Biến Yêu Thành Cưới

Chương 63: Cô có thai rồi



Dương Cẩm Ngưng nghĩ mình chắc chắn là bị cảm rồi mới cảm thấy khó chịu như thế này, cái gì cũng không muốn làm, cái gì cũng không muốn ăn. Sau khi ngủ một đêm, lúc vừa mở mắt ra, ánh mắt cô hướng ra ngoài cửa sổ. Bầu trời vẫn giống như ngày hôm qua, thậm chí cảnh vật vẫn giống y nguyên như thế, cái gì cũng đều giống với hôm qua, vậy bản thân cô thì sao, liệu có thể giống như ngày hôm qua được nữa không?

Rõ ràng bản thân mình biết đã xảy ra chuyện gì, lại vẫn thật tâm hy vọng, hy vọng tất cả chỉ là một giấc mơ, sau khi tỉnh dậy thì tất cả vẫn sẽ là một cuộc sống bình thường như mong muốn.

Cô dùng tay vỗ nhẹ vào phía sau đầu, hy vọng có thể làm tinh thần mình tốt hơn một chút, nhưng vẫn không có tác dụng gì. Đầu óc vẫn cứ mơ hồ rối loạn, mà cô lại không thể nào ngủ tiếp được, nếu không tình trạng của cô sẽ càng tồi tệ hơn. Cô biết, lúc tinh thần mình sa sút tệ hại như vậy, thì không nên mặc kệ đi, nếu không ngay cả chính cô cũng không rõ được mình sẽ làm ra những chuyện gì.

Cuối cùng cô ngồi dậy, thay đổi quần áo, lúc nhìn thấy chính mình trong gương, ngay cả cô cũng bị bộ dạng của chính mình dọa chết khiếp, thế nên lại phải trang điểm giấu đi gương mặt phờ phạc của mình. Lúc này cô lại nghĩ, cô đã bao lâu rồi không dùng đến mỹ phẩm. Trước đây lúc bọn họ vừa mới kết hôn, trừ những lúc cần thiết, Cố Thừa Đông bình thường cũng không xuất hiện, nhưng một khi đã xuất hiện thì nhất định là cần phải tham dự một bữa tiệc nào đấy. Cô lúc đó cũng sẽ chậm chậm trang điểm, nhất định không muốn để anh bị mất mặt, mặc dù lúc đó khi trang điểm cô lại nghĩ, anh rõ ràng có thể tùy tiện kiếm một cô gái nào đó đi cùng, dù sao thì cũng có rất nhiều đàn ông làm như thế, huống hồ anh cũng không muốn gặp cô. Nhưng anh dường như thật sự chưa hề làm ra những chuyện như thế.

Bọn họ cũng đã ly hôn rồi, mà cô ở chỗ này lại còn giả bộ nghĩ như thế, vốn dĩ anh không hề sai. Tay đang cầm chì kẻ mắt khẽ run rẩy một chút, trượt ra ngoài, cô lại phải chùi đi.

Lúc đã chuẩn bị xong mọi thứ, cô cuối cùng phối hợp thêm một chiếc túi phù hợp nữa. Trước khi chuẩn bị ra ngoài, cô lại liếc qua giường một lần nữa, chăn vẫn còn chưa xếp gọn gàng, cũng sẽ không còn ai nhắc nhở cô việc này nữa, nhưng cô vẫn xếp chăn rồi mới đi ra ngoài.

Mà mấy cái gối thừa không cần thiết cũng phải xếp lại, cô chăm chú nhìn vào chúng vài giây, cuối cùng vẫn chọn lựa việc đi ra ngoài trước.

Cô nhất định là điển hình của những tên tội phạm, rõ ràng đã xảy ra chuyện lớn như thế, nhưng lúc bước ra khỏi cửa vẫn có thể giả vờ giống như lúc bình thường, mà không phải là một thiếu phụ đã ly hôn. Cho dù cô buồn bã muốn chết cũng không muốn người khác nhìn thấy, sau đó là thương hại cô. Cô không cần người khác thương hại, cũng không muốn bị người khác đánh giá.

