Biên Thành Đao Thanh

Chương 7: Người nhỏ be bé



Bữa ăn tối tiến hành tại chính sảnh của Vạn Mã đường.

Chín người vây quanh một cái bàn tròn lớn, lo việc hầu cận còn có hai ba chục người, đồ ăn trên bàn không quá nhiều, đại khái chỉ có bảy tám món --- mỗi lần đem lên bảy tám món.

Đồ ăn đương nhiên đều là đồ ăn vùng quan ngoại, mỗi một món đều rất hạp khẩu vị, nhưng thứ làm cho Diệp Khai cảm thấy hứng thú nhất là một nồi canh trên hỏa lò giữa bàn.

Trong nồi chỉ có gà ta chặt từng miếng, thêm vào rượu mạnh thuần gốc Biên Thành, nấu sôi lên, rượu mạnh trong nồi cũng bốc hơi cháy phừng phừng.

Đại khái cháy cỡ một tuần trà, ngọn lửa tự động tắt, lúc đó rượu mạnh trong nồi đã không còn độ nóng của rượu, nhưng vẫn còn vị nồng của rượu, húp thoải mái mát miệng, thịt gà đương nhiên ngon không cách nào tả được, chỉ nên mau mau gắp một đũa!

- “Đây là thứ đồ ăn gì vậy?” - Diệp Khai húp một chén canh, ngạc nhiên hỏi.

Mã Không Quần cười cười đáp :

- Đây là món ăn danh tiếng ở Biên Thành, gọi là “gà hấp rượu”.

- “Gà hấp rượu?” - Diệp Khai ngẫm nghĩ, cười một tiếng - “Đây quả thật rất xứng đáng với cái tên ‘gà hấp rượu’.”

Diệp Khai lại múc thêm một chén, một đằng húp, một đằng hỏi :

- Ông nói đây là món đồ ăn nổi tiếng vùng Biên Thành, sao trước đây tôi chưa bao giờ ăn qua?

- “Ngươi trước đây đã đến Biên Thành từ khi nào?” - Hoa Mãn Thiên chợt mở miệng hỏi.

- “Mười năm trước” - Diệp Khai cười đáp.

- “Không trách ngươi không được ăn” - Hoa Mãn Thiên cười nói - “Món ăn này là từ bảy năm trước, Tam lão bản của bọn ta lúc nhàn rỗi giết thời giờ mới lộng xuất làm ra”.

- Bảy năm trước?

- “Năm đó mùa đông đặc biệt lạnh, ăn cái gì cũng đều không ấm người được, uống rượu đương nhiên là có thể ấm người, nhưng uống nhiều quá lại say” - Mã Không Quần đắc ý đáp - “Cho nên ta nghĩ, nếu quả đem rượu mạnh và thịt gà bỏ chung hấp một chỗ, vừa có thể không quá say, lại có thể ấm bụng”.

- “Cho nên ông đã thí nghiệm?” - Diệp Khai hỏi.

- “Cho nên mới có món ‘gà hấp rượu’ của ngày nay” - Mã Không Quần đáp.

- “Món đồ ăn ngon như vầy, Mộ Dung huynh thật không có phước phận nếm qua sao?” - Diệp Khai điềm đạm thốt - “Thịnh yến đêm nay, Mộ Dung Minh Châu tại sao không tham gia?”

Công Tôn Đoạn nãy giờ một mực trầm mặc chợt mở miệng đáp :

- Gã hồi quá ngọ đã nhận được tin nhà phải về gấp.

- “Gã nếu quả có ở đây, nhất định cũng khen món ăn này không ngớt” - Diệp Khai len lén liếc Phó Hồng Tuyết một cái.

Phó Hồng Tuyết không có một chút biểu tình gì, hắn vẫn lạnh lùng ăn uống, bất quá khóe mắt của hắn hữu ý hay vô ý lại vọng về phía Mã Không Quần.

Mã Không Quần lại đang nhìn Công Tôn Đoạn, trên mặt thoáng vẻ giận :

- Có chuyện đó sao lại không báo cho ta biết?

- “Đó là lúc Tam lão bản đang ngủ trưa” - Công Tôn Đoạn cúi đầu - “Tôi hồi nãy cũng hơi bận bịu, cho nên quên đi”.

- “Ta hy vọng lần sau không có chuyện như vậy xảy ra nữa” - Mã Không Quần thốt.

- Tuyệt không có.

