Biến Thái! Anh Mau Tránh Ra

Chương 2: 2: Bị Chặn Lại




Như đã hẹn, khoảng 15 phút sau một chiếc taxi đậu ngay dưới khu nhà Liêu Thanh Dạ đang sống.Sau khi cô chuẩn bị một chút, cầm theo túi xách của mình, và một ít đồ cần dùng một mình lên xe đi đến nhà họ Mộ.
Dọc đường đi Liêu Thanh Dạ luôn dặn tài xế hạ cánh xe phía sau xuống một nửa, tiện cho cô quan sát khung cảnh bên ngoài.Khu vực này không quá đông đúc, nhìn chung đa phần điều là những biệt thự nằm tách biệt.Mỗi ngôi biệt thự ở đây đều được xây dựng một cách vô cùng sang trọng, có nơi được xây dựng cổ kính trải dài cả mấy cây số,uy nguy, tráng lệ như hoàng cung Anh.

Có nơi lại chẳng khác nào một lâu đài giữa đời thực, lộng lẫy, xa hoa đến hoa cả mắt.Nơi đây thật sự làm cho Liêu Thanh Dạ không khỏi bị choáng ngợp.
Lần đi này tin chắc sẽ giúp cho cô có thêm rất nhiều ý tưởng để sáng tác cho bộ truyện tiếp theo của mình, nghĩ vậy nên tâm trạng của Liêu Thanh Dạ cũng trở nên hưng phấn rất nhiều.
Rất nhanh chiếc xe trở Liêu Thanh Dạ đã dừng trước Mộ Gia.Sau khi xuống xe, thứ mà Liêu Thanh Dạ nhìn thấy mới thật sự làm cô mở mang tầm nhìn.Giờ thì cô đã hiểu vì sao Mộ Gia lại là gia tộc đứng đầu ở thành phố Hạ này.

Nhìn từ bên ngoài,tất cả mọi thứ trong căn biệt thự này đa phần điều được dát vàng.Ngay cả cổng biệt thự cũng được chế tạo một cách kỳ công, đến mức làm cho người khác không thể nào rời mắt.

Xem ra cô lần này đi quả thật là không uổng công một chút nào.
Lúc này Liêu Thanh Dạ đứng nép sang một bên như đã hẹn, khuất tầm nhìn của những người mặc áo đen đang đứng canh gác ở trước cổng.

Một lúc sau cô nhìn thấy phía trong có một người đàn ông,anh ta đang đứng nói gì đó với mấy người áo đen kia,sau khi thấy mấy tên áo đen kia gật đầu thì anh ta mới đi ra.


Đảo mắt một vòng,sau đó thì mới đi về hướng mà Liêu Thanh Dạ đang đứng.
Nhanh lên,đeo cái này vào rồi đi theo tôi.Nhớ là không được nói gì, tôi nói gì thì cô cứ nghe theo đó,nghe rõ chưa ?
Liêu Thanh Dạ nghe anh ta nói vậy thì cũng chỉ gật đầu, không nói gì.Sau đó nhận lấy một tấm thẻ màu đỏ anh ta đưa , bên trên còn có ghi rõ họ tên và cả hình của Miu Tử , liền đeo vào người.Dù sao đã đến đây rồi, nên cô tốt nhất là nghe theo lời anh ta ,tránh gây ra thêm những chuyện phiền phức không đáng có.
Người đàn ông đó liếc nhìn Liêu Thanh Dạ một cái, như là để kiểm chứng xem những gì Liêu Miu Tử nói với anh ta có đúng hay không.

Nhưng dường như Miu Tử nói không sai cô gái này có vẻ hiểu chuyện hơn, lại không giống như người không nghe lời, sẽ không gây rắc rối cho anh ta.
Có bút mực không Bình Tây nhìn Liêu Thanh Dạ hỏi.
Là bút mực sao?
Có ,tôi vẫn thường đem theo bên mình .Vừa nói Liêu Thanh Dạ vừa tìm trong túi mình ,lấy ra một cây bút máy màu đen.
Vì đó là nghề nghiệp nên lúc nào trong túi xách của Liêu Thanh Dạ cũng điều có sẵn bút và một quyển sổ cầm tay.

Phòng cho những lúc có những ý tưởng đột nhiên xuất hiện trong đầu, hoặc là một câu nói thú vị vô tình nghe đâu đó,cô thường sẽ ghi nó lại.

Sau đó sẽ chọn lọc, hoặc là chỉnh sửa một chút để nó thích hợp hơn, sẽ đưa vào câu truyện mà mình sáng tác.
Bình Tây nhận cây bút từ tay Liêu Thanh Dạ,sau đó anh lại vẽ lên bên gò má phải của Liêu Thanh Dạ một nốt đen,sau đó thì nhìn đi nhìn lại mấy lần.
Rất giống,đi thôi
Bình Tây tỏ ra rất hài lòng, cũng rất tự tin là họ có thể qua mặt được đám vệ sĩ của Mộ Gia.
Sau khi nhận lại bút từ tay Bình Tây, Liêu Thanh Dạ cũng không hề ngạc nhiên với việc anh ta vừa làm.Bởi vì trên má phải của Miu Tử cũng có một nốt ruồi khá lớn,anh ta chắc là sợ họ sẽ để ý đến vấn đề này.
Sau khi đã bàn bạc sơ qua một chút, Liêu Thanh Dạ liền theo sau lưng Bình Tây tiến vào trong.Những chỗ có camera thì Bình Tây sẽ ra hiệu để hai người đứng gần nhau hơn , giả vờ như là họ đang nói chuyện thật ra là để che khuất tầm nhìn, không để camera bắt được góc gương mặt của Liêu Thanh Dạ.Lúc đi ngang qua những người áo đen kia, một tên trong số đó liền chặn họ lại.
Liêu Thanh Dạ cùng Bình Tây cùng đứng lại, trong lòng của hai người đều có hơi lo sợ, như vẫn tỏ ra bình tĩnh.