Bất luận là đã phát sinh ra chuyện gì, cô vẫn sẽ như cũ sống một cuộc sống tiêu dao, khoáng đạt. Mà hiện tại chẳng qua chỉ là cuộc sống đang cho cô kinh nghiệm mà thôi, cô đã nói qua biết bao lời nói đường hoàng, mà hiện tại chẳng qua là ông trời đang muốn cô dùng chính hành động để chứng minh những lời nói của mình mà thôi, cho dù cô có biến mất trên thế giới này thì cô vẫn mong muốn mình sẽ đạt được những điều tốt dẹp nhất.

Đến bệnh viện rồi nhưng vẫn chưa đến được phòng bệnh thì cô nghe thấy có người đang chỉ chỉ phía bên kia. Thì ra là kẻ gây ra chuyện, thời khắc này vậy mà lại đang quỳ ở đây van xin Dương Lập Hải và Tả Tần Phương tha thứ, tất cả chuyện này đều là lỗi của anh ta, là do anh ta lái xe không cẩn thận, mới dẫn đến Dương Nhất Sâm bị thương nặng như thế. Anh ta nguyện ý trả bất cứ giá nào, chỉ hy vọng bọn họ đừng tố cáo anh ta. Anh ta có vợ cần phải chăm sóc, vợ của anh ta đang mang một căn bệnh rất nặng, không có anh ta không được…

Dương Cẩm Ngưng lãnh đạm đứng nhìn, thế giới này có rất nhiều người tự tuyên bố bản thân mình rất đáng thương, có khi là thật, cũng có khi là giả. Thế nhưng những con người đó dù có đáng thương đến cỡ nào thì cũng có điểm đáng ghét.

Mỗi người đều có chỗ khó khăn của riêng mình, nhưng chỗ khó khăn đó không nhất định phải trả giá bằng tất cả hành vi của mình.

Cô vốn dĩ muốn bước lên phía trước, thời khắc này cô nhất định giống với một “thanh niên phẫn nộ”, rất muốn bước qua tranh luận, phát biểu quan điểm của mình. Chỉ là cuối cùng cô vẫn đứng im tại chỗ.

Bởi vì người đàn ông đó đã nói, anh ta còn có một đứa con gái chín tuổi cần anh ta chăm sóc…

Người đàn ông đó còn nói con gái của mình rất nghe lời, thành tích học tập cũng tốt, mỗi học kỳ đều có phần thưởng mang về nhà…

Dương Cẩm Ngưng ngẩn người đứng nguyên chỗ cũ, lúc chín tuổi thì cô đang làm gì? Biết những chuyện của người lớn quá sớm, mau chóng sõi đời, từ từ hiểu được thế giới này không đơn giản chỉ có hai màu trắng đen, từ từ cũng biết được những thứ gì có đặc quyền trong thế giới này, nó có thể biến đen thành trắng…

Cho dù sau này cô có trải qua một cuộc sống bình thường đi chăng nữa, thì tất cả những chuyện trước đây có thể hoàn toàn không ảnh hưởng đến cô sao?

Cô tại sao lại trở thành một kẻ ích kỉ, trở thành một người không có chút cảm giác an toàn nào, không phải là vì đã chứng kiến quá nhiều thứ xấu xa hay sao? Cha mẹ luôn có những ảnh hưởng nhất định đến con cái, nếu đứa trẻ càng thông minh mẫn cảm, ảnh hưởng sẽ càng lớn.

Cô không đưa ra bất cứ ý kiến nào, tất cả đều tùy vào cách xử lí của Dương Lập Hải. Thật ra cô biết rằng, hai người đó vốn lương thiện như vậy, đã bị lay động hơn một nửa rồi. Lại thêm việc thương thế của Dương Nhất Sâm hồi phục rất tốt, như vậy xem ra, bọn họ sẽ không đi quở trách gì rồi…. Huống hồ người đã làm cha làm mẹ sẽ luôn có sự đồng cảm đối với việc này…..

