Tâm sự mỏng của Jen: Dạo này mình không thể như lời hứa ban đầu ba ngày đăng một tập được, nhưng vẫn chắc chắn theo sát bộ truyện này, ít nhất cũng một tháng một lần ra tập mới. Ngoài ra mình sẽ cố gắng tìm kiếm những sai sót không đáng có ở những tập cũ. Mong mọi người ủng hộ ạ!
Vương Nhi run người, dáng vẻ khúm núm tội nghiệp, đôi mắt rưng rưng nhìn thầy hiệu trưởng. Một vài giọt nước mắt còn đọng trên mi mắt của Vương Nhi càng khiến cho gương mặt của cô thêm mấy phần hiền dịu, lại có cảm giác uất ức. Nếu người ngoài không biết chuyện gì, hẳn sẽ muốn bênh cô gái bé nhỏ này. Đứng trước tình huống tiến thoái lưỡng nan, Vương Nhi cuối cùng cũng chịu mở miệng:
“ Em sẽ xin lỗi bạn ấy, nhưng xin thầy có thể kêu các bạn học khác ra ngoài được không?”
Biết cháu của mình đang xấu hổ, thầy hiệu trưởng cũng khoan dung gật đầu, liền đem đám đông giải tán. Nhưng mọi người còn chưa kịp bước chân đi thì một giọng nói khàn khàn níu lại:
“Không ai được đi hết!”
Lạc Cơ quay đầu trừng mắt nhìn mọi người, sau đó mới quay lại ngước nhìn thầy hiệu trưởng:
“Em muốn Vương Nhi xin lỗi em trước toàn thể mọi người. Sự cố gắng của em trong thời gian vừa qua, em nghĩ ai cũng đã nhìn thấy. Nhưng vì bạn học đây luôn miệng mắng chửi em đi đường tắt, dù bạn ấy có xin lỗi em, nhưng tiếng xấu về em có thể lại bị thêu dệt. Không bằng cứ đứng trước mọi người rồi nói.”
Thầy hiệu trưởng trố mắt nhìn Lạc Cơ, ông lại chỉnh mắt kính một lần nữa rồi thở dài:
“Thôi được rồi, Vương Nhi em hãy xin lỗi bạn đi”
Ông biết bản thân mình chọc không nổi Lạc gia, đây cũng là chuyện của bọn trẻ, thôi thì để chúng nó tự làm hòa với nhau. Khi nghe Lạc Cơ trình bày xong, dáng vẻ tội nghiệp lúc nãy của Vương Nhi đã chuyển hóa thành sự tức giận ngập tràn trong ánh mắt. Cô ta liếc xéo Lạc Cơ, bàn tay mềm mại cũng nắm chặt, xiết tà áo dài trong tay. Bẳng một giọng không mấy dễ chịu, Vương Nhi nói:
“Xin lỗi”
Lạc Cơ đến lúc này cũng không cần diễn trò nữa, quay qua Vương Nhi thốt lên một câu:
“Xin lỗi ai?”
“Xin lỗi bạn học Lạc”- Vương Nhi đã gằng từng tiếng.
“Ai xin lỗi bạn học Lạc?” - Lạc Cơ tiếp tục trêu chọc.
“Tôi xin lỗi bạn, Lạc Cơ!”- Vương Nhi hét lên, mặt cô ta đỏ hồng trông thấy, nước mắt rơi chễm chệ trên gò má.
Lạc Cơ không ưng ý lắm câu xin lỗi này của Vương Nhi, nhưng anh cũng là một nam tử, không nên so đo quá với nữ nhi. Lạc Cơ hơi gật gật đầu, ý tỏ là đã chấp nhận rồi. Nhưng đồng thời để nuốt trôi cục tức này, anh nghĩ mình phải cần cho cô ta một bài học thích đáng. Nam tử ư? Không, không, anh chính là một tra nam. Gạt bỏ những suy nghĩ bao dung trước đó, ánh mắt Lạc Cơ ánh lên vài tia lạnh nhạt.
Lạc Cơ mới nhẹ nhàng mỉm cười, lộ hàm răng trắng như châu ngọc nhưng lời nói thốt ra thì không nhẹ nhàng chút nào:
“Tiết mục xin lỗi đã xong. Bạn học Vương đây chắc còn nhớ đến lời nói của tôi lúc nãy phải không? Nếu cậu sai, liền biến khuất mắt tôi. Cậu cũng nên làm điều đó nhỉ?”
Thầy hiệu trưởng tối sầm mặt lại. Lạc Cơ thật sự không để bất cứ mặt mũi nào cho ông, đòi ông phải đuổi cháu mình ra khỏi trường, con bé này gan thật là lớn. Vương Nhi thì lạnh người, không dám ngước nhìn Lạc Cơ. Cô ta luôn nghĩ rằng chỉ cần xin lỗi thôi là xong, hóa ra mới chỉ là bước dạo đầu. Trong thâm tâm của Vương Nhi, cô không tin rằng cậu của cô lại đuổi cô đi, lần này Lạc Cơ thật sự uổng công sức rồi. Vương Nhi cười nhạt, vẫn đứng yên không dịch chuyển. Bầu không khí ảm đạm trôi qua mang theo bao những suy nghĩ khác nhau của mọi người. Lạc Cơ chán chường nhìn Vương Nhi, cô ta còn không nói với anh điều gì. Đến khi Lạc Cơ hỏi lại mấy lần sau, Vương Nhi cũng không hé răng lời nào. Thế rồi Lạc Cơ mới hạ chốt một câu:
“Cậu là người tốt thật đấy. Muốn chửi rủa người khác, muốn nói bậy nói bạ không ai quản nhưng lại không muốn nhận trách nhiệm. Thôi thì tôi tha lỗi cho cậu vậy. Coi như lời nói của tôi đối với cậu không còn giá trị gì nữa, cũng như coi tôi bị chó cắn một cái.”
