19 tháng 2, cách đêm giao thừa chưa đến hai ngày, là sinh nhật của Lục Nhĩ Nhã, cũng là buổi ghi hình cuối cùng của 《 Tôi 24 tuổi 》.
Từ buổi sáng đã bắt đầu liền lục nhận được tin nhắn chúc mừng, cô trả lời từng tin một, mới nhận ra không có tin nhắn của Chu Hoài Dịch. Bĩu môi, cất điện thoại vào trong túi, nhấc chân đi vào cửa hàng váy cưới.
Hôm nay nhiệm vụ rất đơn giản, tìm mảnh ghép, vừa rồi cô vừa gọi xe vừa bắt xe buýt, tìm được rất nhiều mảnh, manh mối cuối cùng, chính là trong cửa hàng này.
Cửa hàng váy cưới rất lớn, trang trí cao cấp, lọt vào trong tầm mắt là tràn đầy váy cưới trắng tinh mộng ảo. Bên cạnh đứng mấy người nhân viên, đang mỉm cười nhìn cô.
Lục Nhĩ Nhã cũng hơi khom người chào về phía người ta, còn không quên chuyện nhiệm vụ, khép chiếc áo khoác len màu đen lai, đi qua, kéo nhân viên cửa hàng: “Xin chào, xin hỏi ở đây có mảnh ghép không?”
Nhân viên cửa hàng mỉm cười nghe xong, không đáp lời, đưa tay, chỉ vào phòng thay đồ lớn có phủ tấm rèm.
Có chút bối rồi, nhưng cũng tính có chút manh mối, Lục Nhĩ Nhã nói cảm ơn với nhân viên, liền mang theo thợ quay phim đi qua.
Không biết tại sao, trong lòng mang theo vài phần thấp thỏm. Tay nắm chặt rèm cửa, lại lùi hai bước, nghi ngờ nhìn hàng hoa nhỏ điểm xuyết trên tấm rèm.
Nghĩ không ra nguyên nhân, cứ thế bỏ qua, nhấp nhấp môi, bất giác để ý quần áo, một lần nữa nắm rèm trong lòng bàn tay. Hít sâu vài lần, đột nhiên kéo……
Một tấm thẻ, và…… Một bó hoa?!
Ôi trời, vừa rồi cô vậy mà thần kinh cho rằng Chu ảnh đế sẽ ngồi ở bên trong.
Thật là, ghi hình đến ngốc rồi. Người nọ hiện tại hẳn là ở phòng làm việc bận làm hậu kỳ của 《 Quãng đời còn lại 》, sao có thể nhàn nhã lộ diện trong show thực tế chứ?
Lắc đầu, loại bỏ những suy nghĩ hoang đường ra khỏi đầu của mình. Nâng cao tinh thần, đi về phía trước vài bước, đầu tiên là cầm đóa hoa lên nhìn một chút, lại sờ lên tấm thẻ: “Hôm nay có một đôi tình nhân sắp tổ chức hôn lễ, còn thiếu một bó hoa, khi bạn xem được thẻ, hãy đưa bó hoa đến nơi được chỉ định?”
Không phải chứ, kết hôn còn có thể quên chuẩn bị hoa? Tổ tiết mục này cũng quá thiếu đạo đức đi? Vì trò chơi của chương trình, vậy mà làm chậm trễ hôn nhân đại sự của người ta?
Than thở một hồi, Lục Nhĩ Nhã vẫn thu lại tấm thẻ, quay đầu hỏi đạo diễn nhỏ: “Cho nên tôi phải hoàn thành nhiệm vụ mới có thể lấy được mấy mảnh ghép cuối cùng của trò chơi?”
Đạo diễn nhỏ gật đầu.
“Nơi được chỉ định, là chỉ nơi nào?”
Đạo diễn nhỏ giơ bìa cứng màu trắng: “Đợi chút nữa sẽ có xe lại đây đón cô.”
Vậy được thôi, Lục Nhĩ Nhã không nghi ngờ anh ta, thật sự cầm bó hoa, ngồi chờ ở đại sảnh. Nhưng không để cô phải chờ lâu, chỉ hơn mười phút, xe đã tới đây.
