-Thì ra là vậy!! Tội nghiệp Nhật Dạ quá! Chắc bả cũng phải ráng kìm khi gặp lại Thiên Vương!-Hải Ly và Karuku tình cờ gặp nhau trước cổng trường nên hai người đi chung tới lớp luôn.
Suốt dọc lúc đi , Hải Ly thắc mắc khá nhiều chuyện như anh chàng nháy mắt ( ý là Thiên Vương) với Nhật Dạ bữa là ai rồi thong tin Anh Vũ, Hoàng Anh, Phong……Nghe xong cái vụ tỏ tình của Nhật Dạ. Hải Ly xót cho tới chừng nào. Nghĩ xem bị người mình thích nói như thế rồi khi gặp lại nhau, lại chế giễu mình và mình không tránh mà cư xử như bình thường…Nhật Dạ đã ráng kìm như thế nào….
-Tên đó là Diêm Vương chứ Thiên Vương cái gì!-Karuku đang ngậm ổ bánh mì trứng trong miệng nói. Thật ra nhắc lại vụ này là Karuku bức xúc thay cho Nhật Dạ cực kỳ. Nghĩ sao làm vậy với người mình thích được chứ! Tuy biết là vô tâm nhưng cũng đừng vô tâm quá chứ!Nhất là tình cảm của người dành dụm nhiều năm trời.
-Tôi thề cái tên chết bầm đó sau này đó hả: phải một lần hắn phải khổ vì Nhật Dạ, làm tất cả cho Nhật Dạ! Có khi liều mạng cũng được! Nhoằm nhoằm!-Karuku vừa ăn vừa nói làm thức ăn trong miệng bay phùn phụt nhưng Hải Ly không dám nói. Cô bó tay bạn mình.
-Thôi! Bà bớt giận đi! Tôi nghĩ chắc Nhật Dạ cũng quên chuyện đó rồi…có thể vậy!-Hải Ly xoa dịu Karuku. Dù nói thật thì cô cũng khá bực mình khi nghĩ tới chuyện Thiên Vương làm nhưng dù sao cũng không nên nóng quá.
-Không đâu! Tuy Nhật Dạ vẫn nói chuyện với hắn bình thường nhưng thật ra trong can tâm vẫn đau lòng lắm!
-Tội nghiệp bả ghê! Mà cũng tội nghiệp bà vì từ cấp 2 đã không yên với cái tên Phong Ca Ca đó rồi!-Hải Ly nói hồi cái lạc chủ đề làm Karuku từ thương hại cho người khác trở nên thành bà chằn.
-Huhuhuhu! Sao số tôi xui thế! Tất cả chỉ vì cái tên quái đản PHẠM HÙNG PHONG ĐÓ HẾT ẤY!
-Ôi gì vậy má! Sáng sớm định trù ẻo tôi đó hả??
Tiếng gào thét của bà chằn làm mọi người xung quanh khá khiếp đảm trừ Hải Ly vì đang nói chuyện với bà chằn và…Ca Ca của khối nữa. Anh cũng vừa tới trường và vô tình đi đằng sau lưng hai người nên cũng nghe lén chút chút. Nhưng thôi định thấy vô duyên quá nên ngừng mà ai dè đâu tiếp theo tên mình la loa loa nguyên hành lang làm anh hú hồn. Phong mỉm đều rồi lên tiếng ngay đằng sau hai người.
-Sao vậy?Mở đầu một ngày đẹp trời là bà chửa tôi như thế đấy à?-Phong chạy nhanh lên trước mặt Karuku . Anh mặt đểu nhìn cô ý thách thức, trêu chọc.
-Grừ! Bộ ngày đẹp trời của tôi cũng tốt lắm hả? Tự nhiên tôi nghĩ tới chuyện cũ nên bực mình thấy bà luôn ấy! Không biết cơn gió lạ nào làm mình nghĩ đến chuyện năm ngoái dzậy trời!!!-Karuku bực mình quá đỗi nên lỡ thốt lời làm Hải Ly đứng tim, cắn rứt lương tâm vì chính cô là người gợi lại dụ này cho Karuku mà! Còn Phong thì bó tay quá xá nhưng mà….anh không ngờ cô ghét anh đến thế chứ?
-Này Karuku! Nói vậy không thấy tội nghiệp cho Hải Ly hả?-Phong vẫn giữ vẻ mặt đều, tự nhiên chuồng tay qua khoác lên bả vai bé nhỏ của Hải Ly làm cô nàng hú hồn, hơi ngại ngùng chút. Cô hơi mắc cỡ với mấy con trai trong lớp trừ chơi thân với Hoàng Anh và cái tên Anh Vũ đáng ghét đó nữa.
-Phong….
-Phong! Bỏ tay ra khỏi Hải Ly coi! Ông định biến cậu ấy trong những bộ sưu tập gái ghú của ông hả?-Karuku bất bình nổi giận. Cô cũng quên nói rằng Phong tuy xưa không điển trai cho lắm nhưng có sức hấp dẫn mê hồn với nữ giới nên về chuyện số lượng bạn gái , mối tình của Phong là cực nhiều!Nói chung rất lăng nhăng.
