Biến Thành Tiểu Omega Thì Phải Làm Sao

Chương 6: Tôi mạnh hơn ông



Trên bàn ăn chốc lát lại trở nên yên lặng.

Thấy cha mẹ không nói lời nào, Lâm Hân bình tĩnh nói: "Trước đây ba đã nói với con rằng, làm người phải làm đến nơi đến chốn, tự lực cánh sinh, không được tham lam của cải mà đánh mất bản thân . Tuy con là một Omega, nhưng thực lực của con không kém, và cũng không thua kém gì Alpha , con dựa vào chính đôi tay của mình, con vẫn có thể kiếm ra tiền, nên..."

"Đủ rồi!" Ba Lâm hét lên, đập mạnh vào bàn, bát đĩa nhảy dựng lên tạo ra một âm thanh xốc nảy rõ ràng.

Lâm Hân nhìn chằm chằm vào ba Lâm một cách cố chấp mà không có một chút sợ hãi.

Từ nhỏ đến lớn, cha cậu đã dạy dỗ cậu , động viên cậu và chăm sóc cậu, đóng một vai trò quan trọng trong cuộc sống của cậu, mà cậu cũng lấy ba mình ra làm ý chí để nỗ lực.

Nhưng là, sau khi cậu phân hoá thành Omega , thái độ của ba cậu đối với cậu biến đã biến hóa đến long trời lỡ đất.

Nổi giận, mắng mỏ, cố chấp, tàn nhẫn, tham lam...

Xa lạ đến mức cậu cũng không còn nhận ra.

 Hay ... đây mới là bản chất thật của người cha, người cha ân cần trước đây chỉ là ngụy trang sao?

Có phải vì cậu đã không còn giá trị để lợi dụng không?

Tuy nhiên, Lâm Hân không muốn bị thao túng và cậu tranh luận bằng lý trí của mình, sử dụng các điều kiện để chứng minh rằng mình không vô dụng.

Đôi mắt của thiếu niên quá mức trong trẻo, trong trẻo đến mức khiến ba Lâm cảm thấy lương tâm cắn rứt một trận, quyền lực thuộc về Alpha bị thách thức , ông thẹn quá hóa giận, theo bản năng, ông tiết ra pheromone nhằm trấn áp đứa con trai nổi loạn của mình.

Trong tích tắc, một mùi rượu của cây thùa nồng nặc tràn ngập khắp phòng ăn, mang theo khí thế hung ác , quá đáng mà lao về phía thiếu niên.

Lâm Hân đầu như chứa sương mù, cơ thể như bị kìm hãm, không thể cử động, mùi rượu tỏa ra tứ phía, da thịt đau nóng như bị châm chích.

"A! Chồng à ——" Mẹ Lâm kinh hãi đến biến sắc, bị tín tức tố ảnh hưởng, bà cũng không nhịn được mà rùng mình .

Nhìn thấy Lâm Hân đang bị pheromone áp chế, cha Lâm cúi đầu bất động , khịt mũi lạnh lùng .

Lúc trước cậu được huấn luyện thành A, đương nhiên được chăm sóc, hiện tại đã trở thành O nam vô dụng, đãi ngộ tự nhiên xuống dốc không phanh .

Omega chỉ là một món phụ kiện đối với Alpha, sao nó dám thương lượng các điều khoản với ông ta?

Chợt một hương hoa lan như chẻ tre mà xông ra bá đạo lấn át mùi rượu cây thùa , như vạn hoa nở rộ, tràn ngập khắp nơi, âm thầm thẩm thấu , pheromone rượu hương cây thùa cũng bị dội ngược lại , bao vây, đè áp , thừa thế xông lên, rồi lại trở về.

Cha Lâm còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy thần kinh trong não sụp đổ, hô hấp đột nhiên khó khăn, trong mũi tràn ra mùi hoa lan trong trẻo êm dịu.

Hắn còn muốn đánh trả, nhưng pheromone hoa lan kèm theo tinh thần lực kinh khủng khiến hắn hoảng sợ, cả người ngã về phía sau, "rầm" một tiếng, hắn ngã xuống đất.

Mẹ Lâm che miệng không dám tin, nhìn cha Lâm rồi lại nhìn con trai mình.

Lâm Hân từ từ đứng dậy, nắm chặt hai tay thành nắm đấm, từng bước đi tới chỗ cha Lâm, từ trên cao cúi đầu xuống nhìn ông ta.

