Biến Yêu Thành Cưới

Chương 70: Phiên ngoại Diệp Vãn Hi (Tiếp)



Rồi, tôi cũng gặp lại anh.

Sau khi Tô Tây phát bệnh nằm trong bệnh viện, anh nắm tay Tô Tây, ánh mắt hoàn toàn không để ý đến thứ gì khác. Và vẫn giống như trước đây, anh không nhìn thấy tôi.

Anh chỉ nhìn Tô Tây, nghe cô nói chuyện, cười với cô. Cho dù trong lòng có chút chua xót, tôi cũng phải thừa nhận, đó là một cảnh tượng rất nhẹ nhàng, cho dù sau này nhớ lại, cũng thấy ấm áp.

Mãi đến khi Tô Tây giới thiệu tôi với anh, anh mới đưa mắt nhìn tôi.

Nhìn anh đưa mắt nhìn, tôi đã biết, tôi và anh vĩnh viễn cũng không có khả năng. Trên thế giới này, có một loại đàn ông, khi đã yêu một người phụ nữ rồi, anh tuyệt đối sẽ không nhìn người phụ nữ khác, cũng sẽ không suy nghĩ đến người phụ nữ khác. Tôi tin, anh là loại đàn ông này.

Sự vui sướng khi gặp lại anh chưa kịp dâng lên, liền bị đè xuống. Người anh thích, là em gái của tôi, đó là người con gái lương thiện. Đứng ở trước mặt Tô Tây, tôi luôn tự ti, bởi vì tôi vĩnh viễn không thể giống được như cô ấy. Có lẽ có một số người luôn được số phận ưu ái, mà hai bọn họ, đều là người như vậy.

Khi biết được bệnh của Tô Tây không có thuốc trị, Tô Tình dường như già đi mười tuổi, Diệp Kim Bằng cũng rớt nước mắt. Tô Tây vẫn an ủi bọn họ, không muốn thấy bọn họ khổ sở. Cô ấy, nói có cha mẹ như vậy đã là một niềm hạnh phúc, cuộc đời cô không có gì phải nuối tiếc. Khi đó, tôi liền nghĩ, nếu như cô ấy đi, anh phải làm sao?

Diệp Cẩm Dương gặp chuyện không may, mẹ tôi hoàn toàn sụp đổ. Bệnh tình Tô Tây lại càng thêm nặng. Tôi phải thừa nhận, Dương Cẩm Ngưng đúng là khắc tinh, lúc nào cũng khiến người khác bất an, chỉ sợ vẻ mặt kiêu căng của cô đột nhiên xuất hiện. Cuối cùng tôi cũng hiểu rõ, vì sao tôi không thích cô ta. Vẻ mặt cô ta nhìn tôi, như nhìn một chú chim nhỏ xấu xí tưởng rằng mình đã biến thành thiên nga, cuối cùng phát hiện chỉ là giấc mơ. Chỉ có cô ta, mới đường đường chính chính là con thiên nga kia, đẹp hơn bất cứ ai.

Khi Diệp Cẩm Dương ra đi, mẹ tôi luôn cảm thấy không an toàn. Bà sợ Diệp Kim Bằng ghét bỏ, càng ngày càng lo. Nhất là khi bà tra được thân phận của Cố Thừa Đông, liền nghĩ nhất định phải trói chặt người đàn ông này, nhưng bà biết rõ, Tô Tây không sống được bao lâu. Vì vậy bà liền nghĩ đến tôi.

Bà lấy điện thoại của Tô Tây hẹn Cố Thừa Đông ra, thậm chí bỏ thuốc bên trong. Tôi biết trước hậu quả của chuyện này, không cách nào ngăn cản, nhưng lúc đó tôi nghĩ, tôi nhất định không muốn đi làm chuyện đó. Thích anh, thứ duy nhất tôi có là tôn nghiêm, nếu như làm ra chuyện đó, tôi chỉ có thể coi thường chính mình.

Lúc Cố Thừa Đông biến mất, tôi lại rất vui mừng, tôi cũng bỏ đi luôn, dù bị mẹ mắng là không có tiền đồ.

Bà sẽ không biết, tôi có thể không cần nhiều thứ, nhưng nếu như ngay cả tôn nghiêm cũng không còn, tôi không biết sống để làm gì.

