Tay Lục Nhĩ Nhã nắm chặt tờ giấy có chút run rẩy, không thể tin được mà trợn to hai mắt: “Ngài nói…… đạo diễn Chu anh ấy, có ý định ký hợp đồng với tôi?”
Đàm Lâm cười gật đầu, ném đầu thuốc lá đã cháy hết gạt tàn thuốc: “Đúng là như vậy, nếu không có việc gì xảy ra, cô hẳn là nghệ sĩ đầu tiên ký hợp đồng từ khi studio thành lập đến nay, đương nhiên, trừ Chu Hoài Dịch ra.”
“Thật…… Thật sao?” Thanh âm đã bắt đầu không ổn định.
Người đàn ông tùy ý dự lên sofa khác hoàn toàn với cô ngồi đối diện, bình tĩnh hơn rất nhiều: “Cô không tin tôi, còn không tin Chu Hoài Dịch sao?”
“Tôi……”
Xua xua tay, Đàm Lâm ngắt lời nói còn muốn tiếp tục nghi ngờ của cô: “Cứ xem trước đi, nếu có vấn đề gì thì nói ra, dễ thương lượng.”
“Ừm.”
Theo lời cầm tập văn kiện lên, đọc tỉ mỉ từng câu từng chữ, bộ dáng nghiêm túc kia không khác gì lúc ôn tập trước khi thi đại học.
Các điều kiện trong hợp đồng vẫn tốt như vậy, thẳng thắn nói, Lục Nhĩ Nhã cảm thấy, hợp đồng này có chút ý nhân nhượng cô, những nghĩa vụ cô cần thực hiện kém xa so với quyền lợi cô được hưởng.
Một bản hiệp ước “Bất bình đẳng” như vậy, cô còn có thể có vấn đề gì?
Xem xong tờ cuối cùng, Lục Nhĩ Nhã cảm thấy mình nên hỏi một chút cho rõ ràng, để tờ giấy lên đầu gối, ánh mắt nhìn Đàm Lâm cũng nghiêm túc hơn một chút: “Anh Đàm, Anh Chu anh ấy, vì sao muốn ký hợp đồng với tôi?”
Đàm Lâm buông tay nhún vai: “Có lẽ là cảm thấy studio chỉ có mình anh ta, có chút nhàm chán.”
“……” Sao có thể?
Ha ha hai tiếng, Đàm Lâm nghiêm mặt: “Nhóc Tiểu Lục, cô nên có chút tự tin với bản thân mình, Chu Hoài Dịch muốn ký hợp đồng với cô, đã nói lên anh ta chấp nhận năng lực của cô, cô chỉ cần đi theo anh ta cho thật tốt, chắc chắn có thể mở ra một khoảng trời.”
Hmm…… Hình như cũng có lý.
“Tôi…… Có cần nói chuyện lại nói chuyện cùng anh ấy nữa không?”
“Không cần! Tôi cũng là nhân viên của studio được không? Cô cứ không tin tưởng tôi như vậy?”
“Vậy cũng không phải.” Chỉ là sợ bọn họ đùa cô mà thôi.
Studio Chu Hoài Dịch thành lập nhiều năm như vậy, còn chưa bao giờ nghe nói qua muốn ký hợp đồng với nghệ sĩ khác. Ngay cả mấy tiểu sinh đang nổi kết thúc hợp đồng với công ty cũ, ám chỉ muốn đến studio của anh, anh đều không đồng ý, sao một sinh viên còn chưa học xong như cô có thể có được vinh hạnh này?
Đàm Lâm nâng gọng kính trên sống mũi, thu lại vẻ không đứng đắn: “Bây giờ có thể ký không? Hay là muốn suy nghĩ thêm?”
“Thật ra không cần suy nghĩ, chỉ là……”
“Chỉ là cái gì?”
“Tôi vẫn cảm thấy không chân thật.”