-Có thể là vậy cũng nên…..-Phong đưa miệng gợi tình với Karuku rồi bĩu môi.Karuku tức điên lên được!
Bốp!
-Ai da! Karuku!
Karuku nhẫn tâm đá vào ngay vào chân Phong làm anh ngã lên sàn, không cử động chân được. Xem cô nhẹ nhàng vậy chứ khi bạo lực cũng mạnh kinh hồn.
Hải Ly không chạy ngay về bạn mình mà hoảng hốt nhìn Phong ngã , ôm chân đau . Karuku vẫn còn khá bực mình nhưng chưa đến nỗi thịnh nộ đâu nên lúc này không phải lúc “ sát sanh”.
-Karuku! Bà bớt bực lại đi! Tôi nghĩ Phong chỉ giỡn thôi!-Hải Ly quỳ xuống đỡ Phong lên. Thật ra Hải Ly cũng rất tốt bụng , giúp đỡ mọi người nhưng vẫn mức bạn bè nên Karuku nhìn cũng biết Hải Ly chả có ý gì với Phong.
-Sao cũng được!-Karuku đưa con mắt giận dữ nhìn Phong , cô vô tâm chả để ý mấy nhưng vì Hải Ly nên nhịn lại.
Sau đó, cô bất chợt nhận ra ánh mắt Phong trao lại cho cô. Ánh mắt ban đầu vô cảm , cảm giác như là một người bị mù không thấy, không biết gì hết cũng như không muốn cảm nhận những gì cô vừa nói cô vừa làm hay không muốn thấy người làm thương mình chính là cô. Dần dần ánh mắt lại mang vẻ có hồn nhưng lại buồn tẻ, nó gợi như mặt biển xanh biếc đang lặng rồi bỗng gào thét, trời yên tĩnh bỗng có mưa như là…đang khóc? Bắt đầu nó lại gợi nhiều cảm xúc hơn nhưng lại chả mấy vui vẻ, rất âm u, buồn bã nhưng lại huyền dịu làm cho trái tim của Karuku đập lien hồn khi cô nhìn thẳng vào mắt anh. Không hiểu sao cũng thấy không vui, cảm giác hối hận khi đã làm thế với Phong và…muốn nói lời xin lỗi .
-Phong?
-Bách Hợp?
-….
Hải Ly vẫn đang đỡ Phong cho tới khi một thân hình nhỏ bé khác nhưng lại trắng nuột nà chứ không ngâm đen như cô. Bách Hợp xuất hiện như một thiên sứ để giúp đỡ Phong. Hải Ly mỉm cười rạng rỡ vì cô chắn rằng Bách Hợp sẽ nhiệt tình giúp Phong vào lớp còn anh thì chỉ im lặng, hết nhìn Bách Hợp rồi sang Karuku nhưng anh phát hiện rằng cô đang tránh né anh.
Bách Hợp đỡ Phong hướng về lớp . Trong lúc đi, Hải Ly và Karuku thấy Phong có ngoáy đầu lại rồi thôi.
-Ai chà ! Phong và Hải Ly tình cảm quá! Hai người đang quen nhau hả?
Bỗng từ đâu lại thêm một tiếng nói mà thật sự đối với Hải Ly là bình thường nhưng đối với Karuku thì chả thích miếng nào hết!
Chủ nhân giọng nói này chính là “ĐINH TUYẾT BĂNG” . Hai cô nàng quay đầu lại rồi phát hiện thêm rằng , không chỉ Tuyết Băng mà còn có…Anh Vũ nữa.
-Chả qua tôi chỉ đỡ Phong dậy thôi chứ có gì đâu!-Karuku hơi ngại về chuyện này chút nên nói chuyện hơi nhút nhát chút nhưng có vẻ với thái độ này, có ai không vừa lòng với cô lắm. Người đó không phải là Tuyết Băng hay Karuku.
Không hiểu sao Hải Ly cảm nhận ánh mắt Anh Vũ trao cho cô có vẻ không thoải mái và tốt lắm. Nó hơi thể hiện sự giận dữ thì phải. Hải Ly chả thích cách nhìn đó miếng nào hết, nó làm cô sợ nên cô hơi nếp qua bên Karuku.
- Tuyết Băng nói phải đó! Mà hai người…cũng ngồi kế nhau mà….đúng không?-Anh Vũ nhanh mặt trở nên đểu, hay treo ghẹo Hải Ly .
Tuy hơi bực mình chút vì bị nghi oan nhưng đành thôi, Hải Ly cũng chả biết giải thích sao nữa.Karuku cũng bĩu môi khi nghe Anh Vũ và Tuyết Băng nói thế. Cô tự hỏi có phải sáng nay miếng bánh mì trứng kia có bỏ bùa xui không vậy chời???
-Mà hồi nãy khi Bách Hợp đưa Phong đi , hình như tôi thấy Phong có quay đầu ngoáy lại với Hải Ly thì phải..Haha!-Tuyết Băng lại nói mỉa mà không biết xấu hổ. Anh Vũ bắt đầu mặt hơi giận dữ chút. Sau đó thì anh lặng lẽ bước qua bên Hải Ly, Tuyết Băng cũng chạy theo.
