Biệt Đội Nhóm Nữ Khùng Điên Cùng Các Anh Chàng Thiên Tài

Chương 6: Ký ức!



Cho mình xin lỗi vì đăng truyện trễ! Thứ nhất là do mình bị gián đoạn với mạng không lên được.

Thứ hai là cái laptop của mình nó hay bị tắt giữa chừng nên sáng tác hơi khó.

Mong mọi người thông cảm và tiếp tục đọc truyện ạ!

Đây là chương cho những ai có câu hỏi như là:

-Tại sao nếu Anh Vũ chọn Tuyết Băng thì Tùng Lâm sẽ vui?

-Tại sao Nhật Dạ nói Thiên Vương là không đội trời chung nhưng mà nói là người mang lòng thích?

-Tại sao Phong khoái chơi đùa, ám , ghẹo Karuku?

-Tại sao Hoàng Anh bắt đầu chơi cực thân với nhóm Karuku và cư xử đặc biệt với cô nàng này nhất trong nhóm?

-......

Khoảng năm trước , khi tất cả mới lớp 9….

-Karuku! Hôm qua tụi mình có bài gì bài gì vậy?-Nhật Dạ ngồi thẳng cẳng trên ghế , thẫn thờ mệt mỏi . Cô nhóc vừa mới hết bệnh nhưng còn choáng váng, đau đầu .

-Đừng lo! Mấy bài tập toán và hòa thôi à! Đúng chuyên môn của bà!-Karuku cầm sổ báo bài đọc cho Nhật Dạ chép , cô cũng đưa tay xem trán nhỏ bán. Vẫn còn nòng nhưng Nhật Dạ vẫn kiên cường đi học. Tội nghiệp cô nhóc!

Hai đứa ngồi kế to nhỏ , Hoàng Anh đi lên đưa vở bài tập đã mượn của Karuku trả lại . Lúc này anh không có hay bắt chuyện với họ nhưng vẫn chơi thân.

-Tôi trả nè! Cảm ơn nha! Ủa Nhật Dạ? Bả còn sốt à?-Hoàng Anh đi tới chỗ đôi bạn thân , vừa đặt cuốn vở lên bàn thì anh liếc mắt qua người đã nghỉ mấy ngày nay vì bệnh , nghỉ nhiều vậy nhưng cái khuôn mặt vẫn trông rất thẫn thờ.

-Ừ! Còn nóng ! Giờ ra chơi ông phụ tôi đưa bả xuống phòng y tế nha!-Karuku đưa con mắt van xin nhưng thật ra là chả có ý gì . Cô nhờ sự giúp đỡ của Hoàng Anh và anh…đồng ý .

Hoàng Anh về chỗ , Karuku quay qua thấy Nhật Dạ nằm gục lên bàn , cô nhóc có vẻ vẫn rất nhức đầu nhưng Karuku giờ cũng chả biết làm sao.

-Haiz! Cái con này! Còn bệnh thì ở nhà đi chứ?...Thiên Vương?- Chỗ ngồi của Karuku và Nhật Dạ dễ thấy qua cái kính nhỏ gắn trên cửa nên lúc lớp 9.2 đi ngang qua , Thiên Vương liếc mắt nhìn vào bên trong rồi lẳng lặng đi tiếp , kế bên anh là Song Thư ôm sách vở tao nhã đi tới phòng thí nghiệm . Những cảnh tượng đó đều được Karuku nhìn thấy .

Cô nhìn ngoài cửa hồi rồi nhìn sang bên Nhật Dạ vẫn còn đang nằm ngủ….Ánh mắt của Thiên Vương nãy hình như hướng tới Nhật Dạ thì phải…

-Karuku! Bài toán này làm sao vậy? Bà kêu con Nhật Dạ dùm tôi đi!

-Ông khùng hả Phong? Không thấy bả mệt vậy mà còn đòi kêu bả dậy giúp nữa!-Karuku nhăn mặt , mi tâm của cô chuyển động với vẻ khó chịu , bất đồng ý với cái tên Ca Ca ngồi đằng trước hai người.

Lúc này có ai tưỡng tượng nổi Phong là một thằng ôm nhách , mặt nhìn đểu đều rồi mái tóc nhìn như đám trẻ trâu vậy . Trông xấu thậm tệ!

-Mệt thì ở nhà đi chứ!-Phong quất câu làm mặt Karuku nóng lên , cô muốn cho anh một trận nên thân mới được ấy.

-Ông đúng là đồ vô tâm mà!

-Tôi vô tâm bà làm được gì tôi?-Phong nhếch đểu nhìn Karuku. Cái mặt Karuku đỏ lên trông ngố ngố sao sao ấy. Nó làm anh khoái chọc cô thêm để ngắm , không chịu tha .

Anh chàng Ca Ca quay qua bên Nhật Dạ ,quả khuôn mặt vẫn còn đỏ , mồ hôi chảy đầm đìa rồi nằm ngủ gục trên bàn. Có vẻ Nhật Dạ vẫn chưa khỏi bệnh nên Phong tha , không quấy rầy nữa.

