Edit + Beta: Phộn
*******
Đầu óc Lâm Hân trống rỗng.
Giống như đang làm chuyện xấu mà bị phụ huynh bắt gặp, chứng cứ xác thực, sẽ bị phán xử ngay lập tức.
Khuôn mặt trắng nõn bởi vì ngượng ngùng và khẩn trương mà đỏ bừng, thiếu niên như chim sợ cành cây cong, vội vàng dời tầm mắt, không dám nhìn vào mắt của nam nhân, khăn mặt trên tay bởi vì hoảng mà cũng ném một cái, không sai một li che đúng cái thứ "hùng vĩ" nào đó của đối phương.
Tuy nhiên, cơ thể gần như khỏa thân của người đàn ông nằm ngang trên giường, không phải "che một chút" là có thể xem như không có gì.
Lâm Hân cúi đầu, mái tóc mềm mại buông xuống, che đi gương mặt đỏ ửng, nhưng đôi lỗ tai đỏ đến sắp nhỏ máu kia đã bán đứng chủ nhân đang túng quẫn của mình.
Tinh thần lực của người bình thường tiêu hao quá mức, tốc độ khôi phục rất chậm, nghiêm trọng hơn còn phải đưa tới bệnh viện để chữa trị. Cậu cho rằng đại thần sẽ hôn mê vài ngày, nên mới không cố kỵ giúp hắn lau thân thể.
Nhưng cậu nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, thể chất đại thần không giống với người thường, mới hôn mê hơn mười giờ đã tỉnh. Mà cậu bởi vì bộ vị nào đó không thể miêu tả dọa sợ, nhịn không được nhìn thêm hai lần, kết quả bị bắt tại trận.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Thích không?
Nghe nam nhân hỏi, Lâm Hân nào dám trả lời, hai tay quy củ đặt trên đầu gối, rối rắm nắm chặt, đầu cúi xuống, giống như một bé con làm sai, đáng thương chờ trưởng bối dạy dỗ.
Lý Diệu thấy thế, không khỏi nhếch khóe miệng.
Sau khi tinh thần lực bị tiêu hao gần như không còn, tuy rằng thân thể hắn tiến vào trạng thái ngủ đông nhưng ý thức vẫn thanh tỉnh.
Hắn biết bé con đã vất vả kéo hắn ra khỏi buồng lái cơ giáp như thế nào, biết bé con cõng hắn ra khỏi hố lớn, cũng biết hành vi vô sỉ "bán chủ" của Huyền Minh, càng biết cơ bụng sáu múi sầu riêng của mình bại lộ trong không khí vài phút, tay của bé con mò eo hắn để tìm súng laser....
Cuối cùng, hắn nằm trên giường ở trong lều, được lau chùi từ đầu tới chân bởi một bàn tay bé nhỏ, cơ thể tựa như đang bén lửa, theo động tác lau chùi, càng cháy mạnh lên, nếu không tỉnh lại, sợ là cái chỗ nào đó sẽ chào cờ mất.
Vì vậy, hắn điều động một ít tinh thần lực đã được khôi phục, cưỡng chế chấm dứt ngủ đông.
Khi hắn mở mắt đã thấy biểu tình chăm chú của thiếu niên, nổi lên tâm tư xấu xa muốn ghẹo người ta, mở miệng hỏi một câu.
Bé con quả nhiên bị dọa đến thất kinh, cúi đầu xuống, mắt nhìn thẳng đất.
Đôi mắt vàng của Lý Diệu nhu hòa.
Quả cầu cơ giáp ngồi xổm ở trên bàn phát hiện chủ nhân đã tỉnh, lập tức bay qua: "Nguyên soái, ngài tỉnh rồi?"
"Ừ." Lý Diệu ngồi dậy, như không có việc gì kéo chăn ở bên cạnh che đi bộ vị mấu chốt, tiêu trừ không khí xấu hổ ở trong lều trại.
Quả cầu cơ giáp ưỡn bụng tròn trịa, dán sát vào cánh tay Lý Diệu cọ cọ, "Tốc độ khôi phục tinh thần lực của ngài lại tăng rồi?"
Lý Diệu khẽ búng cái đầu tròn của nó, lắc đầu: "Chỉ khôi phục được 1/10."