Karuku quay qua vỗ Hải Ly , nói cô đừng có suy nghĩ nhiều với mấy cái lời nói tầm xào. Karuku vẫn mạnh mẽ tươi cười sau những chuyện xảy ra rồi dọc theo hành lang tới lớp mình. Về điểm này thì Hải Ly có một câu giải thích, rõ ràng ánh mắt nãy Phong ngoáy lại nhìn…là cho Karuku mà???
-Hai cái con này sao tới trể quá vậy chời!!!!!-Nhật Dạ đang đứng trước đầu tủ locker lấy sách vở, vừa lấy mà chân vừa dặm, mặt nhăn vì mất kiên nhẫn chờ hai cái con nhỏ bạn thân rùa kinh khủng. Biết sắp tới giờ mà con chưa tới nữa. Muốn bị phạt hay sao ấy!!
-Nhật Dạ? Sao bà chưa vô?
-Ủa Tùng Lâm! À! Tôi lấy sách vở…sẵn tiện đứng đây chờ hai cái con nhỏ rùa bò ấy mà!!!-Tùng Lâm trong lớp bước ra ngoài lấy vở thì vô tình gặp Nhật Dạ. Nhật Dạ trả lời câu hỏi của anh một cách hài hước, một chút chế giễu rồi tự cười mình làm Tùng Lâm bó tay nhưng mà anh thấy cô…như thế dễ thương ấy chứ. Mọi tình huống nào cũng lạc quan .
-Tôi lấy đồ…Ai da!!
-Ấy chết! Tùng Lâm! Có sao không?
Mới mở cái tủ ra là mấy cái cuốn sách, vở trong tủ Tùng Lâm chảy ngược ra ngoài, đập ngay vao đầu anh một phát làm anh chàng khá bừa bộn này ngã xuống sàn, ôm đầu đau đớn. Nhật Dạ giật mình, cô đưa tài liệu lên đầu tủ rồi quay sang bên anh giúp anh tay.
-Đau quá! Haiz!
-Tại ông chả chịu dọn dẹp miếng nào hết ấy! xếp đồ đạc ngăn nắp lại đi!
-Nhưng tôi lười lắm!
-Bó tay ông! Vậy thu lại đi rồi tôi xếp cho!-Nhật Bạ phùng má bực tức. Tùng Lâm nhìn chăm chăm rồi đằng nghe theo con nhỏ bà chằn lửa, anh ân cần xếp lại rồi đưa cho Nhật Dạ bỏ vào tủ.
Tùng Lâm tuy chả thích làm như thế này nhưng mà anh thấy vui vui sao ấy! Anh chợt nhận ra hành động của NHât Dạ tor6ng cũng rất đáng yêu và trẻ con. À đúng rồi! Tính tình cái con nhóc đẹp trai này còn con nít lắm!
-Thấy trai là tươm tướp!-Một giọng nói vô cùng lạnh lẽo làm Nhật D5a ngay cả Tùng Lâm phải lạnh gáy cả người lên. Không những thế nó còn mang chút sỉ nhục cô nhóc đang chăm chỉ dọn dẹp tủ nữa. Nhật Dạ nóng mặt đứng dậy face to face với chủ nhân giọng nói đó.
-Tôi nói không sai sao? Chứ…bà đang làm gì thế?-Thiên Vương nhếch , thể hiện sự cao ngạo đối với Nhật Dạ.Anh liếc xéo qua bên Tùng Lâm khiến anh chàng trên tay còn sách vở giật mình.
-Tôi giúp Tùng Lâm dọn lại tủ thôi mà!-Nhật Dạ ức chế vì bị nói oan nên cô cãi lại, khá ương bướng. Thiên Vương nói thật cũng phải dịu lại hcut1 vì khi cô ương bướng thì tốt nhất không nên nói gì nhiều thêm. Không phải vì anh nói không lại cô mà là vì anh biết thế nào chút nữa anh với cô cũng gây gổ mà anh lại không chuyện đó diễn ra.
-..Sao không lễ phép với tôi?
-Lễ phép chi?
-Tôi là hội trưởng!
- ...-Tuy ở khía cạnh này thì Thiên Vương là người sai trầm trọng và là tên dở hơi. Nhật Dạ rất muốn nói điều đó nhưng...không thể vì sự thật rằng phải tôn trọng cái tên đứng trước mặt mình.
Nhật D5a liền câm nín. Đương nhiên có nguyên do của nó nên cô không dám động thủ.
Trước đó đã có nhiều mấy anh chị lớn tức tối vì phải lễ phép với tên nhỏ tuổi hơn mình và bất công nữa. Họ không chịu nhướng nhìn Thiên Vương và Anh Vũ mà còn ngược lại và hậu quả họ phải chịu không hề nhẹ như : Chép hết bài tập trong vở 50 lần, chạy quanh vòng sân 100 lần , …Nhưng đó là những hình phạt khá nướng tay của Anh Vũ còn Thiên Vương là đình chỉ luôn. Đã có một số người bị đình chỉ một tuần. tháng, ba tháng hoặc có thể là cả năm, đuổi học hoặc…không hco thi cuối kì.Đúng là Diêm Vương mà!
