Tạ Mân không dám chắc mình với Tùy Ngưỡng ai đang bất thường hơn.
Tùy Ngưỡng bất thường ở vẻ ngoài, Tạ Mân bất thường ở bên trong, hai người chẳng ai hơn kém, không đủ điều kiện thích hợp để chung sống lâu dài.
Về lý thuyết, đương nhiên Tạ Mân hiểu, hắn không thể làm thỏ đồ chơi mãi được, nhưng hắn không kiểm soát được cảm xúc của mình. Dù thân thể vẫn đang nằm trong viện, hắn vẫn thấy nhẹ nhõm một cách tội lỗi khi biến lại thành thỏ.
Sáng hôm sau, Trì Nguyên đến khách sạn Tùy Ngưỡng ở nhận lại điện thoại của Tạ Mân, còn nói với Tùy Ngưỡng là Tạ Mân vẫn chưa tỉnh.
Tạ Mân sắm vai một chú thỏ mặc quần áo ngồi ngay ngắn trên hộp giấy bàn trà, không hề nhúc nhích, giả vờ làm một món đồ trang trí.
Tùy Ngưỡng hỏi Trì Nguyên đã có kết quả xét nghiệm chưa, Trì Nguyên chần chừ một lát mới bảo: “Có kết quả rồi…”.
“Anh Tùy, tôi có câu này muốn hỏi anh,” anh ta bỗng chuyển chủ đề: “Tối qua anh đến nhà giám đốc Tạ là đã hẹn trước hay đột xuất?”.
Tùy Ngưỡng nói “Đột xuất”, Trì Nguyên lại im lặng.
Một lát sau, Tùy Ngưỡng hỏi: “Tại sao trợ lý Trì lại nhắc đến chuyện này?”.
“Thật ra tôi nói trước với anh cũng không phải lắm,” Trì Nguyên suy nghĩ, nói: “Nhưng… Suất cơm bệnh viện gửi đến không giống suất giám đốc Tạ ăn, tôi và Tiểu Đàm đã đến bệnh viện xem camera phòng bếp và lúc đưa đồ ăn ra ngoài, đều không phát hiện được gì, cũng không biết có vấn đề ở khâu nào. Chúng tôi đã báo cáo lên chủ tịch, chủ tịch quyết định nhờ cảnh sát xử lý. Nhưng lúc cảnh sát điều tra chắc sẽ bí mật thôi, dù gì giám đốc Tạ mới tai nạn không lâu, không thể để giá cổ phiếu công ty biến động lần nữa”.
“Có lẽ sắp tới sẽ cần anh phối hợp điều tra, nên tôi mới tự ý nói cho anh trước,” anh ta bổ sung: “Mong anh có thể giữ bí mật tạm thời cho giám đốc Tạ”.
Tùy Ngưỡng đồng ý, anh ta bèn tạm biệt ra về.
Tiễn Trì Nguyên xong, Tùy Ngưỡng quay lại chỗ bày thỏ con, cầm Tạ Mân lên.
“Không bình thường lắm.” Tạ Mân đánh giá.
Tùy Ngưỡng “ừ” một tiếng, hỏi hắn: “Bệnh viện giao đồ ăn cho cậu kiểu gì? Bữa tối qua cậu ăn có gì khác với bình thường?”.
“Đồ ăn ngày nào cũng khác nhau hết, ngoài chuyện đồ ăn hôm qua cực kỳ tệ ra trông không có gì khác biệt,” Tạ Mân nhớ kỹ lại: “Bệnh viện có người giao cơm riêng, sau khi đưa cơm đến nhà, chị giúp việc sẽ bày ra hâm bóng lại giúp tôi”.
“Cậu thuê người giúp việc này mấy năm rồi?” Tùy Ngưỡng bỗng hỏi.
“Ba năm rồi,” Tạ Mân nói: “Chắc chị ấy không có vấn đề gì đâu”.