Anh quay qua bên Bách Hợp (Không cùng dãy bàn với Phong nhưng chỗ Bách Hợp kế bên anh). Anh quay qua nhờ vả cô , Bách Hợp cũng tận tình giúp. Karuku thì thấy có vẻ lạ.Để cô nhớ xem là hai người này gặp nhau lúc lớp 7 , tới năm lớp 8 bị dính nghi án thích nhau nhưng là tin đồn giỡn , chọc hai người đó ,tới đây thì có vẻ quá thân thiết .

Karuku không nghĩ nhiều nữa, cô hướng qua bên Nhật Dạ mà lo lắng cho cái con nhóc này thôi.

-Tuyết Băng! Bài Hòa này như thế nào vậy? Chỉ tôi đi!-Tùng Lâm đích thân tới bàn Tuyết Băng hỏi .Trông anh rất ái ngại , cầm cuốn vở bằng hai tay luôn là hiểu.

-Ông Anh Vũ cờ! Sao ông không hỏi đi!-Tuyết Băng lạnh nhạt , tay vẫn chép lia lịa trên vở mình , không thèm liếc nhìn Tùng Lâm . Ý cô là tại sao thần đồng ngồi kế bàn mình mà Tùng Lâm không chịu hỏi mà phải quay qua bên Tuyết Băng cô đây.

-Thằng đó còn lâu mới giúp!-Tùng Lâm cằn nhằn lại.

-Vậy bà Nhật Dạ đi! Bả có đi học cờ!-Tuyết Băng vẫn phản đối. Tùng Lâm đành ôm vở qua hỏi Nhật Dạ, bây giờ Tuyết Băng mới ngừng viết ,quay mắt lên nhìn dáng anh và…nhếch , cô cười mỉm lắc đầu ý đừng đụng vào cô rồi xuống chép tiếp.

-Nhật Dạ! Chỉ cho tôi y!-Tùng Lâm vẫn bức xúc trong mình ,anh tới chỗ Nhật Dạ , ném cuốn vở lên bàn rồi gọi cô.

Nhật Dạ tuy rất mệt mỏi nhưng ráng ngồi dậy giúp bạn mình.

-Bài nào đâu?

-Bà mệt à?

-Tôi không sao! Bài nào?-Nhật Dạ không chịu lo sức khỏe cho mình , cô quay qua tận tình giúp Tùng Lâm.

Trông có lúc gượng dậy, mái tóc xõa lỏa chả, đôi mắt mập mờ nhìn trông giống con ngươi càng to lên ,càng đen lên. Cô vốn sở hữu đôi mắt bồ câu tuyệt đẹp.Ánh mắt vô hồn nhìn thẳng vào mặt Tùng Lâm làm anh…hơi xao xuyến , hơi đỏ mặt . Lần đầu trông Nhật Dạ ngờ nghệch vậy nhìn mắc cười sao sao ấy.

-Thôi được rồi! Tôi đi hỏi Anh Vũ! Cảm ơn bà!

-Ừ!-Ừ xong là Nhật Dạ gục xuống liền. Đúng là anh không nên hỏi Nhật Dạ ,anh lấy vở về đến chỗ,kế bên Anh Vũ. Anh Vũ liếc mắt qua thằng bạn anh.

-Sao? Tuyết Băng có chịu không?

-Không! Tao qua hỏi Nhật Dạ nhưng mà…có vẻ nó mệt quá nên thôi vậy!

-…Lạ vậy? Tao qua hỏi Tuyết Băng , nó vẫn chỉ tao như thường mà!

-Tao nghi là nó thích mày quá!-Tùng Lâm nói tới đây, mắt anh hiện lên ánh lửa nhìn Anh Vũ rồi quay mặt qua chỗ khác.

-Cái thằng…không có đâu! Tao chỉ bài cho!-Anh Vũ mặt điềm tĩnh kêu Tùng Lâm quay lại nhưng thật ra trong người khá hoảng. Anh cũng sợ người Tuyết Băng thích là anh lắm , anh không muốn chỉ vì…thằng bạn anh.Nói tới đây cũng biết rằng…Tùng Lâm thích Tuyết Băng.

Lớp 9.2.

-Thiên Vương…giúp tôi bài này nha!-Giọng nói quá đỗi ngọt ngào của Song Thư dễ làm người khác phải mềm yếu đến nỗi ráng kiếm đáp án cho cô nhưng với Thiên Vương ,anh lạt nhạt xem sách,không mấy qua tâm đến cô.

-Thiên Vương…..

-Vật Lý! Chuyên môn của bà sao không tự làm đi?-Thiên Vương trả lời mà không liếc mắt.

-Nhưng cũng có mấy bài khó quá! Tôi không biết làm! Ông…giúp tôi nha!-Song Thư bị đánh trúng tim đen , ngành chuyên môn của cô là Sinh và Vật Lý nhưng cô không giỏi Vật Lý lắm , tại chả qua cô muốn…mình có chút điểm cho giống Nhật Dạ thôi.

-Bà tự làm đi! Đừng hỏi tôi!-Thiên Vương quất câu làm Song Thư buồn lòng, cô đành hỏi người khác. Họ cũng giúp Song Thư về bài tập cẩn thận nhưng cô không chú ý lắng nghe lắm mà lâu lâu cứ quay qua nhìn Thiên Vương.

