Biến Yêu Thành Cưới

Chương 56: Lâm vào khốn đốn



Dương Cẩm Ngưng từ tầng trên đi xuống tầng dưới, rồi lại từ tầng dưới lên tầng trên, cứ như vậy liên tục mấy lượt vẫn không chịu dừng lại. Dường như cô có rất nhiều chuyện cần phải suy nghĩ, nhưng một chút cũng vẫn chưa nghĩ thông. Trái tim cô giống như một quả bong bóng căng phồng, cô thật muốn đẩy hết không khí bên trong nó ra ngoài nhưng lại không tìm được miệng quả bong bóng đó ở đâu, đành phải có gắng chịu đựng cái cảm giác đè nén khó chịu này.

Tâm trạng hiện giờ khiến cô vô cùng thất vọng.

Cố Thừa Đông rời khỏi nhà sớm như vậy, cô đã nghĩ ra muôn vàn lý do. Anh tới công ty, đi bàn công chuyện, mỗi lý do cô đều có thể thuyết phục được bản thân mình, mỗi lý do đều có tính khả thi. Thế nhưng những suy nghĩ ấy cô hoàn toàn rõ ràng chỉ là để tự lừa mình gạt người, chẳng qua cô chỉ đang tự an ủi bản thân mình mà thôi.

Xét đến cùng, cô vẫn rất để tâm, vẫn rất khó chịu, không ai có thể khuyên được cô, hai chữ “nghĩ thông” cũng không có tác dụng với cô. Tựa như khi cô thích một chiếc cốc, mà chiếc cốc ấy đã từng bị người khác sử dụng, nếu cô không biết, cô có thể làm như mình là người duy nhất dùng nó, nhưng rõ ràng cô đã chứng kiến tận mắt người khác uống bằng chiếc cốc ấy. Nếu không thích chiếc cốc ấy, cô hoàn toàn sẽ không bận lòng như thế, nhưng bản thân cô lại rất thích nó. Cứ tiếp tục dùng thì cô sẽ cảm thấy không thoải mái, bỏ đi thì lại cảm thấy luyến tiếc. Vì vậy, cổ chỉ có thể một mình khó chiu.

Tâm tình rối rắm này của cô chỉ vì một cuộc điện thoại mà thoáng chốc thay đổi. Chính xác mà nói, có người khiến lòng cô càng thêm rối rắm. Luôn luôn có ai đó hy vọng bạn sống không thoải mái, đồng thời họ cũng sẽ đưa ra muôn vàn lý do để bạn khó chịu.

Từ lúc nghe được giọng nói của Diệp Vãn Hi, Dương Cẩm Ngưng đã phải cố gắng đè nén nỗi tức giận của mình, rất sợ bản thân sẽ giống như một oán phụ mà chửi bới chỉ vì không vui. Trước mặt kẻ thù mà đánh mất lý trí đã là thất bại tới một nửa. Định nghĩa về sự thất bại ấy cũng không nằm ở vấn đề có đạo đức hay không, mà là bạn có mạnh mẽ, hiên ngang hơn đối phương hay không.

“Thật hiếm có, cô vẫn còn nhớ tới tôi!” Dương Cẩm Ngưng chậm rãi ngồi xuống, kiềm chế nôn nóng trong lòng, cô gõ ngón tay trên mặt bàn, một lúc sau mới tiếp tục: “Còn tôi, vốn dĩ chẳng nhớ tới cô.”

Thật sự mà nói, cô cảm thấy Diệp Vãn Hi này đúng là âm hồn bất tán, không biết cô ta làm thế nào mà có được số điện thoại của cô, càng nghĩ cô càng thấy bực mình.

Diệp Vãn Hi vẫn đang cười, cười rất rõ ràng, khiến Dương Cẩm Ngưng cô nghe qua điện thoại cũng cảm nhận thấy rõ.

“Tôi quan tâm tới cô mà!” Diệp Vãn Hi làm ra vẻ đang nói chuyện nghiêm trọng, “Muốn biết xem cô hiện tại sống có tốt hay không thôi.”

“Cảm ơn cô quan tâm, như mong muốn của cô, tôi sống rất vui vẻ.”

“Ồ?” Diệp Vãn Hi cao giọng, “Ông xã cũng rất tốt với cô sao?”

“Rất xin lỗi, ông xã tôi trước tới giờ vẫn luôn rất tốt với tôi.” Sắc mặt Dương Cẩm Ngưng đã có chút thay đổi, nhưng dù sao cũng không có ai nhìn thấy.