Mã Không Quần lại nhìn Công Tôn Đoạn một cái, nâng chén cười mời mọc mọi người :

- Thiếu mất một Mộ Dung Minh Châu, đối với các vị mà nói, có khi không phải là một chuyện không đáng cao hứng.

- “Đối với ta lại không có ảnh hưởng gì” - Lạc Lạc Sơn cười nói - “Niên kỷ của ta đã lớn, còn có gì để cạnh tranh”.

- “Người trẻ tuổi tuy tuấn tú, nhưng kinh tế không ổn định!” - Bạch Y Linh đột nhiên cười thốt.

- “Ồ, có vậy sao?” - Mặt mày Lạc Lạc Sơn xem chừng chợt ngời sáng.

- “Xem ra người trẻ tuổi nên nỗ lực hơn nữa” - Diệp Khai cười cười nhìn Bạch Y Linh - “Nếu không thì vài năm nữa, mỗi một tiểu thư đều có ý tưởng giống với Bạch đại tiểu thư, thì bọn tôi không khỏi thảm não”.

- “Vốn nên như vậy” - Bạch Y Linh thốt - “Người trẻ tuổi thời nay ngoại trừ tranh cường hiếu thắng ra, cơ hồ đã gần như không có gì tốt đẹp”.

- “Nhưng nếu không phải vì những người trẻ tuổi tranh cường hiếu thắng, đương kim giang hồ không biết đã thành cái gì?” - Diệp Khai cười hỏi - “Nàng nói có phải không?”

- “Không cần biết là trẻ hay già, đều có chỗ tốt của bọn họ”- Mã Không Quần nâng chén - “Mời, mọi người chung vui một chén!”

Vừa nghe đến chuyện cạn chén, vui nhất là Lạc Lạc Sơn, chỉ tiếc một chén vừa cạn, lão đại khái đã muốn say té, ngay lúc đó, lão chợt nghe bên ngoài cửa truyền vào một tiếng địch du dương.

Tiếng địch nhu mỹ du dương, khúc điệu triền miên trắc ẩn, bất tri bất giác đã làm mê man cả sảnh đường, cũng làm cho tâm lý mọi người say sưa ngây ngất.

Đôi mắt say sưa của Lạc Lạc Sơn mông lung nhìn ra ngoài cửa, hai người lần theo tiếng địch từ bóng tối bên ngoài tiến vào, là hai người lùn be bé.

Hai người rất thấp, rất bé.

Một tiểu lão đầu be bé, một tiểu lão thái thái be bé, mặt be bé, mũi be bé, miệng be bé, bạch ngọc địch be bé.

Diệp Khai chưa từng thấy người bé như vậy, trên thân mình vô luận là chỗ nào cũng đều nhỏ hơn người bình thường một nửa.

Nhưng thân hình bọn họ lại rất cân xứng, tuyệt không có chút gì xú lậu kỳ quái.

Tiểu lão đầu tóc tai bạc trắng, diện mạo nhân từ, tiểu lão thái thái my thanh mục tú, ôn nhu nhàn tĩnh, ôm trong tay một cây bạch ngọc địch.

Vô luận là ai đều không thể không thừa nhận hai người này là một đôi thiên tạo địa thiết, phối hợp xứng đôi.

Không ai mở miệng, Diệp Khai cũng không, vô luận là ai đều lắng nghe tiếng địch đó, nhìn xem bộ dạng hai người đó, đều ngây người im lặng.

Chỉ có Bạch Y Linh là ngoại lệ, nàng vừa nhìn thấy hai người bước vào, trên mặt lập tức lộ xuất nụ cười như hoa nở.

- Lão tiên sinh, lão thái thái, các người sao lại đến đây?

- “Bọn ta đương nhiên nhất định phải đến” - Tiểu lão đầu cười nheo mắt nhìn nàng - “Đây là đại sự của ngươi, bọn ta làm sao mà không thể đến chứ?”

Đại sự? Đại sự của Bạch Y Linh? Hai người đó có lẽ nào vì chuyện Bạch Y Linh chọn trượng phu mà đến? Có lẽ nào tiểu lão đầu be bé đó cũng muốn đến cạnh tranh?

Mã Không Quần chợt đứng dậy, chợt cung cung kính kính hướng về phía tiểu lão đầu cung thân hành lễ.

Tiểu lão đầu phảng phất rất kinh dị :

- Ta chỉ bất quá là một lão đầu tử bình dung lão hủ, các hạ tại sao lại đa lễ như vậy?

