""Bác sĩ Kiều, ngoài cửa có người tìm cô."" Y tá trực ban đẩy cửa bước vào, nhỏ giọng đánh thức Kiều Diệp.
Dung Chiêu đặc biệt dặn dò qua, Kiều Diệp là người một nhà, thế nên hãy chiếu cố hết sức cho Kiều Phượng Nhan ở bệnh viện. Kiều Phượng Nhan tuy là một bệnh nhân đầy phiền toái, nhưng Kiều Diệp vẫn luôn cư xử đúng mực, xem mình như thành viên của bệnh viện Long Đình, đối xử với mọi người đều rất lễ phép.
Lòng hiếu thảo của Kiều Diệp ai ai cũng nhìn thấy, thế nên y tá mỗi lần đến đều phải cẩn thận không đánh thức Kiều Phượng Nhan. Bởi mỗi khi bà thức dậy liền ầm ĩ rút ống truyền nước, hất tung mọi đồ vật xuống bàn, mấy người đến giữ bà cũng không ngăn được.
Kiều Diệp đến bàn y tá ngủ một lúc, mà cũng không thể gọi là ngủ, trong mơ ngột ngạt những hình ảnh kỳ quái khiến cô không thể yên giấc. Người đã mệt lả, nhưng tỉnh dậy chẳng tài nào thư thái nổi.
Ngoài cửa là tài xế Lưu của Hạ Duy Đình: ""Bác sĩ Kiều, Hạ tiên sinh bảo tôi đến đón cô.""
Hai ngày liền cô đã không trở về, có phải quá tắc trách với nhiệm vụ bác sĩ gia đình hay không.
Cô cười cười, hơi có ý xin lỗi: ""Thật ngại quá đã để chú phải tới đây một chuyến, phiền chú nói với anh ấy là tối nay cháu sẽ tự trở về, mẹ cháu tỉnh lại mà không có người bên cạnh sẽ phiền phức lắm.""
Nếu buổi tối tình huống tốt đẹp, Kiều Phượng Nhan an giấc ngủ say, cô có thể tạm thời rời đi, sáng sớm mai lại đến.
Tài xế Lưu biết cô có điểm khó xử, nên ông vẫn cung kính đáp: ""Hạ tiên sinh cũng tới, đang chờ ở trong xe thưa cô.""
Kiều Diệp ngẩn ra: ""Anh ấy cũng tới?""
Hạ Duy Đình ngồi ở hàng ghế sau, khi Kiều Diệp mở cửa bước vào, khóe môi anh nhếch lên: ""Anh còn tưởng đến thời gian xuống lầu em cũng không có chứ.""
""Sao anh lại tới đây?""
""Nhớ em, cho nên tới.""
Cô hiếm khi thấy anh nói thẳng như vậy, thế nên hơi sửng sốt, chỉ có thể đáp: ""Em xin lỗi.""
""Muốn xin lỗi anh, vậy cùng nhau ăn cơm đi.""
Kiều Diệp nhìn đồng hồ: ""Mẹ em còn chưa tỉnh lại, hơn nữa vẫn chưa tới giờ cơm tối mà.""
""Vẫn còn hai tiếng rưỡi, đủ để em trấn an bà ta rồi."" Đôi mắt anh không nhìn thấy, nhưng vẫn vô cùng sáng: ""Kiều Diệp, bà ta đã không còn là con nít, không cần em mãi kề bên như vậy nữa.""
Kiều Diệp rũ mắt cười: ""Bây giờ thế nào thì có gì quan trọng nữa đâu, bà ấy cũng chẳng còn bao nhiêu ngày.""
Cô là bác sĩ, đối với sự trôi đi của sinh mệnh vẫn luôn nhạy cảm. Mấy ngày nay, cô cứ nghĩ sự sống của Kiều Phượng Nhan bây giờ tựa như ánh chiều tà le lói cuối cùng trước khi mặt trời dần lặn mất.
Hạ Duy Đình rất không cao hứng, anh không thích cô tiêu cực thế này, đây không phải là Kiều Diệp mà anh vẫn luôn quen thuộc. Hơn nữa không biết có phải ảo giác của anh hay không, anh cảm thấy mấy ngày nay dường như cô đang tránh mặt mình, có chuyện gì không muốn anh biết chăng?
Vì thế giọng điệu của anh lạnh lùng đi: ""Vậy còn anh, em hoàn toàn bỏ mặc?""
Kiều Diệp nắm lấy bàn tay anh, nhẹ nhàng hỏi: ""Vậy anh có chịu ngoan ngoãn uống thuốc không? Dung Chiêu nói với em anh đã hẹn một chuyên gia ở Bắc Kinh, anh định khi nào đi?""
Thật ra cô biết anh vẫn luôn uống thuốc, trị liệu đúng giờ giấc, gần đây còn kết hợp với phương án trị liệu mới. Tuy rằng cô không thường xuyên có mặt ở Gia uyển, nhưng mỗi ngày đều biết rõ tình hình của anh qua lời chú Cát chị Thu. Chỉ là làm việc tại nhà, Hạ Duy Đình thường phải họp qua điện thoại, Kiều Diệp không gọi đến được, mà khi anh có thời gian gọi lại cho cô, cô lại bận chăm sóc Kiều Phượng Nhan. Hai người cứ thế không cách nào liên lạc được với nhau.