-….Tôi xin lỗi!-Nhật Dạ rút hai tay đang nắm quyền lại, cắn răng gục đầu trước Thiên Vương. Anh nghĩ nếu cô như thế này chả phải ngoan ngoãn hơn sao.
-Nhật Dạ! Bà làm gì sai mà cần phải xin lỗi chứ? Còn tên kia! Mày cũng vừa vừa thôi chứ! Sao khoái ăn hiếp Nhật Dạ quài vậy? Mày là cái thá gì chứ?-Tùng Lâm nổi giận ném phăng mấy thứ trên tay.
Anh chạy ngay tới nắm tay Nhật Dạ kéo xích xuống, đưa lời chửi Thiên Vương, tay còn mình họa nữa là chỉ thằng vào mặt Thiên Vương.
-Mày là Đặng Tùng Lâm đúng không?-Thiên Vương mặt hình sự nhìn Tùng Lâm nhưng anh không sợ.
-Thiên Vương! Đừng phạt Tùng Lâm! Cậu ấy mới bước chân vào cấp 3 mà! Cần phải học !-Nhật Dạ hốt hoảng liền chạy van xin Thiên Vương.Chính là vẻ mặt này, vẻ mặt khiến bao nhiêu người suýt thành kẻ giết người để giết anh vì dám đình chỉ họ.
-Tôi không biết!
-Làm ơn đi! Đừng quá đáng thế chứ! Dù sao đi nữa thì Tùng Lâm , tôi cũng từng là bạn học chung với ông mà!
Không biết phải những lời than , van xin của Nhật D5a đã mêm lòng Thiên Vương không. Anh hết nhìn sang cô rồi lại khủng bố sang Tùng Lâm nhưng rồi bỏ đi. Xem như lần này Nhật Dạ và Tùng Lâm thoát ….
Rầm!
Thiên Vương đi vào nhà vệ sinh,đá kinh hoàng một cái chỗ nào cũng được và nó đã nứt…!!!
Mặt nhăn không thể nào tả, anh đưa tay lên trước ngực mong điều chỉnh lại cơn giận của mình. Anh làm sao thế này?Bỗng dưng anh trở nên nổi nóng như thế là sao? Thật sự khi thấy Nhật Dạ lẻn bẻn bên đứa con trai khác là như thế này sao? Anh vốn biết Nhật Dạ khá thân với con trai với lại hình ảnh này cũng đã quá quen so với anh nhưng mà tại sao?
Lúc đó đầy những câu hỏi trong đầu anh : Nhật Dạ đang làm cái quái gì vậy? Sao lại giúp tên đó? Rôi v.v và …Khoảng khắc năm ngóa…không lẽ cô đã quên rồi sao? Anh cũng không hiểu sao anh lại muốn nhúng vào chuyện mà từ trước giờ là không…chỉ là..rất tức giận. Nhất là khi cô chả nghĩ gì tới bản thân mình mà biến thành con ngốc để van xin cho người khác. Hay lắm!!
-Dương Nhật Dạ!-Thiên Vương quay lại dáng vẻ lạnh lùng, cười đểu rồi thản nhiên về lớp mà không biết tội mình vừa gây ra….
-Anh Vũ…Tuyết Băng?-Tùng Lâm định nhặt đồ lên thì thấy bạn thân mình và…người con gái từng làm anh điên cuồng và chả mấy quan tâm đến anh.
-Bộ có chuyện gì xảy ra à?-Anh Vũ đảo mắt nhìn quanh rồi lo lắng hỏi bạn mình.
-Không có gì đâu Anh Vũ! Đúng không Nhật Dạ?-Tùng Lâm mỉm cười với bạn mình rối quay qua bên nói với Nhật Dạ. Cô hiểu ý của Tùng Lâm nên gật đầu nhẹ ý là đúng.
Nhưng với sự thông mí và sắc bén mà Anh Vũ có thì có vẻ như là không phải. Anh định tra hỏi thêm thì bị Tuyết Băng đẩy vào lớp.
Tùng Lâm nhúng vai rồi cùng Nhật Dạ quay lại việc dọn locker. Tuyết Băng có hơi liếc qua hành động của Tùng Lâm nhưng rồi cô cũng bỏ đi . Bên Anh Vũ là được rồi.
Và sau vài phút thì cái biệt đội nhóm nữa khùng điên đoàn tụ với nhau. Tùng Lâm hơi mỉm cười nhẹ lắc đầu nhìn Nhật Dạ bắt đầu điên điên với hai nhỏ bạn thân.
Còn năm phút là tới tiết, tất cả ai cũng an cái bàn tọa, ba đứa nhiều chuyện lại sáp với nhau nhưng nói chuyện cũng hơi khó vì dù kế bên Hải Ly và đằng sau lưng Karuku là cái tên Phong Ca Ca chết bầm đó. Karuku nhớ vụ hồi sáng mà phát bực kinh khủng. Còn Hải Ly thì vẫn ám ảnh chuyện bị xem là đang tình tứ với Phong. Như thế thì tội lỗi chết vì…
-Vậy nghĩa là Hải Ly nghe hết chuyện của năm ngoái rồi đúng không? –Đang dong suy nghĩ thì Hải Ly bị cắt ngang bởi Nhật Dạ. Nhật Dạ ái ngại nói ra, Karuku chỉ biết liếc mắt nhìn nhau rồi đồng thanh gật đầu.