Không chân thật là thật, nhưng cũng không làm phiền cô quá lâu, dù sao cơ hội kiểu này, không phải lúc nào cũng có thể có được. Mặc kệ Chu Hoài Dịch là xuất phát từ tâm thái gì muốn ký với cô, cô cũng không cần thiết phải chần chừ. Ngược lại, còn phải nắm chặt cơ hội, nhanh chóng ký cho xong hợp đồng, để tránh vị kia đổi ý, đến lúc đó không biết chạy đi đâu mà khóc.
Hợp đồng phân ra hai bản, sau khi ký tên đóng dấu tay, cô giữ một bản, một bản do Đàm Lâm giữ. Mắt thấy thời gian không sai biệt lắm, Đàm Lâm không giữ cô lại, để cô đến phòng số 8 hóa trang, chuẩn bị tốt cho việc quay chụp.
Trong lòng cảm kích không thôi, Lục Nhĩ Nhã cúi người 90 độ, mới cẩn thận cầm hợp đồng đi ra ngoài.
Hiện tại, cô cũng coi như là có công việc chính thức nhỉ!
Nghĩ như vậy, trong lòng lại vui vẻ lên. Khóe miệng vẫn luôn duy trì trạng thái giương lên, tâm trạng tốt nhìn không sót gì.
Người phụ trách trang điểm cho cô, vẫn là cô gái trẻ tóc ngắn. Đã gặp qua hai lần, Lục Nhĩ Nhã cũng coi như cùng người ta có chút giao tình so với những người trong tổ chưa từng nói chuyện.
Vị chuyên viên trang điểm này họ Lý, nghe nói studio của họ đã hợp tác vài lần với tổ phim của Chu Hoài Dịch, cũng coi như là đối tác đáng tin cậy.
Tiểu Lý nhìn thấy cô, cũng là vui tươi hớn hở: “Cô Lục, ngày hôm qua quay chụp thuận lợi chứ?”
Lục Nhĩ Nhã nhắm mắt lại, để người ta đánh phấn nền lên mặt: “Ừm, cũng tạm, Mạnh tiên sinh rất chú ý đến người khác.”
Mạnh tiên sinh, là người thủ vai nam số hai trong phim —— Mạnh Duy Đình. Lớn hơn Lục Nhĩ Nhã cùng lắm là mấy tháng, nhưng tuổi nghề đã có mười mấy năm, tiến vào giới giải trí còn sớm hơn Chu Hoài Dịch.
Xuất thân là ngôi sao nhí, độ tuổi lớn dần, không những không lụi tàn, còn càng tuấn lãng thanh tú, diện mạo đáng yêu, nhưng lại không nữ tính, là loại hình khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy đáng yêu.
Hai mắt Tiểu Lý chợt phát sáng, đề cập đến vấn đề không đàng hoàng: “Cô nói xem, nếu cô là Tề Cẩn Du, cô chọn Cảnh Minh hay là Diệp Bỉnh Văn?”
Câu hỏi không chút ý nghĩa, Lục Nhĩ Nhã thế nhưng vẫn nghiêm túc suy nghĩ câu nói của cô ấy một lúc.
Cảnh Minh là kiểu người vững vàng bình tĩnh, cho thấy rằng sẽ không có cử chỉ lãng mạn gì, nhưng lại trong âm thầm làm rất nhiều chuyện cho Tề Cẩn Du, là kiểu người ngoài lạnh trong nóng. Diệp Bỉnh Văn thì không giống, vừa ôn nhu lãng mạn, lại hài hước dí dỏm, bên người còn không có thanh mai trúc mã phá rối như Chương Hân Dao gì đó.
Đều là đàn ông hiếm có, đột nhiên muốn chọn lấy một người, quả thực là rất khó.
Suy nghĩ một lúc, không có kết quả. Bên kia Tiểu Lý còn hưng phấn chờ cô trả lời, Lục Nhĩ Nhã cười khẽ, lắc đầu: “Nếu cô hỏi tôi chọn Chu Hoài Dịch hay Mạnh Duy Đình, có lẽ tôi còn có thể đưa ra đáp án.”
“Ồ ồ? Nói nghe một chút xem nào.”
“Đương nhiên là đạo diễn Chu rồi.” Trả lời không chút do dự. Vốn dĩ, cô đã coi người đó là khuôn mẫu nửa kia của mình rồi, còn lựa chọn cái gì nữa?
Lời nói mới nói xong, cửa phòng hóa trang đã bị đẩy ra, không biết tại sao, Lục Nhĩ Nhã có dự cảm không tốt lắm……
Cẩn thận quay đầu lại, nhìn thoáng qua cửa, lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt, yên lặng nhìn chính mình trong gương, cô gái bên trong dường như đang cười nhạo cô.
“Ngu xuẩn!” Người trong gương nói như vậy.
Còn không phải sao? Cô có thể không ngu sao? Ngay từ đầu đã không nên đáp lại câu hỏi nhàm chán của Tiểu Lý, nếu trả lời, cũng không nên nói ra sự thật, hiện tại tốt rồi, bị đương sự thình lình đứng ở cửa.
Từ biểu tình vui sướng khi thấy người khác gặp họa của Tiểu Tề phía sau anh, là cô biết, cuộc đối thoại vừa rồi của các cô, khẳng định đối phương một chữ cũng không bỏ sót……
Trời muốn giết cô!
Ảo não nhắm hai mắt thầm mắng mình trong lòng, khi mở mắt trở lại, đã thay bằng nụ cười đơn thuần thiện lương, thanh âm vẫn còn lâng lâng: “Đạo diễn Chu, ngài tới rồi?”
Chu ảnh đế giường như không có ý tránh đi đề tài làm cô xấu hổ, mà lại dựa vào bên cạnh cửa, bên môi mang theo ý cười nhàn nhạt, cũng không nói lời nào, cứ như vậy nhìn cô.
Tiểu Lý đang nhịn cười, Lục Nhĩ Nhã có thể cảm thấy rõ ràng, bởi vì đồ trang điểm trên tay người nọ đang không nhịn được run run. Lục Nhĩ Nhã oán trách nhìn cô ấy.
Đều tại Tiểu Lý, không có việc gì mà ai chọn ai gì chứ? Gặp quỷ rồi, cô thực sự đã suy nghĩ một cách nghiêm túc!
Bây giờ nhất định cần phải giải thích gì đó! Lục Nhĩ Nhã chắc chắn.
Giả vờ ho khan một tiếng, che giấu sự không tự nhiên của mình: “Chủ yếu là người trong phim quá hoàn mỹ, cho nên em muốn nói…… Vấn đề đó trong đời sống hiện thực sẽ dễ dàng hơn chút hay không.”
“Cho nên?” Cất bước tiến vào, Chu Hoài Dịch ngồi xuống sofa, giống như đêm đó ở phòng 2830, tư thế vô cùng tùy ý.
“Cá nhân em càng thích đàn ông lớn tuổi một chút hơn.” Huh? Cách giải thích này, có vẻ không tốt hơn là bao, “Không phải, ý của em là, nếu tuổi lớn hơn một chút, sẽ càng thành thục săn sóc!”
Chu Hoài Dịch nhướng mày, không đáp lại, vẫn nửa cười không cười nhìn cô.
Lục Nhĩ Nhã vụng trộm nhìn anh, xác định mình nói cái gì cũng không thể bào chữa, dứt khoát cam chịu ngồi ngay ngắn, phối hợp động tác của Tiểu Lý, để cô ấy trang điểm nhanh một chút, cô cũng có thể nhanh chóng rời khỏi nơi khiến người ta đứng ngồi không yên này.
Thời điểm không ai nói chuyện, thời gian luôn trôi qua rất chậm.
Lục Nhĩ Nhã thậm chí có thể đếm theo nhịp “tik tok” của kim đồng hồ treo tường, tính toán thời gian chính xác. Lúc tiếng vang liên tục đến tiếng thứ 271, người nọ bỗng nhiên vang lên âm thanh trầm thấp.
“Lục Nhĩ Nhã.”
“Hả? Ngài nói đi.” Lục Nhĩ Nhã không dám đối diện với người ta, chỉ có thể từ trong gương quan sát biến hóa biểu tình của người phía sau.
“Ánh mắt em rất tốt.”
“……” Cô coi như đây là đang khích lệ, hẳn là không sao nhỉ?
Quay chụp chính thức bắt đầu, một đoạn nhạc đệm nhỏ kia cũng bị vứt chi sau đầu. Vết thương ở chân của Lục Nhĩ Nhã không nghiêm trọng lắm, tối hôm qua sau khi nghỉ ngơi, hiện tại dường như không có cảm giác đau đớn. Sau khi đề cập với Chu Hoài Dịch, đối phương cũng không có dị nghị, liền quay bổ xung cảnh quay ngày hôm qua.
Lời thoại đã được ghi nhớ nhiều lần, cảnh tượng cũng luyện diễn trong đầu rất nhiều lần, thời điểm diễn chính thức, cũng dễ dàng hơn nhiều.
Trải qua ngày hôm qua, Lăng Phỉ hoàn toàn khuất bóng trong rừng trúc, nói cái gì cũng phải đổi địa phương. Vì chăm sóc cảm xúc của Lăng ảnh hậu, phó đạo diễn còn hào phóng đồng ý đổi cảnh quay sang đình nhỏ trên núi thấp.
Tất cả một lần là qua, cảnh quay này hoàn thành trước thời hạn, hiếm khi có một nhóm người lên núi, trên này gió lớn, làm người ta rất thoải mái, quay chụp kết thúc, dứt khoát ở lại đình nhỏ nghỉ ngơi, thuận tiện giải nhiệt.
Thời tiết quỷ này, hai ngày trước còn có mưa nhỏ, nhiệt độ hôm nay đã trực tiếp lên đến 34 độ, mũi hít vào đều nóng bỏng.
Lăng Phỉ rất thích cô, Lục Nhĩ Nhã đã nhìn ra.
Phàm là có thời gian rảnh rỗi, cô gái kia nhất định sẽ lôi kéo tay cô nói chuyện, lớn thì cái nhìn chính sách quốc gia, nhỏ thì cuộc sống hằng ngày nuôi thú cưng, luôn có đề tài nói mãi không hết.
Lục Nhĩ Nhã trong đoàn cũng không quen biết ai, thế nào cũng không thể đi tìm Chu Hoài Dịch tán gẫu, cho nên có người bằng lòng nói chuyện với mình cũng rất tốt.
Lăng Phỉ quen biết Chu Hoài Dịch rất nhiều năm, đối với chuyện của Chu Hoài Dịch hiểu khá nhiều. Thừa dịp Chu Hoài Dịch không chú ý, cũng sẽ chia sẻ một ít chuyện hồi nhỏ của anh với Lục Nhĩ Nhã.
“Cô đừng nhìn anh Dịch có nhiều thành tự như vậy, thật ra trải qua những ngày tháng luôn không thoải mái.” Lúc nói ra lời này, Lăng cô nương lạc quan, ánh mắt cũng ảm đạm đi vài phần.
Không chờ Lục Nhĩ Nhã hỏi cái gì, cô ấy lại nói: “Thật ra anh ấy rất sợ một mình, nếu cô có thời gian thì ở bên anh ấy nhiều một chút nhé.”
Không rối rắm vì sao đối phương để cô ở bên Chu Hoài Dịch, Lục Nhĩ Nhã càng muốn biết thâm ý trong lời nói của cô ấy là gì. Trong lúc Lăng Phỉ nghĩ kỹ xem nên nói cái gì đó, người nọ vừa vặn nói chuyện xong với đám người Hàn Nham, hướng bên này đi tới.
Lăng Phỉ đúng lúc dừng miệng, ngọt ngào mà kêu một tiếng “Anh Dịch”. Lục Nhĩ Nhã cũng nhanh trí cười gật đầu chào về phía người kia, bèn cùng Lăng Phỉ nói sang chuyện khác.
Chuyện Lăng Phỉ chưa nói xong, khẳng định có quan hệ với câu chuyện cũ bi thương. Lục Nhĩ Nhã nghĩ: Nếu nói ra chuyện đó, chỉ có một số người tiếc nuối và than thở, cuối cùng cũng không giải quyết được vấn đề, vậy không bằng không nói.
Không chỉ vì mình người nghe, cũng coi như một loại tôn trong với đương sự.