Sắc mặt Mã Không Quần càng cung kính :

- Gặp được Phong lão tiền bối, ai lại dám vô lễ?

Ánh mắt Diệp Khai chợt phát sáng, thất kinh nhìn tiểu lão đầu.

- “Phong lão tiền bối?” - Thanh âm của Diệp Khai cũng ngập tràn nỗi kinh ngạc - “Ông có phải là ‘Thiên Lý Phi Vân, Vạn Lý Tróc Nguyệt, Thần Xảo Vô Ảnh’ Truy Phong Tẩu, Phong lão gia tử?”

Tiểu lão đầu mỉm cười gật đầu.

Diệp Khai lại nhìn về phía tiểu lão thái thái cầm bạch ngọc địch :

- Phong Tẩu Nguyệt Bà, hình ảnh bất ly, vị này đương nhiên là Nguyệt bà bà danh vang thiên hạ.

- “Nghĩ không ra vị trẻ tuổi này lại có kiến thức dồi dào như vậy” - Nguyệt bà bà cười từ tốn.

- “Hai vị tiền bối không ở Bạn Nguyệt tiểu lâu hưởng phước, quá bộ đến nơi cùng hoang chi địa này làm gì?” - Mã Không Quần cười hỏi.

- “Tam lão bản đêm nay mời mọc tụ hội, tại sao vậy?” - Truy Phong Tẩu nhìn lão cười ha hả - “Đương nhiên là vì hôn sự của Bạch đại tiểu thư”.

Mã Không Quần ngây người :

- Các người làm sao mà biết vậy?

- “Bọn ta đương nhiên biết” - Truy Phong Tẩu cười đắc ý - “Chuyện đó bọn ta làm sao mà không biết được? Ngươi nói có phải không, Bạch đại tiểu thư?”

- “Chuyện nhỏ như vậy, nghĩ không ra cũng kinh động đến hai vị” - Bạch Y Linh cười thốt.

Mã Không Quần thất kinh nhìn Bạch Y Linh :

- Linh nhi, ngươi làm sao mà biết được hai vị lão tiền bối này?

- “Lão là bạn cờ của Vương lão bá” - Bạch Y Linh cười đáp - “Lúc tôi trú ở chỗ Vương lão bá, bọn họ vẫn thường dạy tôi đánh cờ”.

- “Bạn cờ gì? Bọn ta chỉ bất quá là người hầu của lão ta” - Nguyệt bà bà cười thốt.

Người hầu? Lão tiền bối gần như là nhân vật thần thoại này không ngờ lại là người hầu của người ta? Vậy vị Vương lão bá đáng sợ đó là ai? Có thể có người hầu như Truy Phong Tẩu và Nguyệt bà bà, vị Vương lão bá đó thần thánh tới mức nào? Diệp Khai thật sự kinh hãi cực kỳ, cả Phó Hồng Tuyết luôn luôn trầm tĩnh cũng đã động dung.

- “Có phải Vương lão bá kêu các người tới?” - Bạch Y Linh cười càng khả ái.

- “Trừ lão ta ra, còn có ai có thể sai bọn già ta đi xa như vầy?” - Truy Phong Tẩu đáp - “Bất quá cho dù lão không nói, bọn ta cũng đến, vì ngươi là ‘tiểu khả ái’ của bọn ta”.

- “Từ lúc ngươi đi, ở đó xem chừng thiêu thiếu một cái gì đó” - Nguyệt bà bà cười nói - “Lông mày của hai người bọn họ chừng như đâu lại kết dính, nhíu mày đánh cờ cả ngày, vừa nhấc con cờ lên một cái, bất động giữa không trung cả nửa ngày không đặt xuống, hai người tuy đang đánh cờ mà lại phảng phất chỉ toàn thở dài”.

- “Bà cũng vậy” - Truy Phong Tẩu thốt - “Trốn trong phòng cả ngày, địch cũng không thổi, hai mắt đỏ ngầu”.

Hai người dó niên kỷ đều đã trên trăm tuổi, lúc nói chuyện lại không khác gì hài tử, người ta nghe được thật sự có cảm giác lý thú cực kỳ.

Nhưng Diệp Khai biết, hai người đó thật sự là người “rất không lý thú”, xa xưa thời cha mẹ Diệp Khai còn chưa luyến ái, hai người bọn họ đã là nhân vật phong vân trên giang hồ.