-Qúa khứ….tệ hại….-Nhật Dạ nghĩ tới đây liền gục ngã. Tại sao nó cứ lặp lại quài thế? Cô đâu có quên! Đó là chuyện mà cô nhớ nhất những cũng là chuyện mà cô muốn quên nhất! Đau buồn cực kì! Sao một mình cô nhớ chứ? Cô tự hỏi Thiên Vương còn nhớ không hay quên béng mất tiêu rồi cũng nên…À mà cũng phải…trong lòng anh…cô chả là cái thá gì hết!!
-Nhật Dạ à! Tôi nghĩ tốt nhất bà nên quên tên đó đi! Nó đâu có quan tầm tới bà!-Hải Ly nhìn mà xót cho bạn mình.
-Hải Ly nói đúng đấy! Cái tên Diêm Vương đó chả có gì hay ho đâu! Cái giới “showbiz” của mấy người đó còn lâu mới them để ý đến “dân đen” tụi mình!-Ý Karuku là Thiên Vương cũng thuộc loại hotboy, rất nổi tiếng ngoài việc học giỏi. Phong và Anh Vũ cũng trong cía giới Famous đó luôn ấy!
NhẬt Dạ và Karuku lẽ ra cũng trong giới đó vì học giỏi và…Nhật Dạ:cô nhóc tomboy tài năng, Karuku: cô nàng cực kì đáng yêu và giỏi giang nhưng mà hai người đó không muốn và cũng ít tai đề cập tới chuyện của hai cô nàng này.
-Tôi không biết nữa…chỉ là….tại sao tôi không thể ngừng nhớ tới tên đó chứ? Làm cái gì cũng lien tưởng tới hắn! Cứ ngỡ là sẽ hết tình cảm nhưng chỉ cần một vài động tác nhỏ thôi cũng đủ làm tôi sôi sục trở lại….tôi nên làm sao đây chời????-Nhật Dạ đắng lòng nói. Thật ra thì hai người cũng hiểu nỗi đau của Nhật Dạ đang chịu.
-Hải Ly! Bà mua được cho tôi cái bút lông đó chưa?-Đang nói chuyện bỗn Phong chen vô. Lần này đối tượng để anh giao tiếp là Hải Ly.
-À rồi! Đây nè!-Hải Ly từ trong cập moi ra một cái hộp nhìn cực kì và rộng nhưng bên trong…có đúng một cây bút.
Karuku và Nhật Dạ mắt A chữ O không thể tin nổi rằng cái ông Ca Ca khùng này mua cái này chi vậy? Nhìn xơ qua cũng biết là khủng thế nào ý. À mà đúng òi….nhà Ca Ca đây giàu lém!!!
-Cảm ơn nhé!
-Không có gì!
Chả qua là bữa Phong có chút chuyện bận nên anh nhờ ai đó biết loại bút này để mua cho anh và tình cơ thì HAỉ Ly lại biết rất rõ. ANh cũng đưa tiền để cô mua cho chứ anh biết cô mua không nổi đâu.
Đây là loại bút trông có phần cổ xưa, lông dày nhưng khi ghi lại không bất tiện. Đường nét hoàn hảo và tinh tế. Thường thì loại bút này nó chuyên về viết chữ tượng hình như tiếng Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản và v.v nhưng Phong cần làm chi nhỉ?
-Ái chà! Tuyết Băng nói đúng thật! Hai người tình cảm quá!!
-Còn mua đồ cho nhau nữa chứ!!
-Xem Ca Ca cười nãy tươi chưa kìa!!
-Hahaha! Hải Ly và Phong!!
-….
Bỗng nhiên một tên đằng sau Phong reo to lên. Bắt đầu cả lớp bàn tán về chuyện này. Phong mặt no emotion khi nghe cái vụ này rồi anh phất lờ nó đi bởi vì nó chỉ là ghép đôi giỡn thôi! Chả có gì to tát hết. Nhưng đối với Hải Ly thì khác.
Mọi người càng ngày càng bàn tán hơn về chuyện này. Cả lớp bắt đầu cười rộn rã rồi chọc hai nhân vật chính. Đứa đưa mắt lừa tình ghép Phong và Hải Ly.Thật ra cô cũng chả xem chuyện này to tát vì biết lớp chỉ giỡn thôi nhưng mà…lí do đơn giản là vì cô đã…
Nhật Dạ và Karuku cảm nhận được sự sợ hải của Hải Ly. Tuy biết không cần làm quá chuyện này lên nhưng thật sự hai người cũng thấy khó chịu khi mà thấy bạn mình cứ bị chọc chuyện mình không thích vậy quài. Chưa kể càng nổi giận hơn khi người tung tin đồn chính là Tuyết Băng như nãy cậu bạn đằng sua Phong nói.
