Sau khi theo Dương Cẩm Ngưng về nhà, bé Nghệ Tuyền quấn quít đòi mẹ gọi điện cho ba về đây để bé tự tay tặng quà cho ba. Dương Cẩm Ngưng bị quấy rầy không chịu được, đành bấm số điện thoại rồi nhét vào tay Nghệ Tuyền. Sau đó, cô bỏ sang một bên ngồi ăn sơn trà.
Nghệ Tuyền thấy điện thoại được kết nối lập tức mở miệng, “Ba, ba có nhớ con không?”
Dương Cẩm Ngưng mắt trợn tròn, không có việc gì nhớ con làm gì?
“Con mua cho ba cái này, ba mau về đi, con tặng cho ba.”
Không biết Cố Thừa Đông bên kia đã nói gì đó mà Nghệ Tuyền mặt mày hớn hở.
Dương Cẩm Ngưng khinh bỉ, đâu phải thứ gì tốt. Nghệ Tuyền đưa trả điện thoại cho mẹ, vui vẻ ôm món đồ chơi đi ra, tự mình chơi.
Buổi chiều, thời gian Dương Cẩm Ngưng ngủ trưa thoáng cái đã dậy. Cô thích ngủ liền một giấc đến lúc tự tỉnh dậy mới thôi, nhưng tiểu quỷ chết tiệt Nghệ Tuyền kia lại đánh thức cô, còn dùng một chiêu mà cô hay dùng nhất, bóp mũi đối phương!
“Mẹ mau thức dậy.” Tiểu quỷ nằm trên giường, còn thúc Dương Cẩm Ngưng một cái.
“Làm gì?”
“Đi mua thức ăn.”
“Mẹ muốn ngủ thêm chút nữa.”
“Mẹ phải đi mua thức ăn về làm cơm, ba sắp về rồi!”
“À, mẹ dậy đây.” Sao con không nói sớm.
Dương Nghệ Tuyền hết sức hài lòng theo mẹ đi siêu thị, nhân tiện dựa vào lúc tâm tình của mẹ tốt, lừa mẹ mua một đống đồ ăn.
Đang xào rau thì Cố Thừa Đông gọi điện tới, Dương Cẩm Ngưng liếc mắt nhìn điện thoại di động, nghĩ nếu anh lại nói một câu đột nhiên tới không được, thì cô sẽ trực tiếp mắng chửi cả nhà anh. Lau khô nước trên tay, cô tiếp điện thoại.
“Chờ một lát nữa anh mới tới nơi.”
“Tại sao?” Cô đặt một tay lên bàn.
“Trên đường hình như xảy ra trục trặc gì đó, bây giờ đang kẹt xe.”
“À…” Dương Cẩm Ngưng cảm thấy chút kì lạ, có lẽ là vì anh chẳng bao giờ gọi điện giải thích cả, “Biết rồi.”
(Hờ hờ, có tiến bộ!!)
Cúp máy, cô mới nghĩ ra, quan hệ giữa họ cần một cách sống chung mới, không thể tùy ý làm gì thì làm.
Khi Cố Thừa Đông tới, hai mẹ con đang ngồi xem ti-vi, tư thế ngồi của Dương Cẩm Ngưng bình thường, chỉ có con gái là chân vung vẩy, vẻ mặt rất sinh động. Con gái vừa thấy anh đến, liền chạy đến làm nũng, Cố Thừa Đông đành phải ngồi xuống ôm lấy con bé.
Từ khi Cố Thừa Đông vào, miệng của Dương Nghệ Tuyền chưa hề khép lại, cố Thừa Đông phải kể cho cô bé nghe dọc đường gặp phải chuyện gì, hễ nghe thấy cái gì khôi hài là cô bé liền cười rất khoa trương. Bởi vì mẹ kể chuyện cổ tích cho cô bé không hề thú vị, nhưng ba thì khác, ba cũng sẽ không ngắt lời khi cô bé đang nói. Rõ ràng về chuyện này ba tốt hơn.