Có thể nhìn ra những người này thân thủ không hề bình thường.Ai nấy đều cao trên một mét tám, nghiêm nghị, vừa nhìn liền biết là những người không thể đùa giỡn.

Bình Tây thấy bọn họ nhìn nhìn về phía Liêu Thanh Dạ,anh ta vội bước qua vui vẻ nói với bọn họ mấy câu.
Đây là Liêu Miu Tử, là người của Lạc Hoắc người mà tôi đã nói lúc nãy.

Hôm nay cô ấy cũng được chọn đến đây,vì có chút việc riêng nên đến hơi trễ.

Tôi là lo Mộ Gia quá rộng lớn,e rằng cô ấy sẽ không biết đường vào trong.Lỡ đâu đi lạc sợ rằng sẽ làm chậm trễ thời gian, cũng thật là phiền phức
Vừa nói Bình Tây cũng vừa ra hiệu để Liêu Thanh Dạ bước qua để họ kiểm tra.

Cô đưa tấm thẻ màu đỏ lúc nãy ra cho mấy người áo đen đó.Từ nãy đến giờ Liêu Thanh Dạ cũng luôn cố tỏ ra bình tĩnh, cô cũng chưa từng né tránh ánh mắt của mấy người áo đen kia.Dù sao những lúc như thế này tốt nhất là không được tỏ ra lo sợ , hoặc là né tránh như vậy sẽ khiến người khác nảy sinh nghi ngờ.
Một người áo đen nhìn bức hình trên tấm thẻ đỏ , lại nhìn sang Liêu Thanh Dạ.Anh ta nhìn tới nhìn lui mấy lần, lại không hề phát hiện ra có bất kỳ sơ hở nào.
Liêu Miu Tử người đàn ông đó bắt ngờ đọc tên người trong thẻ.
Vâng, là tôi Liêu Thanh Dạ cũng rất nhanh đáp lại lời anh ta.
Tốt nhất đừng có mà giở trò,Mộ Gia không phải nói muốn vào là vào, muốn ra là ra.Tôi sẽ luôn để mắt đến cô, nếu cô dám gây phiền phức hoặc là lừa gạt chúng tôi thì các người phải chịu hậu quả đó biết chưa.

Người áo đen đó vừa nói vừa nhìn Liêu Thanh Dạ và cả Bình Tây như đang cảnh cáo.

Trực giác vẫn luôn nói cho anh ta có gì đó không đúng , nhưng rốt cuộc đó là gì anh ta lại không thể nói ra.

Các anh yên tâm, chúng tôi đến đây là để kiếm tiền chứ không phải đến để kiếm chuyện.
Dù sao Lạc Hoắc ở thành phố Hạ tiếng tăm cũng không tệ, không lẽ các anh lại còn nghi ngờ khả năng chuyên nghiệp của chúng tôi Liêu Thanh Dạ mỉm cười nói với anh ta.Cô chính là muốn đem Lạc Hoắc ra để chắc chắn,hy vọng anh ta không nghi ngờ.
Được
Nghe Liêu Thanh Dạ nói vậy anh ta cũng không thể không nể mặt, trả tấm thẻ đỏ lại cho cô.Dù sao họ cũng là người của Lạc Hoắc, nếu có chuyện gì xảy ra thì chẳng phải chỉ cần lôi đầu của những người đứng đầu Lạc Hoắc ra là được.
Bình Tây đứng bên cạnh cũng nhìn Liêu Thanh Dạ đưa ra đánh giá.Xem ra cô gái này cũng không phải chỉ là một con mọt sách không biết gì như Liêu Miu Tử đã nói.
Lúc này phía ngoài có mấy chiếc xe màu đen, nối đuôi nhau cũng vừa chạy tới dừng lại ngay trước biệt thự nhà họ Mộ.

Ngay lập tức mấy tên áo đen phía bên trong thấy vậy liền chạy nhanh ra xếp thành hai hàng ngay ngắn, dành ra một lối đi có trải thảm màu đỏ.Tên áo đen đang chặn Liêu Thanh Dạ thấy vậy cũng chạy nhanh ra xếp vào hàng, tất cả bọn họ đều hơi cuối đầu.
Liêu Thanh Dạ thấy vậy cũng rất tò mò, cô cũng quay đầu muốn xem rốt cuộc người xuống xe là ai.Là người như thế nào lại có thể khiến mấy tên áo đen to lớn kia cúi đầu, sợ hãi đến như vậy.
Đừng nhìn nữa, chúng ta mau đi thôi
Bình Tây nhìn thấy Liêu Thanh Dạ cứ đứng ngay ra đó,vội vàng ra hiệu.Ý bảo cô nhanh đi vào trong, dù sao bữa tiệc cũng sắp bắt đầu, họ còn phải chuẩn bị rất nhiều thứ.
Liêu Thanh Dạ cũng gật đầu,nhanh chân bước theo sau..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.