Biến Thái Giả Gặp Biến Thái Thật

Chương 5



Khi mới đến phủ Thừa tướng, Bạch Lâm chỉ dám kiễng chân lên nhìn ngó, dần dần mới dám ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Muội ấy luôn cực kỳ ngoan ngoãn, chẳng gây ầm ĩ gì, dù ta cho muội ấy một cuộc sống giàu sang nhưng muội ấy vẫn cẩn thận dè dặt như vậy, sợ chọc cho bất cứ ai không vui.

Ta chỉ cần ba tháng để chăm cho Bạch Lâm từ một cô nương gầy gò nhút nhát biến thành trắng trẻo nhanh nhạy.

Ta đã cảm nhận được niềm vui của việc nuôi dưỡng một bé con, ngày nào cũng buộc cho Bạch Lâm một kiểu tóc khác nhau, mặc những chiếc váy nhỏ khác nhau, nội tâm ta đạt được sự thỏa mãn cực lớn.

Tháng ba âm lịch, ta làm cho nàng trang phục mùa xuân mới, váy áo màu vàng nhạt rất hợp với kiểu tóc mới mà ta thắt cho muội ấy, lúc nhoẻn miệng cười sẽ mang theo sự thẹn thùng ngượng ngùng của thiếu nữ, váy áo tung bay như một con bướm uyển chuyển.

Muội ấy đỏ hoe mắt, nhào vào lòng ta: "Tỷ tỷ là người đối tốt với muội nhất."

Ta xoa đầu muội ấy, cảm thán đúng là nuôi nữ nhi thì thư thái hơn nuôi bầy vịt ầm ĩ kia nhiều.

Ta dẫn muội ấy đến bãi cỏ ở viện Tuất Nhạc, sẵn tiện ngắm hoa hải đường mà ta thích. Lần đầu tiên muội ấy cười thoải mái như vậy, vui vẻ kêu ta: "Tỷ tỷ ơi mau nhìn đi, nó bay cao quá chừng!"

Sau đó cảm xúc muội ấy lại đột nhiên sa sút: "Diều bay lên bầu trời, liệu phụ mẫu của muội có nhìn thấy không?"

"Không biết nữa, chờ khi nào ta ch/ế/t rồi, ta sẽ báo mộng cho muội biết." Ta trả lời đúng sự thật.

Một tiếng cười khẽ truyền đến, ta quay đầu nhìn, là Kỳ Thanh.

Hắn đứng giữa một vùng hoa hải đường, mặc quần áo màu đỏ thẫm, đai lưng phác họa ra vòng eo thon chắc của hắn, hoa hải đường đẹp diễm lệ như vậy mà cũng chỉ có thể làm nền cho hắn, sắc xuân tràn ngập khắp khu vườn thế mà cũng không áp đảo được một nốt ruồi lệ nơi đuôi mắt hắn.

Ánh mắt hắn lướt qua khuôn mặt ta, sau đó dừng trên người Bạch Lâm với sự nghiền ngẫm, ta lập tức tiến lên một bước theo bản năng để che khuất Bạch Lâm sau lưng mình.

"Muội ấy còn nhỏ."

Một đứa trẻ còn nhỏ như vậy, đừng có ý đồ gì với người ta đấy nhé.

Kỳ Thanh nghe vậy thì khó hiểu nghiêng đầu đi, không nói gì, dường như đang đợi ta giải thích.

Ta gượng gạo đổi chủ đề: "Ra ngoài đi dạo à?"

"Đúng."

Kỳ Thanh do dự một chút rồi mới nói: "Ngụy Lễ bị thương trong lúc luyện võ, không chịu bôi thuốc, đã bắt đầu phát sốt."

"Vậy để ta cư/ớp một đại phu về?"

Kỳ Thanh cụp mắt: "Ý là kêu ngươi đi khuyên nhủ hắn."

16.

Bạch Lâm hơi bị ám ảnh tâm lý với viện Tuất Nhạc, thế nên ta chỉ có thể vào đây một mình.

Thứ huynh nhìn ta đầy mong đợi: "Đã ba tháng rồi, có mang dầu hoa quế đến cho ta không?"

Hóa ra ta đã không đến viện Tuất Nhạc lâu như vậy rồi, ta xấu hổ gãi gãi đầu: "Quên mất rồi, lần sau nhất định sẽ có."

Ôn Ngôn và Yên Kiêu đang chơi cờ, thấy ta thì hơi kinh ngạc.

Ta cứ cảm thấy sau ba tháng không gặp, hình như bọn họ có chút thay đổi, thế mà lại bắt đầu chơi cờ và luyện võ, chứ không chơi mạt chược và đấu địa chủ nữa.