"1/10?" Quả cầu cơ giáp nghiêm túc nói, "Tui đề nghị ngài nên tiếp tục ngủ đông."
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
"Ta sẽ cân nhắc." Lý Diệu nhìn thiếu niên đang im lặng không lên tiếng.
Làn sóng đỏ trên mặt Lâm Hân đã rút đi, hai hàng mi dày đặc bất an run rẩy, môi mím thành một đường, hai vai rũ xuống, cổ áo thun rộng rãi lệch sang một bên, lộ ra cái vai mềm mại.
Cậu nhíu mày, tâm trạng ủ rũ.
Dù sao, không có sự cho phép mà gỡ quần áo của người ta ra, rất mất lịch sự.
Siết chặt ngón tay, cậu lấy hết can đảm xin lỗi đại thần.
"Huấn luyện viên, em...."
Trên đỉnh đầu bỗng có một bàn tay dày rộng che kín, lời xin lỗi của thiếu niên đột ngột dừng lại, bên tai vang lên thanh âm trầm thấp mà rõ ràng của nam nhân.
"Cám ơn."
Lâm Hân sửng sốt, kinh ngạc ngẩng đầu.
Lý Diệu mỉm cười, không giải thích vì sao mình cám ơn, chỉ xoa xoa mái tóc của đứa nhỏ như là trấn an nó, khen ngợi: "Em đã làm rất tốt."
Với tuổi của cậu bây giờ, tới một nơi xa lạ nhưng không hề hoảng hốt mà vẫn giữ được bình tĩnh, thật sự đáng quý.
Lâm Hân cẩn thận nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân, xác định hắn thật sự không có tức giận, tâm trạng ủ dột bị quét sạch sành sanh, được huấn luyện viên khen ngợi, ánh mắt đen nhánh lấp lánh, thần thái rạng rỡ.
"Lúc ta ở học viện, rất nhiều lần đã từng được huấn luyện sinh tồn nơi hoang dã." Hắn nói. Làm quân cơ giáp dự bị, hàng năm đều phải tổ chức huấn luyện ở rừng rậm dị thú, hắn luôn đạt được hạng nhất.
"Em rất ưu tú." Lý Diệu chân thành nói. Điểm này hắn đã biết được khi dạy cậu ở trong Thế giới cơ giáp. Khi đó hắn cho rằng đây là một nhóc Alpha mới nhú, gặp được hạt giống tốt, lòng nổi lên tinh thần yêu nhân tài, muốn bồi dưỡng cậu. Sau này biết cậu là một bé Omega, ngoài bất ngờ chính là kinh ngạc.
Theo hắn biết, bất kể làm nam hay nữ Omega, đều không có đẳng cấp tinh thần lực cao đến kinh người như bé con này.
Nam nhân trầm tư.
Được đại thần khẳng định, tâm tình Lâm Hân nhảy nhót, cọng tóc ngố trên đầu lại cong lên.
"Huấn luyện viên, anh có đói không?" Cậu lấy ra một đống dịch dinh dưỡng xếp ở trên giường cho đại thần chọn.
Lý Diệu vươn ngón tay thon dài ra, cầm lấy bịch có vị dâu tây, "Một bịch là đủ rồi."
Lâm Hân thu mấy bịch còn lại, nhìn đại thần vặn nắp, do dự nói: "Vị hơi bình thường, nhưng hàm lượng dinh dưỡng tuyết đối đầy đủ."
Lý Diệu tu một hơi, thần sắc như thường, "Không tệ."
Lâm Hân thầm thở dài, nhìn quần áo bẩn bị ném trên mặt đất, khom lưng ôm lấy, vội vàng nói: "Để em đi giặt nó."
Lý Diệu uống dịch dinh dưỡng, nhìn bóng lưng bé con chạy vào phòng vệ sinh, ngửa ra sau tựa vào gối mềm mại.
Bụng quả cầu cơ giáp sáng lên hình chữ V, thần bí hỏi: "Nguyên soái, muốn xem video không?"
"Video gì?"
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
"Cái này nè –––"
Đầu của quả cầu cơ giáp bắn ra một màn hình giả lập, phát ra hình ảnh Lâm Hân cõng Lý Diệu bò ra khỏi hố lớn.