Còn anh đọc sách nhưng tâm trí lại để chỗ khác, thật ra thì…anh nhớ lại chuyện hồi nãy . Mấy bữa nay anh không thấy Nhật Dạ đâu. Anh nghĩ chắc là do cô trốn tránh anh nên cứ mỗi lần có dịp đi ngang qua bên lớp cô ,anh lại ngó qua bên cửa. Thì ra là cô nghỉ học, làm anh thấy…đỡ suy nghĩ hơn,đỡ lo lắng với ý nghĩ là cô tránh anh . Hôm nay anh đã mỉm cười trở lại khi thấy cô nhóc ngồi vị trí kế bên Karuku.Có vẻ…Nhật Dạ vẫn còn bệnh thì phải.

-Thiên Vương! Thiên Vương!

-Gì vậy?

Một cô bạn chung lớp chạy tới ngay bên Thiên Vương , là cô bạn chỉ bài tập cho Song Thư .

-Song Thư tự nhiên mặt đỏ lên ,cơ thể cũng nóng nữa…

-Vậy sao tự nhiên báo tôi?

-Thì ông thân với bả mà! Lát giờ ra chơi ông đưa bà ấy xuống nha!

-….Ừ!-Thiên Vương đồng ý miễn cưỡng rồi quay đi.

Cô bạn quay lại chỗ Song Thư và mỉm cười , đưa tay ý rằng là nhiệm vụ đã thành công và hoàn thành, Song Thư cũng cười lại , quay sang nhìn Thiên Vương.

Giờ ra chơi:

-Nhật Dạ! Tôi đưa bà xuống phòng y tế nằm nghỉ nha?-Karuku dọn sách vở nhanh nhanh rồi đỡ Nhật Dạ dậy.

-Còn bài học?-Nhật Dạ sợ mình học không đủ bài, chạy không kịp.

-Không có sao đâu! Tôi xin phép rồi!

-Cảm ơn bà….-Nhật Dạ mệt mỏi dựa vào Karuku.

-Hoàng Anh ơi! Hoàng Anh ơi!

-Tôi đây! Để tôi giúp bả!-Hoàng Anh giúp Karuku tay, anh để Nhật Dạ dựa vào anh chút để đưa cô đi,Karuku đằng sau đi theo.

Phong đang nghe Bách Hợp chỉ bài, anh liếc qua bên tụi Nhật Dạ , anh không chú ý đến bài giảng của Bách Hợp nữa .À! Giờ ra chơi rồi! Anh đi chơi bóng đá.

-Cảm ơn Bách Hợp!Tôi ra chơi!

-Còn …chút xíu nữa mà!

-Thôi! Bye!

Phong lấy trái banh vọt lẹ ra ngoài nhanh dưới sự thắc mắc, khó hiểu của Bách Hợp.

-Song Thư! Không đi xuống à?

-Tôi…tôi đi chứ!

Thiên Vương ngồi kế Song Thư (Thật ra là Song Thư chủ động ngồi bên anh!). Anh nhắc nhở cô, Song Thư mỉm cười vui vẻ vì anh còn nhớ chứ không quỵt luôn.

Thiên Vương cũng đành phải giữ lời hứa với cô bạn nãy đưa Song Thư xuống chứ thật ra anh chỉ muốn ngồi lại trong lớp.Anh đưa Song Thư xuống phòng y tế ,theo dõi cô nhưng có thấy cô có miếng khác thường nào đâu nhưng lỡ hứa rồi thì đành…

-Bên kia kìa tụi bây!-Phong la lên , chỉ hướng trái banh cho đồng nghiệp.

Sân bóng đá như một trận chiến giữa hai nhóm, đá một cách quyết liệt như phim hành động, các bạn nam trong đó có các anh lớn đứng lại mà thưởng thức. Tuy Phong giờ không được đẹp nhưng khi chơi thể thao, trông anh có sức quyến rũ đến không ngờ nên ngay gần đó cũng có mấy đám con gái tụ lại , ngây ngất nhìn anh .

-A!!

-Ca Ca!

-Có sao không?

Có phải vì đá quá phấn khích hay không mà Phong đá trái banh vào khung thành , tưởng chừng sẽ vào nhưng trái bóng lỡ đập vào cột rồi dội ngược lại ngay chân anh làm Phong ngã xuống , la đau đớn. Trận đấu cũng ngừng lại để xem tình hình của thủ lĩnh . Mấy đám con gái cũng reo hò thấy mà ghê.

-Phong bị thương rồi kìa!

-Ca Ca có bị sao không vậy?

-Tội nghiệp quá!

-…

…..

Mấy ông anh lớp lớn nghe mà muốn sởn ốc.

-Ai da! Đau vậy tao không biết chạy tiếp được không nữa!-Phong chán ngấy lên lời.

-Mày thử vào phòng y tế đi xem sao.

-Ừ! Vô đi cho chắc ăn chứ chơi tiếp , bọn tao không bảo đảm!

Phòng y tế….?

Phong nghe tới đây, khóe miệng nhếch lên . Anh đồng ý với ý kiến này , anh tự mình đứng dậy, tự mình đi ra mà không cần ai giúp . Dù có vẻ là rất đau nhưng anh cũng ráng bước lê đến phòng y tế.