Ngụy Lễ nằm như x/ác ch/ế/t trên giường, tay phải quấn vải bông mỏng, thấy ta thì sửng sốt một phen, sau đó xoay người, chỉ chừa cho ta một bóng lưng.

Ta lập tức đi qua, ngồi ở mép giường sờ sờ đầu hắn, đúng là hơi nóng thật.

"Tại sao lại không dùng thuốc?"

"Ngươi tới đây làm gì?"

Chúng ta đồng thanh đặt câu hỏi, giọng hắn khàn khàn, còn mang theo sự suy yếu sau khi ngã bệnh.

Ta cởi miếng vải mỏng trên tay hắn ra, thấy một vết thương mới, hẳn là bị vũ khí sắc bén cứa vào, đã hơi sưng đỏ lên.

Ngụy Lễ rụt tay về, quay đầu không chịu nhìn ta: "Mặc kệ ta, dù sao ta có ch/ế/t cũng chẳng ai thèm để ý, ngươi đi dỗ dành tiểu nha đầu kia đi, cái kiểu non choẹt như nàng ta thì mới được yêu thích."

Ta hơi buồn cười khi thấy bộ dạng làm mình làm mẩy này của hắn, nhưng cũng đã nhận ra bản chất thích diễn sâu của hắn từ lâu rồi, thế là ta vờ tỏ vẻ bình tĩnh gật gật đầu, ném hộp thuốc cho hắn, đứng lên: "Vậy ta đi đây."

Lúc xoay người thì bất chợt bị một bàn tay to nắm lấy, Ngụy Lễ kéo ta vào lòng, cúi đầu vùi mặt vào cổ ta, nói với giọng hơi khẩn cầu: "Đừng đi, ngươi nhìn ta nhiều hơn nữa đi mà."

Hơi nóng trên vai và cổ khiến thân thể ta cứng đờ, mặt nóng bừng lên.

"Khụ! Khụ! Khụ!"

Yên Kiêu bắt đầu ho khan vừa dữ dội vừa gi/ả tạo.

Ôn Ngôn dằn mạnh quân cờ xuống bàn cờ, sự chấn động ấy làm rối hết ván cờ ban đầu.

Ngụy Lễ lưu luyến buông tay ra, ta cúi đầu thấy màu đỏ tươi trên áo mình, bấy giờ mới phát hiện miệng vết thương của hắn rỉ m/á/u ra vì dùng sức quá mạnh.

Ta rửa sạch miệng vết thương rồi băng bó cho hắn một lần nữa, hắn lẳng lặng nhìn ta, sau đó bất thình lình nói một câu nghe mà điếng người: "Thật ra, ta cũng non lắm đó."

Có tiếng lạo xạo vang lên, Ôn Ngôn đã hất luôn cả lọ đựng quân cờ xuống đất: "Dưa chuột già quét sơn xanh, giả vờ non nớt."

17.

Lúc quay về, ta thấy Kỳ Thanh đứng dưới mái hiên, còn Bạch Lâm thì đi theo sau lưng hắn, vẫy vẫy tay với ta.

Ta sửng sốt: "Muội muốn đi cùng hắn sao?"

Bạch Lâm gật gật đầu.

Ta nhíu mày nhìn Kỳ Thanh, vẻ mặt hắn rất thản nhiên, không hề có sự áy náy.

Rõ ràng trước kia hai người họ chỉ mới gặp nhau một lần.

Đây là lực hấp dẫn giữa nam chính và nữ chính ư?

Nhưng Bạch Lâm vẫn còn ngây ngô chưa hiểu gì cả.

Ta khom lưng, nghiêm túc nói với muội ấy: "Muội có thể bị diện mạo của hắn thu hút, nhưng không thể chỉ vì một khuôn mặt mà quyết định hướng đi của cuộc đời mình."

Bạch Lâm cái hiểu cái không, ôm eo ta: "Kỳ Thanh nói hắn gặp được cữu cữu đang tìm muội, Lâm Lâm muốn cùng cữu cữu về phương nam."

"Tỷ tỷ đừng quên Lâm Lâm, Lâm Lâm lớn lên rồi sẽ về thăm tỷ."

Kỳ Thanh hiền từ sờ sờ đầu Bạch Lâm: "Đúng là muội ấy còn nhỏ, có người thân chăm sóc thì sẽ tốt hơn một chút."

Không thấy trong truyện xuất hiện nhân vật này, thế nên ta hoàn toàn chẳng biết gì về người "cữu cữu" chưa từng gặp mặt kia.

Huống chi, vùng đất phía nam lại quá xa xôi, dù ta có muốn trông nom thì cũng ngoài tầm với.

Ta hơi buồn rầu.