Tuyết Băng mới vô lớp là đã bà tám với mấy đứa nhiều chuyện về vụ của Hải Ly sau đó thì bị lan truyền kinh khủng và kết quả hiện giờ đây. Nhìn Tuyết Băng ngồi nhếch nhìn bên Hải Ly là tức gan dễ sợ.Karuku và Nhật Dạ biết là…Tuyết Băng làm vậy là có ý đồ chứ không phải là chọc giỡn gì Hải Ly.
Mà để ý kĩ lâu lâu Tuyết Băng nhìn qua bên Anh Vũ. Anh vẫn ngồi đọc sách, chả làm gì hết ngay cả khi giờ cả lớp đang rộ lên vụ của Phong và Hải Ly.
-Cô vô rồi kìa!-Nhanh chóng tất cả im ru.
Người báo cáo chính là Tùng Lâm. Dù nói thật anh cũng hay tham gia mấy cái trò ghép đôi này lắm nhưng trong vẻ mặt Nhật Dạ không hài lòng lắm nên anh đành kiếm cách để ngừng cái chuyện khùng điên này.
Giờ ra chơi…
-Anh Vũ!
-Sao Tuyết Băng?-Tuyết Băng lại lần nữa chìa khuôn mặt xinh đẹp lên trước Anh Vũ nhưng anh cũng chả tác động gì.
-Ông nghe chuyện của Phong và Hải Ly rồi đúng không? Ông thấy sao?
-Không hợp!-Bắt đầu từ đây bỗng giọng của Anh Vũ có chút nóng giận. Tuyết Băng chắc là do làm phiền anh nên nói ít lại.
-Tại sao?
-Đó chỉ là tin nhảm của bà thôi chứ hai người đó chả là gì của nhau!-Anh Vũ thẳng thắn nói ra cho Tuyết Băng hiểu làm cô có phần xấu hổ , buồn bã và bực mình. Cô đành ngồi lại chỗ mà im . Sao Anh Vũ lại cư xử như thế chứ? Tuyết Băng bắt đầu thấy có cái gì đó không ổn và cô hình như bắt đầu muốn làm gì đó cho Hải Ly gục ngã . Đây sẽ không phải là trò châm trọc nữa.
“HẢI LY VÀ PHONG ĐANG QUEN NHAU!!”
-Cái…cái gì vậy chời?-Trên bảng in to đùng cái dòng chữ bí ẩn không ai biết. Hải Ly nhìn mà há mồm.
-Ai bầy trò vậy chời!!-Nhật Dạ cũng khá hú hồn.
-Đứa nào vậy chời!!-Karuku có chút bực mình trong người nhưng cũng chả làm được gì. Phần vì cô bực sao Hải Ly bị dính vào chuyện này nhưng phần cô cũng bực khi người bị scandal chung với Hải Ly là…Phong?
Lại lần nữa cả lớp lại bàn tán vụ của hai người. Hải Ly muốn đau đầu lên, biết cả lớp chỉ trêu giỡn thôi nhưng mà cái này là hơi bị quá, đến cả Phong là thành viên của lớp này mấy năm rồi cũng phải bực dọc lắm đây. Anh thật sự muốn giết cái đứa nào đăng cái tin nhảm này lắm rồi đó.
-Hai người đó ngồi chung bàn với nhau mà!
-Hèn chi thân thế!
-….
-M* TỤI BÂY CÂM CÁI MIỆNG CH* LẠI ĐƯỢC CHƯA?-Không nhờ cái tiếng thét đến cơn thịnh nộ của hội trưởng hội thể thao mới làm cái lớp im lại. Dù biết là hơi xúc phạm chút nhưng thật sự nguyên đám cũng sợ Ca Ca lắm nên im nghỉm. Hải Ly định cảm ơn nhưng mà nếu làm vậy càng tăng tin đồn nên im luôn. Nhật Dạ và Karuku cũng muốn rớt hồn ra luôn ấy. Đặc biệt là Karuku, từ trước giờ cô mới ngỡ ra là Phong nhịn cô hơi nhiều mới không chửi cô như giờ, Phong tính cũng nóng ghê, cô chạm phải thứ dữ đặc biệt rồi…biết làm sao đây?
Ai cũng sợ trừ Anh Vũ ; Tùng Lâm và Hoàng Anh ra. Hoàng Anh và Tùng Lâm chỉ hết hồn thôi chứ không có sợ bản tính nóng của anh.
Anh Vũ lần này chắc nợ lời cảm ơn với Phong đấy. Nói thật…anh cũng muốn la làng lên để cái lớp này im quắc đi cho rồi chứ anh không hiểu sao tự nhiên thấy bực bực khi nghe người bị đem đùa giỡn ra là Hải Ly. Cái con nhỏ đó anh chưa trêu chọc, phạt con nhỏ đó vụ hồi đầu thì đừng có ai mang nó ra giỡn trước anh.
Tuyết Băng rung mình với Phong luôn, Bách Hợp cũng hơi hơi.
Ra chơi…
-Tuyết Băng!
-Sao thế Phong?
Mới reng chuông là Phong hung hổ tới trước mặt bàn của cô nàng hotgirl của lớp, của khối.
