Biến Thái! Anh Mau Tránh Ra

Chương 4: 4: Không Ai Chịu Thua Ai 1




5 phút trôi qua, Liêu Thanh Dạ vẫn chưa ra khỏi phòng thay đồ.
Bộ trang phục hôm nay không những được thiết kế cúp ngực, mà chất liệu vải cũng vừa vặn ôm sát vào người mặc.

Độ dài chỉ vừa ngang qua phần đùi một chút, cộng thêm phía bên dưới là một lớp vải ánh kim tuyến mỏng hơi xòe,cũng chỉ vừa qua gối.Phía bên ngực trái ngay phần bên cúp lại tinh tế cài thêm một đóa hoa hồng màu đen, cũng được phủ một lớp kim tuyến nhẹ để tạo thêm điểm nhấn.

Hơn nữa ,còn phải kết hợp chung với một chiếc mặt nạ được chạm khắc 3D một cách tinh xảo,che đi phần nữa gương mặt người đeo.
Nói chung tổng thể cả bộ đồ đều được lấy cảm hứng từ màu đen , hơn nữa lại thiết kế rất kỳ công xem ra giá trị cũng không hề rẻ.Nhưng cho dù là như vậy,đều làm Liêu Thanh Dạ đau đầu nhất ngay lúc này chính là thiết kế khóa kéo ở ngay sau lưng.Mà trong tình huống như thế này ,thật sự làm cho Liêu Thanh Dạ cảm thấy vô cùng bất lực.
Phải làm sao bây giờ
Liêu Thanh Dạ tự nói với chính mình, cô đã cố gắng hết sức nhưng cũng chỉ có thể tự mình kéo lên được một nửa.Ai có thể nói cho cô biết, rốt cuộc có cách nào có thể tự mình kéo cái khóa kéo kia lên được không.
Sau cùng Liêu Thanh Dạ quyết định sẽ tự mình đi nhờ người giúp đỡ ,cô đeo chiếc mặt nạ kia lên.Một tay vớ lấy túi xách của mình, tay còn lại giữ chặt chiếc váy không để nó tuột xuống, sau đó cứ như vậy nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Đập ngay vào mắt lúc này,làm cho Liêu Thanh Dạ kinh hãi đến độ đứng hình, giây tiếp theo chính là tiếng thét chói tai.
Áaaaaaaaaaaaaaaa.....
Mộ Trác Khải đang đứng trước gương, trên tóc vẫn còn mấy giọt nước lấm tấm nhỏ giọt.