Người giúp việc nhà Tạ Mân tên Ngô Tuệ, là người nhanh nhẹn, ít nói, gần như không hề gây chú ý, chưa từng nói chuyện phiếm với hắn. Khi hắn mới chuyển ra khỏi nhà, hắn đã chọn người giúp việc này qua một trung tâm môi giới người giúp việc chuyên nghiệp, thuê đến tận bây giờ.
Tùy Ngưỡng không nói gì, gật đầu: “Cậu có tài liệu chi tiết hơn về dự án hôm qua cậu nói không?”.
“Máy tính sơ cua của tôi có thể vào được mạng nội bộ,” Tạ Mân nói với anh: “Ở trong két sắt nhà tôi”.
“Tối chị ta không ở nhà đúng không?”.
Tạ Mân đáp “ừ”, Tùy Ngưỡng bèn nói: “Vậy tối nay lại qua nhà cậu lấy máy tính sơ cua, được không?”.
Lúc nói chuyện nghiêm chỉnh giọng Tùy Ngưỡng lại càng nghiêm túc hơn, không sốt ruột chút nào, cực kỳ khiến người khác yên tâm dựa dẫm. Tạ Mân khẽ nói “Cảm ơn”, Tùy Ngưỡng xoa tai thỏ của Tạ Mân, nói: “Không cần khách sáo với tôi”.
Ban ngày Tùy Ngưỡng phải ra ngoài làm việc, Tạ Mân không muốn đi cùng bèn nằm lì trong khách sạn phơi nắng, cực kỳ thích chí.
Gần trưa, Tạ Mân ngủ một giấc ngon lành, hắn mơ thấy mình gọi video với đại sư Dịch, đại sư Dịch cho hắn xem mấy món đồ chơi hình động vật tốt hơn để hắn có thể nhập vào, còn báo giá rõ ràng cho hắn.
Tạ Mân xem từng con một, như thể đang xem menu để gọi món.
Ngủ dậy rồi Tạ Mân vẫn chưa đã nghiền, hắn mở máy tính bảng ra tìm đồ chơi, âm thầm tưởng tượng mấy cảnh hoán đổi linh hồn.
Tùy Ngưỡng sợ hắn chán nên để máy tính bảng lại khách sạn, còn làm một cây bút cảm ứng dễ di chuyển cho hắn, để hắn tiện bấm lên màn hình đọc sách hoặc xem phim. Cây bút anh làm khéo đến mức Tạ Mân nghĩ có phải Tùy Ngưỡng từng làm trong lĩnh vực này không.
Có lẽ vì Tùy Ngưỡng kết nối máy tablet với điện thoại, nên lúc hắn đang chăm chú ngắm một con Westie đồ chơi thì thông báo cuộc gọi bỗng nhảy ra, người gọi đến là Trác Bình.
Tạ Mân nhớ cái tên này, lần trước lúc cô ấy gọi đến, Tùy Ngưỡng đã cầm điện thoại ra khỏi thư phòng. Tạ Mân tự thấy mình là người biết phép tắc xã giao cơ bản, sợ mình sơ ý ấn nhầm bèn lập tức dịch bút khỏi màn hình. Nhưng hắn gác bút cảm ứng trên vai để điều khiển, vốn việc thao tác đã không quen thuộc và chính xác lắm, hắn vừa nhích vai đã chữa lợn lành thành lợn què, bấm nút nghe máy.
Một giọng nữ dịu dàng vang lên: “Tuần này lúc cậu qua đây lúc nào đấy?”.
Tạ Mân ngớ ra một giây, luống cuống di chuyển bút cảm ứng cúp điện thoại của Trác Bình.
Không gian yên tĩnh trở lại, Tạ Mân đứng trước màn hình, tâm trạng vô cùng rối bời, còn có chút gì đó hoang mang và khó nói. Hắn không khỏi nghĩ sao giọng điệu Trác Bình nói với Tùy Ngưỡng lại thân thiết thế, như kiểu tuần nào Tùy Ngưỡng cũng phải gặp cô ấy vậy.
Tạ Mân không biết có phải Tùy Ngưỡng thấy rồi nên gọi lại không, tóm lại là Trác Bình không gọi tới nữa.