-Sao này mà đăng tin nhảm nữa là coi chừng tôi đấy!-Phong thừa biết người bầy cái trò này chính là Tuyết Băng. Với cái sự thong minh vốn có thì không khó để anh nhận ra nét chữ trên bảng có phần tương đồng với nét chữ của Tuyết Băng.
-Tôi…tôi giỡn thôi…ông làm gì làm quá!!-Tuyết Băng hơi run run nhưng cũng kháng lại, nhếch ý thách thức.
-Không làm quá đâu! Tuyết Băng, cả tôi cũng rất bực mình với cái trò của bà đấy!-Phong cứng họng không biết nói sao bởi vì anh phân vân có thật mình làm quá không. Đang suy nghĩ thì có cứu tinh giúp anh chính là Anh Vũ. Anh Vũ cũng quay xuống, cảnh cáo với Tuyết Băng làm cô nàng sợ hãi nên cô im luôn không dám nói gì.
Phong nhìn qua bên Anh Vũ rồi đi về chỗ. Xem như hai bên hòa vì đã giúp đỡ nhau.
-Ủa? Bách Hợp đâu rồi nhỉ?-Về tới chỗ, Phong cũng phát hiện ra cô thư ký của mình đi đâu rồi.
-Hải Ly! Bà không sao chứ?-Ba cô nàng này đang trong nhà vệ sinh rửa mặt.
-Không sao đâu! Tôi nghĩ chắc không ai nói nữa đâu vì Phong đã…-Hải Ly hơi ngại khi nói lúc Phong hét lên.
-Cảm ơn gì chứ? Chả qua tại hắn bực nên mới làm vậy chứ có phải vì bà đâu Hải Ly!-Karuku phủ nhận. Tuy vẫn còn ớn lạnh với cái tiếng thét nãy nhưng cô vẫn chứng nào tật nấy, vẫn cố không sợ với Phong và bướng bỉnh nữa.
-Thôi nào Karuku! Bà đừng cứng nhắc thế chứ! Tôi biết là thế nhưng cứ cảm ơn đi! Dù sao cũng là bạn mà!-Thấy đôi mắt long lanh, hiền từ của Hải Ly làm Karuku hơi xiêu lòng.
-Hải Ly nói đúng đấy Karuku!-Nhật Dạ cũng chen vô nên Karuku đành chịu thua vậy. Xem như sẽ cảm ơn hco cái tên Ca Ca đó.
-HẢI LY!
-!!!!
-!!!!
-!!!!
Lần này lại tiếng thét nào đây làm ba cô nàng đang trò chuyện giật mình. CHủ nhân tiếng thét đó chính là…Bách Hợp và người cô đang kiếm là Hải Ly. Hải Ly nghĩ mình đã làm gì sai sao mấy bữa nay toàn điều xui rủi thế nhỉ?
-Sao..sao thế Bách Hợp!!
-Cô thích Phong hả?-Lời nói khủng bố của hotgirl khối 10 mà từ trước giờ chưa thấy.
-Đâu…đâu có!
-Vậy sao Tuyết Băng nói vậy? Mà hôm qua tôi thấy cô cũng có tình ý với Phong mà!-Thì ra là Tuyết Băng! Lại là Tuyết Băng. Cái con nhỏ này nhức đầu quá!!
-Nè Bách Hợp! Vừa phải thôi nhé! Hải Ly mà them thích cái tên kiêu ngạo, đểu và lăng nhăng đó hả? Chả qua là hôm qua tôi đây làm thương Ca Ca của mấy người rồi Hải Ly chỉ giúp đỡ như là bạn cùng lớp với nhau thôi chứ chả có tình ý gì hết ấy! Còn cái con Tuyết Băng đó có bao giờ nó nói sự thật đâu mà nghe nó nói rồi tưởng thiệt?
-Karuku! Cô…-Bách Hợp chèn ép Hải Ly mà nguyên nhân lại là Phong khiến Karuku tức điên cái người lên , cô sổ một tràng chửi thẳng mặt Bách Hợp làm cô em út hotgirl câm luôn. Khá ngỡ ngàng vì đây là lần đầu tiên Karuku bản lĩnh như thế. Thấy Nhật Dạ và Hải Ly còn hết hồn nữa là hiểu ùi ha!!
-Bách Hợp, có chuyện gì mà mấy người chửi bà vậy?-Hết chuyện này đến chuyện khác. Bộ mấy chuyện này hành xác ba cô nhóc này chưa đủ hay sao mà thêm nữa. Bỗng nhiên đâu ra Song Thư tiến vào phòng vệ sinh, bảo vệ Bách Hợp.
Cùng là hotgirl với nhau nên biết nhau không cần cùng lớp cũng không phải chuyện lạ.
-Tôi bị ăn hiếp kìa!!-Bách Hợp qua nhõng nhẽo Song Thư.
-Nè! Bộ không được nổi tiếng, xinh đẹp như tụi này hay sao mà chèn ép như thế hả?
-Nói nghe có lý xem Song Thư? Nãy giờ là Bách Hợp gây sự trước chứ có phải tụi này đâu!!-Karuku tức tối chỉ thẳng vào mặt Song Thư. Nhật Dạ và Hải Ly phải chạy qua ráng làm cho Karuku dịu lại.