-Cô ơi…bạn ấy không sao chứ?-Karuku với vẻ mặt không khỏi lo lắng nhìn cô y tá kiểm tra bệnh tình của Nhật Dạ. Cô nhóc heo đang nằm trên giường bệnh và ngủ một giấc nhưng trông rất nặng nề chứ không thoải mái.

Hoàng Anh ngồi trên ghế tựa vào tường nhìn hai đứa bạn thân .

-Vẫn còn sốt! Sao không nghỉ học mà vẫn đi đến trường?

-Cô ơi! Bạn đó nghỉ ba ngày rồi!-Karuku chả biết phải giải thích sao, may nhờ Hoàng Anh thay lời nói đáp án cho cô y tá . Cô nghe mà mặt nhăn lại, nghỉ lâu vậy mà vẫn còn sốt thì hơi bất thường đấy.

-Các con cứ để bạn ở đây , cô nghĩ bạn sẽ mau sớm khỏi thôi nên đừng lo quá!-Cô quay về bàn lấy bút ghi chép trên sổ.

Karuku không biết có nên tin lời cô hay không. Cô nói chỉ nghĩ thôi chứ đâu chắc chắn . Hoàng Anh chỉ biết ngồi lắng nghe chứ…anh biết làm gì đây .

Anh định sẽ an ủi Karuku, kêu cô bớt lo chút và hai đứa sẽ lên lớp lại vì gần hết giờ ra chơi rồi nhưng mà khi anh vừa mới nhấc chân…

-Ai da!

-Gì thế Hoàng Anh?-Karuku nghe lời than đau phía sau cô , cô chạy nhanh tới Hoàng Anh hỏi anh.

-Cái chân tôi….

-Cô ơi! Chân bạn này bị gì ấy!

-Mấy đứa hùa nhau bệnh hả trời?- (Y tá gì mà ác quá!!!)

Cô y tá đành ngồi dậy xem cái chân của anh bạn sáng sủa, kết quả là do hồi nãy khi Hoàng Anh đưa Nhật Dạ xuống thì cô lỡ đập vào chân anh đến nỗi bầm luôn . Karuku đành ra ngoài lấy đá chườm cho anh.

-Biết lấy đá đâu nhỉ….A!!!

-Ôi mẹ ơi cái chân của tôi!

Lo nhìn ngó quăng mà cô lỡ đụng sầm vào ai đó, người đó cũng la làng vì Karuku lỡ đá vào chân người ta. Anh chàng lăn ra ôm chân đau kinh khủng.

-Phong?Xin lỗi nha! Có sao không?-Karuku quay lại nhìn thì thấy bộ dạng khá gầy ,khuôn mặt thể hiện sự đau đớn, anh ôm lấy cái chân bị thương .

-Trời đất Karuku! Có biết tôi bị thương ngay chân không?

-Sao bị thương?

-Thì…chơi bóng đá ấy!

Karuku bó tay mà cũng trùng hợp hai người Hoàng Anh và Phong đều bị thương ngay chân.

-Đi đâu vậy?-Phong nhìn Karuku hỏi.

-Tôi lấy đá để chườm cho Hoàng Anh!Ổng cũng bị thương ngay chân!

-Thế hả? Vậy…cho tôi đi với bà nha! Sẵn tiện bà chườm cho tôi luôn!-Phong tiện lời nói,anh nghĩ sao nói vậy thôi. Khuôn mặt quay đi chỗ khác dù biết Karuku đang nhìn chằm chằm, cô có thể thấy khuôn mặt của người đối diện hơi ửng hồng khi nhờ vả cô .

-Được!Đứng lên!-Karuku miễn cưỡng đồng ý ,cô đưa tay cho Phong nắm để đỡ anh lên.

Khoảng khắc nắm chặt lấy tay Phong, tự nhiên Karuku thấy có một luồng điện chạy xoẹt qua vậy nhưng cô không thả. Luồng điện làm trái tim đập mạnh hơn.Phong đứng dậy ,để người hơi tựa lên Karuku chút ,cô đành đỡ anh mà đi vậy.

-Ông xem vậy sao mà nặng quá vậy?

-Nặng xương! Được chưa?

-Làm khổ tôi không!

-Hehe!-Phong cố tình tựa đầu hơi nghiêng sang Karuku, chắc cô nàng không biết. Nhìn Karuku lớn hơn anh vậy thế mà gần nhau như vậy, anh mới biết anh còn to hơn cô rất nhiều.

Phong chỉ chỗ cho Karuku lấy đá, chỗ đó là nhà bếp. Karuku nhẹ nhàng để Phong ngồi lên ghế, xin mấy cô làm bếp một chút đá lạnh, cô để trong bao nilon rồi đắp nhè nhẹ lên vết bầm của Phong .

-Ui da!

-Đau hả?

-Vừa đau vừa lạnh!

-Ráng đi! Rút kinh nghiệm lần sau chơi đấy!-Karuku giở choc giở trách móc cái anh chàng thiên tài thể thao.

Phong không nói nhiều, ngồi yên cho Karuku. Ơ mà anh nhìn lại thấy Karuku để kiểu tóc cột hai bên cũng dễ thương đấy chứ. Trông cô phỏng phao, thon gọn , khuôn mặt lúc nào cũng hồn nhiên , cử chỉ thì như trẻ con vậy….Hả ? Anh đang nghĩ cái gì vậy? Phong lắc đầu qua lại, chắc có ngày anh chết với cái ý nghĩa khen cái con bà chằn này là đáng yêu quá.