Bạch Lâm đưa cho ta một tờ giấy ghi địa chỉ, an ủi ta: "Tỷ tỷ đừng lo lắng, cữu cữu tốt lắm, ông ấy mở cửa tiệm, Lâm Lâm sẽ không bị đói đâu."

Ta thở dài, thu dọn cả một xe hành lý cho muội ấy, sau đó đã gặp được cữu cữu của Bạch Lâm.

Đó là một nam nhân thật thà phúc hậu, ông ấy đỏ hoe mắt, ôm chầm lấy Bạch Lâm rồi òa khóc một trận.

Lúc rời đi, Bạch Lâm ló đầu ra từ trong xe ngựa, ta vẫy tay với muội ấy từ xa: "Có việc gì thì hãy liên hệ với ta bất cứ lúc nào nhé!"

Bạch Lâm không đáp lời ta, chẳng biết có phải là vì không nghe thấy hay không.

Sau khi họ đi rồi, ta đứng tại chỗ một hồi lâu mà vẫn chưa lấy lại được tinh thần, uể oải ỉu xìu: "Từ bắc đến nam, đường khó đi quá chừng, không biết liệu có còn gặp lại nhau được không."

Kỳ Thanh chợt đưa tay vén mấy sợi tóc lòa xòa của ta ra sau tai: "Nàng ta chiếm dụng quá nhiều thời gian của ngươi, bên cạnh ngươi... không cần một người như vậy."

Ta quay đầu nhìn hắn, trong đầu bỗng có một suy đoán mà chính bản thân ta cũng chẳng thể tin được: hắn cố ý tìm cữu cữu của Bạch Lâm nhằm tống Bạch Lâm đi chỗ khác.

Kỳ Thanh cười cười, bắt lấy tay ta kéo đến xoa lên gò má hắn, ngón trỏ ấn xuống hơi mạnh, để đầu ngón tay ta đặt lên nốt ruồi lệ hơi nhô lên kia, trông đôi mắt hắn quyến rũ đến lạ thường.

"Ngoài gương mặt này ra, ta còn có rất nhiều thứ đẹp đẽ, ta muốn dẫn nàng đi xem hết từng cái một."

Hắn quả thật có bề ngoài cực kỳ đẹp, nhất là cặp mắt thoạt nhìn có vẻ đong đầy sự dịu dàng kia, khiến người ta gần như không thể nào cự tuyệt.

"Có gì để xem vậy? Hay là cũng cho ta xem với?"

Ôn Ngôn trong bộ đồ trắng sấn lại gần, trên khuôn mặt lạnh lùng tràn đầy sự ghen gh/ét.

Ta giật nảy mình, đúng là sắc đẹp hại người, suýt nữa ta đã đắm chìm đến nỗi quên mất chuyện Kỳ Thanh là một nhân vật t/àn nh/ẫn, sẽ x/ẻo thịt ta cho chó ăn.

18.

Tối đến, không có Bạch Lâm bên cạnh nên ta hơi không quen, lăn qua lộn lại ngủ không được, đúng lúc này thì Yên Kiêu tới.

Trong giọng hắn có sự hưng phấn không kìm nén được: "Nói ngươi nghe một bí mật."

"Phụ thân ngươi gặp chuyện rồi!"

m cuối nho nhỏ nâng tông lên cứ như đang khiêu vũ.

Ta: "?"

Yên Kiêu kể đại khái cho ta nghe về sự việc, tổng kết lại chính là phụ thân của nguyên chủ chơi quá trớn, lúc đang c/ẩu th/ả với Thái giám Tổng quản thì bị bắt quả tang ngay tại chỗ.

Nghe nói lúc Hoàng đế đi vào, ông ta đang ngồi xoạc chân trên ngai vàng, khoe súng ống đạn dược của mình cho Thái giám Tổng quản xem.

"Làm sao ngươi biết được?"

"Bởi vì ta sắp sửa được phong làm Thái tử rồi."

Ta: "?"

Ba tháng này ta không đến viện Tuất Nhạc, hình như các ngươi đã làm được đại sự gì đó gh/ê g/ớm lắm.

Yên Kiêu đưa tay khép cái cằm đã sà xuống vì ngạc nhiên của ta: "Còn một bí mật nữa, đó là ngươi sắp sửa bị xét nhà rồi! Cái kiểu mà không chừa lại một xu nào luôn ấy."

Mặt ta buồn rười rượi, không hiểu rốt cuộc hắn đang vui vì chuyện gì.

Quả nhiên, niềm vui và nỗi buồn của con người không đồng điệu với nhau.

"Có một cách để bảo toàn mạng sống cho ngươi, muốn biết không?"