Sự cố chấp của Truy Phong Tẩu, sự ngang tàng của Nguyệt bà bà, cũng đáng sợ như võ công của bọn họ.

Tính ngang tàng của Nguyệt bà bà mà nổi lên, cho dù bà ta có muốn hái sao trên trời, bà ta cũng phải làm cho được, Truy Phong Tẩu nếu quả muốn mình phải chết không thể sống, mình cho dù có trốn dưới giường Thiên Hoàng lão tử, lão cũng không thể không giết mình.

Hai người đột nhiên xuất hiện ở đây, lại thân thiết với Bạch Y Linh như vậy, Diệp Khai có cảm giác chuyện này càng lúc càng lý thú.

Nguyệt bà bà phảng phất cũng cảm thấy Diệp Khai rất lý thú, đôi mắt be bé của bà ta lúc này đang nhìn chàng chăm chú.

Diệp Khai chưa bao giờ có cảm giác để nữ nhân nhìn là chuyện không tốt, nhưng hiện tại nếu quả có cái lỗ, bảo đảm chàng nhất định chui vào lập tức.

Truy Phong Tẩu cũng nhìn, mục quang của lão bén nhọn quét qua mặt mỗi một người, cuối cùng thị tuyến dừng lại trên mặt Diệp Khai.

Nếu quả để Diệp Khai nói coi cái gì còn làm cho mình ngượng nghịu hơn cả bị một nữ nhân nhìn mình chằm chằm, chàng nhất định nói là đồng thời để hai tiểu lão nhân be bé đó nhìn chằm chằm.

Diệp Khai bị nhìn đến mức cả thân lẫn hồn không còn thấy thoải mái, chợt nghe Nguyệt bà bà hỏi :

- Linh nhi be bé, hôm nay bao nhiêu nam nhân ở đây, có phải có một người có thể trở thành trượng phu của ngươi?

- “Tôi...” - Bạch Y Linh không ngờ cũng có thể đỏ mặt, không ngờ cũng có thể ngượng nghịu cúi đầu.

- “Phong lão đầu, ngươi xem Linh nhi be bé của bọn ta kìa, không ngờ cũng có lúc đỏ mặt” - Nguyệt bà bà cười thốt.

- “Con gái nhà người ta còn nhỏ!” - Truy Phong Tẩu cười cười - “Đâu giống như ngươi, da mặt đại pháo phá không nổi!”

- “Ý của ngươi muốn nói ta không nhạy cảm?” - Nguyệt bà bà cố ý nghênh mặt.

Truy Phong Tẩu liền giả bộ ngây thơ :

- “Ý của ta là nói bà là mỹ nhân, mỹ nhân thông thường đều không đỏ mặt”.

Lời nịnh bợ, không cần biết là người trẻ hay gần chết, đều thích nghe, cho nên tâm tình của Nguyệt bà bà liền hết giận dữ.

Lúc đó Truy Phong Tẩu đứng che trước mặt Nguyệt bà bà, vội làm mặt quỷ với Bạch Y Linh, nàng cũng làm mặt quỷ hồi trả, mục quang hai người đụng nhau đã thay từ ngữ giúp hai người hội ý mỉm cười.

Diệp Khai cũng cười, chàng cười Nguyệt bà bà rõ ràng nhìn thấy cử động của hai người bọn họ, nhưng lại giả như không thấy.

--- Đó vốn là chuyện làm chồng vợ nên đạt tới, có những chuyện nhắm một con mắt còn hay hơn là không nhượng bộ.

Nguyệt bà bà không còn nghi ngờ gì nữa rất hiểu rõ đạo lý đó, cho nên bà ta mới giả bộ không nhìn thấy động tác của bọn họ, đợi qua một lúc sau mới ngẩng đầu lên, mới nói

- “Linh nhi be bé, không cần biết ngươi chọn ai, bọn già ta hai người một cửa ải này, hắn không qua không được” - Nguyệt bà bà lại vừa cười vừa nói - “Bất quá bọn ta không làm khó gì hắn, chỉ thử nghiệm ba cửa nho nhỏ”.

- “Ba cửa?” - Bạch Y Linh phảng phất còn áy náy hơn cả chuyện người chồng tương lai của nàng - “Ba cửa gì?”

- “Cửa đầu đương nhiên là ngoại hình” - Nguyệt bà bà cười đáp - “Còn cửa thứ hai? Đương nhiên là do lão đầu tử của ta khảo nghiệm võ công của hắn”.