Để bố con họ nói chuyện, Dương Cẩm Ngưng vào bếp đem đồ ăn ra, vừa mới hâm lại, bây giờ vẫn còn nóng. Dương Cẩm Ngưng cảm thấy không phải mình khoe khoang, những món ăn này đều rất ngon miệng, dù thật ra là vì cô đang rất đói bụng.
Trên bàn cơm, Nghệ Tuyền đang ríu rít khoe với Cố Thừa Đông mấy ngày gần đây ngoan cỡ nào. Dương Cẩm Ngưng nhìn trần nhà, cuối cùng cũng không thể nhẫn nại nữa, dùng đũa gõ gõ chén cùa Dương Nghệ Tuyền, “Câm miệng ăn cơm, nói nữa mẹ vá mồm con lại bây giờ.”
Tiểu quỷ mếu máo, cúi đầu ăn cơm, sau đó cặp mắt lại nhìn Dương Cẩm Ngưng, “Không thể để mẹ vá, mẹ vá vốn không tốt, sẽ méo mồm con mất.”
Cố Thừa Đông nhìn con gái bật cười.
Dương Cẩm Ngưng hít sâu, “Con còn muốn nói nữa phải không?”
Lần này cô bé liền ngoan ngoãn, kiên quyết chấp hành chính sách chỉ ăn cơm không nói lời nào.
Trên bàn cơm không ai nói lời nào, bầu không khí có vẻ rất áp lực. Dương Cẩm Ngưng bắt đầu hối hận vì bắt con gái câm miệng. Cô đành mở ti-vi, chí ít cũng có âm thanh phát ra, như thế cũng có thể khiến cho bản thân cảm thấy tự nhiên hơn.
Kết quả, không biết có phải là do số mệnh không tốt hay không, trên ti-vi đang phát tin tức về lễ cưới sắp tới giữa Cố Thừa Đông và Mộ Song Lăng, cuối cùng còn chiếu cả ảnh chụp của hai người.
Nghệ Tuyền liếc nhìn ti-vi, lại liếc nhìn Cố Thừa Đông, “Ba, ba trên ti-vi kìa.”
Dương Cẩm Ngưng nhìn con gái, nói: “ Con hoa mắt rồi.”
Tiểu quỷ lập tức câm miệng, tiếp tục ăn cơm.
(hic, cái chỗ này đọc mà xót xa >_<)
Cố Thừa Đông tự gắp đồ ăn vào bát, nhưng mà dùng đũa đảo đảo một lúc, rồi ngẩng lên nhìn cô gái trước mặt. Cô ăn cơm bình thường, dường như không thèm để ý tới bản tin kia, anh quan sát cô một lúc, không kìm được hỏi, “ Em có gì muốn hỏi không?”
Cố Thừa Đông nhìn chằm chằm cô, muốn tìm ra một nguyên cớ trong đó nhưng cô lại tỏ ra thờ ơ vô tội, coi như không rõ anh hỏi cái gì. Cố Thừa Đông thở dài, cũng làm bộ không quan tâm, “Anh sắp kết hôn.”
Đôi đũa trong tay Cố Thừa Đông run lên một chút, nhìn chằm chằm người phụ nữ không biết tích cực kia, “Anh sắp kết hôn với người khác.”
Cô gật đầu.
“Còn có thể có con”. Anh nói tiếp.
Cô lại gật đầu.
Anh không thèm nói nữa, lặng im nhìn cô.
Nhưng sau đó cô mỉm cười, “Không có gì, anh có thể kết hôn cùng người khác, em cũng có thể.” Thấy sắc mặt anh không tốt, cô nói tiếp, “Lẽ nào em rất kém cỏi, anh sợ em không gả đi được?”
Xem vẻ mặt của anh, cô cảm thấy rất vui, rốt cục hòa nhau một ván. Hiện tại cô nghĩ thông suốt rồi, cô sợ cái gì, dù sao cũng không phải chia tay sống không nổi nữa. Trên đời này, phụ nữ chạy theo tình yêu sẽ không điên, không chết, nhưng chỉ biết theo đuổi duy nhất một thứ là tình yêu thì nhất định sẽ phát điên, Cho nên phải tìm cho bản thân một thú vui nào đó, kể cả là công việc hay sở thích, như vậy dù không có đàn ông và tình yêu, bản thân cũng không đến nổi thất bại.
