Biến Thái! Anh Mau Tránh Ra

Chương 47: 47: Tạm Biệt




Hắc xì!.

Bên đây Liêu Thanh Dạ đang nắm lấy tay Tố Tố thì bất ngờ hắc xì liền mấy cái.

Trong lòng còn đang thầm nghĩ, chắc không phải là có người đang nhắc đến mình đấy chứ.

Chị Ngốc bị cảm rồi sao?
Tố Tố mở to hai mắt tò mò ngước nhìn Liêu Thanh Dạ, biểu cảm quan tâm hiện lên trên gương mặt phúng phính sắp búng ra sữa, nhìn thế nào cũng cảm thấy vô cùng đáng yêu.

Chắc là có thứ gì đó bay vào mũi chị thôi Liêu Thanh Dạ cuối đầu mỉm cười,nhìn Cung Tố Tố giải thích.

Khi Liêu Thanh Dạ dẫn theo Tố Tố đến gần chỗ Cung Hãng đang đứng đợi, cả hai người vẫn còn nói chuyện gì đó rất vui vẻ.

Bầu không khí hòa hợp, cùng giọng cười ha hả của cả Liêu Thanh Dạ và Tố Tố đều cùng lúc lọt vào tai Cung Hãng,anh ta vừa rồi mới rất không vui mà hiện tại tâm trạng đã trở nên hòa hoãn đi không ít.

Lúc Liêu Thanh Dạ đang đi thì cảm giác như có một lực không lớn ở bên cánh tay đang nắm tay Tố Tố bị níu lại.

Nhưng như vậy cũng đủ để Liêu Thanh Dạ dừng bước,khi cô nhìn xuống lại phát hiện thì ra là Tố Tố.


Tố Tố đồng thời cũng đang ngước mắt lên,vẻ mặt còn thoáng chút buồn buồn, nhìn Liêu Thanh Dạ nói.

Chị Thanh Dạ,hay là chúng ta chơi thêm chút nữa đi
Mà phản ứng đầu tiên của Liêu Thanh Dạ khi nghe câu này chính là đưa mắt quan sát vẻ mặt của Cung Hãng.

Bởi vì họ chỉ còn cách nhau có mấy bước chân, vậy nên khi Tố Tố nói Liêu Thanh Dạ có thể nhìn thấy rất rõ sắc mặt của Cung Hãng, rõ ràng là có chút thay đổi.

Tố Tố, hôm nay chúng ta chơi như vậy là đủ rồi em.

Đã không còn sớm nữa,em còn phải ra sân bay, nếu không sẽ muộn giờ mất đó.

Liêu Thanh Dạ thật lòng là không nỡ từ chối Tố Tố, nhưng mà lúc nãy cô đã có hứa với Cung Hãng,sẽ không làm chậm trễ thời gian của bọn họ.

Lúc đó trên mặt của Cung Hãng rất rõ ràng chính là không muốn để cô đến gần Tố Tố, nhưng bởi vì Tố Tố đã giả vờ làm nũng,Cung Hãng hết cách mới bất đắc dĩ mà đồng ý.

Nhưng muốn anh ta đồng ý thì phải với một điều kiện, chính là họ chỉ có thời gian trong vòng 30 phút,mà hiện tại đã quá thời gian cô hứa với anh ta.

Mặc dù là vậy, nhưng Cung Hãng lại không hề qua đó để dẫn Tố Tố đi,như vậy cũng xem như là anh ta đã quá nhượng bộ rồi.

Liêu Thanh Dạ sao lại có thể không biết mà còn cố ý được nước làm tới cơ chứ.

Nhưng mà!.

.

Tố Tố mím môi như sắp khóc, lúc này đầu nhỏ hơi cúi xuống nhìn mũi giày búp bê dưới chân mình, lại nói gì đó rất nhỏ khiến Liêu Thanh Dạ không thể nào nghe ra.

Tố Tố con không được nói như vậy
Trái lại với Liêu Thanh Dạ,Cung Hãng đứng ở xa hơn nhưng hoàn toàn có thể hiểu được những gì mà Tố Tố nói, lập tức ngăn cô bé lại.

Liêu Thanh Dạ nghe Cung Hãng nói vậy,thì đưa ánh mắt ngưỡng mộ lại có chút tò mò của mình nhìn anh, như rất muốn biết rốt cuộc Tố Tố vừa rồi đã nói gì.


Nhưng nhận lại chính là ánh mắt u ám đến lạnh lẽo của Cung Hãng,cũng không có dũng khí mở miệng ra để mà hỏi.

Nhưng con!.

.

Tố Tố không ngờ là mình đã nói rất nhỏ vậy mà ba vẫn có thể nghe thấy, vậy nên khi bị Cung Hãng ngăn lại cô bé đã uất ức mà muốn nói để ba hiểu.

Chuyện đó ba hứa chúng ta sẽ nói sao, giờ thì mau đi thôi con gái.

Đến Bắc Thành còn phải chuẩn bị rất nhiều thứ, hơn nữa chị Thanh Dạ cũng có rất nhiều việc cần phải làm, chơi lâu vậy chắc là chị ấy cũng đã mệt rồi
Cung Hãng tiếp tục một lần nữa ngắt lời Tố Tố không để cô bé có cơ hội nói ra mấy lời kia, anh lại không chắc những lời mình vừa mới nói Liêu Thanh Dạ có hiểu ý hay không.

Đúng rồi đó,chẳng phải lúc nãy chúng ta đã hứa với nhau rồi sao, đợi khi nào chị rảnh nhất định sẽ đến đó chơi cùng em
Liêu Thanh Dạ cố ý ngồi thấp xuống ngang tầm mắt, nhìn Tố Tố như một lời chắc chắn.

Mặc dù Cung Hãng không nói cho cô biết rốt cuộc Tố Tố đã nói gì, nhưng mà ý tứ muốn cô phối hợp với mình thì đã quá rõ ràng.

Vậy chị nhớ là phải thật mau đến đó chơi với em nha,em sẽ đợi chị
Cung Tố Tố như có được chút an ủi này thì cũng phấn trấn hẳn lên,sau đó thì vui vẻ nắm lấy tay Cung Hãng.


Vậy chúng ta đi thôi ba
Được,con ra xe trước đợi ba,ba nói chuyện với chị Thanh Dạ mấy câu sẽ ra ngay
Cung Hãng gật đầu đồng ý, lại nói với Tố Tố để cô bé lên xe trước, còn mình vẫn ở lại để nói với Liêu Thanh Dạ mấy lời.

Dạ
Cung Tố Tố sau đó cũng vui vẻ đồng ý, lại còn luyến tiếc quay lại vẫy tay tạm biệt Liêu Thanh Dạ thêm mấy lần nữa mới chịu bước lên xe.

Tạm biệt chị Ngốc,em đi đây
Tạm biệt em!
Nhớ phải cẩn thận đó,khi nào đến nơi nhớ phải gọi điện cho chị nha Liêu Thanh Dạ không quên dặn dò Tố Tố.

Dạ
Nhìn một màn này của Liêu Thanh Dạ và Tố Tố,Cung Hãng đứng đó không khỏi nhíu mày, lại nhớ đến những lời mà Tố Tố vừa nói lúc nãy.

Anh âm thầm liếc mắt đánh giá,xem ra người phụ nữ này thật là có chút khả năng, lại có thể khiến Tố Tố chỉ gặp cô ta mới hai lần đã hy vọng cô ta có thể trở thành mẹ mình.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.