"Ba à, con mạnh hơn ba nhiều."

Lâm Hân bình thãn nói, từng chữ từng chữ, ánh sáng chiếu vào trên người cậu như có vầng hào quang, tóc như mực mềm mượt, làn da mịn như sứ trắng, ánh mắt thờ ơ và lãnh đạm,mơ hồ lộ ra một tia yêu dị, đẹp đến kinh tâm động phách.

Vẻ ngoài này rơi vào trong mắt cha Lâm, chỉ khiến ông cảm thấy kinh ngạc.

Làm sao có khả năng?

Omega làm sao có khả năng áp chế Alpha?

Pheromone của Lâm Hân là mục tiêu tấn công, chỉ chống lại cha Lâm, vì vậy mẹ Lâm ngửi thấy mùi thơm của hoa lan nhưng không cảm thấy áp bức. Thấy con trai đánh chồng dữ dội đến không dám chống trả, bà la hét và lao vào bảo vệ cha Lâm.

"Tiểu Hân! Con định làm gì? Ông ấy là cha của con!"

Lâm Hân giật mình, trong phút chốc, hương hoa lan trong nhà ăn  đã tan biến không còn tăm hơi.

Mẹ Lâm đỡ cha Lâm còn đang thở hổn hển đứng dậy và nghiêm khắc khiển trách con trai: "Chúng ta đã rất vất vả nuôi con lớn , con liền báo đáp cho chúng ta như thế này? Tấn công cha con? Đại nghịch bất đạo!"

Lin Xin ngơ ngác nhìn khuôn mặt dữ tợn của mẹ mình.

Tại sao ... ngay cả mẹ cũng trở nên xa lạ như vậy ?

 "Omega mới vừa thành niên hoàn toàn không có cách nào để vượt qua thời kỳ động dục một mình , ức chế tề trị ngọn không trị được gốc ,chỉ có bị Alpha kí hiệu mới có thể tự mình đặt chân ra ngoài xã hội, cha con là vì muốn tốt cho con mới tìm trăm phương ngàn kế để kiếm một Alpha chất lượng tốt đáng tin cậy còn có tiền về cho con! Con đã không biết ơn thì thôi đi lại còn ra tay hại người, con có còn lương tâm không? Hả ?"

Mẹ Lâm điên cuồng chất vấn, vô tình phủ nhận tất cả mọi thứ .

Cha Lâm còn quá đáng hơn, trừng mắt nhìn chằm chằm cậu la mắng: " Nuôi một con chó nó còn biết cảm ơn, còn mày đến một con chó cũng chẳng bằng !"

"Chúng ta sứt đầu mẻ trán bận việc là vì cái gì? Còn không phải là vì hai triệu tiền nợ kia sao?" Mẹ Lâm nói với vẻ mặt thất vọng.

"Xét đến cùng, khoản nợ này đáng lẽ là mày nên tự mình trả thì đúng hơn !" Ba Lâm xoa xoa cái mông đau nhứt , mặt đỏ gân bạo.

"Nếu không phải vì thương mày, tại sao phải cúi gằm mặt cầu xin?”

“Có bao nhiêu người xem chuyện cười của nhà chúng ta ? Tao ngay cả khi đi ra ngoài cũng không ngẩng đầu lên được!"

"Sớm biết mày là Omega, tao đã  không cho mẹ mày uống thuốc tránh thai , sinh thêm mấy đứa nữa, so với mày còn tốt hơn !"

" Tính tình nó như vậy , xem Alpha nào dám đánh dấu nó ?"

Lâm Hân bên tai ầm ầm ầm, không còn nghe rõ bất kỳ thanh âm gì, nhìn cha mẹ ngoác miệng  hợp lại, lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị, trong lòng cậu có chút chùng xuống. Bị bóng tối vô tận bao trùm, đôi mắt cậu dần bị phủ một lớp xám xịt, mất đi tất cả ánh sáng thường ngày .

“Còn không mau xin lỗi cha con!” Mẹ Lâm mắng .

Cha Lâm nghiêm mặt, ánh mắt lạnh lùng .

 "..." Lâm Hân mấp máy miệng lẩm bẩm: "Con xin lỗi ... Ba ... Con xin lỗi ... Mẹ ..."

