Edit: Mây – 云Thế nhưng, Hoàng đế chán ghét liếc nàng ta một cái, sau đó ôm ta rời đi, bỏ lại nàng ta ở lại với mớ hỗn độn.
Ta mới vừa trở lại Vân Thất cung thì Thái y đã đến, ông ta khám cho ta xong chỉ nói ta bị say nắng.
Trong nháy mắt, ta thấy trong mắt Hoàng đế có chút thất vọng? Chẳng lẽ ta còn sống khiến hắn không vui sao? Cản trở chuyện của hắn rồi?
Chuyện ngày hôm đó, ta nghĩ rồi lại nghĩ, từ đầu đến cuối không rõ Thái hậu vì sao lại đến đó, là vì ta hay là vì Hoàng hậu?
Nhưng vô luận thế nào, ta cũng nên nghiêm túc đi cảm tạ bà ấy, không vì gì cả, chỉ vi bà là cô mẫu của Vương Diên.
Về sau khi ta cùng Hoàng đế nói chuyện này, hắn nhẹ nhàng gật đầu hỏi ta có muốn hắn theo giúp hay không.
Ta từ chối, ta nói với hắn chỉ vì để hắn biết được ta ở với Thái hậu, dẫu có phát sinh chuyện gì hắn cũng sẽ đến giúp ta.
Thái hậu có lẽ đã sớm đoán được ta sẽ đến đây, khi ta đến nơi trà đã được chuẩn bị sẵn.
Loại trà đó vừa hay lại là loại trà Long Tĩnh mà ta thích nhất.
“Ai gia nghĩ Quý phi hôm nay đến Thọ cung này hẳn không phải chỉ vì muốn đến bồi bà lão này tâm sự chuyện buồn chán.”
Ta đem chén trà đặt xuống, cung kính nhìn về phía bà ấy, sự cung kính này cũng không phải thật sự vì bà mà chỉ vì bà là cô mẫu của Vương Diên thôi.
“Thần thiếp đến là để tạ ơn Thái hậu nương nương ngày ấy đã ra tay giải nguy cho Thần thiếp.”
“Ngươi sao lại biết Ai gia đến để cứu ngươi?”
Ta khẽ cười một tiếng, đứng lên rót trà cho bà.
“Thái hậu nương nương hẳn là không quen uống trà Long Tĩnh?”
Bà ấy cũng không trả lời, chỉ bật cười, nụ cười kia làm cho ta có chút hốt hoảng, bởi vì ta như thấy được Vương Diên vậy.
Ta ở trong cung Thái hậu được hơn nửa canh giờ liền rời đi.
Lúc rời đi ta nói với Thái hậu, bức bình phong trong cung của bà không tệ, trong nháy mắt nụ cười của bà không hiểu sao có chút cứng nhắc.
Ta vừa bước ra từ cửa Thọ cung đã thấy một thân long bào của Hoàng đế, ta hai ba bước đã chạy đến bên người hắn, sau đó bị hắn kéo vào ngực.
“Bệ hạ sao lại đến đây?” – Ta ngửa đầu hỏi hắn.
“Trẫm tới để thỉnh an Mẫu hậu.”
“Ồ” – Ta nhẹ nhàng đáp lời, rời khỏi ngực hắn, lúc này mới nhớ tới bản thân đã quên hành lễ.
Vốn muốn bổ sung nhưng hắn không nói gì cả, ta cũng không nói nữa.
“Vậy Thần thiếp cáo lui trước.”
“Nàng đi đâu?”
“Hồi cung, Bệ hạ cùng Thái hậu nương nương nói chuyện, Thần thiếp không dám quấy rầy, nếu như để Thần thiếp ở đây chờ đợi…”
Ta ngẩng đầu nhìn ánh dương trên bầu trời, khó xử nói: “Muốn Thần thiếp chờ ở đây cũng không phải không thể.”
“Người nhanh lên, bằng không Thần thiếp biến thành than đen đó.”
Hoàng đế hứa sẽ không để ta biến thành than, sau đó bưng một chén trà nhỏ từ trong cung Thái hậu đi ra.
“Bệ hạ.” – Ta đón hắn, quy quy củ củ hành lễ với hắn.
Hắn nâng ta dậy, cười nói: “Sao vậy? Mới chốc lát không gặp đã cùng Trẫm thành người xa lạ rồi.”
“Làm sao có thể, là Thần thiếp nhớ tới vừa rồi quên hành lễ với người nên giờ mới bổ sung.”
Hắn dùng tay xoa xoa mặt ta, trên mặt lại là nụ cười dịu dàng, thực lòng mà nói, khi hắn cười lên quả thật rất giống Hoài Vương.
Sau đó ta nhìn hắn đến thất thần, thẳng đến khi nhiệt độ trong lòng bàn tay hắn truyền đến ta mới định thần lại.