Nghe tin Cố Thừa Đông đi nước ngoài, Tô Tây lại muốn viết thư cho anh. Thế giới ấy của họ, tôi không vào được, cũng không muốn vào, tôi sợ đến gần bọn họ, lại thấy bản thân mình thật hèn mọn, cho nên tôi chỉ yên lặng đứng nhìn, dù vô cùng muốn biết tin tức về anh.

Chúng tôi bị đuổi ra khỏi Diệp gia. Tô Tây cũng không chịu nói với anh, sợ ảnh hưởng đến anh.

Thật ra, khoảnh khắc bị đuổi đi, tôi lại cảm thấy rất tốt. Cũng giống như, khi dùng đồ của người khác, lúc nào cũng nơm nớp sợ bị mất đi, đến lúc không dùng nữa, mới cảm thấy thoải mái.

Cuối cùng, Cố Thừa Đông trở về, không bao lâu sau, Tô Tây lại ra đi. Cuối cùng tôi cũng hiểu, vì sao Tô Tây không gửi những lá thư đó cho anh, bởi vì cô biết, bản thân mình không còn bao nhiêu ngày. Nỗi nhớ của cô, tự mình biết là tốt rồi, không cần đặt những trầm tư đó trên người anh. Tôi vẫn cho rằng Tô Tây tốt bụng hồn nhiên, nhưng khi tôi thấy những lá thư của cô, mới phát hiện, tôi không biết gì về cô ấy. Không phải Tô Tây không hiểu những điều u tối, chỉ là cô ấy lựa chọn khoan dung, lựa chọn suy nghĩ về mặt tốt.

Thậm chí, trên những lá thư của cô, cô còn chúc Cố Thừa Đông, sau này nhất định sẽ gặp một người con gái tốt hơn cô, luôn bên cạnh anh, mong anh cũng sẽ đối xử tốt với cô gái kia. Chỉ là, tôi đã ích kỉ, giấu những lá thư ấy đi.

Ngày Tô Tây ra đi, anh kết hôn với người con gái khác. Mẹ đã rất kích động, tinh thần bắt đầu hoảng hốt. Tôi không dám để mẹ ở lại nơi này, bất luận bà đã làm việc gì, cuối cùng vẫn là mẹ của tôi. Bà sinh ra tôi, nuôi tôi, bất luận người khác có phỉ nhổ bà, nhưng tôi biết, tôi không có tư cách ghét bỏ bà.

Ngày tôi rời đi, tôi thông báo cho Cố Thừa Đông, tôi chỉ muốn nhìn mặt anh lần cuối cùng, chí ít là trước khi đi. Anh ngỏ ý muốn giúp đỡ tôi, dù sao tôi cũng muốn ra nước ngoài học, hơn nữa còn phải trị bệnh cho Tô Tình, tôi cần tiền. Tôi không cự tuyệt, dù trong lòng tôi, chuyện này chỉ để chứng minh, tôi và anh, không phải là chưa từng có mối liên hệ nào.

Hai năm sau, một lần nữa, tôi lại ngồi ở thành phố này.

Có người nói, tình yêu nhiều lúc giống như rượu, càng ủ lâu càng thêm tinh khiết. Giống như tôi, vì sao qua lâu như vậy, tôi cũng chưa từng quên anh. Tôi không hy vọng có thể ở cùng anh. Đối với tôi mà nói, điều này thật quá xa xỉ.

Tôi chủ động trả lại tiền cho anh, chỉ là anh không nhận tiền lời. Khi tôi nói với anh tôi muốn vào Cố thị, anh suy nghĩ một chút, cười nói rằng tôi không nên nói với anh, mà nên đi đến bộ phận nhân sự.

Từ trong vẻ mặt anh, tôi có chút sợ, tôi không xác định, anh có phải đã nhìn thấu tâm tư của tôi, mới nói những lời này cho có lệ. Nhưng tôi vẫn đi, đây là chuyện can đảm nhất tôi từng làm.

Thậm chí, tôi còn chủ động hẹn anh đi tảo mộ, tôi biết anh sẽ không cự tuyệt, tình cảm anh dành cho Tô Tây, tôi nhìn trong đáy mắt anh, anh không phải là loại người vô tình.