“Cảm giác lừa mình dối người thế nào?” Hình như Diệp Vãn Hi vừa hừ lạnh một tiếng, rõ ràng là đang mỉa mai cô, “Biết chồng mình có một tình yêu khác cảm thấy sao? Tôi không ngại nghe cô chia sẻ đâu.”

Dương Cẩm Ngưng trầm mặc vài giây mới lên tiếng: “Cuốn nhật ký và số thư đó là cô gửi đến?” Lúc này cũng có thể hoàn toàn khẳng định như vậy được rồi, tất cả những thứ có liên quan tới Suzie e rằng chỉ có thể là Diệp Vãn Hi đưa ra mà thôi.

Diệp Vãn Hi chỉ cười, ngầm thừa nhận.

Dương Cẩm Ngưng cắn môi: “Rốt cuộc thì cô muốn làm gì? Không phải là muốn noi theo tấm gương của mẹ mình đấy chứ?” Quả nhiên, “tiểu tam” cũng có thể trở thành một “truyền thống vẻ vang” để kế thừa.

“Tôi muốn làm gì ư?” Diệp Vãn Hi vẫn đang cười, nhưng là cười một cách cay đắng, “Cảm thấy mình mãi mãi không sánh bằng người khác, mùi vị thế nào? Tôi chính là muốn để cô nếm thử một chút cái mùi vị ấy. Người Cố Thừa Đông yêu chỉ là Suzie, vĩnh viễn sẽ không phải là cô, Dương Cẩm Ngưng.” Cô ta nói những lời này, thực ra cũng là tự nói với chính mình. Người mà Cố Thừa Đông yêu chỉ có thể là Suzie, không phải Dương Cẩm Ngưng, càng không phải Diệp Vãn Hi cô.

“Một người chết, cô cho rằng cô ấy có thể đấu lại tôi ư?”

“Vậy chúng ta đánh cược đi! Tôi dám chắc Cố Thừa Đông mãi mãi chỉ yêu một mình Suzie.

Dương Cẩm Ngưng cảm thấy có gì đó rất lạ, nhưng không thể nói rõ là lạ ở đâu: “Cô lại muốn làm gì nữa?”

“Cô sẽ biết ngay thôi.”

Dương Cẩm Ngưng vẫn còn muốn nói thêm nhưng điện thoại đã bị đối phương cúp.

Cô lại lâm vào trầm mặc, dù có thể phản bác lại Diệp Vãn Hi nhưng sự thiếu quyết đoán từ đáy lòng cũng trở thành nhân tố khiến cô thấy bất an. Dáng vẻ Cố Thừa Đông khi đọc những bức thư kia cứ lởn vởn trong đầu cô, xua thế nào cũng không đi được. Thậm chí, khi liên tưởng tới những lời Diệp Vãn Hi nói, tiềm thức của cô lại hoàn toàn tán thành.

Một người đã chết, có phải sẽ trở thành người tốt nhất hay không?

Trong “Chân Huyên truyện” (*), hoàng hậu Thuần Nguyên sau khi chết đi lại khiến cho vị Hoàng Đế đa tình kia nhớ mãi không quên, tình yêu dành cho cô vĩnh viên không bao giờ mất đi. Có đôi khi, chết lại là một loại vĩnh hằng.

(*) Bộ phim truyền hình chuyển thể từ tiểu thuyết “Hậu Cung Chân Huyên truyện”, nội dung nói về những âm mưu đấu đá nơi hậu cung giữa các phi tần mỹ nữ.

Dương Cẩm Ngưng rốt cuộc cũng bình tâm lại. Diệp Vãn Hi gửi những thứ kia tới là vì muốn Cố Thừa Đông nhớ tới Suzie, cũng khiến cô không thoải mái. Nhưng nếu như cô cứ suy nghĩ mãi chuyện này, rồi đi cãi nhau với Cố Thừa Đông thì chẳng phải đã giúp người khác vừa ý, giúp Diệp Vãn Hy đạt được mục đích của cô ta sao. Cô không muốn làm một người phụ nữ như vậy, không thể cứ vướng mắc trong mớ suy nghĩ lung tung ấy được.

Vậy nên, lúc Dương Nhất Sâm nhắn tin tới, cô cũng cảm thấy mình nên đi ra ngoài một chút, cứ nằm chết dí trong nhà, sớm muộn gì cô cũng phát bệnh, hơn nữa, cô và Dương Nhất Sâm cũng rất lâu rồi chưa gặp nhau. Gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, nếu là trước kia cô nhất định muốn chia sẻ cùng người khác, nhưng hiện giờ cô chỉ biết chấp nhận.

