Biến Thái! Anh Mau Tránh Ra

Chương 1: 1: Kế Hoạch Giả Mạo




Tại thành phố Hạ
Liêu Thanh Dạ vẫn còn chưa tỉnh ngủ, cô mắt nhắm mắt mở với lấy điện thoại đang rung ở đầu giường.Lờ mờ nhìn màn hình điện thoại chỉ mới 7 giờ tối hơn, vì mệt quá cô chỉ vừa mới chợp mắt được hơn 30 phút.Tối qua cô đã thức cả nguyên đêm cho đến tận bây giờ , muốn tranh thủ viết cho xong bản thảo để kịp nộp lên cho nhà xuất bản.
Lại nhìn tên người gọi đến Liêu Miu, mục đích nha đầu này gọi đến tin chắc là chẳng có gì tốt đẹp.Liêu Thanh Dạ thở dài, nhưng sau cùng vẫn là ấn vào nút bắt máy.
Alo, Thanh Dạ chị mau giúp em đi.
Nếu như lần này chị không chịu giúp em, thì em thật sự sẽ chẳng còn gì nữa .
Điện thoại vừa được kết nối, đầu dây bên kia một giọng nữ có phần nóng vội nhanh chóng truyền đến.
Alo,alo....!Liêu Thanh Dạ chị có đó không ?
Chị có nghe em nói không ?
Xin chị đó, chỉ có chị mới có thể giúp được em lần thôi.Nếu như chị không giúp em thì em nhất định sẽ bị người ta đuổi ra khỏi cửa.
Còn Thành Vĩ, cái tên khốn đó em phải giết ch.ết anh ta.

Thấy điện thoại đã được kết nối nhưng đầu dây bên kia lại không ai trả lời,Miu Tử sốt ruột.
Liêu Thanh Dạ còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe một tràn này, cô thật sự là đau đầu nhức óc với cô em gái cùng cha lại cùng một mẹ này.
Liêu Miu Tử, nếu em còn nói nữa chị ngay lập tức sẽ tắt máy
Không,em sẽ không nói nữa.

Chị, chị mau giúp em đi.
Miu Tử cũng nghe ra được là Liêu Thanh Dạ đang không vui.Cô cũng biết mình gọi làm phiền giờ này quả thật là không đúng.Nhưng ngoài Liêu Thanh Dạ ra cô cũng không nghĩ ra nên nhờ ai giúp đỡ ,huống hồ Liêu Thanh Dạ lại còn là chị ruột của cô, như vậy cũng dễ dàng hơn.
Nói vào vấn đề chính,em là muốn chị giúp gì
Liêu Thanh Dạ trước giờ không thích dài dòng, hơn nữa cô rất hiểu tính của Liêu Miu Tử.Nếu như không nói vậy, e rằng 30 phút nữa cô vẫn chưa biết rốt cuộc Liêu Miu Tử muốn nói gì.
Chị à, Thành Vĩ anh ấy sắp đi nước ngoài rồi.

Liêu Miu Tử sao khi biết được tin tức nào cũng vô cùng tức giận, vì vậy cô mới vội vàng đến vậy.
Vì một người đàn ông mà giờ này em lại gọi làm loạn lên với chị .
Liêu Thanh Dạ cũng nghe ra được tâm trạng của Miu Tử không tốt.Nhưng chuyện yêu đương của nam nữ cô quả thật không hề có chút hứng thú.Hơn nữa cô cũng không lấy làm lạ gì với tin này,Thành Vĩ cái tên đó ngay từ đầu cô đã biết hắn chính là một tên sở khanh.Chỉ có điều em gái cô lại quá mù quáng với đoạn tình cảm này, cô thật sự cũng không còn cách nào khác.
Không phải, anh ấy đi chuyến bay muộn tối nay.Hơn nữa còn lén lút cùng con trà xanh chết tiệt Linh Hoa kia,muốn bỏ trốn khỏi đây.

