ta xuất hiện trong một lần cạnh tranh hạng mục với công ty tôi.
"Hay là cô em bị sa thải rồi?
Nếu đã như vậy thì về bên anh đây, xinh đẹp như em thì cần gì vì tên bên ngoài giả vờ cao sang bên trong đểu giả đó mà đến đây uống rượu giải sầu."
Đã đến tận đây uống rượu quên đời mà vẫn còn gặp mấy thứ liên quan đến Minh Thần.

Anh ta có kiêu ngạo sao, anh ta còn đang ở nhà tắm cho chó con kìa.

Nếu có chỗ nào anh ta sống lỗi nhất, thì chính là việc anh ta thích trừ lương tôi.
Minh Thần mà làm những việc xấu xa như vậy, không cần đến anh ta đuổi việc, tôi sẽ tự động nghỉ việc đầu tiên.
Thế là tôi vùng lên mắng cho hắn một trận, không thể để loại thua cuộc lại đi đặt điều nói xấu người khác thành công như ý được.
Thoáng sau, cuối cùng cũng trở lại không khí vắng lặng còn tôi và bạn mình bên quầy.
Trong hơi men mơ màng, Hà Linh lại bắt đầu trêu đùa tôi:
"Giám đốc nhà cậu mới bị người khác nói một tí mà cậu đã muốn đánh người khác rồi, cậu còn nói không thích người ta."
"Tớ chỉ thực thi công lý, đúng sai rõ ràng."
"Chứ không phải cậu ngoài mặt nói xấu người ta nhưng trong lòng mang theo người ta lúc nào không biết hả?"
Đôi mắt cậu ấy vẫn long lanh ngấn nước u sầu, nhưng đâu đó lại phảng phất dáng vẻ hiểu thấu suy nghĩ người khác nơi đáy mắt mà nhìn tôi.
Sao tôi có thể thích anh ta được chứ, chắc chắn là cậu ấy uống say nhầm lẫn rồi, chắc chắn là như vậy....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.