Biến Thái! Anh Mau Tránh Ra

Chương 6: 6: Không Ai Chịu Thua 3




Lưu Vực là thư ký riêng của Mộ Trác Khải ,đang có một số việc cần dặn dò các vệ sĩ .Tối nay họ phải tuyệt đối đảm bảo an toàn cho người nhà họ Mộ và các vị khách được mời đến, phải kiểm tra thật nghiêm ngặt không được bỏ xót người nào.

Chỉ vừa mới xong , ngay lập tức điện thoại của anh ta đã đổ chuông.
Thư ký Lưu nhìn vào màn hình điện thoại, sau đó nhanh chóng bắt máy, nhưng âm thanh phát ra chỉ là một câu nói không đầu không đuôi.
Trong vòng 5 phút, tìm cho tôi một thợ trang điểm.

Sau đó không để thư ký Lưu có cơ hội mở miệng,điện thoại đầu dây bên kia đã ngắt kết nối.
Thư ký Lưu nhìn màn hình điện thoại đã tối đen,sau đó anh ta chỉ còn biết ngao ngán thở dài.

Dẫu biết thiếu gia của anh ta tích chữ như vàng, như mà tại sao ngay cả phép lịch sự nhờ vả tối thiểu, thiếu gia anh ta cũng không có.Hoặc là những người có tiền, có quyền đều nghĩ mình là Diêm Vương sống,nên họ mới cho phép mình sai khiến người khác bất cứ lúc nào.

Càng nghĩ, thư ký Lưu càng cảm thấy tuổi thân cho chính mình,anh đường đường là một thư ký của tập đoàn S, vậy mà không biết từ khi nào đã kiêm luôn cả Osin cho Mộ Trác Khải.
2 phút
Nhìn thấy thư ký Lưu mãi đứng nhìn trời nhìn đất, còn chưa chịu nhắt chân, mắt lại có chút đỏ lên,xem ra là sắp khóc.

Một tên vệ sĩ áo đen đứng gần thấy vậy ,nên có lòng tốt muốn nhắc nhở.Lúc nãy anh ta cũng đứng rất gần, nên cũng có nghe loáng thoáng những lời trong điện thoại mà Mộ Trác Khải căng dặn.Vậy mà thư ký Lưu lúc này là đang muốn đùa với mạng sống của chính mình hay sao?.

Bốp
Nhưng lòng tốt lại không được báo đáp, mà tên vệ sĩ kia cuối cùng lại còn bị thư ký Lưu vố một cái vào đầu,đau điếng.
Đừng có làm ồn, không thấy tôi đang bận suy nghĩ hay sao?.Thư ký Lưu tuổi thân nhìn tên vệ sĩ đó, cảm thấy đến ngay cả hắn ta cũng muốn khinh thường mình, thật là đáng ghét.
Xin lỗi,xin lỗi thư ký Lưu tên vệ sĩ áo đen đó chỉ còn biết vội vàng cúi đầu xin lỗi ,sau đó thì cũng không dám mở miệng nói thêm nửa lời.
Thư ký Lưu lúc này còn đang bận suy nghĩ ,xem rốt cuộc vì sao anh ta lại bị đối xử như vậy.Anh ta nhớ tới những lần mình cũng bị xem thường như vậy, và lần gần đây nhất chính là...
Khoang đã!
Cậu vừa mới nói gì? thư ký Lưu liền xoay người lại, như nhớ ra điều gì quan trọng liền ngơ ngẩn nhìn tên vệ sĩ kia mà hỏi.
Tôi,tôi nói là 2 phút rồi ạ .Tên vệ sĩ lúc này dường như cũng trở nên nhút nhát hơn,anh ta nói chuyện lắp ba lắp bắp như sợ rằng mình lại nói sai gì đó.
Chết tiệt,2 phút rồi.
Không thể nào,tôi chỉ còn có thể sống thêm được 3 phút nữa thôi thư ký Lưu hoảng loạn, như cơn gió mà biến mất khỏi đó.
Mấy tên vệ sĩ khác còn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe tiếng hét quanh quẩn bên tai, nhưng người thì không thầy tăm hơi đâu nữa.
...
Mộ Trác Khải đã thay một bộ vest đen, được cắt đo tỉ mỉ theo số đo cơ thể của anh, nên rất vừa vặn.

