Biến Thân Hồ Ly Tinh

Chương 22: Có thể thừa dịp



Chỉ chốc lát sau, Mộ Tử Quân từ Hàn Lâm Viện giờ Mão trở về bước vào cửa chính khu nhà nhỏ này, hắn nhìn thấy Tô Anh Lạc có chút kinh ngạc, “Anh Lạc tiểu thư? Sao lại là ngươi?”

Tô Anh Lạc cười khanh khách nói: “Mộ công tử, ta là đang chờ riêng ngươi.”

“Chờ ta?” Mộ Tử Quân sững sờ, lập tức mỉm cười, “Chẳng biết Anh Lạc tiểu thư có chuyện gì cần tại hạ cống hiến sức lực?”

“Mộ công tử hôm qua ân cứu mạng ta còn không biết làm sao báo đáp, sao dám lại làm phiền những chuyện khác.” Tô Anh Lạc khẽ thở dài một hơi, lại nói, “Chỉ là ta nghe ca ca nói chuyện phu nhân của ngươi, cảm thấy nàng thật đáng thương, muốn theo ngươi đến phủ nhìn nàng một chút.”

Mộ Tử Quân trên mặt ẩn vẻ khổ sở, “Tâm ý Anh Lạc tiểu thư ta sẽ chuyển đạt cho Mạn Nhi, còn đi nhìn nàng...”

Tô Anh Lạc thấy hắn khác thường, liền hỏi: “Có gì không tiện sao?”

“Thực không dám dấu diếm, Mạn Nhi nàng từ ngày phát bệnh, tính tình đại biến...” Mộ Tử Quân con ngươi trong suốt xông lên vài phần mệt mỏi, “Ai, mà thôi, ngươi nếu muốn đi nhìn nàng vậy liền theo ta đi đi.”

--- ------ ---

Lạnh lùng, tươi đẹp như đào lý, đây là ấn tượng đầu tiên Tống Mạn Nhi cho Tô Anh Lạc.

Mộ Tử Quân hướng nàng giới thiệu Tô Anh Lạc, “Mạn Nhi, đây là muội muội Tô Đình Tô Anh Lạc, nghe nói ngươi ngã bệnh, đặc biệt đến thăm ngươi.”

“Mộ phu nhân.” Tô Anh Lạc mỉm cười cùng nàng chào hỏi.

Tống Mạn Nhi nhưng chỉ là liếc mắt nhìn nàng, chuyển hướng Mộ Tử Quân lạnh lùng thốt: “Ai cho ngươi mang người đến?”

Tô Anh Lạc mặt cười không khỏi trầm xuống.

Mộ Tử Quân cau mày nói: “Mạn Nhi, Anh Lạc cô nương hảo ý đến thăm ngươi,

ngươi đãi khách như vậy?”

“Ta không cần bất luận kẻ nào đến đồng tình ta!” Tống Mạn Nhi hừ lạnh một tiếng, dùng áo lông cừu che kín người, xoay người rời đi.

Mộ Tử Quân nhìn bóng lưng lạnh lùng, bất đắc dĩ lắc đầu, xấu hổ đối với Tô Anh Lạc nói: “Anh Lạc tiểu thư, rất xin lỗi vì làm ngươi khó chịu. Mạn Nhi từ trước ôn nhu lại thiện ý, không giống như bây giờ lương bạc, ai, đều bị quái bệnh kia làm hại.”

Tô Anh Lạc gật đầu nói: “Không có việc gì, ta có thể hiểu, sẽ không để bụng. Nếu là ta mắc bệnh như vậy, mỗi ngày đều phải thừa nhận hàn khí xâm nhập dằn vặt, tâm tình cùng tính cách cũng khó tránh khỏi sẽ chịu ảnh hưởng.”

Mộ Tử Quân cười nói: “Khó có được ngươi không ngại, ta đều có chút chịu không nổi nàng.”

Tô Anh Lạc hiếu kỳ nói: “Nửa năm qua này, nàng đối với ngươi cũng đều là thái độ như vậy sao?”

Mộ Tử Quân nói: “Lúc mới bắt đầu chỉ là tâm tình rất xấu, về sau càng ngày càng lạnh, như vừa rồi ngươi nhìn thấy nàng như vậy.”

“Phu thê cùng giường lại như người đi đường xa lạ, ông trời thật là thích chọc ghẹo người.” Tô Anh Lạc không khỏi cảm thán một câu.

Mộ Tử Quân bật thốt lên: “Nàng hôm nay cũng không nguyện cùng ta cùng giường.” Dứt lời hắn mới ý thức tới mình không nên cùng một cô nương nói chuyện riêng tư như thế, vội vàng lúng túng ho nhẹ một tiếng.

Tô Anh Lạc trong lòng thì vui vẻ, nét mặt lại bất động thanh sắc, “Hy vọng nàng mau tốt nhanh lên một chút.”

Xem ra tình cảm bọn họ hôm nay tựa hồ cũng không hòa thuận, như vậy bắt được Mộ Tử Quân so với trong tưởng tượng dễ hơn rất nhiều, Tô Anh Lạc ở trong lòng thầm nghĩ như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.