Lục Nhĩ Nhã ngồi lên, bên cạnh là người quay phim, đạo diễn nhỏ ngồi ở ghế trước, xe lái đi, không ai nói chuyện. Đạo diễn nhỏ cùng người quay phim là do yêu cầu công việc, người tài xế thì sao, cô thử nói với người kia mấy câu, cũng không trả lời cô, vì thế, cô cũng im lặng.
Vì sao một chút manh mối cũng không có? Hay là mấy tấm then chốt đã bị người khác lấy mất?
Nếu là từ Tiếng Anh, không phải là rất dễ đoán sao? Cô đã cân nhắc cả buổi sáng rồi, vẫn là không có chút thành quả nào. Còn tưởng rằng tập cuối cùng mình sẽ lội ngược dòng, xem ra vẫn là nghĩ nhiều rồi.
Lại lấy điện thoại ra, liếc nhìn.
Chu Hoài Dịch cũng thật là! Đến bây giờ cũng chả có một tin nhắn nào, có phải là sau khi nhận định rằng cô sẽ không rời khỏi anh, liền không coi trọng cô rồi không?
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn chủ động gửi qua một tin: “Chu Hoài Dịch, có phải anh quên hôm nay là ngày gì không?”
Đối phương rất nhanh trả lời: “Không.”
“Vậy một câu sinh nhật vui vẻ anh cũng không nói được?!”
“Sinh nhật vui vẻ!”
Trừng mắt nhìn đoạn tin nhắn kia một hồi lâu, cô có chút bối rối. Cảm thấy Chu Hoài Dịch lần này có chút ‘lạnh nhạt’, ngược lại lại cảm thấy mình thiếu kiên nhẫn, lúc này mới hơn hai giờ chiều, đã nóng nảy gào thét với người ta đòi chúc mừng.
Rõ ràng tối nay sẽ cùng nhau tổ chức sinh nhật…
Ratings của buổi công chiếu《 Tôi 24 tuổi 》rất tốt, xếp thứ hai về lượng người xem cùng lúc, thành tích không tầm thường. Nhóm người trẻ tuổi càng dốc hết sức lực, mỗi một tập tiết mục đều tận tâm tận lực, sau lại kéo không ít tài trợ, cũng xuất ngoại quay vài lần.
Tập cuối cùng vốn định đi Thổ Nhĩ Kỳ quay, cuối cùng vì không rõ nguyên nhân gì mà lại quay ở Bắc Kinh.
Quay chụp mà, khó tránh khỏi có biến cố, cô ngược lại không hiếu kỳ, bây giờ, cô tương đối tò mò về hướng chiếc xe đi.
Từ lúc mới bắt đầu tiến vào ngã tư, cô đã cảm thấy quen thuộc, cho đến khi đi ngang qua trường tiểu học hồi nhỏ học, mới bỗng nhiên tỉnh ngộ —— khu Giang Minh…
Cũng không nghĩ nhiều, hai mươi phút sau, xe dừng ở số 247 đường Hoài An, cô mới không thể không nghĩ nhiều.
Nhà họ Chu…. của mười mấy năm trước?!
Đây là cái kịch bản gì?
Thò đầu ra nhìn đi nhìn lại, cuối cùng cũng chẳng nhìn ra được gì. Hai người kết hôn, ở đây? Cũng không phải không thể nào, nhà họ Chu, đã dọn đi mấy năm trời.
Không đợi nàng suy nghĩ rõ ràng, người lái xe cả một đường lạnh nhạt kia đã mở miệng: “Tới rồi, mời xuống xe!”
“A? Ồ ồ! Cảm ơn ngài.”
Cô xuống xe, người quay phim xuống xe, đạo diễn nhỏ xuống xe, xe đã biến mất… Để lại cô, đứng trong gió.
Chuyện này, cùng không thoát được có liên quan đến Chu Hoài Dịch! Cô dám khẳng định. Ít nhiều đoán trước được chút gì, thầm nghĩ người nọ sẽ không tiến hành lời cầu hôn thứ hai tại đây chứ?