Bà ta ngừng một chút, sau đó mới nói tiếp :

- Cửa thứ ba đương nhiên là do lão thái bà ta lược trận.

- Cửa thứ ba là gì?

- “Kiểm tra thân thể” - Nguyệt bà bà đáp.

- “Kiểm tra thân thể?” - Bạch Y Linh ngẩn người - “Cách kiểm tra là gì?”

- “Thoát y” - Nguyệt bà bà đáp - “Đương nhiên là thoát y! Nếu không thân thể làm sao mà kiểm tra?”

- “Thoát y?” - Lần này Bạch Y Linh cũng giật mình - “Kêu hắn cởi hết y phục, để cho bà kiểm tra?”

- “Phải” - Nguyệt bà bà mặt vẫn nghiêm nghị.

- “Có thể... có thể hắn chịu thoát y, bà... bà làm sao mà kiểm tra?” - Bạch Y Linh không biết dùng từ ngữ gì để đặt câu.

- “Từng tấc từng tấc mà kiểm tra” - Nguyệt bà bà đáp - “Nếu không ta làm sao biết hắn có bệnh gì không?”

Một nam nhân thoát hết y phục, để một nữ nhân đến kiểm tra, cho dù nữ nhân đó tuổi tác đã quá trăm, nhưng bà ta chung quy cũng là nữ nhân, chuyện đó bất cứ ai đều không khỏi có ý tứ ngượng nghịu.

Lời nói của Nguyệt bà bà làm cho mỗi một người đều giật mình một cái, đặc biệt là Diệp Khai, bởi vì mục quang của Nguyệt bà bà hiện tại phảng phất như đôi bàn tay linh xảo đang lột trần quần áo bọn họ.

Bà ta phảng phất đã nhận định Diệp Khai là trượng phu của Bạch Y Linh, cho nên trong mục quang đã ngập tràn ý vị muốn kiểm tra.

Diệp Khai khó nhọc lắm mới chịu đựng nổi đến lúc thị tuyến của Nguyệt bà bà rời khỏi mặt chàng, thở phào một hơi, sau đó chàng nghe Nguyệt bà bà hỏi Bạch Y Linh :

- Linh nhi be bé, ngươi đã chọn vị nào?

Bạch Y Linh một mực cúi đầu, mặt đỏ hồng, lẳng lặng ngồi đó, xem chừng bộ dạng rất ngượng ngùng, nhưng khóe miệng đã không khỏi hé nở vẻ hoan hỉ, nụ cười của nàng giống như con tiểu hồ ly vừa bắt được cả đàn gà.

Nàng thật ra thích ai? Nàng tuyển chọn người nào? Mọi người đều nhìn nàng, cả Phó Hồng Tuyết lúc bình thường trầm mặc ậm ừ cũng nhịn không được muốn nhìn cho ra nàng muốn chọn ai? Lạc Lạc Sơn hồi nãy phảng phất đã say, hiện giờ lại chợt tỉnh táo như gần chết, trong đôi mắt lão dâng trào nhiệt khí của người trẻ tuổi.

Nguyệt bà bà nhìn Bạch Y Linh không nói tiếng nào, lại hỏi lần nữa :

- Nói đi! Linh nhi be bé.

Bạch Y Linh càng cúi thấp đầu, mặt càng đỏ ửng, coi bộ rất mắc cỡ, lại trông rất đáng thương, tốn cả nửa ngày mới ấp úng “ừm” một tiếng, nhẹ đến mức giống như nói bằng mũi.

Nhưng một tiếng nhè nhẹ đó lại đã làm cho tâm tình Lạc Lạc Sơn gần như gục ngã, toàn thân mềm nhũn, gần gục thẳng trên bàn.

- “Là ai?” - Nguyệt bà bà hỏi.

Mã Không Quần luôn ngồi bên cạnh mỉm cười chợt mở miệng :

- Linh nhi còn chần chờ chưa nói ra là có nguyên nhân, ta đại khái có thể biết chút ít.

- “Nguyên nhân gì?” - Nguyệt bà bà hỏi.

- “Nàng sợ người được nàng tuyển lại không đáp ứng” - Mã Không Quần cười đáp.

- “Ai không chịu?”

- “Vạn nhất có người không chịu?” - Mã Không Quần hỏi.

- “Ai không chịu, không đáp ứng, bọn ta giết hắn” - Truy Phong Tẩu ngưng cười, mục quang quét qua mặt từng người - “Lời nói của ta, các vị đại khái đã nghe rõ chứ?”