Vì vậy, chúng tôi cùng đi tảo mộ.

Ở công ty, tôi chưa từng nói chuyện gì về Cố Thừa Đông, nhưng lại nghe tất cả nhân viên nói, vợ anh rất đẹp, như vậy tỉ lệ anh ra ngoài tìm niềm vui cũng giảm xuống, vì phụ nữ bên ngoài đều không đẹp bằng vợ anh. Tuy rằng mọi người chỉ nói đùa, nhưng tôi lại cảm thấy khó chịu, dù cho tôi biết anh tuyệt đối không phải là người đàn ông nông cạn như vậy.

Ở công ty, trong thời gian thư kí của Cố Thừa Đông mang thai xin nghỉ, tôi thường đi dự tiệc cùng anh. Nhưng mỗi lần, anh đều trả phí tăng ca, mỗi lần dự tiệc đều thanh toán. Tôi biết anh dùng phương thức này để ám chỉ với tôi, đây chỉ là công việc. Anh làm như vậy để không ai nợ ai, nhưng chính tôi lại không thể bỏ đi, nghĩ yên lặng nhìn anh cũng tốt rồi.

Mãi cho đến khi tôi gặp Dương Cẩm Ngưng ở cửa hàng.

Cô lại là vợ của Cố Thừa Đông, khoảnh khắc ấy, nỗi khiếp sợ lại đánh gục tôi. Thà rằng vợ Cố Thừa Đông là một người phụ nữ xa lạ tôi không quen biết, cũng không muốn người đó là Dương Cẩm Ngưng. Cô ta so được với Tô Tây sao?

Trong lòng tôi, chỉ có Tô Tây là xứng đôi với Cố Thừa Đông, Dương Cẩm Ngưng cũng không được.

Mẹ bị bệnh, rất nghiêm trọng, sau khi gọi 120. Tôi gọi cho Cố Thừa Đông, biết là không nên làm phiền anh, nhưng nếu dùng cách này có thể nhìn anh nhiều hơn, cũng coi như một loại hạnh phúc. Tôi biết là tôi lại lợi dụng tình cảm của anh dành cho Tô Tây, anh làm những chuyện này không liên quan đến tôi, chỉ là không thể làm ngơ được.

Hơn nữa, khi tôi nói tên tiểu khu, sau khi anh lái xe đến, tôi dĩ nhiên có chút hưng phấn. Chí ít trong lòng Cố Thừa Đông vẫn còn Tô Tây, một Dương Cẩm Ngưng kiêu ngạo cũng không đánh bật được.

Tôi biết, tôi đố kị với Dương Cẩm Ngưng, điều này chứng minh cô đúng là thiên nga, càng khiến tôi đau lòng. Chính hạnh phúc của cô ta đã triệt để kích động sự tàn ác trong lòng tôi.

Nhất là thỉnh thoảng tôi vào phòng làm việc của anh, thấy anh đang nói chuyện điện thoại. Nhất định anh không để ý, lúc ấy, vẻ mặt anh rất dịu dàng, giống như đang nói chuyện với Tô Tây vậy.

Trong khoảnh khắc đó, tôi thật sự rất đố kị.

Tôi tình nguyện anh yêu người khác, cũng không muốn người đó là Dương Cẩm Ngưng. Cho nên tôi nói với Cố Thừa Đông những việc làm trước đây của Dương Cẩm Ngưng, tôi muốn biết cuối cùng sức ảnh hưởng của Tô Tây đối với anh lớn bao nhiêu. Nhưng tôi thật sự thất vọng, cho dù anh biết Tô Tây vì sao lại phát bệnh, vì sao lại sớm rời khỏi nhân thế. Thái đội anh đối với Dương Cẩm Ngưng cũng không thay đổi. Thậm chí, tôi từng đứng ở cửa sổ, thấy Dương Cẩm Ngưng đang đợi, Cố Thừa Đông vừa đi tới, cô liền nhảy ra trước. Cố Thừa Đông bất đắc dĩ phải kéo cô, sợ cô mang giày cao gót bị té.

