Biệt Lai Vô Dạng

Chương 19



Edit: Tamgui

Beta: Qiongne

Gọi là cái gì...Người rất quan trọng?

Lục Nhĩ Nhã ôm kịch bản, đọc cái gì cũng không vào, trong đầu óc chỉ là câu nói trước khi đi của Đàm Lâm.

Chu Hoài Dịch đã nói, mình là người rất quan trọng với anh?

Thật là không có đạo lý, những lời như vậy, có phải là lời một nhân tài nổi tiếng từ lâu sẽ nói chứ? 

Chu Hoài Dịch đã biết cô từ lâu?

Cũng không có khả năng, nếu đã từng gặp, nhất định cô đã có ấn tượng.

Chắc là người đại diện nói lung tung mà thôi. Nhưng lời nói như vậy đối với anh ta cũng có chỗ không tốt.

"Chu Hoài Dịch...Chu Hoài Dịch..." Đã từng quen biết sao? Không quen biết đi. Trong miệng lẩm bẩm hồi lâu, cô vẫn không thể nhớ ra được chuyện gì có ích.

Cô phiền muộn mà ngã xuống giường, nằm ngửa hình chữ "Đại", kéo chăn mỏng qua đầu, vẫn không nghĩ ra đầu mối nào. Một nam thần tốt như vậy, sao mình lại có thể trở thành người quan trọng của anh được?

Chẳng lẽ...là lời thoại trong phim?

Không thể có chuyện đó được, lời thoại cô đều đã đọc kỹ, hơn nữa nếu anh có câu thoại này thì cũng là nói với Lăng Phỉ, cô không phải là nữ chính, không thể nào nghe được lời như vậy của nam chính được?

Tò mò, thực là tò mò không chịu được!

Cô ôm chăn trở mình, bên ngoài Nhĩ Dương gõ cửa, rủ cô đi ăn đêm, vừa đúng lúc cô cũng đang cảm thấy đói bụng, liền đi dép lê ra ngoài.

Cậu ấy gọi một suất cơm hộp, một bát canh cay nóng, phía trên còn có sa tế, nhìn đã thấy là rất cay.

Cô tự giác lấy đũa, đưa một đôi cho Nhĩ Dương, và bắt đầu ăn. Vị cay tan ở trong miệng, Lục Nhĩ Nhã thỏa mãn chớp mắt: "Hôm nay mùi vị rất đầy đủ."

Lục Nhĩ Dương ăn cay cảm thấy không chịu được, vội chạy đi uống ly nước chanh, vị giác của chị cậu có vấn đề sao, đây chính là quá cay!

Lục Nhĩ Dương không chịu được run lên hai cái, lại uống thêm một ngụm nước chanh, còn lấy một ly để trước mặt chị gái: "Ăn chậm một chút, không có ai tranh tranh với chị đâu."

Lục Nhĩ Nhã không uống, tiếp tục gắp thịt ăn: "Sao hôm nay lại muốn ăn đêm vậy?"

"Chị ăn cơm với Chu Hoài Dịch, em tin chắc là ăn không đủ no." Nói xong, cậu đắc ý nhìn chị gái, ra vẻ "Mau khen em đi".

Lục Nhĩ Nhã lấy đũa chọc vào đầu cậu, lại tiếp tục nói: "Đúng là ăn không no, nhưng không phải vì thẹn thùng nha."

"Thế vì cái gì?"

Thấy cậu em truy hỏi như vậy, Lục Nhĩ Nhã buông đũa, vừa ăn vừa nói chuyện đúng là thói quen không lớn: "Anh ấy đang bị bệnh, chị có thể cứ thế ăn sao?"

"Cho nên là vì anh ta?"

"Ừ...cứ xem là vậy đi."

Lục Nhĩ Dương cầm ly nước chanh trong tay: "Chị, có phải phải chị thích anh ta không?"

"Thích, em không thích anh ấy sao?"

Lục Nhĩ Dương hận rèn sắt không thành thép mà đẩy cô một cái: "Không phải là kiểu thích như là fans, là thích kiểu khác, chị hiểu không, là thích kiểu đó ấy."