"....Đưa ta một bản." Lý Diệu uống dịch dinh dưỡng xong, ném vào thùng rác dưới gầm giường.
"Tuân lệnh!" Cơ giáp thu hồi video giả lập, nhanh chóng chia sẻ cho chủ nhân.
Vòng tay nhận dạng "tinh" một tiếng, Lý Diệu không xem ngay, lấy một bộ quần áo ở trong nhẫn không gian ra, vừa mặc vừa nói với quả cầu cơ giáp: "Báo cáo tình huống mới nhất."
"Rõ." Huyền Minh nghiêm túc trong tích tắc.
Trong phòng vệ sinh nhỏ hẹp, Lâm Hân nhét quần áo bẩn của đại thần vào trong máy giặt, chỉnh chế độ xong thì mặc kệ nó.
Đứng trước bồn rửa mặt, cậu lặng lẽ nhìn mình trong gương.
Thông qua cộng hưởng tinh thần, cậu biết được thân phận thật sự của đại thần.
Lý Diệu, Nguyên soái của Đế quốc Huyền Vũ, như sấm bên tai.
Huấn luyện viên ở học viện quân sự Hoa Đông khi lên lớp thường xuyên thường lấy ví dụ về tướng quân ở các nước, phân tích công lao to lớn của họ, phong cách chiến đấu, kế sách mưu lược v.v.., tình cờ sẽ tâm sự các thứ nữa.
Trong đó, Nguyên soái của Đế quốc Huyền Vũ là được nhắc tới nhiều nhất, bởi vì hắn quá thần bí, mỗi lần xuất hiện trước mặt công chúng, đều đeo mặt nạ mang tính biểu tượng, thế cho nên có người đoán hắn không phải là xấu xí thì là hủy dung, nên mới không dám lộ ra mặt thật.
Hiện giờ, Lâm Hân đã gặp qua gương mặt thật của đại thần thì nhất định phải đính chính giúp hắn.
Bất kể là dáng người hay nhan sắc, đại thần đều hoàn mỹ không tỳ vết!
Thiếu niên nghĩ tới cái gì đó, mặt lại bắt đầu nóng lên, tay cậu đưa đến vòi nước cảm ứng, lấy nước dùng sức hắt lên mặt để hạ nhiệt.
Chờ nhiệt độ giảm xuống, hai tay cậu đặt ở mép bồn rửa mặt, cúi đầu nhìn chăm chú dòng nước đang chảy.
Lúc vừa mới được đại thần cứu ra khỏi phòng đấu giá, cảm xúc của còn đang rất hỗn loạn, yếu ớt, rất ỷ lại đại thần, sau khi cùng nhau tiến vào cơ giáp chiến đấu với tinh tặc, đối với đại thần cậu chỉ có sùng bái, sau đó chui qua trùng động rơi xuống một hành tinh xa lạ, cậu rất cảm kích đối với việc đại thần che chở cho mình.
Bây giờ khi bình tĩnh lại, cậu cảm thấy bối rối về tương lai của mình.
Sau này cậu sẽ đi về đâu?
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Bên ngoài phòng vệ sinh, nam nhân đang thảo luận kế hoạch rời đi với cơ giáp, Lâm Hân tin tưởng lấy năng lực của đại thần, nhất định có thể bình an trở về Đế quốc Huyền Vũ.
Còn cậu thì sao?
Sẽ đi với đại thần về Đế quốc sao?
Thái độ Đế quốc Huyền Vũ đối với nam Omega, có giống với Cộng hòa Thanh Long hay không?
Đại thần nói mình là nhóc con nhà hắn, có phải là nói giỡn với cấp dưới hay không?
...........
Vô số ý nghĩ tiêu cực đảo quanh trong đầu, Lâm Hân không nhịn được nghĩ tới tình huống xấu nhất, ngay cả cha mẹ thân cận nhất cũng bỏ cậu, dựa vào cái gì mà Nguyên soái của một quốc gia sẽ thu nhận cậu?
Thiếu niên ngẩng đầu, ánh mắt phiếm hồng.
"Không sao chứ?" Trước cửa phòng vệ sinh vang lên giọng nói ôn hòa của nam nhân.
Lâm Hân ngẩn ra, rút một cái khăn khô ở trên kệ ra phủ lên mặt.
"Ra ngay." Cậu buồn bực nói.
Lý Diệu và Huyền Minh bàn bạc xong, thấy bé con vẫn ở trong nhà vệ sinh, nên xuống giường đi xem một chút.
Động tác của bé con rất nhanh, dùng khăn che mặt à, nhưng ánh mắt Lý Diệu còn nhanh hơn, đã sớm nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe do khóc của bé con.
Hắn không vạch trần, săn sóc nói: "Mệt cả ngày rồi, nên nghỉ ngơi."
Lâm Hân lau mặt xong, treo khăn lên giá, cúi đầu đi theo sau đại thần, cùng nhau đi tới trước giường.
Đây là lều đơn, đương nhiên cũng chỉ có một cái giường.
Lý Diệu sửa sang lại cái giường, đặt gối đầu ở giữa, quay đầu lại hỏi Lâm Hân: "Có phiền khi ngủ chung không?"
Lâm Hân lắc đầu.
Lý Diệu né người ra, "Em ngủ bên trong, ta ngủ bên ngoài."
"A." Lâm Hân ngoan ngoãn bò lên giường, do dự một chút, cởi qu.ần thể thao ra, chỉ mặc một cái quần đùi nhỏ, hai chân trơn bóng, đưa lưng về phía người đàn ông, nằm sâu vào bên trong.
Lý Diệu rũ mắt, quy củ nằm ở rìa ngoài.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Giường 1m5, thật sự nhỏ, Lý Diệu lại to, sau khi nằm xuống, ngay lập tức đụng vào lưng Lâm Hân.
Lâm Hân cứng đờ.
Lý Diệu dịch ra, nằm nghiêng về bên ngoài, không chen chúc nữa.
"Ngủ ngon." Hắn nói.
Lâm Hân nhỏ giọng đáp lại: "Chúc ngủ ngon."
Chỉ chốc lát sau, lều trại tối sầm lại, quả cầu cơ giáp ngồi xổm trên bàn sớm đã tắt máy nghỉ ngơi.
Lâm Hân túm lấy một góc chăn, ép mình ngủ, rõ ràng thân thể rất mệt mỏi nhưng tinh thần rất hưng phấn, không tài nào ngủ được.
Giữ một tư thế lâu như vậy, có chút khó chịu, cậu cẩn thận xoay người.
Cậu vừa động, nam nhân cũng động, sau đó, hai người đối mặt nhau.
Alpha và Omega được trời ban cho một thị lực tốt, họ có thể thấy rõ khuôn mặt của nhau.
"Ngủ không được?" Lý Diệu hỏi.
"....Dạ." Lâm Hân cuộn tròn ngón chân lại.
Đột nhiên Lý Diệu duỗi tay ra, ôm bé con vào lòng.
"Thả lỏng."
Lâm Hân bị nam nhân ôm vào trong ngực, nhất thời không dám động đậy.
Lý Diệu như đang dỗ dành em bé, môi ấm áp kề ở bên tai nhỏ giọng dỗ: "Ngoan, không nghĩ gì hết, em mệt mỏi rồi, ngủ một giấc thật ngon nhé."
Lá gan Lâm Hân lớn lên, tìm một tư thế thoải mái ở trong lòng nam nhân, ngửi thấy mùi linh sam nhàn nhạt, thân thể căng thẳng dần thả lỏng.
Nhắm mắt lại, lúc ý thức sắp mơ hồ, cậu không kìm lòng không đặng mà nỉ non: "Huấn luyện viên nhận ra em...mới tham gia đấu giá sao?"
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Chắc là do nhận ra cậu đi? Nếu không thì sao lại vô duyên vô cớ, lấy ra 10 tỷ để mang cậu về?
Lý Diệu nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng bé con, đôi mắt vàng khẽ nhắm lại, đưa ra một đáp án ngoài dự đoán: "À, đại khái là độ phù hợp tin tức tố của chúng ta lên tới 100%."
Lâm Hân mở to mắt, toàn bộ sâu ngủ đều chạy đi mất.
————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Diệu: Bé gấu đang sợ, phải ôm ôm.
Tiểu Hân Hân:.......