Xem ra, mỗi người khi đứng từ góc độ của người khác để xem xét một vấn đề thì rất có thể sẽ tự hoài nghi chính bản thân mình. Những người chỉ biết nghĩ tới bản thân, có lẽ là những người cố chấp, nhưng mà họ sẽ không mất đi phương hướng, không bao giờ tự nghi ngờ mình. Mọi việc đều sẽ có mặt tốt mặt xấu, ai cũng không thể trách được.

Cô cũng không muốn nghĩ đến chuyện này nữa, cũng không đi hỏi bọn họ kết quả xử lí ra sao.

Chỉ là lúc cô chuẩn bị bước vào phòng bệnh, lại nghe được những điều mà Dương Lập Hải và Tả Tần Phương đang nói.

“Cẩm Ngưng liệu có phải là có chuyện với Thừa Đông rồi không?” Câu hỏi này là Tả Tần Phương đang hỏi con trai mình, dù hai vợ chồng bọn họ có hỏi Dương Cẩm Ngưng thì cũng bằng hòa mà thôi, cô sẽ không bao giờ nói ra sự thật cả.

Dương Nhất Sâm lắc đầu, “Con thật sự không rõ lắm.”

Dương Lập Hải trừng mắt nhìn vợ mình một cái, “Bà cũng đừng có lo lắng quá, mấy đứa trẻ cũng có cuộc sống riêng của nó, chúng ta đừng nên can dự nhiều quá. Hơn nữa, Cẩm Ngưng biết bản thân nó đang làm gì, bà mỗi ngày đều lo lắng ngược lại sẽ càng khiến nó thêm áp lực hơn.”

“Tôi như vậy không phải là vì lo lắng sao? Ông không nhìn thấy sắc mặt nó mấy hôm nay càng lúc càng xấu sao?” Tả Tần Phương nhíu chặt mày, “Nếu là việc nhỏ, tôi đương nhiên sẽ không lo lắng như vậy. Ông nghĩ mà xem, Nhất Sâm nhập viện rồi, nhiều người đều đến thăm nó cả, chỉ có duy nhất Thừa Đông là không đến. Nó tuỵệt đối không phải là một đứa không hiểu chuyện như thế, cho dù là không vui vẻ với Cẩm Ngưng đi chăng nữa cũng sẽ không có kiểu ngay cả chuyện này mà không đến chứ. Cho nên tôi mới lo lắng hai đứa liệu có phải là…”

Dương Lập Hải cũng cảm thấy có lí, nhưng vẫn phản bác lại, “Có lẽ là Thừa Đông quá bận, bà không cần phải đi lo lắng chuyện này chuyện kia nữa, càng không được đi tìm Cẩm Ngưng mà hỏi đấy!”

Tả Tần Phương lại nói cái gì đó, nhưng cô không còn nghe rõ nữa, bước về một hướng khác. Cô lo sợ mình ngụy trang quá kém, lại khiến họ buồn lòng, mà bản thân cô cũng không vui vẻ gì.

Cô khôi phục lại trạng thái như bình thường rồi mới bước vào phòng. Cô nói đùa vài câu làm không khí sôi nổi hơn chút, lúc này cô không muốn nói ra chuyện mình đã ly hôn. Cô rất ích kỉ, không phải là cô sợ bọn họ không thể chấp nhận nổi, mà là chính bản thân cô đến nay cũng không thể nào chấp nhận nổi sự thật này, cô muốn đợi đến lúc bản thân có thể chấp nhận rồi, mới từ từ nói cho những người bên cạnh biết. Nếu không cô nhất định sẽ chịu không nổi ánh mắt của người khác khi nhìn mình, cô vẫn còn chưa chuẩn bị tốt tinh thần tiếp nhận nó.