“Lại thất thần?”
Hắn cong tay gõ đầu ta, ghét bỏ – “Ở bên cạnh Trẫm mà cũng dám thất thần?”
Ta che trán, lớn tiếng kháng nghị.
“Người lại đánh Thần thiếp, trong lòng của người quả nhiên không có Thần thiếp.”
“Trẫm đánh nàng?”
“Ừm.” – Ta gật mạnh đầu.
“Có ai nhìn thấy à?” – Hắn dang hai tay, dáng vẻ cà lơ phất phơ.
Ta chỉ tay về phía cung nhân – “Bọn họ nhìn thấy đó.”
“Phải không?” – Hoàng đế xoay người nhìn về phía mọi người hỏi.
“Quý phi nói Trẫm vừa rồi đánh nàng ấy, nhưng mà Trẫm không có, các ngươi có ai thấy Trẫm đánh nàng không?”
Bọn họ vì không thể đắc tội Hoàng đế, cho nên đều lắc đầu như trống bỏi.
Thậm chí có người còn nói một câu như vậy.
“Bệ hạ không phải đánh Nương nương mà là đang cùng với Nương nương ân ái.”
Ta: “…..”
Nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Hoàng đế, nội tâm ta có một loại xúc động muốn mắng người, nhưng nghĩ đến hắn là một cái đùi to mà ta phải ôm chặt, ta liền nhịn xuống loại xúc động này.
Huống chi hiện giờ đang ở trước cửa cung Thái hậu, nếu ta thật sự dám mắng Hoàng đế, vậy ta đây chắc chắn chán sống rồi.
Nhìn thấy vẻ mặt rầu rĩ không vui của ta, Hoàng đế lại giữ lấy tay ta.
“Thật là keo kiệt, lần sau Trẫm không đùa nàng nữa, để Trẫm dẫn nàng đến nơi này.”
Ta tùy ý để Hoàng đế chậm rãi dắt đi, không biết hắn muốn dẫn ta đi đâu. Nhưng ta nghĩ, đi đâu cũng không quan trọng, quan trọng là hắn.
Dọc đường gặp không ít phi tử, bọn họ khi hành lễ với Hoàng đế đều ghen tị nhìn ta, thật giống như ta làm gì bọn họ rồi vậy.
Không thể không nói, bị nhiều người dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm quả thật quá là sảng khoái! Ta thậm chí có thể ăn nhiều hơn năm bát cơm.
Vì thế ta rất sẵn lòng đáp trả.
Hễ có cung phi thỉnh an Hoàng đế, ta liền bám chặt mà kéo cánh tay hắn, có cung phi thỉnh an, ta liền yếu đuối mà rúc vào ngực hắn.
Nhìn thấy bọn họ không chịu đựng nổi dáng vẻ làm màu của ta, tâm tình của ta liền trở nên tốt đẹp tựa như ánh dương quang tháng bảy.
Khi Hoàng đế đem ta đến Thượng y cung, ta vẫn còn mông lung, ta cũng không biết may y phục, hắn mang ta tới đây để làm gì chứ?
Như nhìn thấy sự nghi hoặc của ta, hắn mở miệng nói: “A Ánh thích kỵ trang, Trẫm liền cho người đặt làm, về sau nàng có thể thay đổi tùy thích.”
Nghe xong lời này, mắt của ta sáng lên, trong đầu lập tức nghĩ đến bộ dạng ta ngày ngày mặc kỵ trang ra oai với Hoàng hậu, gật đầu như gà mổ thóc.
Nhưng sau đó ta liền bị vả mặt, tuy rằng trêu chọc Hoàng hậu khiến trong lòng ta thực vui vẻ, nhưng sau đó ta lại bị nàng ta phạt quỳ mấy canh giờ cho mà xem, mấy canh giờ lận đó.
Cho dù thân thể của ta khỏe mạnh thế nào cũng không thể kiên trì nổi đâu.
“Bệ hạ, Thần thiếp nghĩ lại rồi, không cần đâu.”
“Vì sao?” – Hắn dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía ta.
Ta nuốt nước miếng đáp: “Thần thiếp đúng là thích thật, nhưng mặc một lần cái giá phải trả quá lớn rồi.”
“A Ánh, nàng tin Trẫm, sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa đâu, cho dù Hoàng hậu hay ai đi chăng nữa cũng không được động vào nàng.”
Ta nhìn vào con ngươi của hắn, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại gật đầu.
Cũng may ta không cự tuyệt, bằng không ta phải đau lòng thành cái bộ dạng gì đây.
Hoàng đế nói một ít đúng thật là một ít, ừm, cũng không nhiều, chỉ tầm mười chín hai mươi kiện y phục mà thôi.
“Thích không?” – Hoàng đế vỗ bàn tay đang sờ quần áo của ta, biết rõ còn hỏi.