Trong lòng không biết làm sao, cũng có chút chờ mong.
Cầm bó hoa, ấn chuông cửa, liền có người tới mở cửa đưa cô vào bên trong. Bên trong hoặc ngồi hoặc đứng rất nhiều khách khứa, cô đều không quen biết, nhìn quanh bốn phía, cũng không phát hiện bóng dáng người nọ, ngược lại là ở giữa phòng khách, quả thật có một đôi tình nhân mặc lễ phục.
Thật đúng là…… Tự suy diễn quá độ rồi!
Vỗ vỗ đầu, thắt khăn quàng cổ vào chặt hơn, chậm rãi đi về phía tân nhân, tự giác đưa hoa: "Xin chào, tôi là người đến đưa hoa."
Đôi nam nữ trẻ tuổi nhìn nhau cười, nhà gái nhận đồ trên tay cô, nhà trai đưa hộp nhỏ đến: "Đây là mấy mảnh ghép cuối cùng."
Lục Nhĩ Nhã đưa tay tiếp nhận: “Cảm ơn.”
Tìm một góc yên tĩnh lấy mấy mảnh khác trong túi ra, mở hộp nhỏ, cởi bao tay rồi chuyên tâm thêu lên.
Trong miệng lẩm bẩm: "Y, MY, EV, IN… Còn mấy cái nữa, ừm…"
Ánh mắt chợt loé, đổi vị trí mấy mảnh ghép trong đó một chút, cuối cùng đưa ra một câu hoàn chỉnh — You are my everything!
"Ha ha, hoàn thành rồi." Cảm thấy mỹ mãn mà quay đặc tả cho máy quay phim còn tự mình phân tích: "Một câu nói rất lãng mạn, có lẽ là để phối hợp với đôi vợ chồng nhỏ hôm nay kết hôn kia."
Dứt lời lại nhìn đôi vợ chồng giữa đám người: "Dáng vẻ thật hạnh phúc…"
Quay đầu nhìn đạo diễn nhỏ: "Trò chơi ghép hình này phải tặng cho bọn họ sao?"
Đạo diễn nhỏ đưa bìa cứng: "Đây là cho cô, xem mặt trái."
Ừm? Nghi ngờ mà nhìn đạo diễn nhỏ lại nhìn mảnh ghép, vẫn nghe lời lật trái mặt đã thêu các mảnh lên:
"Đến hậu viện!" Bên trên nói.
Lục Nhĩ Nhã liền cười, Chu Hoài Dịch cũng thật đủ mất công. Vừa rồi còn tưởng mình suy nghĩ nhiều, lúc này cũng không cần nghi ngờ, người đàn ông kia tám chín phần mười đang chờ cô ở hậu viện.
Lại đeo bao tay lên một lần nữa kéo mũ dệt xuống, lại buộc khăn quàng cổ lại một lần, tay đút túi, nhẹ nhàng bước đến cửa kính bên cạnh.
Tới gần cửa sổ sát đất đã nhìn thấy vài người bạn cùng nhau quay chụp cách đó không xa, còn có Nhĩ Dương, Lăng Phỉ, Đàm Lâm, Lăng Nại đang đứng như làm lại bao nhiêu.
Quen dùng chiến thuật biển người, thật sự không hiểu anh vì sao lại luôn rối rắm với việc cầu hôn phải có rất nhiều bạn bè ở đây chứng kiến.
Nhún nhún vai, vẫn đẩy cửa ra rồi đi ra ngoài.
Hôm nay Chu Hoài Dịch mặc rất chính thức, một thân tây trang màu trắng, cắt may vừa người thật sự làm dáng người của người đàn ông thể hiện ra ngoài. Bên cạnh anh chính là xích đu màu trắng mà khi cô còn nhỏ yêu tha thiết, trước mặt anh còn bày một chiếc dương cầm màu trắng còn chưa hoá thành tuyết, treo đầy cây, lại rải đầy đất.