Chỉ là lúc cô nghĩ rằng bọn họ sẽ không đề cập đến Cố Thừa Đông thì Tả Tần Phương lại kéo tay cô, phàn nàn những chuyện hằng ngày, không thèm quan tâm đến ám hiệu của Dương Lập Hải, trực tiếp hỏi cô, “Thừa Đông mấy ngày này là đang làm chuyện gì?”

Cô suy nghĩ một lát rồi trả lời, “Đi công tác rồi, hình như là có một dự án ở ngoại tỉnh xảy ra chuyện lớn, anh ấy nhất định phải đích thân đi xem…”

Cô trả lời rất tự nhiên, Tả Tần Phương mặc dù có chút hoài nghi nhưng cũng không chất vấn nữa, chỉ chau mày nhìn cô, “Liệu có phải là nghỉ ngơi không tốt không? Sắc mặt của con sao mà kém như thế chứ?”

Dương Cẩm Ngưng sờ sờ mặt mình, cô đã giấu đi sắc mặt nhợt nhạt của mình rồi, làm sao lại bị nhìn ra, lẽ nào sắc mặt mình đã kém đến nông nỗi này?

“Tối hôm qua con ngủ không ngon mà thôi.”

Tả Tần Phương cuối cùng cũng gật gật đầu, không tiếp tục hỏi cô nữa.

Cô nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Cô không muốn nói chuyện nên ngồi một chỗ, lấy điện thoại ra lên diễn đàn chơi. Bỗng nhìn thấy một bài viết nào đó, một tác giả của mạng JJ viết về cuộc sống của cô ấy, bài viết có nhiều điểm mới lạ, hình thức Thổ Tào sử dụng là những bức tranh vô cùng sinh động, hơn nữa những bức tranh này cũng khá có ý nghĩa, người bình thường đều có thể hiểu được, trong đó vừa có ý gây cười, lại vừa có chút cay đắng mỉa mai. Xem đến chỗ buồn cười, cô cũng sẽ che miệng lại, hiếm khi thấy những bài viết như vậy, mà không phải là trang chủ cả ngày lúc nào cũng những chủ đề “tiểu tam, vợ cả, những gã đàn ông vô sỉ”, mấy cái chủ đề này thật khiến cho người khác vừa nhìn thấy là đã phát phiền rồi.

Lúc cô lật sang trang tiếp theo của tấm ảnh đó, đột nhiên không kìm được bật cười.

Tấm ảnh đó cũng rất đáng yêu, chỉ là chú thích bên cạnh là như thế này: Nếu viết văn cũng giống như thời kỳ kinh nguyệt, khẳng định là tôi đã mang thai rồi; nếu như tạp văn mà giống như kinh nguyệt, khẳng định tôi phải một bản đề phòng bị rò rỉ ra bên ngoài.

(tạp văn: có ý nghĩa là người viết văn theo cảm hứng hoặc linh cảm khi bế tắc sẽ phải tạm dừng, đợi suy nghĩ mới có thể viết tiếp. Ý cả câu này có nghĩa là, viết văn thì rất khó rất lâu, muốn ngừng viết thì rất nhiều)

Ánh mắt của cô vẫn nhìn chằm chằm vào hai chữ “mang thai”, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Đồng thời cô cảm thấy bản thân mình có chút khó chịu, nhịn không được liền chạy vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo.

Tả Tần Phương nhìn thấy cô như vậy thì vô cùng lo lắng. Cô chỉ nói dạ dày mình có vấn đề, ăn không tiêu, không muốn Tả Tần Phương lại thêm lo lắng cho mình.

Tả Tần Phương vẫn là có chút không yên tâm, bắt cô nhất định phải đi tìm bác sĩ khám bệnh, cô phải đồng ý nhiều lần mới khiến Tả Tần Phương không nhắc lại nữa. Người già thật là phiền phức, mặc dù việc phiền phức này cũng thật ngọt ngào.

Cô có chút cự tuyệt việc phải đi xác định bản thân có chỗ nào không tốt hay không.