-Ngồi đây chườm ha! Người như ông tự chườm , tự lành được! Tôi đi!-Karuku đưa cái bao đá cho Phong rồi lạnh lùng đứng dậy,bước đi.

-Đi đâu?-Phong ngạc nhiên hỏi.

-Thì…còn Hoàng Anh nữa mà!-Karuku nói xong là đi luôn.

Cô đi hay ở lại thì không lien quan gì tới anh nhưng mà…cô đi rồi…anh thấy trống vắng sao sao ấy…

-Thiên Vương à!-Song Thư từ tốn, nhẹ nhàng nói chuyện với người đi cùng cô.

-Gì?-Còn anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng thấy ớn!!

-Tôi đi vệ sinh chút, ông vô trước nha!

-Ừ!

Song Thư thì nói dài và đáng yêu còn Thiên Vương là đúng một từ và lố bịch. Anh để cô đi mà không cần liếc lại thêm lần nữa, anh đi thẳng vào trong và…gặp thấy người bạn từng học chung với anh :Hoàng Anh!

-Hoàng Anh?

-Thiên Vương? Có chuyện gì mà xuống đây vậy?-Hoàng Anh ghé mặt qua nhìn anh.Cô y tá đi ra ngoài làm gì rồi.

-Chỉ là đưa bạn đi!Còn mày?

-Nhỏ Nhật Dạ bị sốt!-Hoàng Anh nói xong quay qua chỗ khác, im lặng.

Thiên Vương nghe tới đây giật mình, anh quay qua nhìn người trên chiếc giường. Gương mặt nóng hổi,đỏ ngất lên và hơi thể nặng nề của cô nhóc nữa.

Thiên Vương không suy nghĩ nhiều, đi thẳng tối bên Nhật Dạ, anh đưa tay sờ khuôn mặt tinh nghịch của cô. Nó nóng quá…muốn tan chảy .Thì ra đây là nguyên nhân anh thấy cô nằm gục lên bàn sáng nay chứ không phải vẻ mặt lạc quan như ngày nào.

-Nóng vậy sao con nhỏ này lại lên trường thế?

-Nó nghỉ ba ngày rồi!

-Ba ngày mà vẫn nóng là sao?

-Tao không biết!-Hoàng Anh mệt mỏi nhưng rồi anh hơi nhướn mắt lên nhìn Thiên Vương. Tuy vẻ mặt vẫn lạnh lùng như lúc nào và ánh mắt như muốn đóng băng người ta nhưng lần này , bàn tay của anh dịu dàng trên mặt Nhật Dạ . Góc hướng này trông đôi mắt của Thiên Vương khá đầy tình cảm , không khô cứng .

Hoàng Anh tuy từng học chung với anh hai năm nhưng lần này, đây là lần đầu thấy Thiên Vương quan tâm tới cái chuyện chả liên quan gì tới anh.

-Có vẻ như là ra trời nắng nhiều và trời mưa nữa…cái con nhỏ này đúng là không thể ngồi yên chỗ khi thời tiết xấu.-Thiên Vương tự nói tự mình cười , anh lấy một cái khăn sạch trên bàn đi ra rồi quay lại nhưng trên tay bây giờ là khăn ướt , nhẹ nhàng đắp lên trán Nhật Dạ.

-Mau sớm khỏe nhè nhóc!-Anh ấn mũi cô chút xíu rồi nhếch, đi ra ngoài. Làm như không có sự xuất hiện của Hoàng Anh. Thiên Vương đi ra cánh cửa, Hoàng Anh mặt như thằng ngốc ,thờ thẫn. Vừa nãy anh xem phìm tình cảm hay phim hài vậy?.....

-Thiên Vương!Ơ…ông đâu rồi?-CHưa hết chuyện này đến chuyện khác, Song Thư bước vô với mẻ phấn khởi nhưng rồi tắt ngụm khi không thấy anh đâu.

-Thiên Vương lên lớp rồi!-Hoàng Anh trả lời cho cô nàng đỡ thắc mắc.

Song Thư mặt hơi buồn khi nghĩ Thiên Vương bỏ mình nhưng rồi…cô thấy còn có Nhật Dạ nữa dưới lớp một người đang bệnh. Với trí tuệ vốn có, Song Thư dần hiểu ra và tức giận bỏ đi.

Hoàng Anh nghĩ chắc anh là người đầu tiên thấy vẻ mặt khủng bố của cô nàng hotgirl này.

-Hoàng Anh! Có đá rồi nè!

-Bà lâu quá!-Hoàng Anh cằn nhằn Karuku.

-Cho tôi xin lỗi!-Karuku không lém lỉnh như mọi ngày nữa, trông cô nhẹ nhàng , nữ tính hơn.

-A!!

-Tôi biêt đau và buốt nhưng ông chịu khó nhé!

Karuku tay đặt đá lên chỗ vết thương cho anh, cô ngẩng mặt nhìn anh luôn. Nét vô tư và ánh mắt dịu dàng của cô khiến Hoàng Anh hơi rung động, mặt anh đỏ lên. Cô tình nguyện chườm cho anh suốt giờ ra chơi cho tới khi anh có vẻ đỡ hơn.