Bên trong bối cảnh thuần trắng, anh vẫn là chói mắt nhất.
Nữ chính hiện thân, người vây xem ồn ào một trận, trên mặt Lục Nhĩ Nhã nóng lên, giấu mình vào trong khăn quàng cổ, vẫn là không dừng bước mà đi về phía người nọ.
Đợi cô đến gần, người nọ liền đứng dậy vươn tay đến, nhìn cô, mắt mang ý cười. Lục Nhĩ Nhã hiểu ý đặt tay lên trên, được anh nắm lấy, ngồi trên ghế dựa ở một sườn khác.
Chu Hoài Dịch chưa nói gì, dựa gần cô ngồi xuống, mười ngón thon dài khẽ chạm phím đàn. Ngón tay khẽ nhúc nhích, uyển chuyển nhẹ nhàng chậm chạp đàn ra khúc nhạc dạo…
Đây là? Chẳng lẽ anh… muốn hát?
Bài hát này cô biết, sau khi yêu nhau Chu Hoài Dịch thường sẽ ngân nga vài câu, cô tò mò đi nhìn tên của bài hát trên điện thoại của anh.
Lexington Bridge You are my everything!
Cô còn từng hỏi anh: "Vì sao thích bài hát này?"
Lúc ấy anh trả lời thế này: "Bởi vì bài hát này có lời anh muốn nói với em."
Bài hát này, nhiều là biểu đạt tình yêu và hứa hẹn với người yêu, từng câu từng chữ đều làm người rung động, cô cũng nghe theo hai lần, cũng cảm thấy bài hát này có chút cảm động, lúc này anh còn cố ý tự học, tự hát cho cô nghe.
Mũi đau xót, Lục Nhĩ Nhã muốn khóc.
Chu Hoài Dịch liếc mắt nhìn cô một cái, ngoắc ngoắc khoé môi, lại quá mức chuẩn đặt lực chú ý lên phím đàn:
"Baby I can"t let you go
I think about you all the time
Think about you all the nights…"
Tiếng hát của anh rất êm tai, cô đã biết từ rất sớm, chỉ là không nghĩ đến khi người này nghiêm túc ca hát cũng hấp dẫn người khác như vậy. Trước đây anh chỉ tùy ý ngân nga vài câu, còn không cảm thấy, bây giờ anh tự đàn tự hát như vậy, thật đúng là không kém so với ca sĩ chuyên nghiệp.
Có lẽ là một màn này quá cảm động, cô mơ hồ nghe thấy bên cạnh có cô gái nhỏ cố tình ép âm thanh nức nở xuống. Nhưng giờ phút này, cô không quản được người khác, mình đã khóc đến mức không thành gì.
Bài hát kết thúc, người đàn ông vẫn nhạt nhẽo tươi cười như vậy, quỳ gối trước mặt cô, trong tay cầm nhẫn mà sư phụ anh tặng, anh nói: "Nhĩ Nhã, gả cho anh."
Dưới loại tình huống này, có ai sẽ từ chối chứ?
Cô gật đầu lung tung, nhìn chiếc nhẫn kia đeo lên ngón tay mình, kích cơ hơi lớn, có chút đeo không được, cô cũng mặc kệ, bổ nhào vào trong lồ||g ngực người đàn ông, khóc lớn.
Anh lại nói: "Nếu mọi người đều ở đây, sao không nhân cơ hội này làm luôn hôn lễ?"
Vì thế, thật sự làm hôn lễ.
Ngay hôm sinh nhật cô, ở bên cạnh xích đu cô yêu nhất, anh từ trong tay Nhĩ Dương nhận lấy tay cô, cũng đổi chiếc nhẫn mới đeo vào ngón giữa của cô không lâu sang ngón áp út.
Lục Nhĩ Nhã vẫn khóc, khóc đến rối tinh rối mù, ôm người đàn ông trách cứ: "Thật chán ghét!"
Chu Hoài Dịch ôm người chặt hơn, vén khăn trùm đầu của cô lên, hôn khẽ, thấp giọng nói: "Chu thái thái, biệt lai vô dạng…"