Như vậy xem ra, người thay đổi lớn nhất chính là cô chứ không phải ai khác.

Tắm rửa xong, Dương Cẩm Ngưng thay quần áo, trang điểm một chút mới ra khỏi nhà. Cô muốn tâm trạng mình phải thật tốt, không thể để những kẻ đáng ghét kia làm ảnh hưởng tới mình, càng không thể để bọn họ thỏa mãn. Đau khổ hay hạnh phúc của cô chỉ có thể do chính cô quyết định.

Địa điểm Dương Nhất Sâm hẹn gặp cô là một nơi hẻo lánh, nhưng không gian chung quanh quán trà rất được.

Lúc cô tới nơi, Dương Nhất Sâm đã có mặt ở đó rồi, anh hiện tại so với quá khứ vẫn vậy, lúc nào cũng là người đến nơi hẹn sớm hơn cô. Cô luôn cô ý tới muộn nhưng anh chẳng trách móc cô lấy một lời, khiến cô càng thêm hổ thẹn.

Sự quen thuộc này khiến tâm trạng Dương Cẩm Ngưng tốt hơn rất nhiều.

Cô cảm thấy sự thay đổi của Dương Nhất Sâm cũng không hoàn toàn, chí ít thì những thói quen trước đây anh vẫn còn giữ lại, anh vẫn luôn cho cô một cảm giác ấm áp.

Cô ngồi đối diện anh, mỉm cười thật tươi. Không gian ở đây quả thật rất đẹp, có thể khiến lòng người ta thư thái.

“Gần đây anh bận rộn cái gì mà không thèm liên lạc với em thế?” Dương Cẩm Ngưng cô sợ nhất là dùng cái cách nói chuyện như những người xa lạ để nói với những người vốn đã rất thân thuộc với mình, vì thế cô cố gắng làm ra vẻ gần gũi, mong muốn tâm trạng mình có thể vui vẻ một cách tự nhiên, giảm tối đa cảm giác xa lạ.

“Ngày nào cùng như ngày nào, không hẳn là bận, cũng không hẳn là thú vị.”

Dương Nhất Sâm đứng dậy rót trà cho cô, động tác hết sức tao nhã, khiến cô lại nghĩ tới thời học cấp ba, các bạn nữ trong trường đều thích gọi anh là “hoàng tử”, quả nhiên anh đúng là một người đàn ông tao nhã.

Cô không phải là một người tao nhã như vậy, đương nhiên không thể lĩnh hội được cái thú thưởng trà này, thứ đồ uống vừa đắng vừa chát, thật sự chẳng biết là ngon ở đâu. Cũng may là hiện tại cô không còn nói những lời thẳng thắn đả kích người khác nữa.

Cô chậm rãi nhấp một ngụm trà đắng chát, nhưng lúc nuốt vào lại cảm thấy ngòn ngọt. Cô thích cái cảm giác này, tựa như câu “khổ tận cam lai” vậy, nó nhắc nhở chúng ta rằng, nỗi đau khổ hiện tại chẳng qua cũng chỉ là vì hạnh phúc sau này mà thôi.

“Bố mẹ có khỏe không?” Nghĩ tới hai người lớn, vẻ mặt Dương Cẩm Ngưng cũng tươi tắn hơn lên nhiều.

Dương Nhất Sâm vẫn luôn quan sát kỹ sắc mặt của cô, cho dù cô có trang điểm kỹ thế nào thì vẫn có kẽ hở. Nhưng nụ cười kia của cô cũng phần nào khiến anh yên tâm.

“Đều rất khỏe, giống như trước.” Anh hít sâu, “Bố mẹ nói, người già suy nghĩ cũng sẽ đơn giản hơn, chỉ hy vọng con cái có thể khiến họ yên lòng.”

“Bố mẹ nói vậy là đang ngầm nhắc nhở anh, đã đến lúc lo chuyện đại sự cả đời anh rồi đấy.”

Dương Nhất Sâm nhìn cô, chậm rãi quay đầu đi.

Bên ngoài cửa sổ, trên hàng cột điện, những con chim nhỏ đứng thành hàng dài, chúng cứ bay tới chỗ này một lúc, rồi lại bay tới chỗ kia một lúc, nhưng nhất quyết không chịu rời đi.

Anh nhìn chúng một lúc lâu mới định thần trở lại: “Có lẽ, đúng là nên suy nghĩ rồi.”