Điều kiện tốt như vậy, người chống lưng tốt như vậy, người lại đẹp cực kỳ, còn có ai không chịu? Diệp Khai biết có một người nhất định không chịu đáp ứng, bởi vì chàng đã nhìn thấy người đó đứng dậy.

Phó Hồng Tuyết lạnh lùng đứng dậy, không nói tiếng nào quay mình bỏ đi.

Nguyệt bà bà biến sắc :

- Ngươi muốn làm gì?

Phó Hồng Tuyết tuy dừng chân, đầu lại không quay lại, chỉ lãnh đạm nói ba chữ :

- Đêm đã khuya.

Nói dứt lời, hắn lại dùng bộ pháp kỳ quái đặc biệt đi về phía cửa.

Mục quang của Nguyệt bà bà lộ xuất vẻ tàn độc, người Truy Phong Tẩu đã phóng đến cửa, chặn đường Phó Hồng Tuyết.

Đêm đã khuya, đã đến lúc đi ngủ, cũng là ý không chịu đáp ứng, Phó Hồng Tuyết tuy không nói ra, nhưng mỗi một người đều hiểu ý tứ của hắn, Truy Phong Tẩu càng hiểu rõ hơn ai.

Lão chặn ngay cửa, đôi mắt be bé tuy không phát xuất những tia tàn độc như Nguyệt bà bà, lại đã dâng tràn sát khí.

Cửa bị chặn, Phó Hồng Tuyết chỉ còn nước dừng lại, đôi mắt lãnh đạm của hắn lại vẫn đeo theo vẻ tịch mịch vô biên, lạnh lùng nghênh đón mục quang của Truy Phong Tẩu.

Đại sảnh im lìm tĩnh lặng đột ngột, vốn tràn đầy không khí hoan lạc, trong phút chốc đã biến thành chiến trường sát khí đằng đằng.

Dưới tình hình này, Mã Không Quần đáng lẽ có trách nhiệm phải dàn xếp chuyện tranh cãi, ngược lại, Diệp Khai lại phát hiện lão đang cười cười ngồi yên, một chút ý tứ khuyên can cũng không có.

Phó Hồng Tuyết tuy bất động đứng đó, gân xanh trên tả thủ của hắn đã vồng lên, trong ánh mắc tịch mịch lạnh lùng lại phất lên một nỗi thống khổ, một nỗi thống khổ cổ xưa sâu sắc.

Mắt Truy Phong Tẩu lộ sát cơ, mặt lại cười tươi :

- Các hạ có phải muốn đi ngủ?

- “Phải” - Chỉ đơn giản một chữ hồi đáp.

- “Muốn ngủ là không chịu đáp ứng?” - Truy Phong Tẩu lại hỏi.

Lần này Phó Hồng Tuyết không hồi đáp.

--- Có lúc không hồi đáp là mặc nhận.

Truy Phong Tẩu hiểu, cho nên lão không những mắt lộ sát khí, cả thân thể đều bao bọc một thứ sát khí vô hình.

Nói đã nói rồi, can qua còn chưa động.

Người lại đã động.

Diệp Khai đột nhiên cười cười đứng kề bên Truy Phong Tẩu và Phó Hồng Tuyết :

- Đây là chuyện trọng đại, ta nghĩ cả đại tiểu thư cũng nhất thời vô phương quyết định, giờ này đã khuya, mọi người sao không đi nghỉ một đêm, có thể sáng hôm sau đại tiểu thư sẽ có quyết định?

Truy Phong Tẩu quay đầu nhìn Diệp Khai, lại không nhìn mặt chàng, mà nhìn phương vị đứng của chàng, nhìn một hồi, đột nhiên mỉm cười :

- Được, được, người trẻ tuổi thời nay quả nhiên có chỗ cuồng ngạo của hắn.

- Không dám.

Diệp Khai xem ra tuy tùy tùy tiện tiện đứng ở đó, nhưng nơi đó lại không còn nghi ngờ gì nữa đã ngăn trở công lộ của Truy Phong Tẩu, cũng có thể phòng ngự Nguyệt bà bà công kích.

Vừa nhìn thấy chàng ưỡn ngực bước lên, trong mắt Nguyệt bà bà đã lộ xuất vẻ tiếc nuối, bà ta chợt thở dài dứng dậy.

- “Trẻ người non dạ, còn nhiều cái nghĩ không ra” - Nguyệt bà bà điềm đạm thốt - “Chẳng trách người thời nay đều sống không lâu”.