Không đến một tiếng sau, Tùy Ngưỡng đã về khách sạn.
Tạ Mân không đụng vào tablet của Tùy Ngưỡng nữa, thỏ con ngồi ngẩn ngơ trên menu đặt trên bàn, thấy Tùy Ngưỡng vào phòng, hắn vừa ngại ngùng vừa căng thẳng nên không nói gì.
Tùy Ngưỡng để quần áo lên sô pha, lại gần hắn với vẻ mặt tự nhiên, hỏi: “Hôm nay cậu làm gì thế?”.
“Đọc sách,” Tạ Mân nói: “Tiện thể chơi tablet”. Sau đó hắn mới cắn răng bảo: “Tôi lỡ tay bấm nghe điện thoại của cậu, chắc cậu thấy rồi nhỉ? Nhưng tôi cúp máy ngay rồi, không nói gì hết”.
“À, không sao đâu,” Tùy Ngưỡng cúi đầu, chạm vào bụng hắn, nói: “Cô ấy là PT của tôi”.
Tạ Mân ngớ ra, “A” một tiếng, Tùy Ngưỡng mới cười với hắn, hỏi: “Không thì cậu nghĩ là gì?”.
“…Không nghĩ gì hết.” Tạ Mân lập tức nói.
“Không cần căng thẳng thế đâu, tôi gọi lại cho cô ấy bảo là tôi tắt nhầm rồi,” Tùy Ngưỡng nói: “Không còn sớm nữa, giờ đến nhà cậu chắc người giúp việc đã về rồi nhỉ?”.
Tùy Ngưỡng quen tay sử dụng phần mềm của khu nhà để lấy mã ra vào, sau đó anh đút Tạ Mân vào túi và ra ngoài.
Tạ Mân im lặng ngồi trong bóng tối, hắn ngẩn ra một lúc, sau đó chợt nghĩ nếu là cuộc gọi từ PT thì tại sao phải ra khỏi thư phòng mới nghe?
Từ khách sạn đến khu nhà không tốn nhiều thời gian, sau khi vào nhà, Tùy Ngưỡng đặt Tạ Mân lên lòng bàn tay.
Đúng là người giúp việc đã về rồi. Lúc họ đi qua phòng khách, Tạ Mân thấy chiếc máy tính mình đặt trên bàn trà hôm đó đã biến mất, có lẽ là Trì Nguyên cầm đi rồi.
Không hiểu tại sao hôm nay Tùy Ngưỡng ít nói hơn bình thường, khi anh im lặng định vào phòng Tạ Mân, Tạ Mân mới gọi anh: “Đợi chút, lấy chìa khóa đã, trong thư phòng tôi ấy”.
Két sắt của Tạ Mân có hai lớp khóa mã, chìa khóa được kẹp trong một cuốn sách trong thư phòng.
Tùy Ngưỡng đưa hắn đến thư phòng, lấy chìa khóa xong lại đi về phòng hắn, vừa đi vừa bảo: “Có ý thức bảo đảm an toàn đấy”.
Tạ Mân mặc kệ anh, bảo anh vào phòng quần áo, đi xuống cuối phòng rồi mở tủ.
Tùy Ngưỡng cắm chìa khóa vào xoay một vòng, mở bàn phím mật mã ra, Tạ Mân đọc mật mã cho anh. Tay Tùy Ngưỡng khựng lại, anh nhìn Tạ Mân như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng. Nhập mật mã xong, anh lấy máy tính sơ cua ra.
Vào thang máy rồi Tùy Ngưỡng mới hỏi: “Sao bao năm rồi cậu vẫn không đổi mật mã thế?”.
Lúc này Tạ Mân mới nhớ ra Tùy Ngưỡng cũng biết mật mã này, đó là ngày sinh âm lịch và mã học sinh hồi cấp hai của hắn, cũng là mật mã mở máy tính khi hắn còn nhỏ.