Sự săn sóc tận tình của cô khiến Hoàng Anh ngỡ ngàng.

-Đỡ hơn chưa?-Karuku hỏi.

-Ừ…tôi…đỡ rồi!-Hoàng Anh ái ngại nói.

Karuku đỡ Hoàng Anh dậy và đưa anh lên lầu , Nhật Dạ thì nằm nghỉ ở dưới.

Đằng sau họ là Phong, Phong vứt bao đá từ lâu,anh không chơi nũa lên lầu nhưng đanh định đi thì thấy cảnh tượng cô chu đáo chăm sóc Hoàng Anh chứ không lạnh nhạt như đối với anh.

-Cái con nhỏ này giỡn mặt với mình đấy hả? Karuku! Bà nên cẩn thận với tôi đấy!-Phong tựa người vào tường , gượng gạo cười .

Anh đi lên cầu thang với đôi chân…như chưa hề bị gì.

Giờ ăn xề.

Karuku mang đồ ăn tới cho Nhật Dạ và Hoàng Anh cũng muốn tham gia, đi kế cô nàng Lai giúp cô một tay. Phong ngồi gần cửa sổ, ăn một cách bình thường nhìn hai người họ rồi quay đi.

Tùng Lâm và Anh Vũ đang vui vẻ nói chuyện, xếp hàng đợi tới phần mình và phía trước họ là Tuyết Băng.

-Chào Tuyết Băng!-Tùng Lâm rạng rỡ cười.

-Chào! Chào Anh Vũ!-Cô nàng chào lại rồi quay sang người đứng sau Anh Vũ.

-Chào!-Anh Vũ đáp lại.

Tuyết Băng lấy thức ăn cho mình xong thì tới lượt Tùng Lâm. Tùng Lâm lấy một tô hủ tiếu hơi nóng một chút, Anh Vũ thì là bánh sandwich. Do xơ suất với dây giày thể thao, Anh Vũ lỡ đụng vào người Tùng Lâm và…anh chàng thiên yết ngã lên phía trước làm mấy giọt nước trong tô đổ lên người Tuyết Băng. Tai nạn ngoài ý muốn làm Tuyết Băng la lên vì người bị bỏng.

-Au!

-Ấy chết! Xin lỗi Tuyết Băng!-Tùng Lâm vội vã đặt tô xuống, vội vã lấy giấy khăn lau cho Tuyết Băng. Anh Vũ cũng không khỏi ngỡ ngàng chuyện này.

-TÙNG LÂM! BIẾT NÓNG KHÔNG!-Tuyết Băng gạt tay Tùng Lâm ,cô la làng nguyên cái căn-tin , khuôn mặt giận dữ nhìn Tùng Lâm.

-Xin lỗi, tôi không để ý….

Chát

Một bàn tay xoẹt qua ngay má Tùng Lâm,anh đứng sững sờ, trợn tròn mắt khi vừa bị người mình thích cho một nhát lên mặt.

Tuyết Băng xoay chuyển từ giận dữ thành lạnh lùng, cô đẩy người anh ra rồi bỏ đi. Anh Vũ nhăn mặt, bức xúc với những gì Tuyết Băng làm với bạn thân anh nhưng đành gạt đi, tới xem bạn mình như thế nào.

-Tùng Lâm….

-Tao không sao! Tụi mình đi ăn thôi!

Thử hỏi bị người mình thích làm vậy, có ai bị đau lòng không.

Ai trong căn-tin cũng chứng kiến cái cảnh kinh khủng , hết mất táo bạo của Tuyết Băng nhưng không ai dám lên tiếng. Tuy có nhiều ánh mắt soi mói nhưng Tùng Lâm không quan tâm, anh xem như không có chuyện gì ,ngồi xuống điềm tĩnh anh chung với Anh Vũ.

-Cái gì? Thật không?-Nhật Dạ la làng trong phòng y tế.

-Impossible(không thể tin được!!) –Karuku cũng rất ngạc nhiên.

Hoàng Anh kể lại hết vụ hồi sáng khi Thiên Vương đi vào rồi đến Song Thư , Karuku và Hoàng ANh đều có ý nghĩa chung là thằng này dở hơi nhưng riêng Nhật Dạ thì không…cô có một suy nghĩ khác: T5ai sao anh làm vậy? Tại sao lại nói đến những lời đó và tại sao…anh quan tâm tới cô như thế?

Sớm muộn giờ ăn xế kết thúc, Nhật Dạ nằm trên giường không ngừng suy nghĩ. Cô và anh quen nhau từ năm lớp 7 . Phải nói là lúc đó cô và anh là kẻ thù với nhau như thế nào ấy vì cái tin scandal là đang thích nhau.

Ban đầu học chung, Nhật Dạ và Thiên Vương hcung chỗ, hai người có vẻ ăn nói hợp ý và giúp đỡ nhau cũng tốt nên mới bị dính nghi án vậy…nhưng từ từ cho tới giờ , cô vẫn nuôi ý nghĩ đó từ năm lớp 7 tới giờ. Trong quá trình hai người chạm mặt, cãi nhau rồi giúp đỡ, cô nhận rằng thật ra Thiên Vương không như mọi người nói , anh là một con người tốt bụng chỉ là hơi im lặng. Anh không muốn dính dáng đến chuyện người khác vì không dám gây phiền cho họ chứ không phải anh vô tâm….NNhật Dạ nhận ra có vẻ cô rất biết rất hiểu về anh nhưng còn nhiều điều cô muốn tìm hiểu thêm.