Bà ta tuy chỉ đứng lên, người có kinh nghiệm lại nhất định nhìn ra bà ta đã phá vỡ bộ vị mà Diệp Khai phong bế.

Bà ta vừa đứng lên, người Diệp Khai không động đậy, ngón trỏ, ngón cái, và ngón giữa của bàn tay trái lại đã động ba lần.

Chỉ động ba lần thôi, mục quang của Nguyệt bà bà lại đã lộ xuất vẻ kinh hãi.

Xem chừng tùy ý phẩy ba cái, lại còn lợi hại hơn cả một kiếm trí mệnh của đại kiếm khách đương đại.

Lối giao thủ vô hình đó, cũng chỉ có những cao thủ như Truy Phong Tẩu và Nguyệt bà bà mới nhìn ra, mới lãnh hội được.

Bốn người chợt chừng như bị người ta điểm huyệt đứng bất động.

Cả gió chừng như cũng bất động, không khí trong đại sảnh một phiến ngưng trọng, ngoại trừ bốn người bọn họ ra, người khác tuy không tham chiến, lại phảng phất đã giao thủ trên trăm chiêu mệt mỏi hư thoát, mồ hôi lạnh trên trán chảy dầm dề, lưng áo cũng đã ướt đẫm.

Cục thế đó cũng không biết đã duy trì bao lâu, phảng phất đã một thế kỷ sau mới thấy Bạch Y Linh cười một tiếng đứng dậy.

- Phong Công Công, Nguyệt bà bà, các người còn nói vậy nữa, ta... ta...

- “Làm sao?” - Nguyệt bà bà lại cười hỏi.

- “Đi... đi chết” - Bạch Y Linh thốt.

- “Không được chết” - Truy Phong Tẩu vội nói - “Ngươi mà chết, bọn ta làm sao mà nhận tội với lão?”

- “Lão” đương nhiên là chỉ “Vương lão bá” của Bạch Y Linh.

- “Các người bức bách người ta, xem ra... tôi không ra gì” - Bạch Y Linh nũng nịu thốt.

- “Vậy ngươi muốn bọn ta làm gì?” - Nguyệt bà bà dịu dàng hỏi.

- “Hiện tại đêm đã khuya” - Bạch Y Linh chớp chớp mắt - “Hai vị lão nhân gia các người từ xa đến đã mệt nhọc, thôi thì đi nghỉ một đêm, sáng hôm sao nói cũng được”.

Mã Không Quần nãy giờ một mực trầm lặng quan chiến, lúc này chợt mở miệng :

- Đúng, hai vị lão tiền bối nghỉ một cái đã, chờ sáng mai nói sau!

* * * * *

Ánh trăng đêm nay không ngờ rất sáng, không ngờ cũng dịu dàng như nước mùa xuân ở Giang Nam.

Giang Nam xa xăm, ánh trăng lại càng xa xăm hơn, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy trăng, còn Giang Nam ở đâu?

Hồ Tam sinh trưởng ở Giang Nam, lại đã sống ở Biên Thành mười năm nay.

Mười năm nay, chưa từng trở về Giang Nam một lần, mỗi một lần say sưa, mỗi một lần mơ mộng nửa đêm, hắn đều nghĩ về cố hương xa xăm.

Chừng nào mới có thể trở về cố hương? Chừng nào mới có thể gặp lại mẹ cha?

--- Vì sao phải lưu lạc xa cách cố hương xa xôi như vầy?

Đêm nay Tam lão bản của Vạn Mã đường đặc biệt thưởng đãi người hầu kẻ hạ năm chục thùng rượu, Hồ Tam bao nhiêu đồng sự đã uống một trận đã điếu, mọi người chợt đề nghị đến Tương Tụ lâu ở tiểu trấn để “chơi” một chuyến.

Cho nên bọn chúng hiện tại năm người mới xuất hiện trên sơn lộ đi về hướng tiểu trấn.

Tuy đang mùa hè, gió đêm lại lạnh như lúc tàn đông.

Nhưng bọn Hồ Tam lại không cảm thấy lạnh chút nào, áo phạch ngực khơi khơi, không biết có phải là vì tửu ý? Hay là vì “nhiệt tình” ở Tương Tụ lâu?

Trăng sáng vằng vặc, tận đầu sơn lộ mông lung, phảng phất có một bóng người mông lung.