Cô trước đây vẫn luôn nghĩ, nhất định trước đây là do chế độ nghỉ ngơi làm việc của cô không có quy luật, trạng thái tinh thần cũng không tốt, cơ thể mới xuất hiện dấu hiệu khác thường. Thêm nữa, trước đây cô vẫn luông mong có một đứa trẻ, lại không được như ý muốn, vì thế cô cũng không còn nghĩ đến chuyện đó nữa.

Nhưng sau khi vừa nhìn thấy hai chữ “mang thai” đó, hai chữ đó cứ quấn lấy tâm trí cô không thôi.

Thậm chí, cô còn cảm nhận được có một đứa trẻ ở trong bụng mình, nó đang hô hấp, suy nghĩ, nhắc nhở cô về sự tồn tại của nó.

Suy nghĩ này khiến cô cảm thấy hoảng loạn điên cuồng.

Thậm chí còn có phần buồn cười, lúc cô muốn có một đứa con thì không hề có, sau khi vừa ly hôn vậy mà cô lại có một đứa con.  Nhưng tất cả chỉ là ý nghĩ của cô mà thôi, cô nhất định cần phải đi xác định xem sao.

Cô vô cùng rối loạn, nói không rõ được là mình có muốn đứa con này hay không.

Cô biết mình có một suy nghĩ rất điên rồ. Nghe nói trước đây, có một cô gái yêu thầm một chàng trai đã rất nhiều năm, cuối cùng bọn họ đã có thể ở bên cạnh nhau, mà còn ở bên nhau rất lâu nữa, mặc dù trong giai đoạn đó cũng từng có lúc chia tay. Cuối cùng bọn họ vẫn ly biệt, không phải bởi vì đã hết yêu, mà là giữa hai người đã không còn hợp nhau. Cô gái đó nói rằng, cô rất muốn sinh con cho anh, sau đó cùng nhau sống hạnh phúc hết đời, cô thật sự yêu anh, nhưng bọn họ không hợp nhau…

(Vớ vỉn… ==! Đã không hợp nhau sao còn ở bên cạnh nhau nhiều năm như vậy, cuối cùng là vì sao? L)

Loại chuyện với tình tiết cẩu huyết như thế trước giờ đều khiến Dương Cẩm Ngưng cô hừ mũi giễu cợt.

Nhưng vào thời khắc này, cô biết bản thân mình cũng đã có cái suy nghĩ điên rồ này, cho dù biểu hiện của cô vẫn rất bình tĩnh, cô thản nhiên lấy số, thản nhiên đợi.

“Xin hỏi cô đã kết hôn chưa?” Một bác sĩ nữ tầm hơn bốn mươi tuổi liếc nhìn hỏi cô.

Cô muốn nói, cô vừa mới ly hôn.

“Cô đã mang thai tám tuần rồi, lần sau bảo chồng cô đưa cô đến bệnh viện để kiểm tra kĩ càng một lần nữa, tình trạng sức khỏe cô không tốt…” Vị bác sĩ nữ này đầu cũng không thèm ngẩng lên, chỉ tiếp tục nói.

Cô đứng nguyên chỗ cũ, tiếp nhận phiếu kiểm tra, rồi mới chầm chậm rời đi.

Cô thật sự có thai rồi, sau khi cô ly hôn xong, sau khi người đàn ông đó đã không cần cô nữa. Mà người con gái anh ta thật sự yêu, trước nay cũng không phải là cô, nhưng cô vậy mà vẫn có suy nghĩ ngu ngốc rằng, vẫn muốn vì anh ta mà sinh con.

Cô hình như đã trúng phải một loại độc mang tên ái tình, hơn nữa còn trúng vô cùng nặng…

Cô dường như càng lúc càng trở thành loại phụ nữ mà anh vô cùng ghét bỏ, càng lúc càng giống với một người đàn bà ngu muội, giống với bộ dạng của hàng trăm cô gái khi rơi vào bể tình kia…

Cô khinh bỉ chính mình, hận chính mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.