Anh nói: ""Chờ chừng nào em rảnh có thời gian ở bên anh, khi đó anh sẽ đi, không phải em nói không còn bao lâu ư? Anh chờ được.""
""Em sợ trễ nải liệu trình điều trị của anh.""
""Không vấn đề, dù sao cũng đã thành dạng này.""
Bất kể thế nào, thời điểm điều trị thích hợp nhất cũng không phải sau khi đôi mắt đã mù lòa. Nếu đã bỏ lỡ, sớm hay muộn gì cũng thế thôi.
Kiều Diệp bị lý lẽ của anh làm cạn lời, cô đành nói: ""Duy Đình, em cho rằng anh hiểu.""
Anh biết cô đang nói tới chuyện gì, cho nên anh cười lạnh: ""Em muốn lấy cô anh ra so sao? Anh không cảm thấy giữa bọn họ có điểm nào đáng để so sánh.""
""Nhưng em không thể bỏ mặc bà ấy được."" Cô cố gắng bình tĩnh, thậm chí còn cười gượng với anh một cái: ""Anh về trước đi, buổi tối em đưa bà ấy ngủ xong sẽ trở về. Anh muốn ăn khuya gì không? Em mang đến cho anh, hoặc em về nấu cho, không phải lần trước anh khen khoai lang ngào đường ngon sao?""
Cô cố gắng đổi đề tài, không muốn cùng anh tranh cãi. Nụ cười trên mặt không thể nào miễn cưỡng hơn nữa, mệt mỏi đến kiệt sức, so với khóc càng khiến người khác đau lòng hơn.
Anh không nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận được.
""Anh không ăn."" Hạ Duy Đình lãnh đạm quay mặt đi, nói với tài xế Lưu: ""Chúng ta trở về thôi.""
Kiều Diệp bị bỏ lại phía sau, càng ngày càng xa, dần dần trở thành một chấm nhỏ.
Hạ Duy Đình cởi cúc áo ở cổ, anh bỗng thấy thật may mắn khi mắt mình không nhìn thấy.
Đây cũng không phải kết quả mà anh mong muốn, vốn mục đích hôm nay tới đây cũng không phải để ép buộc cô điều gì.
Tài xế Lưu thấy sắc mặt anh không tốt lắm, ông khuyên nhủ: ""Hạ tiên sinh, ngài đừng trách bác sĩ Kiều, tôi thấy cô ấy quả thật rất mệt mỏi. Các y tá đều nói tình huống của mẹ cô ấy rất xấu, tính tình còn đặc biệt khó chiều, mà chỉ có mỗi một đứa con gái... Ngài nói xem ngoài cô ấy ra còn ai có thể canh gác cho mẹ đâu?""
Đạo lý này có ai không hiểu? Anh chỉ thấy Kiều Diệp làm thế không đáng, người lúc trước bán đứng anh cũng không phải cô, Kiều Phượng Nhan mới là người gây nên tất cả. Muốn anh hòa nhã với người lợi dụng cả con ruột của mình, anh làm không được.
Anh chỉ muốn giải thoát Kiều Diệp khỏi gánh nặng này.
Anh làm không được, nhưng không có nghĩa người khác cũng vậy.
Hạ Duy Đình nhắm mắt dưỡng thần một lát, sau đó nói với tài xế Lưu: ""Giúp tôi liên lạc với Ngô Dịch, bảo cậu ấy liên hệ với thư ký văn phòng Diệp thị, tôi có vài lời muốn nói với Diệp Bỉnh.""
******
Kiều Phượng Nhan lại không chịu ăn, bà hất bánh tổ yến Kiều Diệp vừa mua tới xuống sàn, hộp sắt cũ kỹ va chạm với mặt đất, tạo ra tiếng vang thật lớn.
"".... Đây là thứ quỷ quái gì, ngày nào các người cũng đưa tôi ăn?.... Mày lại muốn nói không có tiền chứ gì, lương bác sĩ còn không đủ để mày tiêu xài ư? Lúc trước tao nói gì, cho mày học kịch, học tốt rồi lên sân khấu biểu diễn, kiểu gì chẳng nổi tiếng... Nhưng không sao, họ Hạ kia rất có tiền, nó không phải thích mày muốn chết ư, sao không đi tìm nó? Tổ yến... Cái thứ quái quỷ này làm gì có yến thật, đều là gạt người, một đám các ngươi đều lừa gạt tôi!""
Kiều Diệp khom người nhặt đồ vật rơi vãi đầy dưới sàn, cúi đầu để không nhìn thấy khuôn mặt méo mó cùng ánh mắt mà cô đã từng rất sợ hãi kia. Dù sao mấy lời lẽ đó, cô đã nghe đến chết lặng, không còn cảm xúc gì nữa.