Nghe anh nói vậy, cô bất chợt cảm thấy chua xót.

Thời cấp ba, có một lần cô và bạn học đi ăn cơm, trên đường quay về phòng học, người bạn ấy đột nhiên kéo cô chỉ vào một đôi nam nữ, hỏi cô thấy diện mạo người con trai kia thế nào. Sau khi nghe cô trả lời, bạn học kia mới cười nói, cậu ta trước đây là từng theo đuổi mình, nhưng cô ấy không chấp nhận, hiện giờ khi thấy cậu ta đã hẹn hò với một người con gái khác lại đột nhiên có chút chua xót. Nhưng cô bạn ấy cũng khẳng định rằng mình căn bản không có tình cảm với cậu ta, chỉ là vô tình bắt gặp cảnh tượng này nên mới có chút buồn lòng mà thôi.

Hiện tại cảm giác của Dương Cẩm Ngưng cô, có lẽ cũng chính là như vậy.

Người đàn ông đã từng rất tốt với mình, cuối cùng cũng sẽ có một ngày anh ta tốt với một người phụ nữ khác như thế.

Cô cúi đầu: “Vậy bố mẹ nhất định sẽ rất vui.” Cô lại uống một ngụm trà, cảm thấy mùi vị này cũng không đến nỗi nào.

“Vậy còn em, em vui không?”

“Gì cơ?”

“Anh hỏi…” Có lẽ vẫn nên đổi sang vấn đề khác thì hơn, “Em hiện giờ có vui vẻ không?”

“Vẫn tốt, vẫn như bình thường thôi, sao thế?”

Dương Nhất Sâm nhìn chằm chằm cô: “Từ bao giờ chúng ta đã không thể mở lòng ra với nhau được như vậy?”

Nghe anh nói vậy, cô có chút khó chịu, nhưng lại không biết nên nói thế nào: “Sao lại nói em thế! Anh hẹn em ra ngoài lẽ ra nên nói chuyện của anh mới đúng.”

Dương Nhất Sâm sửng sốt: “Anh hẹn em ra ngoài?” Anh khẽ nhíu mày, “Không phải em nhắn tin cho anh, nói tâm trạng không tốt, muốn anh cùng em ra ngoài sao?”

Dương Cẩm Ngưng lúc này cũng cảm thấy kỳ lạ, cô tròn mắt nhìn Dương Nhất Sâm, sững sờ: “Sao lại như vậy?” Nhất định là có người cùng lúc hẹn bọn họ ra đây, nhất định là ai đó đã lên kế hoạch. Cô mơ hồ có cảm giác bất an.

Dương Nhất Sâm cũng có suy nghĩ giống cô, nhưng quan sát bốn phía cũng không thấy ai khả nghi, cũng không có ai lén lút chụp ảnh bọn họ ở đây, không gian nơi này hoàn toàn trống trải không có gì che lấp cả.

Chuyện này thực sự đã làm ảnh hưởng tới tâm trạng của hai người.

“Chúng ta quay về thôi!”

Dương Cẩm Ngưng cau mày, cho dù thế nào cũng nên cẩn thận một chút, nhất là khi cảm giác bất an này càng lúc càng mãnh liệt. Dương Nhất Sâm cũng gật đầu đồng ý, sau đó lập tức gọi thanh toán.

Tất cả mọi chuyện rốt cuộc xảy ra như thế nào, trong trí nhớ của Dương Cẩm Ngưng chỉ còn lại một đoạn rất ngắn. Lúc ấy, cô ngồi trong xe Dương Nhất Sâm, xe vừa đi được một quãng thì đột nhiên có một chiếc xe khác lao thẳng đến, cô căn bản không kịp phản ứng, cũng không biết phải làm thế nào. Sau đó, Dương Nhất Sâm cấp tốc chuyển hướng lái, nhưng anh đột nhiên như phát hiện ra cái gì, quyết định chọn một hướng khác.

Sau đó, một âm thanh rất lớn vang lên. Dương Cẩm Ngưng chỉ cảm thấy đầu mình vô cùng đau, không biết là đụng phải cái gì. còn Dương Nhất Sâm đã ngã nhào trên người cô.

Mùi máu tươi nồng nặc, khiến cô muốn nôn mửa.

Cận kề cái chết như vậy, nhưng cô đột nhiên hiểu ra cái gì. Anh cấp tốc chuyển hướng lái là vì muốn giảm thiểu khả năng thụ thương của cô xuống mức thấp nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.