Lại còn kết hợp cùng đôi giày da hàng hiệu cao cấp, và chiếc đồng hồ cũng là phiên bản giới hạn cực hiếm.Tổng thể từ trên người của Mộ Trác Khải lúc này cũng đã có giá khoảng bằng một khu chung cư cao cấp của một người bình thường.
Mộ Trác Khải đang ngồi trên một chiếc ghế có trục xoay, cứ cách mấy giây anh lại cho chiếc ghế xoay một vòng tròn lớn.


Gương mặt có chút đăm chiêu, như đang toan tính gì đó.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên,sau đó rất nhanh đã được đẩy vào.Không ai khác người bước vào chính là Lưu Vực, mà phía sau anh ta còn có một nam nhân.
Thiếu gia, người đã đến đây .Thư ký Lưu vì chạy quá nhanh nên hơi thở có phần khó khăn.
Mộ Trác Khải không vui nhìn thư ký Lưu, lại liếc mắt đánh giá người bên cạnh anh ta.Đầu tóc thì rối bù, thần thái thất thần, ngoại hình lè loẹt, nhìn thế nào cũng khiến Mộ Trác Khải không vừa mắt, chẳng khác gì một tắc kè hoa.
Thư ký Lưu nhìn thấy ánh mắt khác thường của Mộ Trác Khải, liền cảm thấy có chút dự cảm không lành.Nhưng chẳng còn cách nào khác, bởi vì thời gian không cho phép vì vậy anh ta chỉ đành đến cướp người của Mộ Đình Đình, tiểu thư nhà họ Mộ.

Thư ký Lưu cũng cảm thấy cái tên tắc kè hoa này thật sự không ổn, nhưng nếu như anh ta chậm trễ có lẽ ngay cả cái mạng cũng không còn .Vì vậy thư ký Lưu bất đắc dĩ dẫn theo tắc kè hoa này đến đây, chỉ đành chấp nhận đắc tội với anh em nhà họ Mộ.
Thiếu gia, anh muốn làm gì ạ.

Thư ký Lưu muốn đánh lạc hướng tầm nhìn của Mộ Trác Khải.Nếu thiếu gia anh ta cứ dùng ánh mắt hình viên đạn đó để nhìn người khác,e rằng tắc kè hoa thật sự sẽ bị dọa cho bỏ chạy.
Qua đây
Mộ Trác Khải lười biếng, cũng miễn cưỡng ra hiệu, ý bảo tắc kè hoa mau qua đây.
Vâng ạ
Tắc kè hoa lúc này cũng đã bình tĩnh, anh ta lấy hết dũng khí đi qua phía Mộ Trác Khải đang ngồi.
Lúc nãy anh ta đang trang điểm cho Mộ Đình Đình vẫn còn chưa xong, thì đã bị thư ký Lưu từ đâu bán sống bán chết chạy vào.Tất cả mọi người còn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì,thư ký Lưu đã nhấm vào anh ta, muốn kéo anh ta rời đi.
Chỉ là lúc đó Mộ Đình Đình cũng đã kịp giữ anh ta lại còn không quên cảnh cáo thư ký Lưu, không được dành người với mình.

Thư ký Lưu chỉ nói ra một câu,
Là người thiếu gia cần .
Ngay lập tức Mộ Đình Đình liền buông tay nhường người, mặc dù trong lòng rất không phục .Sau đó thì tắc kè hoa cứ như vậy được lôi tới đây, trong tình trạng như thế này.
Mau làm nó biến mất .Vẫn là tích chữ như vàng, vẫn là không đầu không đuôi, vẫn là muốn người khác vắt óc ra suy nghĩ lời nói của mình.
Tắc kè hoa đứng rất gần Mộ Trác Khải,xem ra anh ta cũng có chút mắt mũi đi.Liền nhìn thấy gương mặt đẹp trai như tạc ấy vậy mà có tới tận mười ngón tay, lúc này cũng có hơi sưng tấy lên,xem ra lực đánh là rất mạnh.
Mà thư ký Lưu cũng đứng cách đó không xa, liền nhìn theo ánh mắt của tắc kè hoa,trong lòng anh ta không khỏi liền muốn nhảy dựng lên.
Oh my good
Là mười ngón tay, lại chia đều cho hai nửa gương mặt , là ai ?
Rốt cuộc là ai lại dám cho thiếu gia anh ta ăn tới tận hai bạt tay.
Anh ta muốn biết rốt cuộc người đó là thần thánh phương nào, để anh ta còn kịp mà cảm ơn một tiếng.
Thư ký Lưu cảm thấy trong lòng rất hả dạ, nhưng bên ngoài lại vô cùng điềm nhiên như không nhìn thấy gì.
Tắc kè hoa nhanh chóng lấy kem che khuyết điểm thoa lên,sau đó dùng thêm một lớp kem nền cùng tone với làn da phủ lên đó.