-Coi chừng tôi đuổi học bây giờ đấy!!
-Song Thư! Bạn bè với nhau ăn nói nghe cho có lý coi! Bà lấy quyền gì đuổi học tụi này??-Có vẻ cơn giận của Karuku đã nguôi nhưng rồi nó lan quan bên Nhật Dạ. Cô nhóc tomboy đứng ngang hàng với Song Thư, ra mặt nói.
-Phó trưởng hội học sinh!!-Chỉ là năm từ làm ai ở đây cũng im. Quên mất là Song Thư có cái chức này cao lắm.
-Phó trưởng hội học sinh thì sao hả? Tưởng mình ngon lắm hay sao? Bây giờ tôi với bà ra đấu trí thử ai thong minh hơn? Bày đặt mình làm phó rồi muốn làm gì thì làm , muốn đuổi là đuổi hả? Chả qua là được Thiên Vương thiên vị mới được lên làm chứ Song Thư, bà chỉ là thường dân thôi!! Muốn đuổi tụi này cũng không dễ đâu nhé thưa bạn gái của Thiên Vương! CÒN LÂU ĐI!-Riêng Nhật Dạ vẫn còn sức, hung hổ chửi thằng cái khuôn mặt xinh đẹp của Song Thư. Giống như Karuku nãy, bây giờ Nhật Dạ cũng lên cơn điên lắm rồi nên …hai cái con nhỏ kia phải kiềm hãm cơn giận của Nhật Dạ xuống. Tội nghiệp Hải Ly phải làm tới hai lần lận!
Câu chửi của Nhật Dạ làm Song Thư đứng hình. Cô nàng bặm môi bực tức đến kinh khủng nhưng không nói được lời nào. Thật ra Nhật Dạ nói đúng, cái chức của cô chỉ là báo cáo lại cho Thiên Vương chứ không có quyền gì nhiều. Muốn đuổi cũng được nhưng phải hỏi ý của anh và cô biết chắc chắn Thiên Vương sẽ không bao giờ đuổi học Nhật Dạ cả.
-Tụi mình đi!-Nhật Dạ ra lệnh, ba người ra khỏi nhà vệ sinh nhưng không xa thì Nhật Dạ phát hiện: Thì ra nãy giờ Thiên Vương đứng ngoài ngeh lén nhưng anh làm gì ở đây?À! Chắc đưa bạn gái đi vệ sinh chứ gì!
-Nhật Dạ…-Thiên Vương thấy Nhật Dạ, anh từ từ đi tới. Nhìn thẳng vào mắt cô, cô cũng đáp trả lại. Anh biết giờ không nên đụng tơi cô vì cô vẫn còn bực mình lắm nhưng mà…lời nói nãy.
-Tôi sao? Đuổi học tôi hả? Xí!! Có gì vô an ủi hay trấn an bạn gái ông đi chứ tôi không xin lỗi đâu!! Đồ thiên vị! Bất công bằng!!-Chửi Thiên Vương xong, cô đi ngay vào lớp, Karuku và Hải Ly im nhìn Thiên Vương rồi đi theo Nhật Dạ. Nhật Dạ nói đúng, cô có th63 được xem là người đại diện cho Karuku và cả những thần đồng , các anh chị của trường để nói cho Thiên Vương biết sự ấm ức của họ.
Bạn gái anh…?
Không hiểu sao nó làm Thiên Vương bực mình như thế? Chả phải anh đã nói với Nhật Dạ rằng Song Thư đâu phải bạn gái anh mà cô dám…Thiên Vị ư? Phải! Anh chấp nhận anh đã thiên vị nhưng không phải anh thiên vị quá nhiều với Song Thư.
-Nhật Dạ! Bộ em không biết tôi cũng thiên vị em sao? Nếu không…tôi cho em ra khỏi cía trường này rồi đó!
Rầm!
Lại lần nữa hạ cơn tức vào cái tường tội nghiệp. Thiên Vương khó mà điều khiển được cảm xúc của anh.Lời nói nãy của cô như đánh trúng vào trái tim anh. Cô đang nghĩ cái quái gì mà dám nói như thế chứ?Hồi sáng thì bênh vực Tùng Lâm, tỏ ra ngoan ngoãn với anh còn bây giờ thì không xem anh ra gì , còn có ý thách thức nữa. Muốn thách thức thì Ok, anh chấp nhận.
Ra về….
-Hải Ly! Có vẻ sáng nay tôi với Karuku nóng quá …có làm bà sợ không?
-Không sao đâu! Tôi cảm ơn hai bà! Không cần vì tôi mà…
-Bạn thân với nhau mà! Bà không cần khách sáo đâu nhưng mà ... sao bà chắc chắn là mình không thích Phong? Nhiều đứa thích thằng đó lắm! Điển hình như Bách Hợp…Ủa mà có phải Bách Hợp thích Phong thật không nhỉ, Nhật Dạ?-Karuku mải mê nói lý thuyết cái hồi có thắc mắc, cô quay qua bên Nhật Dạ.
-Ai biết!-Nhật Dạ nhúng vai trả lời.
-Sở dĩ vì tôi chắc chắn mình không thích Phong vì…