Cô nhìn theo anh, chậm rãi nở nụ cười.
Nghệ Tuyền hết nhìn Cố Thừa Đông rồi lại nhìn Dương Cẩm Ngưng, sao đó bĩu môi, “Bảo con câm miệng, ba mẹ lại nói, thật không công bằng.” Hết sức không công bằng, hết sức bất công, “Con cũng muốn khâu miệng ba mẹ lại.”
Bầu không khí gượng gạo tiểu quỷ này đánh vỡ.
Sau khi ăn xong, cô bé đem món quà mình mua ra tặng cho Cố Thừa Đông, vẻ mặt cực kì lấy lòng. Dương Cẩm Ngưng đánh giá! Nhưng lúc thấy món quà thì Dương Cẩm Ngưng chỉ cười nhạt không nói, có tặng cho cô, cô cũng không thèm.
Tiểu quỷ có lẽ đã từng thấy Cố Thừa Đông hút thuốc, nên mới mua một cái bật lửa. Đừng hi vọng cái bật lửa kia có gì tốt, là một cái bật lửa rất bình thường, bởi vì rất nhiều nơi bán bật lửa này, năm đồng một cái.
(eo, ước chi Nghệ Tuyền là con mình ^^)
Tiểu quỷ rất sợ Cố Thừa Đông không thích, lập tức giải thích, “Con phải dành tiền ăn kẹo Alpes để mua đấy.” Của ít lòng nhiều… Nha đầu kia nháy mắt, đặc biệt nghiêm túc. Cô bé rất muốn ăn kẹo đó, nhưng không đi ăn, vì còn mua cho ba cái bật lửa.
Cố Thừa Đông cầm bật lửa trong tay, cảm thấy nên giữ cẩn thận, chờ đến khi tiểu nha đầu này lớn lên sẽ lấy ra cho nó xem. Đây là lần đầu tiên con gái tặng quà, cái này tương đối thú vị.
Dương Cẩm Ngưng đi đến bên hai bố con họ, tận lực nhìn chiếc lắc trên chân mình. Quà tặng của cô rất tối, vừa đẹp vừa dùng được, đặc biệt thích hợp với cô.
Nhưng nha đầu kia không thèm nể mặt mẹ mình, liếc mắt nhìn mẹ một cái, “Cái kia của mẹ là tiền của bà ngoại mua”, ý là không thể coi như quà của cô bé.
Dương Cẩm Ngưng tức giận, dừng bước, nhìn con gái của mình, “À, nhưng mẹ thấy chiếc lắc này rất đẹp, với lại rất quý.”
Nha đầu kia cứ cố lý sự, “Mẹ từng kể cho con nghe một câu chuyện còn gì. một phú ông quyên góp một trăm vạn, và một người nghèo chỉ có một trăm đồng nhưng quyên góp cả một trăm đồng. So sánh hai người với nhau, rõ ràng một trăm đồng của người nghèo vẫn là cao thượng hơn. Như thế, cái bật lửa này của ba dù không đáng bao nhiêu tiền nhưng mới là cao thượng.” (eo!!!)
Dương Cẩm Ngưng lười chẳng muốn sửa cách dùng từ sai của con gái, cô cười: “Bây giờ mẹ thay đổi ý kiến rồi, mẹ nghĩ người quyên một trăm vạn kia cao thượng hơn.”
Nha đầu nhíu mày, vẫn không hiểu liền hỏi lại, “Vì sao?”
“Con nghĩ lại xem, người quyên một trăm vạn, có thể xây dựng vài trường tiểu học, cho nhiều trẻ em có thể đọc sách, người quyên một trăm đồng kia có thể giúp được bao nhiêu người?”