Anh để cô đứng ở đó, anh lái xe đến. Nhưng thông thường cô ấy sẽ không nghe lời như vậy, nên kéo tay anh cùng đi. Bọn họ khoác tay nhau đi, khoảnh khắc ấy, trên mặt anh xuất hiện nụ cười, đâm thẳng vào mắt tôi.

Tôi vẫn chưa muốn chĩa mũi nhọn vào bọn họ, tôi chỉ không muốn bọn họ ở bên nhau, tôi không hi vọng người đứng bên cạnh Cố Thừa Đông là Dương Cẩm Ngưng. Nhưng thật không ngờ, Dương Nhất Sâm bị thương nghiêm trọng như vậy. Trong thời gian đó, đêm nào tôi cũng gặp ác mộng, tôi tự hỏi mình, tôi làm tất cả chuyện này có ý nghĩa gì? Có lẽ chỉ giúp Cố Kế Đông được lợi mà thôi. Hơn nữa, cho dù bọn họ chia tay, tôi có thể được cái gì…Tôi không biết.

Hay là, trong lòng tôi, bức tranh Cố Thừa Đông và Tô Tây năm đó quá đẹp rồi, khiến tôi không muốn chấp nhận hình ảnh anh bên người con gái khác nữa.

Rốt cục bọn họ cũng chia tay, nhưng anh lại mất tích. Trong một khắc, tôi rất hối hận, lúc ấy tôi mới phát hiện, thật ra tôi mong anh hạnh phúc, mong anh có thể ở bên vợ mình. Nhưng tôi trước đây, lại luôn làm những chuyện làm tổn thương bọn họ.

Tôi biết, tôi vẫn tự ti như trước, cũng không đủ ác độc. Tôi đã phá hỏng tất cả, không có chút sợ hãi nào càng không hề hối hận. Đối với họ tôi không phải người tốt, lại không thể triệt để làm người xấu, ngay cả bản thân cũng tự ghét chính mình.

Tôi hâm mộ Tô Tây lương thiện, ao ước sự chân thật của Diệp Cẩm Dương, lại thèm muốn sự dứt khoát của Dương Cẩm Ngưng… Bởi vì không thể trở thành bọn họ, nên tự biến mình thành bộ dạng đáng ghét này.

Nhưng tôi nghĩ, dối trá thì dối trá, không ai quy định, người không thể không dối trá thêm.

Mấy năm sau, tôi đi trên đường, thấy trong một quán bày đủ các chậu cây nhỏ, có một bé gái rất dễ thương, đang nhìn chằm chằm chậu xương rồng không chịu đi.

“Mẹ, con muốn.”

“Muốn thì tự mình mua.” Dương Cẩm Ngưng nói.

Bé gái kia kéo chân Dương Cẩm Ngưng, “Con thực sự rất thích rất thích…”

“Rốt cuộc con có đi không?”

Bé gái kia càng ra vẻ tội nghiệp, “Mẹ, con sẽ chăm chỉ, sẽ nghe lời mẹ, học bài tốt…”

Có lẽ Dương Cẩm Ngưng cảm thấy phiền, chỉ nói “Con tự ôm?”

Bé gái ra sức gật đầu.

Sau đó Dương Cẩm Ngưng thanh toán tiền.

Đi được một đoạn, bé gái kia đột nhiên nói “Mẹ, nặng quá, nặng quá…”

Dương Cẩm Ngưng liếc mắt, không nói lời nào.

Bé gái bày ra vẻ mặt tội nghiệp, “Con ôm không nổi rồi, mẹ…”

Dương Cẩm Ngưng bực bội, “Vậy vứt đi.”

“Mẹ, mẹ nói, không thể lãng phí, đây là tiền, phải mang về nhà. Người lớn phải làm gương cho trẻ con, không được vứt đồ còn dùng được!”

Dương Cẩm Ngưng trừng mắt nhìn bé, tự mình ôm cây xương rồng, sau đó nắm bé gái bước đi.

Nhìn một màn trước mặt, nếu anh ở đây, Dương Cẩm Ngưng nhất định sẽ đưa chậu xương rồng cho anh, sợ rằng còn có thể mua hai chậu. Thử tưởng tượng, không hiểu sao tôi lại thấy cảnh ấy thật đẹp, một giọt nước mắt vô tình dâng lên khóe mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.