Em chỉ là tình cờ mới biết được .Miu Tử vừa đau lòng lại vừa tức giận, người đàn ông cô nhất mực chung tình lại cứ như vậy mà định bỏ rơi cô.
Em muốn chị đến đó ngăn cản hai người bọn họ ? Liêu Thanh Dạ không nghe ra được ý của Miu Tử, nên hỏi.
Không , chuyện hai người bọn họ em sẽ đích thân đến đó để chừng trị đôi cẩu nam nữ này.Em không muốn bọn họ có thể rời khỏi đây một cách dễ dàng như vậy được.Em muốn mình sẽ là người đá anh ta trước, em không muốn mình trở thành kẻ bị bỏ rơi một cách oan uổng như vậy ,trong khi em chẳng làm gì sai.Nhất định em phải cho anh ta nếm đủ mùi vị của sự đau khổ Miu Tử đã hạ quyết tâm rồi, cô nhất định phải cho Thành Vĩ và Linh Hoa sống không bằng chết, có như vậy cô mới cảm thấy vừa lòng hả dạ.
Miu Tử, nếu em đã hạ quyết tâm như vậy rồi thì chị cũng không cần thiết phải an ủi.

Chỉ có điều với tâm trạng này một mình em đến đó có ổn không.

Liêu Thanh Dạ có chút lo lắng.
Chị yên tâm, nếu là đấu khẩu thì em chấp hết cả họ nhà anh ta.
Còn nếu là đấu võ, chị nghĩ đai đen của em chỉ là để cho vui ? Liêu Miu Tử vô cùng tự tin, cô nếu không làm cho cái mặt của Thành Vĩ anh ta ra cái đầu heo thì cô từ đây xin đổi họ.
Liêu Thanh Dạ chút nữa thì quên mất, sao cô có thể quên Miu Tử đã có cả Đai đen Nhất Đẳng thì Thành Vĩ anh ta vốn không thể nào là đối thủ của Miu Tử.

Với khả năng của Miu Tử e rằng hôm nay Thành Vĩ anh ta sẽ lành ít dữ nhiều.
Liêu Thanh Dạ cảm thấy kết quả như vậy cũng tốt,dù sao cái người tên Thành Vĩ này cô căn bản cũng không muốn anh ta qua lại với Miu Tử.
Chị, chút nữa thì em quên mất chuyện quan trọng.
Chuyện ở sân bay em sẽ tự mình giải quyết, còn việc ở quán rượu em muốn nhờ chị giúp đỡ
Miu Tử mãi mới đi vào vấn đề chính.
Quán rượu, em cũng biết chị không đến đó Liêu Thanh Dạ thẳng thắn từ chối.
Không, chị không cần đến đó.

Nhà họ Mộ,gia tộc lớn nhất ở thành phố Hạ này , chị có từng nghe qua ? Miu Tử nghi ngờ hỏi.
Mộ Gia sao ? Có từng nghe qua vài lần.
Đó chính là gia tộc đứng đầu ở thành phố này, nếu như chị còn không biết thì quả thật chính là người có tầm nhìn vô cùng hạn hẹp .Liêu Thanh Dạ không tự tin mình có biết nhiều, nhưng nghe qua vài lần thì cũng có thể xem như là biết đi.
Thật tốt quá, vậy tối nay chị giúp em đến đó bưng rượu có được không.
Hôm nay Mộ Gia tổ chức bữa tiệc để chúc mừng thiếu gia nhà họ Mộ, Mộ Trác Khải trở về nước.
Vì bà chủ Lạc Hoắc có quen biết qua lại với Mộ Gia, nên họ nể mặc để nhân viên của Lạc Hoắc phục vụ và chọn rượu của Lạc Hoắc để tiếp đãi quan khách
Miu Tử nói sơ qua để cho Liêu Thanh Dạ nắm được tình hình.
Nên là em muốn chị đến đó thay em Liêu Thanh Dạ đã hiểu.
Đúng vậy!
Nhân viên tối nay đều được Mộ Gia đích thân lựa chọn rất kỹ, vì Mộ Thị là một gia tộc lớn nên họ không muốn xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, và phải đảm bảo an toàn tuyệt đối.
Mà em thật may cũng có trong danh sách được chọn.Nếu mọi chuyện diễn ra suôn sẻ thì phần thưởng tối nay bằng cả lương của một năm nhân viên tụi em.
Chị nghĩ có phải là kèo thơm hay không, nếu bỏ qua thì thật là quá đáng tiếc
Liêu Thanh Dạ vừa buồn ngủ, vừa đau đầu khi nghe Liêu Miu Tử thao thao bất tuyệt.