""Mẹ, không ăn thì nghỉ một chút đi, lát nữa còn phải tiêm."" Cô biết trong lòng mẹ mình không thoải mái, bởi vì cô không diễn theo kịch bản của bà, Diệp Bỉnh thì chưa từng đến thăm. Cô vẫn chưa nói rằng mình cùng Hạ Duy Đình đã làm lành, dù sao Kiều Phượng Nhan cũng không quan tâm.
Bệnh thành như vậy, thần trí bà mơ màng không ít, có một số chuyện đã không còn nhớ rõ nữa.
Chỉ là chấp niệm vẫn mãi không quên, Kiều Diệp cũng không biết phải làm thế nào.
Thế nên thời điểm nhìn thấy Diệp Bỉnh ngoài cửa, cô còn tưởng rằng là ảo giác của mình, hoặc là ảo giác của Kiều Phượng Nhan chiếu vào mắt cô.
Cô nhớ tới những điều kì lạ trong giấc mơ của mình, chẳng trách cô lại nhìn không rõ.
Đây là cha cô, nhưng trong suốt đời mình, đây là lần thứ hai cô gặp ông. Mặt chữ điền, tóc húi cua, màu tóc đã nhiễm sương tuyết, bởi vì dáng người hơi mập mạp, đặc biệt có phúc khí, nên nhìn không già.
Lần cuối cùng cô nhìn thấy ông, đã là 5, 6 năm trước. Khi đó ông ngồi trong công ty, nôn nóng không chịu được, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ tự mãn, thề thốt sẽ không bạc đãi cô.
Bạc đãi hay không, thật ra cô cũng không biết được. Lúc đó cô cứu công ty một phen, tránh khỏi số phận bị Hạ thị thu mua, ông thừa nhận huyết thống của cô. Cho cô một ""danh phận"" trong dòng họ vốn cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn, chỉ là khi đó cô đã xuất ngoại, nhiệm vụ bác sĩ không biên giới đến vô cùng ""đúng lúc"".
Trong tiềm thức, cô cũng chẳng muốn bọn họ được như ý nguyện, bởi cô cùng Hạ Duy Đình, đã quá đau khổ.
""Ông tới đây làm gì?"" Cô tiến về phía Diệp Bỉnh, xưng hô thế nào cũng quá mức xấu hổ, nên chỉ có thể vào thẳng vấn đề.
Sự già nua trong mắt lấn át vẻ mặt ông, ông chỉ nói: ""Tôi đến xem mẹ cô.""
Cô hơi nghiêng đầu, dường như đây không phải Diệp Bỉnh mà cô biết: ""Diệp Triều Huy không nói cho ông biết?""
""Nói gì?""
Đôi mắt của ông vẩn đục mơ màng, khiến cô nhớ tới Mạnh Vĩnh Niên.
""Bỏ đi, không có gì. Ông hiện tại muốn vào thăm bà ấy sao?""
Ông gật đầu: ""Ừ, có tiện không?""
Kiều Diệp cười cười, có gì mà không tiện, người Kiều Phượng Nhan vẫn luôn chờ đợi không phải là ông đó hay sao?
""Y tá phải tiêm cho bà ấy, gần đây bà ấy đau đớn đến lợi hại, ông.... khuyên nhủ bà ấy một chút.""
Thật ra cô muốn nói ông đừng cố dọa dẫm Kiều Phượng Nhan, bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối, lại xuất hiện triệu chứng xơ gan cổ trướng, đau đớn thảm thiết đến mức chẳng nỡ nhìn.
Đây cũng là lý do vì sao Kiều Diệp vẫn luôn bao dung Kiều Phượng Nhan. Bất cứ ai cũng có thể ghét bỏ hoặc trốn tránh, chỉ có cô là không thể.
Mẹ cô ngày hôm nay, có lẽ chính là cô mai này.
Ngoại trừ mấy câu đó ra, Kiều Diệp không còn gì để nói cùng Diệp Bỉnh, thời gian trầm mặc ngắn ngủi dường như càng kéo dài. Ông đi vài bước, sau đó quay đầu lại nói: ""Cảm ơn cô.""
Kiều Diệp cũng chỉ qua loa gật đầu.
Phòng bệnh cuối dãy hành lang vốn là ác mộng của các y tá khi đến tiêm, thế nhưng hôm nay lại cực kỳ thuận lợi. Y tá trẻ cầm khay thuốc bước ra ngoài, bước chân nhẹ tênh như khiêu vũ.
Kiều Diệp đứng cách một khoảng, tựa hồ còn nghe được những thanh âm kinh hỉ, hờn dỗi, giọng hơi nâng lên ở cuối câu. Đó là cách nói chuyện rất riêng của Kiều Phượng Nhan, khi còn trẻ, không ít người mê đắm bà vì điều đó.
Loại cảm giác này... Giống như một linh hồn đã chết đột nhiên sống lại.
Chẳng qua là, trong thế giới bọn họ, không tồn tại Kiều Diệp. Cô nỗ lực lâu như thế, cũng chỉ đổi được một câu ""Cảm ơn"" của Diệp Bỉnh, chẳng hơn chẳng kém.