Ta hơi tò mò: "Cách gì?"

Trái cổ của Yên Kiêu lăn lăn, hắn cầm tay ta đặt lên đai lưng hắn, ngưng không cười nữa, nói như ra lệnh: "Cởi ra."

Ui, đừng mà, ta là một người đứng đắn.

Ta cố gắng rút tay ra, nhưng Yên Kiêu lại mạnh mẽ ghì chặt ta.

"Nếu muốn sống..."

Hắn tiến lại sát hơn, hơi thở ấm áp phả vào tai ta, giọng khàn khàn: "Nhanh lên nào."

Ta quay đầu nhìn hắn, hàng mi dài của hắn đổ bóng xuống tạo thành một vùng tối tăm dưới mắt, trông có vẻ hơi âm u.

Trong mắt không còn nét quyến rũ khoe mẽ lấy lòng như ngày xưa ở viện Tuất Nhạc, mà thay vào đó chính là cảm giác áp bức của bề trên khi nhìn xuống.

Dường như... đây mới là dáng vẻ mà hắn nên có.

Chuông cảnh báo trong đầu ta réo inh ỏi, nếu phủ Thừa tướng rơi đài, bọn họ thành công vùng dậy, thế thì có nghĩa là mỗi một người trong số họ đều không cần phải giả vờ nữa.

Sau khi địa vị bị đảo ngược, bọn họ có thanh danh hiển hách, còn ta lại thành chó nhà có tang bị người người th/óa m/ạ.

Mặc dù bản thân họ sẽ tuân thủ ước định và không tiến hành trả thù ta, nhưng những kẻ vây quanh họ sẽ vì hành động ngày xưa của ta mà tự phát chèn ép kh/inh nh/ục ta.

Mạng sống của ta đang cận kề nguy hiểm.

Yên Kiêu nhìn ta, bật cười thành tiếng: "Suy nghĩ rõ ràng chưa?"

Hắn cẩn thận ôm ta vào lòng, cọ nhẹ cằm lên trán ta, ta nghe thấy tiếng tim đập càng lúc càng mạnh của hắn.

"Đừng sợ, làm Thái tử phi của ta, để ta bảo vệ nàng."

Ta đẩy hắn ra: "Không cần, ta sẽ không ch/ế/t được, bởi vì..."

Đúng lúc này, cửa lại bị mở tung ra, người xuất hiện là Ôn Ngôn với sắc mặt lạnh tanh: "Đêm hôm khuya khoắt không lo ngủ, các ngươi đang làm gì đấy?"

Động tác của Yên Kiêu khựng lại, lưu luyến thả tay ra, ánh mắt dán chặt vào ta đến nỗi giống như có thể kéo thành sợi vậy, trước khi rời đi còn không quên nói với ta: "Nghĩ kỹ rồi thì bất cứ lúc nào cũng có thể tìm ta."

Đợi Yên Kiêu đi rồi, Ôn Ngôn mới nhìn ta, dịu dàng khuyên bảo: "Ngụy Lễ cố tình bị thương để vờ tỏ vẻ tội nghiệp, Kỳ Thanh hoàn toàn không chấp nhận được chuyện nàng chú ý đến kẻ khác, Yên Kiêu thì tăng nặng tội danh của nhà họ Tô để khiến nàng chỉ có thể phụ thuộc vào hắn."

Hắn tỏ vẻ đang lo nghĩ cho ta.

"Bọn họ đều chẳng phải người tốt lành gì, tránh xa bọn họ một chút, nếu có yêu cầu thì có thể tìm ta. Nhờ nền tảng học vấn sâu xa của gia tộc, ta không cố chấp như bọn họ."

Hơi thái quá, lúc bọn họ diễn đã rất đáng sợ rồi, bây giờ không diễn nữa thì càng đáng sợ hơn.

Ta trầm tư một lúc, cảm thấy dù chọn ai thì cũng là sai lầm: "Quá đột ngột, ta chưa nghĩ ra."

Ôn Ngôn khẽ nhíu hàng lông mày tuyệt đẹp của mình: "Đột ngột chỗ nào chứ? Nàng cứ thử một lần thì sẽ biết ngay, thú vị lắm."

Ta khó hiểu: "Thử cái gì?"

Mặt hắn bỗng ửng đỏ trông rất không bình thường: "Đùa bỡn thân thể ta, nàng có thể sẽ trở nên hưng phấn, một chuyện huyền diệu khó lý giải như vậy, chẳng lẽ còn chưa đủ thú vị hay sao?"

Ta kéo chăn lên trên, trốn ra xa hơn một chút.

Sao mức độ bi/ến th/ái của mấy người này chẳng ai thua ai hết vậy? 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.