Cô xoa xoa thái dương mấy cái ,sau đó cầm điện thoại lên đi vào bếp tự gót cho mình một ly nước lạnh.Cảm giác lành lạnh từ miệng, từ từ truyền ra khắp cơ thể mới làm cô tỉnh táo lên một chút.
Chẳng phải nói là họ đã đích thân lựa chọn, vậy thì khả năng chị giả làm em là không thể nào.
Chưa kể đến lúc đó lỡ họ phát hiện ra chị chỉ là kẻ giả mạo, liệu họ có nắm cổ chị ném ra khỏi đó.

Hoặc là giết người diệt khẩu cũng không chừng
Liêu Thanh Dạ chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy việc giả mạo này quả thật là không khả thi.
Chị yên tâm đi, chỉ cần chị đồng ý em sẽ nhờ người quen dẫn chị vào trong.
Sau khi vào đó nhân viên sẽ được thay đồng phục để phù hợp với bữa tiệc.Ngoại hình em và chị cũng khá giống nhau, hơn nữa trang phục tối nay còn kết hợp với một chiếc mặt nạ, chắc chắn không ai có thể phát hiện ra Miu Tử đã tính hết trong đầu, nếu không phải vì phần thưởng tối nay quá hấp dẫn cô cũng không đành lòng nhìn chị mình làm một việc nguy hiểm đến vậy.
Liêu Thanh Dạ từ nãy đến giờ vẫn không nhiều lời, cô đang suy nghĩ xem có nên giúp Miu Tử việc này hay không.Dù sao cô cũng chỉ là một tác giả , khả năng giao tiếp cô hoàn toàn không có.

Hơn nữa vì đặc thù của tác giả là phải dùng cái đầu, vì vậy cô cũng không thường ra ngoài mà đa số thời gian đều tự nhốt mình ở trong phòng để sáng tác truyện.
Về khoảng tính cách hai chị em cô hoàn toàn trái ngược nhau.Còn về khoảng ngoại hình, vì là chị em ruột nên giữa cô và Miu Tử cũng có khá nhiều điểm giống nhau.
Chị, chị sao rồi ? Có phải chị không tin em,em đảm bảo sẽ không có chuyện gì xảy ra Thấy Liêu Thanh Dạ im lặng,Miu Tử cũng có chút nóng lòng.
Chỉ một lần duy nhất, lần sau nếu có những chuyện như thế này em tốt nhất né chị ra.

Liêu Thanh Dạ mặc dù không muốn, nhưng Mạn Tử đã nói như vậy, thân là chị cô không thể không đồng ý.
Ok,...em cảm ơn chị, em hứa nhất định sẽ không có lần thứ hai đâu.
Chị chuẩn bị chút đi, lát nữa em sẽ nhờ người ghé qua đó trở chị đến nhà họ Mộ, yêu chị .
Nói xong Miu Tử cũng nhanh chóng tắt máy, có lẽ là cô đang vội.Vội đến sân bay xử lý tên khốn Thành Vĩ kia.
Bên đây Liêu Thanh Dạ nhìn điện thoại đã ngắt kết nối lại không khỏi thở dài.Liệu tối nay cô có bị bọn họ xách cổ ném ra khỏi đó hay không ?..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.