Một điều cô thừa nhận…cô thích anh…đã thích anh. Dáng vẻ đáng yêu, càng ngày càng cao rào hơn cô và vẻ nam tính mê hoặc cô. Cô cứ tưởng sẽ không có chuyện này xảy ra nhưng anh càng ngày chàng hấp dẫn cô làm cô mềm lòng phải thừa nhận là trong người có anh nhưng mà…anh tuyệt mĩ như thế nào thì cô “dân đen” như thế nấy. Chả có gì đặc sắc là cô cố gắng trở nên một trong những thần đồng để ngang tài với anh nhưng cũng không thành…

-Hay mình tỏ tình thử xem?-Nhật Dạ lóe ra ý nghĩ nhưng ý nghĩ…hơi ớn lạnh một chút.Cô chắc luôn là anh bất đồng ý nhưng…nếu không nói thì làm sao biết trong tâm trí anh…cô như thế nào…

-Sao? Tỏ tình ư?Vậy…bà thích cái tên Diêm Vương đó?-Karuku la làng lên. Hai cô bạn đang đi trên cầu thang về nhà. Bây giờ là giờ về.

-Người ta là Thiên Vương chứ Diêm Vương thấy ghê quá má!-Chuyện này Nhật Dạ quyết định chính chắn là 100% sẽ tỏ tình nhưng mà một mình cô giữ cái vụ này rồi tự mình làm thì cô thấy lo lo nên đành tâm sự với Karuku, người bạn thân nhất của cô.

-Nó là Thiên Vương nhưng tính là Diêm Vương!

-Sao cũng được! Chỉ là…tôi phải tỏ tình sao???-Nhật Dạ tới đây áy náy, mặt hơi ửng hồng lên.Karuku đành bó tay, thật sự thì từ trước cái scandal hai người đúng là không có thật nhưng từ từ cô thấy hành động của nhỏ bạn thân cô là đủ hiểu…Nhật Dạ thích Thiên Vương từ lâu rồi.

Ban đầu cô cười gian rồi kiếm cách cho hai đứa không gian riêng tư nhưng…thất bại!Sao rồi hơn một năm , Karuku bắt đầu thấy mệt khi cứ nghe Nhật Dạ than chuyện của Thiên Vương nhưng có điều…cô ngưỡng mộ bạn mình là Nhật Dạ không bao giờ bỏ cuộc,cô nhóc vẫn luôn luôn thích một mình anh chứ không ngoài ai hết.

-Hay là bà thử tỏ tình một cách bình thường thôi!-Karuku ra quyết định.

-Là sao…?

-Đây! Tôi nói cho!

-….

Hai đứa bàn tán, Nhật Dạ tuy không thích lắm nhưng trước sau cũng phải để Thiên Vương biết tấm lòng của cô nên đành nghe theo.

Thời gian thắm thoát trôi qua mau cho tới ngày cuối cùng của năm cấp hai , Nhật Dạ và Karuku mặt sáng ngời ngợi mang giấy khen học sinh giỏi . Những bông phượng nở đỏ rực nằm yên nghỉ trên những cành cây, màu đỏ dành cho sự quyết liệt , mạnh mẽ như lửa. Nó càng tăng thêm lòng tự tin cho Nhật Dạ. Cô chia tay Karuku….đi kiếm Thiên Vương.

-Chúc bà thành công nha!-Karuku nắm tay Nhật Dạ mỉm cười….gian.

-Không cần mặt hiểm vậy đâu bà! Tôi đi kiếm ổng đây!-Nhật Dạ nói xong liền chạy đi ngay . Cô mong….anh khoan về nhà (Lễ tốt nghiệp diễn xong là tất cả học sinh về!).

-Thiên Vương! Thiên Vương!-Luồn lách qua nhiều chỗ, cuối cùng trái tim cô đập rộn rã với dáng người cao ráo đứng trước cô. Làn da trắng mịn của anh dưới anh nắng như một cây kem mà cô thường hay nói, cô muốn chạy tới mà ăn nó.

-Nhật Dạ?-Cây kem lớn quay qua nhìn người gọi tên mình.

-Thiên Vương , ông…..Song Thư?-Nhật Dạ với khuôn mặt rạng rỡ nhưng vội tắt ngụm khi người đứng kế bên Thiên Vương là Song Thư. Cô nàng nay luôn ở bên anh.

-Chào Nhật Dạ! Có chuyện gì không?-Song Thư mỉm cười nhẹ , Thiên Vương liếc nhìn cô rồi sang Nhật Dạ.

-….Tôi gặp nói chuyện với Thiên Vương chút!

-Thế sao? Vậy nói chuyện ở đây được không?-Thiên Vương nhếch nhìn cô nhóc.

-Không….không! A! Ý tôi là…chuyện riêng ấy mà nên Thiên Vương, ông đi theo tôi nhé!