Thấy con trai vẫn ngoan ngoãn, mẹ Lâm mới bình tĩnh lại.

"Lần sau không được xảy ra chuyện như thế này nữa."

Ba Lâm lúc này mới ngồi xuống, cầm lấy đũa, đâm đâm mặt bàn."Đứng đó làm gì? Ăn cơm!"

Mẹ Lâm chạm vào bát cơm liền cau mày: "Thức ăn đều nguội rồi, tôi đi hâm nóng lại được không ?"

Cha Lâm nói: "Hâm cái gì mà hâm? Cứ ăn như vậy đi!"

Lâm Hân trở lại vị trí của chính mình, trầm mặc nuốt cơm đã lạnh lẽo xuống , cuống họng cũng lạnh  theo.

Sau khi ăn xong, Lâm Hân trở về  phòng và khóa cửa lại.

Cậu ôm chặt lấy cái bụng đang đau nhức của mình và yếu ớt dựa vào tường.

Đèn không bật, căn phòng tối đen như mực, ánh sáng lọt vào qua kính cửa sổ, nhuốm thành một màu sương bạc.

Không biết đã qua bao lâu, Lâm Hân bật đèn lên, trong phòng lập tức sáng lên.

Đôi mắt cậu đỏ hoe , lông mi ướt đẫm , dính đầy những giọt nước mắt nho nhỏ .

Đưa tay dụi mắt lau đi nước mắt dư thừa, cậu đến bên bàn đọc sách, kéo ngăn tủ ra, từ bên trong lấy ra một chiếc hộp kim loại dài.

Mở nắp ra, một ống kim loại chứa đầy nước thuốc màu xanh lam yên tĩnh nằm trong đó .

Đây là thuốc ức chế động dục mà bác sĩ đã đưa cho cậu trước khi cậu xuất viện.

Một ống duy trì được năm ngày.

Khi Omega đến tuổi trưởng thành, cơ quan sinh sản của họ cũng trở nên trưởng thành, kích hoạt bản năng sinh sản và bước vào thời kỳ động dục, nồng độ pheromone cao hơn bình thường hàng chục lần sẽ khiến tất cả các Alpha lân cận bị mê hoặc và sẽ muốn đánh dấu mình . Vì vậy, Omega đơn lẻ phải mang theo thuốc ức chế trong trường hợp cần thiết đột xuất. Nhưng ... "Bác sĩ Beta đẩy kính và cảnh báo," Thuốc ức chế có tác dụng phụ. Tiêm hơn mười lần tác dụng sẽ giảm đi một nửa, cơ thể sẽ không chịu nổi, vì vậy hãy thận trọng khi sử dụng. '

Nhớ tới lời của bác sĩ , Lâm Hân liền đóng nắp lại , đem hộp kim loại trả về chỗ cũ.

Cậu ngồi vào ghế và nhìn quang não trước mặt, bật chế độ trực quan và mở trang mua sắm trực tuyến.

Trong phòng khách, tiếng kêu kinh ngạc của ba Lâm đột nhiên vang lên.

"Có thật không? Hoàng tiên sinh! Bốn triệu!"

Xuyên qua cánh cửa dày đặc, giọng nói run rẩy phản bội sự hưng phấn của ông ta .

Sự do dự trong mắt Lâm Hân biến mất, Lâm Hân lập một danh sách mua sắm trống. Tính toán số lượng tiền cần thiết, đội mũ bảo hiểm cảm ứng và bước vào thế giới cơ giáp . 

*

Vẫn còn tám ngày nữa mới đến hạn trả nợ , khi Hoàng tiên sinh gọi điện đến lúc tối qua, ba Lâm và mẹ Lâm dường như đã được trấn an, khuôn mặt cũng rạng rỡ hẳn lên.

Lâm Hân ra khỏi phòng để ăn sáng, mẹ Lâm vẻ mặt dịu dàng đưa cho cậu một bát cháo và một cái bánh bao thịt .

“Hoàng tiên sinh rất hài lòng với con và đồng ý đưa bốn triệu làm quà cưới.”

Lâm Hân chăm chú húp cháo mà không có bất kỳ phản ứng nào.

Ba Lâm cắn một miếng bánh bao, lạnh lùng nhìn cậu. “Không đồng ý cũng phải đồng ý. Người ta đã chuyển trước hai triệu cho chúng ta rồi.”