Bóng người phảng phất vận toàn một màu đen thui, sắc mặt lại trắng nhợt đến mức không khác gì tử vong.

Có phải đại khái cũng là một tay đầu bếp ở Vạn Mã đường? Hồ Tam chuẩn bị nhìn kỹ coi người đó là ai? Không ngờ còn có người một mình len lén đi ra tiểu trấn “chơi”.

Bọn Hồ Tam nối đuôi nhau đi, không đi được mấy bước, Hồ Tam mới phát giác người đối diện không ngờ không đi, gã chỉ đứng bất động giữa đường.

Khoảng cách giữa song phương tịnh không xa, bởi vì lúc đó hắn đã có thể nhìn rõ người trước mặt là ai.

Người đó toàn thân vận y phục đen tuyền, sắc mặt trắng nhợt, không ngờ chính là người đêm qua bị Hấp Huyết Quỷ cắn chết, Phi Thiên Tri Thù.

Gã không phải đã chết rồi sao? Không phải đã bị mai táng rồi sao? Hơn nữa là chính tay Hồ Tam đã mai táng, làm sao có thể trốn ra đây? Trừ khi... Hồ Tam chợt rùng mình một cái, hắn chợt nghĩ tới một truyền thuyết.

--- Nghe nói, người bị Hấp Huyết Quỷ cắn chết, sang đêm thứ hai cũng có thể biến thành Hấp Huyết Quỷ.

Vừa nghĩ đến truyền thuyết đó, bọn Hồ Tam năm người toàn thân đều đã nổi da gà, trong mắt đều đã lộ xuất biểu tình khủng bố, nhưng mục quang lại ghim chặt trên mặt Phi Thiên Tri Thù.

Bởi vì lúc đó bọn họ đã nhìn thấy miệng Phi Thiên Tri Thù nhe ra, máu tươi từ khóe miệng ri rỉ, hai cái răng nanh không ngờ còn dài hơn cả nanh hổ, dưới ánh trăng mà nhìn, phảng phất hai trụ tuyết ngàn năm không tan trên đỉnh núi.

Lần theo dòng máu tươi chảy rỉ, cổ họng Phi Thiên Tri Thù phát ra tiếng cười khành khạch.

Người đầu tiên nghĩ tới bỏ chạy là Hồ Tam, hai chân của hắn không ngờ vẫn còn khí lực, không ngờ còn chạy rất nhanh.

Đương lúc bỏ chạy, hắn nghe bốn tiếng la thảm thiết, xem ra bốn gã đồng bạn đều bị Hấp Huyết Quỷ hút máu.

Hồ Tam không dám quay đầu nhìn, hắn sợ vừa quay đầu đã nhìn thấy Hấp Huyết Quỷ ở đằng sau rượt theo, ngay lúc đó, hắn chợt nghe đằng trước truyền lại một thứ thanh âm.

Một thứ thanh ẩm phảng phất như đại bàng vỗ cánh.

Hắn nhịn không được phải ngẩng đầu nhìn, hắn nhìn thấy Phi Thiên Tri Thù đang giang hai tay, giống như một con dơi đang giang hai cánh bay qua.

Hồ Tam kinh hãi mềm nhũn cả người, “phạch” một tiếng, đã ngồi bịch xuống đất, lúc đó Phi Thiên Tri Thù cũng đã đáp xuống, đáp ngay trước mặt hắn.

Hồ Tam không kịp nhìn rõ biểu tình trên mặt Phi Thiên Tri Thù, hắn chỉ nhìn thấy hai cái răng nanh rất dài, càng lúc càng nhe sát cổ hắn, sau đó bên cổ trái có cảm giác bị đâm đau điếng.

Nhìn kỹ mình, hắn phát giác huyết dịch từ cổ trái phún ướt cả thân mình, thân thể bắt đầu từ chân trở lên càng lúc càng tê dại, phảng phất như một cái bịch không khí đang xì hơi.

Không lâu sau, cả người Hồ Tam nằm lì trên đất, lớp da như vỏ bánh bao nhăn nheo, sắc mặt trắng nhợt pha chút xám xịt, huyết dịch toàn thân hắn đã bị hút cạn.

Phi Thiên Tri Thù quăng xác Hồ Tam, ngửa mặt lên trời nghênh ánh trăng, máu tươi rướm đầy miệng, gã há miệng cười khành khạch, sau đó người bay bổng như một con dơi tung cánh.

Bay vào trong bóng đêm vô tận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.