Lạc Cơ dừng nói một chút, nhìn mặt của thầy hiệu trưởng mà thưa:
“Thưa thầy, em nghĩ em cần phải nói với ba em lại về việc đóng quỹ cho trường rồi, chỉ một việc cỏn con này mà...” – Lạc Cơ lại quay lại nhìn Vương Nhi, thấy mặt cô nàng đã xanh lên vì sợ.
Ngôi trường này được khang trang, được đầy đủ thế này phần lớn công sức đều nhờ những dòng họ quyền quý quyên góp, mất đi một dòng họ giàu có như Lạc gia là một sự tổn hại nặng nề. Thầy hiệu trưởng nhỏ từng giọt mồ hôi, ông liếc mắt nhìn Vương Nhi mà quát:
“Học sinh Vương ăn nói hàm hồ, tổn hại danh dự của bạn học Lạc đây nên bị đình chỉ một tháng ở nhà tu dưỡng”- Ông lại cười hiền nhìn Lạc Cơ hỏi - “Em thấy vậy ổn chứ?”
Vương Nhi nhìn cậu mình không tin, cuối cũng thì ngôi trường này còn quan trọng hơn cô cháu gái này. Vương Nhi ngồi bật xuống đất, khóc rống lên mấy lần. Lạc Cơ thầy thế, nụ cười ngày càng tươi rói, mọi người xung quanh nhìn anh với lòng ghen tị và kính nể, lại nhìn Vương Nhi hơi thông cảm, còn cảm thấy ngu xuẩn thay cho cô. Dù Lạc Cơ có bình thường như thế nào nhưng anh vẫn là đại tiểu thơ của Lạc gia, dòng dõi quyền quý. Dưới ánh mắt xắt xéo của người đời, Lạc Cơ vẫn bình thản tự nhiên xin phép thầy trở về và đi thẳng một đường. Hôm nay là một ngày thật bội thu, khiến Vương Nhi biến mất một thời gian thì anh chẳng có quá nhiều phiền toái nữa. Chuyện là, ngày nào giờ ra chơi cô ta cũng đi xuống bàn anh, nói bóng nói gió, ngồi lê đôi mách chuyện tình yêu giữa Trần Mai và Lục Tuấn. Lục Tuấn săn sóc Trần Mai thế nào, Trần Mai nghĩ ra sao về anh ta, đến chuyện riêng tư như hai người đã từng nắm tay chưa, hôn nhau chưa cũng bị Vương Nhi nói ra hết. Trần Mai nếu biết chắc cũng điêu đứng với cô bạn này. Đến ngay cả ngày thi cô ta cũng cố gắng kiếm cớ nói với Lạc Cơ, chăm chỉ như con ong thợ vậy. Lạc Cơ nghe hoài, nghe mãi, anh không quen nghe mấy loại tình cảm trai gái thuần trong sáng này. Kiếp trước ngoại trừ cô gái kia, còn lại thì anh chỉ gặp đúng một lần, vui vẻ cũng chỉ một lần rồi thôi. Không có điều gì quá đặc biệt, anh chỉ là một chàng trai hơn hai mươi chưa rõ sự đời, được tôn lên là vị kim chủ đắt giá, cốt cũng chỉ vì gia tộc giàu có. Bạn bè nhiều là thế nhưng thực chất anh lại không có nỗi một đứa bạn để tâm sự, đến cả Lê Minh của kiếp trước cũng dính chặt đến người yêu, một bước chẳng rời.
Điều chẳng có gì đáng trách nếu mỗi ngày Vương Nhi tiêm vào đầu anh những câu ngôn tình sến sẩm ấy, đến nỗi sau một tháng anh đã nữ tính hơn hẳn! Cách nói chuyện của anh ngày càng giống con gái hơn, cách cười, cách nhìn cũng dịu dàng, nữ tính hơn hẳn. Thế nên anh phải khiến cho Vương Nhi cách xa anh hơn. Nếu có ngày anh thích con trai thật thì sao? Suy nghĩ đến lúc này, mặt Lạc Cơ tái xanh, nhíu mi, hành động như sắp ọe đến nơi. Cực kì kinh khủng! Anh – Lạc Cơ không bao giờ thích con trai, anh chính là nam nhân có hocmoon đàn ông!
Tự hứa với lòng là thế, nhưng rồi Lạc Cơ lại đang tìm cách “cưa trai”. Đã có giấy báo điểm, thế nhưng lại không thấy Lục Tuấn ở đâu, anh đi tìm khắp nơi cũng không tìm ra.
Chỉ còn mỗi phòng thư viện còn mở. Anh bước chân vào thư viện, mùi sách mới nhàn nhạt khiến Lạc Cơ thoải mái. Anh nhìn thấy nhiều dãy sách với những thể loại khác nhau được xếp thẳng gọn gàng. Trong khung cảnh nên thơ ấy, anh có thấy một nam sinh đang đắm chìm trên những trang sách. Lạc Cơ đi tiếp để nhìn rõ hơn người con trai ấy, thấy có tiếng động đến gần mình, cậu nam sinh ngẩn mặt, ngước đôi mắt xanh trong nhìn anh. Vẻ đẹp này, thật sự quá đổi cuốn hút, mái tóc màu vàng óng ánh, môi hồng răng trắng, thân thể thư sinh nhưng lại không mang vẻ yếu đuối. Lạc Cơ thấy đôi mắt anh ta có chút ngỡ ngàng nhìn anh sau đó trầm tĩnh lại. Người nam sinh cất giọng, chất giọng trầm đầy nam tính như tiếng đàn cello vang lên: