Biến Tra Nam Thành Nữ Phụ Xui Xẻo

Chương 7: Không sao, không sao, mình sẽ ổn thôi



Anh cùng Trần Mai và Lê Minh xuống phố. Anh ngồi bên yên của Lê Minh còn Trần Mai thì chạy một chiếc xe đạp khác. Lê Minh vòng qua những con phố nên thơ, những chị mặc áo dài thướt tha, tay kết hợp với vòng ngọc trai trắng đang đứng nói chuyện dưới tán cây phượng vĩ đỏ thắm, những anh con trai tài tử mặc áo bờ-lu đang đi hối hả như có công chuyện. 

Anh ngồi đằng sau Lê Minh, vươn vai một cái có thể cảm nhận được mùi hương thoang thoảng trên người Lê Minh, một mùi hương nhẹ nhàng. Anh nhìn sang Trần Mai, cô gái này thật sự rất phù hợp với phong cảnh kì ảo, nụ cười tỏa nắng luôn ở trên môi, đôi mắt trong vắt, chiếc mũi nho nhỏ phù hợp với gương mặt, làn tóc xõa dài đen nhánh mềm mại.

Lê Minh chở anh đến một quán nước ven đường. Quán nước không mấy đặc biệt, chỉ là một sạp nhỏ có mấy cái bàn nhỏ và ghế con. Nhưng quán nước ngự tại một nơi có khung cảnh lãng mạn, có hoa bằng lăng tim tím bay phấp phới trong gió, có ánh nắng vàng đủ ấm, có bầu trời đủ xanh thăm thẳm. Lạc Cơ chọn một chiếc bàn ở gần cây bằng lăng. 

Xong xuôi, cả bọn gọi nước rồi ngồi ngắm cảnh. Không gian mát mẻ khiến cho bao nhiêu bực tức sáng nay của Lạc Cơ dịu lại không ít. Anh ngồi lắng nghe Lê Minh và Trần Mai nói chuyện. Trần Mai nói chuyện rất dịu dàng, từng câu nói thoát ra cũng chừng mực nhưng rất tự nhiên. Cô kể về chuyện trường, chuyện lớp, sau cùng lại kể về anh em họ Lục. Đến phần sau cùng ấy, Lạc Cơ cố gắng vểnh tai lên để nghe thật kĩ càng. Trần Mai nói:

“Lục Tuấn rất đáng yêu, cậu ấy tốt bụng và hiền lành. Nhưng ngược lại Lục Kiệt lại là kiểu người trong ấm ngoài lạnh, cũng rất khó nắm bắt. Tớ luôn cảm thấy hạnh phúc khi được quen biết với họ, họ mang cho tớ nhiều cảm xúc đặc biệt.”

Lê Minh giữ chức phận lắng nghe hết tất cả câu chuyện của Trần Mai, cũng không đáp lại gì nhiều. Cứ thế, một buổi trò chuyện bình thường diễn ra. Trần Mai chào tạm biệt anh cùng Lê Minh rồi nhẹ nhàng đạp xe trở về.

Thế nhưng Lê Minh không có ý định chở Lạc Cơ đi, cậu vẫn ngồi đấy nhìn anh. Cậu mở lời:

“Cô ấy lúc nào cũng như thế, trò chuyện với tôi khi có dịp đột xuất. Trong lòng cô ấy tôi cũng chỉ là người thế Lục Kiệt, Lục Tuấn nhỉ?”

Rồi Lê Minh mỉm cười, anh hiếm khi cười và nụ cười lần này lại mang cảm giác đang đớn đau, thống khổ cho người đối diện. Lạc Cơ nhìn trong ánh mắt của anh, ánh mắt ấy hiện lên những tia xót xa chồng chéo lên tim. Lạc Cơ cũng không biết phải nói gì, chỉ lặng nhìn Lê Minh.

Hào quang của nữ chính rất chói, chói chang đến độ ai nhìn cũng yêu thích, ai cũng muốn che chở, muốn sở hữu cô, nhưng chính vì thế mà tạo vết thương lòng cho những người đơn phương cô. Tình yêu đầu luôn đẹp đẽ, hằn sâu vào tâm trí mỗi người thế nên vết thương ấy chỉ có thể chôn sâu dưới lòng đất trái tim, sợ đào lên sẽ đau, sợ nhìn thấy sẽ xót. Lạc Cơ vỗ hai cái vào vai Lê Minh, như một người bạn, anh nhẹ nhàng khuyên nhủ:

“Đến lúc phải từ từ buông bỏ rồi, cậu không thể cứ chờ cô ấy như thế được, cậu còn phải bước lên phía trước mà”

Nhìn sâu vào đôi mắt thoáng buồn của Lê Minh, anh an ủi cậu, cảm giác Lê Minh ở thế giới này cũng không khác gì thằng bạn thân Lê Minh kia của anh, cũng ngốc trong tình yêu như vậy. Anh tự hỏi tình yêu là cái quái gì để bọn họ cứ đâm đầu vào? Rồi như có vết thương tấy lên trong tâm hồn anh, anh cũng có thời gian như thế này, lúc nào cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn, theo đuổi người con gái duy nhất từng làm anh thật sự rung động ấy. Cô ấy thật sự rất đặc biệt, anh yêu chiều, thương cô ta nhiều như thế nào anh đến bây giờ đã không còn nhớ rõ nữa. Chỉ tự mình biết rằng nỗi niềm, khát vọng được che chở cô ấy vẫn hằn rõ trong trái tim anh. Anh vỗ vai Lê Minh rồi nói với cậu, nhưng lại nói với chính mình phần nhiều:

“Rồi mọi chuyện sẽ qua thôi mà. Không sao, không sao, mình sẽ ổn thôi...”