-Nhưng mà Thiên Vương đang dẫn tôi….-Song Thư liền phản đối, tuy nét mặt không biểu hiện nhưng cô đang nổi giận. Thiên Vương đang đưa cô đi kiếm gia đình.

-Bà tự đi cũng được! Dù sao tôi cũng đang định muốn nói chuyện với Nhật Dạ!

-….Được!-Song Thư mặt buồn bã đồng ý. Nhật Dạ thấy mình có lỗi sao sao ấy nhưng …bắt buộc hôm nay cô phải làm vì…đây là ngày cuối rồi.

Thiên Vương bước đi, Nhật Dạ liền chạy theo sau anh .

-Địa điểm?

-À! Sân trường ha!

Hai người tới sân trường. Cảnh đẹp quá! Gió bay nhẹ nhàng làm mái tóc đen của cô tung bay trong luôn gió ấy. Những chiếc lá phượng khẽ rơi vã tạo nên bầu không khí lãng mạn rồi những tia nắng ấm áp vẫn còn đó.

-Bà muốn nói gì với tôi?-Thiên Vương mặt lạnh lùng như đá đối diện với Nhật Dạ.

-Thiên Vương….tôi…..tôi biết chúng ta không….hạp lắm thì phải…..-Nhật Dạ ấp a ấp úng ,mặt đỏ ngầu.

-Thì sao?

-Tôi biết cái này hơi điên rồ nhưng mà….tôi đã nghĩ chuyện này từ lâu rồi…từ khi chơi với ông……

-Nói rõ rang xem?-(Thiên Vương thật tình!!!! T_T)

-Tôi….. tôi……..-Nhật Dạ bây giờ đỏ không kém gì hoa phượng , tới khúc này cổ họng cô bỗng nhiên cứng lại , không nói được nên lời…cô phải làm sao đây?

-Bà thích tôi đúng không?- (Thiên Vương…………..đừng nói cái gì cái tên thiên tài này cũng biết nha!!!!!)

-….Sao ông biết?

-……..-Thiên Vương không nói gì, mặt vẫn lạnh lùng nhìn cô , ánh mắt thì không biết nên miêu tả sao nữa : cứng ngắc hay tình cảm.

-Tôi….tôi biết đáp án rồi nên….ông không cần trả lời đâu!Hi!-Nhật Dạ bây giờ đủ tự tin ngẩng mặt nhìn anh , dõng dạc nói rồi ráng cười gượng nhưng cơ thể vẫn run . Còn anh vẫn đứng im đó, không nói gì.

-Thế sao?-Thiên Vương trả lời.

-Ừ!

-Bà muốn nói vối tôi chuyện này à?

-Ừ!

-Xong rồi đúng không ?

-Ừ!

-…Tôi về!-Thiên Vương đưa đúng hai từ thôi nhưng tâm trí Nhật Dạ sụp đổ hoàn toàn , trái tim như bị ai xé nát. Cô cũng có đọc tiểu thuyết về những tình huống miêu tả như thế nhưng cô không nghĩ là cảm giác lại đau như thế này. Cảm giác nhục nhã, xấu hổ! Cảm giác muốn chết quắt cho rồi! Cảm giác…mình chả có giá trị gì .

Thiên Vương bỏ cô đi, giờ cô hiểu …cảm giác của Song Thư.Chính vì hiểu mà cô thong cảm cho Song Thư ….Cô ….làm sao đây?

Cảm xúc dâng trào đến bất ngờ, Nhật Dạ tự cho mình là con nhóc mạnh mẽ, chuyên đi quậy phá nhưng thật ra tâm hồ lại rất mỏng manh , dễ vỡ cho tới nỗi…chuyện này cô nghĩ nếu bị từ chối c4ung chả sao nhưng….Nhật Dạ bất lực ngồi xuống, cô che đi khuôn mặt đầy nước mắt.

-Nhật Dạ….

-Karuku?-Nhật Dạ ngẩn đầu lên ,Karuku xuất hiện trước mắt cô như một nữ anh hung.

Karuku vốn nhiều chuyện nên chạy theo xem bạn cô và Diêm Vương sẽ làm ssao. Cô đặt cho cái nik tên này lá quá chuẩn. Từ trước giờ chưa thấy ai thô lổ mà bất lịch sự như hắn, cô núp trong bụi cây mà uất dễ sợ.

-Nhật Dạ! Bà nói sẽ không khóc mà!-Karuku an ủi.

-Ừ! Tôi …tôi sẽ….Oa! Hic! Hic! Ức! Huhuhuhuhu!-Nhật Dạ nằm trong lòng Karuku, khóc thoải mái, khóc hết mình. Còn bông hồng Lai đanh im lặng, ôm bạn mình.

Từ trong bụi cây, Hoàng Anh dòm ngó thân hình đang ôm người vừa bị từ chối. Khi nãy những hành động lén lút của cô nàng làm anh chú ý tới, đằng đi sau xem cô định làm gì. Anh cũng chứng kiến hết tất cả. Tội nghiệp cho Nhật Dạ thật nhưng điều làm anh cứ đứng đó nhìn họ …. Là hình ảnh cô gái với khuôn mặt dịu dàng, đáng yêu nhưng buồn bã thay cho bạn thân mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.