Lục Nhĩ Nhã xóa sạch những lời cậu vừa nói còn khoa chân múa tay:  "Suy nghĩ vớ vẩn gì vậy? Không thể nào có chuyện đó được hiểu không? Cả ngày chỉ nghĩ lung tung, đồ dùng khai giảng đã chuẩn bị xong chưa?"

"A, Sao lại không chứ? Em thấy anh ta đối với chị rất tốt." Lục Nhĩ Dương đẩy nồi lẩu cay sang bên cạnh, ra vẻ nghiêm túc nói: "Hơn nữa, giờ em đi học ở Thượng Hải, có người quan tâm chăm sóc chị em cũng yên tâm một chút."

"Chỉ cần em đi học, chị không cần phải lo lắng cho em nữa, đó chính là tạ ơn trời đất rồi."

"Đừng nha, chị cũng đã 24 rồi, lại chưa từng yêu ai, lúc này nên tự mình suy xét, em thấy Chu đạo diễn không tồi, rất hợp với chị."

Lục Nhĩ Nhã không tán đồng lắc đầu: "Là người không cùng một thế giới, lấy đâu ra thích hợp?"

"Gì mà không cùng một thế giới? Chị đóng phim thành ra hồ đồ rồi? Nói như vậy thì anh ta không phải người trên trái đất này sao?"

"Em không hiểu, nói đúng ra là thế giới tinh thần."

Lục Nhĩ Dương giải thích: "Tam quan mà, gặp gỡ nhiều lần là có thể thống nhất, thế giới tinh thần gì đó, căn bản không phải vấn đề, chị nghĩ lại thử xem, người đàn ông ưu tú như vậy, nếu để cho người khác lấy mất, chị nhất định sẽ hối hận đấy."

"Có gì mà hối hận, vốn dĩ không phải của chị."

"Chị, chị có chút tiền đồ được không?" Cậu lớn giọng hét lên, thấy chị gái vẫn thờ ờ, lại lấy thái độ mềm mỏng, "Chị không thử sao lại biết không có khả năng? Một đám fans nhỏ, không phải mỗi ngày đều mơ đến người ta sao?"

"Không phải đâu, cái chính là chị không nghĩ sẽ có quan hệ với anh ấy." Yêu đương với Chu Hoài Dịch, chỉ là suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy không thực tế.

"Quan hệ này, cũng không hề phiền hà gì, đúng không?" Lục Nhĩ Dương duỗi tay ôm lấy vai chị, lời nói thấm thía, "Chị không phải sợ sống một mình sao? Em đi rồi, dù sao cũng phải có người chăm sóc, chị vui vẻ, em cũng yên tâm một chút, chị có chịu không?"

"Tốt thì tốt, nhưng em cũng không thể đem chuyện này đổ lên đầu anh ấy được."

Lục Nhĩ Dương phủi cái trán bóng nhẫy của Lục Nhĩ Nhã: "Trong những người đàn ông bên cạnh chị, chỉ có anh ta là đáng tin cậy nhất, anh ta đã giúp đỡ chị rất nhiều, chẳng lẽ chị đã quên?"

Lời này ngược lại đã nhắc nhở Lục Nhĩ Nhã, không tiếp tục nói về Chu Hoài Dịch nữa, cô hỏi: "Hôm nay lúc đưa tiền, Trương Minh Thành có nói là ai đã ra mặt vì chúng ta không?"

Chu Hoài Dịch nói không phải anh, mà là đã nhờ cậy người khác.

Anh thật sự giao thiệp rộng, nhưng phần lớn là người trong ngành, không ai lại chủ động chọc vào gia tộc này, chỉ có thể là người ngoài, có lai lịch không hề đơn giản.

"Chưa nói, nói xin lỗi xong thì đi ngay, làm gì còn mặt mũi nào nói chuyện với em? Không phải chị bảo đã nhờ đạo diễn Chu giúp đỡ sao? Chẳng lẽ không phải anh ta?"

"Thực ra là anh ấy, nhưng mà, còn có người khác."

Lục Nhĩ Dương cũng chống cằm suy nghĩ một lát những không có kết quả. Cậu vốn không thân với Chu Hoài Dịch, nên cũng không biết hoàn cảnh gia đình anh ta như thế nào? Cậu ta lắc đầu, đẩy nồi lẩu cay đến trước mặt chị gái: "Ăn đi, nếu chị tò mò thì trực tiếp đi hỏi anh là được."

"Hỏi, Chị không nghĩ là anh ấy sẽ nói." Nhận đũa của Nhĩ Dương đưa, Lục Nhĩ Nhã bỗng nhiên không muốn ăn, trong lòng rối bời, có việc cần phải suy nghĩ rõ ràng mà lại nghĩ không ra, cứ mắc ở đó, thật là khó chịu. Nhưng cô không muốn làm em trai lo lắng nên gắp mấy sợi bún đưa vào miệng.

"Người ta không nói chị liền thôi, chị không phải vẫn luôn muốn tìm hiểu đến cùng sao?" Lục Nhĩ Dương không để ý uống một ngụm canh, bị cay quá lại phải uống vội ly nước chanh.

"Phải, là rất muốn biết." Tất cả về anh cô đều muốn biết. Đây không phải lần đầu cô có suy nghĩ này, từ lúc cô mê mẩn anh cô đã có suy nghĩ này.

Tất cả những chuyện của nam thần cô đều muốn biết, chỉ có mình cô biết thì càng tốt, cẩn thận giấu ở trong lòng, là một bí mật nhỏ đẹp đẽ.

"Chị, anh ta có biết chị là fans của anh ta không?"

Lục Nhĩ Nhã nghiêng đầu suy nghĩ một lát, lắc đầu: "Chắc là không biết, chị cũng không thể hiện rõ ràng mà."

"Hả? Vậy sao anh ta lại gửi Weibo cho chị?"

"Chuyện đó là ngoài ý muốn."

Chuyện là, Đàm Lâm thay cô đăng ký một cái Weibo mới, weibo mười chín tháng hai đó, hiển nhiên không phải chỉ đổi cái tên là có thể dùng tiếp, Lục Nhĩ Nhã cắn đũa nói: "Hai ngày nữa chúng ta đi xem điện thoại, đổi cái mới, đổi số mới luôn, được không?"

Lục Nhĩ Dương tùy ý gật đầu, di động của chị gái thực tế là mới dùng: "Sao tự nhiên lại đổi số thế? Không phải định dùng rất nhiều năm sao?"

“Đăng ký tài khoản Weibo, cái này hiện tại không dùng được.”

"Được rồi, chị đổi cho em trước đi, em đến Thượng Hải đổi lại, sẽ nói cho chị." Dù sao phải đến nơi khác, nhất định đến bên kia cũng sẽ phải đổi.

"Được"

Ăn khuya xong, Lục Nhĩ Dương không để cô phải động tay, tự mình gom rác vào túi nilon, xách bỏ vào thùng rác lớn dưới lầu, đi lên lại định lấy nước ấm rửa bát.

Nhìn thấy chị gái vẫn còn ngồi ở bàn ăn liền nói: 

"Chị mau đi đọc kịch bản đi, còn ngồi ở đó làm gì?"

Lục Nhĩ Nhã líu lưỡi, cười đến vui mừng: "Nhĩ Dương của chúng ta lớn thật rồi."

Đang đi lấy khăn rửa bát, Lục Nhĩ Dương chợt dừng lại, mắt đỏ hoe, chạy lại ôm lấy chị gái, khóc nức nở: "Chị, em không nỡ rời xa chị."

Lục Nhĩ Nhã cũng khóc, vỗ vỗ người em trai cao hơn mình một cái đầu: "Không sao đâu, chị mãi mãi ở đây chờ em, nếu nhớ nhà hãy quay về, Thượng Hải cách đây cũng không xa, cuối tuần có thể về, chị hiện giờ đã kiếm được tiền, lộ phí không thành vấn đề."

"Em không thể lúc nào cũng đi theo chị.."

"Không vấn đề gì, đã theo 17 năm rồi." Cô đẩy cậu ra, lấy khăn giấy lau nước mắt cho cậu.

Lục Nhĩ Dương cũng rút mấy tờ giấy, nhẹ nhàng lau mắt cho cô, hình ảnh hai người lau nước mắt cho nhau, thật là buồn cười. Mắt nhìn nhau, lại cùng bật cười.

"Chị, em về sau nhất định sẽ trở thành đạo diễn giỏi giống Chu Hoài Dịch, đến lúc đó, nhất định sẽ cho chị đóng vai nữ chính." Không có tâm trạng đi rửa bát, Lục Nhĩ Dương lại kéo chị gái ngồi xuống một lần nữa.

"Chuyện đó là đương nhiên rồi." Lâu rồi không trò chuyện cùng em trai, tâm trạng của Lục Nhĩ Nhã cũng tốt hơn, kéo tay cậu dặn dò, "Em đó, ra ngoài, cần phải để ý tính khí một chút, không thể như ở nhà em xảy ra chuyện là chị có thể tới ngay, em bị oan ức cũng không có ai an ủi, vẫn nên tự mình chăm sóc bản thân cho tốt."

"Tính khí em rất tốt mà!" Lục Nhĩ Nhã có chút bất mãn, nói lớn, hình tượng của mình ở trong mắt chị gái là cái gì vậy?

"Tính khí tốt mà hai ba ngày lại gây chuyện?" Đặc biệt là ba năm học cao trung này, không ít lần cãi nhau với bạn học.

Lục Nhĩ Dương nhấp môi nhìn cô, qua một lát chưa thấy cô nói gì, lại dựa đầu vào vai cô làm nũng: "Về sau em sẽ không thế nữa, em đảm bảo."

Cô đâu có biết rằng, những lần cãi nhau đó đều là vì cô.

Trong nhà cậu xảy ra chuyện, có người đồng tình, có người lại nghi ngờ chị gái cậu lấy đâu ra tiền nuôi dưỡng cậu. Nghiêm trọng hơn có người còn nói chị gái cậu đi khách sạn với người ta, tiền nuôi cậu đều là tiền không sạch sẽ. Lần đó Trương Minh Thành chính là kẻ như vậy, cậu cũng biết rõ có người không được chọc vào nhưng vẫn cứ động thủ.

Lục Nhĩ Nhã đối với cậu tốt như vậy, sao cậu có thể để cho cô bị người ta nói như vậy. Nhưng hậu quả lại là làm cho Lục Nhĩ Nhã càng khổ sở hơn, cậu rất hối hận nhưng mỗi lần đều không nhịn được.

Lục Nhĩ Nhã cũng đã từng nói với cậu: "Nhĩ Dương à, em là người thân duy nhất của chị, vì em, chị bằng lòng làm mọi chuyện."

Đương nhiên, đây đều là ý của cậu, chẳng qua là cậu chưa đủ trưởng thành, làm việc xúc động, gặp chuyện, chính mình cũng không thể giải quyết.

Cậu biết hai tháng này mọi chuyện không hề yên ổn. Việc học của cậu, việc của nhà họ Trương, đều khiến cô suy sụp, may còn có Chu Hoài Dịch, thật sự may còn có anh.

Nếu không phải là có người đàn ông này, sợ rằng chị gái đã từ bỏ mơ ước làm diễn viên, lại mỗi ngày làm việc như cũ, lấy tiền nuôi cậu, cho dù cậu đã sắp có thể nuôi sống chính mình.

Cậu cho rằng đã có một người đàn ông ưu tú như vậy ở bên cạnh chị gái, như vậy, sao không để cho anh ta trở thành anh rể của mình chứ?

Nhưng chuyện này không phải cậu có thể thực hiện, chủ yếu vẫn là muốn chị gái tự mình chủ động.

Cậu sống mười bảy năm mới thấy một người thích hợp làm người đàn ông của Lục Nhĩ Nhã mà thôi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.