Mẹ Lâm cười khen: “Nhân phẩm của Hoàng tiên sinh tốt thật đấy!”

Những ngày gần đây, bà ở trong đám thân thích nhận hết châm chọc khiêu khích, ở trong nhà đến mở cửa cũng không dám ra ngoài, sợ bị người nói lời dèm pha, bây giờ leo lên phú quý trả xong khoản nợ, sống lưng đều thẳng trở lại.

Chờ Tiểu Hân gả đi, bà và chồng sinh thêm nhiều mấy đứa trẻ, ngược lại có tiền, có thể nuôi nổi.

"Câm?" Ba Lâm chất vấn.

Lâm Hân xiết chặt đũa, mở miệng nói: "Con còn chưa chính thức tròn mười tám tuổi."

Mẹ Lâm nói: "Ý của Hoàng tiên sinh là trước tiên dẫn con đi tuần trăng mật bồi dưỡng tình cảm, trở về làm lễ cưới cũng không muộn."

Lâm Hân khẽ nhăn mày: "Sinh nhật qua lại nói."

Ba Lâm bất mãn nói: "Không phải chỉ là một cái sinh nhật? Làm cô dâu ở trên phi thuyền vũ trụ tuần trăng mật không phải càng lãng mạn hơn?"

Lâm Hân kiên trì: "Con muốn ở nhà tổ chức sinh nhật."

Mắt thấy chồng muốn phát hỏa, mẹ Lâm dùng giọng thương lượng khuyên nhủ: "Nếu không... để Tiểu Hân ở nhà qua sinh nhật đi? Dù sao vị thành niên ở bên ngoài cũng hạn chế nhiều, mười hai ngày nữa cũng không nhiều ."

Ba Lâm lui một bước, đồng ý.

Mẹ Lâm thấy con đối việc kết hôn không còn kháng cự, tâm tình vui mừng.

Cha mẹ vui sướng, Lâm Hân mặt không hề cảm xúc, cơm nước xong, trực tiếp trở về phòng.

"Thứ mất dại này!" Ba Lâm quăng đũa, "Nam O vô dụng có người muốn là tốt lắm rồi , bày sắc mặt đó cho ai xem?"

"Được, được, Tiểu Hân còn nhỏ, buồn bực cũng là chuyện bình thường." Mẹ Lâm động viên.

*

Thế giới cơ giáp ——

Lâm Hân quen cửa quen nẻo đi đến sân huấn luyện, ngồi ở một góc hẻo lánh trong đại sảnh chờ đợi.

"Tích ——  hảo hữu 'Huyền Minh' của ngài đã login."

Xếp đặt đặc biệt để ý, bạn tốt vừa lên , hệ thống đồng bộ nhắc nhở.

Chỉ chốc lát sau, nam nhân mang mặt nạ tóc bạc đi vào đại sảnh, cơ hồ không có dừng lại, trực tiếp  hướng Lâm Hân đi tới.

"Rất đúng giờ." Lý Diệu cười nhìn   đứa nhỏ chốn ở sau chậu hoa kia.

Lâm Hân đứng dậy, khéo léo hướng hắn hành lễ: " chào huấn luyện viên ."

Lý Diệu cong ngón tay búng một cái lên trán của cậu, nói: "Đã nói , không cần gọi ta là huấn luyện viên."

Đứa nhỏ tính cách có chút cố chấp.

Lâm Hân nhấp môi dưới, đổi giọng: "Đại thần."

Lý Diệu ngẩn ra, lại xoa xoa đầu cậu.

"Thôi, vẫn là gọi huấn luyện viên đi." Anh xoa xoa tóc thiếu niên như châu báu kia  .

Gặp một lần liền bị xoa một lần, Lâm Hân mới bắt đầu còn biệt nữu bây giờ thic thành thói quen.

Nam nhân bàn tay dày rộng ấm áp, chỉ là có chút thô ráp làm cậu có chút ngứa.

"Đi, tôi dẫn nhóc vào phòng huấn luyện, ngày hôm nay dạy nhóc mấy chiêu độc môn tất sát, người khác muốn học đều học không tới." Lý Diệu kéo tay đứa nhỏ , xúc cảm non mềm, không khỏi nắm chặt một chút.

Tay đột nhiên bị nắm chặt, Lâm Hân ngẩn người, không có rút trở về, bước nhanh chân , theo sát anh.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.