Lúc đó hắn thường xuyên nhờ Tùy Ngưỡng làm bài tập hộ, Tùy Ngưỡng từng dùng rất nhiều lần rồi, nhưng hắn không ngờ Tùy Ngưỡng vẫn nhớ.
“Những thứ khác không dùng mật mã này nữa rồi,” Tạ Mân nói: “Cậu nhớ dai đấy”.
Tùy Ngưỡng không trả lời. Sau khi ra khỏi thang máy, đang trên đường rời khỏi khu nhà thì Tùy Ngưỡng bỗng dừng lại, anh lấy Tạ Mân ra xoay hắn về một hướng, hỏi: “Đây là người giúp việc nhà cậu à?”.
Tạ Mân tập trung nhìn, thấy Ngô Tuệ đang vội vàng vào tòa nhà, sau đó rẽ sang hướng sảnh thang máy cho người giúp việc.
“Muộn vậy rồi chị ta còn đến đây làm gì?” Tùy Ngưỡng khẽ hỏi.
Tạ Mân cũng hơi nghi ngờ, nhưng Tùy Ngưỡng không dừng lại quá lâu, đưa Tạ Mân về khách sạn.
Dự án Tạ Mân nhận ra vấn đề là dự án trọng điểm của công ty năm nay, đầu tư rất lớn. Trước khi Tạ Mân gặp tai nạn, hắn luôn theo sát từng khoản chi tiêu. Trí nhớ của Tạ Mân rất tốt, hắn nhớ từng con số trong dự toán chi tiết, chỉ mới hơn một tháng mà tiến độ chi tiền đã không khớp với tiến độ công trình, làm hắn khó mà không nghi cho được.
Xem lại một lượt dự án của Tạ Mân, Tùy Ngưỡng đang xem càng thấy quen. Ba năm trước công ty hắn cũng từng có chuyện giống vậy, cuối cùng điều tra ra một giám đốc giở trò bẩn, đứng giữa ăn tiền, công ty còn kiện hắn ta.
Cảm giác kỳ lạ còn rõ rệt hơn ban ngày, cuối cùng Tạ Mân cũng bắt đầu lo lắng, cảm giác nếu mình còn chưa về nữa thì cơ thể nằm trong bệnh viện sẽ gặp nguy hiểm. Tạ Mân nghĩ vậy bỗng thấy bồn chồn, niềm vui được lười biếng cũng tan biến.
Niềm tin hắn dành cho cấp dưới và bố mình hoàn toàn không đủ để hắn thấy an toàn khi rời xa cơ thể. Hắn nghĩ mình nhanh chóng rời khỏi thân thỏ thì hơn.
Tùy Ngưỡng vẫn đang đọc tài liệu, hắn ngồi đó nghĩ này nghĩ nọ cả buổi, chợt nghĩ ra một chuyện: “Tùy Ngưỡng, cậu có thể liên lạc với đại sư Dịch, hỏi xem có cách nào ép tôi quay về cơ thể được không?”
“Thật ra tôi không sợ đau đến vậy đâu,” Tạ Mân rầu rĩ: “Tôi sợ mình không về nữa người ta sẽ hại chết tôi mất”.
Anh gọi điện cho đệ tử của đại sư Dịch, hẹn thời gian tư vấn.
Chiều mai đại sư rảnh, có thời gian tư vấn cho họ, Tùy Ngưỡng hẹn giờ xong thì chuyển tiền tư vấn trước.
Tạ Mân ngồi trên bàn, cảm kích nhìn Tùy Ngưỡng bấm điện thoại. Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy màn hình điện thoại của Tùy Ngưỡng phản chiếu lên bình hoa kim loại phía sau, Tạ Mân nhìn thoáng qua, dù gì chuyện này cũng giống sơ ý nghe điện thoại của Tùy Ngưỡng vậy, đều không lịch sự lắm, nhưng vì trí nhớ của hắn tốt quá, không thể ngăn mình ghi nhớ hình ảnh vừa rồi.
Hắn phát hiện hình như lịch sử chuyển tiền của Tùy Ngưỡng với đại sư Dịch dài đến nỗi hơi bất thường.