Cả quá trình đều rất nhẹ nhàng, đều không một chút động tác thừa, chuẩn xác mà hiệu quả.
Xong rồi thưa thiếu gia .Rất nhanh gương mặt Mộ Trác Khải đã không thấy chút khuyết điểm hay vết tích bị tấn công lúc nãy nữa, mắt thường chắc cũng không ai có thể phát hiện ra.
Mộ Trác Khải liền xoay người về phía có gương, nhìn nhìn một chút cảm thấy không tệ.
Thư ký Lưu,thưởng Mộ Trác Khải liền ra lệnh để thư ký Lưu dẫn tắc kè hoa đi, muốn thưởng cho anh ta.
Dạ
Thư ký Lưu đã hiểu,anh ra lệnh để tắc kè hoa đi theo mình.Sau khi hai người đi ra khỏi cửa, không quên nhẹ nhàng kéo cửa lại.
Tắc kè hoa đi được một đoạn,thư ký Lưu ở phía trước mới mở miệng ra nói.

Tắc kè hoa ? Tắc kè hoa không hiểu , thư ký Lưu đang nói chuyện với ai.

Ở đây chỉ có hai người, nếu như không nhầm là đang nói chuyện với anh ta,rốt cuộc từ khi nào anh ta đã có thêm cái biệt danh này .
Nói với cậu đó ,thư ký Lưu nhìn thấy sắc mặt ngơ ngác của tắc kè hoa, liền khai sáng cho anh ta.
Thiếu gia là người không dễ để chọc vào, cậu tốt nhất đừng ôm bất kỳ mơ mộng hão huyền nào .
Sao thư ký Lưu có thể không nhìn ra, lúc nãy tắc kè hoa nhìn Mộ Trác Khải, ánh mắt đó còn không phải là chỉ hận không thể nuốt vào trong .
Thư...thư ký Lưu ,sao anh có thể biết được ?.Tắc kè hoa cũng không ngờ, rõ ràng anh ta đã che giấu rất kỹ.

Vậy mà thư ký Lưu lại có thể hiểu được tâm tư thầm kín của anh ta.
Lúc nãy khi nhìn thấy Mộ Trác Khải ,anh ta xuýt nữa thì bể bống luôn rồi.Đây là lần đầu tiên anh ta lại nhìn thấy một người đàn ông mà lại có nét đẹp quyến rũ,mê hoặc người khác đến như vậy.Từng đường nét góc cạnh trên gương mặt, rồi cả thần thái lạnh lùng thoát tục ấy, xuýt nữa đã khiến anh ta bị lộ.
Biết cái đầu cậu, cậu nghĩ cậu có thể giấu được thiếu gia .Thư ký Lưu liền vỗ vào đầu để cho tắc kè hoa có thể sáng mắt ra.
Nói cho cậu biết, bởi vì cậu làm quá tốt vì vậy thiếu gia không muốn cậu cứ như vậy mà đăng xuất khỏi trái đất.
Cậu nên thầm cầu nguyện và cảm ơn thiếu gia đi, có biết chưa.

Thư ký Lưu kiên nhẫn muốn nói cho tắc kè hoa hiểu.
Hơn nữa có những việc cậu cũng cần nên biết, đâu là chuyện có thể nói, và đâu là chuyện không thể nói lung tung.
Đã hiểu chưa ? Thư ký Lưu còn không quên nhắc nhở tắc kè hoa một câu.
Cảm ơn thư ký Lưu, tôi đã hiểu Tắc kè hoa bủn rủn chân tay, miệng không ngừng cảm ơn thư ký Lưu đã nhắc nhở.Anh ta lăn lộn trên thương trường cũng đã lâu, đương nhiên cũng hiểu những chuyện như thế này.Chỉ có điều đây là lần đầu tiên anh ta lại nhìn thấy một người có thể chỉ cần dùng mắt là có thể khiến người khác sợ hãi tới như vậy.Xem ra quả thật như lời thư ký Lưu đã nói,anh ta quả thật là vừa mới thoát được một kiếp nạn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.