Sau khi tâm sự với Lạc Cơ vài câu nói bâng quơ ấy, Lê Minh cảm thấy nhẹ lòng hơn, tình cảm mình giấu suốt bao năm lại lỡ nói với người mình mới quen, thật đúng là điên rồ! Lạc Cơ cũng an ủi khiến anh cũng nhận được sự đồng cảm sâu sắc từ cô. Lê Minh tự cảm thấy Lạc Cơ rất thân thuộc, ngồi cùng nhau cũng không thấy ngại ngùng, cứ như bọn anh đã biết nhau từ lâu lắm rồi.

Lê Minh đứng dậy, trả tiền nước rồi ngước nhìn Lạc Cơ mà nói:

“Đi ăn trưa thôi! Lần này cậu trả đấy”

Thấy bạn mình đã ổn, Lạc Cơ cũng muốn làm anh vui:

“Lần này đại gia bao tất, chú muốn cái gì anh mua cho”

Cách xưng hô của hai người hiện tại cũng thoải mái hơn nhiều. Thế rồi Lê Minh chở anh đi ăn trưa, sau đó tận tụy chở về trường học. Trên quãng đường ấy, không biết bao nhiêu câu chuyện được kể ra, Lê Minh cũng không lạnh lùng như lúc đầu, bàn tán khá sôi nổi. Không còn nụ cười gượng đầy đau đớn như hồi nãy, anh đã cười một cách vui vẻ hơn.

Một ngày đi chơi thật sự đã trôi qua. Lê Minh mới nhẹ nhàng hỏi Lạc Cơ, thanh âm dễ chịu đi rất nhiều:

“Thôi để tớ đưa cậu về”

“A, được thôi, tớ cũng đang tính nói này, về để chuẩn bị mai thi tiếp” – Anh cười nhẹ, tà áo trắng bay phấp phới. Anh không nghĩ rằng khung cảnh này lại chôn chân trong tim Lê Minh một khoảng kí ức thơ mộng về người con gái mà sau này chính là tri kỉ của anh.

“….” – Lê Minh thoáng ngượng ngùng.

“Ô, cậu sao thế, mặt đỏ vậy, đừng nói say tớ nhá!” – Lạc Cơ cố ý trêu chọc Lê Minh, cười lên một tràng cười ngọt ngào. Lê Minh phải ngơ ngẩn một hồi lâu mới tỉnh lại:

“Ơ, ờ ờ, tớ không sao, tớ sẽ chở cậu về"

Dưới ánh chiều tà, một nam tây âu đang chở một nữ áo dài thướt tha bay phấp phới, nhìn cảnh tượng mới thơ mộng làm sao. Chớp mắt chiếc xe đạp đã dừng trước cổng Lạc gia, Lê Mình quay đầu nhìn Lạc Cơ: 

“Này tới nhà cậu rồi này.”

Lê Minh đã nhìn vào đúng khoảng khắc đôi mắt trong suốt của Lạc Cơ mới ngẩng lên.

“Cảm ơn” –Lạc Cơ nháy mắt cười tinh nghịch, đôi môi đỏ hồng chúm chím mới khẽ khoét vào trong tim Lê Minh một vài rung động nhẹ nhàng. 

“…” - Ai đó lại tiếp tục ngẩn ngơ.

1 giây

2 giây

3 giây

4 giây

5 giây

“Ê này, cậu có tính về không đấy?” – Lạc Cơ vần còn đứng trước cổng ngắm nhìn Lê Minh. Thấy cậu chàng hoảng loạn giật mình mà chạy, anh thầm vui vẻ trong lòng. Như một tên ngư dân lành nghề, khi con cá đã ăn mồi, phải khéo léo kéo nó lên thôi. Lạc Cơ là một tra nam, và anh không được gọi như vậy chỉ vì anh giàu có, anh có những chiêu thức, những cách nói chuyện đã đánh gục biết bao cô gái. Cuối cùng họ quỳ rạp dưới chân anh để hưởng thụ sự yêu chiều anh dành cho họ. Rồi anh bước đi qua đời họ như cách anh thường làm. Trong những cô gái ấy, có cô thật sự yêu anh, có cô yêu tiền của anh, có cô yêu cách anh hoạt động trên giường. Rồi anh cũng từ bỏ họ. Ngay cả anh cũng cảm thấy mình thật ghê tởm. Anh thâm chí sợ chính bản thân mình.

Ngước nhìn bóng dáng Lê Minh từ xa, anh thì thầm trong lòng:

“Xin lỗi Lê Minh nhá, đánh gục cậu vẫn là chuyện nhỏ” - Vết thương lại hở rồi, tim anh thật sự rất nhói.

Ngược lại với anh, Lê Minh lúc này cứ loạn nhịp lên, chẳng lẽ chỉ vì một buổi đi chơi nho nhỏ, một vài câu nói bâng quơ mà anh lại rung động với Lạc Cơ? Mới cách đây chưa đầy chục tiếng anh còn đang não nề chuyện Trần Mai mà. Lê Minh, mày điên thật rồi! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.