Xem ra anh vừa mới tắm ra, trên tay còn đang cầm máy sấy muốn sấy cho tóc mình mau khô lại.Mà trên người anh lúc này cũng chỉ quấn hờ một chiếc khăn tắm che từ phần thắt lưng trở xuống.
Lúc này từ đâu bất ngờ lại có tiếng thét đến kinh hồn bạt vía ở phía sau.Mộ Trác Khải nhíu mày kiếm, không vui xoay người lại muốn xem rốt cuộc đó là gì.Vì phản xạ quá nhanh, lại không cẩn thận , cứ vậy để chiếc khăn trên người mình tuột xuống,sau đó thì chính là một màn khỏa thân.Mà tất cả màn này đều đã được Liêu Thanh Dạ nhìn thấy.
Vốn dĩ Liêu Thanh Dạ đã đang rất kinh hãi, mà lúc này cái thứ ở vùng tam giác kia của người đàn ông dọa cho cô xuýt nữa thì ngất xỉu luôn rồi.
Im lặng,im lặng...!cho tôi
Không một động tác thừa,Mộ Trác Khải từ khi nào đã quấn quanh chiếc khăn trên người mình lại, xuất hiện ở phía sau bịch kín miệng Liêu Thanh Dạ.Đến khi cô kịp phản ứng lại thì âm thanh la hét lúc nãy chỉ còn lại tiếng ú...ớ...!không rõ ràng,đang bị mất kẹt ngay cuống họng.
Nếu còn dám la, tôi lập tức sẽ tiễn cô xuống làm bạn với Diêm Vương Mộ Trác Khải thật sự sắp hết kiên nhẫn,trong giọng nói mang theo sự tàn nhẫn bức người.
Lúc đầu Liêu Thanh Dạ còn ra sức phản kháng, không chịu khuất phục.Nhưng sau một hồi ra sức vùng vẫy, mọi sự cố gắng của cô đều trở nên vô ích.Sau cùng Liêu Thanh Dạ chỉ còn cách là thỏa hiệp, cô gật gật đầu ý bảo anh buông mình ra.
Nhìn thấy cô gái trước ngực mình có vẻ đã hiểu chuyện hơn, lúc này Mộ Trác Khải mới từ từ thả lỏng tay.Sau cùng là buông cả người Liêu Thanh Dạ ra, anh vội lùi về phía sau một bước.Muốn tránh xa người phụ nữ này ra ,như đang tránh một con ký sinh trùng có thể gây ra bệnh truyền nhiễm.
Liêu Thanh Dạ rất nhanh đã thoát khỏi vòng tay Mộ Trác Khải.Cảm giác được sự đau đớn ở tay và miệng , cô vội xoay người nhân cơ hội Mộ Trác Khải chưa kịp phản ứng đã trực tiếp giáng xuống cho anh một bạt tay.
Bốp
Âm thanh phát ra nghe đến rợn người, tiếp sau đó chính là câu nói,
Đồ biến th.ái

Mộ Trác Khải lấy tay sờ lên má mình , cảm giác đau rát nhanh chóng chuyền đến, và từ từ lan nhanh đến toàn bộ cơ thể.

Khí tức truyền đến,Mộ Trác Khải hung hăng nghiến răng nghiến lợi nhìn người phụ nữ trước mặt mình.Âm thanh lọt qua khỏi kẻ răng truyền đến tai Liêu Thanh Dạ.
Cô bị điên à ?
Câu này đáng lẽ người nói phải là tôi .
Anh bị thần kinh à ? Liêu Thanh Dạ thật sự cảm thấy tức giận, cũng lớn tiếng quát lại.Lại không hề nhận thấy sự nguy hiểm đang ở trước mặt mình.
Đồ thần kinh sao,haha...
Đúng vậy tôi cũng nghĩ mình bị thần kinh rồi.Nếu như tôi bình thường, thì ngay giây phút mà tôi nhìn thấy cô xuất hiện ở trong căn phòng này, đã tiễn cô xuống 18 tầng địa ngục .
Mộ Trác Khải cũng cảm thấy quả thật hôm nay đầu óc của mình thật sự có vấn đề .Nên anh mới có thể dễ dàng để một người phụ nữ xa lạ bước vào căn phòng của mình một cách tùy tiện, lại còn không biết sống chết mà cho anh ta một bạt tay.
Nhìn thấy nụ cười của người đàn ông này, Liêu Thanh Dạ không khỏi rùng mình.Rõ ràng là anh ta đang cười,nhưng lại có thể làm cho người khác cảm giác được sự bức người,ớn lạnh đến cả sống lưng.
Cô, rốt cuộc là đã chọc giận đến loại người như thế nào ?
Lúc này Liêu Thanh Dạ cũng đã cảm thấy được sự bất an, muốn chuồng đi thật nhanh khỏi chỗ này.
Sao vậy ? Thì ra cũng biết sợ ?

Lúc nãy chẳng phải còn rất hung hăng, giờ bắt đầu cũng biết sợ chết là gì.

Nhận thấy gương mặt của Liêu Thanh Dạ đã biến sắc,Mộ Trác Khải vẫn chưa cảm thấy nguôi ngoai chút nào, cục tức này quả thật anh nuốt không trôi.
Vốn Liêu Thanh Dạ là bị nụ cười méo mó của Mộ Trác Khải dọa cho sợ, định sẽ tìm cách để chạy thoát thân.

Nhưng khi nhìn thái độ kiêu ngạo ,xem thường người khác này của Mộ Trác Khải .Làm cho Liêu Thanh Dạ không cho phép mình bị khuất phục, vì vậy máu anh hùng trong người cô nhanh chóng trỗi dậy.
Sợ chết sao? Chắc anh nghĩ ai cũng sợ chết như anh nhỉ ?
Đừng tưởng anh to lớn hơn thì có nghĩa là tôi sợ, ở đây là Mộ Gia nếu tôi đoán không nhầm thì chắc anh cũng chỉ là khách.

Mà nếu như là khách, lại bị tôi phanh phui việc làm biến th.ái lúc nãy của anh cho mọi người đều biết.

Đến lúc đó anh nghĩ xem nhà họ Mộ có tống cổ anh ra khỏi đây hay không.
Liêu Thanh Dạ cảm thấy những lời mình nói đều không sai, cô nghĩ đây chắc chính là phòng để dành thay đồ cho khách.

Những thứ mà cô vừa nhìn thấy lúc nãy có thể nói lên một đều rằng đây là phòng thay đồ cho khách nam .Có thể là do cô quá lo lắng nên đã đi vào nhầm phòng thay đồ nam, nhưng thái độ xem thường người khác của người này thật là quá đáng.


Đừng tưởng chỉ có một mình anh ta mới biết đe dọa người khác, cô cũng có thể.
Vốn gương mặt Mộ Trác Khải đã rất khó coi, nhưng sau khi nghe Liêu Thanh Dạ nói những lời này thì không thể nhìn thêm được nữa.Anh chỉ cần dùng một tay là cũng có thể bóp ch.ết cô ngay chỗ này, nhưng đó không phải là đều mà Mộ Trác Khải quan tâm .Thứ anh quan tâm ngay lúc này chính là, cô gái này mở miệng ra thì một câu tên biến th.ái,hai câu cũng là tên biến th.ái.Cô ta rốt cuộc đang xem anh ra cái thứ gì?
Cô, nếu như không nói rõ tôi đảm cô không thể toàn thay ra khỏi đây.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Mộ Trác Khải mới gặp tình huống như thế này, lại có một người có thể ở trước mặt anh mà mạnh miệng như vậy.Cô ta chắc có lẽ không biết anh là ai đi, nhưng mà là phụ nữ sao lại có thể ngang ngược như thế này,anh là lần đầu tiên mới nhìn thấy.
Nhìn thấy gương mặt của Mộ Trác Khải vì quá kìm nén mà trở nên đỏ lè, đỏ lét.
Liêu Thanh Dạ cũng cảm thấy vừa rồi mình cũng không nói gì quá đáng, vì vậy muốn Giản hoà di quý với người đàn ông kia.
Anh đừng lo, chỉ cần anh biết điều một chút, tôi nhất định sẽ không nói với ai đâu.Thật ra vừa rồi là tôi chỉ muốn giỡn với anh một chút thôi.
Nhưng xem ra, dường như anh không vui thì phải, vậy thì tôi không giỡn nữa, tôi đi trước đây.

Liêu Thanh Dạ vừa nói vừa nhìn đồng hồ, cô đã làm mất rất nhiều thời gian với người đàn ông này.Giờ còn chưa chịu ra, thì sợ là số tiền kia sẽ không có cánh mà bay.
Liêu Thanh Dạ vừa nói xong liền xoay người muốn bỏ đi, lại nghe người đàn ông phía sau lạnh lùng lên tiếng.
Đứng lại đó, còn chưa nói rõ đã muốn đi.

Mộ Trác Khải sao có thể để người khác đùa giỡn với mình như vậy.Cô gái này không những thử thách sự chịu đựng của anh, mà còn cả gan xem anh như trò đùa lại muốn rời đi,há chẳng phải là quá vọng tưởng hay sao..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.