Nha đầu kia hình như suy nghĩ hồi lâu, tìm không được lý do bác bỏ câu nói của mẹ, sau đó cô bé nhìn Cố Thừa Đông, “Ba, sau này con sẽ kiếm tiền mua quà tặng đắt tiền cho ba.”
Dương Cẩm Ngưng thật muốn nôn ra, cô là người sinh con nha, thế mà con cô lại muốn mua quà cho người khác.
Cố Thừa Đông vuốt đầu con gái, “Ngoan, ba sẽ đợi, không được thất hứa.”
Nha đầu kia có một điểm lạ là, đáp ừng rồi sẽ làm được, đây mới là chuyện tốt của con gái.
“Vậy con phải học thật giỏi.” Cố Thừa Đông liền mở miệng.
“Vì sao ạ? Mẹ nói kiếm tiền và học hành không có liên quan.”
(ặc, chị Ngưng dạy con hay đáo để!!!)
Cố Thừa Đông liếc nhìn người phụ nữ kia, cô trốn rất nhanh, giả vờ không nghe thấy. Cố Thừa Đông hít sâu, ngồi xuống trước mặt con gái, “Bởi vì học cũng là một lựa chọn. Cũng giống như đường đi, có nhiều con đường khác nhau để đi, nhiều hướng để lựa chọn, không phải rất tốt sao?”
Nha đầu kia cái hiểu cái không, nhưng vẫn gật đầu.
Hai bố con nói chuyện một lúc, trẻ con vẫn cứ là trẻ con, nói chuyện với người lớn lâu rồi cũng sẽ sốt ruột muốn đi chơi. Cố Thừa Đông dặn con cẩn thận rồi để con đi chơi. Trẻ con bây giờ, thì thích chơi đùa, chỉ cần không quá trớn, thật ra đều rất tốt.
Dương Cẩm Ngưng đứng ở trên ban công sấy tóc, gió thổi tóc cô bây loạn xạ, nhưng cô cực kỳ thích cảm giác này. Cả người thật thoải mái, hơn nữa tâm trạng cũng tốt.
Cố Thừa Đông đi đến gần cô liền dừng lại, tựa lưng vào tường, nhìn cô, vẻ mặt không biểu cảm.
Như có từ trường hấp dẫn, Dương Cẩm Ngưng quay đầu lại, mỉm cười.
Thấy anh bất động cũng không có biểu cảm gì, cô bèn đi vào nhà, lấy ra cái mũ. Ý nghĩ này xuất hiện khi cô nhìn thấy một anh chàng đẹp trai, lúc ấy cô nghĩ không biết Cố Thừa Đông đội mũ vào trông sẽ như thế nào, có phải rất hấp dẫn hay không?
Nhưng cô không đủ cao, anh lại không chịu phối hợp.
Cô đẩy anh một cái, “Đáng ghét.”
“Tại em vô vị.”
Dương Cẩm Ngưng bĩu môi, “Haiz, em nói cho anh một bí mật.”
“Gì?”
“Bí mật đương nhiên dĩ nhiên phải nói thầm.” Cô làm một bộ mặt nghiêm chỉnh, bắt anh cúi người xuống.
Cô lập tức đem cái nón đội lên đầu anh, không ngờ làm được, “Dù sao cũng đội rồi, đừng bỏ ra, nhìn rất đẹp, thật đó.”
Cố Thừa Đông định lấy ra nhưng cánh tay giơ giũa không trung liền dừng lại, quên đi, nhìn cô cười hài lòng như vậy không biết là đang muốn làm gì.
“Thật sự không để ý?” Anh chủ yếu muốn hỏi vấn đề này.
Cô đương nhiên biết anh muốn nói cái gì, vô tội nhìn anh, “Không phải, em đang suy nghĩ, nếu anh thật sự kết hôn với người phụ nữ khác, em nhất định sẽ ngày ngày cầu mong vợ anh hồng hạnh vượt tường, sinh con của người đàn ông khác, cho anh bị cắm sừng. Đến lúc ấy cuộc sống của anh nhất định thê thảm, em chỉ việc đứng cười.”
Cố thừa Đông nghe xong, bật cười, “Em đúng là lương thiện.”